Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 14
Seo-senpai
29/01/2016
“Rengggg…..rengggg” sau khi chuông báo thức reo lên đến lần thứ n,
một cánh tay trắng trẻo từ trong chăn thò ra, mò mẫm đưa tay tắt chuông
báo thức.
15′ sau
“Oáp……”, nó vươn mình ngáp dài một tiếng, ngồi đần mặt trên giường một lúc mới có phản ứng. Chậm chạp leo xuống giường, rồi lại chậm chạp bò vào phòng vệ sinh, với tốc độ rùa bò, lôi bàn chải ra đánh, khuôn mặt đờ đẫn vì ngái ngủ, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh mình cũng đang có một người. Phong cũng mới tỉnh giấc, cả người mang theo hơi thở lười biếng, chậm rãi bước vào phòng vệ sinh. Đang đánh răng bỗng thấy nó lờ đờ tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mơ mơ màng màng, đầu gật lên gật xuống, mắt thì nhắm tịt, tay thì dò dẫm lấy kem đánh răng, hoàn toàn làm theo bản năng, không chút ý thức.
Nó vẫn duy trì trạng thái mơ ngủ cho đến tận lúc ăn sáng, dưới sự “tấn công” dồn dập của Sammy, nó cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Ngủ dậy một giấc, tinh thần như được lên dây cót, tưng tửng vào bếp làm đồ ăn sáng dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của Phong.
Phong quả thực rất sốc với tinh thần có thể nói là thay đổi như chong chóng của nó: mới phút trước còn lờ đà lờ đờ như con gà ốm, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy nó tươi hơn hoa rồi. Quả rất khó hiểu.
Nó chính là mẫu người vô cùng dễ thích nghi, vô cùng dễ nuôi nên chỉ sau hai hôm chuyển đến nhà Phong, nó đã tự nhiên như nhà mình, chỉ chốc lát một bữa sáng đơn giản đã được chuẩn bị xong. Đang ngồi ăn sáng, Phong chợt nhớ ra một chuyện, liền nói:
“Lát em rảnh đúng không? Giúp anh tắm gội nhé!”
“Phụt…..!” Nó đang uống sữa thì lập tức bị sặc, phun toàn bộ ngụm sữa ra bàn, bắn cả lên người Phong.
Phong vẻ mặt kinh tởm nhìn nó: “Em mất vệ sinh quá đấy!”
“Ai bảo anh sớm ngày ra đã ăn nói linh tinh bậy bạ như vậy chứ! Cái gì mà tắm gội hộ? Sao em có thể tắm gội hộ anh được chứ! Anh nghĩ gì mà đưa ra yêu cầu như vậy? Thật là kì cục mà!” Nó không buồn lau sữa chảy đầy trên miệng, nói liên tục, tay không ngừng quạt quạt khuôn mặt đỏ bừng.
Phong ném cho nó một ánh nhìn khỉnh bỉ và một tệp giấy ăn:
“Lau sạch miệng đi rồi hãy nói! Em ở bẩn quá đấy! Còn nữa, anh chỉ nhờ em gội đầu và kì hộ anh cái lưng thì có gì mà quá đáng với kì cục. Với cái tay gãy thế này sao anh làm được mấy việc đó cơ chứ! Nếu em không làm được mấy việc đó thì em nghĩ em qua đây làm gì? Mấy việc nhà với cơm nước anh có thể gọi người giúp việc mà!”
“…” Nó bị Phong phản bác đến nỗi không mở mồm cãi được câu nào, cái kính vì mấy động tác mạnh lúc nãy xệ xuống tận sống mũi, lộ ra đôi mắt sáng ngập tràn sự bối rối.
Thấy nó như vậy Phong bỗng nảy sinh ý muốn trêu nó:
“Sao mặt lại đỏ như vậy? Hay là em đang nghĩ bậy bạ cái gì?”
“Em không có…!” Nó nhanh chóng phản bác lại, rồi chợt nhận ra mình bị hố liền vội vã chạy vội vào phòng đóng sầm cửa lại.
Phong còn lại một mình thì vẫn thong thả ăn nốt bữa sáng, tâm trạng vô cùng tốt.
Một lát sau, thấy nó bước ra, khuôn mặt vẫn còn chút hồng nhưng trông đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Bày ra biểu cảm mà nó cho là lạnh lùng nhất, thờ ơ nhất, nó tiếp tục ăn nốt bữa sáng. Ăn xong còn bình tĩnh dọn dẹp bát đĩa, cả cái bát của Sammy. Nó cố gắng làm mọi việc như bình thường nhưng tuyệt không nhìn Phong lấy một cái, giống như Phong là người vô hình vậy. Phong trông thấy phản ứng này của nó liền cảm thấy hết sức thú vị, thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ có chuyện vui…
Nhưng một lần nữa Phong lại sai rồi. Sao anh có thể đánh giá thấp da mặt của cô gái vào nhầm phòng vệ sinh vẫn có thể thản nhiên đổi trắng thay đen như vậy cơ chứ! Quả nhiên, Phong đã đánh giá quá cao phần nữ tính trong nó…
15′ sau
“Oáp……”, nó vươn mình ngáp dài một tiếng, ngồi đần mặt trên giường một lúc mới có phản ứng. Chậm chạp leo xuống giường, rồi lại chậm chạp bò vào phòng vệ sinh, với tốc độ rùa bò, lôi bàn chải ra đánh, khuôn mặt đờ đẫn vì ngái ngủ, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh mình cũng đang có một người. Phong cũng mới tỉnh giấc, cả người mang theo hơi thở lười biếng, chậm rãi bước vào phòng vệ sinh. Đang đánh răng bỗng thấy nó lờ đờ tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mơ mơ màng màng, đầu gật lên gật xuống, mắt thì nhắm tịt, tay thì dò dẫm lấy kem đánh răng, hoàn toàn làm theo bản năng, không chút ý thức.
Nó vẫn duy trì trạng thái mơ ngủ cho đến tận lúc ăn sáng, dưới sự “tấn công” dồn dập của Sammy, nó cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Ngủ dậy một giấc, tinh thần như được lên dây cót, tưng tửng vào bếp làm đồ ăn sáng dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của Phong.
Phong quả thực rất sốc với tinh thần có thể nói là thay đổi như chong chóng của nó: mới phút trước còn lờ đà lờ đờ như con gà ốm, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy nó tươi hơn hoa rồi. Quả rất khó hiểu.
Nó chính là mẫu người vô cùng dễ thích nghi, vô cùng dễ nuôi nên chỉ sau hai hôm chuyển đến nhà Phong, nó đã tự nhiên như nhà mình, chỉ chốc lát một bữa sáng đơn giản đã được chuẩn bị xong. Đang ngồi ăn sáng, Phong chợt nhớ ra một chuyện, liền nói:
“Lát em rảnh đúng không? Giúp anh tắm gội nhé!”
“Phụt…..!” Nó đang uống sữa thì lập tức bị sặc, phun toàn bộ ngụm sữa ra bàn, bắn cả lên người Phong.
Phong vẻ mặt kinh tởm nhìn nó: “Em mất vệ sinh quá đấy!”
“Ai bảo anh sớm ngày ra đã ăn nói linh tinh bậy bạ như vậy chứ! Cái gì mà tắm gội hộ? Sao em có thể tắm gội hộ anh được chứ! Anh nghĩ gì mà đưa ra yêu cầu như vậy? Thật là kì cục mà!” Nó không buồn lau sữa chảy đầy trên miệng, nói liên tục, tay không ngừng quạt quạt khuôn mặt đỏ bừng.
Phong ném cho nó một ánh nhìn khỉnh bỉ và một tệp giấy ăn:
“Lau sạch miệng đi rồi hãy nói! Em ở bẩn quá đấy! Còn nữa, anh chỉ nhờ em gội đầu và kì hộ anh cái lưng thì có gì mà quá đáng với kì cục. Với cái tay gãy thế này sao anh làm được mấy việc đó cơ chứ! Nếu em không làm được mấy việc đó thì em nghĩ em qua đây làm gì? Mấy việc nhà với cơm nước anh có thể gọi người giúp việc mà!”
“…” Nó bị Phong phản bác đến nỗi không mở mồm cãi được câu nào, cái kính vì mấy động tác mạnh lúc nãy xệ xuống tận sống mũi, lộ ra đôi mắt sáng ngập tràn sự bối rối.
Thấy nó như vậy Phong bỗng nảy sinh ý muốn trêu nó:
“Sao mặt lại đỏ như vậy? Hay là em đang nghĩ bậy bạ cái gì?”
“Em không có…!” Nó nhanh chóng phản bác lại, rồi chợt nhận ra mình bị hố liền vội vã chạy vội vào phòng đóng sầm cửa lại.
Phong còn lại một mình thì vẫn thong thả ăn nốt bữa sáng, tâm trạng vô cùng tốt.
Một lát sau, thấy nó bước ra, khuôn mặt vẫn còn chút hồng nhưng trông đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Bày ra biểu cảm mà nó cho là lạnh lùng nhất, thờ ơ nhất, nó tiếp tục ăn nốt bữa sáng. Ăn xong còn bình tĩnh dọn dẹp bát đĩa, cả cái bát của Sammy. Nó cố gắng làm mọi việc như bình thường nhưng tuyệt không nhìn Phong lấy một cái, giống như Phong là người vô hình vậy. Phong trông thấy phản ứng này của nó liền cảm thấy hết sức thú vị, thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ có chuyện vui…
Nhưng một lần nữa Phong lại sai rồi. Sao anh có thể đánh giá thấp da mặt của cô gái vào nhầm phòng vệ sinh vẫn có thể thản nhiên đổi trắng thay đen như vậy cơ chứ! Quả nhiên, Phong đã đánh giá quá cao phần nữ tính trong nó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.