Vi Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ
Chương 57
Biển Bình Trúc
02/02/2022
Đôi khi con người thật kỳ lạ. Khi ở một mình, dù nỗi sợ hãi và ấm ức lớn đến đâu cũng có thể chịu đựng được. Nhưng một khi ai đó dỗ dành bằng một giọng điệu dịu dàng, thì sẽ không thể kìm được nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Giang Uyển khóc đến như vậy, bờ vai Hạ Khinh Chu cũng bị ướt sũng.
Anh đưa một tay ôm eo cô, tay kia lên sau đầu cô xoa nhẹ vài lần.
Như khi sờ Tiểu Quai vậy.
Anh nói: "Bình an trở về là tốt rồi."
Phảng phất sự chờ đợi vô vọng suốt bao năm qua như không còn tồn tại khi nhìn thấy cô toàn vẹn xuất hiện trước mặt anh.
Rõ ràng theo thời gian anh đã biến thành một kẻ tàn nhẫn và máu lạnh. Nhưng ở trước mặt Giang Uyển, anh thật sự rất dễ nói chuyện.
Khi gặp cô, anh đã nghĩ mình nhất định sẽ hỏi rõ ràng, tại sao mấy năm nay đến cả niệm tưởng cũng không nỡ cho anh. Cuối cùng, khi nhìn thấy cô, đừng nói là cãi nhau, làm sao anh nỡ chứ.
Cô nghẹn ngào hỏi anh: "Hạ Khinh Chu, anh có hận em không?"
Trầm mặc một hồi, giọng anh mới khàn khàn vang lên: "Giang Uyển, mọi hận thù bắt đầu từ tình yêu đều không phải là hận."
Là giận dỗi..
Giang Uyển không nói nữa, cô ngẩng đầu lên, vầng trăng đã khuất từ lâu, lấp ló sau áng mây. Hạ Khinh Chu càng như vậy, cô càng tự trách mình.
Lần trở về Trung Quốc này, cô thật sự không định tìm anh. Bản thân họ là hai đường thẳng chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn, tương lai sẽ càng ngày càng cách xa. Nhưng Hạ Khinh Chu buộc mình phải trùng phùng với cô.
Cố chấp đi tới chỗ cô.
Trước giờ đều là anh đơn phương nỗ lực, kiên trì.
Rõ ràng là cô đã sớm bỏ cuộc rồi.
Anh nói: "Giang Uyển, anh không phải là người làm từ thiện mang trong lòng tình yêu lớn, nhưng hàng năm anh đều quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức tình nguyện. Bởi vì anh sợ em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Anh không biết số tiền này liệu có phần nào tới được đến đất nước em đang sống hay không, nhưng anh nghĩ, biết đâu có thì sao? Anh quả thật vẫn luôn chấp nhất với em. Bốn năm trước, anh cũng cảm thấy biết đâu lỡ như em đồng ý ở lại vì anh?"
Nhưng cô đã không.
Cô bước đi một cách dứt khoát, không chút do dự.
Đến cả việc quay lại nhìn anh một cái cô cũng không làm. Còn anh thì cứ thế, chỉ biết ngồi ở sân bay thật lâu thật lâu.
Hy vọng một giây sau cô sẽ xuất hiện và quay lại bên anh một lần nữa.
Nhưng không có.
Hạ Khinh Chu dường như cũng ngộ ra, so với lý tưởng cao cả của cô, sự tồn tại của anh dường như quá tầm thường.
Không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Thỉnh thoảng anh lại nghĩ, giá như ba năm đó anh không bị mất trí nhớ. Mọi chuyện có phải sẽ không tệ như vậy.
Ba năm là khoảng thời gian đủ để có quá nhiều điều xảy ra. Để cô thu hồi bước đi mà khó khăn lắm mới có can đảm nhấc chân. Vì vậy, không phải lỗi của ai khác mà là lỗi của chính anh.
Trong bốn năm qua, ngay cả một con muỗi cái cũng không có ở bên cạnh anh. Anh quyết tâm đợi Giang Uyển trở lại.
Mọi người đều thuyết phục anh nên thích người khác. Trên đời có rất nhiều phụ nữ, anh cứ chờ đợi như thế này cũng không được. Trên thế giới có rất nhiều phụ nữ, nhưng họ đều không phải là Giang Uyển. Về sau lại có người nói điều này với anh, Hạ Khinh Chu liền không kiên nhẫn nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Bản chất xấu xa trong con người anh vẫn còn, ngày thường anh chỉ giấu nó đi mà thôi. Chỉ khi nhắc tới Giang Uyển, tâm trạng anh mới hoàn toàn mất kiểm soát. Cô là điểm mấu chốt và nguyên tắc duy nhất của anh, là một thước đo không ai được chạm tới.
Ban đêm nhiệt độ xuống mấy độ, Hạ Khinh Chu đưa áo khoác cho cô. Giang Uyển lo lắng anh mặc mặc mỗi áo len sẽ bị cảm lạnh. Vì vậy nên về thôi.
Cô rời khỏi vai Hạ Khinh Chu, khuôn mặt đẫm nước mắt. Hạ Khinh Chu nhìn thấy liền khẽ cười. Anh đưa tay lên định lau cho cô, nhưng hơi khựng lại, cuối cùng cũng buông xuống.
"Đi về nhớ rửa mặt đấy."
Chỉ là một câu nói đùa thôi. Giang Uyển thẫn thờ một chút, sau đó nở nụ cười: "Cám ơn anh đã nhắc nhở."
Anh đưa cô về nhà trọ.
Nhìn cô đi vào. Thời gian như trôi theo dòng suy nghĩ của anh, cảnh tượng như vậy quá giống với cảnh anh nhìn cô rời đi ở sân bay bốn năm trước.
Chỉ là lần này, cô dừng lại.
Quay lại và nói lời chúc ngủ ngon với anh.
Cùng một cảnh, nhưng kết cục không giống nhau.
Đèn đường mờ ảo chiếu xuống người cô, lộ ra đường nét.
Hạ Khinh Chu cười gật đầu: "Ngủ ngon."
- --
Khu dân cư này chỉ là nơi ở tạm thời của họ sau khi về nước. Mọi người lần lượt rời khỏi nơi đây, lúc mới đến thì sôi động náo nhiệt, khi ăn còn không đủ ghế ngồi. Nhưng bây giờ thì vắng lặng, phòng trống càng ngày càng nhiều.
Cô dậy sớm để tắm rửa, thấy bác sĩ Trương đang làm bữa sáng trong bếp.
Trứng chiên và bánh mì khô, có cả đồ Trung lẫn đồ Tây. Nhìn thấy Giang Uyển, anh ấy hỏi cô muốn ăn cháo hay bánh mì.
Giang Uyển đi tới giúp dọn dẹp bát đĩa: "Em không đói lắm, không cần chuẩn bị đồ cho em."
Bác sĩ Trương cau mày: "Sao lại không ăn sáng? Dù gì em vẫn là bác sĩ. Em như vậy sau này làm sao chăm sóc bệnh nhân của mình?"
Không ngờ đến việc bỏ bữa sáng sẽ gây ra vấn đề nghiêm trọng như thế này. Giang Uyển chỉ biết cười ngượng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Vậy thì để em ăn cháo nhé."
Lúc này bác sĩ Trương mới hài lòng.
Hạ Dã từ trên lầu đi xuống ngáp một cái, Giang Uyển cũng vừa mới chuẩn bị đồ ăn xong. Hôm nay anh ấy sẽ lên máy bay, trở về Myanmar. Lần này về nước chắc sẽ không bao giờ gặp lại được nữa. Vì vậy, bác sĩ Trương đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc chia tay cho anh ấy, cũng đã đặt trước chỗ ngồi.
Hạ Dã húp một ngụm cháo, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đặt bát xuống, hỏi Giang Uyển: "Hay là gọi cả anh bạn kia của cô đi."
Giang Uyển nhất thời chưa kịp phản ứng: "Bạn?"
Hạ Dã nói: "Hạ Khinh Chu."
Bác sĩ Trương nhớ tới chuyện này, vội vàng gật đầu: "Muốn gọi thì cứ gọi đi thôi, anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều."
Ngoài việc quyên góp tiền, Hạ Khinh Chu còn tặng rất nhiều thiết bị y tế, những thiết bị này thực sự giúp ích cho họ.
Giang Uyển suy tư vài giây: "Vậy đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi."
Ăn sáng xong, Giang Uyển chủ động đi rửa bát.
Giữa chừng, bác sĩ Trương hỏi về dự định của Giang Uyển, cô nói đã đến bệnh viện báo cáo rồi, cuối tháng sẽ qua đó.
"Thuê phòng ổn hết cả chưa?"
Giang Uyển lắc đầu: "Nhưng đã nhờ bên môi giới tìm rồi."
Bác sĩ Trương dường như có chuyện muốn nói với cô, thở dài: "Giang Uyển, em đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình cho những đất nước bị chiến tranh tàn phá đó. Bây giờ tuổi cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải tính đến chuyện chung thân đại sự rồi."
Bác sĩ Trương trước giờ luôn thích làm mai cho người khác, Giang Uyển chỉ cần nghĩ thôi cũng thừa hiểu anh ấy sẽ làm gì tiếp theo. Cô chỉ cười: "Chuyện tình cảm mà, để tự nhiên thì tốt hơn."
Bác sĩ Trương làm sao có thể để cô thuận theo tự nhiên được chứ. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, thậm chí ngày thường bị thương còn chả biết kêu đau.
Đương nhiên, hiện tại anh ấy cũng không có ý định từ bỏ: "Anh có một đứa cháu trai, đã được biên chế rồi, triển vọng rất tốt. Ngày nào đó em trở về Bắc Thành, anh sẽ thu xếp cho em gặp mặt?"
Biết rõ tính tình hay cằn nhằn của bác sĩ Trương nên có muốn từ chối cũng phải mất thêm vài giờ đồng hồ nữa. Giang Uyển chỉ có thể chiếu lệ, bảo đến lúc đó hẵng nói sau.
Rửa bát xong, cô trở về phòng.
Do dự một lúc cầm điện thoại, cuối cùng gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Khinh Chu.
_ Anh vẫn đang ở Hải Thành sao?
Bên kia trả lời với tốc độ rất nhanh, cô cũng không phải chờ đợi lâu.
_Đúng thế.
_Hạ Dã chiều nay sẽ lên máy bay, bọn em sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay anh ấy.
_Anh... có muốn đi cùng không?
Thật ra cô cũng không ôm hi vọng nhiều, Hạ Khinh Chu thật sự không có hứng thú với bữa ăn nhiều người lạ như vậy.
Thậm chí còn cảm thấy nhàm chán.
Nhưng hơi bất ngờ, anh đã đồng ý.
_Được, mấy giờ thế?
_ Buổi trưa mười một giờ rưỡi. Em sẽ gửi cho anh địa điểm nhà hàng.
_Không cần.
_Giờ anh sẽ tới chỗ em, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tới đó.
Anh luôn là người đưa ra quyết định.
Giang Uyển nhìn dòng chữ trong hộp thoại, cười cười, cũng không từ chối.
Hạ Khinh Chu nhanh chóng đến, ăn mặc rất gọn gàng. Ngày thường rất hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy.
Bên ngoài trời mưa, nên anh cầm ô đi vào, treo nó lên giá đỡ ô. Nhìn thấy anh, bác sĩ Trương sững sờ một lúc, rồi nhìn mọi người trong phòng khách với ánh mắt dò hỏi.
Chắc anh ấy định hỏi, đây là bạn của ai?
Giang Uyển lúc này vừa từ trên lầu đi xuống, cầm một giỏ hoa quả chuẩn bị rửa sạch. Khi nhìn thấy anh, cô chào với một giọng tự nhiên: "Tới đây đi."
Anh gật đầu và bước tới.
Giang Uyển nói: "Ngồi trước đi, em đi rửa một ít hoa quả."
Bác sĩ Trương lúc này chỉ biết im lặng, chẳng trách vừa nhắc tới chuyện muốn giới thiệu bạn trai cho Giang Uyển, mà cô lại từ chối.
Anh chàng trước mặt vừa cao ráo lại ưa nhìn. Cháu trai của anh ấy khó mà sánh kịp. Anh ấy nhiệt tình mời Hạ Khinh Chu ngồi, còn rót nước cho anh.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh, thậm chí nhiều người còn âm thầm đánh giá. Anh thờ ơ và lịch sự ứng phó. Mắt anh luôn hướng về phía bếp. Cho đến khi Giang Uyển mang trái cây đã rửa sạch ra, tầm mắt của anh cuối cùng cũng có điểm dừng.
Giang Uyển đưa trái cây cho anh: "Rất ngọt, anh thử xem."
Anh cầm lấy và cho vào miệng.
Giang Uyển nhìn anh, xem phản ứng của anh: "Thế nào?"
Anh nhổ ra, bỏ vào tờ giấy ăn, ném vào sọt rác.
"Ngọt."
Những hành động của hai người họ làm cho những người xung quanh cảm thấy có sự mờ ám.
Bác sĩ Trương nhìn thời gian, cũng đến lúc xuất phát rồi. Anh ấy đếm số người, một xe chắc chắn không đủ: "Chắc phải gọi thêm một chiếc xe nữa."
"Không cần phiền thế đâu." Hạ Khinh Chu đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế khoác lên người: "Ngồi xe của tôi đi."
Khi anh nói những lời này thì quay sang nhìn Giang Uyển. Mục đích của anh quá rõ ràng, anh muốn đi cùng với cô.
Bác sĩ Trương cười nói: "Vậy ngại quá, còn để cậu phải làm tài xế."
Ngoài trời vẫn còn mưa nên họ mang theo ô ra ngoài. Hạ Khinh Chu mở chiếc ô màu đen, dưới tay cầm ô có logo ghi hai chữ "R". Chiếc ô nghiêng về phía Giang Uyển, chủ yếu che cho cô. Anh hoàn toàn không để ý đến nửa người của mình hoàn toàn bị ướt đẫm.
Xe của anh đậu gần đấy, vì thế cũng không phải đi quá xa, thu ô lại, cất vào trong cửa xe.
Trên đường, cả hai đều rất yên lặng. Người nói nhiều lại là hai người ngồi ở phía sau. Bọn họ cũng biết một chút về thân thế của Hạ Khinh Chu, dù sao cũng có thể gọi anh chính là một nửa "kim chủ" của họ.
Người quyên góp tiền bạc, vật chất.
Điều khiến người ta tò mò hơn cả là mối quan hệ của anh với Giang Uyển.
Khi chờ đèn giao thông, Hạ Khinh Chu mở ngăn chứa đồ và lấy ra một chiếc hộp nhỏ có giấy vẽ hoạt hình.
Đưa nó cho Giang Uyển.
Giang Uyển sững sờ một hồi, mới đưa tay ra đón lấy: "Cái gì đây?"
"Kẹo, anh mua trên đường đến đây."
Sau khi dừng lại, anh nói thêm: "Đó là nhãn hiệu em thích ăn nhất, nhưng bao bì đã thay đổi rồi."
Đây là lần đầu tiên Giang Uyển khóc đến như vậy, bờ vai Hạ Khinh Chu cũng bị ướt sũng.
Anh đưa một tay ôm eo cô, tay kia lên sau đầu cô xoa nhẹ vài lần.
Như khi sờ Tiểu Quai vậy.
Anh nói: "Bình an trở về là tốt rồi."
Phảng phất sự chờ đợi vô vọng suốt bao năm qua như không còn tồn tại khi nhìn thấy cô toàn vẹn xuất hiện trước mặt anh.
Rõ ràng theo thời gian anh đã biến thành một kẻ tàn nhẫn và máu lạnh. Nhưng ở trước mặt Giang Uyển, anh thật sự rất dễ nói chuyện.
Khi gặp cô, anh đã nghĩ mình nhất định sẽ hỏi rõ ràng, tại sao mấy năm nay đến cả niệm tưởng cũng không nỡ cho anh. Cuối cùng, khi nhìn thấy cô, đừng nói là cãi nhau, làm sao anh nỡ chứ.
Cô nghẹn ngào hỏi anh: "Hạ Khinh Chu, anh có hận em không?"
Trầm mặc một hồi, giọng anh mới khàn khàn vang lên: "Giang Uyển, mọi hận thù bắt đầu từ tình yêu đều không phải là hận."
Là giận dỗi..
Giang Uyển không nói nữa, cô ngẩng đầu lên, vầng trăng đã khuất từ lâu, lấp ló sau áng mây. Hạ Khinh Chu càng như vậy, cô càng tự trách mình.
Lần trở về Trung Quốc này, cô thật sự không định tìm anh. Bản thân họ là hai đường thẳng chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn, tương lai sẽ càng ngày càng cách xa. Nhưng Hạ Khinh Chu buộc mình phải trùng phùng với cô.
Cố chấp đi tới chỗ cô.
Trước giờ đều là anh đơn phương nỗ lực, kiên trì.
Rõ ràng là cô đã sớm bỏ cuộc rồi.
Anh nói: "Giang Uyển, anh không phải là người làm từ thiện mang trong lòng tình yêu lớn, nhưng hàng năm anh đều quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức tình nguyện. Bởi vì anh sợ em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Anh không biết số tiền này liệu có phần nào tới được đến đất nước em đang sống hay không, nhưng anh nghĩ, biết đâu có thì sao? Anh quả thật vẫn luôn chấp nhất với em. Bốn năm trước, anh cũng cảm thấy biết đâu lỡ như em đồng ý ở lại vì anh?"
Nhưng cô đã không.
Cô bước đi một cách dứt khoát, không chút do dự.
Đến cả việc quay lại nhìn anh một cái cô cũng không làm. Còn anh thì cứ thế, chỉ biết ngồi ở sân bay thật lâu thật lâu.
Hy vọng một giây sau cô sẽ xuất hiện và quay lại bên anh một lần nữa.
Nhưng không có.
Hạ Khinh Chu dường như cũng ngộ ra, so với lý tưởng cao cả của cô, sự tồn tại của anh dường như quá tầm thường.
Không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Thỉnh thoảng anh lại nghĩ, giá như ba năm đó anh không bị mất trí nhớ. Mọi chuyện có phải sẽ không tệ như vậy.
Ba năm là khoảng thời gian đủ để có quá nhiều điều xảy ra. Để cô thu hồi bước đi mà khó khăn lắm mới có can đảm nhấc chân. Vì vậy, không phải lỗi của ai khác mà là lỗi của chính anh.
Trong bốn năm qua, ngay cả một con muỗi cái cũng không có ở bên cạnh anh. Anh quyết tâm đợi Giang Uyển trở lại.
Mọi người đều thuyết phục anh nên thích người khác. Trên đời có rất nhiều phụ nữ, anh cứ chờ đợi như thế này cũng không được. Trên thế giới có rất nhiều phụ nữ, nhưng họ đều không phải là Giang Uyển. Về sau lại có người nói điều này với anh, Hạ Khinh Chu liền không kiên nhẫn nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Bản chất xấu xa trong con người anh vẫn còn, ngày thường anh chỉ giấu nó đi mà thôi. Chỉ khi nhắc tới Giang Uyển, tâm trạng anh mới hoàn toàn mất kiểm soát. Cô là điểm mấu chốt và nguyên tắc duy nhất của anh, là một thước đo không ai được chạm tới.
Ban đêm nhiệt độ xuống mấy độ, Hạ Khinh Chu đưa áo khoác cho cô. Giang Uyển lo lắng anh mặc mặc mỗi áo len sẽ bị cảm lạnh. Vì vậy nên về thôi.
Cô rời khỏi vai Hạ Khinh Chu, khuôn mặt đẫm nước mắt. Hạ Khinh Chu nhìn thấy liền khẽ cười. Anh đưa tay lên định lau cho cô, nhưng hơi khựng lại, cuối cùng cũng buông xuống.
"Đi về nhớ rửa mặt đấy."
Chỉ là một câu nói đùa thôi. Giang Uyển thẫn thờ một chút, sau đó nở nụ cười: "Cám ơn anh đã nhắc nhở."
Anh đưa cô về nhà trọ.
Nhìn cô đi vào. Thời gian như trôi theo dòng suy nghĩ của anh, cảnh tượng như vậy quá giống với cảnh anh nhìn cô rời đi ở sân bay bốn năm trước.
Chỉ là lần này, cô dừng lại.
Quay lại và nói lời chúc ngủ ngon với anh.
Cùng một cảnh, nhưng kết cục không giống nhau.
Đèn đường mờ ảo chiếu xuống người cô, lộ ra đường nét.
Hạ Khinh Chu cười gật đầu: "Ngủ ngon."
- --
Khu dân cư này chỉ là nơi ở tạm thời của họ sau khi về nước. Mọi người lần lượt rời khỏi nơi đây, lúc mới đến thì sôi động náo nhiệt, khi ăn còn không đủ ghế ngồi. Nhưng bây giờ thì vắng lặng, phòng trống càng ngày càng nhiều.
Cô dậy sớm để tắm rửa, thấy bác sĩ Trương đang làm bữa sáng trong bếp.
Trứng chiên và bánh mì khô, có cả đồ Trung lẫn đồ Tây. Nhìn thấy Giang Uyển, anh ấy hỏi cô muốn ăn cháo hay bánh mì.
Giang Uyển đi tới giúp dọn dẹp bát đĩa: "Em không đói lắm, không cần chuẩn bị đồ cho em."
Bác sĩ Trương cau mày: "Sao lại không ăn sáng? Dù gì em vẫn là bác sĩ. Em như vậy sau này làm sao chăm sóc bệnh nhân của mình?"
Không ngờ đến việc bỏ bữa sáng sẽ gây ra vấn đề nghiêm trọng như thế này. Giang Uyển chỉ biết cười ngượng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Vậy thì để em ăn cháo nhé."
Lúc này bác sĩ Trương mới hài lòng.
Hạ Dã từ trên lầu đi xuống ngáp một cái, Giang Uyển cũng vừa mới chuẩn bị đồ ăn xong. Hôm nay anh ấy sẽ lên máy bay, trở về Myanmar. Lần này về nước chắc sẽ không bao giờ gặp lại được nữa. Vì vậy, bác sĩ Trương đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc chia tay cho anh ấy, cũng đã đặt trước chỗ ngồi.
Hạ Dã húp một ngụm cháo, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đặt bát xuống, hỏi Giang Uyển: "Hay là gọi cả anh bạn kia của cô đi."
Giang Uyển nhất thời chưa kịp phản ứng: "Bạn?"
Hạ Dã nói: "Hạ Khinh Chu."
Bác sĩ Trương nhớ tới chuyện này, vội vàng gật đầu: "Muốn gọi thì cứ gọi đi thôi, anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều."
Ngoài việc quyên góp tiền, Hạ Khinh Chu còn tặng rất nhiều thiết bị y tế, những thiết bị này thực sự giúp ích cho họ.
Giang Uyển suy tư vài giây: "Vậy đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi."
Ăn sáng xong, Giang Uyển chủ động đi rửa bát.
Giữa chừng, bác sĩ Trương hỏi về dự định của Giang Uyển, cô nói đã đến bệnh viện báo cáo rồi, cuối tháng sẽ qua đó.
"Thuê phòng ổn hết cả chưa?"
Giang Uyển lắc đầu: "Nhưng đã nhờ bên môi giới tìm rồi."
Bác sĩ Trương dường như có chuyện muốn nói với cô, thở dài: "Giang Uyển, em đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình cho những đất nước bị chiến tranh tàn phá đó. Bây giờ tuổi cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải tính đến chuyện chung thân đại sự rồi."
Bác sĩ Trương trước giờ luôn thích làm mai cho người khác, Giang Uyển chỉ cần nghĩ thôi cũng thừa hiểu anh ấy sẽ làm gì tiếp theo. Cô chỉ cười: "Chuyện tình cảm mà, để tự nhiên thì tốt hơn."
Bác sĩ Trương làm sao có thể để cô thuận theo tự nhiên được chứ. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, thậm chí ngày thường bị thương còn chả biết kêu đau.
Đương nhiên, hiện tại anh ấy cũng không có ý định từ bỏ: "Anh có một đứa cháu trai, đã được biên chế rồi, triển vọng rất tốt. Ngày nào đó em trở về Bắc Thành, anh sẽ thu xếp cho em gặp mặt?"
Biết rõ tính tình hay cằn nhằn của bác sĩ Trương nên có muốn từ chối cũng phải mất thêm vài giờ đồng hồ nữa. Giang Uyển chỉ có thể chiếu lệ, bảo đến lúc đó hẵng nói sau.
Rửa bát xong, cô trở về phòng.
Do dự một lúc cầm điện thoại, cuối cùng gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Khinh Chu.
_ Anh vẫn đang ở Hải Thành sao?
Bên kia trả lời với tốc độ rất nhanh, cô cũng không phải chờ đợi lâu.
_Đúng thế.
_Hạ Dã chiều nay sẽ lên máy bay, bọn em sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay anh ấy.
_Anh... có muốn đi cùng không?
Thật ra cô cũng không ôm hi vọng nhiều, Hạ Khinh Chu thật sự không có hứng thú với bữa ăn nhiều người lạ như vậy.
Thậm chí còn cảm thấy nhàm chán.
Nhưng hơi bất ngờ, anh đã đồng ý.
_Được, mấy giờ thế?
_ Buổi trưa mười một giờ rưỡi. Em sẽ gửi cho anh địa điểm nhà hàng.
_Không cần.
_Giờ anh sẽ tới chỗ em, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tới đó.
Anh luôn là người đưa ra quyết định.
Giang Uyển nhìn dòng chữ trong hộp thoại, cười cười, cũng không từ chối.
Hạ Khinh Chu nhanh chóng đến, ăn mặc rất gọn gàng. Ngày thường rất hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy.
Bên ngoài trời mưa, nên anh cầm ô đi vào, treo nó lên giá đỡ ô. Nhìn thấy anh, bác sĩ Trương sững sờ một lúc, rồi nhìn mọi người trong phòng khách với ánh mắt dò hỏi.
Chắc anh ấy định hỏi, đây là bạn của ai?
Giang Uyển lúc này vừa từ trên lầu đi xuống, cầm một giỏ hoa quả chuẩn bị rửa sạch. Khi nhìn thấy anh, cô chào với một giọng tự nhiên: "Tới đây đi."
Anh gật đầu và bước tới.
Giang Uyển nói: "Ngồi trước đi, em đi rửa một ít hoa quả."
Bác sĩ Trương lúc này chỉ biết im lặng, chẳng trách vừa nhắc tới chuyện muốn giới thiệu bạn trai cho Giang Uyển, mà cô lại từ chối.
Anh chàng trước mặt vừa cao ráo lại ưa nhìn. Cháu trai của anh ấy khó mà sánh kịp. Anh ấy nhiệt tình mời Hạ Khinh Chu ngồi, còn rót nước cho anh.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh, thậm chí nhiều người còn âm thầm đánh giá. Anh thờ ơ và lịch sự ứng phó. Mắt anh luôn hướng về phía bếp. Cho đến khi Giang Uyển mang trái cây đã rửa sạch ra, tầm mắt của anh cuối cùng cũng có điểm dừng.
Giang Uyển đưa trái cây cho anh: "Rất ngọt, anh thử xem."
Anh cầm lấy và cho vào miệng.
Giang Uyển nhìn anh, xem phản ứng của anh: "Thế nào?"
Anh nhổ ra, bỏ vào tờ giấy ăn, ném vào sọt rác.
"Ngọt."
Những hành động của hai người họ làm cho những người xung quanh cảm thấy có sự mờ ám.
Bác sĩ Trương nhìn thời gian, cũng đến lúc xuất phát rồi. Anh ấy đếm số người, một xe chắc chắn không đủ: "Chắc phải gọi thêm một chiếc xe nữa."
"Không cần phiền thế đâu." Hạ Khinh Chu đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế khoác lên người: "Ngồi xe của tôi đi."
Khi anh nói những lời này thì quay sang nhìn Giang Uyển. Mục đích của anh quá rõ ràng, anh muốn đi cùng với cô.
Bác sĩ Trương cười nói: "Vậy ngại quá, còn để cậu phải làm tài xế."
Ngoài trời vẫn còn mưa nên họ mang theo ô ra ngoài. Hạ Khinh Chu mở chiếc ô màu đen, dưới tay cầm ô có logo ghi hai chữ "R". Chiếc ô nghiêng về phía Giang Uyển, chủ yếu che cho cô. Anh hoàn toàn không để ý đến nửa người của mình hoàn toàn bị ướt đẫm.
Xe của anh đậu gần đấy, vì thế cũng không phải đi quá xa, thu ô lại, cất vào trong cửa xe.
Trên đường, cả hai đều rất yên lặng. Người nói nhiều lại là hai người ngồi ở phía sau. Bọn họ cũng biết một chút về thân thế của Hạ Khinh Chu, dù sao cũng có thể gọi anh chính là một nửa "kim chủ" của họ.
Người quyên góp tiền bạc, vật chất.
Điều khiến người ta tò mò hơn cả là mối quan hệ của anh với Giang Uyển.
Khi chờ đèn giao thông, Hạ Khinh Chu mở ngăn chứa đồ và lấy ra một chiếc hộp nhỏ có giấy vẽ hoạt hình.
Đưa nó cho Giang Uyển.
Giang Uyển sững sờ một hồi, mới đưa tay ra đón lấy: "Cái gì đây?"
"Kẹo, anh mua trên đường đến đây."
Sau khi dừng lại, anh nói thêm: "Đó là nhãn hiệu em thích ăn nhất, nhưng bao bì đã thay đổi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.