Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 20
Hoa Như Ngọc
21/01/2018
Hàn Thiên nhìn nàng, liếc qua một lượt, nàng vẫn ngủ say, vết thương
cũng nhẹ, chỉ là ngoài da, loại độc này cũng đc loại bỏ.... Nàng thật
ngốc, rõ ràng từng nói:
-Ta sợ máu!
Phải! Nàng sợ nó đến run rẩy! Lúc đánh nhau với mấy tên sát thủ! Nàng đa phần chỉ làm họ bị thương nhẹ, không ra tay tàn độc.. Chàng biết vậy nên mới nhẹ tay chỉ đả thương nhẹ chúng để tránh làm nàng sợ, tiếc là chúng lại làm tới, là chàng sơ suất...Chàng nắm chặt tay, lâgn này đi, không rõ sống chết, với khả năng của chàng thì nếu cẩn thận có thể toàn mạng, nhưng sẽ có ngoại lệ, nếu nàng theo đi... Mà tính nàng, nếu biết sẽ theo cùng, chàng nhíu mày.. Chàng chỉ là lo cho nàng, sợ nàng liên lụy, sau buổi tối hôm qua chàng đã gần như lo lắng, sẽ không lặp lại, chàng mỉm cười
-Nếu ta không còn cô nương phải sống tốt!!! Chàng để lá thư với dòng chữc:
-Tạm biệt!
Rồi chàng nhẹ nhàng đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa...
Chàng leo lên ngựa, cúi người :
-Nhớ lời ta dặn! Đặc biệt chăm sóc tốt Dạ Lam! Đừng để nàng ta biết gì cả! Ta sẽ trở lại
lý Uy gật đầu, cúi đầu:
-Người nhớ bảo trọng! Thần sẽ chờ người quay lại!
Hàn Thiên cười nhẹ, chàng xoay ngựa đi... Đám lính cúi đầu :
-Cung tiễn thiếu chủ!
Mai Mai chạy hốt hoảng về Phía Lý Uy:
-Không xong rồi Lý hộ vệ! Dạ Lam tiểu thư cô ấy bỏ đi rồi!
Lý Uy tròn mắt, anh chạy thẳng đến phòng nàng, tiếc là chỉ còn lại lá thư:
-Ta sẽ đi cùng Hàn Thiên! Đừng lo cho ta!
Lý Uy bóp nát lá thư :
-Chết tiệt! Sao tiểu thư lại biết!
Đám nô tỳ quỳ xuống, khóc lóc :
-Là bọn thần.. Bọn thần bàn tán, tiếc là cô ấy là nghe thấy!
-Cái gì! Các ngươi....
Lý Uy chỉ tay chỉ trích...
Mai Mai loay hoay :
-Nô tỳ không biết! Lúc mang nước vào cô ấy đã không còn ở đây! Làm sao đây!
Mai Mai khóc nức lên, Lý Uy thở dài :
-Quá muộn, có lẽ cô ấy đã theo sau ngài ấy rồi! Chúng ta căn bản đuổi không kịp!
Mai Mai nức nở :
-Sao cô ấy có thể ra khỏi phủ khi không có lệnh bài chứ!
Lý Uy chép miệng :
-Chỉ tại, quân lính ra cửa chính tiễn thiếu chủ! Nên cửa phụ, căn bản không có ai! Là ta sơ suất!
Mai Mai khóc to, cô nàng nấc lên:
-Vậy.. Vậy... Làm sao đây! Lần này nguy hiểm vậy!
Lý Uy thở dài :
-Vốn đã nguy hiểm! Giờ tiểu thư lại theo nữa! Càng tăng thêm nguy hiểm! Có lẽ phải dựa vào số mệnh của hai bọn họ rồi!
Mai Mai hướng nhìn ra ngoài :
-Tiểu thư! Người nhất định phải bình an trở về!
Một canh giờ trước...
Dạ Lam tỉnh dậy, tay nàng căn bản đã đỡ nhưng vẫn đau nhức, đầu hơi đau, nàng mở mắt... Hình như hôm qua ai đó ôm nàng, rồi những lời hôm qua... Nàng mơ hồ nhớ lại, tiếc là không rõ, như lần trước cũng vậy, nành căn bản không nhớ.... Mai Mai thấy nàng tỉnh, vui vẻ bước vào:
-Người tỉnh rồi!
Dạ Lam nhìn lên:
-Là ai đưa ta về! Ai đã băng cho ta!
Mai Mai sực nhớ, cô nàng nhấp máy:
-Dạ... Là thái y!
Dạ Lam cười nhạt! Vậy mà nàng lại mong người đó là ai kia.. Thì ra là ảo mộng, nhưng nó lại chân thực, nàng mơ hồ thấy đc sự lo lắng của chàng,,, là nàng mơ tưởng, như nhớ ra nàng nói:
-Hàn Thiên có sao không!
Mai Mai mỉm cười :
-Ngài ấy vẫn ổn!
Dạ Lam thở phào :
-Vậy tốt! Em đi rót nước cho ta đi! Ta rất khát!
Mai Mai gật gật đầu.... Dạ Lam liếc nhẹ mắt, thấy tờ giấy bên bàn, nàng đứng dậy với tay:
-Là của ai!
Dòng chữ tạm biệt in rõ nét! Nàng nhìn ra rồi! Là Hàn Thiên! Sao lại tạm biệt, nàng lắc đầu không hiểu
-Mau mau ra tiễn thiếu chủ! Ngài ấy sắp đi rồi!
Dạ Lam tròn mắt chạy ra bên cửa...
-Nghe nói ngài ấy sẽ không thể về nữa
-Sao lại vậy!
-Ta tình cờ nghe nói thiếu chủ Lương Anh kết hôn! Mời ngài ấy! Nhưng thực chất là cái bẫy!
-Vậy thì...
-Mau đi thôi! Để người khác nghe đc là không ổn đâu! Nhất là Tiểu thư Dạ Lam...
-Yên tâm cô ấy vẫn chưa tỉnh!
-Đi mau!
Đám nô tỳ đi qua. Tiếc là nàng nghe thấy hết... Nàng nắm chặt lá thư vò nát... Thì ra là thế... Tạm biệt cái gì chứ... Biết là nguy hiểm mà vẫn đi... Cái tên mặt lạnh Hàn Thiên này... Không đc! Nàng phải theo ngăn cản hắn....
Rồi nàng viết nhanh đôi ba từ, thu dọn đồ đạc, vội vã chạy ra ngoài.... Nàng thấy cửa sau trống rỗng
-Cung tiễn thiếu chủ!
Câu nói xuyên qua tai nàng, nàng giật mình chạy vòng ra cửa sau...
Thấy có người có ngựa đi qua, nàng vẫy tay:
-Vị huynh này... Ngựa là cho ai!
Một thường dân trả lời :
-Là ngựa của Lý hộ vệ trong phủ!
Dạ Lam gật đầu :
-Vậy ta mượn tạm!
Thường dân lắc lắc :
-Không đc!
Thấy tiếng ngựa, nàng vội nhảy lên:
-Đắc tội!
Nàng đưa tay, một dải khăn trước mặt thường dân... Lúc y mở mắt đã thấy nàng cữa ngựa bỏ đi! Dải khăn cũng biết mất
-Đa tạ!
Nàng cứ vậy theo chàng nhưng tiếc là.... Nàng không biết cữa ngựa!
Xong rồi! Nàng loay hoay, ngựa cứ vậy lao đi! Nàng hơi sợ! Thở dài, dùng dải băng trong tay định hướng đường đi! Chàng mau chóng biến mất khỏi tầm mắt, nàng hừ lạnh, đành hỏi đường, rồi phải khéo léo lái hướng ngựa... Đúng là ngựa tốt, nó cũng rất ngoan, nàng chuyển hướng là nó chuyển, nhưng nàng rất tốn sức, nàng vỗ vỗ bờm nó:
-Ngựa à! Thương ta! Để ta có thể gặp chàng nhé!
Ngựa cứ thế lao đi, Dạ Lam giật mình!!! Chết tiệt! Nàng lại động vào chỗ nó nhạy cảm, ngựa lao nhanh hơn
-Á.. Á.. Con ngựa chết tiệt... Ta vừa nói mà ngươi đã phản à.... Không đc... Vòng qua đó.. Nàng vất vả điều chỉnh hướng... Nàng hét lên:
-Cái tên Hàn Thiên chết tiệt! Tất cả là tại huynh nữa! Bản Cô nương không biết cữa ngựa....
Hàn Thiên dừng bên một cánh rừng... Giờ đang ở giữa ranh giới Hoa Nam và Giang Nam,,trời cũng đã xế chiều, chàng dừng lại, xuống ngựa, nghỉ bên đường :
-Có lẽ hơi vội!
Chàng mở nắp bình nước, cầm như vậy... Dạ Lam có lẽ đã tỉnh, tiếc là chàng đã dời đi... Với năng lực của Lý Uy chắc chắn sẽ giữ nàng lại, và đương nhiên, nàng sẽ không biết gì về chuyến đi này.... Hàn Thiên nhìn lên, cười nhẹ.... Tối qua đi cùng nàng, chàng đã rất vui, cảm xúc có vẻ miên man, để mặc nàng cười nói kéo tay...
-Huynh thật là... Đừng để cái mặt lạnh nữa! Không khí đang vui nhìn hết muốn đi nữa rồi!
Nàng cứ tung tăng mà đi, vui vẻ cười nói
-Sớm biết đi cùng huynh vậy! Ta sẽ trang điểm rồi! Làm ta thật xấu xí!
Thấy nàng phụng phịu, chàng bật cười...thật ra lễ hội cũng không tẻ nhạt như chàng nghĩ, ngẫm lại, thấy cũng khá hay... Rồi chàng khẽ nhìn nàng, có hay không vẫn đẹp, nét đẹp vô tư, có phần nhẹ nhàng, tiếc là nó lại ngược với tính cách của nàng.... Hàn Thiên lắc đầu :
-Mình càng ngày càng đánh mất chính mình! Sao lại nghĩ đến nàng ta! Sao lại lo lắng cho nàng ta! Chỉ là ảo giác tạm thời! Hàn Thiên ta sao có thể vì nữ nhân mà lay động đến thế!
Chàng thở dài, cầm bình nước, cơ hồ uống thì đằng xa,một bóng người lao đến:
- May quá! Hàn Thiên ta cuối cùng cũng tìm đc huynh rồi!
Hàn Thiên bị sặc, giọng nói này, sao có thể, nàng ta rõ ràng ở trong phủ, là ảo giác, lúc nàng lướt qua quát chàng mới tỉnh ngộ:
-Tên Hàn Thiên chết tiệt! Huynh còn uống nữa à! Ngựa làm sao mà dừng! Ta... Ta không thể điều khiển nó nữa!
Nàng lướt qua chàng, bình nước đc đặt mạnh xuống, một bóng hình cao lớn lướt về phía ngựa:
-Sao lại như vậy! Sai nàng ta lại có mặt ở đây!!!
-Ta sợ máu!
Phải! Nàng sợ nó đến run rẩy! Lúc đánh nhau với mấy tên sát thủ! Nàng đa phần chỉ làm họ bị thương nhẹ, không ra tay tàn độc.. Chàng biết vậy nên mới nhẹ tay chỉ đả thương nhẹ chúng để tránh làm nàng sợ, tiếc là chúng lại làm tới, là chàng sơ suất...Chàng nắm chặt tay, lâgn này đi, không rõ sống chết, với khả năng của chàng thì nếu cẩn thận có thể toàn mạng, nhưng sẽ có ngoại lệ, nếu nàng theo đi... Mà tính nàng, nếu biết sẽ theo cùng, chàng nhíu mày.. Chàng chỉ là lo cho nàng, sợ nàng liên lụy, sau buổi tối hôm qua chàng đã gần như lo lắng, sẽ không lặp lại, chàng mỉm cười
-Nếu ta không còn cô nương phải sống tốt!!! Chàng để lá thư với dòng chữc:
-Tạm biệt!
Rồi chàng nhẹ nhàng đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa...
Chàng leo lên ngựa, cúi người :
-Nhớ lời ta dặn! Đặc biệt chăm sóc tốt Dạ Lam! Đừng để nàng ta biết gì cả! Ta sẽ trở lại
lý Uy gật đầu, cúi đầu:
-Người nhớ bảo trọng! Thần sẽ chờ người quay lại!
Hàn Thiên cười nhẹ, chàng xoay ngựa đi... Đám lính cúi đầu :
-Cung tiễn thiếu chủ!
Mai Mai chạy hốt hoảng về Phía Lý Uy:
-Không xong rồi Lý hộ vệ! Dạ Lam tiểu thư cô ấy bỏ đi rồi!
Lý Uy tròn mắt, anh chạy thẳng đến phòng nàng, tiếc là chỉ còn lại lá thư:
-Ta sẽ đi cùng Hàn Thiên! Đừng lo cho ta!
Lý Uy bóp nát lá thư :
-Chết tiệt! Sao tiểu thư lại biết!
Đám nô tỳ quỳ xuống, khóc lóc :
-Là bọn thần.. Bọn thần bàn tán, tiếc là cô ấy là nghe thấy!
-Cái gì! Các ngươi....
Lý Uy chỉ tay chỉ trích...
Mai Mai loay hoay :
-Nô tỳ không biết! Lúc mang nước vào cô ấy đã không còn ở đây! Làm sao đây!
Mai Mai khóc nức lên, Lý Uy thở dài :
-Quá muộn, có lẽ cô ấy đã theo sau ngài ấy rồi! Chúng ta căn bản đuổi không kịp!
Mai Mai nức nở :
-Sao cô ấy có thể ra khỏi phủ khi không có lệnh bài chứ!
Lý Uy chép miệng :
-Chỉ tại, quân lính ra cửa chính tiễn thiếu chủ! Nên cửa phụ, căn bản không có ai! Là ta sơ suất!
Mai Mai khóc to, cô nàng nấc lên:
-Vậy.. Vậy... Làm sao đây! Lần này nguy hiểm vậy!
Lý Uy thở dài :
-Vốn đã nguy hiểm! Giờ tiểu thư lại theo nữa! Càng tăng thêm nguy hiểm! Có lẽ phải dựa vào số mệnh của hai bọn họ rồi!
Mai Mai hướng nhìn ra ngoài :
-Tiểu thư! Người nhất định phải bình an trở về!
Một canh giờ trước...
Dạ Lam tỉnh dậy, tay nàng căn bản đã đỡ nhưng vẫn đau nhức, đầu hơi đau, nàng mở mắt... Hình như hôm qua ai đó ôm nàng, rồi những lời hôm qua... Nàng mơ hồ nhớ lại, tiếc là không rõ, như lần trước cũng vậy, nành căn bản không nhớ.... Mai Mai thấy nàng tỉnh, vui vẻ bước vào:
-Người tỉnh rồi!
Dạ Lam nhìn lên:
-Là ai đưa ta về! Ai đã băng cho ta!
Mai Mai sực nhớ, cô nàng nhấp máy:
-Dạ... Là thái y!
Dạ Lam cười nhạt! Vậy mà nàng lại mong người đó là ai kia.. Thì ra là ảo mộng, nhưng nó lại chân thực, nàng mơ hồ thấy đc sự lo lắng của chàng,,, là nàng mơ tưởng, như nhớ ra nàng nói:
-Hàn Thiên có sao không!
Mai Mai mỉm cười :
-Ngài ấy vẫn ổn!
Dạ Lam thở phào :
-Vậy tốt! Em đi rót nước cho ta đi! Ta rất khát!
Mai Mai gật gật đầu.... Dạ Lam liếc nhẹ mắt, thấy tờ giấy bên bàn, nàng đứng dậy với tay:
-Là của ai!
Dòng chữ tạm biệt in rõ nét! Nàng nhìn ra rồi! Là Hàn Thiên! Sao lại tạm biệt, nàng lắc đầu không hiểu
-Mau mau ra tiễn thiếu chủ! Ngài ấy sắp đi rồi!
Dạ Lam tròn mắt chạy ra bên cửa...
-Nghe nói ngài ấy sẽ không thể về nữa
-Sao lại vậy!
-Ta tình cờ nghe nói thiếu chủ Lương Anh kết hôn! Mời ngài ấy! Nhưng thực chất là cái bẫy!
-Vậy thì...
-Mau đi thôi! Để người khác nghe đc là không ổn đâu! Nhất là Tiểu thư Dạ Lam...
-Yên tâm cô ấy vẫn chưa tỉnh!
-Đi mau!
Đám nô tỳ đi qua. Tiếc là nàng nghe thấy hết... Nàng nắm chặt lá thư vò nát... Thì ra là thế... Tạm biệt cái gì chứ... Biết là nguy hiểm mà vẫn đi... Cái tên mặt lạnh Hàn Thiên này... Không đc! Nàng phải theo ngăn cản hắn....
Rồi nàng viết nhanh đôi ba từ, thu dọn đồ đạc, vội vã chạy ra ngoài.... Nàng thấy cửa sau trống rỗng
-Cung tiễn thiếu chủ!
Câu nói xuyên qua tai nàng, nàng giật mình chạy vòng ra cửa sau...
Thấy có người có ngựa đi qua, nàng vẫy tay:
-Vị huynh này... Ngựa là cho ai!
Một thường dân trả lời :
-Là ngựa của Lý hộ vệ trong phủ!
Dạ Lam gật đầu :
-Vậy ta mượn tạm!
Thường dân lắc lắc :
-Không đc!
Thấy tiếng ngựa, nàng vội nhảy lên:
-Đắc tội!
Nàng đưa tay, một dải khăn trước mặt thường dân... Lúc y mở mắt đã thấy nàng cữa ngựa bỏ đi! Dải khăn cũng biết mất
-Đa tạ!
Nàng cứ vậy theo chàng nhưng tiếc là.... Nàng không biết cữa ngựa!
Xong rồi! Nàng loay hoay, ngựa cứ vậy lao đi! Nàng hơi sợ! Thở dài, dùng dải băng trong tay định hướng đường đi! Chàng mau chóng biến mất khỏi tầm mắt, nàng hừ lạnh, đành hỏi đường, rồi phải khéo léo lái hướng ngựa... Đúng là ngựa tốt, nó cũng rất ngoan, nàng chuyển hướng là nó chuyển, nhưng nàng rất tốn sức, nàng vỗ vỗ bờm nó:
-Ngựa à! Thương ta! Để ta có thể gặp chàng nhé!
Ngựa cứ thế lao đi, Dạ Lam giật mình!!! Chết tiệt! Nàng lại động vào chỗ nó nhạy cảm, ngựa lao nhanh hơn
-Á.. Á.. Con ngựa chết tiệt... Ta vừa nói mà ngươi đã phản à.... Không đc... Vòng qua đó.. Nàng vất vả điều chỉnh hướng... Nàng hét lên:
-Cái tên Hàn Thiên chết tiệt! Tất cả là tại huynh nữa! Bản Cô nương không biết cữa ngựa....
Hàn Thiên dừng bên một cánh rừng... Giờ đang ở giữa ranh giới Hoa Nam và Giang Nam,,trời cũng đã xế chiều, chàng dừng lại, xuống ngựa, nghỉ bên đường :
-Có lẽ hơi vội!
Chàng mở nắp bình nước, cầm như vậy... Dạ Lam có lẽ đã tỉnh, tiếc là chàng đã dời đi... Với năng lực của Lý Uy chắc chắn sẽ giữ nàng lại, và đương nhiên, nàng sẽ không biết gì về chuyến đi này.... Hàn Thiên nhìn lên, cười nhẹ.... Tối qua đi cùng nàng, chàng đã rất vui, cảm xúc có vẻ miên man, để mặc nàng cười nói kéo tay...
-Huynh thật là... Đừng để cái mặt lạnh nữa! Không khí đang vui nhìn hết muốn đi nữa rồi!
Nàng cứ tung tăng mà đi, vui vẻ cười nói
-Sớm biết đi cùng huynh vậy! Ta sẽ trang điểm rồi! Làm ta thật xấu xí!
Thấy nàng phụng phịu, chàng bật cười...thật ra lễ hội cũng không tẻ nhạt như chàng nghĩ, ngẫm lại, thấy cũng khá hay... Rồi chàng khẽ nhìn nàng, có hay không vẫn đẹp, nét đẹp vô tư, có phần nhẹ nhàng, tiếc là nó lại ngược với tính cách của nàng.... Hàn Thiên lắc đầu :
-Mình càng ngày càng đánh mất chính mình! Sao lại nghĩ đến nàng ta! Sao lại lo lắng cho nàng ta! Chỉ là ảo giác tạm thời! Hàn Thiên ta sao có thể vì nữ nhân mà lay động đến thế!
Chàng thở dài, cầm bình nước, cơ hồ uống thì đằng xa,một bóng người lao đến:
- May quá! Hàn Thiên ta cuối cùng cũng tìm đc huynh rồi!
Hàn Thiên bị sặc, giọng nói này, sao có thể, nàng ta rõ ràng ở trong phủ, là ảo giác, lúc nàng lướt qua quát chàng mới tỉnh ngộ:
-Tên Hàn Thiên chết tiệt! Huynh còn uống nữa à! Ngựa làm sao mà dừng! Ta... Ta không thể điều khiển nó nữa!
Nàng lướt qua chàng, bình nước đc đặt mạnh xuống, một bóng hình cao lớn lướt về phía ngựa:
-Sao lại như vậy! Sai nàng ta lại có mặt ở đây!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.