Chương 56
Sea Ice
04/06/2018
Tại Việt Nam.
Trong bếp, đầu bếp đang bận bịu chuẩn bị những món ăn để tiếp đãi ba mẹ Huy, thì lúc này bốn người họ đang còn ngồi trong phòng khách nói chuyện, mà chủ đề luôn xoay quanh hai người họ.
“Không biết mấy ngày nay tụi nó đã thích nghi với bên kia chưa nữa.” Câu nói này không ai khác là của mẹ Hân, bà lúc nào cũng vậy, lo lắng cho cô từng li từng tí chẳng khác gì lo lắng cho một đứa trẻ.
Mà lúc nào bà nói như vậy, ba Hân cũng đều là người lên tiếng trách móc: “Hai đứa nó lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, vả lại con Hân cũng sống ở bên đó 10 năm chứ ít gì.”
“Đúng đó, đúng đó! Chị đừng lo lắng quá như vậy, tụi nó sẽ ổn thôi mà.” Mẹ Huy cũng phụ họa theo.
“Nhà cửa chúng ta cũng đã chuẩn bị cho chúng nó rồi, kêu mang con Linh sang cùng thì không chịu, rồi qua đó chắc chắn chén dĩa xài được một lần rồi vứt.” Câu này không của ba Huy thì là ai.
Thật ra lúc ông đề nghị mang chị Linh theo, thứ nhất là giúp hai người về việc nhà, nấu ăn giặt giũ, thứ hai là để giám sát thằng con quý tử của ông. Qua đó lỡ mà Hân sơ ý một chút thôi là y như rằng thế nào cũng có chuyện.
Nghe vậy, đương nhiên mẹ Huy sẽ lên tiếng trách ông rồi, cái này thì không chạy đâu cho thoát được: “Tụi nó lớn hết rồi, cũng cần phải có không gian riêng chứ. Chúng ta để tụi nó đi như vậy thứ nhất là để học, nhân tiện du lịch luôn.”
Trong khi hai người này vẫn còn tiếng to tiếng nhỏ trách nhau, thì mẹ Hân lại quay sang nói khẽ với chồng mình: “Ông à, hay tuần sau mình sang đó với nó đi, khoảng mấy ngày rồi về, được không ông? Chứ tôi lo quá…”
“Tụi nó lớn rồi, bà không phải lo. Vả lại bà thì sức khỏe không tốt, hay muốn qua đến bên đấy rồi nằm viện 1 tháng mới về đây?”
Nghe câu này, bà không khỏi lườm ông một cái đến xén cả mặt. Lo cho con cái có gì sai sao? Lúc nào cũng bảo nó lớn rồi, nó lớn rồi, ừ, để khi nào tụi nó gây họa lúc đó lại nói, à, dù sao tụi nó cũng còn nhỏ… cho xem.
Đang nói chuyện thì quản gia bước vào, cúi người nói: “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Thế là mọi người chuyển xuống phòng bếp để ăn cơm, nhưng chủ đề về Hân và Huy cũng không vì thế mà dừng lại.
Do chênh lệch múi giờ, nên bây giờ ở Mỹ hiện tại đã khuya lắm rồi.
Trong nhà, Hân và Huy đang đứng đối diện với nhau, cả hai đều không nói câu nào, cho đến khi Hân cất giọng trước.
“Không phải anh nói yêu em sao?”
“Không phải anh nói không phản bội em sao?”
“Không phải anh nói sẽ bảo vệ em sao?”
“Không phải anh nói…”
Câu cuối cùng Hân còn chưa nói hết, Huy đã tức giận ném một sấp giấy xuống đất, cậu thét lên: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Bị quát, Hân chỉ im lặng bật khóc, cô nhìn Huy với đôi mắt ngấn nước, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng của cậu.
Bây giờ, ngay cả một nụ cười, dù là nhếch môi cậu cũng chẳng cho cô, vậy có nghĩa là cậu không yêu cô nữa sao?
Nhìn Hân khóc, đúng là Huy không cầm lòng được, cậu bất đắc dĩ mở miệng: “Là anh sai, anh sai! Là anh phản bội em, anh thất hứa… Được chưa? Vừa lòng em chưa?”
Nói rồi, cậu lạnh lùng nhìn Hân, sau đó xoay người bước ra khỏi nhà.
Lúc này, khi thấy bóng dáng Huy chuẩn bị bước đi, Hân không thể hiểu nỗi vì sao cô lại yếu đuối đến vậy, cô chạy theo cậu, vòng tay ôm từ phía sau cậu, cô nói trong tiếng nấc: “Anh đừng đi, đừng đi mà… Được không? Anh đừng đi mà, anh à, đừng đi mà…”
Càng nói, Hân lại không kìm được cảm xúc, nước mắt cứ như suối tuôn ra không ngớt.
Nhưng mà trái lại với sự yếu đuối đó của Hân, Huy vẫn lạnh lùng mở tay cô ra, vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy, Huy nói: “Quên anh đi, vì trước đây em đã nói nếu anh làm vậy, anh không xứng đáng với em… Và bây giờ, cũng vậy!”
Nói rồi, Huy hất tay cô ra, bởi vì lực khá mạnh nên khiến Hân không tự chủ được ngã xuống đất.
Nhìn theo bóng lưng cậu bước đi xa dần xa dần, Hân vô cùng đau đớn, tay chân cô vô lực, nước mắt cũng vì vậy mà rơi nhiều hơn.
“Anh đừng đi mà, đừng rời xa em mà, đừng mà…”
“Hân à, em sao vậy? Hân? Dậy đi, Hân!” Đang ngủ, vì nghe thấy tiếng của Hân, cứ lẩm bẩm gì đó khiến Huy cũng thức giấc, cậu lo lắng lay cô dậy.
“ĐỪNG!!!”
Bỗng nhiên Hân mở to hai mắt, cô vẫn không hề biết là trong vô thức, cô đã gào thét thế nào đâu.
“Em sao vậy?” Vừa hỏi, Huy vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán cô. Rõ ràng trong phòng bật điều hòa, vậy mà Hân lại ra mồ hôi nhiều thế này, chứng tỏ cô đã gặp ác mộng.
Lúc này, Hân đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Huy vẫn còn ở trước mặt mình, vẫn còn ở trong căn nhà của hai người, cô lại bật khóc.
Hân vươn tay ôm lấy Huy, cô vùi đầu vào lòng cậu, cô nói: “Anh có yêu em không?”
“Có, anh rất yêu.” Huy nhẹ nhàng đáp lại.
“Sau này nếu có người đẹp hơn em, giỏi hơn em, anh có vì cô ta mà phản bội em không?”
“Sẽ không.” Huy chắc chắn. Nghe những câu hỏi này của Hân, không cần cô nói cậu cũng biết cô mơ thấy gì.
Mà Hân, nghe được những câu trả lời này của Huy, trong lòng cô lại yên tâm rất nhiều, lúc này, cô mới chậm rãi nói: “Lúc nãy em mơ thấy anh.”
“Mơ thấy anh phản bội em đúng không?” Huy hỏi, cậu nhìn cô với ánh mắt chứa đầy yêu thương.
“Sao anh biết?”
“Ngốc quá, em hỏi anh những câu hỏi như vậy thì chắc chắn là sẽ mơ thấy những điều như vậy rồi.” Ngưng một lát, Huy lại nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ hết yêu em đâu, sẽ không bao giờ phản bội em. Anh sẽ dùng phần đời còn lại để bảo vệ em, được chưa?”
Hân nghe vậy cũng không nói gì, bởi vì bây giờ trong lòng cô đang rất hạnh phúc, vòng tay của cô càng xiết chặt cậu hơn.
“Bây giờ không sao nữa rồi, em ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.” Nói rồi, Huy hôn nhẹ lên trán Hân, sau đó vẫn giữ tư thế ôm Hân mà ngủ.
Sáng nay, đáng lẽ ra là Hân phải dậy từ sớm để đến trung tâm đào tạo lái xe lấy bằng, nhưng vì việc tối qua nên hôm nay Hân dậy muộn.
Lúc mở mắt ra đã gần 9 giờ rồi, Hân vội vàng chạy đi rửa mặt chải tóc, mặc đại một bộ quần áo đơn giản, chuẩn bị đến trung tâm.
Vừa làm, Hân vừa trách Huy: “Sao anh không gọi em?”
Huy không nhanh không chậm trả lời cô: “Tại anh thấy em ngủ ngon quá, với lại hôm qua em không được khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lúc này, Hân đang xỏ đôi giày ba ta màu trắng, vẫn còn chưa hết cằn nhằn: “Thế nào ông thầy già lại mắng em cho xem.”
Trong trung tâm, đúng thật có 1 giáo viên hơi lớn tuổi, năm nay chắc cũng gần 60 rồi, thế quái nào lại không chịu nghỉ hưu, cứ phải đi dạy để mắng người khác, đúng là khó chịu mà.
“Đợi tí, để anh đi với em.” Nói rồi, Huy lên phòng, cũng không thay đồ mà chỉ lấy cái áo khoác, nhanh chóng xỏ vào rồi nắm tay Hân ra khỏi nhà.
Trên đường đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hân dường như đã nhìn thấy được không khí nhộn nhịp của ngày tựu trường.
Trong các cửa hàng quần áo, hầu như đều trưng bày những bộ đồng phục xinh đẹp, còn trong các hiệu sách thì chất đầy nào là sách giáo khoa, nào là tập, nào là bút viết,… Tự nhiên bây giờ Hân cũng nôn nóng muốn được đi học quá, mấy ngày nay nghỉ ở nhà chẳng có gì làm, chán chết được.
Đến nơi, cũng may cho Hân là ông thầy khó tính bị bệnh, nên hôm nay không ở đây, chứ nếu không thế nào Hân cũng sẽ bị ông ta mắng.
Trên đường về, Hân và Huy có ghé vào một hiệu sách để mua vài cuốn tập cũng như dụng cụ cần thiết, đi lướt ngang qua một kệ sách trưng bày những cuốn tiểu thuyết, Hân vô tình nhìn thấy cuốn sách ‘Journey to the center of the Earth’ (Hành trình vào tâm Trái Đất) của Jules Verne.
Đưa tay lấy cuốn sách, khi giở ra thì Hân chỉ liếc sơ qua, sau đó đóng sách lại, bỏ về vị trí cũ.
“Sao vậy?” Thấy hành động kì lạ này, Huy không khỏi thắc mắc.
“Toàn tiếng Anh.” Hân bỏ lại một câu nói ngắn gọn, sau đó mang mấy cuốn tập và vài cây bút đến quầy để tính tiền.
Lý do vì sao Hân bỏ lại ư, đó là vì sách toàn chữ là chữ, đằng này còn in toàn tiếng Anh, mang về đọc có mà đau đầu. Không phải cô không đọc được tiếng Anh đâu, chỉ tại cô lười thôi, sau này đi học rồi đến lúc đó không muốn đọc cũng không được.
Trở lại chiếc xe BMW màu đen bóng, ngồi vào xe, ngước nhìn chiếc đồng hồ điện tử đã là 11 giờ trưa, lúc này bụng Hân đã đói cồn cào rồi, vả lại sáng chưa ăn gì cả nen giờ cô càng đói hơn.
Mà Huy thì dường như hiểu được ý Hân, cậu vừa giúp Hân sửa lại dây an toàn, vừa nói: “Ở gần đây có một nhà hàng gia đình, vào đó ăn xong rồi về.”
Nghe câu nói này Hân không khỏi thắc mắc, sao cậu lại biết hay thế nhỉ.
Còn Huy, nhìn thấy ánh mắt đó thì không nhịn được cười, cậu nói: “Lúc đi anh có để ý thấy.” Rồi sau đó không chờ Hân đáp, cậu khởi động quay đầu xe rồi phóng nhanh đến nhà hàng nọ.
Bởi vì đây là nhà hàng gia đình nên khá ồn ào, Hân thì không thích những nơi như vậy, nhưng vì đói quá nên cũng đành chịu.
Thức ăn được mang lên, Hân và Huy cùng nhau ăn, nói chuyện vài câu, bỗng nhiên Huy chuyển đề tài: “Em và cái người tên Ronal kia làm thế nào mà quen biết nhau vậy?”
Nghe hỏi, Hân mở to hai mắt nhìn cậu. Bình thường không thích người ta mà, sao giờ lại hỏi người ta vậy.
“Lâu rồi, từ lúc em 12 tuổi.”
“Làm thế nào mà quen?”
“Em không nhớ nữa, hình như lúc đó em bị gì đấy, sau đó anh ấy giúp em, thế là thân nhau luôn.”
Huy vẫn không ngừng hỏi, hỏi nhiều đến nỗi quên cả ăn: “Anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi? Anh ta làm nghề gì? Có ý đồ gì với em không?”
“Anh ấy năm nay hình như gần 30 rồi, là bác sĩ, không có ý đồ gì với em cả.” Hân cũng dừng ăn, đối diện với Huy và trả lời những câu hỏi của cậu.
“Gần 30 á?” Huy dường như rất ngạc nhiên với câu trả lời này của Hân, thật sự cậu chỉ nghĩ anh ta năm nay mới hai mấy, nhìn trẻ thế cơ mà… “Vậy chắc hắn ta muốn làm trâu già gặm cỏ non rồi.”
Nghe câu này của Huy, Hân lập tức không vui, trong lời nói mang vẻ tức giận: “Anh đừng nói như vậy, anh ấy là người tốt.”
“Tốt? Anh lại không thấy anh ta tốt chỗ nào!” Mà Huy, cứ mỗi lần nhắc đến cái người tên Ronal là cậu y như rằng khó chịu, tức giận, ghét. Giọng nói cũng vì vậy mà mang theo vài phần chăm chọc.
Trong lòng Hân, cô biết rõ Huy có ác cảm với Ronal, nhưng đó là do cậu chưa tiếp xúc với anh ấy thôi.
“Hay là anh thử làm bạn với anh ấy đi, một thời gian thôi, nếu không được thì thôi.” Hân nhìn thẳng vào mắt Huy, mang theo trong đấy vài phần mong chờ.
“Làm bạn? Em bảo anh phải hạ mình làm bạn với tình địch?” Giọng nói của Huy càng lúc càng to, trong đấy chứa đầy tức giận.
“Tình địch? Anh ấy không phải tình địch của anh, anh ấy và em chỉ là bạn thôi mà, anh đừng nghiêm trọng hóa vẫn đề như vậy được không?”
Nghiêm trọng hóa vấn đề? Rõ ràng hắn ta có ý đồ với cô, vậy mà bây giờ cô lại nói cậu nghiêm trọng hóa? Chỗ nào vậy?
Vừa định mở miệng phản bác thì bỗng nhiên Huy nhận ra rằng mình đã đi quá xa, nếu nói nữa thì họ sẽ dẫn đến cãi nhau, nhưng điều này cậu không muốn xảy ra.
“Sau này em đừng nhắc anh ta trước mặt anh nữa, anh không thích.” Huy nói xong câu này, sau đó lại cắm cúi ăn, không nhìn Hân lấy một cái.
Đối với Hân, thái độ này của cậu có phải là giận rồi không? Cậu giận cô sao? Nhưng cô đã nói gì sai chứ? Chỉ bảo cậu thử làm bạn thôi mà, chỉ là thử thôi, vậy mà cũng giận cô sao?
Lại nói, hành động này của cậu lại khiến cô nhớ đến giấc mơ tối qua, thái độ lạnh nhạt, khiến cô rất sợ, rất sợ…
Mắt Hân bắt đầu ngấn nước, nhưng Huy lại không thấy.
Trong bếp, đầu bếp đang bận bịu chuẩn bị những món ăn để tiếp đãi ba mẹ Huy, thì lúc này bốn người họ đang còn ngồi trong phòng khách nói chuyện, mà chủ đề luôn xoay quanh hai người họ.
“Không biết mấy ngày nay tụi nó đã thích nghi với bên kia chưa nữa.” Câu nói này không ai khác là của mẹ Hân, bà lúc nào cũng vậy, lo lắng cho cô từng li từng tí chẳng khác gì lo lắng cho một đứa trẻ.
Mà lúc nào bà nói như vậy, ba Hân cũng đều là người lên tiếng trách móc: “Hai đứa nó lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, vả lại con Hân cũng sống ở bên đó 10 năm chứ ít gì.”
“Đúng đó, đúng đó! Chị đừng lo lắng quá như vậy, tụi nó sẽ ổn thôi mà.” Mẹ Huy cũng phụ họa theo.
“Nhà cửa chúng ta cũng đã chuẩn bị cho chúng nó rồi, kêu mang con Linh sang cùng thì không chịu, rồi qua đó chắc chắn chén dĩa xài được một lần rồi vứt.” Câu này không của ba Huy thì là ai.
Thật ra lúc ông đề nghị mang chị Linh theo, thứ nhất là giúp hai người về việc nhà, nấu ăn giặt giũ, thứ hai là để giám sát thằng con quý tử của ông. Qua đó lỡ mà Hân sơ ý một chút thôi là y như rằng thế nào cũng có chuyện.
Nghe vậy, đương nhiên mẹ Huy sẽ lên tiếng trách ông rồi, cái này thì không chạy đâu cho thoát được: “Tụi nó lớn hết rồi, cũng cần phải có không gian riêng chứ. Chúng ta để tụi nó đi như vậy thứ nhất là để học, nhân tiện du lịch luôn.”
Trong khi hai người này vẫn còn tiếng to tiếng nhỏ trách nhau, thì mẹ Hân lại quay sang nói khẽ với chồng mình: “Ông à, hay tuần sau mình sang đó với nó đi, khoảng mấy ngày rồi về, được không ông? Chứ tôi lo quá…”
“Tụi nó lớn rồi, bà không phải lo. Vả lại bà thì sức khỏe không tốt, hay muốn qua đến bên đấy rồi nằm viện 1 tháng mới về đây?”
Nghe câu này, bà không khỏi lườm ông một cái đến xén cả mặt. Lo cho con cái có gì sai sao? Lúc nào cũng bảo nó lớn rồi, nó lớn rồi, ừ, để khi nào tụi nó gây họa lúc đó lại nói, à, dù sao tụi nó cũng còn nhỏ… cho xem.
Đang nói chuyện thì quản gia bước vào, cúi người nói: “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
Thế là mọi người chuyển xuống phòng bếp để ăn cơm, nhưng chủ đề về Hân và Huy cũng không vì thế mà dừng lại.
Do chênh lệch múi giờ, nên bây giờ ở Mỹ hiện tại đã khuya lắm rồi.
Trong nhà, Hân và Huy đang đứng đối diện với nhau, cả hai đều không nói câu nào, cho đến khi Hân cất giọng trước.
“Không phải anh nói yêu em sao?”
“Không phải anh nói không phản bội em sao?”
“Không phải anh nói sẽ bảo vệ em sao?”
“Không phải anh nói…”
Câu cuối cùng Hân còn chưa nói hết, Huy đã tức giận ném một sấp giấy xuống đất, cậu thét lên: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Bị quát, Hân chỉ im lặng bật khóc, cô nhìn Huy với đôi mắt ngấn nước, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng của cậu.
Bây giờ, ngay cả một nụ cười, dù là nhếch môi cậu cũng chẳng cho cô, vậy có nghĩa là cậu không yêu cô nữa sao?
Nhìn Hân khóc, đúng là Huy không cầm lòng được, cậu bất đắc dĩ mở miệng: “Là anh sai, anh sai! Là anh phản bội em, anh thất hứa… Được chưa? Vừa lòng em chưa?”
Nói rồi, cậu lạnh lùng nhìn Hân, sau đó xoay người bước ra khỏi nhà.
Lúc này, khi thấy bóng dáng Huy chuẩn bị bước đi, Hân không thể hiểu nỗi vì sao cô lại yếu đuối đến vậy, cô chạy theo cậu, vòng tay ôm từ phía sau cậu, cô nói trong tiếng nấc: “Anh đừng đi, đừng đi mà… Được không? Anh đừng đi mà, anh à, đừng đi mà…”
Càng nói, Hân lại không kìm được cảm xúc, nước mắt cứ như suối tuôn ra không ngớt.
Nhưng mà trái lại với sự yếu đuối đó của Hân, Huy vẫn lạnh lùng mở tay cô ra, vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy, Huy nói: “Quên anh đi, vì trước đây em đã nói nếu anh làm vậy, anh không xứng đáng với em… Và bây giờ, cũng vậy!”
Nói rồi, Huy hất tay cô ra, bởi vì lực khá mạnh nên khiến Hân không tự chủ được ngã xuống đất.
Nhìn theo bóng lưng cậu bước đi xa dần xa dần, Hân vô cùng đau đớn, tay chân cô vô lực, nước mắt cũng vì vậy mà rơi nhiều hơn.
“Anh đừng đi mà, đừng rời xa em mà, đừng mà…”
“Hân à, em sao vậy? Hân? Dậy đi, Hân!” Đang ngủ, vì nghe thấy tiếng của Hân, cứ lẩm bẩm gì đó khiến Huy cũng thức giấc, cậu lo lắng lay cô dậy.
“ĐỪNG!!!”
Bỗng nhiên Hân mở to hai mắt, cô vẫn không hề biết là trong vô thức, cô đã gào thét thế nào đâu.
“Em sao vậy?” Vừa hỏi, Huy vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán cô. Rõ ràng trong phòng bật điều hòa, vậy mà Hân lại ra mồ hôi nhiều thế này, chứng tỏ cô đã gặp ác mộng.
Lúc này, Hân đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Huy vẫn còn ở trước mặt mình, vẫn còn ở trong căn nhà của hai người, cô lại bật khóc.
Hân vươn tay ôm lấy Huy, cô vùi đầu vào lòng cậu, cô nói: “Anh có yêu em không?”
“Có, anh rất yêu.” Huy nhẹ nhàng đáp lại.
“Sau này nếu có người đẹp hơn em, giỏi hơn em, anh có vì cô ta mà phản bội em không?”
“Sẽ không.” Huy chắc chắn. Nghe những câu hỏi này của Hân, không cần cô nói cậu cũng biết cô mơ thấy gì.
Mà Hân, nghe được những câu trả lời này của Huy, trong lòng cô lại yên tâm rất nhiều, lúc này, cô mới chậm rãi nói: “Lúc nãy em mơ thấy anh.”
“Mơ thấy anh phản bội em đúng không?” Huy hỏi, cậu nhìn cô với ánh mắt chứa đầy yêu thương.
“Sao anh biết?”
“Ngốc quá, em hỏi anh những câu hỏi như vậy thì chắc chắn là sẽ mơ thấy những điều như vậy rồi.” Ngưng một lát, Huy lại nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ hết yêu em đâu, sẽ không bao giờ phản bội em. Anh sẽ dùng phần đời còn lại để bảo vệ em, được chưa?”
Hân nghe vậy cũng không nói gì, bởi vì bây giờ trong lòng cô đang rất hạnh phúc, vòng tay của cô càng xiết chặt cậu hơn.
“Bây giờ không sao nữa rồi, em ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.” Nói rồi, Huy hôn nhẹ lên trán Hân, sau đó vẫn giữ tư thế ôm Hân mà ngủ.
Sáng nay, đáng lẽ ra là Hân phải dậy từ sớm để đến trung tâm đào tạo lái xe lấy bằng, nhưng vì việc tối qua nên hôm nay Hân dậy muộn.
Lúc mở mắt ra đã gần 9 giờ rồi, Hân vội vàng chạy đi rửa mặt chải tóc, mặc đại một bộ quần áo đơn giản, chuẩn bị đến trung tâm.
Vừa làm, Hân vừa trách Huy: “Sao anh không gọi em?”
Huy không nhanh không chậm trả lời cô: “Tại anh thấy em ngủ ngon quá, với lại hôm qua em không được khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lúc này, Hân đang xỏ đôi giày ba ta màu trắng, vẫn còn chưa hết cằn nhằn: “Thế nào ông thầy già lại mắng em cho xem.”
Trong trung tâm, đúng thật có 1 giáo viên hơi lớn tuổi, năm nay chắc cũng gần 60 rồi, thế quái nào lại không chịu nghỉ hưu, cứ phải đi dạy để mắng người khác, đúng là khó chịu mà.
“Đợi tí, để anh đi với em.” Nói rồi, Huy lên phòng, cũng không thay đồ mà chỉ lấy cái áo khoác, nhanh chóng xỏ vào rồi nắm tay Hân ra khỏi nhà.
Trên đường đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hân dường như đã nhìn thấy được không khí nhộn nhịp của ngày tựu trường.
Trong các cửa hàng quần áo, hầu như đều trưng bày những bộ đồng phục xinh đẹp, còn trong các hiệu sách thì chất đầy nào là sách giáo khoa, nào là tập, nào là bút viết,… Tự nhiên bây giờ Hân cũng nôn nóng muốn được đi học quá, mấy ngày nay nghỉ ở nhà chẳng có gì làm, chán chết được.
Đến nơi, cũng may cho Hân là ông thầy khó tính bị bệnh, nên hôm nay không ở đây, chứ nếu không thế nào Hân cũng sẽ bị ông ta mắng.
Trên đường về, Hân và Huy có ghé vào một hiệu sách để mua vài cuốn tập cũng như dụng cụ cần thiết, đi lướt ngang qua một kệ sách trưng bày những cuốn tiểu thuyết, Hân vô tình nhìn thấy cuốn sách ‘Journey to the center of the Earth’ (Hành trình vào tâm Trái Đất) của Jules Verne.
Đưa tay lấy cuốn sách, khi giở ra thì Hân chỉ liếc sơ qua, sau đó đóng sách lại, bỏ về vị trí cũ.
“Sao vậy?” Thấy hành động kì lạ này, Huy không khỏi thắc mắc.
“Toàn tiếng Anh.” Hân bỏ lại một câu nói ngắn gọn, sau đó mang mấy cuốn tập và vài cây bút đến quầy để tính tiền.
Lý do vì sao Hân bỏ lại ư, đó là vì sách toàn chữ là chữ, đằng này còn in toàn tiếng Anh, mang về đọc có mà đau đầu. Không phải cô không đọc được tiếng Anh đâu, chỉ tại cô lười thôi, sau này đi học rồi đến lúc đó không muốn đọc cũng không được.
Trở lại chiếc xe BMW màu đen bóng, ngồi vào xe, ngước nhìn chiếc đồng hồ điện tử đã là 11 giờ trưa, lúc này bụng Hân đã đói cồn cào rồi, vả lại sáng chưa ăn gì cả nen giờ cô càng đói hơn.
Mà Huy thì dường như hiểu được ý Hân, cậu vừa giúp Hân sửa lại dây an toàn, vừa nói: “Ở gần đây có một nhà hàng gia đình, vào đó ăn xong rồi về.”
Nghe câu nói này Hân không khỏi thắc mắc, sao cậu lại biết hay thế nhỉ.
Còn Huy, nhìn thấy ánh mắt đó thì không nhịn được cười, cậu nói: “Lúc đi anh có để ý thấy.” Rồi sau đó không chờ Hân đáp, cậu khởi động quay đầu xe rồi phóng nhanh đến nhà hàng nọ.
Bởi vì đây là nhà hàng gia đình nên khá ồn ào, Hân thì không thích những nơi như vậy, nhưng vì đói quá nên cũng đành chịu.
Thức ăn được mang lên, Hân và Huy cùng nhau ăn, nói chuyện vài câu, bỗng nhiên Huy chuyển đề tài: “Em và cái người tên Ronal kia làm thế nào mà quen biết nhau vậy?”
Nghe hỏi, Hân mở to hai mắt nhìn cậu. Bình thường không thích người ta mà, sao giờ lại hỏi người ta vậy.
“Lâu rồi, từ lúc em 12 tuổi.”
“Làm thế nào mà quen?”
“Em không nhớ nữa, hình như lúc đó em bị gì đấy, sau đó anh ấy giúp em, thế là thân nhau luôn.”
Huy vẫn không ngừng hỏi, hỏi nhiều đến nỗi quên cả ăn: “Anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi? Anh ta làm nghề gì? Có ý đồ gì với em không?”
“Anh ấy năm nay hình như gần 30 rồi, là bác sĩ, không có ý đồ gì với em cả.” Hân cũng dừng ăn, đối diện với Huy và trả lời những câu hỏi của cậu.
“Gần 30 á?” Huy dường như rất ngạc nhiên với câu trả lời này của Hân, thật sự cậu chỉ nghĩ anh ta năm nay mới hai mấy, nhìn trẻ thế cơ mà… “Vậy chắc hắn ta muốn làm trâu già gặm cỏ non rồi.”
Nghe câu này của Huy, Hân lập tức không vui, trong lời nói mang vẻ tức giận: “Anh đừng nói như vậy, anh ấy là người tốt.”
“Tốt? Anh lại không thấy anh ta tốt chỗ nào!” Mà Huy, cứ mỗi lần nhắc đến cái người tên Ronal là cậu y như rằng khó chịu, tức giận, ghét. Giọng nói cũng vì vậy mà mang theo vài phần chăm chọc.
Trong lòng Hân, cô biết rõ Huy có ác cảm với Ronal, nhưng đó là do cậu chưa tiếp xúc với anh ấy thôi.
“Hay là anh thử làm bạn với anh ấy đi, một thời gian thôi, nếu không được thì thôi.” Hân nhìn thẳng vào mắt Huy, mang theo trong đấy vài phần mong chờ.
“Làm bạn? Em bảo anh phải hạ mình làm bạn với tình địch?” Giọng nói của Huy càng lúc càng to, trong đấy chứa đầy tức giận.
“Tình địch? Anh ấy không phải tình địch của anh, anh ấy và em chỉ là bạn thôi mà, anh đừng nghiêm trọng hóa vẫn đề như vậy được không?”
Nghiêm trọng hóa vấn đề? Rõ ràng hắn ta có ý đồ với cô, vậy mà bây giờ cô lại nói cậu nghiêm trọng hóa? Chỗ nào vậy?
Vừa định mở miệng phản bác thì bỗng nhiên Huy nhận ra rằng mình đã đi quá xa, nếu nói nữa thì họ sẽ dẫn đến cãi nhau, nhưng điều này cậu không muốn xảy ra.
“Sau này em đừng nhắc anh ta trước mặt anh nữa, anh không thích.” Huy nói xong câu này, sau đó lại cắm cúi ăn, không nhìn Hân lấy một cái.
Đối với Hân, thái độ này của cậu có phải là giận rồi không? Cậu giận cô sao? Nhưng cô đã nói gì sai chứ? Chỉ bảo cậu thử làm bạn thôi mà, chỉ là thử thôi, vậy mà cũng giận cô sao?
Lại nói, hành động này của cậu lại khiến cô nhớ đến giấc mơ tối qua, thái độ lạnh nhạt, khiến cô rất sợ, rất sợ…
Mắt Hân bắt đầu ngấn nước, nhưng Huy lại không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.