Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ
Chương 29
Biển Bình Trúc
02/02/2022
Giang Uyển đóng cửa, sau đó nhẹ nhàng đến ôm Tiểu Quai: "Sao thế, em cảm thấy đến môi trường mới không thoải mái sao?"
Nó kêu thêm vài tiếng rồi nép vào lòng Giang Uyển, duỗi người thoải mái, cuộn mình ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô cháu gái của bà hàng xóm xách giỏ lê gõ cửa nhà cô.
"Bà ngoại em gửi một ít lê từ quê lên, lê năm nay được mùa, lại rất ngọt. Chị Uyển, chỗ lê này là bà em bảo mang tới cho chị ạ."
Cô bé này tên Thích Tuệ Tuế, đang là học sinh lớp 10.
Bình thường cô bé rất hay hỏi Giang Uyển về bài tập về nhà, thường xuyên qua lại nên hai người cũng càng ngày càng quen thân.
Giang Uyển cầm lấy giỏ lê, bảo nó đợi một chút. Sau đó cô đi vào cầm lấy một hộp bánh quy.
Giang Uyển đưa cho nó: "Là chị tự làm, không biết có ngon hay không."
Hôm nay không đi làm, Giang Uyển cũng mặc một chiếc váy hoa giản dị, mái tóc dài buộc hờ hững bằng băng đô, xõa ngang vai.
Làn da trắng mịn không tì vết, mềm như trứng gà mới bóc.
Thích Tuệ Tuế cầm lấy mỉm cười: "Chắc hẳn rất ngon ạ."
Giang Uyển cũng cười: "Không chê là tốt rồi."
"Sao có thể chứ ạ, đây là bánh do chính tay người xinh đẹp như chị làm, người khác còn chưa được nếm thử nữa ấy chứ."
Nó nói với một giọng điệu vô cùng tinh nghịch, như muốn trêu chọc cô. Giang Uyển cũng cảm thấy buồn cười: "Thôi nhanh đi vào đi, ngoài trời gió to, sẽ cảm lạnh đấy."
Nó gật đầu: "Dạ vâng, em về làm xong bài tập nhất định sẽ lại qua đây chơi với chị ạ."
Mùa thu ở Giang Bắc, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng. Không giống như Bắc Thành có một thời gian chuyển mùa.
Giang Uyển tự pha cho mình một bát trà gừng để chống cảm lạnh.
Cô bật máy tính lên, vừa học online vừa ghi chép.
Cô lấy chiếc chăn đắp vào chân, như thế rất ấm.
Tiểu Quai nép mình dưới chân cô, thoải mái lim dim đôi mắt.
Giang Uyển rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô sẽ rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Sẽ nghĩ về điều gì đó trong quá khứ.
Câu chuyện rất dài, dài đến mức muốn quên hoàn toàn thì cũng phải mất một khoảng thời gian.
Nhưng cũng không thể quay lại lần nữa.
Tiểu Quai thức dậy, kêu meo meo không ngừng.
Giang Uyển ngồi xổm xuống, ôm nó lên, đút cho nó ít đồ ăn.
Khi nhận được điện thoại của Tống Thiệu An là lúc cô vừa tắm cho Tiểu Quai xong.
Nghe giọng nói qua điện thoại, thái độ của cô không lạnh nhạt cũng chẳng hồ hởi, hỏi anh ta có chuyện gì không.
Anh ta mãi không lên tiếng, có lẽ cũng đã nhận ra đáp án trong giọng điệu của cô nên không nói gì.
"Anh đã xem dự báo thời tiết. Gần đây, Giang Bắc đã hạ nhiệt. Khi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, đề phòng cảm lạnh."
Giang Uyển thường xuyên nói câu này với bệnh nhân của mình, không ngờ rằng có một ngày cô lại nghe nó từ miệng một người khác.
Cô gật đầu: "Cảm ơn."
Tống Thiệu An cười nhẹ: "Em đối với anh vẫn luôn khách sáo như vậy."
Giang Uyển không nói gì nữa.
Tống Thiệu An đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng và bất lực. Giang Uyển đã tự vạch ra một ranh giới rất rõ ràng với những mối quan hệ xung quanh cô rồi.
Những nỗ lực trong mấy năm nay của Tống Thiệu An cũng không thể giúp anh ta lại gần cô, dù chỉ là một bước.
Càng như vậy, anh ta mới nhận ra được sự khác biệt giữa mình và Hạ Khinh Chu.
Anh ta thậm chí không thể tiến về phía trước dù chỉ một milimét, mà Hạ Khinh Chu lại là người đã từng vượt qua được ranh giới ấy.
Anh là người duy nhất đã thực sự bước vào thế giới của Giang Uyển.
Giang Uyển cúp máy, cô phải đi làm, hôm nay làm ca tối.
Cô chỉ làm một món cơm rang đơn giản, sau khi ăn xong, cô thay quần áo và đi ra ngoài, cầm theo một chiếc ô.
Mưa phùn là phiền phức nhất, dai dẳng mãi không dứt.
Vào mùa thu, ngày ngắn đêm dài, bầu trời dường như luôn không có ánh sáng.
Thêm vào đó là do thời tiết, hoàng hôn giờ này đã được nhuộm đầy sương mù.
Cho dù đèn hai bên đường cũng đã bật sáng rồi.
Không có người đi bộ trên đường phố vì nó thực sự rất tối.
Những luồng gió mạnh luồn vào không khí, Giang Uyển hơi cúi đầu, đưa hay tay lên miệng thổi thổi.
Những ngón tay trắng nõn, mảnh mai, đầu ngón tay ửng đỏ vì lạnh.
Có tiếng bước chân ngắt quãng sau lưng, luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Giang Uyển do dự dừng lại, sau đó xoay người.
Người đàn ông mặc áo khoác tím đang đứng cách cô chỉ hai mét.
Thân hình đầy đặn, khuôn mặt trắng bệch, như thể đã rất lâu không nhìn thấy mặt trời.
Khoảnh khắc đối mắt với Giang Uyển, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng: "Em vẫn còn giận anh sao?"
Giang Uyển nhíu mày nghi ngờ: "Anh nhận nhầm người rồi?"
Kẻ đó lắc đầu tiến lại gần cô: "Trước đây là anh sai, anh không nên vì mải chơi game mà bỏ mặc em. Em quan trọng hơn trò chơi. Từ nay anh sẽ ở bên em mỗi ngày, được không?"
Lúc hắn đến gần, Giang Uyển lần đầu tiên ngửi thấy mùi thức ăn hôi thối từ hắn.
Cô vô thức lùi lại, khẳng định: "Anh đã nhận nhầm người rồi."
Hắn xấu hổ cau mày: "Chắc chắn là em vẫn còn giận anh."
Hô hấp của Giang Uyển có chút đình trệ, tay cầm ô không ngừng siết chặt,toàn thân run rẩy, không biết vì lạnh hay là sợ hãi.
Gió lạnh luồn vào trong dọc theo mép ô.
Bàn tay của người đàn ông chuẩn bị đưa ra và chạm vào cổ tay cô.
Giây tiếp theo, có người chụp một chiếc mũ lên đầu cô, ấn vành mũ xuống.
Đôi mắt của cô đột nhiên bị bao phủ bởi một mảng bóng tối, đồng thời, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của gỗ mun.
Mùi ôi thiu khó chịu bao trùm xung quanh dường như bị mùi hương thoang thoảng này xua tan.
Hạ Khinh Chu bước tới, giơ chân đá vào bụng người đàn ông.
Sức mạnh quá lớn khiến người đàn ông kia bị đá bay, ngã xuống đất và trượt dài về phía sau.
Hắn bị cơn đau làm cho co rút cong thành hình con tôm, ôm bụng rên rỉ.
Hạ Khinh Chu bước đến gần, kéo cổ áo, từng cú đấm tàn nhẫn lao vào mặt hắn.
Giống như đánh vào một vũng bùn.
Ngoài việc hắn ta quấy rối Giang Uyển, cú đánh của anh còn có vài phần trút giận.
Có phải người đàn ông đi theo Giang Uyển lúc trước, cũng giống như tên này. Vì thấy người qua đường đi lại rất ít nên có ý định làm hại cô?
Máu từ tay anh rỉ ra, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương mũi bị gãy, nhưng Hạ Khinh Chu không có ý định dừng lại.
Một người đi đường chứng kiến đánh đấm như vậy thì hét lên sợ hãi.
Hạ Khinh Chu ngước mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, khó chịu nhíu mày.
Lợi dụng lúc này, tên kia người bê bết máu lấy ra một con dao ở trong túi quần, đâm liên tục vào tay Hạ Khinh Chu. Sau đó tranh thủ lúc hoảng loạn mà bỏ chạy mất.
Giang Uyển sợ hãi vội vàng chạy tới: "Anh không sao chứ?"
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông khi nãy còn hung dữ như sói, giờ đây lại có chút hoảng loạn.
Anh không quan tâm đến cơn đau ở cánh tay, anh vội vàng đội mũ trùm đầu rồi cúi đầu rời đi.
Như sợ ở lại đây...1
Giang Uyển đuổi theo, giọng điệu lo lắng: "Vết thương của anh cần phải xử lí đã, anh đừng..."
Chưa kịp nói hết câu thì anh đã đi vào ngõ và không thấy đâu nữa.
Giống như một con mèo hoang sợ hãi.
Giang Uyển không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ ra tính từ này.
Nhưng lại cảm thấy nó phù hợp một cách kì lạ.
Cô cởi chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu, nó toàn là màu đen, và cô không thể nhìn thấy gì cả.
Sau khi sự việc xảy ra, cô gọi điện xin nghỉ phép rồi bắt taxi đến thẳng trụ sở công an gần đó để trình báo.
Sau khi cảnh sát quan sát camera ở con phố đó, đã nhanh chóng nhận ra tên biến thái đó.
"Tên này là khách quen của cục công an rồi, tâm thần không ổn định, lúc nào cũng xem những cô gái xinh đẹp là người yêu của hắn."
Anh cảnh sát còn nhìn cô nói: "Cô cũng thật may mắn, được người qua đường cứu giúp, nếu không thì không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào."
Giang Uyển nghe xong lời này, liền cảm thấy ớn lạnh.
"Anh có thể nhìn thấy rõ người kia không, anh ấy còn bị thương trên tay vì cứu tôi, không biết bây giờ ra sao rồi?"
Cảnh sát phòng to lên, nhưng người đàn ông quay lưng lại phía camera. Khi rẽ vào hẻm vốn có thể nhìn thấy sườn mặt. Nhưng đã bị chiếc mũ chặn lại, không nhìn thấy gì.
Cảnh sát an ủi cô: "Cô đừng qua lo lắng, tên kia vốn nhút nhát, sau khi bị nhốt giam vài ngày sẽ không dám tới tìm cô đâu."
Giang Uyển cảm ơn họ, sau đó cầm chiếc ô rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy. Nhưng không hiểu sao so với lần đầu tiên bất lực và sợ hãi, thì lần này cô không cảm thấy sợ hãi nữa.
Cô nhìn xuống chiếc mũ trên tay, trầm ngâm suy nghĩ...
-
Giang Uyển về nhà thì gặp Thích Tuệ Tuế vừa đi siêu thị về.
"Chị Giang Uyển hôm nay không đi trực ca đêm sao ạ?"
Cô không nói quá chi tiết, chỉ nói qua: "Chị gặp một số chuyện nên xin nghỉ rồi."
Thích Tuệ Tuế gật đầu, rồi bị thu hút bởi chiếc mũ trên tay cô: "Chị Giang Uyển trúng số sao, có thể mua được chiếc mũ đắt tới vậy."
Giang Uyển cúi đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai không có gì nổi bật trong tay.
Thích Tuệ Tuế vẻ mặt có chút kích động: "Đây là hàng hiệu phiên bản giới hạn, mấy chục vạn lận. Nhưng sao lại là mũ nam, chị muốn tặng ai sao?"+
Giang Uyển đột nhiên nhớ lại bóng dáng hoảng loạn rời đi khi đó.
Nó kêu thêm vài tiếng rồi nép vào lòng Giang Uyển, duỗi người thoải mái, cuộn mình ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô cháu gái của bà hàng xóm xách giỏ lê gõ cửa nhà cô.
"Bà ngoại em gửi một ít lê từ quê lên, lê năm nay được mùa, lại rất ngọt. Chị Uyển, chỗ lê này là bà em bảo mang tới cho chị ạ."
Cô bé này tên Thích Tuệ Tuế, đang là học sinh lớp 10.
Bình thường cô bé rất hay hỏi Giang Uyển về bài tập về nhà, thường xuyên qua lại nên hai người cũng càng ngày càng quen thân.
Giang Uyển cầm lấy giỏ lê, bảo nó đợi một chút. Sau đó cô đi vào cầm lấy một hộp bánh quy.
Giang Uyển đưa cho nó: "Là chị tự làm, không biết có ngon hay không."
Hôm nay không đi làm, Giang Uyển cũng mặc một chiếc váy hoa giản dị, mái tóc dài buộc hờ hững bằng băng đô, xõa ngang vai.
Làn da trắng mịn không tì vết, mềm như trứng gà mới bóc.
Thích Tuệ Tuế cầm lấy mỉm cười: "Chắc hẳn rất ngon ạ."
Giang Uyển cũng cười: "Không chê là tốt rồi."
"Sao có thể chứ ạ, đây là bánh do chính tay người xinh đẹp như chị làm, người khác còn chưa được nếm thử nữa ấy chứ."
Nó nói với một giọng điệu vô cùng tinh nghịch, như muốn trêu chọc cô. Giang Uyển cũng cảm thấy buồn cười: "Thôi nhanh đi vào đi, ngoài trời gió to, sẽ cảm lạnh đấy."
Nó gật đầu: "Dạ vâng, em về làm xong bài tập nhất định sẽ lại qua đây chơi với chị ạ."
Mùa thu ở Giang Bắc, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng. Không giống như Bắc Thành có một thời gian chuyển mùa.
Giang Uyển tự pha cho mình một bát trà gừng để chống cảm lạnh.
Cô bật máy tính lên, vừa học online vừa ghi chép.
Cô lấy chiếc chăn đắp vào chân, như thế rất ấm.
Tiểu Quai nép mình dưới chân cô, thoải mái lim dim đôi mắt.
Giang Uyển rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô sẽ rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Sẽ nghĩ về điều gì đó trong quá khứ.
Câu chuyện rất dài, dài đến mức muốn quên hoàn toàn thì cũng phải mất một khoảng thời gian.
Nhưng cũng không thể quay lại lần nữa.
Tiểu Quai thức dậy, kêu meo meo không ngừng.
Giang Uyển ngồi xổm xuống, ôm nó lên, đút cho nó ít đồ ăn.
Khi nhận được điện thoại của Tống Thiệu An là lúc cô vừa tắm cho Tiểu Quai xong.
Nghe giọng nói qua điện thoại, thái độ của cô không lạnh nhạt cũng chẳng hồ hởi, hỏi anh ta có chuyện gì không.
Anh ta mãi không lên tiếng, có lẽ cũng đã nhận ra đáp án trong giọng điệu của cô nên không nói gì.
"Anh đã xem dự báo thời tiết. Gần đây, Giang Bắc đã hạ nhiệt. Khi ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo, đề phòng cảm lạnh."
Giang Uyển thường xuyên nói câu này với bệnh nhân của mình, không ngờ rằng có một ngày cô lại nghe nó từ miệng một người khác.
Cô gật đầu: "Cảm ơn."
Tống Thiệu An cười nhẹ: "Em đối với anh vẫn luôn khách sáo như vậy."
Giang Uyển không nói gì nữa.
Tống Thiệu An đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng và bất lực. Giang Uyển đã tự vạch ra một ranh giới rất rõ ràng với những mối quan hệ xung quanh cô rồi.
Những nỗ lực trong mấy năm nay của Tống Thiệu An cũng không thể giúp anh ta lại gần cô, dù chỉ là một bước.
Càng như vậy, anh ta mới nhận ra được sự khác biệt giữa mình và Hạ Khinh Chu.
Anh ta thậm chí không thể tiến về phía trước dù chỉ một milimét, mà Hạ Khinh Chu lại là người đã từng vượt qua được ranh giới ấy.
Anh là người duy nhất đã thực sự bước vào thế giới của Giang Uyển.
Giang Uyển cúp máy, cô phải đi làm, hôm nay làm ca tối.
Cô chỉ làm một món cơm rang đơn giản, sau khi ăn xong, cô thay quần áo và đi ra ngoài, cầm theo một chiếc ô.
Mưa phùn là phiền phức nhất, dai dẳng mãi không dứt.
Vào mùa thu, ngày ngắn đêm dài, bầu trời dường như luôn không có ánh sáng.
Thêm vào đó là do thời tiết, hoàng hôn giờ này đã được nhuộm đầy sương mù.
Cho dù đèn hai bên đường cũng đã bật sáng rồi.
Không có người đi bộ trên đường phố vì nó thực sự rất tối.
Những luồng gió mạnh luồn vào không khí, Giang Uyển hơi cúi đầu, đưa hay tay lên miệng thổi thổi.
Những ngón tay trắng nõn, mảnh mai, đầu ngón tay ửng đỏ vì lạnh.
Có tiếng bước chân ngắt quãng sau lưng, luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Giang Uyển do dự dừng lại, sau đó xoay người.
Người đàn ông mặc áo khoác tím đang đứng cách cô chỉ hai mét.
Thân hình đầy đặn, khuôn mặt trắng bệch, như thể đã rất lâu không nhìn thấy mặt trời.
Khoảnh khắc đối mắt với Giang Uyển, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng: "Em vẫn còn giận anh sao?"
Giang Uyển nhíu mày nghi ngờ: "Anh nhận nhầm người rồi?"
Kẻ đó lắc đầu tiến lại gần cô: "Trước đây là anh sai, anh không nên vì mải chơi game mà bỏ mặc em. Em quan trọng hơn trò chơi. Từ nay anh sẽ ở bên em mỗi ngày, được không?"
Lúc hắn đến gần, Giang Uyển lần đầu tiên ngửi thấy mùi thức ăn hôi thối từ hắn.
Cô vô thức lùi lại, khẳng định: "Anh đã nhận nhầm người rồi."
Hắn xấu hổ cau mày: "Chắc chắn là em vẫn còn giận anh."
Hô hấp của Giang Uyển có chút đình trệ, tay cầm ô không ngừng siết chặt,toàn thân run rẩy, không biết vì lạnh hay là sợ hãi.
Gió lạnh luồn vào trong dọc theo mép ô.
Bàn tay của người đàn ông chuẩn bị đưa ra và chạm vào cổ tay cô.
Giây tiếp theo, có người chụp một chiếc mũ lên đầu cô, ấn vành mũ xuống.
Đôi mắt của cô đột nhiên bị bao phủ bởi một mảng bóng tối, đồng thời, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của gỗ mun.
Mùi ôi thiu khó chịu bao trùm xung quanh dường như bị mùi hương thoang thoảng này xua tan.
Hạ Khinh Chu bước tới, giơ chân đá vào bụng người đàn ông.
Sức mạnh quá lớn khiến người đàn ông kia bị đá bay, ngã xuống đất và trượt dài về phía sau.
Hắn bị cơn đau làm cho co rút cong thành hình con tôm, ôm bụng rên rỉ.
Hạ Khinh Chu bước đến gần, kéo cổ áo, từng cú đấm tàn nhẫn lao vào mặt hắn.
Giống như đánh vào một vũng bùn.
Ngoài việc hắn ta quấy rối Giang Uyển, cú đánh của anh còn có vài phần trút giận.
Có phải người đàn ông đi theo Giang Uyển lúc trước, cũng giống như tên này. Vì thấy người qua đường đi lại rất ít nên có ý định làm hại cô?
Máu từ tay anh rỉ ra, thậm chí còn nghe thấy tiếng xương mũi bị gãy, nhưng Hạ Khinh Chu không có ý định dừng lại.
Một người đi đường chứng kiến đánh đấm như vậy thì hét lên sợ hãi.
Hạ Khinh Chu ngước mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, khó chịu nhíu mày.
Lợi dụng lúc này, tên kia người bê bết máu lấy ra một con dao ở trong túi quần, đâm liên tục vào tay Hạ Khinh Chu. Sau đó tranh thủ lúc hoảng loạn mà bỏ chạy mất.
Giang Uyển sợ hãi vội vàng chạy tới: "Anh không sao chứ?"
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông khi nãy còn hung dữ như sói, giờ đây lại có chút hoảng loạn.
Anh không quan tâm đến cơn đau ở cánh tay, anh vội vàng đội mũ trùm đầu rồi cúi đầu rời đi.
Như sợ ở lại đây...1
Giang Uyển đuổi theo, giọng điệu lo lắng: "Vết thương của anh cần phải xử lí đã, anh đừng..."
Chưa kịp nói hết câu thì anh đã đi vào ngõ và không thấy đâu nữa.
Giống như một con mèo hoang sợ hãi.
Giang Uyển không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ ra tính từ này.
Nhưng lại cảm thấy nó phù hợp một cách kì lạ.
Cô cởi chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu, nó toàn là màu đen, và cô không thể nhìn thấy gì cả.
Sau khi sự việc xảy ra, cô gọi điện xin nghỉ phép rồi bắt taxi đến thẳng trụ sở công an gần đó để trình báo.
Sau khi cảnh sát quan sát camera ở con phố đó, đã nhanh chóng nhận ra tên biến thái đó.
"Tên này là khách quen của cục công an rồi, tâm thần không ổn định, lúc nào cũng xem những cô gái xinh đẹp là người yêu của hắn."
Anh cảnh sát còn nhìn cô nói: "Cô cũng thật may mắn, được người qua đường cứu giúp, nếu không thì không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào."
Giang Uyển nghe xong lời này, liền cảm thấy ớn lạnh.
"Anh có thể nhìn thấy rõ người kia không, anh ấy còn bị thương trên tay vì cứu tôi, không biết bây giờ ra sao rồi?"
Cảnh sát phòng to lên, nhưng người đàn ông quay lưng lại phía camera. Khi rẽ vào hẻm vốn có thể nhìn thấy sườn mặt. Nhưng đã bị chiếc mũ chặn lại, không nhìn thấy gì.
Cảnh sát an ủi cô: "Cô đừng qua lo lắng, tên kia vốn nhút nhát, sau khi bị nhốt giam vài ngày sẽ không dám tới tìm cô đâu."
Giang Uyển cảm ơn họ, sau đó cầm chiếc ô rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy. Nhưng không hiểu sao so với lần đầu tiên bất lực và sợ hãi, thì lần này cô không cảm thấy sợ hãi nữa.
Cô nhìn xuống chiếc mũ trên tay, trầm ngâm suy nghĩ...
-
Giang Uyển về nhà thì gặp Thích Tuệ Tuế vừa đi siêu thị về.
"Chị Giang Uyển hôm nay không đi trực ca đêm sao ạ?"
Cô không nói quá chi tiết, chỉ nói qua: "Chị gặp một số chuyện nên xin nghỉ rồi."
Thích Tuệ Tuế gật đầu, rồi bị thu hút bởi chiếc mũ trên tay cô: "Chị Giang Uyển trúng số sao, có thể mua được chiếc mũ đắt tới vậy."
Giang Uyển cúi đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai không có gì nổi bật trong tay.
Thích Tuệ Tuế vẻ mặt có chút kích động: "Đây là hàng hiệu phiên bản giới hạn, mấy chục vạn lận. Nhưng sao lại là mũ nam, chị muốn tặng ai sao?"+
Giang Uyển đột nhiên nhớ lại bóng dáng hoảng loạn rời đi khi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.