Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập
Chương 91
Tác giả: Họa Ngữ
03/08/2020
Không ai ngờ Khương Mịch sẽ nói như vậy, nhìn Bách Mặc bị nghẹn thành câm nín, Cố Ngôn Phong cùng Hạ Uẩn Dung đều không nhịn được lộ ra một tia vi diệu.
Mắt Bách Mặc đỏ lừ.
Cố Ngôn Phong tiến lên hai bước, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Có chuyện gì để nói?!" Bách Mặc tức đến phát điên luôn rồi: "Chẳng phải tất cả là do anh bày mưu tính kế sao? Hại tôi, còn cố ý ly gián quan hệ giữa tôi và Ngu Bạch, các người đều không phải người tốt! Tôi và mấy người còn gì để nói?!"
"Vậy tức là Ngu Bạch đã thấy rõ gương mặt thật của cậu?" Khương Mịch có chút bất ngờ, cô còn tưởng rằng có ánh hào quang của nam chính ở đây, Ngu Bạch vẫn sẽ u mê cơ đấy, "Thật đáng mừng!"
"Câm miệng!" Bách Mặc nổi trận lôi đình, giơ tay lên muốn đánh Khương Mịch.
Cố Ngôn Phong dùng một tay kéo Khương Mịch về phía sau, đồng thời muốn bắt lấy cánh tay của Bách Mặc. Nhưng tay hắn đã dừng lại giữa không trung, không ngừng run rẩy, dường như bị một đôi tay vô hình kéo lại.
Chẳng lẽ là do năng lượng của hệ thống?
Đây gần như là lần đầu tiên Cố Ngôn Phong nhìn thấy hệ thống để lại dấu vết tồn tại.
Cánh tay Bách Mặc nhanh chóng buông xuống, nhưng vẻ mặt hắn càng thêm táo bạo, trực tiếp quát lên: "Mẹ nó mày cũng câm miệng nốt! Ánh sáng của nam chính mà mày nói đâu? Hệ thống tốt vô địch mà mày nói đâu? Nói nữ chính vĩnh viễn thuộc về nam chính, nam phụ mãi mãi làm nền cơ mà? Không có lấy một việc thành công! Còn không biết xấu hổ tự xưng là hệ thống thiên tài? Mẹ nó, tất cả đều là lừa đảo! Cút đi! Cút ra khỏi cơ thể của tao..."
Lần này đối tượng khiến hắn tức giận có lẽ là hệ thống.
Nhưng người ngoài không biết thì thấy hắn như đang nói chuyện với không khí, giống một bệnh nhân tâm thần.
Hạ Uẩn Dung khiếp sợ không nói nên lời.
Khương Mịch lén liếc nhìn Cố Ngôn Phong một cái, khá lo lắng.
Có phải cô kích thích hắn quá mức rồi không?
Ngộ nhỡ biến khéo thành vụng, làm Bách Mặc điên lên thì sao giờ?
Hơn nữa Bách Mặc còn nhắc đến mấy từ kiểu như nam chính, nam phụ, nữ chính, liệu Cố Ngôn Phong có nghi ngờ không?
Cũng may dẫu sao Bách Mặc cũng là nam chính, không dễ phát điên được, có lẽ là do được hệ thống an ủi nên hắn nhanh chóng trấn định.
Cố Ngôn Phong thấy hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường thì cố ý nói: "Không muốn nói cũng được, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết......"
"Khoan đã." Bách Mặc khẽ cắn môi nói: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Cố Ngôn Phong: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi có thể tiếp tục đầu tư, nhưng cậu phải cho chúng tôi nói chuyện với hệ thống."
"Anh nghĩ tôi sẽ tin anh chắc?" Bách Mặc cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải do anh bẫy tôi thì bây giờ tôi sẽ chật vật như thế này?"
"Nhưng chính cậu là người tình nguyện sập bẫy mà?" Khương Mịch không nhịn được nói thay cho Cố Ngôn Phong: "Cậu bình tĩnh nghĩ lại đi, nếu không phải cậu có lòng tham, chưa tìm hiểu kỹ mà đã quyết định làm thì cậu sẽ mắc bẫy sao? Đều là người trưởng thành rồi, có làm có chịu. Hơn nữa, mặc dù thầy Cố đào bẫy cậu nhưng anh ấy cũng đã lựa chọn kịch bản tốt cho cậu, đầu tư cho cậu, còn cho cậu cả đoàn phim tốt nữa. Chỉ cần cậu diễn tốt thì thành tích bộ phim sẽ không kém! Cậu chật vật như vậy là do tự cậu làm, hiểu chưa?"
"Nhưng bây giờ anh ta không muốn tiếp tục đầu tư nữa." Bách Mặc căm giận nói.
"Vậy biết vì sao anh ấy không muốn đầu tư nữa không?" Khương Mịch nhìn Bách Mặc, cảm thấy trong lòng ngổn ngang.
Trước sau cô đều nhớ rõ nguyên chủ yêu thương Bách Mặc thâm tình, vì vậy cũng nhớ rõ lần đầu tiên hắn cứu nguyên chủ dịu dàng chính nghĩa tới cỡ nào. Nhìn hắn biến thành như bây giờ, Khương Mịch thật sự không vui chút nào.
"Đây cũng là vì tốt cho tôi?" Bách Mặc hừ khẽ một tiếng: "Tôi xem cậu còn khen anh ta kiểu gì."
"Nếu như cậu đang ở cùng với Thiên tài 70 xu thì đương nhiên sẽ biết chúng tôi làm vậy là vì cứu mẹ của thầy Cố, cậu cũng biết chuyện của Tiêu Hàm Sương là như thế nào." Khương Mịch thất vọng dịch chuyển tầm mắt, không muốn nhìn gương mặt của Bách Mặc nữa: "Lúc ấy Tiêu Hàm Sương nói cho chúng tôi biết, khi bà ta ở cùng với hệ thống đã lập ra một khế ước, chỉ cần hệ thống bị người khác phát hiện thì bà ta sẽ chết, cuối cùng đúng là bà ta chết thật. Nhưng hiện tại xem ra hệ thống ở trên mỗi người đều có điều kiện khác nhau. Nhưng chúng tôi biết, chỉ cần vạch trần chuyện hệ thống tồn tại thì chắc chắn cậu sẽ chết. Tối nay nếu không phải cậu tự nói ra thì chúng tôi sẽ không nhắc đến. Cậu nghĩ lại xem, nếu chúng tôi muốn hại cậu thì đã vạch trần cậu từ lâu rồi. Hơn nữa, bất kể cậu có chết hay không, trực tiếp hỏi cậu là cách tiếp cận với hệ thống nhanh nhất. Cứu người là chuyện nguy cấp, tại sao mà thầy Cố phải vòng vo đến tận bây giờ, còn phải phí tiền cố sức để bẫy cậu? Còn chẳng phải là vì sợ cậu chết sao?"
Bách Mặc thay đổi sắc mặt vài lần, không muốn tin nhưng lại không tìm ra lý do phản bác: "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin à? Trước đó cậu còn nói sẽ mãi mãi thích tôi, thế mà bây giờ đã đổi tình yêu mới?"
Không ngờ hắn lại là người không biết xấu hổ, cố ý nói mấy lời này để công kích Cố Ngôn Phong, Khương Mịch chỉ muốn xông lên đánh người.
Cố Ngôn Phong duỗi tay giữ chặt cô, Khương Mịch còn muốn giãy giụa, Cố Ngôn Phong lại dứt khoát duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực: "Em phản ứng lớn như vậy, anh sẽ hiểu lầm."
Khương Mịch: "......"
Cố Ngôn Phong cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái: "Đừng náo loạn, ngoan."
Mấy người còn lại: "......"
Cảm giác không khí bỗng nhiên không đúng rồi.
Cố Ngôn Phong mặt dày còn ôm lấy Khương Mịch, ngẩng đầu lên nói với Bách Mặc: "Tôi biết Khương Mịch bây giờ không còn là Khương Mịch trước kia nên sẽ không ghen, cậu dùng chiêu kích tướng cũng vô dụng. Mấy câu Khương Mịch vừa nói cậu tin hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu: Giao dịch tôi đưa ra cậu có đồng ý hay không? Để tôi trực tiếp nói chuyện với hệ thống, tôi sẽ không cắt nguồn đầu tư, vậy thôi."
Bách Mặc trầm mặc, như đang thương lượng với hệ thống.
Mười tới phút sau, Bách Mặc nói: "Thiên tài 70 xu nói, bây giờ nó không biết chắc có thể cứu sống mẹ anh hay không. Anh cho chúng tôi chút thời gian, đợi sau khi nghĩ kỹ thì ngày mai sẽ trả lời. Thế nào?"
Khương Mịch nhíu mày, cứ có cảm giác đây là kế hoãn binh của Bách Mặc, có lẽ hắn lại có ý đồ khác.
Nhưng mà hệ thống ở trên người hắn, là thứ hữu hình không thể nắm bắt được, bọn họ cũng không còn cách nào.
"Cho cậu thời gian thì có thể." Cố Ngôn Phong hơi suy tư: "Nhưng tôi không đợi được đến sáng mai. Đêm nay buổi tiệc kết thúc, cậu phải cho tôi biết đáp án. Tôi không có nhiều thời gian đâu, cậu không đồng ý tôi sẽ có biện pháp khác."
Bách Mặc lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Được."
"Với cả, không được ra khỏi khách sạn. Tôi sợ cậu bỏ trốn." Cố Ngôn Phong nói thẳng.
Bách Mặc cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được."
Sau đó mang vẻ mặt khó coi đạp cửa rời đi.
"Chú Hạ, chú cho người theo dõi cậu ta đi." Cố Ngôn Phong nói: "Cháu sợ cậu ta sẽ không an phận."
Hạ Uẩn Dung đồng ý, gọi điện thoại sắp xếp người.
Lúc này Cố Ngôn Phong mới buông Khương Mịch ra, Khương Mịch đi qua chỗ Hạ Uẩn Dung gọi: "Chú...."
Mới gọi một tiếng, nước mắt cô liền trào ra.
"Quả quýt?" Hạ Uẩn Dung thử kêu một tiếng, mắt cũng đỏ theo.
Mặc dù ban nãy ông đã suy tư rất nhiều, tự cho rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn không thắng nổi cảm xúc gom góp mấy năm nay.
"Vâng, là cháu đây." Khương Mịch gật gật đầu, nức nở nói, "Cháu là Quả quýt, ba cháu tên Hạ Vận Trinh, mẹ cháu tên Khương Di. Ba cháu là một kỹ sư thiết kế, mẹ cháu là một nhà biên tập, hai người họ mở một công ty thiết kế đồ trang sức, nhưng mà không ở thế giới này..."
Hạ Uẩn Dung ôm chặt lấy Khương Mịch, nước mắt rơi lã chã.
"Trước đó cháu đã muốn nói cho chú biết, nhưng sợ chú không chấp nhận được. Xin lỗi chú, cháu.... Cháu nên nói sớm cho chú biết."
"Không." Hạ Uẩn Dung liều mạng lắc đầu, "Là chú nên xin lỗi cháu, cũng xin anh trai và chị dâu...."
"Không phải." Cố Ngôn Phong đi tới, đặt tay lên vai Hạ Uẩn Dung: "Vừa rồi chú cũng nghe thấy rồi đấy, trên người Bách Mặc có hệ thống, theo như suy đoán của bọn cháu thì lúc trước Mịch Mịch mất tích có lẽ có liên quan đến hệ thống. Chuyện này không phải do chú sai, chú không cần tự trách."
Khương Mịch lau nước mắt, nói theo: "Thầy Cố nói đúng đấy ạ, chuyện này không liên quan đến chú, ba mẹ cháu cũng chưa từng trách chú. Bọn họ vẫn luôn nhớ đến chú, sợ chú sống không tốt."
Hạ Uẩn Dung bình ổn cảm xúc rồi buông Khương Mịch ra: "Có thể nói cho chú nghe rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào không?"
Khương Mịch gật đầu, kể hết mọi chuyện cho Hạ Uẩn Dung nghe.
"Trước đó cháu cũng không dám nghĩ chú là chú ruột của cháu, bởi vì cháu không biết cháu xuyên từ thế này sang thế giới khác rồi lại xuyên trở về, vì vậy cháu không nhắc đến ba mẹ."
"Thảo nào lần đầu tiên gặp cháu, chú đã cảm thấy quen thuộc." Lúc này tâm trạng Hạ Uẩn Dung đã hoàn toàn ổn định, thân là một ông chủ lớn, ông biết đây là một chuyện cực kỳ quan trọng nên cũng không vòng vo: "Nói như vậy, bây giờ Bách Mặc rất nguy hiểm, năng lực của hệ thống chúng ta không biét thế nào, ngộ nhỡ...."
"Chắc không sao đâu ạ." Khương Mịch an ủi: "Cháu có cảm giác hệ thống đó không mạnh như chúng ta nghĩ. Nếu nó thật sự lợi hại thì Bách Mặc đã không đến bước đường này. Hơn nữa hệ thống tồn tại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa làm nên chuyện gì, ngược lại những người trói định với hệ thống đều trở nên ác độc, không biết là do bản tính bọn họ vốn thế hay là do bị hế thống thay đổi."
"Chú cảm thấy là do bọn họ bị hệ thống chi phối." Hạ Uẩn Dung nhận thức mọi chuyện rõ ràng hơn cô: "Mỗi người đều có lòng tham riêng, chỉ là do năng lực không đủ nên nhiều lúc tham vọng ấy chỉ là mơ ước thôi. Nếu bỗng nhiên con người có năng lực siêu nhiên, ban đầu có thể dễ dàng thực hiện được giấc mơ thì có mấy ai ngừng được tham vọng của chính mình? Vĩnh viễn không thỏa mãn, ban đầu nếm được ngon ngọt thì sau này sẽ nảy sinh dã tâm lớn hơn nữa. Nếu là người mạnh mẽ cứng rắn thì sẽ nghĩ cách kiềm chế những dã tâm đó, nhưng Tiêu Hàm Sương là người có tâm lý vặn vẹo, dẫn đến việc hệ thống cũng ngày càng vặn vẹo. Đến nỗi ngay cả Bách Mặc trẻ tuổi còn ở cái giới này lăn lộn bao nhiêu năm, từng thấy bao việc cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh của tầng lớp tư bản nên tâm lý bị ảnh hưởng cũng là điều bình thường. Sau khi có được hệ thống, cậu ta tự cho mình là mạnh nhất, có vài thứ không có thì không được."
Khương Mịch nhớ đến lúc vừa xuyên tới đây, có lần bạn thân của Ngu Bạch bắt nạt cô, khi đó Bách Mặc còn đứng về phía cô. Sau đó bị cô từ chối lời mời tham dự sinh nhật, biểu hiện của hắn cũng coi như tức giận.
Quả thật Bách Mặc của trước kia với bây giờ giống như hai người khác nhau vậy.
Thật ra hắn có năng lực, có nhan sắc, có ánh sáng của nam chính, cho dù không có hệ thống hỗ trợ thì cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng hắn lại đi lên con đường này, rõ ràng là vì cậy mình biết hết tất cả, cho rằng bản thân là vô địch.
Cũng không biết nên trách hệ thống hay nên nói bản tính hắn vốn như vậy nữa....
Khương Mịch thở dài, đúng lúc đó, di động của Hạ Uẩn Dung vang lên.
Buổi tiệc dưới lầu còn đang tiếp tục, bọn họ là ba nhân vật chính lại đồng thời mất tăm biệt tích thì không nên.
Chuyện chưa nói xong đành phải tạm thời gác xuống, Hạ Uẩn Dung đi thay quần áo, Cố Ngôn Phong và Khương Mịch cùng nhau đi xuống dưới lầu.
Bọn họ đi bằng cầu thang bộ, khi vùa đến chỗ rẽ, Khương Mịch nhìn thấy Ngu Bạch đang đứng nói chuyện cùng Mạnh Lan Quân.
Đương nhiên cô sẽ không mời Ngu Bạch tới đây, nhưng Ngu Bạch là diễn viên chính trong đoàn phim, Hạ Uẩn Dung không thể không mời nên việc cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng khi nhìn thấy hai người này đứng cạnh nhau, trong lòng Khương Mịch khẩn trương phát điên lên.
Việc Mạnh Lan Quân chết thảm trong truyện, cô vẫn còn nhớ rõ.
Cơ mà nơi này chắc không có gì nguy hiểm, Khương Mịch tự an ủi bản thân xong mới nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh trên đầu hai người họ hơi đong đưa, hơn nữa biên độ cũng không thích hợp.
Mặc kệ có phải ảo giác hay không, tốt nhất vẫn nên tách hai người họ ra trước. Khương Mịch nghĩ rồi nhanh chóng bước đến.
"Em đi chậm lại, đừng để bị trẹo chân..." Cố Ngôn Phong đi phía sau cô, không nhịn được dặn dò.
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã thấy Khương Mịch bỗng nhiên chạy lên.
Ngực Cố Ngôn Phong giật thót một cái, anh chạy về hướng Khương Mịch, lại nhìn thấy đèn thủy tinh treo trên trần bỗng nhiên rơi xuống!
Khương Mịch nhanh chóng đẩy Mạnh Lan Quân và Ngu Bạch ra, nhưng theo quán tính không dừng được nên cô trực tiếp ngã trên mặt đất.
Chiếc đèn thủy tinh kia gần như rơi thẳng xuống đỉnh đầu Khương Mịch, trong giây phút đó trái tim của Cố Ngôn Phong đều rạn nứt, dùng hết sức mình để tiến lên. Nhưng vốn dĩ anh đã ở phía sau, lại mất chút thời gian phản ứng nên căn bản không đuổi kịp.
Chiếc đèn thủy tinh cứ thế rơi xuống.
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc đèn rơi xuống mặt đất, vô số mảnh thủy tinh nhỏ văng ra khắp nơi.
Trong đại sảnh vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, mọi người đều chạy tán loạn khắp nơi.
Hai chân Cố Ngôn Phong mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, anh hơi khựng lại rồi mới chạy tới bế Ngược Mịch: "Mịch Mịch, Mịch Mịch.... Em không sao chứ?"
"Không sao." Khương Mịch đẩy mấy mảnh thủy tinh trên người ra, lắc đầu.
Vừa rồi thật quá nguy hiểm, không biết có phải do ảo giác hay không mà Khương Mịch cảm thấy khi chiếc đèn kia sắp rơi xuống đầu cô, nó đột nhiên dừng lại rồi rơi xuống bên cạnh chân cô.
Mọi chuyện diễn qua quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt nên Khương Mịch sợ mình nghĩ nhiều.
Cố Ngôn Phong đỡ cô đứng lên, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, sau khi chắc chắn không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại tức giận.
Khương Mịch còn chưa nhận ra sưu thay đổi của anh, thấp giọng nói: "Em nghi ngờ......"
"Anh nghi ngờ chỉ số thông minh của em có vấn đề!" Hai mắt Cố Ngôn Phong phiếm hồng, cất giọng phẫn nộ: "Tại sao lại xông lên? Em có nghĩ tới hậu quả không? Ngộ ngỡ.... Nếu có chuyện gì xảy ra thì chú của em phải làm sao bây giờ? Chú ấy vừa tìm được em, còn cả anh..."
Anh phải làm sao bây giờ? Cố Ngôn Phong không nói tiếp được nữa.
Quen biết một năm, đây là lần đầu tiên Khương Mịch nhìn thấy Cố Ngôn Phong giận dữ mắng người, vì thế ngây người trong giây lát.
Cố Ngôn Phong nhìn cô ngốc nghếch mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ vô tội làm trái tim anh tức khắc mềm nhũn. Dù sao anh cũng không muốn mắng cô, chỉ là vừa rồi thật sự rất sợ.
Bất chấp xung quanh có nhiều người nhìn, Cố Ngôn Phong duỗi tay đem Khương Mịch tiến vào lồng ngực, run rẩy nói: "Em dọa anh rồi, biết không?"
"Xin lỗi, em sai rồi." Khương Mịch ngoan ngoãn xin lỗi, "Em nghe bạn trai, sẽ không có lần sau đâu."
Cố Ngôn Phong: "......"
Editor:
Vẫn như cũ, đủ 150 vote mình mới đăng chương mới nhé mọi người. Chợt nhận ra là có nhiều người đọc chùa lắm đấy, phải bắt mọi người tương tác rồi nhây kéo dài thời gian tí mới được ( ‾́ ◡ ‾́), căn bản là dạo này mình cũng lười.
Mắt Bách Mặc đỏ lừ.
Cố Ngôn Phong tiến lên hai bước, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Có chuyện gì để nói?!" Bách Mặc tức đến phát điên luôn rồi: "Chẳng phải tất cả là do anh bày mưu tính kế sao? Hại tôi, còn cố ý ly gián quan hệ giữa tôi và Ngu Bạch, các người đều không phải người tốt! Tôi và mấy người còn gì để nói?!"
"Vậy tức là Ngu Bạch đã thấy rõ gương mặt thật của cậu?" Khương Mịch có chút bất ngờ, cô còn tưởng rằng có ánh hào quang của nam chính ở đây, Ngu Bạch vẫn sẽ u mê cơ đấy, "Thật đáng mừng!"
"Câm miệng!" Bách Mặc nổi trận lôi đình, giơ tay lên muốn đánh Khương Mịch.
Cố Ngôn Phong dùng một tay kéo Khương Mịch về phía sau, đồng thời muốn bắt lấy cánh tay của Bách Mặc. Nhưng tay hắn đã dừng lại giữa không trung, không ngừng run rẩy, dường như bị một đôi tay vô hình kéo lại.
Chẳng lẽ là do năng lượng của hệ thống?
Đây gần như là lần đầu tiên Cố Ngôn Phong nhìn thấy hệ thống để lại dấu vết tồn tại.
Cánh tay Bách Mặc nhanh chóng buông xuống, nhưng vẻ mặt hắn càng thêm táo bạo, trực tiếp quát lên: "Mẹ nó mày cũng câm miệng nốt! Ánh sáng của nam chính mà mày nói đâu? Hệ thống tốt vô địch mà mày nói đâu? Nói nữ chính vĩnh viễn thuộc về nam chính, nam phụ mãi mãi làm nền cơ mà? Không có lấy một việc thành công! Còn không biết xấu hổ tự xưng là hệ thống thiên tài? Mẹ nó, tất cả đều là lừa đảo! Cút đi! Cút ra khỏi cơ thể của tao..."
Lần này đối tượng khiến hắn tức giận có lẽ là hệ thống.
Nhưng người ngoài không biết thì thấy hắn như đang nói chuyện với không khí, giống một bệnh nhân tâm thần.
Hạ Uẩn Dung khiếp sợ không nói nên lời.
Khương Mịch lén liếc nhìn Cố Ngôn Phong một cái, khá lo lắng.
Có phải cô kích thích hắn quá mức rồi không?
Ngộ nhỡ biến khéo thành vụng, làm Bách Mặc điên lên thì sao giờ?
Hơn nữa Bách Mặc còn nhắc đến mấy từ kiểu như nam chính, nam phụ, nữ chính, liệu Cố Ngôn Phong có nghi ngờ không?
Cũng may dẫu sao Bách Mặc cũng là nam chính, không dễ phát điên được, có lẽ là do được hệ thống an ủi nên hắn nhanh chóng trấn định.
Cố Ngôn Phong thấy hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường thì cố ý nói: "Không muốn nói cũng được, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết......"
"Khoan đã." Bách Mặc khẽ cắn môi nói: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Cố Ngôn Phong: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi có thể tiếp tục đầu tư, nhưng cậu phải cho chúng tôi nói chuyện với hệ thống."
"Anh nghĩ tôi sẽ tin anh chắc?" Bách Mặc cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải do anh bẫy tôi thì bây giờ tôi sẽ chật vật như thế này?"
"Nhưng chính cậu là người tình nguyện sập bẫy mà?" Khương Mịch không nhịn được nói thay cho Cố Ngôn Phong: "Cậu bình tĩnh nghĩ lại đi, nếu không phải cậu có lòng tham, chưa tìm hiểu kỹ mà đã quyết định làm thì cậu sẽ mắc bẫy sao? Đều là người trưởng thành rồi, có làm có chịu. Hơn nữa, mặc dù thầy Cố đào bẫy cậu nhưng anh ấy cũng đã lựa chọn kịch bản tốt cho cậu, đầu tư cho cậu, còn cho cậu cả đoàn phim tốt nữa. Chỉ cần cậu diễn tốt thì thành tích bộ phim sẽ không kém! Cậu chật vật như vậy là do tự cậu làm, hiểu chưa?"
"Nhưng bây giờ anh ta không muốn tiếp tục đầu tư nữa." Bách Mặc căm giận nói.
"Vậy biết vì sao anh ấy không muốn đầu tư nữa không?" Khương Mịch nhìn Bách Mặc, cảm thấy trong lòng ngổn ngang.
Trước sau cô đều nhớ rõ nguyên chủ yêu thương Bách Mặc thâm tình, vì vậy cũng nhớ rõ lần đầu tiên hắn cứu nguyên chủ dịu dàng chính nghĩa tới cỡ nào. Nhìn hắn biến thành như bây giờ, Khương Mịch thật sự không vui chút nào.
"Đây cũng là vì tốt cho tôi?" Bách Mặc hừ khẽ một tiếng: "Tôi xem cậu còn khen anh ta kiểu gì."
"Nếu như cậu đang ở cùng với Thiên tài 70 xu thì đương nhiên sẽ biết chúng tôi làm vậy là vì cứu mẹ của thầy Cố, cậu cũng biết chuyện của Tiêu Hàm Sương là như thế nào." Khương Mịch thất vọng dịch chuyển tầm mắt, không muốn nhìn gương mặt của Bách Mặc nữa: "Lúc ấy Tiêu Hàm Sương nói cho chúng tôi biết, khi bà ta ở cùng với hệ thống đã lập ra một khế ước, chỉ cần hệ thống bị người khác phát hiện thì bà ta sẽ chết, cuối cùng đúng là bà ta chết thật. Nhưng hiện tại xem ra hệ thống ở trên mỗi người đều có điều kiện khác nhau. Nhưng chúng tôi biết, chỉ cần vạch trần chuyện hệ thống tồn tại thì chắc chắn cậu sẽ chết. Tối nay nếu không phải cậu tự nói ra thì chúng tôi sẽ không nhắc đến. Cậu nghĩ lại xem, nếu chúng tôi muốn hại cậu thì đã vạch trần cậu từ lâu rồi. Hơn nữa, bất kể cậu có chết hay không, trực tiếp hỏi cậu là cách tiếp cận với hệ thống nhanh nhất. Cứu người là chuyện nguy cấp, tại sao mà thầy Cố phải vòng vo đến tận bây giờ, còn phải phí tiền cố sức để bẫy cậu? Còn chẳng phải là vì sợ cậu chết sao?"
Bách Mặc thay đổi sắc mặt vài lần, không muốn tin nhưng lại không tìm ra lý do phản bác: "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin à? Trước đó cậu còn nói sẽ mãi mãi thích tôi, thế mà bây giờ đã đổi tình yêu mới?"
Không ngờ hắn lại là người không biết xấu hổ, cố ý nói mấy lời này để công kích Cố Ngôn Phong, Khương Mịch chỉ muốn xông lên đánh người.
Cố Ngôn Phong duỗi tay giữ chặt cô, Khương Mịch còn muốn giãy giụa, Cố Ngôn Phong lại dứt khoát duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực: "Em phản ứng lớn như vậy, anh sẽ hiểu lầm."
Khương Mịch: "......"
Cố Ngôn Phong cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái: "Đừng náo loạn, ngoan."
Mấy người còn lại: "......"
Cảm giác không khí bỗng nhiên không đúng rồi.
Cố Ngôn Phong mặt dày còn ôm lấy Khương Mịch, ngẩng đầu lên nói với Bách Mặc: "Tôi biết Khương Mịch bây giờ không còn là Khương Mịch trước kia nên sẽ không ghen, cậu dùng chiêu kích tướng cũng vô dụng. Mấy câu Khương Mịch vừa nói cậu tin hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu: Giao dịch tôi đưa ra cậu có đồng ý hay không? Để tôi trực tiếp nói chuyện với hệ thống, tôi sẽ không cắt nguồn đầu tư, vậy thôi."
Bách Mặc trầm mặc, như đang thương lượng với hệ thống.
Mười tới phút sau, Bách Mặc nói: "Thiên tài 70 xu nói, bây giờ nó không biết chắc có thể cứu sống mẹ anh hay không. Anh cho chúng tôi chút thời gian, đợi sau khi nghĩ kỹ thì ngày mai sẽ trả lời. Thế nào?"
Khương Mịch nhíu mày, cứ có cảm giác đây là kế hoãn binh của Bách Mặc, có lẽ hắn lại có ý đồ khác.
Nhưng mà hệ thống ở trên người hắn, là thứ hữu hình không thể nắm bắt được, bọn họ cũng không còn cách nào.
"Cho cậu thời gian thì có thể." Cố Ngôn Phong hơi suy tư: "Nhưng tôi không đợi được đến sáng mai. Đêm nay buổi tiệc kết thúc, cậu phải cho tôi biết đáp án. Tôi không có nhiều thời gian đâu, cậu không đồng ý tôi sẽ có biện pháp khác."
Bách Mặc lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Được."
"Với cả, không được ra khỏi khách sạn. Tôi sợ cậu bỏ trốn." Cố Ngôn Phong nói thẳng.
Bách Mặc cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được."
Sau đó mang vẻ mặt khó coi đạp cửa rời đi.
"Chú Hạ, chú cho người theo dõi cậu ta đi." Cố Ngôn Phong nói: "Cháu sợ cậu ta sẽ không an phận."
Hạ Uẩn Dung đồng ý, gọi điện thoại sắp xếp người.
Lúc này Cố Ngôn Phong mới buông Khương Mịch ra, Khương Mịch đi qua chỗ Hạ Uẩn Dung gọi: "Chú...."
Mới gọi một tiếng, nước mắt cô liền trào ra.
"Quả quýt?" Hạ Uẩn Dung thử kêu một tiếng, mắt cũng đỏ theo.
Mặc dù ban nãy ông đã suy tư rất nhiều, tự cho rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn không thắng nổi cảm xúc gom góp mấy năm nay.
"Vâng, là cháu đây." Khương Mịch gật gật đầu, nức nở nói, "Cháu là Quả quýt, ba cháu tên Hạ Vận Trinh, mẹ cháu tên Khương Di. Ba cháu là một kỹ sư thiết kế, mẹ cháu là một nhà biên tập, hai người họ mở một công ty thiết kế đồ trang sức, nhưng mà không ở thế giới này..."
Hạ Uẩn Dung ôm chặt lấy Khương Mịch, nước mắt rơi lã chã.
"Trước đó cháu đã muốn nói cho chú biết, nhưng sợ chú không chấp nhận được. Xin lỗi chú, cháu.... Cháu nên nói sớm cho chú biết."
"Không." Hạ Uẩn Dung liều mạng lắc đầu, "Là chú nên xin lỗi cháu, cũng xin anh trai và chị dâu...."
"Không phải." Cố Ngôn Phong đi tới, đặt tay lên vai Hạ Uẩn Dung: "Vừa rồi chú cũng nghe thấy rồi đấy, trên người Bách Mặc có hệ thống, theo như suy đoán của bọn cháu thì lúc trước Mịch Mịch mất tích có lẽ có liên quan đến hệ thống. Chuyện này không phải do chú sai, chú không cần tự trách."
Khương Mịch lau nước mắt, nói theo: "Thầy Cố nói đúng đấy ạ, chuyện này không liên quan đến chú, ba mẹ cháu cũng chưa từng trách chú. Bọn họ vẫn luôn nhớ đến chú, sợ chú sống không tốt."
Hạ Uẩn Dung bình ổn cảm xúc rồi buông Khương Mịch ra: "Có thể nói cho chú nghe rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào không?"
Khương Mịch gật đầu, kể hết mọi chuyện cho Hạ Uẩn Dung nghe.
"Trước đó cháu cũng không dám nghĩ chú là chú ruột của cháu, bởi vì cháu không biết cháu xuyên từ thế này sang thế giới khác rồi lại xuyên trở về, vì vậy cháu không nhắc đến ba mẹ."
"Thảo nào lần đầu tiên gặp cháu, chú đã cảm thấy quen thuộc." Lúc này tâm trạng Hạ Uẩn Dung đã hoàn toàn ổn định, thân là một ông chủ lớn, ông biết đây là một chuyện cực kỳ quan trọng nên cũng không vòng vo: "Nói như vậy, bây giờ Bách Mặc rất nguy hiểm, năng lực của hệ thống chúng ta không biét thế nào, ngộ nhỡ...."
"Chắc không sao đâu ạ." Khương Mịch an ủi: "Cháu có cảm giác hệ thống đó không mạnh như chúng ta nghĩ. Nếu nó thật sự lợi hại thì Bách Mặc đã không đến bước đường này. Hơn nữa hệ thống tồn tại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa làm nên chuyện gì, ngược lại những người trói định với hệ thống đều trở nên ác độc, không biết là do bản tính bọn họ vốn thế hay là do bị hế thống thay đổi."
"Chú cảm thấy là do bọn họ bị hệ thống chi phối." Hạ Uẩn Dung nhận thức mọi chuyện rõ ràng hơn cô: "Mỗi người đều có lòng tham riêng, chỉ là do năng lực không đủ nên nhiều lúc tham vọng ấy chỉ là mơ ước thôi. Nếu bỗng nhiên con người có năng lực siêu nhiên, ban đầu có thể dễ dàng thực hiện được giấc mơ thì có mấy ai ngừng được tham vọng của chính mình? Vĩnh viễn không thỏa mãn, ban đầu nếm được ngon ngọt thì sau này sẽ nảy sinh dã tâm lớn hơn nữa. Nếu là người mạnh mẽ cứng rắn thì sẽ nghĩ cách kiềm chế những dã tâm đó, nhưng Tiêu Hàm Sương là người có tâm lý vặn vẹo, dẫn đến việc hệ thống cũng ngày càng vặn vẹo. Đến nỗi ngay cả Bách Mặc trẻ tuổi còn ở cái giới này lăn lộn bao nhiêu năm, từng thấy bao việc cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh của tầng lớp tư bản nên tâm lý bị ảnh hưởng cũng là điều bình thường. Sau khi có được hệ thống, cậu ta tự cho mình là mạnh nhất, có vài thứ không có thì không được."
Khương Mịch nhớ đến lúc vừa xuyên tới đây, có lần bạn thân của Ngu Bạch bắt nạt cô, khi đó Bách Mặc còn đứng về phía cô. Sau đó bị cô từ chối lời mời tham dự sinh nhật, biểu hiện của hắn cũng coi như tức giận.
Quả thật Bách Mặc của trước kia với bây giờ giống như hai người khác nhau vậy.
Thật ra hắn có năng lực, có nhan sắc, có ánh sáng của nam chính, cho dù không có hệ thống hỗ trợ thì cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng hắn lại đi lên con đường này, rõ ràng là vì cậy mình biết hết tất cả, cho rằng bản thân là vô địch.
Cũng không biết nên trách hệ thống hay nên nói bản tính hắn vốn như vậy nữa....
Khương Mịch thở dài, đúng lúc đó, di động của Hạ Uẩn Dung vang lên.
Buổi tiệc dưới lầu còn đang tiếp tục, bọn họ là ba nhân vật chính lại đồng thời mất tăm biệt tích thì không nên.
Chuyện chưa nói xong đành phải tạm thời gác xuống, Hạ Uẩn Dung đi thay quần áo, Cố Ngôn Phong và Khương Mịch cùng nhau đi xuống dưới lầu.
Bọn họ đi bằng cầu thang bộ, khi vùa đến chỗ rẽ, Khương Mịch nhìn thấy Ngu Bạch đang đứng nói chuyện cùng Mạnh Lan Quân.
Đương nhiên cô sẽ không mời Ngu Bạch tới đây, nhưng Ngu Bạch là diễn viên chính trong đoàn phim
Nhưng khi nhìn thấy hai người này đứng cạnh nhau, trong lòng Khương Mịch khẩn trương phát điên lên.
Việc Mạnh Lan Quân chết thảm trong truyện, cô vẫn còn nhớ rõ.
Cơ mà nơi này chắc không có gì nguy hiểm, Khương Mịch tự an ủi bản thân xong mới nhìn thấy chiếc đèn thủy tinh trên đầu hai người họ hơi đong đưa, hơn nữa biên độ cũng không thích hợp.
Mặc kệ có phải ảo giác hay không, tốt nhất vẫn nên tách hai người họ ra trước. Khương Mịch nghĩ rồi nhanh chóng bước đến.
"Em đi chậm lại, đừng để bị trẹo chân..." Cố Ngôn Phong đi phía sau cô, không nhịn được dặn dò.
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã thấy Khương Mịch bỗng nhiên chạy lên.
Ngực Cố Ngôn Phong giật thót một cái, anh chạy về hướng Khương Mịch, lại nhìn thấy đèn thủy tinh treo trên trần bỗng nhiên rơi xuống!
Khương Mịch nhanh chóng đẩy Mạnh Lan Quân và Ngu Bạch ra, nhưng theo quán tính không dừng được nên cô trực tiếp ngã trên mặt đất.
Chiếc đèn thủy tinh kia gần như rơi thẳng xuống đỉnh đầu Khương Mịch, trong giây phút đó trái tim của Cố Ngôn Phong đều rạn nứt, dùng hết sức mình để tiến lên. Nhưng vốn dĩ anh đã ở phía sau, lại mất chút thời gian phản ứng nên căn bản không đuổi kịp.
Chiếc đèn thủy tinh cứ thế rơi xuống.
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc đèn rơi xuống mặt đất, vô số mảnh thủy tinh nhỏ văng ra khắp nơi.
Trong đại sảnh vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, mọi người đều chạy tán loạn khắp nơi.
Hai chân Cố Ngôn Phong mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, anh hơi khựng lại rồi mới chạy tới bế Ngược Mịch: "Mịch Mịch, Mịch Mịch.... Em không sao chứ?"
"Không sao." Khương Mịch đẩy mấy mảnh thủy tinh trên người ra, lắc đầu.
Vừa rồi thật quá nguy hiểm, không biết có phải do ảo giác hay không mà Khương Mịch cảm thấy khi chiếc đèn kia sắp rơi xuống đầu cô, nó đột nhiên dừng lại rồi rơi xuống bên cạnh chân cô.
Mọi chuyện diễn qua quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt nên Khương Mịch sợ mình nghĩ nhiều.
Cố Ngôn Phong đỡ cô đứng lên, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, sau khi chắc chắn không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại tức giận.
Khương Mịch còn chưa nhận ra sưu thay đổi của anh, thấp giọng nói: "Em nghi ngờ......"
"Anh nghi ngờ chỉ số thông minh của em có vấn đề!" Hai mắt Cố Ngôn Phong phiếm hồng, cất giọng phẫn nộ: "Tại sao lại xông lên? Em có nghĩ tới hậu quả không? Ngộ ngỡ.... Nếu có chuyện gì xảy ra thì chú của em phải làm sao bây giờ? Chú ấy vừa tìm được em, còn cả anh..."
Anh phải làm sao bây giờ? Cố Ngôn Phong không nói tiếp được nữa.
Quen biết một năm, đây là lần đầu tiên Khương Mịch nhìn thấy Cố Ngôn Phong giận dữ mắng người, vì thế ngây người trong giây lát.
Cố Ngôn Phong nhìn cô ngốc nghếch mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ vô tội làm trái tim anh tức khắc mềm nhũn. Dù sao anh cũng không muốn mắng cô, chỉ là vừa rồi thật sự rất sợ.
Bất chấp xung quanh có nhiều người nhìn, Cố Ngôn Phong duỗi tay đem Khương Mịch tiến vào lồng ngực, run rẩy nói: "Em dọa anh rồi, biết không?"
"Xin lỗi, em sai rồi." Khương Mịch ngoan ngoãn xin lỗi, "Em nghe bạn trai, sẽ không có lần sau đâu."
Cố Ngôn Phong: "......"
Editor:
Vẫn như cũ, đủ 150 vote mình mới đăng chương mới nhé mọi người. Chợt nhận ra là có nhiều người đọc chùa lắm đấy, phải bắt mọi người tương tác rồi nhây kéo dài thời gian tí mới được ( ‾́ ◡ ‾́), căn bản là dạo này mình cũng lười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.