Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 12
Hoa Như Ngọc
21/01/2018
Hoa Nam nơi đây là địa bàn của ai, ai làm chủ, thì điều đó người dân đều biết. Người chủ ở đây, khác hoàn toàn với Hàn Thiên, vị thiếu chủ ở
Giang Nam. Nếu Giang Nam lời đồn về vị Thiếu chủ Hàn Thiên có bề ngoài
lạnh lùng thì vị Thiếu chủ Hoa Nam lại hoàn toàn trái ngược, hắn có bề
ngoài luôn luôn vui vẻ, mà bất kể cô gái nào đều muốn có được, trên môi
luôn xuất hiện nụ cười, tưởng chừng như vô cùng ấm áp nhưnh nụ cười ấy
đã khiến bao sinh linh phải tan cửa nát nhà, đầu lìa khỏi cổ... Người ta nói chính là....
Lương Anh!
Phải cái tên không còn xa lạ với người nơi đây. Miêu tả về hắn chỉ bằng hai từ "đáng sợ"....Nếu so với Hàn Thiên bên kia thì Lương Anh cũng đc xếp vào hàng tuấn mỹ. Hắn thân hình cao lớn, văn võ song toàn, là kẻ độc đoán, đặc biệt là giết người chẳng gớm tay......Luôn giao du với bên ngoài với phương châm Lợi dụng kẻ có quyền..... Có giá trị thì hoà nhã, không giá trị miễn bàn. Điều quan trọng hơn, con người phức tạp, muốn cái gì phải có bằng được. Phụ nữ bên hắn không thiếu, nhưng kẻ ở lại bên hắn chẳng có ai.....
So với Hàn Thiên, chàng nhan sắc ngang hàng với hắn, bề ngoài đc thiên hạ đồn rằng "Lạnh lùng".Có thể nói chỉ cần nhìn mặt chàng, ngay cả cái nhíu mày, hay cách nói chuyện đều khiến người đối diện rùng mình.... Con người bề ngoài khô khan nhưng tâm địa vô cùng chính trực, công tư phân minh, trọng dụng người tài, diệt trừ kẻ phản bội...Đặc biệt, số người chàng giết, chưa quá nhiều người, đa phần đều Lý Uy ra tay, bởi những kẻ chàng xuống tay chỉ toàn cao thủ... cùng lắm, chỉ những kẻ đáng giết...Khác hoàn toàn với Lương Anh, chàng là người coi phụ nữ là chán ghét, với chàng sự nghiệp quan trọng, phụ nữ có hay không chẳng cần biết.... Bề ngoài thế đấy nhưng ai biết đc tâm địa ra sao?
Lương Anh bề ngoài tươi cười như vậy nhưng tâm địa độc đoán, còn chafnv bề ngoài lạnh nhưng trong tâm lại thấu tình đạt lý.... Nhưng tiếc là xã hội thời ấy, người ta chẳng nhìn vào tâm địa, mà chỉ nhìn vào quyền thế tiền bạc, kẻ có tiền có quyền, người ấy thắng.....
Hai vị thiếu chủ tuy hai vùng đất khác nhau nhưng không tránh khỏi xô xát.... Lương Anh muốn làm bá chủ hai vùng nên nhiều lần lăm le, mở rộng vùng đất, với hắn kẻ thù đủ tiêu chuẩn đối đầu chỉ có Hàn Thiên. Hàn Thiên bình thường khi hợp tác cô cùng thuận lợi bằng các hình thức giao lưu nhưng khi thấy sự chen lấn vào vùng đất của mình thì nhịn không dc, chàng quyết tranh chấp đòi lại đất đai. Hai bên vô cùng căng thẳng, nhưng chỉ trên lý thuyết, còn thực tế, cả hai đều giữ khuôn mặt "Giả tạo".Hợp tác bên ngoài, đấu đá bên trong.....
Lương Anh nhìn tờ nhận hôn, cười nhẹ, hắn lướt qua đám nô bậc chỉ tay:
-Mau chuẩn bị! Lương Anh ta sắp lấy tiểu thư Dạ Gia! Nến tốt nhất phải long trọng không đc qua loa!
Đám nô bậc cúi đầu, lập tức đi làm ngay. Lương Anh đốt tờ giấy, vô thức tự nói:
-Tốt! Vậy là ta đã có đc mĩ nữ!
Một đám nữ bên ngoài ùa vào lòng hắn nũng nịu :
-Chàng không định thành hôn thật chứ! Sao vội vậy!
Lương Anh vuốt ve mấy mĩ nữ giọng nhạt nhoà:
-Lập gia thất là thường tình!
Mấy mĩ nữ bĩu môi:
-Vậy ả ta có xinh đẹp như bọn ta không!
Lương Anh lướt qua mấy mĩ nữ ỏng ẹo :
-Nàng ấy hả! Dĩ nhiên xinh đẹp nhưng cá tính mạnh mẽ, lại rất khôn ngoan, đâu như mấy nàng, miệng lưỡi ngọt ngào nhưng nào có thật lòng, chẳng phải vì tiền của ta sao?
Mấy mĩ nữ giật mình nhưng lại nũng nịu :
-Vậy chàng nạp bọn ta làm thiếp đi!
Lương Anh nhìn mấy ả ánh mắt tạo ý cười :
-Các nàng đúng là giống nhau, đều không từ thủ đoạn.. Nhưng..
Lương Anh bóp cằm mỹ nữ :
-Ra lệnh cho ta sao? Các nàng thật sự không sợ sẽ không thấy mặt trời? Phụ nữ đúng là giống nhau, đều đê tiện như nhau! Phụ nữ bên ta thiếu bao giờ! Cần nạp thiếp sao! Bọn người như mấy nàng ta gặp nhiều rồi! Đừng so sánh với nàng ấy! Ta chán mấy nàng rồi!
Hắn phất tay quản gia, như hiểu ý, một loạt ngân phiếu đưa tới, chàng cầm chúng vất ra trước mặt:
-Cầm và biến đi! Đừng để khi ta tắt nụ cười này!
Mấy ả nhìn nhau, rồi run run, con người này quá đáng sợ, ai nấy chạy ra vô tiền rồi tản đi hết, chẳng nói lời nào... Lương Anh nhếch mép nhìn trò hề:
-Đúng là như nhau!
Rồi như nhớ ra điều gì.. Hắn bất giác cười nhẹ.... Hôm ấy, Dạ Lam trốn ra ngoài ,nàng tung tăng đi trên phố thì gặp chuyện bất bình....
-Ngươi.... Các ngươi mau trói ả lại, thấy Lương thiếu chủ mà không tránh đường, đúng là chán sống!
Đám nô bậc tuân lệnh bắt người phụ nữ bán rau trước mặt.... Lương Anh nhìn người đó một lượt, rồi nhìn gánh hàng:
-Làm nghề mưu sinh!
Người phụ nữ gật đầu:
-Ta... Phải... Ta chỉ là không nhìn đường thôi, sao các người lại bắt ta!
Quản gia hừ nhẹ chỉ tay:
-đám hàng này chẳng bằng một móng tay của Lương thiếu chủ nhà ta!!!
Lương Anh cười nhẹ, nhặt một mớ rồi bung ra vất xuống:
-Kẻ chạm vào ta! Dù sơ qua cũng không thể tầm thường! Tự giải quyết đi!
Quản Gia gật đầu hắn chỉ tay:
-Đánh con tiện nhân này và phát nát rau cho ta!
Nữ dân sợ xanh mặt, run rẩy, khóc lóc:
-Các người đánh ta thì đánh đừng động đến nó, nó là miếng cơm của gia đình ta!!!
Quản gia chẳng động lòng hắn quát:
-Mau làm đi!
Dạ Lam hừ nhẹ, ức hiếp người quá đáng, nàng dậm mạnh chân, nhanh như cắt, nàng tiến lại bẻ tay đám nô bậc đang có ý phá đám rau, rồi giữ tay tên quản gia:
-Ngươi dám ra tay với phụ nữ!
Lương Anh nhìn cô nàng trước mặt... Mỹ nữ!!! Quá xinh đẹp, quá mạnh mẽ, dám phụ nữ chỉ biết mềm yếu khóc lóc thì nàng lại toán lên chí khí lạ thường. Lương Anh quay lại xem kịch..
Quản gia bị nắm tay, hất nàng ra:
-cô là ai! Khôn hồn thì biến ra! Không đừng trách bọn tay!
Dạ Lam cười nhạt, chỉ tay vào mặt hắn: -Mấy đám đàn ông các ngươi chỉ giỏi bắt nạt phụ nữ! Người ta chỉ là đi bán hàng không may chạm mà các người lại định xử lý người ta! Các người nghĩ các người là ai chứ!
Rồi nàng kéo nữ dân ra sau:
-Muốn động vào cô ấy! Bước qua xác ta!
Quản gia tức giận, nắm chặt tay:
-Lên cho ta! Không cần nể! Đánh cả hai!
Lương Anh nãy giờ xem màn kịch đã vui vẻ, hắn bước lên:
-Vị cô nương nói xem! Ả thường dân này nên đền bù ta ra sao!
Dạ Lam thấy người bước ra thì nhếch mép:
-Ra là công tử bột! Đền bù! Ta thấy ngươi vẫn khỏe mạnh, quần Áo tươm tất vậy mà đền bù! Định quá đáng sao!
Chỉ là tên công tử nhà nước giàu mà muốn ức hiếp dân lành sao! Rồi nàng vung tay lên kèm theo lời nói:
-Vậy để ta chạm vào xem ngươi là vật báu gì!
Đám hạ nhân giật mình tiến lại, hắn tiến lên giữ tay nàng ,phẩy ra ra hiệu không cần, cười nhẹ:
-Nàng mạnh dạn thật! Nàng không biết ta là ai sao không sợ ta sao!
Dạ Lam bị giữ tay nhưng miệng vẫn lên giọng:
-Ngươi chẳng qua là tên công tử bột đc nuông chiều, chuyên bắt nạt kẻ khác, bổn cô nương chẳng phí công để ý, huống chi... Giỏi thì ngươi cứ xé xác ta ra đi! Ta chẳng thấy sợ!
Lương Anh tròn mắt... Quá mạnh mẽ.. Quá đặc biệt, Hắn vui vẻ :
-Vậy ta xé xác cô nương phí quá rồi! Hay là nàng về làm hôn thê của ta đi!
Dạ Lam tròn mắt... Quá trơ trẽn.. Nàng hất tay hắn ra:
- Ngươi đúng là tên bệnh hoạn! Bổn cô nương không muốn dính đến ngươi! Nói đền bù bao nhiêu ta sẽ trả! Đừng ăn nói lung tung!
Lương Anh phì cười :
-Ta càng ngày càng hứng thú với nàng rồi! Nếu muốn giúp thì phải cho chót! Muốn ả ta k chịu hình thì đền đi!
Nữ dân càng sợ run nép đằng sau.. Nàng ghé đầu đừng sợ, rồi hất mặt lên:
-Ta nói cho ngươi nghe này công tử bột!
Rồi nàng ghé vào tai hắn, Lương Anh cười nghe nàng nói, tiếc là:
-TA KHÔNG THÈM LẤY NGƯƠI!
Lương Anh bị hét vào tai đêan giật mình. Quản gia tức giận hét lên:
-Cái cô tiểu thư này! Cô biết đây là ai không, là Lương Anh thiếu chủ Hoa NAM, Nổi tiếng lừng lẫy, vậy mà cô dám dám.... Mau bắt ả lại!
Dạ Lam nhìn sang bĩu môi :
-Ra là tên thiếu chủ! Sao định đe dọa ta à! Đây là Vĩnh Xuyên! Đâu phải địa bàn của hắn mà hắn lên mặt! Ngươi định làm chủ vùng đất này sao!
Lương Anh phất tay ra hiệu dừng lại, hắn tiếp lời:
-Ta chính là muốn vùng đất này! Cả nàng nữa!
Dạ Lam hừ nhẹ nàng rút ngân phiếu đưa hắn:
-Tiền đây coi như đền bù! Các ngươi cần tiền mà! Cần gì dài dòng! Còn nữa! Ta chẳng muốn lấy một kẻ như ngươi! Dạ Lam ta không hứng đứng đây đôi co! Tạm biệt!
Nói rồi nàng nhặt rau cho vào giỏi của nữ dân, rồi khoác tay đi:
-Đi thôi! Cái loại người khinh người như hắn thì cả đời chả lấy nổi ai!
Rồi nàng xoay lưng đi... Lương Anh nghe vậy cười cười... Hắn gọi lại:
-Ta sẽ có đc nàng, vùng đất này nữa!
Dạ Lam nghe vậy quay lại hét to:
-Ngươi đừng tưởng bở! Ta sẽ không để ý đến ngươi đâu!
Rồi nàng chuồn mất... Quản gia lên tiếng :
-Vậy để sao ạ!
Lương Anh gật đầu :
-Thì ra là Dạ Gia! Tốt! Ta muốn có nàng ấy! Mau gửi thư cầu hôn! Không lâu nữa vùng đất này của ta! Và nàng ấy cũng vậy! Thứ ta muốn có chẳng gì là không thể!
Quản Gia gật gật :
-Thần đi ngay!
Lương Anh nhìn theo bóng nàng:
-Ta càng ngày càng thích! Dạ Lam nàng thật thú vị!
Lương Anh!
Phải cái tên không còn xa lạ với người nơi đây. Miêu tả về hắn chỉ bằng hai từ "đáng sợ"....Nếu so với Hàn Thiên bên kia thì Lương Anh cũng đc xếp vào hàng tuấn mỹ. Hắn thân hình cao lớn, văn võ song toàn, là kẻ độc đoán, đặc biệt là giết người chẳng gớm tay......Luôn giao du với bên ngoài với phương châm Lợi dụng kẻ có quyền..... Có giá trị thì hoà nhã, không giá trị miễn bàn. Điều quan trọng hơn, con người phức tạp, muốn cái gì phải có bằng được. Phụ nữ bên hắn không thiếu, nhưng kẻ ở lại bên hắn chẳng có ai.....
So với Hàn Thiên, chàng nhan sắc ngang hàng với hắn, bề ngoài đc thiên hạ đồn rằng "Lạnh lùng".Có thể nói chỉ cần nhìn mặt chàng, ngay cả cái nhíu mày, hay cách nói chuyện đều khiến người đối diện rùng mình.... Con người bề ngoài khô khan nhưng tâm địa vô cùng chính trực, công tư phân minh, trọng dụng người tài, diệt trừ kẻ phản bội...Đặc biệt, số người chàng giết, chưa quá nhiều người, đa phần đều Lý Uy ra tay, bởi những kẻ chàng xuống tay chỉ toàn cao thủ... cùng lắm, chỉ những kẻ đáng giết...Khác hoàn toàn với Lương Anh, chàng là người coi phụ nữ là chán ghét, với chàng sự nghiệp quan trọng, phụ nữ có hay không chẳng cần biết.... Bề ngoài thế đấy nhưng ai biết đc tâm địa ra sao?
Lương Anh bề ngoài tươi cười như vậy nhưng tâm địa độc đoán, còn chafnv bề ngoài lạnh nhưng trong tâm lại thấu tình đạt lý.... Nhưng tiếc là xã hội thời ấy, người ta chẳng nhìn vào tâm địa, mà chỉ nhìn vào quyền thế tiền bạc, kẻ có tiền có quyền, người ấy thắng.....
Hai vị thiếu chủ tuy hai vùng đất khác nhau nhưng không tránh khỏi xô xát.... Lương Anh muốn làm bá chủ hai vùng nên nhiều lần lăm le, mở rộng vùng đất, với hắn kẻ thù đủ tiêu chuẩn đối đầu chỉ có Hàn Thiên. Hàn Thiên bình thường khi hợp tác cô cùng thuận lợi bằng các hình thức giao lưu nhưng khi thấy sự chen lấn vào vùng đất của mình thì nhịn không dc, chàng quyết tranh chấp đòi lại đất đai. Hai bên vô cùng căng thẳng, nhưng chỉ trên lý thuyết, còn thực tế, cả hai đều giữ khuôn mặt "Giả tạo".Hợp tác bên ngoài, đấu đá bên trong.....
Lương Anh nhìn tờ nhận hôn, cười nhẹ, hắn lướt qua đám nô bậc chỉ tay:
-Mau chuẩn bị! Lương Anh ta sắp lấy tiểu thư Dạ Gia! Nến tốt nhất phải long trọng không đc qua loa!
Đám nô bậc cúi đầu, lập tức đi làm ngay. Lương Anh đốt tờ giấy, vô thức tự nói:
-Tốt! Vậy là ta đã có đc mĩ nữ!
Một đám nữ bên ngoài ùa vào lòng hắn nũng nịu :
-Chàng không định thành hôn thật chứ! Sao vội vậy!
Lương Anh vuốt ve mấy mĩ nữ giọng nhạt nhoà:
-Lập gia thất là thường tình!
Mấy mĩ nữ bĩu môi:
-Vậy ả ta có xinh đẹp như bọn ta không!
Lương Anh lướt qua mấy mĩ nữ ỏng ẹo :
-Nàng ấy hả! Dĩ nhiên xinh đẹp nhưng cá tính mạnh mẽ, lại rất khôn ngoan, đâu như mấy nàng, miệng lưỡi ngọt ngào nhưng nào có thật lòng, chẳng phải vì tiền của ta sao?
Mấy mĩ nữ giật mình nhưng lại nũng nịu :
-Vậy chàng nạp bọn ta làm thiếp đi!
Lương Anh nhìn mấy ả ánh mắt tạo ý cười :
-Các nàng đúng là giống nhau, đều không từ thủ đoạn.. Nhưng..
Lương Anh bóp cằm mỹ nữ :
-Ra lệnh cho ta sao? Các nàng thật sự không sợ sẽ không thấy mặt trời? Phụ nữ đúng là giống nhau, đều đê tiện như nhau! Phụ nữ bên ta thiếu bao giờ! Cần nạp thiếp sao! Bọn người như mấy nàng ta gặp nhiều rồi! Đừng so sánh với nàng ấy! Ta chán mấy nàng rồi!
Hắn phất tay quản gia, như hiểu ý, một loạt ngân phiếu đưa tới, chàng cầm chúng vất ra trước mặt:
-Cầm và biến đi! Đừng để khi ta tắt nụ cười này!
Mấy ả nhìn nhau, rồi run run, con người này quá đáng sợ, ai nấy chạy ra vô tiền rồi tản đi hết, chẳng nói lời nào... Lương Anh nhếch mép nhìn trò hề:
-Đúng là như nhau!
Rồi như nhớ ra điều gì.. Hắn bất giác cười nhẹ.... Hôm ấy, Dạ Lam trốn ra ngoài ,nàng tung tăng đi trên phố thì gặp chuyện bất bình....
-Ngươi.... Các ngươi mau trói ả lại, thấy Lương thiếu chủ mà không tránh đường, đúng là chán sống!
Đám nô bậc tuân lệnh bắt người phụ nữ bán rau trước mặt.... Lương Anh nhìn người đó một lượt, rồi nhìn gánh hàng:
-Làm nghề mưu sinh!
Người phụ nữ gật đầu:
-Ta... Phải... Ta chỉ là không nhìn đường thôi, sao các người lại bắt ta!
Quản gia hừ nhẹ chỉ tay:
-đám hàng này chẳng bằng một móng tay của Lương thiếu chủ nhà ta!!!
Lương Anh cười nhẹ, nhặt một mớ rồi bung ra vất xuống:
-Kẻ chạm vào ta! Dù sơ qua cũng không thể tầm thường! Tự giải quyết đi!
Quản Gia gật đầu hắn chỉ tay:
-Đánh con tiện nhân này và phát nát rau cho ta!
Nữ dân sợ xanh mặt, run rẩy, khóc lóc:
-Các người đánh ta thì đánh đừng động đến nó, nó là miếng cơm của gia đình ta!!!
Quản gia chẳng động lòng hắn quát:
-Mau làm đi!
Dạ Lam hừ nhẹ, ức hiếp người quá đáng, nàng dậm mạnh chân, nhanh như cắt, nàng tiến lại bẻ tay đám nô bậc đang có ý phá đám rau, rồi giữ tay tên quản gia:
-Ngươi dám ra tay với phụ nữ!
Lương Anh nhìn cô nàng trước mặt... Mỹ nữ!!! Quá xinh đẹp, quá mạnh mẽ, dám phụ nữ chỉ biết mềm yếu khóc lóc thì nàng lại toán lên chí khí lạ thường. Lương Anh quay lại xem kịch..
Quản gia bị nắm tay, hất nàng ra:
-cô là ai! Khôn hồn thì biến ra! Không đừng trách bọn tay!
Dạ Lam cười nhạt, chỉ tay vào mặt hắn: -Mấy đám đàn ông các ngươi chỉ giỏi bắt nạt phụ nữ! Người ta chỉ là đi bán hàng không may chạm mà các người lại định xử lý người ta! Các người nghĩ các người là ai chứ!
Rồi nàng kéo nữ dân ra sau:
-Muốn động vào cô ấy! Bước qua xác ta!
Quản gia tức giận, nắm chặt tay:
-Lên cho ta! Không cần nể! Đánh cả hai!
Lương Anh nãy giờ xem màn kịch đã vui vẻ, hắn bước lên:
-Vị cô nương nói xem! Ả thường dân này nên đền bù ta ra sao!
Dạ Lam thấy người bước ra thì nhếch mép:
-Ra là công tử bột! Đền bù! Ta thấy ngươi vẫn khỏe mạnh, quần Áo tươm tất vậy mà đền bù! Định quá đáng sao!
Chỉ là tên công tử nhà nước giàu mà muốn ức hiếp dân lành sao! Rồi nàng vung tay lên kèm theo lời nói:
-Vậy để ta chạm vào xem ngươi là vật báu gì!
Đám hạ nhân giật mình tiến lại, hắn tiến lên giữ tay nàng ,phẩy ra ra hiệu không cần, cười nhẹ:
-Nàng mạnh dạn thật! Nàng không biết ta là ai sao không sợ ta sao!
Dạ Lam bị giữ tay nhưng miệng vẫn lên giọng:
-Ngươi chẳng qua là tên công tử bột đc nuông chiều, chuyên bắt nạt kẻ khác, bổn cô nương chẳng phí công để ý, huống chi... Giỏi thì ngươi cứ xé xác ta ra đi! Ta chẳng thấy sợ!
Lương Anh tròn mắt... Quá mạnh mẽ.. Quá đặc biệt, Hắn vui vẻ :
-Vậy ta xé xác cô nương phí quá rồi! Hay là nàng về làm hôn thê của ta đi!
Dạ Lam tròn mắt... Quá trơ trẽn.. Nàng hất tay hắn ra:
- Ngươi đúng là tên bệnh hoạn! Bổn cô nương không muốn dính đến ngươi! Nói đền bù bao nhiêu ta sẽ trả! Đừng ăn nói lung tung!
Lương Anh phì cười :
-Ta càng ngày càng hứng thú với nàng rồi! Nếu muốn giúp thì phải cho chót! Muốn ả ta k chịu hình thì đền đi!
Nữ dân càng sợ run nép đằng sau.. Nàng ghé đầu đừng sợ, rồi hất mặt lên:
-Ta nói cho ngươi nghe này công tử bột!
Rồi nàng ghé vào tai hắn, Lương Anh cười nghe nàng nói, tiếc là:
-TA KHÔNG THÈM LẤY NGƯƠI!
Lương Anh bị hét vào tai đêan giật mình. Quản gia tức giận hét lên:
-Cái cô tiểu thư này! Cô biết đây là ai không, là Lương Anh thiếu chủ Hoa NAM, Nổi tiếng lừng lẫy, vậy mà cô dám dám.... Mau bắt ả lại!
Dạ Lam nhìn sang bĩu môi :
-Ra là tên thiếu chủ! Sao định đe dọa ta à! Đây là Vĩnh Xuyên! Đâu phải địa bàn của hắn mà hắn lên mặt! Ngươi định làm chủ vùng đất này sao!
Lương Anh phất tay ra hiệu dừng lại, hắn tiếp lời:
-Ta chính là muốn vùng đất này! Cả nàng nữa!
Dạ Lam hừ nhẹ nàng rút ngân phiếu đưa hắn:
-Tiền đây coi như đền bù! Các ngươi cần tiền mà! Cần gì dài dòng! Còn nữa! Ta chẳng muốn lấy một kẻ như ngươi! Dạ Lam ta không hứng đứng đây đôi co! Tạm biệt!
Nói rồi nàng nhặt rau cho vào giỏi của nữ dân, rồi khoác tay đi:
-Đi thôi! Cái loại người khinh người như hắn thì cả đời chả lấy nổi ai!
Rồi nàng xoay lưng đi... Lương Anh nghe vậy cười cười... Hắn gọi lại:
-Ta sẽ có đc nàng, vùng đất này nữa!
Dạ Lam nghe vậy quay lại hét to:
-Ngươi đừng tưởng bở! Ta sẽ không để ý đến ngươi đâu!
Rồi nàng chuồn mất... Quản gia lên tiếng :
-Vậy để sao ạ!
Lương Anh gật đầu :
-Thì ra là Dạ Gia! Tốt! Ta muốn có nàng ấy! Mau gửi thư cầu hôn! Không lâu nữa vùng đất này của ta! Và nàng ấy cũng vậy! Thứ ta muốn có chẳng gì là không thể!
Quản Gia gật gật :
-Thần đi ngay!
Lương Anh nhìn theo bóng nàng:
-Ta càng ngày càng thích! Dạ Lam nàng thật thú vị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.