Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 29: CHƯƠNG 29
Seo-senpai
24/05/2016
Sau nụ hôn đó, nó lập tức hóa thân thành đà điểu, cứ nhìn thấy Phong
là tránh. Chỉ hận mình không thể tàng hình trước mặt Phong. Mà Phong thì ngược lại, tinh thần vô cùng phấn chấn, vô cùng tốt đẹp, vô cùng yêu đời,
luôn có thể lôi đà điểu Gia Linh ra khỏi chỗ ẩn nấp bất cứ lúc nào.
Sự việc cứ thế kéo dài được mấy hôm cho đến một ngày nọ, sau khi phát hiện ra trong nhà, bất cứ chỗ nào có thể cất đồ đều có thể thấy bóng dáng của bịch bánh que nhân kem nó ăn hôm nọ, nó thực sự phát điên, đứng ở trong bếp, quên hết mọi tôn ti trật tự, gào lên:
“Nguyễn Minh Phong, anh lăn ra đây cho tôi!!!”
Minh Phong đang ở trong phòng làm việc, nghe nó gọi mình thì rất chi là vui vẻ bước ra ngoài.
Nó vốn đang cáu, lại thấy dáng vẻ Dạ Phong vô cùng bình tĩnh thong dong thì càng giận, chỉ vào bịch bánh ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cái gì đây?”
“Bánh!”
“Tôi không có mù!!! Tôi muốn hỏi tại sao nó lại ở đây? Ở đây? Và ở đây nữa???” Nó vừa rít lên vừa chỉ loạn xạ ở mọi nơi trong bếp.
“Không phải em thích ăn sao? Anh để như vậy để thuận tiện cho em còn gì?” Minh Phong thản nhiên đáp, trong lòng lại âm thầm chen thêm một câu “thuận tiện cho anh nữa”.
“Tôi nói tôi thích ăn bao giờ???”
“Ồ, không phải sao? Chẳng phải hôm đó em còn tranh miếng bánh đã đến tận miệng anh sao? Như vậy còn không phải thích ăn thì là gì?” Minh Phong cố tình hỏi lại.
Bùng, nhắc lại sự việc hôm đó mặt nó nháy mắt đỏ rực, cố nhịn nói:
“Anh… anh … vô sỉ!!”
“Sao? Chẳng phải bọn con gái các em đều nói đẹp trai không bằng chai mặt sao? Vợ à, anh đẹp trai sẵn rồi, giờ chính miệng em cũng nói anh chai mặt, hoàn hảo như thế, giờ em không cần anh cẩn thận sau này hối hận đó!”
“…” nó á khẩu, mãi mới nặn ra được một câu:
“Bố mẹ anh có biết anh bị thế này không?”
“Không! Thế nên em đừng nói với ai nhé! Vợ à, vì em là người mình nên anh mới tiết lộ bí mật này đó!”
“…” lần này nó á khẩu thật sự, hoàn toàn giương cờ trắng đầu hàng, cũng chẳng buồn để ý cái danh xưng “vợ” được tên kia nói một cách vô cùng trơn tru nữa, ỉu xìu đi về phòng.
Minh Phong thấy nó như vậy thì vô cùng vui vẻ, trong lòng âm thầm giương lên một chữ V chiến thắng, tâm trạng tươi hơn hoa.
—–
Rất lâu về sau, vào một buổi tối, khi hai người đang xem ti vi trong phòng khách, nó chợt nhớ ra một điều, liền quay ra hỏi Minh Phong:
“Anh, tại sao ngày đó da mặt anh bỗng nhiên trở nên dày như vậy? Không phải lúc đầu anh lạnh lùng lắm sao?”
” Mặt dày? Sao em lại nói khó nghe như vậy? No no no, đó gọi là nghệ thuật giao tiếp ứng xử. Nó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa trí tuệ, khả năng đối đáp, tư duy nhanh nhạy và sự bền bỉ, kiên trì cùng nhẫn nại. Nó là blah blah…… lược bỏ n chữ…”
“…”
“Em thấy anh không đi làm luật sư thì thật có lỗi quá!”
“Anh cũng cảm thấy như vậy! Thế nên anh sẽ cho con chúng ta làm luật sư. Em có nghĩ nó sẽ được di truyền bản lĩnh của anh không?”
“…” “Em nghĩ nó sẽ thấy xấu hổ vì có một người cha như anh=.=”
……
——
Kể từ ngày hôm đó, sau khi nhận được sự đồng ý “ngầm” của nó, chỉ cần nhìn thấy nó Minh Phong sẽ vô cùng tự nhiên gọi “vợ”, luôn không ngừng bám dính lấy nó, phát huy tối đa châm ngôn “đẹp trai không bằng chai mặt”.
Nó có chút không thích ứng được với thái độ thay đổi như chong chóng thế này. Nếu ngày trước cả ngày cũng chả thấy Minh Phong nói mấy câu thì bây giờ tên kia lại nói rất nhiều, nói như lấy được. Nó thậm chí hoài nghi là anh ta bị đa nhân cách hay có anh em sinh đôi gì đấy, nếu không một người với tính cách mấy chục năm sao có thể nói đổi là đổi như vậy, có chút hư cấu nha!
Tâm trạng không tốt, cộng thêm thay đổi thời tiết khiến một người khỏe như trâu như nó cũng bị ốm, thậm chí còn là ốm nặng. Đêm hôm ấy nó bị sốt cao. Sammy nằm trong lòng nó nhận ra được sự bất thường của cô chủ, nhanh chóng chạy đi gọi Minh Phong. Nó bị sốt cao, nóng đến tỉnh cả ngủ nhưng vẫn rất tỉnh táo, sau khi Sammy trèo xuống giường thì cũng xuống luôn, lọ mọ đi vào phòng bếp tự tìm thuốc uống.
Minh Phong đang ngủ thì thấy bụng nằng nặng, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Sammy đang đạp lên người mình thì hoảng đến suýt nữa hét lên nhưng rất nhanh kiềm lại được. Lại thấy Sammy dường như đang muốn kéo mình đi đâu đấy, trong lòng giật thót một cái, vội vàng xuống giường ra ngoài. Còn chưa kịp đến phòng nó chợt phát hiện ra đèn phòng bếp sáng, bước vào thấy nó đang ngồi trên ghế, trên bàn có một vỉ thuốc. Nó thấy Phong thì có chút ngạc nhiên, lại thấy tầm mắt Phong đang rơi xuống vỉ thuốc trên bàn thì nói:
“À, em nghĩ em bị sốt!”
Minh Phong thấy giọng nói của nó bình tĩnh như vậy thì bỗng thấy giận, nhanh chân bước lại gần, đưa tay sờ lên trán nó thì phát hiện rất nóng, gương mặt cũng rất đỏ, hơi thở có chút nặng nề, cơn giận càng vọt lên cao, lạnh giọng nói:
“Em còn bình tĩnh như vậy? Nếu không phải Sammy sang gọi thì em cũng cứ để như vậy thôi phải không? Không định nói với anh phải không? Rốt cuộc em có coi anh là người nhà của hay không hả??”
Nó sốt cao, tỉnh mà đi uống thuốc được đã tốt lắm rồi. Nay lại vừa uống thuốc nên thực sự không chịu nổi, đang chuẩn bị về phòng ngủ lại nghe Minh Phong nói vậy thì mệt mỏi ngồi lại xuống ghế, mơ mơ màng màng đáp:
“Chỉ là sốt thôi, không sa—…..”
Nhưng chưa kịp nói xong đã gục xuống.
Minh Phong thấy vậy lập tức hốt hoảng, tay chân luống cuống không biết làm thế nào, mãi mới nhớ ra phải đưa nó đi bệnh viện, vội vã gọi taxi rồi bế nó xuống nhà. Sammy thấy vậy cũng sủa lên mấy tiếng đầy lo lắng, chạy theo Phong xuống nhà.
Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng cấp cứu, trên dãy ghế dài vắng hoe chỉ có một người một chó đang ngồi. Người đàn ông vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng, trên người vẫn chỉ là bộ đồ ngủ nhưng vẫn rất đẹp trai. Con chó vàng to ngồi bên cạnh, đầu gác lên chân người đàn ông, rên ư ử vài tiếng, khuôn mặt cũng toàn là lo lắng. Sự xuất hiện của cặp đôi kì lạ giữa hành lang bệnh viện vắng vẻ thu hút sự chú ý của rất nhiều cô y tá. Nhìn vẻ mặt hai người kia khiến các cô vừa ghen tỵ vừa thương tiếc với người ở bên trong. Ghen tỵ bởi người đó thật may mắn khi có được sự quan tâm của hai người kia, thương tiếc bởi cảm thấy người kia chắc bệnh nặng lắm, trông hai người kia lo lắng thế kia cơ mà.
Minh Phong cảm thấy hết sức hối hận. Biết tình trạng nó như vậy mà không đưa ngay nó đến bệnh viện, chỉ lo cho cảm xúc của bản thân mà đứng mắng nó. Giờ phút này, trong lòng anh toàn là sự hối hận cùng tự trách mà nhiều hơn cả chính là sự lo lắng.
Lại thêm 5′ nữa, bác sĩ trực ban bước ra, đi đằng sau là nữ y tá. Thật trùng hợp, nữ y tá đó vẫn là người lần trước khám cho Phong và Linh. Vừa nhìn thấy anh, cô y tá lập tức kêu lên:
“Lại là cậu à?”
Minh Phong không để ý đến cô y tá, vội vàng bước đến chỗ bác sĩ, sốt sắng hỏi:
“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Vị bác sĩ nghiêm mặt nhìn Minh Phong, rồi lại nhìn cái đuôi Sammy bên cạnh, nghiêm giọng nói:
“Vợ cậu sao có thể bị sao được! Cô ấy bị sốt, lại uống thuốc giảm sốt nên đương nhiên là ngủ đi thôi! Cậu sốt sắng cái gì! Cậu lớn như vậy rồi mà không phân biệt được ngủ với ngất như thế nào sao? Nửa đêm nửa hôm đến bệnh viện náo loạn thế này! Các cô cậu bây giờ thật là, hở một tí là đến bệnh viện. Các cô các cậu thích đi viện thế sao? Có cần tôi lập thẻ hội viên, thẻ khách hàng thân thiết luôn cho không? Đúng thật là!!”
Nói xong tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Giọng nói vị bác sĩ không lớn, nhưng giờ đang là ban đêm, hành lang khá vắng vẻ nên mọi người đều nghe rõ mồn một. Mấy cô y tá lúc trước còn ngưỡng mộ thì bây giờ chỉ thấy rất buồn cười, cứ đi qua chỗ Minh Phong là khúc khích cười thầm.
Minh Phong bị mắng vô cùng xấu hổ, hai tai đỏ bừng, cúi gằm mặt bước vào phòng bệnh, thấy ai đó vẫn đang ngủ như bình thường, ngoại trừ gương mặt hơi đỏ và hơi thở nặng nề ra thì trông vẫn rất tốt, thì vô cùng uất ức nhưng lại chẳng làm gì được vì rõ ràng là do mình nóng nảy trước nên chỉ đành hậm hực ngồi xuống, một mình nuốt cục tức xuống.
(Còn tiếp)
Sự việc cứ thế kéo dài được mấy hôm cho đến một ngày nọ, sau khi phát hiện ra trong nhà, bất cứ chỗ nào có thể cất đồ đều có thể thấy bóng dáng của bịch bánh que nhân kem nó ăn hôm nọ, nó thực sự phát điên, đứng ở trong bếp, quên hết mọi tôn ti trật tự, gào lên:
“Nguyễn Minh Phong, anh lăn ra đây cho tôi!!!”
Minh Phong đang ở trong phòng làm việc, nghe nó gọi mình thì rất chi là vui vẻ bước ra ngoài.
Nó vốn đang cáu, lại thấy dáng vẻ Dạ Phong vô cùng bình tĩnh thong dong thì càng giận, chỉ vào bịch bánh ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cái gì đây?”
“Bánh!”
“Tôi không có mù!!! Tôi muốn hỏi tại sao nó lại ở đây? Ở đây? Và ở đây nữa???” Nó vừa rít lên vừa chỉ loạn xạ ở mọi nơi trong bếp.
“Không phải em thích ăn sao? Anh để như vậy để thuận tiện cho em còn gì?” Minh Phong thản nhiên đáp, trong lòng lại âm thầm chen thêm một câu “thuận tiện cho anh nữa”.
“Tôi nói tôi thích ăn bao giờ???”
“Ồ, không phải sao? Chẳng phải hôm đó em còn tranh miếng bánh đã đến tận miệng anh sao? Như vậy còn không phải thích ăn thì là gì?” Minh Phong cố tình hỏi lại.
Bùng, nhắc lại sự việc hôm đó mặt nó nháy mắt đỏ rực, cố nhịn nói:
“Anh… anh … vô sỉ!!”
“Sao? Chẳng phải bọn con gái các em đều nói đẹp trai không bằng chai mặt sao? Vợ à, anh đẹp trai sẵn rồi, giờ chính miệng em cũng nói anh chai mặt, hoàn hảo như thế, giờ em không cần anh cẩn thận sau này hối hận đó!”
“…” nó á khẩu, mãi mới nặn ra được một câu:
“Bố mẹ anh có biết anh bị thế này không?”
“Không! Thế nên em đừng nói với ai nhé! Vợ à, vì em là người mình nên anh mới tiết lộ bí mật này đó!”
“…” lần này nó á khẩu thật sự, hoàn toàn giương cờ trắng đầu hàng, cũng chẳng buồn để ý cái danh xưng “vợ” được tên kia nói một cách vô cùng trơn tru nữa, ỉu xìu đi về phòng.
Minh Phong thấy nó như vậy thì vô cùng vui vẻ, trong lòng âm thầm giương lên một chữ V chiến thắng, tâm trạng tươi hơn hoa.
—–
Rất lâu về sau, vào một buổi tối, khi hai người đang xem ti vi trong phòng khách, nó chợt nhớ ra một điều, liền quay ra hỏi Minh Phong:
“Anh, tại sao ngày đó da mặt anh bỗng nhiên trở nên dày như vậy? Không phải lúc đầu anh lạnh lùng lắm sao?”
” Mặt dày? Sao em lại nói khó nghe như vậy? No no no, đó gọi là nghệ thuật giao tiếp ứng xử. Nó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa trí tuệ, khả năng đối đáp, tư duy nhanh nhạy và sự bền bỉ, kiên trì cùng nhẫn nại. Nó là blah blah…… lược bỏ n chữ…”
“…”
“Em thấy anh không đi làm luật sư thì thật có lỗi quá!”
“Anh cũng cảm thấy như vậy! Thế nên anh sẽ cho con chúng ta làm luật sư. Em có nghĩ nó sẽ được di truyền bản lĩnh của anh không?”
“…” “Em nghĩ nó sẽ thấy xấu hổ vì có một người cha như anh=.=”
……
——
Kể từ ngày hôm đó, sau khi nhận được sự đồng ý “ngầm” của nó, chỉ cần nhìn thấy nó Minh Phong sẽ vô cùng tự nhiên gọi “vợ”, luôn không ngừng bám dính lấy nó, phát huy tối đa châm ngôn “đẹp trai không bằng chai mặt”.
Nó có chút không thích ứng được với thái độ thay đổi như chong chóng thế này. Nếu ngày trước cả ngày cũng chả thấy Minh Phong nói mấy câu thì bây giờ tên kia lại nói rất nhiều, nói như lấy được. Nó thậm chí hoài nghi là anh ta bị đa nhân cách hay có anh em sinh đôi gì đấy, nếu không một người với tính cách mấy chục năm sao có thể nói đổi là đổi như vậy, có chút hư cấu nha!
Tâm trạng không tốt, cộng thêm thay đổi thời tiết khiến một người khỏe như trâu như nó cũng bị ốm, thậm chí còn là ốm nặng. Đêm hôm ấy nó bị sốt cao. Sammy nằm trong lòng nó nhận ra được sự bất thường của cô chủ, nhanh chóng chạy đi gọi Minh Phong. Nó bị sốt cao, nóng đến tỉnh cả ngủ nhưng vẫn rất tỉnh táo, sau khi Sammy trèo xuống giường thì cũng xuống luôn, lọ mọ đi vào phòng bếp tự tìm thuốc uống.
Minh Phong đang ngủ thì thấy bụng nằng nặng, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Sammy đang đạp lên người mình thì hoảng đến suýt nữa hét lên nhưng rất nhanh kiềm lại được. Lại thấy Sammy dường như đang muốn kéo mình đi đâu đấy, trong lòng giật thót một cái, vội vàng xuống giường ra ngoài. Còn chưa kịp đến phòng nó chợt phát hiện ra đèn phòng bếp sáng, bước vào thấy nó đang ngồi trên ghế, trên bàn có một vỉ thuốc. Nó thấy Phong thì có chút ngạc nhiên, lại thấy tầm mắt Phong đang rơi xuống vỉ thuốc trên bàn thì nói:
“À, em nghĩ em bị sốt!”
Minh Phong thấy giọng nói của nó bình tĩnh như vậy thì bỗng thấy giận, nhanh chân bước lại gần, đưa tay sờ lên trán nó thì phát hiện rất nóng, gương mặt cũng rất đỏ, hơi thở có chút nặng nề, cơn giận càng vọt lên cao, lạnh giọng nói:
“Em còn bình tĩnh như vậy? Nếu không phải Sammy sang gọi thì em cũng cứ để như vậy thôi phải không? Không định nói với anh phải không? Rốt cuộc em có coi anh là người nhà của hay không hả??”
Nó sốt cao, tỉnh mà đi uống thuốc được đã tốt lắm rồi. Nay lại vừa uống thuốc nên thực sự không chịu nổi, đang chuẩn bị về phòng ngủ lại nghe Minh Phong nói vậy thì mệt mỏi ngồi lại xuống ghế, mơ mơ màng màng đáp:
“Chỉ là sốt thôi, không sa—…..”
Nhưng chưa kịp nói xong đã gục xuống.
Minh Phong thấy vậy lập tức hốt hoảng, tay chân luống cuống không biết làm thế nào, mãi mới nhớ ra phải đưa nó đi bệnh viện, vội vã gọi taxi rồi bế nó xuống nhà. Sammy thấy vậy cũng sủa lên mấy tiếng đầy lo lắng, chạy theo Phong xuống nhà.
Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng cấp cứu, trên dãy ghế dài vắng hoe chỉ có một người một chó đang ngồi. Người đàn ông vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng, trên người vẫn chỉ là bộ đồ ngủ nhưng vẫn rất đẹp trai. Con chó vàng to ngồi bên cạnh, đầu gác lên chân người đàn ông, rên ư ử vài tiếng, khuôn mặt cũng toàn là lo lắng. Sự xuất hiện của cặp đôi kì lạ giữa hành lang bệnh viện vắng vẻ thu hút sự chú ý của rất nhiều cô y tá. Nhìn vẻ mặt hai người kia khiến các cô vừa ghen tỵ vừa thương tiếc với người ở bên trong. Ghen tỵ bởi người đó thật may mắn khi có được sự quan tâm của hai người kia, thương tiếc bởi cảm thấy người kia chắc bệnh nặng lắm, trông hai người kia lo lắng thế kia cơ mà.
Minh Phong cảm thấy hết sức hối hận. Biết tình trạng nó như vậy mà không đưa ngay nó đến bệnh viện, chỉ lo cho cảm xúc của bản thân mà đứng mắng nó. Giờ phút này, trong lòng anh toàn là sự hối hận cùng tự trách mà nhiều hơn cả chính là sự lo lắng.
Lại thêm 5′ nữa, bác sĩ trực ban bước ra, đi đằng sau là nữ y tá. Thật trùng hợp, nữ y tá đó vẫn là người lần trước khám cho Phong và Linh. Vừa nhìn thấy anh, cô y tá lập tức kêu lên:
“Lại là cậu à?”
Minh Phong không để ý đến cô y tá, vội vàng bước đến chỗ bác sĩ, sốt sắng hỏi:
“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Vị bác sĩ nghiêm mặt nhìn Minh Phong, rồi lại nhìn cái đuôi Sammy bên cạnh, nghiêm giọng nói:
“Vợ cậu sao có thể bị sao được! Cô ấy bị sốt, lại uống thuốc giảm sốt nên đương nhiên là ngủ đi thôi! Cậu sốt sắng cái gì! Cậu lớn như vậy rồi mà không phân biệt được ngủ với ngất như thế nào sao? Nửa đêm nửa hôm đến bệnh viện náo loạn thế này! Các cô cậu bây giờ thật là, hở một tí là đến bệnh viện. Các cô các cậu thích đi viện thế sao? Có cần tôi lập thẻ hội viên, thẻ khách hàng thân thiết luôn cho không? Đúng thật là!!”
Nói xong tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Giọng nói vị bác sĩ không lớn, nhưng giờ đang là ban đêm, hành lang khá vắng vẻ nên mọi người đều nghe rõ mồn một. Mấy cô y tá lúc trước còn ngưỡng mộ thì bây giờ chỉ thấy rất buồn cười, cứ đi qua chỗ Minh Phong là khúc khích cười thầm.
Minh Phong bị mắng vô cùng xấu hổ, hai tai đỏ bừng, cúi gằm mặt bước vào phòng bệnh, thấy ai đó vẫn đang ngủ như bình thường, ngoại trừ gương mặt hơi đỏ và hơi thở nặng nề ra thì trông vẫn rất tốt, thì vô cùng uất ức nhưng lại chẳng làm gì được vì rõ ràng là do mình nóng nảy trước nên chỉ đành hậm hực ngồi xuống, một mình nuốt cục tức xuống.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.