Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 16
Seo-senpai
29/01/2016
“Haha, anh đừng hiểu lầm. Em chính là đang chuẩn bị đi dọn dẹp đấy!
Không phải vì em nghĩ tắm cho anh cũng giống như tắm cho Sammy nên mới
ăn mặc như vậy đâu! Thật đấy!”
Bầu không khí lạnh thêm một chút.
“Em nói thật! Không giống như anh nghĩ đâu!”
Áp suất trong nhà cũng dường như thấp xuống một chút.
“Haha…” Nó lén lút đưa tay lau mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên trán, cười gượng vài tiếng…
“…”
“Ấy, quân tử động thủ không động khẩu… à nhầm, động khẩu không động thủ. Anh đừng lại đây!” Vừa nói, nó vừa lùi dần, lùi dần ra khỏi khu vực nguy hiểm.
“Nguyễn Gia Linh! Em đứng im tại chỗ cho anh!!!” Phong gằn giọng nói.
“Không! Đứng lại để tạch à! Em không có ngu nha!” Nói xong chân cũng tăng tốc xong, nó liền chạy nhanh về phía phòng mình.
Thấy nó chạy đi, Phong đương nhiên cũng chạy theo. Và đương nhiên, với lợi thế chân dài, dù có chạy trên đường Phong cũng dễ dàng đuổi kịp nó huống chi là trong căn hộ bé tẹo này. Mắt thấy Phong chỉ cần đưa tay ra là tóm được mình, nó càng hoảng, không nhìn thấy dưới chân có đống dây sạc lap nó đang cắm ở đấy, thế là nó vinh quang vấp vào ngã chúi đầu về phía trước, càng huy hoàng hơn, phía trước nó lại là cái kệ ti vi. Thế là “Cốp!!!” Một tiếng vang vô cùng lớn, lớn đến nỗi tất cả sự vật sống trong nhà đều im lặng nhìn nó.
Sau cú va chạm, nó ngồi bệt trên đất, ôm đầu gào lên với âm lượng maximum của nó, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, trông thê thảm vô cùng.
Phong cũng vô cùng hoảng sợ vì thực sự nó đập rất mạnh, nghe tiếng đập vô cùng to. Vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhẹ giọng dỗ dành:
“Được rồi! Ngoan, anh xin lỗi! Em bỏ tay ra cho anh xem nào! Ngoan, không khóc nữa, anh đánh chừa cái bàn nhé…”
“Anh dỗ con nít à mà đánh chừa cái bàn? Anh nghĩ em là trẻ con chắc?” Nó đau nhưng vẫn không quên phản bác.
“Được rồi, không đánh cái bàn nữa! Bỏ tay ra anh xem vết thương nào!”
Phong vừa nói vừa lấy tay gỡ cái tay đang ôm trán của nó xuống.
Vừa gỡ xuống, Phong ngay lập tức bị giật mình. Nó thấy Phong không nói gì cũng thắc mắc, lại nhìn xuống tay của mình thấy đỏ lòm toàn máu. Nó lập tức quên cả khóc, đần mặt ra nhìn bàn tay đầy máu của mình một lúc. Ngay lúc lấy lại thần trí, lập tức gào lên với âm lượng còn to hơn cả lúc nãy:
“Aaaaaaaa, máu!!! Chảy máu rồi! Vỡ đầu rồi! #-$:739sv27#*¢÷|\|×…”
Phong bị tiếng kêu của nó làm cho tỉnh lại, vội vã kéo nó đứng dậy, đi vội đến bệnh viện.
…
Trong phòng cấp cứu bệnh viện S, vị bác sĩ già hết nhìn vết thương trên trán nó rồi lại nhìn hai người, cuối cùng thở dài, rồi buông hai câu: “Khâu hai mũi. Có khả năng để lại sẹo”. Nói xong liền lập tức đi ra ngoài, dường như không muốn nhìn thấy hai bệnh nhân kì quặc này nữa.
Nó vừa nghe để lại sẹo lập tức quay ra phía Phong bù lu bù loa: “Anh nghe thấy chưa? Bác sĩ nói là sẹo, là để lại lại sẹo đấy! Hu hu, người ta vốn dĩ đã chẳng xinh đẹp gì cho cam rồi, bây giờ lại còn thêm sẹo trên mặt để ma nó yêu à? Em không biết đâu, anh phải chịu trách nhiệm đi!”
“Được rồi! Cùng lắm anh lấy em là được chứ gì! ”
Nó vốn đang ăn vạ nghe Phong nói vậy liền quay lại vẻ mặt sửng sốt: “Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thì em bảo anh phải chịu trách nhiệm còn gì?”
“Xì, ai cần anh lấy em! Ý em là anh trả em tiền để em đi phẫu thuật thẩm mỹ làm mờ sẹo í!=.= Anh nghĩ gì mà bảo anh lấy em là xong? aayda, bây giờ làm gì còn cái kiểu bán thân trả nợ thế chứ? Mà anh có muốn lấy thân báo đáp em cũng không cần, nhá!”
“Cái gì?” Phong nghe nó nói vậy bỗng thấy thẹn, âm lượng cũng bắt đầu to hơn, “Ăn nói linh tinh, ai dạy em mấy câu đấy. Hơn nữa, xin lỗi chứ em có phẫu thuật cũng chẳng xinh thêm được đâu, đừng cố. Mà em chẳng phải vốn là vợ chưa cưới của anh sao? Trước sau gì cũng thành vợ anh mà dám tơ tưởng đứa khác à? Em tính vượt rào sao?”
“Sao cơ? Anh bảo ai xấu? Anh mới xấu í! Cả nhà anh đều xấu! Vợ con anh cũng đều xấu hết!”
“Hê hê, vợ anh chẳng phải là em sao?”
“Anh…”
“Khụ…khụ…!” Tiếng ho nhẹ cắt đứt cuộc đấu khẩu của hai người, cả hai quay lại nhìn, thì ra là cô y tá, tay cầm khay bê đồ để khâu trán cho nó.
Trùng hợp thay, cô y tá này chính là cô y tá hai lần trước bó bột cho Phong. Nhìn thấy hai người, cô y tá không còn ngạc nhiên nữa mà dường như đã quen, thậm chí còn thân thiết hỏi thăm cả Sammy nữa.
Nhìn thái độ của cô y tá, cả hai bỗng dưng muốn khóc, mới có mấy hôm mà vào viện đến 3 lần, đến nỗi y tá cũng nhẵn mặt luôn! Quả thực là … mà T^T
Bầu không khí lạnh thêm một chút.
“Em nói thật! Không giống như anh nghĩ đâu!”
Áp suất trong nhà cũng dường như thấp xuống một chút.
“Haha…” Nó lén lút đưa tay lau mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên trán, cười gượng vài tiếng…
“…”
“Ấy, quân tử động thủ không động khẩu… à nhầm, động khẩu không động thủ. Anh đừng lại đây!” Vừa nói, nó vừa lùi dần, lùi dần ra khỏi khu vực nguy hiểm.
“Nguyễn Gia Linh! Em đứng im tại chỗ cho anh!!!” Phong gằn giọng nói.
“Không! Đứng lại để tạch à! Em không có ngu nha!” Nói xong chân cũng tăng tốc xong, nó liền chạy nhanh về phía phòng mình.
Thấy nó chạy đi, Phong đương nhiên cũng chạy theo. Và đương nhiên, với lợi thế chân dài, dù có chạy trên đường Phong cũng dễ dàng đuổi kịp nó huống chi là trong căn hộ bé tẹo này. Mắt thấy Phong chỉ cần đưa tay ra là tóm được mình, nó càng hoảng, không nhìn thấy dưới chân có đống dây sạc lap nó đang cắm ở đấy, thế là nó vinh quang vấp vào ngã chúi đầu về phía trước, càng huy hoàng hơn, phía trước nó lại là cái kệ ti vi. Thế là “Cốp!!!” Một tiếng vang vô cùng lớn, lớn đến nỗi tất cả sự vật sống trong nhà đều im lặng nhìn nó.
Sau cú va chạm, nó ngồi bệt trên đất, ôm đầu gào lên với âm lượng maximum của nó, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, trông thê thảm vô cùng.
Phong cũng vô cùng hoảng sợ vì thực sự nó đập rất mạnh, nghe tiếng đập vô cùng to. Vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhẹ giọng dỗ dành:
“Được rồi! Ngoan, anh xin lỗi! Em bỏ tay ra cho anh xem nào! Ngoan, không khóc nữa, anh đánh chừa cái bàn nhé…”
“Anh dỗ con nít à mà đánh chừa cái bàn? Anh nghĩ em là trẻ con chắc?” Nó đau nhưng vẫn không quên phản bác.
“Được rồi, không đánh cái bàn nữa! Bỏ tay ra anh xem vết thương nào!”
Phong vừa nói vừa lấy tay gỡ cái tay đang ôm trán của nó xuống.
Vừa gỡ xuống, Phong ngay lập tức bị giật mình. Nó thấy Phong không nói gì cũng thắc mắc, lại nhìn xuống tay của mình thấy đỏ lòm toàn máu. Nó lập tức quên cả khóc, đần mặt ra nhìn bàn tay đầy máu của mình một lúc. Ngay lúc lấy lại thần trí, lập tức gào lên với âm lượng còn to hơn cả lúc nãy:
“Aaaaaaaa, máu!!! Chảy máu rồi! Vỡ đầu rồi! #-$:739sv27#*¢÷|\|×…”
Phong bị tiếng kêu của nó làm cho tỉnh lại, vội vã kéo nó đứng dậy, đi vội đến bệnh viện.
…
Trong phòng cấp cứu bệnh viện S, vị bác sĩ già hết nhìn vết thương trên trán nó rồi lại nhìn hai người, cuối cùng thở dài, rồi buông hai câu: “Khâu hai mũi. Có khả năng để lại sẹo”. Nói xong liền lập tức đi ra ngoài, dường như không muốn nhìn thấy hai bệnh nhân kì quặc này nữa.
Nó vừa nghe để lại sẹo lập tức quay ra phía Phong bù lu bù loa: “Anh nghe thấy chưa? Bác sĩ nói là sẹo, là để lại lại sẹo đấy! Hu hu, người ta vốn dĩ đã chẳng xinh đẹp gì cho cam rồi, bây giờ lại còn thêm sẹo trên mặt để ma nó yêu à? Em không biết đâu, anh phải chịu trách nhiệm đi!”
“Được rồi! Cùng lắm anh lấy em là được chứ gì! ”
Nó vốn đang ăn vạ nghe Phong nói vậy liền quay lại vẻ mặt sửng sốt: “Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thì em bảo anh phải chịu trách nhiệm còn gì?”
“Xì, ai cần anh lấy em! Ý em là anh trả em tiền để em đi phẫu thuật thẩm mỹ làm mờ sẹo í!=.= Anh nghĩ gì mà bảo anh lấy em là xong? aayda, bây giờ làm gì còn cái kiểu bán thân trả nợ thế chứ? Mà anh có muốn lấy thân báo đáp em cũng không cần, nhá!”
“Cái gì?” Phong nghe nó nói vậy bỗng thấy thẹn, âm lượng cũng bắt đầu to hơn, “Ăn nói linh tinh, ai dạy em mấy câu đấy. Hơn nữa, xin lỗi chứ em có phẫu thuật cũng chẳng xinh thêm được đâu, đừng cố. Mà em chẳng phải vốn là vợ chưa cưới của anh sao? Trước sau gì cũng thành vợ anh mà dám tơ tưởng đứa khác à? Em tính vượt rào sao?”
“Sao cơ? Anh bảo ai xấu? Anh mới xấu í! Cả nhà anh đều xấu! Vợ con anh cũng đều xấu hết!”
“Hê hê, vợ anh chẳng phải là em sao?”
“Anh…”
“Khụ…khụ…!” Tiếng ho nhẹ cắt đứt cuộc đấu khẩu của hai người, cả hai quay lại nhìn, thì ra là cô y tá, tay cầm khay bê đồ để khâu trán cho nó.
Trùng hợp thay, cô y tá này chính là cô y tá hai lần trước bó bột cho Phong. Nhìn thấy hai người, cô y tá không còn ngạc nhiên nữa mà dường như đã quen, thậm chí còn thân thiết hỏi thăm cả Sammy nữa.
Nhìn thái độ của cô y tá, cả hai bỗng dưng muốn khóc, mới có mấy hôm mà vào viện đến 3 lần, đến nỗi y tá cũng nhẵn mặt luôn! Quả thực là … mà T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.