Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 22
Seo-senpai
29/01/2016
Trong khi Phong đang rầu rĩ về hành trình theo đuổi vợ của mình thì
nó và Gia Hân đã vui vẻ đưa nhau đi ăn sáng. Vì hôm nay đại tiểu thư Gia Hân nói mời khách nên nó rất không khách khí đòi vào ăn tại một nhà
hàng Nhật Bản khá nổi tiếng, không những thế, còn gọi khá là nhiều. Ăn
uống thỏa mãn no nê xong đến lúc thanh toán thì liền phát sinh vấn đề.
“Xin lỗi quý khách nhưng thẻ này của quý khách không sử dụng được ạ!” Nhân viên phục vụ lễ phép nói với Gia Hân.
“Sao cơ? Không sử dụng được ư? Vậy thử thẻ này xem!”
“Thưa quý khách, vẫn không được ạ!”
“Vậy thẻ này?”
“Rất tiếc thưa quý khách!”
Liên tục rút ra 5-6 cái thẻ nhưng vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu, Gia Hân đã sớm phát hỏa, gằn giọng nói:
“Phiền anh kiểm tra lại giúp tôi được không ạ? Những thẻ này hôm qua tôi vẫn sử dụng rất bình thường!!!!”
“Rất tiếc thưa quý khách!” Anh nhân viên run sợ nói.
“Bốp!” Đập mạnh tay xuống bàn đến nỗi rung cả bàn, Gia Hân bất chấp hình tượng thục nữ xinh đẹp gào lên:
“Ông già chết tiệt! Lại dám khóa thẻ của tao!!!”
Nó ở bên cạnh thấy vậy thì liền cuống lên:
“Mày lại bị khóa thẻ sao? Bị khóa thẻ lại còn to mồm bao tao ăn, lại còn bày đặt vào tận đây ăn uống sang chảnh nữa, giờ thì hay rồi, tiền đâu mà trả đây!”
“Mày đòi vào đây ăn còn gì!”
“Mày từ chối cũng được mà!”
“*$-$+3((‘÷¢°¢=….”
“Khụ, khụ! Xin lỗi quý khách nhưng hóa đơn của hai người đã được thanh toán rồi ạ!”
“Cái gì, được trả tiền rồi sao?” Hai người đang cãi nhau hăng ngay lập tức quay ra đồng thanh hét vào mặt nhân viên nọ. Nhân viên nọ giật mình, lau vội mồ hôi trên trán rồi nói tiếp:
“Vâng ạ, là anh kia đã trả tiền cho hai người rồi ạ!”
Nghe nhân viên nói thế nó với Gia Hân mới nhận ra phía quầy thanh toán kia có một anh chàng rất đẹp trai đang đứng. Anh đẹp trai thấy hai đứa nó nhìn qua liền vui vẻ vẫy tay, vừa đi vừa nói:
“Không cần cảm ơn anh, người nhà cả mà!”
Nghe xong câu nói này cả nó và Gia Hân lập tức thốt lên mà không kịp suy nghĩ:
“Anh đẹp zai, chúng ta quen nhau sao?”
“…”
“Hai người thật sự không nhận ra anh sao?” Gia Huy cố nén tổn thương hỏi lại.
“Không!” Gia Hân dứt khoát đáp.
“Ừm… không!” nó suy nghĩ một chút rồi đáp.
“…” Gia Huy chính thức hóa đá. Đường đường là playboy chính hiệu, Gia Huy luôn tự tin với khuôn mặt của mình, chỉ cần liếc một cái là không thể nào quên, vậy mà … vậy mà … hai cô gái này lại hoàn toàn không có ấn tượng gì về anh ta. Nghĩ một lúc, Gia Hut bỗng bàng hoàng: chả lẽ … mình đang bị xuống sắc sao?!
Không thể chấp nhận được sự thực phũ phàng, Gia Huy vẫn cố hỏi lại:
“Thực một chút ấn tượng cũng không có sao?”
“Không có!” Lần này nó trả lời vô cùng dứt khoát, không một chút nghĩ ngợi.
Gia Hân thì không kiềm được mà nói:
“Anh đẹp trai, cách tán gái này của anh quá lỗi thời rồi, anh nên đổi phương pháp đi!”
Gia Huy bị sốc, lập tức quay mặt vào tường ngồi tự kỉ. Nó và Gia Hân thì cũng ngơ ngác không hiểu hết nhìn nhau rồi lại nhìn anh đẹp trai đang ngồi tự kỉ đằng kia, nhân viên phục vụ thấy vậy liền lập tức rời đi, lại không dám gọi bảo vệ đuổi người vì thấy cô gái kia trông quá dữ tợn, đành trong lòng khóc thầm: “mấy người ra chỗ khác tự kỉ đi, đây là chỗ người ta buôn bán mà! Không được, nhất định lát nữa phải đi đốt vía mới được, sớm ngày ra mà đã thật xui xẻo mà!”
Trong khi mọi người đều đang ngơ ngác thì một giọng nói vang lên kéo mọi người về hiện thực:
“Huy, sao ông cũng ở đây?”
Gia Huy nghe thấy giọng Phong thì lập tức đứng vụt dậy, nhào vào lòng Phong:
“Oa oa, người anh em, làm thế nào bây giờ, người ta bị xấu đi rồi, huhu!”
Theo quán tính, Phong liền nghiêng người tránh, không ngờ trượt chân nên cả hai người cũng ngã nhào xuống, kết quả là thành tình trạng nam trên nữ dưới, khụ khụ, nhầm, là nam trên nam dưới, cảnh tượng thập phần khiến cho người ta hiểu lầm.
Trong khi Phong chưa kịp đẩy Gia Huy ra bỗng nghe thấy tiếng “Tách! Tách!” liên hồi, quay ra thì thấy nó và Gia Hân đang giơ điện thoại nháy lia lịa, ánh mắt khiến cho người ta phải nổi da gà toàn thân…
Trong lúc Phong vẫn chưa lấy lại phản ứng thì bên này nó và Gia Hân đã chụp được n kiểu ảnh:
“Sao rồi, chụp được nhiều chưa?” Nó hỏi, tay vẫn không ngừng bấm lia lịa.
“Yên tâm, đã chuyển sang chế độ chụp liên tục, đảm bảo không sót bất cứ biểu cảm nào của hai người đó” Gia Hân vô cùng chuyên nghiệp nói.
“Nhanh lên, finish đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!” Nó gấp gáp nói.
“Oke, đã hoàn thành!” Gia Hân ra dấu với nó.
Quả nhiên, 3s sau:
“NGUYỄN GIA HUY, CÚT NGAY KHỎI NGƯỜI TAO!!!!”
“Xin lỗi quý khách nhưng thẻ này của quý khách không sử dụng được ạ!” Nhân viên phục vụ lễ phép nói với Gia Hân.
“Sao cơ? Không sử dụng được ư? Vậy thử thẻ này xem!”
“Thưa quý khách, vẫn không được ạ!”
“Vậy thẻ này?”
“Rất tiếc thưa quý khách!”
Liên tục rút ra 5-6 cái thẻ nhưng vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu, Gia Hân đã sớm phát hỏa, gằn giọng nói:
“Phiền anh kiểm tra lại giúp tôi được không ạ? Những thẻ này hôm qua tôi vẫn sử dụng rất bình thường!!!!”
“Rất tiếc thưa quý khách!” Anh nhân viên run sợ nói.
“Bốp!” Đập mạnh tay xuống bàn đến nỗi rung cả bàn, Gia Hân bất chấp hình tượng thục nữ xinh đẹp gào lên:
“Ông già chết tiệt! Lại dám khóa thẻ của tao!!!”
Nó ở bên cạnh thấy vậy thì liền cuống lên:
“Mày lại bị khóa thẻ sao? Bị khóa thẻ lại còn to mồm bao tao ăn, lại còn bày đặt vào tận đây ăn uống sang chảnh nữa, giờ thì hay rồi, tiền đâu mà trả đây!”
“Mày đòi vào đây ăn còn gì!”
“Mày từ chối cũng được mà!”
“*$-$+3((‘÷¢°¢=….”
“Khụ, khụ! Xin lỗi quý khách nhưng hóa đơn của hai người đã được thanh toán rồi ạ!”
“Cái gì, được trả tiền rồi sao?” Hai người đang cãi nhau hăng ngay lập tức quay ra đồng thanh hét vào mặt nhân viên nọ. Nhân viên nọ giật mình, lau vội mồ hôi trên trán rồi nói tiếp:
“Vâng ạ, là anh kia đã trả tiền cho hai người rồi ạ!”
Nghe nhân viên nói thế nó với Gia Hân mới nhận ra phía quầy thanh toán kia có một anh chàng rất đẹp trai đang đứng. Anh đẹp trai thấy hai đứa nó nhìn qua liền vui vẻ vẫy tay, vừa đi vừa nói:
“Không cần cảm ơn anh, người nhà cả mà!”
Nghe xong câu nói này cả nó và Gia Hân lập tức thốt lên mà không kịp suy nghĩ:
“Anh đẹp zai, chúng ta quen nhau sao?”
“…”
“Hai người thật sự không nhận ra anh sao?” Gia Huy cố nén tổn thương hỏi lại.
“Không!” Gia Hân dứt khoát đáp.
“Ừm… không!” nó suy nghĩ một chút rồi đáp.
“…” Gia Huy chính thức hóa đá. Đường đường là playboy chính hiệu, Gia Huy luôn tự tin với khuôn mặt của mình, chỉ cần liếc một cái là không thể nào quên, vậy mà … vậy mà … hai cô gái này lại hoàn toàn không có ấn tượng gì về anh ta. Nghĩ một lúc, Gia Hut bỗng bàng hoàng: chả lẽ … mình đang bị xuống sắc sao?!
Không thể chấp nhận được sự thực phũ phàng, Gia Huy vẫn cố hỏi lại:
“Thực một chút ấn tượng cũng không có sao?”
“Không có!” Lần này nó trả lời vô cùng dứt khoát, không một chút nghĩ ngợi.
Gia Hân thì không kiềm được mà nói:
“Anh đẹp trai, cách tán gái này của anh quá lỗi thời rồi, anh nên đổi phương pháp đi!”
Gia Huy bị sốc, lập tức quay mặt vào tường ngồi tự kỉ. Nó và Gia Hân thì cũng ngơ ngác không hiểu hết nhìn nhau rồi lại nhìn anh đẹp trai đang ngồi tự kỉ đằng kia, nhân viên phục vụ thấy vậy liền lập tức rời đi, lại không dám gọi bảo vệ đuổi người vì thấy cô gái kia trông quá dữ tợn, đành trong lòng khóc thầm: “mấy người ra chỗ khác tự kỉ đi, đây là chỗ người ta buôn bán mà! Không được, nhất định lát nữa phải đi đốt vía mới được, sớm ngày ra mà đã thật xui xẻo mà!”
Trong khi mọi người đều đang ngơ ngác thì một giọng nói vang lên kéo mọi người về hiện thực:
“Huy, sao ông cũng ở đây?”
Gia Huy nghe thấy giọng Phong thì lập tức đứng vụt dậy, nhào vào lòng Phong:
“Oa oa, người anh em, làm thế nào bây giờ, người ta bị xấu đi rồi, huhu!”
Theo quán tính, Phong liền nghiêng người tránh, không ngờ trượt chân nên cả hai người cũng ngã nhào xuống, kết quả là thành tình trạng nam trên nữ dưới, khụ khụ, nhầm, là nam trên nam dưới, cảnh tượng thập phần khiến cho người ta hiểu lầm.
Trong khi Phong chưa kịp đẩy Gia Huy ra bỗng nghe thấy tiếng “Tách! Tách!” liên hồi, quay ra thì thấy nó và Gia Hân đang giơ điện thoại nháy lia lịa, ánh mắt khiến cho người ta phải nổi da gà toàn thân…
Trong lúc Phong vẫn chưa lấy lại phản ứng thì bên này nó và Gia Hân đã chụp được n kiểu ảnh:
“Sao rồi, chụp được nhiều chưa?” Nó hỏi, tay vẫn không ngừng bấm lia lịa.
“Yên tâm, đã chuyển sang chế độ chụp liên tục, đảm bảo không sót bất cứ biểu cảm nào của hai người đó” Gia Hân vô cùng chuyên nghiệp nói.
“Nhanh lên, finish đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!” Nó gấp gáp nói.
“Oke, đã hoàn thành!” Gia Hân ra dấu với nó.
Quả nhiên, 3s sau:
“NGUYỄN GIA HUY, CÚT NGAY KHỎI NGƯỜI TAO!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.