Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Chương 4

Mễ Nhạc

12/02/2016

“Anh Lâm, anh tìm em à?”

Thời gian nghỉ trưa, Lí Đình Ân tìm đến khoa chỉnh hình của bác sĩ Lâm Duẫn Bân.

“Đình Ân, em đã đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế ở lối đi bộ, Lâm Duẫn Bân lấy trong túi xách lấy ra một lon đồ uống.

“Đây, thưởng cho em.”

“Thưởng?” Nhận lấy lon cà phê, vẻ mặt cô hoang mang.

“Bà Lỗ sáng nay đã xuất viện, nghe nói bà có thể xuất viện nhanh như vậy là nhờ công lao không nhỏ của em, thân là bác sĩ phụ trách bà ấy, anh đương nhiên phải thưởng hậu hĩnh cho em rồi.”

Lâm Duẫn Bân mắt đeo kính, diện mạo nhã nhặn tuấn tú, là một nam bác sĩ nổi tiếng đẹp trai trong bệnh viện.

“Kỳ thật em cũng không có làm cái gì cả, hơn nữa đó lại là công việc của em.” Lí Đình Ân chỉ cười ý nhị nói.

“ Nghe nói việc điều trị vật lý trị liệu của bà Lỗ đều do em phụ trách phải không? Rất giỏi” Là bác sỹ điều trị chính của bà ấy sao anh lại không biết người bệnh nhân có tính tình khó chịu này.

“Chỉ cần vui vẻ trò chuyện với bà, bà sẽ ngoan ngoãn hợp tác ngay.” Sau khi cô phụ trách chăm sóc bà Lỗ. Cô đã lừa bà chỉ hai lần, ba lần nữa thôi, rồi sau khi thực hiện xong mấy lượt cuối cùng bà đã chấp nhận và kết thúc việc phục kiện.

Tuy rằng gạt người là không tốt, một bà lão còn quá đáng hơn, nhưng đây là cô nói dối có thiện ý.

“Em vẫn giống y như trước đây, hoàn toàn chả có gì thay đổi cả, bất luận người nào ở chung cũng được.”

“Có chứ, em cao lên không ít đâu.”

Lí Đình Ân thường hay nói đùa làm cho bọn họ đều bật cười vui vẻ.

Anh Lâm là hàng xóm trước đây của cô, sau khi cô được bác Mạnh thu dưỡng, hai người vốn không có gặp lại, không nghĩ đến sau nhiều năm bọn họ lại làm việc trong cùng bệnh viện.

Lần đầu tiên cô đến khoa chỉnh hình để giúp đỡ cho phòng trị liệu, nhìn thấy anh Lâm còn bị giật mình.



Sau này ở trong bệnh viện, đôi khi anh Lâm mời cô đi ăn cơm, đối với cô mà nói anh Lâm giống như người anh trai, nhớ lại ngày xưa còn mẹ anh, cô, bà có cuộc sống rất tốt đẹp, nói chuyện phiếm với anh thực sự rất vui vẻ.

“Đình Ân, giờ em có hạnh phúc không?” Lâm Duẫn Bân xoa đầu cô hỏi.

“Có ạ.” Lí Đình Ân gật đầu,“Anh Lâm, anh không có chuyện gì chứ?” Mặt anh có vẻ là lạ.

“ Trường đại học y ở Mỹ đã chấp nhận đơn xin nhập học của anh, tháng sau anh sẽ đi du học.”

“Cái gì, anh muốn đi du học? Sao em lại không thấy nghe nói gì?”

“Là anh yêu cầu chủ nhiệm trước đừng nói ra.” Lâm Duẫn Bân cười cười nói .“Nếu ông nói ra ngoài, anh nghĩ anh hẳn lấy bằng tiến sĩ xong mới dám trở về.”

“Nghĩa là anh muốn đi nhiều năm?”

“Đúng vậy, anh nghĩ chờ khi anh trở lại Đài Loan thì có khi em đã là bà mẹ của mấy đứa con rồi , ha ha.”

Lâm Duẫn Bân trêu đùa cô rất vui nhưng đó cũng có thể là sự thật, bởi vì cô đã đính hôn.

Lí Đình Ân nhìn thấy anh Lâm vẫn rất quan tâm cô giống như người anh trai vậy.

“Anh Lâm, tuy em phải chia tay với anh có vẻ không vui, nhưng đi du học là chuyện tốt nên em vẫn phải nói chúc mừng anh, còn chúc anh nhanh chóng lấy được bằng tiến sĩ.” Cô thật tâm chúc phúc anh.

“Cám ơn em, Đình Ân.” Lâm Duẫn Bân nhìn cô, nội tâm của cô cảm thấy không nỡ chia tay, bất quá tâm trạng không nỡ của anh cùng tâm trạng của cô lại không giống nhau.

Đình Ân từ nhỏ là một nữ sinh rất xinh đẹp, đáng yêu, mọi người đều yêu mến. Năm đó khi mẹ cô mất, anh lại học và ở kí túc xá của trường, đến thời điểm nghỉ lễ trở về mới nghe nói cô đã có người thu dưỡng.

Nhiều năm sau gặp lại, anh phát giác hoá ra mình vẫn không thể quên được cô bé nữ sinh xinh đẹp nhà bên, đương nhiên cô đã trổ mã đẹp hơn, đang muốn hỏi xem cô đã có người trong lòng chưa thì kết quả cô bé nữ sinh lại nói cô đã có, lại còn thích người kia rất nhiều năm, chính là vị hôn phu hiện tại của cô, Mạnh Phàm Tu.

Anh nghe có tin đồn nói Đình Ân vì muốn gả vào nhà giàu nên mới bỏ rơi anh, tự dưng bản thân lại trở thành nhân vật nam phụ diễn vai bi tình làm cho anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh đã ra sức đính chính làm gì còn cơ hội như thế mà Lí Đình Ân cũng không phải cô gái như vậy.

Người thu dưỡng Đình Ân là người một trong mười người giàu có nhất Đài Loan nghe nói đối phương rất thương yêu cô, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Đình Ân, ăn mặc bình thường, không có thái độ kiêu ngạo của đại tiểu thư. Anh thấy rất thích nụ cười chân thật của cô chỉ tiếc cô gái tốt như vậy đã không thuộc về anh.



Có lẽ điều này cũng là một nguyên nhân làm anh quyết định đi du học để đào tạo chuyên sâu thêm, vì anh muốn quên đi cô gái đáng yêu này, muốn xuất ngoại để trốn tránh tình yêu! Anh chua sót thầm nghĩ.

“Lâm đại ca, khi nào có thời gian em mời anh cùng ăn cơm, em sẽ gọi Nhã Lâm cùng tới nhé.” Cô đoán Nhã Lâm nếu biết Lâm đại ca muốn xuất ngoại, nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết, cô ấy thực sự thích rất thích anh Lâm.

“Nhã Lâm? Là cô bạn học tóc ngắn của em phải không?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy, có thể chứ ạ?”

“Đương nhiên có thể, có hai cô gái đáng yêu muốn mời anh ăn cơm, chắc anh vẫn còn có giá trị lắm anh hạnh phúc còn không còn kịp nữa là.”

Cô cười sáng lạn.“Vậy lúc nào anh có thời gian rảnh ?”

“Lúc nào cũng được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Được.”

Bọn họ vừa nói vừa đi về bệnh viện bỗng nhiên bất giác ở phía sau bãi đỗ xe của bệnh viện, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy nhanh ra, vì nhìn bọn họ, nên ở đoạn rẽ thấy đèn đỏ mới vội vàng phanh gấp, vang lên tiếng rít chói tai làm cho mọi người đều thất kinh.

Lí Đình Ân cùng bạn tốt Đinh Nhã Lâm đang thảo luận xem sẽ cùng nhau ăn cái gì.

Sống chung với Phàm Tu một thời gian cô mới biết, anh thường xuyên hơn chín giờ mới về nhà, có khi lại càng trễ, bởi vậy cô chỉ cần về trước chín giờ là được.

Đã hai tuần kể từ khi cô cùng Phàm Tu nói chuyện ở nhà, cô vốn tưởng rằng cuộc sống của bọn họ sẽ có khả năng thay đổi, ít nhất sẽ thêm phần ngại ngùng, nhưng lại ngoài ý muốn, Phàm Tu vẫn đối xử lạnh lùng với cô như trước, ngày qua ngày không chút thay đổi.

Dù sao anh ấy cũng nói sẽ không đuổi cô ra ngoài ở, lại cũng không đả động gì đến việc hủy hôn với ba, khiến cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Xem ra, anh muốn cô tự chủ động tìm cơ hội nói với ba…

.

Quay sang nhìn bạn tốt, cô lo lắng hỏi: “Nhã Lâm, cậu có sao không?”

Hai người vừa ăn xong bữa tối, lại chạy sang gian hàng “Băng phẩm” này ăn tráng miệng. Vậy mà vừa ngồi xuống, Nhã Lâm đã ăn liền ba bát “phấn viên đậu hoa băng”(mọi người thông cảm,e không có hiểu tên món ăn ạ>”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook