Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ
Chương 50
Biển Bình Trúc
02/02/2022
Giang Uyển rời đi, Hạ Khinh Chu vẫn sống cuộc sống của mình như bình thường.
Những người khác không thể nhìn thấy sự khác biệt gì cả.
Em xem, không ai thiếu đi ai thì không thể sống nổi cả.
Tô Ngự tiếp quản công ty giải trí của riêng mình, nhưng vẫn khá nhàn rồi, đặt một cái tên, rồi tiếp tục cuộc sống tự do tự tại.
Hạ Khinh Chu thỉnh thoảng cho anh ấy lời khuyên về những gì nên làm và không nên làm.
Anh ấy cũng chẳng quan tâm chút nào, nói rằng bản thân không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, dù có làm hay không cũng vậy, tốt hơn là không nên làm.
Vì thế, Hạ Khinh Chu cũng mặc kệ, để anh ấy muốn làm gì thì làm.
Bãi biển này thường có những du khách tới cho chim hải âu ăn, thậm chí còn có cả khách nước ngoài cũng đặc biệt đến đây.
Thế nhưng, lại nghe nói hình như chim hải âu đã ăn nhầm phải thứ gì, bị tiêu chảy một thời gian rồi, làm cho khách du lịch cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay đã ít người rõ rệt.
Hạ Khinh Chu đang ngồi trước biển, giữa ngón tay châm điếu thuốc, ngồi nhìn du thuyền trên biển.
Thời gian gần đây, anh thường xuyên nhìn chằm chằm vào những phương tiện giao thông như này.
Đôi khi là những con tàu, có lúc những chiếc máy bay trên bầu trời.
Anh vẫn luôn mong chờ, mong chờ Giang Uyển đang ngồi trên đó trở về.
Cho dù anh biết điều đó là không thể.
Nhưng con người sống trên đời này, không phải là để vẽ ra những niệm tưởng hay sao?
Bên cạnh có một cô gái nhỏ đã nhìn trộm anh từ lâu nhưng không dám tiến tới, cuối cùng được cô bạn động viên một hồi mới lấy hết can đảm.
Run rẩy tới hỏi số điện thoại của anh.
Anh dập tắt điếu thuốc, xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, nở nụ cười lịch sự nhưng rất lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi đã kết hôn."
Lạnh lùng buông xuống những lời này, sau đó anh đứng dậy rời đi.
Vì phía nhà Hạ Nhất Chu xảy ra một số chuyện, nên đã mang Hướng Vân Thanh đến chỗ anh một thời gian.
Đứa trẻ này tuy còn ít tuổi, nhưng chuyện gây ra thì không ít chút nào.
Vì được chiều chuộng từ nhỏ, cứ không hài lòng chuyện gì là nó lại khóc.
Hạ Khinh Chu bị làm phiền, túm cổ áo nó đưa cho dì giúp việc.
Nhờ dì ấy trông thằng bé hộ anh.
"Dì đừng cho nó lên tầng hai là được ạ."
Dì ấy gật đầu, ôm thằng bé bế đi: "Ai ya, tiểu tổ tông ơi sao lại khóc thế này."
Hướng Vân Thanh ấm ức dựa vào vai dì giúp việc: "Cậu xấu, cậu xấu lắm."
Sau ngày đông chí, nhiệt độ ở Bắc Thành giảm xuống nhanh chóng.
Hạ Khinh Chu cũng từ từ bỏ thuốc.
Đôi khi có người ở quán rượu đưa thuốc lá, anh đều từ chối.
Khi công việc bận rộn quá, mấy chuyện xã giao lớn nhỏ là điều đương nhiên.
Những gì có thể từ chối anh cũng đã từ chối, những chuyện không từ chối được, thì đành phải đi một chuyến.
Nhưng cũng sẽ không lâu.
Tống Thiệu An cười nhạo: "Thói quen hằng ngày của cậu, còn lành mạnh hơn bà ngoại nữa đấy."
Anh cắn một miếng bạc hà, nhìn Hướng Vân Thanh đang đắp người tuyết trong vườn.
Một năm sắp qua đi, bọn họ đã trở về đại viện, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau.
Tiếng nhai kẹo vang lên: "Tôi còn phải sống tới một trăm tuổi, không lành mạnh thì làm sao được."
Nụ cười trong mắt Tống Thiệu An trở nên nhạt hơn.
Nước trà trong tay nguội lạnh, anh ta cũng quên uống.
Hạ Khinh Chu không phải là người duy nhất đau khổ.
Dù sao anh cũng còn được gặp mặt cô một lần, lại còn được bên cô lâu như vậy, ít ra cũng làm cho cô có cảm giác lưu luyến.
Nhưng Tống Thiệu An thì sao?
Có lẽ cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta từ lâu rồi.
Tống Thiệu An lúc đầu đã nói rất rõ ràng, anh ta thích Giang Uyển, cho dù Hạ Khinh Chu có hồi phục trí nhớ, anh ta cũng vẫn thích cô.
Thế nhưng khi đó, nhìn thấy bọ dạng xuống sắc, nhợt nhạt của Hạ Khinh Chu, anh ta lại không đành lòng.
Thôi vậy.
Dù sao anh ta cũng đã cất giữ tình yêu trong lòng nhiều năm như vậy, thêm nữa cũng không sợ.
Ngoài sân có gió lạnh, tuyết trên cây rơi xào xạc.
Hạ Khinh Chu chợt nhớ tới vở kịch năm ngoái nghe được.
Anh không thể nhớ họ đã hát gì, nhưng anh luôn nhớ hương vị của bát sủi cảo đó.
Cô đã ăn hết sạch.
Không biết năm nay cô có được ăn một bát sủi cảo nóng hổi không nữa.
Bà ngoại ở trong nhà lên tiếng gọi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mau vào nhà, đừng thổi gió lạnh lâu sẽ bị cảm.
"Mà cũng không biết thằng nhóc Tô Ngự kia sao lại tới muộn như vậy, đã mấy giờ rồi." Bà ngoại một mình chăm bón cho Hướng Vân Thanh, giục Tống Thiệu An gọi điện thoại.
Hạ Khinh Chu hồi lâu không có phản ứng, vẫn ngồi ở trên chiếc ghế tre già, ngơ ngác nhìn tuyết rơi trên mái hiên.
Hành động bất thường này của anh đã xảy ra nhiều lần, đã trở thành chuyện bình thường.
Bà ngoại thở dài rồi vào phòng pha thêm bình trà để an thần.
Chuẩn bị để chút nữa đưa cho Hạ Khinh Chu.
Mùa đông tuyết tan, đã sang năm mới.
Hướng Vân Thanh đã cao thêm không ít.
Mẹ Hạ nói, trẻ con tuổi này như nấm sau cơn mưa xuân, lớn nhanh lắm.
Về cơ bản quần áo cứ sau hai hoặc ba tháng là không dùng được nữa.
Những đồ trước đây mặc không nổi nữa.
Mỗi khi mẹ Hạ nói những lời này, bà lại ho một cách đầy ẩn ý: "Không biết cả đời này mẹ có ôm được cháu nội nữa không".
Hạ Khinh Chu đang ngồi trên sô pha, xem TV.
Giờ đây, anh đọc ít tin tức tài chính và đọc nhiều tin tức toàn cầu hơn.
Có chiến tranh ở một số nơi, và các bệnh truyền nhiễm quy mô lớn xảy ra ở một số nơi.
Hạ Khinh Chu nghe được những lời của mẹ, thản nhiên đáp: "Bình thường mẹ ôm Hướng Vân Thanh cũng không ít lần."
Mẹ Hạ nghe thấy thế thì tức giận, đứng dậy: "Thằng bé là cháu ngoại, mẹ muốn ôm cháu nội."
"Mẹ muốn như thế nào, hay hôm nào đó con nhận nuôi một đứa."
Thái độ tản mạn của anh gần như chọc giận bà ấy.
Bà cũng lười không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hạ Khinh Chu cũng khó lắm mới yên tĩnh, lại tiếp tục xem tin tức của mình.
Cô gái ấy kể ra cũng thật tàn nhẫn, miệng nói tạm biệt, nhưng một chút niệm tưởng cũng không để lại cho anh.
Ngay cả Wechat cũng bị xóa sạch.
Nhưng vẫn may, weibo có vẻ như đã bị cô lãng quên.
Vì thế mà mấy nội dung ít ỏi kia, cũng bị anh đọc đi đọc lại nhiều lần.
- --Hôm sinh nhật đột nhiên muốn ăn vải, đi khắp các cửa hàng trái cây mà vẫn không tìm thấy. Vì thế đành đến cửa hàng bánh ngọt, tự mua cho mình một chiếc bánh socola, không có nến.
- --Mệt quá, áp lực quá lớn, so với thời gian thực tập còn mệt hơn. Nhưng cảm thấy bản thân thật may mắn, có thể gặp những người tốt.
- --Lá đang ngả vàng, mùa thu ở Giang Bắc dường như đến nhanh hơn ở Bắc Thành. Cũng không nhớ đây là lần thứ mấy đón Tết Trung thu một mình.
- --Đang cố gắng để mà sống, tình trạng bệnh cũng cải thiện hơn rất nhiều.
- --Người mà tôi mong được bình an, liệu có bình an không?
- --Nợ anh một điều ước sinh nhật, điều ước cuối cùng, cũng đã ước rồi. Năm sau, sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Ngón tay anh vuốt nhẹ lên màn hình, như thể đang nhìn vào cô thông qua dòng sông thời gian.
Anh ở ngoài màn hình, cô ở trong màn hình.
Vào ngày sinh nhật của Giang Uyển, Hạ Khinh Chu đã mua rất nhiều vải.
Đèn trong nhà đã tắt, các video trước đó vẫn đang phát đi phát lại trên màn hình lớn.
Phảng phất như cuộc sống trước kia của họ sống lại một lần nữa.
Một năm rồi.
Khoảng cách Giang Uyển rời đi, đã được một năm rồi.
Hơn một năm, anh sợ rằng sẽ không có tin tức của cô, lại sợ có tin tức của cô.
Anh thường xuyên gặp ác mộng, thỉnh thoảng tỉnh dậy đột ngột, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau đó anh không thể ngủ lại nữa.
Đi tắm, thay quần áo và ra ngoài ngắm trăng.
Mặt trăng tròn như vậy, không biết ở nơi đó cô có nhìn thấy không.
Có lẽ, có một khoảnh khắc như vậy, họ cùng lúc ngẩng đầu lên.
Nhìn vào cùng một mặt trăng.
Thích Tuệ Tuế gọi cho anh vào một buổi chiều. Trước khi Giang Uyển đi, có đưa Tiểu Quai cho một gia đình nuôi dưỡng, bên kia vì muốn cho chú mèo làm bạn với người già trong nhà, hai bên đều có bạn đồng hành.
Giang Uyển cũng cảm thấy ông lão là một người nhân hậu, tốt bụng, nên cô gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, ông lão đã qua đời cách đây không lâu, gia đình họ lại quanh năm không ở nhà nên muốn đưa con mèo trở về.
Thích Tuệ Tuế tức chết, nói rằng họ vô trách nhiệm, coi Tiểu Quai là cái gì.
Không chỉ mắng đối phương mà còn động tay động chân.
Nếu không phải mẹ con bé ra tay ngăn cản, e rằng bộ móng tay đầy hạt đính của con bé có thể trực tiếp làm tổn thương mặt người khác.
Con bé nói: "Em bình thường phải đi học, mẹ cũng không có kiên nhẫn, nên muốn hỏi anh, có thể nuôi nó được không?".
Hạ Khinh Chu lập tức gật đầu: "Tôi tới đó ngay."
Không hề do dự.
Mèo là loài động vật rất nhạy cảm, việc được nhận nuôi và bị bỏ rơi có thể khiến chúng dễ bị căng thẳng.
Khi ở nhà Thích Tuệ Tuế, nó thể hiện vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Khinh Chu, không ngờ nó lại trở nên ngoan ngoãn, không chịu rời khỏi vòng tay của anh.
Hạ Khinh Chu mang nó trở về Bắc Thành.
Một người một mèo, cảm giác như trải qua thời gian nghỉ hưu trước vậy.
Tô Ngự cầm rượu đến tìm anh, nói là rượu nhà ủ, đặc biệt mang tới cho anh nếm thử.
Hạ Khinh Chu ngửi thấy, cau mày ghét bỏ, để cho anh ấy tự mình nếm thử.
Tô Ngự nói: "Mặc dù mùi vị không ổn lắm, nhưng hương thơm cũng không tệ."
Tiểu Quai nghe thấy tiếng động từ dưới lầu, mới vừa bước hai bước đến, liền ngửi thấy mùi, ngay lập tức liều mạng lùi về sau.
Có vẻ như thứ Tô Ngự cầm trên tay không phải là rượu, mà là một thứ đồ kinh khủng nào đấy.
Nó tốn công tốn sức chỉ muốn giúp Tô Ngự đem thứ đồ này biến mất luôn.
Hạ Khinh Chu nhìn thấy Tiểu Quai như vậy thì nói: "Cậu giữ lại tự uống đi, đừng làm mèo của tôi cảm thấy khó chịu."
Tô Ngự thở dài bịt kín cái lọ, nói rằng anh không biết thưởng thức, cả con mèo anh nuôi cũng không có phẩm vị nốt.
Bắc Thành dạo gần đây trời mưa rất nhiều, thời tiết âm dương bất định, mưa nói ngừng là ngừng.
Mỗi lần như vậy, Hạ Khinh Chu đều chìm vào im lặng hồi lâu.
Không nói lời nào, ngơ ngác nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Tô Ngự cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Nhưng cũng có thể đoán được, ai là nguyên nhân của tất cả những điều này.
Đôi khi Tô Ngự cũng cảm thấy, một năm này, Hạ Khinh Chu dường như đã thay đổi hẳn.
Chỉ là cái vỏ của một người sống, còn linh hồn thì đã chết từ lâu rồi.
Chết vào ngày Giang Uyển rời đi.
Tiểu Quai ngủ thiếp trong vòng tay của anh, anh cúi đầu nhìn xuống nó.
Giang Uyển năm xưa cũng dùng tư thế này để nó ngủ trong vòng tay của mình sao.
"Nghe nói làm bác sĩ không biên giới rất vất vả, nhiều người không trụ được hai năm."
Hạ Khinh Chu hỏi Tô Ngự: "Cậu nói, năm sau, tôi có thể chờ được cô ấy không?"
Tô Ngự an ủi: "Đương nhiên là được, có lẽ hiện tại cô ấy đã muốn trở về. Chuẩn bị tới lúc đó đột nhiên xuất hiện cho cậu một bất ngờ."
Nghe anh ấy nói vậy, Hạ Khinh Chu lại bật cười.
"Tính cô ấy đầu gỗ như vậy, làm sao biết lãng mạn là gì chứ."
Nghe anh nói xong, Tô Ngự không vui: "Cậu không được nói xấu Giang Uyển khi cô ấy không có ở đây, tôi không cho phép."
Bởi vì trời mưa, trời tối sớm hơn thường lệ.
Mới mấy giờ mà đã đen thành dạng gì rồi.
Tô Ngự đi tới bật đèn, ánh đèn vàng ấm áp thực sự khiến anh ấy giật mình.
"Tại sao đèn lại có màu này?"
Tiểu Quai bị đánh thức bởi tiếng hét bất ngờ của Tô Ngự, vươn vai và nhảy ra khỏi vòng tay của Hạ Khinh Chu.
Nó tự chạy đi chơi.
Câu trả lời của Hạ Khinh Chu rất ngắn gọn: "Đẹp."
Tô Ngự lẩm bẩm: "Đẹp cái rắm ấy, thật đáng sợ."
Những tờ lịch được xé ra từng tờ một, thời gian trôi qua nhanh như nước chảy.+
Năm thứ hai, Hạ Khinh Chu cứ rảnh rỗi lại sẽ ra sân bay ngồi.
Một lần ngồi là cả ngày.
Rốt cuộc, anh cũng không đợi được Giang Uyển.
Hai năm, thời gian cô rời đi, cũng đã được hai năm rồi.
Những người khác không thể nhìn thấy sự khác biệt gì cả.
Em xem, không ai thiếu đi ai thì không thể sống nổi cả.
Tô Ngự tiếp quản công ty giải trí của riêng mình, nhưng vẫn khá nhàn rồi, đặt một cái tên, rồi tiếp tục cuộc sống tự do tự tại.
Hạ Khinh Chu thỉnh thoảng cho anh ấy lời khuyên về những gì nên làm và không nên làm.
Anh ấy cũng chẳng quan tâm chút nào, nói rằng bản thân không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, dù có làm hay không cũng vậy, tốt hơn là không nên làm.
Vì thế, Hạ Khinh Chu cũng mặc kệ, để anh ấy muốn làm gì thì làm.
Bãi biển này thường có những du khách tới cho chim hải âu ăn, thậm chí còn có cả khách nước ngoài cũng đặc biệt đến đây.
Thế nhưng, lại nghe nói hình như chim hải âu đã ăn nhầm phải thứ gì, bị tiêu chảy một thời gian rồi, làm cho khách du lịch cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay đã ít người rõ rệt.
Hạ Khinh Chu đang ngồi trước biển, giữa ngón tay châm điếu thuốc, ngồi nhìn du thuyền trên biển.
Thời gian gần đây, anh thường xuyên nhìn chằm chằm vào những phương tiện giao thông như này.
Đôi khi là những con tàu, có lúc những chiếc máy bay trên bầu trời.
Anh vẫn luôn mong chờ, mong chờ Giang Uyển đang ngồi trên đó trở về.
Cho dù anh biết điều đó là không thể.
Nhưng con người sống trên đời này, không phải là để vẽ ra những niệm tưởng hay sao?
Bên cạnh có một cô gái nhỏ đã nhìn trộm anh từ lâu nhưng không dám tiến tới, cuối cùng được cô bạn động viên một hồi mới lấy hết can đảm.
Run rẩy tới hỏi số điện thoại của anh.
Anh dập tắt điếu thuốc, xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, nở nụ cười lịch sự nhưng rất lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi đã kết hôn."
Lạnh lùng buông xuống những lời này, sau đó anh đứng dậy rời đi.
Vì phía nhà Hạ Nhất Chu xảy ra một số chuyện, nên đã mang Hướng Vân Thanh đến chỗ anh một thời gian.
Đứa trẻ này tuy còn ít tuổi, nhưng chuyện gây ra thì không ít chút nào.
Vì được chiều chuộng từ nhỏ, cứ không hài lòng chuyện gì là nó lại khóc.
Hạ Khinh Chu bị làm phiền, túm cổ áo nó đưa cho dì giúp việc.
Nhờ dì ấy trông thằng bé hộ anh.
"Dì đừng cho nó lên tầng hai là được ạ."
Dì ấy gật đầu, ôm thằng bé bế đi: "Ai ya, tiểu tổ tông ơi sao lại khóc thế này."
Hướng Vân Thanh ấm ức dựa vào vai dì giúp việc: "Cậu xấu, cậu xấu lắm."
Sau ngày đông chí, nhiệt độ ở Bắc Thành giảm xuống nhanh chóng.
Hạ Khinh Chu cũng từ từ bỏ thuốc.
Đôi khi có người ở quán rượu đưa thuốc lá, anh đều từ chối.
Khi công việc bận rộn quá, mấy chuyện xã giao lớn nhỏ là điều đương nhiên.
Những gì có thể từ chối anh cũng đã từ chối, những chuyện không từ chối được, thì đành phải đi một chuyến.
Nhưng cũng sẽ không lâu.
Tống Thiệu An cười nhạo: "Thói quen hằng ngày của cậu, còn lành mạnh hơn bà ngoại nữa đấy."
Anh cắn một miếng bạc hà, nhìn Hướng Vân Thanh đang đắp người tuyết trong vườn.
Một năm sắp qua đi, bọn họ đã trở về đại viện, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau.
Tiếng nhai kẹo vang lên: "Tôi còn phải sống tới một trăm tuổi, không lành mạnh thì làm sao được."
Nụ cười trong mắt Tống Thiệu An trở nên nhạt hơn.
Nước trà trong tay nguội lạnh, anh ta cũng quên uống.
Hạ Khinh Chu không phải là người duy nhất đau khổ.
Dù sao anh cũng còn được gặp mặt cô một lần, lại còn được bên cô lâu như vậy, ít ra cũng làm cho cô có cảm giác lưu luyến.
Nhưng Tống Thiệu An thì sao?
Có lẽ cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta từ lâu rồi.
Tống Thiệu An lúc đầu đã nói rất rõ ràng, anh ta thích Giang Uyển, cho dù Hạ Khinh Chu có hồi phục trí nhớ, anh ta cũng vẫn thích cô.
Thế nhưng khi đó, nhìn thấy bọ dạng xuống sắc, nhợt nhạt của Hạ Khinh Chu, anh ta lại không đành lòng.
Thôi vậy.
Dù sao anh ta cũng đã cất giữ tình yêu trong lòng nhiều năm như vậy, thêm nữa cũng không sợ.
Ngoài sân có gió lạnh, tuyết trên cây rơi xào xạc.
Hạ Khinh Chu chợt nhớ tới vở kịch năm ngoái nghe được.
Anh không thể nhớ họ đã hát gì, nhưng anh luôn nhớ hương vị của bát sủi cảo đó.
Cô đã ăn hết sạch.
Không biết năm nay cô có được ăn một bát sủi cảo nóng hổi không nữa.
Bà ngoại ở trong nhà lên tiếng gọi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mau vào nhà, đừng thổi gió lạnh lâu sẽ bị cảm.
"Mà cũng không biết thằng nhóc Tô Ngự kia sao lại tới muộn như vậy, đã mấy giờ rồi." Bà ngoại một mình chăm bón cho Hướng Vân Thanh, giục Tống Thiệu An gọi điện thoại.
Hạ Khinh Chu hồi lâu không có phản ứng, vẫn ngồi ở trên chiếc ghế tre già, ngơ ngác nhìn tuyết rơi trên mái hiên.
Hành động bất thường này của anh đã xảy ra nhiều lần, đã trở thành chuyện bình thường.
Bà ngoại thở dài rồi vào phòng pha thêm bình trà để an thần.
Chuẩn bị để chút nữa đưa cho Hạ Khinh Chu.
Mùa đông tuyết tan, đã sang năm mới.
Hướng Vân Thanh đã cao thêm không ít.
Mẹ Hạ nói, trẻ con tuổi này như nấm sau cơn mưa xuân, lớn nhanh lắm.
Về cơ bản quần áo cứ sau hai hoặc ba tháng là không dùng được nữa.
Những đồ trước đây mặc không nổi nữa.
Mỗi khi mẹ Hạ nói những lời này, bà lại ho một cách đầy ẩn ý: "Không biết cả đời này mẹ có ôm được cháu nội nữa không".
Hạ Khinh Chu đang ngồi trên sô pha, xem TV.
Giờ đây, anh đọc ít tin tức tài chính và đọc nhiều tin tức toàn cầu hơn.
Có chiến tranh ở một số nơi, và các bệnh truyền nhiễm quy mô lớn xảy ra ở một số nơi.
Hạ Khinh Chu nghe được những lời của mẹ, thản nhiên đáp: "Bình thường mẹ ôm Hướng Vân Thanh cũng không ít lần."
Mẹ Hạ nghe thấy thế thì tức giận, đứng dậy: "Thằng bé là cháu ngoại, mẹ muốn ôm cháu nội."
"Mẹ muốn như thế nào, hay hôm nào đó con nhận nuôi một đứa."
Thái độ tản mạn của anh gần như chọc giận bà ấy.
Bà cũng lười không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hạ Khinh Chu cũng khó lắm mới yên tĩnh, lại tiếp tục xem tin tức của mình.
Cô gái ấy kể ra cũng thật tàn nhẫn, miệng nói tạm biệt, nhưng một chút niệm tưởng cũng không để lại cho anh.
Ngay cả Wechat cũng bị xóa sạch.
Nhưng vẫn may, weibo có vẻ như đã bị cô lãng quên.
Vì thế mà mấy nội dung ít ỏi kia, cũng bị anh đọc đi đọc lại nhiều lần.
- --Hôm sinh nhật đột nhiên muốn ăn vải, đi khắp các cửa hàng trái cây mà vẫn không tìm thấy. Vì thế đành đến cửa hàng bánh ngọt, tự mua cho mình một chiếc bánh socola, không có nến.
- --Mệt quá, áp lực quá lớn, so với thời gian thực tập còn mệt hơn. Nhưng cảm thấy bản thân thật may mắn, có thể gặp những người tốt.
- --Lá đang ngả vàng, mùa thu ở Giang Bắc dường như đến nhanh hơn ở Bắc Thành. Cũng không nhớ đây là lần thứ mấy đón Tết Trung thu một mình.
- --Đang cố gắng để mà sống, tình trạng bệnh cũng cải thiện hơn rất nhiều.
- --Người mà tôi mong được bình an, liệu có bình an không?
- --Nợ anh một điều ước sinh nhật, điều ước cuối cùng, cũng đã ước rồi. Năm sau, sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Ngón tay anh vuốt nhẹ lên màn hình, như thể đang nhìn vào cô thông qua dòng sông thời gian.
Anh ở ngoài màn hình, cô ở trong màn hình.
Vào ngày sinh nhật của Giang Uyển, Hạ Khinh Chu đã mua rất nhiều vải.
Đèn trong nhà đã tắt, các video trước đó vẫn đang phát đi phát lại trên màn hình lớn.
Phảng phất như cuộc sống trước kia của họ sống lại một lần nữa.
Một năm rồi.
Khoảng cách Giang Uyển rời đi, đã được một năm rồi.
Hơn một năm, anh sợ rằng sẽ không có tin tức của cô, lại sợ có tin tức của cô.
Anh thường xuyên gặp ác mộng, thỉnh thoảng tỉnh dậy đột ngột, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau đó anh không thể ngủ lại nữa.
Đi tắm, thay quần áo và ra ngoài ngắm trăng.
Mặt trăng tròn như vậy, không biết ở nơi đó cô có nhìn thấy không.
Có lẽ, có một khoảnh khắc như vậy, họ cùng lúc ngẩng đầu lên.
Nhìn vào cùng một mặt trăng.
Thích Tuệ Tuế gọi cho anh vào một buổi chiều. Trước khi Giang Uyển đi, có đưa Tiểu Quai cho một gia đình nuôi dưỡng, bên kia vì muốn cho chú mèo làm bạn với người già trong nhà, hai bên đều có bạn đồng hành.
Giang Uyển cũng cảm thấy ông lão là một người nhân hậu, tốt bụng, nên cô gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, ông lão đã qua đời cách đây không lâu, gia đình họ lại quanh năm không ở nhà nên muốn đưa con mèo trở về.
Thích Tuệ Tuế tức chết, nói rằng họ vô trách nhiệm, coi Tiểu Quai là cái gì.
Không chỉ mắng đối phương mà còn động tay động chân.
Nếu không phải mẹ con bé ra tay ngăn cản, e rằng bộ móng tay đầy hạt đính của con bé có thể trực tiếp làm tổn thương mặt người khác.
Con bé nói: "Em bình thường phải đi học, mẹ cũng không có kiên nhẫn, nên muốn hỏi anh, có thể nuôi nó được không?".
Hạ Khinh Chu lập tức gật đầu: "Tôi tới đó ngay."
Không hề do dự.
Mèo là loài động vật rất nhạy cảm, việc được nhận nuôi và bị bỏ rơi có thể khiến chúng dễ bị căng thẳng.
Khi ở nhà Thích Tuệ Tuế, nó thể hiện vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Khinh Chu, không ngờ nó lại trở nên ngoan ngoãn, không chịu rời khỏi vòng tay của anh.
Hạ Khinh Chu mang nó trở về Bắc Thành.
Một người một mèo, cảm giác như trải qua thời gian nghỉ hưu trước vậy.
Tô Ngự cầm rượu đến tìm anh, nói là rượu nhà ủ, đặc biệt mang tới cho anh nếm thử.
Hạ Khinh Chu ngửi thấy, cau mày ghét bỏ, để cho anh ấy tự mình nếm thử.
Tô Ngự nói: "Mặc dù mùi vị không ổn lắm, nhưng hương thơm cũng không tệ."
Tiểu Quai nghe thấy tiếng động từ dưới lầu, mới vừa bước hai bước đến, liền ngửi thấy mùi, ngay lập tức liều mạng lùi về sau.
Có vẻ như thứ Tô Ngự cầm trên tay không phải là rượu, mà là một thứ đồ kinh khủng nào đấy.
Nó tốn công tốn sức chỉ muốn giúp Tô Ngự đem thứ đồ này biến mất luôn.
Hạ Khinh Chu nhìn thấy Tiểu Quai như vậy thì nói: "Cậu giữ lại tự uống đi, đừng làm mèo của tôi cảm thấy khó chịu."
Tô Ngự thở dài bịt kín cái lọ, nói rằng anh không biết thưởng thức, cả con mèo anh nuôi cũng không có phẩm vị nốt.
Bắc Thành dạo gần đây trời mưa rất nhiều, thời tiết âm dương bất định, mưa nói ngừng là ngừng.
Mỗi lần như vậy, Hạ Khinh Chu đều chìm vào im lặng hồi lâu.
Không nói lời nào, ngơ ngác nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Tô Ngự cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Nhưng cũng có thể đoán được, ai là nguyên nhân của tất cả những điều này.
Đôi khi Tô Ngự cũng cảm thấy, một năm này, Hạ Khinh Chu dường như đã thay đổi hẳn.
Chỉ là cái vỏ của một người sống, còn linh hồn thì đã chết từ lâu rồi.
Chết vào ngày Giang Uyển rời đi.
Tiểu Quai ngủ thiếp trong vòng tay của anh, anh cúi đầu nhìn xuống nó.
Giang Uyển năm xưa cũng dùng tư thế này để nó ngủ trong vòng tay của mình sao.
"Nghe nói làm bác sĩ không biên giới rất vất vả, nhiều người không trụ được hai năm."
Hạ Khinh Chu hỏi Tô Ngự: "Cậu nói, năm sau, tôi có thể chờ được cô ấy không?"
Tô Ngự an ủi: "Đương nhiên là được, có lẽ hiện tại cô ấy đã muốn trở về. Chuẩn bị tới lúc đó đột nhiên xuất hiện cho cậu một bất ngờ."
Nghe anh ấy nói vậy, Hạ Khinh Chu lại bật cười.
"Tính cô ấy đầu gỗ như vậy, làm sao biết lãng mạn là gì chứ."
Nghe anh nói xong, Tô Ngự không vui: "Cậu không được nói xấu Giang Uyển khi cô ấy không có ở đây, tôi không cho phép."
Bởi vì trời mưa, trời tối sớm hơn thường lệ.
Mới mấy giờ mà đã đen thành dạng gì rồi.
Tô Ngự đi tới bật đèn, ánh đèn vàng ấm áp thực sự khiến anh ấy giật mình.
"Tại sao đèn lại có màu này?"
Tiểu Quai bị đánh thức bởi tiếng hét bất ngờ của Tô Ngự, vươn vai và nhảy ra khỏi vòng tay của Hạ Khinh Chu.
Nó tự chạy đi chơi.
Câu trả lời của Hạ Khinh Chu rất ngắn gọn: "Đẹp."
Tô Ngự lẩm bẩm: "Đẹp cái rắm ấy, thật đáng sợ."
Những tờ lịch được xé ra từng tờ một, thời gian trôi qua nhanh như nước chảy.+
Năm thứ hai, Hạ Khinh Chu cứ rảnh rỗi lại sẽ ra sân bay ngồi.
Một lần ngồi là cả ngày.
Rốt cuộc, anh cũng không đợi được Giang Uyển.
Hai năm, thời gian cô rời đi, cũng đã được hai năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.