Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 19: Hacker

Phong Đoạn Thanh Y Độ

08/08/2023

Anh hùng cứu mỹ nhân rồi tiếp theo là gì? Lấy thân báo đáp?

Cách đây không lâu em gái/con gái mình còn nói không hiểu người này, bây giờ đã có thể yên tâm tắm ở nhà hắn?

Nhưng có thế nào thì em gái/con gái mình cũng đã vào rồi, vậy thì nhân lúc con bé còn chưa ra phải nói rõ ràng mọi chuyện, không nên để hai người trở nên xa cách vì thói quen nghi ngờ của bọn họ.

Tô Trình Hải và Tô Việt nhìn nhau, lập tức hiểu ý đối phương, ngồi xuống sô pha.

Lục Hi đứng bên cạnh bàn rót trà cho hai người, hắn hơi cúi người, tay áo sơ mi trắng gọn gàng xắn đến khuỷu tay, cúc áo pha lê đen cài đến nút thứ hai từ trên xuống, cổ áo hơi mở ra, lộ ra làn da trắng nõn, bàn tay cầm ấm trà tử sa sạch sẽ thon dài, nước trà màu xanh nhạt rót vào chén trà, kết hợp với chén sứ trắng mỏng như cánh ve phản chiếu ra ánh sáng mờ ảo.

“Chú Tô, anh Tô,” Lục Hi ngồi đối diện hai người, duỗi tay nói: “Nếm thử trà cháu pha đi.”

Người ngồi đối diện bọn họ, môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt đào hoa đạm nhiên trầm tĩnh, tác phong gió mát trăng thanh chuẩn con cháu thế gia, thật sự có thể nói là khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Có điều, Tô Trình Hải và Tô Việt nhìn lại nhìn nhau, cô gái nhỏ nhà mình trước đây đã không ghét hắn, mà bây giờ còn có thể yên tâm tắm ở nhà hắn, hẳn là có chút hảo cảm, khả năng hai người thành rất cao, nếu đã sắp thành người một nhà, thế thì có một số nghi ngờ tốt nhất là nói cho rõ, để tránh sau này sinh ra ngăn cách.

Quyết định xong, Tô Việt mở lời trước.

“Lục Hi, nếu tương lai chúng ta đã có khả năng trở thành người một nhà, thế thì có một số điều tôi muốn hỏi cho rõ ràng.”

Mặc dù muốn nói, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán không có chứng cứ, loại chuyện này, Tô Trình Hải là trưởng bối không thích hợp mở lời, chỉ có thể để Tô Việt là người cùng vai vế hỏi.

Lục Hi đặt tách trà trong tay xuống, ngồi thẳng người, sắc mặt có chút nghi hoặc.

“Từ lần đầu tiên cậu gọi điện thoại cho tôi đến lần thứ hai lúc tìm được Tiểu Cẩm, tổng cộng chỉ mất hai tiếng đồng hồ……”

Không nói nhiều, nhưng Lục Hi sao có thể nghe không hiểu ý của anh?

“Cho nên anh nghi ngờ là em?” Hắn hơi nhướng mày, mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng hắn lập tức hiểu được, cũng đúng, tốc độ của hắn quỷ dị như vậy đúng là sẽ khiến người khác hoài nghi, nếu không phải……

“Là cậu sao?” Đôi mắt đen của Tô Việt nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của hắn, trầm giọng hỏi.

“Thuê người bắt cóc Cẩm Nhi, sau đó làm anh hùng cứu mỹ nhân lừa gạt tình cảm của cô ấy? A ——” Lục Hi không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ cười khẽ một tiếng.

Tô Trình Hải và Tô Việt đều khẽ nhíu mày.

Lục Hi không để ý đến sắc mặt của hai người, hắn thu lại ý cười nhẹ nhàng nói.

“Lúc em tìm được Cẩm Nhi, cô ấy bị nhốt ở trong một căn nhà tạm ở ngoại ô, diện tích không đến mười mét vuông, xung quanh đều là nhà xưởng bỏ hoang, trong phòng không có cửa sổ, không có nguồn sáng, ngay cả khe cửa cũng bị chắn kín, cô ấy thì ôm gối ngồi ở góc đối diện cửa, váy trắng dính đầy bụi bẩn, tóc mái ở hai bên thái dương dính vào nhau vì mồ hôi, em đi vào, cô ấy ngẩng đầu nhìn em, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy sợ hãi và hoảng sợ.”

Giọng hắn dần trầm xuống, mà sắc mặt Tô Trình Hải và Tô Việt đã hoàn toàn tối lại, trong mắt toát ra hàn ý lạnh lẽo.

Đó là cô gái nhỏ mà bọn họ đã nâng niu trong tay suốt 22 năm trời! Thế mà con bé lại phải chịu nhiều ấm ức như vậy, ở một nơi mà bọn họ không biết……

“Lúc ấy trong đầu em chỉ có một ý niệm.” Lục Hi hơi cúi đầu xuống, “Tìm ra tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này.”

“Băm, thây, vạn, đoạn.”

Ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp, cúi đầu không nhìn rõ thần sắc trên mặt, nhưng cả người lại tản ra lệ khí dày đặc.

Tô Trình Hải và Tô Việt sững sờ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng tương đồng quỷ dị.

Nếu…… Kẻ xuống tay với Tiểu Cẩm xuất hiện ở đây, có lẽ Lục Hi thật sự sẽ băm hắn thành trăm mảnh.

Nhưng nghĩ lại, lại lắc lắc đầu, nghĩ gì thế? Bây giờ là xã hội pháp chế, đâu phải là giang hồ coi mạng như cỏ rác. Sao có thể thật sự…… băm thây vạn đoạn chứ.

Tô Việt trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Lục Hi hơi sửng sốt, sau đó kiềm chế lệ khí quanh người lại, khẽ cong môi gật đầu với anh vợ tương lai.

“Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta hãy nói về kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này đi.” Tô Trình Hải mở miệng nói: “Vừa rồi lúc Lục Hi gọi điện không phải nói sẽ cho chúng ta xem chứng cứ sao?”

“À, vâng……”



“Ba, anh!” Đột nhiên một giọng nói cắt ngang lời Lục Hi, ba người ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy cô gái mặc váy trắng, mái tóc ướt xõa đi từ chỗ ngoặt cầu thang xuống.

“Tiểu Cẩm.”

“Tiểu Cẩm.”

Hai người đồng thời đứng dậy gọi.

“Con không sao chứ?” Tô Trình Hải duỗi tay ôm con gái, hỏi.

“Con không sao, ba.” Tô Cẩm hơi cong môi, lộ ra hàm răng nhỏ đều tăm tắp, nói xong lại ôm anh trai một cái.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lại nghĩ đến lời Lục Hi vừa nói, hai người đàn ông vậy mà lại đỏ mắt.

Tô Cẩm thấy thế vội vàng nói: “Vừa rồi Lục Hi nói muốn cho chúng ta xem chứng cứ? Người bắt cóc con là ai? Hắn ra điều kiện gì với mọi người?”

Tô Trình Hải lắc lắc đầu.

Tô Cẩm sửng sốt.

Tô Việt giải thích: “Bọn bắt cóc chưa từng gọi điện đến.”

Không gọi điện thoại? Chuyện này là sao?

Chẳng lẽ bắt cóc cô không phải vì muốn có được thứ gì đó từ ba sao?

Ba người nhìn về phía Lục Hi.

Người đàn ông bị chú ý buông tay, bất đắc dĩ nói: “Cháu cũng không biết kẻ đứng phía sau là ai, vừa mới tra được vị trí của Cẩm Nhi cháu liền vội vã đi tìm người.”

“Tra được?” Ánh mắt Tô Việt sáng lên.

“Vâng.” Lục Hi tiếp đón mọi người ngồi xuống, lấy một chiếc laptop màu bạc từ dưới bàn trà lên.

Tô Cẩm chớp chớp mắt, không nhịn được nói, “Laptop của anh không phải rơi hỏng rồi sao?”

“Đúng là đã rơi hỏng.” Lục Hi mở máy tính ra, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, “Nhưng ai nói tôi chỉ có một chiếc máy tính.”

Tô Cẩm một hơi bị mắc ở họng, thuận khí một chút rồi mới lên án nói: “Vậy anh còn không biết ngượng bảo tôi đền!”

Lục Hi ngẩng đầu lên khỏi máy tính, nhìn thấy dáng vẻ lên án của cô, vô tội chớp mắt: “Sau đó không phải chỉ bảo em đền áo sơ mi sao? Hơn nữa……” Hắn thở dài, “Tôi không phải tiếc máy tính, mà là đại cương kịch bản vừa mới có linh cảm viết ra!”

Kịch bản?

Tô Cẩm chớp chớp hàng mi dài, sau đó cúi đầu, cái này, đúng là cô có lỗi rồi.

Đối với người có xuất thân gia đình như họ thì việc rơi hỏng laptop cũng không phải vấn đề lớn, nhưng đại cương thì khác.

Là một tay bút tiểu thuyết bán thâm niên, cô hiểu tầm quan trọng của linh cảm hơn ai hết, huống chi đây là kịch bản cho bộ điện ảnh tiếp theo của hắn.

Sau khi tốt nghiệp đại học điện ảnh Bắc Kinh, Lục Hi liền đến trường SCA Mỹ (Học viện Điện ảnh Nghệ thuật Nam California) tiếp tục đào tạo chuyên sâu, được đạo diễn lừng danh Hollywood Charis nhận làm học trò. Ngoài những phim nhỏ trước đây và tác phẩm tốt nghiệp ra thì 《 Rung động 》là bộ phim đầu tay công chiếu toàn cầu của hắn, đạt được thành tích tốt như vậy, vừa là thành công vừa là thử thách.

Bộ phim tiếp theo, tiến thêm một bước thì đặt chân vào thần đàn, lui lại một bước sẽ rơi xuống vực thẳm.

Chắc là hắn phải chịu rất nhiều áp lực.

Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trước máy tính ở đối diện.

Đôi tay Lục Hi lướt nhanh trên bàn phím, cuối cùng nhấn phím enter, đang ngẩng đầu chuẩn bị nói chuyện, lại vừa lúc nhìn thấy vẻ thương tiếc thoáng qua trong mắt cô gái.

Thương tiếc?



Lục Hi hơi đực ra chớp chớp mắt, suýt nữa nghi ngờ mình hoa mắt, hắn nói chuyện đại cương chỉ là muốn cô gái nhỏ có chút cảm giác áy náy, đừng vô tình với hắn như vậy, nhưng ai nói cho hắn biết, rốt cuộc cô gái nhỏ nhà hắn tưởng tượng ra thứ kỳ quái gì vậy?

“Lục Hi.” Thấy hắn sững sờ dừng tay, Tô Việt lo lắng, “Thế nào rồi?”

“Ừm.” Lục Hi lấy lại tinh thần, phát ra một âm tiết mơ hồ, đẩy máy tính trong tay qua.

Trên máy tính là một giao diện rất bình thường, không biết là lịch sử trò chuyện của trang web nào.

Tuyết Phong Phi: 『 Đây là ảnh chụp và thông tin của cô ta, đưa cô ta nguyên vẹn đến số 29 khu số 7 nhà xưởng bỏ hoang ở phía bắc ngoại ô Thâm Hải, xong việc thì liên hệ vào số này, số tiền còn lại sẽ tự động chuyển cho cô. 』

Hồ: 『 Thành giao. 』

“Đây là……” Tô Trình Hải ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Tô Cẩm và Tô Việt cũng nhìn về phía Lục Hi.

“Một trang web giao dịch của lính đánh thuê quốc tế, đây là một phần lịch sử trò chuyện.” Lục Hi hoạt động ngón tay vừa được vận động hết công suất, thuận miệng đáp.

“Lính đánh thuê quốc tế?” Tô Việt không nhịn được lặp lại, “Người phụ nữ kia?”

“Vâng,” Lục Hi gật đầu, “Em đã tìm được lịch sử theo dõi liên quan đến chuyện này, năng lực phản trinh sát của người phụ nữ đó rất mạnh, chắc chắn không phải người thường, vì vậy em đã thử vận may tìm kiếm các lịch sử nhiệm vụ trên các trang web giao dịch của các tổ chức lính đánh thuê và hắc bang lớn, cuối cùng 

đã tìm thấy ở đây.”

Người đàn ông thản nhiên trả lời, nhưng ba người ở đây đều mở to mắt.

Theo dõi? Chưa nói đến chuyện Lục Hi lạ nước lạ cái ở đây, cho dù là có người quen đi nữa, thì truyền tải nội dung lớn như lịch sử theo dõi cũng mất thời gian chứ? Kể cả trực tiếp đến cục cảnh sát xem, đừng đùa, hai tiếng còn chưa đủ cho hắn chạy đến cục cảnh sát đâu.

Còn nữa, lịch sử nhiệm vụ trên các trang web giao dịch của các tổ chức lính đánh thuê và hắc bang lớn? Hắn cmn truy cập vào bằng cách nào?!

“Anh……” Tô Cẩm nuốt nước miếng, làm nhuận giọng nói hơi khô khốc, “Anh làm như thế nào?”

“À.” Lục Hi hoạt động ngón tay xong, nhấp một ngụm trà, “Không có gì, tôi chỉ đột nhập hệ thống của bọn họ thôi.”

Không có gì? Chỉ…… Đột nhập…… Hệ thống?

Đây là siêu hacker trong truyền thuyết sao?

Ba người không hẹn mà cùng mà chớp chớp mắt.

Rất tốt, rất mạnh.

Tô Trình Hải thu hồi ý tưởng chuẩn bị cho người tra tìm IP trong lịch sử trò chuyện, đẩy máy tính qua.

“Nếu như vậy, thế thì việc tra thân phận của người tên Tuyết Phong Phi này đối với cậu chắc hẳn là dễ như trở bàn tay chứ.”

Ông nói, hai mắt híp lại, ngữ khí lạnh lẽo. Rốt cuộc là kẻ nào động vào con gái bảo bối của ông?

Lục Hi không nói gì, chỉ nhận lấy máy tính, bắt đầu gõ bàn phím.

“Địa chỉ IP….. cụ thể……” Một lúc sau, hắn mở miệng nói: “1001, tòa 11, Hoa viên Cảnh Thiên.”

Hoa viên Cảnh Thiên……

Tô Cẩm nhíu mày, nghe quen quen.

“1001, tòa 11, Hoa viên Cảnh Thiên.” Tô Trình Hải đột nhiên đứng lên, khàn giọng nói: “Cậu út?”

Chú hai? Hàn Lỗi?

Tô Cẩm đột nhiên phản ứng lại.

Hàn Tuyết Lam!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook