Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm
Chương 11: Vị Hôn Thê (3)
Tần Hoàng
21/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Noãn cong mắt, ngẩng đầu quét qua các loại cúp trưng bày trong giá sách: đàn dương cầm, cờ vây, diễn thuyết cùng với đủ cuộc thi và học bổng...
"Chậc, nói thật cũng không ai tin..." Đường Noãn cười tự giễu, cũng không trách được người ta, ba mẹ ruột của cô còn không tin thì làm sao đòi hỏi người ngoài tin tưởng được?
Sau khi thu dọn và tắm rửa xong, Đường Noãn quăng mình xuống giường điều chỉnh lại múi giờ, có điều không biết có phải vì mới về nên chưa quen hay không, cô có phần không ngủ được.
Đang tính mở nhạc ru ngủ thì điện thoại reo lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, là chồng chưa cưới của cô.
“Đường Noãn.” Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại giống như con người của anh, mặc dù trầm thấp và từ tính, nhưng lại lạnh lùng tự phụ.
Đường Noãn đã sớm quen với giọng nói này rồi, trong ba năm cô ở nước ngoài, tuần nào cũng nghe được một lần.
“Anh Thù Yến.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Người bên kia rõ ràng còn đang bận rộn, nói chuyện cũng ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề: “Về rồi? Sao không báo trước?”
Đường Noãn cười nói: “Tôi nghe trợ lý Văn nói, gần đây anh đi công tác nên không quấy rầy, dù sao cũng phải về nhà trước.”
Diệp Thù Yến cũng không nhiều lời: “Ừ, ngày mai tôi kêu trợ lý Văn đến đón em, thích cái gì thì tự chọn.”
Đường Noãn tươi cười hớn hở, cực kỳ thích phương pháp an ủi này của anh: "Cảm ơn anh Thù Yến.”
Diệp Thù Yến cũng đã quen với việc này, tiếp tục nói: “Tuần sau, nhà họ Giang có tổ chức tiệc sinh nhật, em đi cùng với tôi, có khả năng phải tới hôm đó tôi mới về được, nên quà và lễ phục chính em cũng tự lựa đi nhé.”
“Được, anh yên tâm đi.”
“Ừ, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong là cúp máy ngay, cũng không hàn huyên gì thêm, tâm trạng Đường Noãn cũng không tệ.
Thực ra, cô không ngờ Diệp Thù Yến sẽ làm đến mức này.
Năm đó hai người đính hôn, quả thực là không có tình cảm gì với nhau, thậm chí ba năm trôi qua, cũng vẫn xa lạ như cũ.
Bọn họ đính hôn với nhau là theo nhu cầu, ngay từ đầu Diệp Thù Yến đã nói thẳng rằng anh sẽ không yêu đương, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, thể diện nên cho, anh đều sẽ cho cô.
Đương nhiên Đường Noãn sẽ không vượt qua quy củ, cô đến với anh chỉ là để bản thân thoát khỏi vòng xoáy của nhà họ Đường, sống một cuộc đời thoải mái tự do.
Về tình yêu, Đường Noãn khịt mũi, người khôn ngoan không dính vào yêu đương, những kẻ rơi vào lưới tình đều sẽ thương tích đầy mình.
Nhìn xung quanh, có mấy người có kết cục tốt đẹp khi được gả cho người mình yêu chứ? Cuối cùng những người không có tình yêu, ai cũng sống tự do thoải mái.
Nói đâu xa, chính là mẹ cô, lúc ba cô đưa Đường Dị trở về, một tiểu thư danh gia vọng tộc lập tức biến thành một người đàn bà chanh chua vô lý, nhưng mà giờ bà ta đang nắm giữ cổ phần của nhà họ Đường, ba Đường không dám dễ dàng chọc giận bà ta.
Vì vậy, từ khi còn nhỏ Đường Noãn đã biết rằng lợi ích là mối quan hệ bền chặt và ổn định nhất trên thế giới.
Không có kỳ vọng dư thừa, trả giá và hồi báo tương đương với nhau, thật tốt biết bao.
Có điều lúc đầu cô cho rằng cái thể diện mà Diệp Thù Yến nói là thể diện trước mặt người ngoài, dù sao thì trạng thái công tác của anh cô biết rất rõ, hôm nào anh cũng chỉ hận không có 48 giờ để làm việc.
Đường Noãn cong mắt, ngẩng đầu quét qua các loại cúp trưng bày trong giá sách: đàn dương cầm, cờ vây, diễn thuyết cùng với đủ cuộc thi và học bổng...
"Chậc, nói thật cũng không ai tin..." Đường Noãn cười tự giễu, cũng không trách được người ta, ba mẹ ruột của cô còn không tin thì làm sao đòi hỏi người ngoài tin tưởng được?
Sau khi thu dọn và tắm rửa xong, Đường Noãn quăng mình xuống giường điều chỉnh lại múi giờ, có điều không biết có phải vì mới về nên chưa quen hay không, cô có phần không ngủ được.
Đang tính mở nhạc ru ngủ thì điện thoại reo lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, là chồng chưa cưới của cô.
“Đường Noãn.” Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại giống như con người của anh, mặc dù trầm thấp và từ tính, nhưng lại lạnh lùng tự phụ.
Đường Noãn đã sớm quen với giọng nói này rồi, trong ba năm cô ở nước ngoài, tuần nào cũng nghe được một lần.
“Anh Thù Yến.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Người bên kia rõ ràng còn đang bận rộn, nói chuyện cũng ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề: “Về rồi? Sao không báo trước?”
Đường Noãn cười nói: “Tôi nghe trợ lý Văn nói, gần đây anh đi công tác nên không quấy rầy, dù sao cũng phải về nhà trước.”
Diệp Thù Yến cũng không nhiều lời: “Ừ, ngày mai tôi kêu trợ lý Văn đến đón em, thích cái gì thì tự chọn.”
Đường Noãn tươi cười hớn hở, cực kỳ thích phương pháp an ủi này của anh: "Cảm ơn anh Thù Yến.”
Diệp Thù Yến cũng đã quen với việc này, tiếp tục nói: “Tuần sau, nhà họ Giang có tổ chức tiệc sinh nhật, em đi cùng với tôi, có khả năng phải tới hôm đó tôi mới về được, nên quà và lễ phục chính em cũng tự lựa đi nhé.”
“Được, anh yên tâm đi.”
“Ừ, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong là cúp máy ngay, cũng không hàn huyên gì thêm, tâm trạng Đường Noãn cũng không tệ.
Thực ra, cô không ngờ Diệp Thù Yến sẽ làm đến mức này.
Năm đó hai người đính hôn, quả thực là không có tình cảm gì với nhau, thậm chí ba năm trôi qua, cũng vẫn xa lạ như cũ.
Bọn họ đính hôn với nhau là theo nhu cầu, ngay từ đầu Diệp Thù Yến đã nói thẳng rằng anh sẽ không yêu đương, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, thể diện nên cho, anh đều sẽ cho cô.
Đương nhiên Đường Noãn sẽ không vượt qua quy củ, cô đến với anh chỉ là để bản thân thoát khỏi vòng xoáy của nhà họ Đường, sống một cuộc đời thoải mái tự do.
Về tình yêu, Đường Noãn khịt mũi, người khôn ngoan không dính vào yêu đương, những kẻ rơi vào lưới tình đều sẽ thương tích đầy mình.
Nhìn xung quanh, có mấy người có kết cục tốt đẹp khi được gả cho người mình yêu chứ? Cuối cùng những người không có tình yêu, ai cũng sống tự do thoải mái.
Nói đâu xa, chính là mẹ cô, lúc ba cô đưa Đường Dị trở về, một tiểu thư danh gia vọng tộc lập tức biến thành một người đàn bà chanh chua vô lý, nhưng mà giờ bà ta đang nắm giữ cổ phần của nhà họ Đường, ba Đường không dám dễ dàng chọc giận bà ta.
Vì vậy, từ khi còn nhỏ Đường Noãn đã biết rằng lợi ích là mối quan hệ bền chặt và ổn định nhất trên thế giới.
Không có kỳ vọng dư thừa, trả giá và hồi báo tương đương với nhau, thật tốt biết bao.
Có điều lúc đầu cô cho rằng cái thể diện mà Diệp Thù Yến nói là thể diện trước mặt người ngoài, dù sao thì trạng thái công tác của anh cô biết rất rõ, hôm nào anh cũng chỉ hận không có 48 giờ để làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.