Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 8
Seo-senpai
29/01/2016
Sáng hôm sau.
“Ding-dong!!” Chuông cửa mới reo một tiếng đã có người ra mở cửa.
“Cạch!” Cửa mở ra. Nhìn tổ hợp một người một chó cùng với một va li kéo to bự trước mặt, Phong lập tức “Rầm!” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
“…”
“Cạch!” Cửa lại mở ra, vẫn là cái tổ hợp ấy…
“Rầm!” Cửa lại đóng lại.
“…”
“Cạch!” Cửa mở ra lần ba. Vẫn là tổ hợp một người một chó một va li ấy….
“…” Lần này đến lượt Phong im lặng, rơi vào trạng thái treo máy…
Thấy Phòng không đóng cửa nữa, nó và Sammy vô cùng tự nhiên lách qua người Phong đi vào nhà, ngồi phịch lên sô pha bật ti vi lên xem.
Sau khi hồi phục tinh thần, đóng cửa lại, quay vào nhà, Phong đã thấy một người một chó ngồi trên sô pha nhà mình đang xem phim hết sức vui vẻ. Phong hoàn toàn nổi giận, giọng nói không một tia ấm áp:
“Thế này là sao?”
Giọng nói lạnh lùng làm nó và Sammy giật mình, một người một chó lập tức nhảy xuống khỏi sô pha đứng nghiêm, nom vô cùng buồn cười.
Tuy nhiên, lần này Phong thực sự giận: thứ nhất, Phòng không thích người khác tự tiện vào nhà cũng như động vào đồ đạc của mình mà chưa được cho phép như vậy, thứ hai, Phong không thích chó, đặc biệt không thích hơn sau sự việc ngày hôm qua nên sự xuất hiện của Sammy ở đây là không thể chấp nhận được! Thứ ba, là một người gọn gàng, sạch sẽ, Phong không thể chấp nhận việc vừa gác chân lên bàn xem ti vi, vừa cùng chó ăn chung một gói snack như vậy! Kết quả của các nguyên nhân trên chính là cả nó và Sammy lập tức bị đuổi ra khỏi nhà không thương tiếc=.=
Đơ mất 5s nhìn cánh cửa lại bị đóng lần thứ tư trước mặt mình, nó lập tức hớn hở gọi cho mẹ nhưng thật không ngờ, nó vừa mới ra khỏi nhà không lâu ba mẹ nó đã dắt nhau đi du lịch, hoàn toàn bỏ nó một mình. Nó vô cùng phẫn nộ! Vốn định qua nhà bà ngoại lại chợt nhớ ra cậu bị dị ứng lông chó thế là nó bàng hoàng nhận ra một sự thật, nó không có chỗ nào để ở cả, ngoài chỗ trước mặt!
“Otoke? Làm thế nào bây giờ? Anh ta đuổi mình ra ngoài như thế này dự là muốn vào lại không dễ! Mình thì không mang bao nhiêu tiền, lại còn dẫn theo một con chó to bự thế này nữa, làm thế nào giờ?” Thế là trước cửa một căn hộ chung cư nằm giữa trung tâm thành phố có một con bé đang ngồi trên cái va li vò đầu bứt tai, bên cạnh là con chó vàng to bự đang chăm chú gặm gặm cái xương đồ chơi của nó hết sức vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm đến cô chủ đang ủ rũ bên cạnh mình…
Cùng lúc đó, trong nhà, Phong đang nghe điện thoại của mẹ mình:
“Alo mẹ ạ! Mới sớm mà mẹ gọi con có chuyện gì vậy ạ?”
“Abcabc*:$+#8282….”
“Sao? Cô nhóc đó là mẹ bảo tới để chăm sóc con? Con không sao, vẫn có thể tự chăm sóc cho bản thân được!”
“&-4##€®+#:-3=¢¶£Ư^¢=……”
“Nhưng…..”
“Không nhưng nhị gì cả, cứ thế nhé, mẹ cúp máy đây!”
“Ơ, mẹ ơi….”
“Cạch! Tút… tút…!”
“…”
Phong đứng im nhìn chiếc điện thoại trong tay, một lúc sau thở dài một tiếng, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa lúc này, bằng tinh thần lạc quan khó đỡ, nó đã qua giai đoạn vật vã vò đầu bứt tai, tự mua vui cho bản thân. Bằng chứng là khi Phong mở cửa liền thấy một chủ một chó đang ngồi chơi hết sức vui vẻ trước cửa nhà mình: chủ thì ngồi khoanh chân trên vali, tai cắm headphone, đang chơi game điên cuồng, còn nghiêng mình theo trò chơi nữa, chó thì ngồi bên cạnh, trên cổ đeo chiếc túi nhỏ, miệng đang không ngừng gặm gặm chiếc xương đồ chơi bằng cao su, nước dãi theo mỗi lần nó gặm rồi lắc lắc văng đầy xung quanh, hiện trường như phòng giữ trẻ trong trung tâm thương mại…
Thấy vậy, Phong lại hít sâu một hơi, dường như đang hết sức hạ quyết tâm, đứng sang bên kia của nó, tránh xa con chó vàng đã gây thương tích cho mình ra, đưa tay vỗ vỗ vào người nó…
Vỗ vỗ lần 1.
Bị gạt ra ngay lập tức.
Vỗ vỗ lần 2.
“Sammy, ra gặm xương của em đi, trật tự cho chị chơi, chị sắp thắng rồi!”
Vỗ vỗ lần 3.
Lần này là hất mạnh một phát, gần như đẩy: “Sammy, chị đã bảo em ra chỗ khác chơi rồi mà!”
Bị bất ngờ đẩy ra, Phong ngã ra sau, cánh tay bó bột đập mạnh một tiếng xuống sàn nhà lạnh lẽo…
——-
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện S.
Vị bác sĩ già trầm tĩnh nhìn tấm phim chụp, rồi lại nhìn hai người ngồi trước mặt, rồi lại nhìn tấm phim, cuối cùng tuyên bố: “Gãy tay rồi, bó bột 5 tuần!”
Trong phòng bó bột, vẫn là vị y tá hôm trước, thấy hai người nó thì vô cùng ngạc nhiên:
“Lại là hai người sao? Không phải vừa mới tới hôm qua thôi sao, sao giờ lại ở đây rồi?”
Lấy bệnh án của Phong, mở ra xem, âm lượng càng to hơn:
“Cái gì? Tay gãy thành cái dạng này rồi? Không phải hôm qua chỉ mới rạn xương nhẹ thôi sao? Sao giờ lại gãy thành thế này rồi?”
Blah blah blah
Mỗi lần cô y tá nói thêm một câu nó lại thấy người bên cạnh trầm đi một chút, nhiệt độ xung quanh theo đó cũng hạ thấp một chút, nó theo đó mà mặt cũng cúi thấp đi một chút!
“Thiên a, sao lần nào gặp anh ta cũng bi thảm thế này! Lần sau còn càng thảm hơn lần trước nữa là sao?” Nó T^T…
“Ding-dong!!” Chuông cửa mới reo một tiếng đã có người ra mở cửa.
“Cạch!” Cửa mở ra. Nhìn tổ hợp một người một chó cùng với một va li kéo to bự trước mặt, Phong lập tức “Rầm!” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
“…”
“Cạch!” Cửa lại mở ra, vẫn là cái tổ hợp ấy…
“Rầm!” Cửa lại đóng lại.
“…”
“Cạch!” Cửa mở ra lần ba. Vẫn là tổ hợp một người một chó một va li ấy….
“…” Lần này đến lượt Phong im lặng, rơi vào trạng thái treo máy…
Thấy Phòng không đóng cửa nữa, nó và Sammy vô cùng tự nhiên lách qua người Phong đi vào nhà, ngồi phịch lên sô pha bật ti vi lên xem.
Sau khi hồi phục tinh thần, đóng cửa lại, quay vào nhà, Phong đã thấy một người một chó ngồi trên sô pha nhà mình đang xem phim hết sức vui vẻ. Phong hoàn toàn nổi giận, giọng nói không một tia ấm áp:
“Thế này là sao?”
Giọng nói lạnh lùng làm nó và Sammy giật mình, một người một chó lập tức nhảy xuống khỏi sô pha đứng nghiêm, nom vô cùng buồn cười.
Tuy nhiên, lần này Phong thực sự giận: thứ nhất, Phòng không thích người khác tự tiện vào nhà cũng như động vào đồ đạc của mình mà chưa được cho phép như vậy, thứ hai, Phong không thích chó, đặc biệt không thích hơn sau sự việc ngày hôm qua nên sự xuất hiện của Sammy ở đây là không thể chấp nhận được! Thứ ba, là một người gọn gàng, sạch sẽ, Phong không thể chấp nhận việc vừa gác chân lên bàn xem ti vi, vừa cùng chó ăn chung một gói snack như vậy! Kết quả của các nguyên nhân trên chính là cả nó và Sammy lập tức bị đuổi ra khỏi nhà không thương tiếc=.=
Đơ mất 5s nhìn cánh cửa lại bị đóng lần thứ tư trước mặt mình, nó lập tức hớn hở gọi cho mẹ nhưng thật không ngờ, nó vừa mới ra khỏi nhà không lâu ba mẹ nó đã dắt nhau đi du lịch, hoàn toàn bỏ nó một mình. Nó vô cùng phẫn nộ! Vốn định qua nhà bà ngoại lại chợt nhớ ra cậu bị dị ứng lông chó thế là nó bàng hoàng nhận ra một sự thật, nó không có chỗ nào để ở cả, ngoài chỗ trước mặt!
“Otoke? Làm thế nào bây giờ? Anh ta đuổi mình ra ngoài như thế này dự là muốn vào lại không dễ! Mình thì không mang bao nhiêu tiền, lại còn dẫn theo một con chó to bự thế này nữa, làm thế nào giờ?” Thế là trước cửa một căn hộ chung cư nằm giữa trung tâm thành phố có một con bé đang ngồi trên cái va li vò đầu bứt tai, bên cạnh là con chó vàng to bự đang chăm chú gặm gặm cái xương đồ chơi của nó hết sức vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm đến cô chủ đang ủ rũ bên cạnh mình…
Cùng lúc đó, trong nhà, Phong đang nghe điện thoại của mẹ mình:
“Alo mẹ ạ! Mới sớm mà mẹ gọi con có chuyện gì vậy ạ?”
“Abcabc*:$+#8282….”
“Sao? Cô nhóc đó là mẹ bảo tới để chăm sóc con? Con không sao, vẫn có thể tự chăm sóc cho bản thân được!”
“&-4##€®+#:-3=¢¶£Ư^¢=……”
“Nhưng…..”
“Không nhưng nhị gì cả, cứ thế nhé, mẹ cúp máy đây!”
“Ơ, mẹ ơi….”
“Cạch! Tút… tút…!”
“…”
Phong đứng im nhìn chiếc điện thoại trong tay, một lúc sau thở dài một tiếng, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa lúc này, bằng tinh thần lạc quan khó đỡ, nó đã qua giai đoạn vật vã vò đầu bứt tai, tự mua vui cho bản thân. Bằng chứng là khi Phong mở cửa liền thấy một chủ một chó đang ngồi chơi hết sức vui vẻ trước cửa nhà mình: chủ thì ngồi khoanh chân trên vali, tai cắm headphone, đang chơi game điên cuồng, còn nghiêng mình theo trò chơi nữa, chó thì ngồi bên cạnh, trên cổ đeo chiếc túi nhỏ, miệng đang không ngừng gặm gặm chiếc xương đồ chơi bằng cao su, nước dãi theo mỗi lần nó gặm rồi lắc lắc văng đầy xung quanh, hiện trường như phòng giữ trẻ trong trung tâm thương mại…
Thấy vậy, Phong lại hít sâu một hơi, dường như đang hết sức hạ quyết tâm, đứng sang bên kia của nó, tránh xa con chó vàng đã gây thương tích cho mình ra, đưa tay vỗ vỗ vào người nó…
Vỗ vỗ lần 1.
Bị gạt ra ngay lập tức.
Vỗ vỗ lần 2.
“Sammy, ra gặm xương của em đi, trật tự cho chị chơi, chị sắp thắng rồi!”
Vỗ vỗ lần 3.
Lần này là hất mạnh một phát, gần như đẩy: “Sammy, chị đã bảo em ra chỗ khác chơi rồi mà!”
Bị bất ngờ đẩy ra, Phong ngã ra sau, cánh tay bó bột đập mạnh một tiếng xuống sàn nhà lạnh lẽo…
——-
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện S.
Vị bác sĩ già trầm tĩnh nhìn tấm phim chụp, rồi lại nhìn hai người ngồi trước mặt, rồi lại nhìn tấm phim, cuối cùng tuyên bố: “Gãy tay rồi, bó bột 5 tuần!”
Trong phòng bó bột, vẫn là vị y tá hôm trước, thấy hai người nó thì vô cùng ngạc nhiên:
“Lại là hai người sao? Không phải vừa mới tới hôm qua thôi sao, sao giờ lại ở đây rồi?”
Lấy bệnh án của Phong, mở ra xem, âm lượng càng to hơn:
“Cái gì? Tay gãy thành cái dạng này rồi? Không phải hôm qua chỉ mới rạn xương nhẹ thôi sao? Sao giờ lại gãy thành thế này rồi?”
Blah blah blah
Mỗi lần cô y tá nói thêm một câu nó lại thấy người bên cạnh trầm đi một chút, nhiệt độ xung quanh theo đó cũng hạ thấp một chút, nó theo đó mà mặt cũng cúi thấp đi một chút!
“Thiên a, sao lần nào gặp anh ta cũng bi thảm thế này! Lần sau còn càng thảm hơn lần trước nữa là sao?” Nó T^T…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.