Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!

Chương 10

Hoa Như Ngọc

21/01/2018

Lý Uy cầm lá thư của Phương Gia đến, đưa cho thiếu chủ:

-Nghe nói cô ấy muốn hợp tác với chúng ta!

Hàn Thiên nhìn lên gật đầu, chàng lấy thư từ tay Lý Uy rồi nói:

-Ta tự suy xét!

Lý Uy lùi lại, nhìn lên Hàn Thiên:

-Thần đã rõ!

Hàn Thiên lướt qua một lượt nội dung trong thư, khẽ nhếch mép :

-Xem ra! Là một thiên tài mĩ nữ!

Lý Uy tỏ vẻ mặt không hiểu, nhưng anh chẳng quan tâm, bởi nếu quan trọng thì chắc chắn Hàn Thiên sẽ để anh xem đánh này, chàng nhẹ tay, cho phong thư vào, giơ trước ngọn nến.... Đốt!

Dạ lam chạy nhanh như bay, nàng xông thẳng vào phòng chàng thấy lá thư bị đốt thì hốt hoảng chạy lại :

-Ơ! Huynh làm gì vậy!

Hàn Thiên khuôn mặt vẫn bình thường, chẳng thèm bắt lời... Lý Uy nhẹ nhàng trả lời:

-Nó vốn không quan trọng nên thiếu chủ mới đốt ạ!

Dạ Lam giơ lá thư chỉ vào nó:

-Huynh có thể đốt nó một cách dễ dàng nhưng để làm ra nó ta đã phải mất nửa buổi để nghĩ ra nội dung không??

Lý uy thấy nàng lớn tiếng thì kéo kéo tay:

-Dạ Lam tiểu thư... Thật ra....

Dạ Lam quay lại bất mãn:

-Làm sao?

Hàn Thiên nhếch nhẹ môi :

-Lui xuống đi!

Lý Uy gật đầu, cáo lui, Hàn Thiên nhìn lên:

-Còn cô nương.... Mời nói tiếp!

Lý Uy lui xuống, trong lòng khó hiểu.....Trên đời này nếu nói Thiếu chủ Hàn cay nghiệt người còn có thể tin, vậy mà giờ người lại bị một thiếu nữ lớn tiếng, đã vậy tỏ ra bình thản... Loạn.. Loạn thật rồi... Lý Uy cười cười :

-Trên đời này! Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Tiểu thư Dạ Lam! Theo tình hình! Người có lẽ đã lên một bậc rồi!

Dạ Lam hừ nhẹ nàng nắm chặt lá thư:

-Cái vẻ mặt bình thản này của huynh... Đúng là đáng ghét... Người đâu mà hẹp hòi... Ta chỉ là, viết không sự thật một chút, vậy mà huynh lại tức giận đến nỗi, đốt nó luôn! Hay huynh lại thẹn quá quá giận,...

Hàn Thiên nắm chặt cây bút viết vất sang một bên, chàng đứng phắt dậy :

-Ta chẳng cần giải thích với cô nương!

Dạ Lam nhìn lên, chặn đầu chàng:

-Còn nữa! Thư từ là riêng tư! Sao huynh dám đọc lén!

Hàn Thiên gạt nàng sang một bên:

-Ta là đọc công khai! Đã vào phủ của ta! Thì tất cả phải qua ta!

Dạ Lam đi theo lên phía chàng:

-Qua huynh! Chẳng lẽ đi ngủ hay muốn ăn gì phải qua huynh sao!

Hàn Thiên gật đầu.. Dạ Lam hừ lên:

-Thật ấu trĩ!

Hàn Thiên mở cửa phụ, hít thở không khí bên ngoài. Giờ còn nói với nàng ta chắc đến mai cũng không hết. Hàn chậm dãi nói:

-Thưa tiểu thư! Tôi chỉ muốn nói hai điều sau!

Dạ Lam lừ mắt, nhìn sang:

-Mời huynh!

Hàn thiên nhìn sang mặt hồ bên kia:

-Thứ nhất! Cô nương đã ở đây thì mọi chuyện phải nghe theo ta! Thứ hai! Dựa vào đâu cô nương nói ta quan tâm và bức thư đang cầm trên tay này là thư cô nương viết!Có ai nói là ta dã đọc rồi giận ca chém thớt với bức thư!

Dạ Lam giơ lên:



-Rõ ràng là thư.... Ơ..

Nàng đơ người nhìn lên... Người nhận Hàn Thiếu Chủ... Nàng như bị nghẹn họng, cúi đầu xấu hổ:

-Ta... Ta ....bị lộn!

Hàn Thiên cười nhạt:

-Nãy giờ cô nương xỉ nhục ta như vậy! Giờ nói một câu lộn mà xí xoá sao!

Dạ lam Thấy thái độ nghiêm túc của chàng rùng mình.... Nàng bối rối kéo kéo tay chàng:

-Hàn Thiếu phu quân! Chàng không định đem ta chặt đầu đấy chứ! Chàng nhìn xem! Hôn thê của chàng đáng yêu như vậy! Chàng nỡ sao!

Lý Uy đứng bên ngoài, thấy Mai Mai có ý bỏ đi, anh chạy lại:

-Mai Mai cô nương!

Mai Mai thở dài nàng lắc lắc :

-Người khỏi giải thích! Ta biết người đã đưa cho Hàn Thiếu chủ và không thể gửi đi!

Lý Uy cười trừ:

-Thật xin lỗi! Ta là người của Hàn gia! Không thể không qua người! Nhưng Mà bức thư ta đã gửi rồi, họ có lẽ đã nhận được!

Mai Mai tròn mắt vui vẻ :

-Thật sao! Ừm... Cô nàng ngẫm lại rồi mỉm cười :

-Không sao! Nô tỳ có trách ngài đâu! Ta chỉ là hơi thất vọng... Nhưng.. Ù sao ngài cũng gửi rồi nên... Không sao ạ!

Lý Uy nghe vậy không khỏi ngạc nhiên :

-Thất vọng sao! Cô nương quá kì vọng vào tại hạ rồi! Nhưng ta vẫn nên nói! Ta nghĩ không vì chuyện này mà chúng ta không là bằng hữu!

-Dạ... Bằng hữu ạ!

Lý Uy xoa đầu cô nàng:

-Không đc sao !

Mai Mai vui vẻ lắc đầu :

-Dạ Không! Nô tỳ chỉ là rất vui!

Lý Uy gật đầu, anh nhẹ nhàng nói:

-Ta nói thật với cô nương. Mọi việc trong phủ nếu không đc thiếu chủ cho phép ta e rằng... Sẽ bị lãng quên.. Chuyện Dạ Lam tiểu thư không ngoại lệ..

Mai Mai Nghe anh nói thì hiểu ra:

-Ngài ấy đúng là không thể không đề phòng!

-Đúng vậy! Lặn lội trên giang hồ! Sao có thể nói không!

Mai Mai gật đầu :

-Lý Hộ vệ! Ta có thể gặp nói chuyện với ngài ấy không?

Lý Uy ngạc nhiên :

-Có chuyện gì à!

Mai Mai gật đầu :

-Ta nghĩ nên nói với ngài ấy để ngài ấy hiểu hơn!

Lý Uy gật đầu :

-Đc! Vậy cô nương đi cùng ta!

Hàn Thiên nhìn nàng. Bản mặt của nàng đang tỏ ra đáng thương... Hừ! Sao chàng lại bị khuôn mặt đó cuốn hút. Trong mặt lơ đãng :

-Ai nói là người dễ thương ta không nỡ ra tay!

Dạ Lam xị mặt, nàng ngồi tẹt xuống:

-Huynh đừng vậy! Nếu huynh giết ta thì chẳng còn ai đến nấu bữa sáng, tạo niềm vui cho huynh, rồi chẳng ai yêu huynh nữa!

Hàn Thiên nhếch đôi mắt sang... "Yêu" từ này lọt qua lỗ tai chàng khiến não bộ có phần tê liệt.... Ánh mắt chàng xa xăm! Chàng khẽ cười nhưng không như mọi lần, lần này có chút ngọt ngào, chàng ngộ ra, rồi lắc lắc đầu khẽ... Lại nữa... Chết tiệt!

-Ta thấy nếu trừ đi cô nương ta sẽ đỡ phiền!

Dạ Lam nhìn lên, mặt nàng càng xị:

-Huynh không định làm thật chứ!



Hàn Thiên lừ lên:

-Nhìn ta giống đùa à!

Dạ Lam như nhớ ra, nàng cười tà mị:

-Hahaaha! Chàng sẽ không ra tay!

Hàn Thiên nhíu mày :

-Tại sao không!

Dạ Lam cười khì khì, nàng giơ ngón trỏ quệt lên đầu mũi dõng dạc nói:

-Nguyên tắc của chàng là không ra tay với phụ nữ cho nên....

Hàn Thiên nghiêng mặt:

-Ta nhớ cố nương từng nói... Cô nương là thiếu nữ!

Dạ Lam càng phấn khích :

-Nhưng ta đã vào Hàn gia! Nói thiếu nữ ai tin nữa chứ! Hàn Thiên ơi Hàn Thiên! Huynh lại bị chính nguyên tắc hại lại rồi!

Hàn Thiên hết nói, chàng im lặng..... Dạ Lam ngó thấy biểu hiện của chàng tủm tỉm cười :

- chàng im lặng là ngầm thừa nhận... Về phần phong thư đa tạ đã gửi giúp ta! Mà huynh không xem bức thư bên trong nhỉ!

Hàn Thiên nhìn lên:

-Nhìn ta quan tâm không!

Dạ Lam gật gật đầu:

-Tốt quá! Vậy là huynh chưa đọc! T nghĩ huynh đâu hẹp hòi đi làm chuyện dư thừa! Ta tin huynh!

Nghe vậy Hàn Thiên có chút chột dạ... Chàng.... Đã đọc....

Hàn Thiên lừ nhẹ:

-Cô nương có thể đi rồi!

Dạ Lam gật đầu :

-Vậy ta đi nhé! Về chuyện vừa nãy! Thật xin lỗi! Ta sẽ bù đắp cho chàng! Chàng muốn sao! Hay ta lấy thân báo đáp vậy!

Hàn Thiên trợn mắt... Hết nói... Chàng tiến lại gần chàng lạnh tanh ghé sát mặt nàng chỉ ra cửa:

-Việc bù đắp của cô nương có thể là.... Biến đi giùm!

Dạ Lam hừ nhẹ, nàng tươi cười, nhón chân hôn lên má Chàng:

-Vậy ta đi đây! Coi như là quà bù đắp! Ta sẽ đi ngay nhưng còn quay lại. Đừng nhớ ta quá!

Rồi nàng biến mất sau cánh cửa!

Hàn Thiên đơ ra.... 1s... 2s... 3s. Chàng như hoá đá. Động tác vừa rồi, chàng đưa tay lên mặt, nơi vừa xảy ra chuyện động trời. Bị hôn trộm.....

-Nàng ta.... Sao nàng ta dám...

Hàn Thiên giận dữ nhìn lên, tiếc là chẳng còn ai! Chàng lại bị xâm phạm thân thể... Sao co thể... Một nữ nhân, hôn vậy chứ!

-Dạ Lam.... Cô nương thật quá coi thường sự lạnh lùng của ta! Trên đời này! Cô nương là hết cách!

Chàng xanh mặt lại, thở dài, giờ chẳng thể làm gì.... Trên danh nghĩa hôn phu, nếu giờ ra tay phạt thì không tránh khỏi bàn tán... Rằng chàng không hiểu hôn nhân... Mà hơn hết chàng muốn cuộc hôn nhân chìm trong yên lặng. Bởi nó tóm lại.. Chỉ là một cuộc giao dịch kinh tế... Không hơn! Nên... Đành nhịn..

-Thiếu chủ! Mai Mai nô tỳ của Dạ Lam tiểu thư muốn diện kiến ngài!

Hàn Thiên nhìn lên:

-Không gặp!

Lý Uy quay sang Mai Mai, thở dài, cười trừ. Mai Mai thấy vậy cúi đầu ở bên ngoài nói:

-Xin người hãy nghe nô tỳ nói! Nó... Là chuyện liên quan đến Tiểu thư nhà thần mà người nên biết!

Hàn Thiên khẽ động mày:

-Vậy ta cho ngươi nói trong nửa cây nhang!

Mai Mai mừng rỡ cúi đầu lia lịa :

-Vâng... Vâng.. Thần sẽ nói!

Rồi cô nàng đi vào.. Lý Uy gật đầu với cô nàng rồi cũng vào theo... Vừa vào Hàn Thiên mở miệng :

-Nói đi! Thời gian để cho ngươi đc tính từ bây giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook