Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 25
Hoa Như Ngọc
21/01/2018
Hàn Thiên cứ ngồi như vậy, chàng biết nàng tủi thân, rõ ràng là như vậy, người con gái này, chẳng bao giờ đưa ra bộ mặt yếu đuối trước mặt
chàng... Lúc nào cũng vậy, không tức giận thì cười... Hàn Thiên thở dài, sao nàng lại không sống thật là với bản thân, ít nhất là trước mặt
chàng.... Hàn Thiên nhìn ra ngoài, đêm đã lành lạnh, gió mùa đông thổi
ào ạt.... Nàng căn bản chưa về, nơi đây là khách lại là nguy hiểm.....
Sở dĩ chàng chưa nhận nàng vì chàng sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lúc
Lương Anh động tay kéo nàng, theo bản năng chàng vùng dậy... Dạ Lam vốn
là của chàng, dám lôi kéo trước mặt chàng, chàng không bỏ qua... Nhưng
Dạ Lam không hiểu, nàng đã hiểu lầm, trăng lên cao, chàng chợt nhận ra
nàng không biết đường, nơi đây lại xa lạ, theo bản năng chàng bật dậy
bước ra ngoài....
Dạ Lam bỏ đi ra ngoài, nàng thấy tủi thân, nhưng lại sợ mình khóc trước mặt chàng, nàng cười nhạt. Lúc nói là nô bậc, trước ánh mắt xăm soi của mọi người, ánh mắt nhìn chàng như vậy, vậy mà chàng lại im lặng, rõ ràng trên sự thật, họ là phu thê. Phải chăng chàng đã động lòng Phương tài nữ kia... Nàng cứ đi rồi hổ thẹn... Phải! Nàng ấy là tuyệt sắc giai nhân, ngày xưa, nàng tự tin mình xứng đáng bên chàng bởi dung mạo hoàn mĩ nhưng hôm nay, nàng ta xuất hiện, nàng mới biết, cái gì gọi là hơn thua.. Đã vậy tính cách thùy mị mẫu mực, làm nên đại sự, còn nàng lại quá năng nổ, nói sâu sắc cũng chỉ là một tiểu thư dong chơi chẳng có gì đặc biệt.... Nàng lo sợ, bởi họ chưa chính thức thành thân, mọi thứ có thể thay đổi, huống chi, chàng lại chủ động, nàng mất con thời gian như vậy, chàng lại chẳng có cái nhìn ấm áp, lời nói hành động lạnh tanh, vậy mà với Phương Mĩ kia, chàng lại có phần dịu dàng..... Nàng gạt nước mắt, nhìn lên trời... Nàng thấy bất lực, thấy tủi hờn, nhưng chỉ có thể tự nghĩ tự đau tự quên.... Tiếng cười nhếch đằng xa, Hoàng Liên khoanh tay đi lại:
-Chào Thiếu thủ phu nhân!
Dạ Lam nhìn lên, nàng giữ bộ mặt nghiêng người, mặt có phần lạnh:
-ồ! Chào gì! Chúng ta là người nhà! Sao lại khách sáo vậy chứ!
Hoàng Liên nhếch mép, bà ta cười nhạt:
-Tao nghĩ không còn ai thì mày khỏi đóng kịch gia đình!
Hàn Thiên đứng lại, chàng theo dõi từ xa.....
Dạ Lam bước lại gần bà ta, vỗ vai:
-Về tài diễn sâu thì ta phải học hỏi bà nhiều rồi! Sự việc hôm nay cũng là trong miệng lưỡi của bà mà ra! Sau nhiều năm, con người bà chẳng ngộ ra mà còn nuôi dã tâm nhiều đến vậy!
Hoàng Liên cười che miệng:
-Mày đã quá khen! Tao đây diễn nhiều năm với cha mày, cha mày vẫn tin! Ôi dạ Lam tao thấy thương hại mày quá, cha mày luôn tin tưởng những kẻ người ngoài như tao! Còn mày lại sớm bị tẩy chay! Cái lão già chết tiệt ấy! Sẽ sớm trong lòng tay tao rồi!
Dạ Lam đơ đơ lùi lại, nàng chỉ tay:
-Bà... Bà dám làm gì ông ấy rồi!
Hoàng Liên giơ tay tỏ vẻ vô tội:
-Thấy không! Phụ thân mày hôm nay không có ở hôn lễ nên mày thấy tao thế nào? Quá tài năng phải không?? Dạ Lam, mày thấy không! Bao năm rồi, mày luôn chiến đấu với bọn tao vì Dạ gia vì cha mày,vậy mà kết quả rồi sao! Ba mày về phe tao, Dạ Gia sớm đã nằm trong tay tao rồi!
Dạ Lam tức giận túm Áo bà ta, lắc mạnh:
-Con mụ già chết tiệt! Bà. .bà đã làm gì cha ta rồi, Dạ gia, sao có thể trong tay bà!
Hoàng Liên cười Nhạt, bà hất tay nàng ra:
-Cha mày thì mày e là không thể gặp, còn Dạ gia, nó đã về tay tao... HAhahaa, mày thấy không, cái lời đe dọa của trong thư chẳng làm tao run sợ, tao tính nước sống nhờ này đã đủ sức để có cánh, mày bây giờ căn bản không làm gì đc tao!!! Nó sẽ suôn sẻ nhưng mày phá đám, tiếc là nó lại trong kiểm soát của tao, nước cờ này, tao thắng!!!
Dạ Lam hừ nhẹ, nàng quá xem thường ả, nàng chỉ tay:
-Tốt nhất bà đừng có mà động vào cha tôi! Không tôi sẽ nói Hàn Thiên san bằng bà và nó!
Hoàng Liên cười nhạt:
-Tưởng gì! Mày nghĩ những lời này con hiệu lực sao, cha mày và gia sản trong tay tao, mày manh động tao sẽ hủy hết! Hơn nữa, mày nghĩ mày là thiếu phu nhân chính thức sao!! Mày căn bản là không phải thôi!
-Bà nói gì vậy! Ta với Hàn Thiên chỉ là chưa có hôn lễ, còn trên lí thuyết ta với chàng đã là phu thê!
Hoàng Liên cười to, bà ta chỉ tay:
-Ôi thật đáng thương, xem ra ngươi vẫn ảo tưởng, đã không chết trong tay Hàn gia mà còn cậy thế!
Hàn Thiên bóp gần như méo cái cột bên, nàng đang bị bối rối.... Chiếc chuông nhỏ khẽ kêu kêu...
-Dạ Lam ơi Dạ Lam mày không biết là mày cuối cùng cũng chỉ là.....
-Dạ Phu nhân chưa về sao!
Hàn Thiên bước lại, chàng cất tiếng..
-Hàn Thiếu chủ... À... Ta đang về! Ta là đang tâm tình với Dạ Lam...
Dạ Lam vòng lên:
-Ta làm sao.. Bà nói đi.. Không ta sẽ không tha...
-Ơ...
Bà ta ngơ ngác nhìn lên, không dám nói nữa bởi ánh mắt sắc bén của Hàn Thiên đã lướt qua... Hàn Thiên kéo nàng về:
-Vậy ta với Dạ Lam về trước, khi rảnh, bọn ta sẽ tới phủ tham phụ thân!
Hoàng Liên gật đầu, bà ta mau chóng chuồn...
-Mấy thế lực này! Không nên đắc tội!
Hàn Thiên quay sang thấy nàng ngóng ngóng:
-Cha cô nương chắc không ổn rồi!
Dạ Lam gật đầu, nàng thở dài :
-Đúng vậy! Ta biết! Để huynh chê cười rồi! Gia đình ta nó như thế đấy! Lần này đi cùng huynh ta chắc phải làm một số chuyện khác rồi!
Hàn Thiên gật đầu, chàng nói lại:
-Muộn rồi, về thôi!
Dạ Lam ngộ ra, nàng đi theo chàng,vui vẻ nói:
-À... Huynh sao lại ở đây! Sao thế lo cho ta à!
Hàn Thiên nhíu mày, vừa mới không vui, mà giờ lại hớn hở, chàng chỉ khẽ lắc đầu... Dạ Lam hừ lạnh, nàng phụng phịu theo sau...
-Ta chỉ là đi ngang! Cô nương nghĩ mình có thể tìm về phòng sao!!!
-Ta.... Ta thông minh, dĩ nhiên không cần huynh dẫn rồi!
-Vậy lúc hội lồng đèn, không phải cô nương vẫn luôn bám theo ta vì sợ đi lạc sao!
-Ta... Ta... Huynh là đang chê cười ta, hay đang giúp ta vậy!
-Cô nương nghĩ sao thì là vậy!
Nàng cười ranh ma, nhéo nhẹ chàng:
-Vậy ta chính là nghĩ huynh đang lo lắng, quan tâm ta!
Hàn Thiên bật cười, chàng im lặng. Nàng thế nào cũng nói đc.... Dạ Lam chạm vào miệng chàng, nàng vui vẻ :
-Huynh hãy cười như thế nhé! Sau này e rằng ta chẳng thể chọc huynh vậy nữa!
Hàn Thiên đơ lại nhíu mày, chàng thấy nàng đùa giỡn :
-Nói mà huynh tin à! Ta chính là bám theo huynh cả đời!
-Ta có nói là tin cô nương sao!
Đến cửa phòng, Dạ Lam bĩu môi :
-Huynh mà cứ vậy, thì ta sẽ bỏ huynh theo Lương Anh đấy! Người ta dịu dàng với ta nhiều!
Nàng lỡ lời, mặt ai đó tối sầm lại, chàng kéo chặt tay nàng ,nắm rất chắc.... Không khí khó thở lại thường, Dạ Lam giật mình, hơi sợ sọ. Hàn Thiên lừ lên, căng mắt lừ nàng:
-Cô nương nói cái gì!
Dạ Lam bỏ đi ra ngoài, nàng thấy tủi thân, nhưng lại sợ mình khóc trước mặt chàng, nàng cười nhạt. Lúc nói là nô bậc, trước ánh mắt xăm soi của mọi người, ánh mắt nhìn chàng như vậy, vậy mà chàng lại im lặng, rõ ràng trên sự thật, họ là phu thê. Phải chăng chàng đã động lòng Phương tài nữ kia... Nàng cứ đi rồi hổ thẹn... Phải! Nàng ấy là tuyệt sắc giai nhân, ngày xưa, nàng tự tin mình xứng đáng bên chàng bởi dung mạo hoàn mĩ nhưng hôm nay, nàng ta xuất hiện, nàng mới biết, cái gì gọi là hơn thua.. Đã vậy tính cách thùy mị mẫu mực, làm nên đại sự, còn nàng lại quá năng nổ, nói sâu sắc cũng chỉ là một tiểu thư dong chơi chẳng có gì đặc biệt.... Nàng lo sợ, bởi họ chưa chính thức thành thân, mọi thứ có thể thay đổi, huống chi, chàng lại chủ động, nàng mất con thời gian như vậy, chàng lại chẳng có cái nhìn ấm áp, lời nói hành động lạnh tanh, vậy mà với Phương Mĩ kia, chàng lại có phần dịu dàng..... Nàng gạt nước mắt, nhìn lên trời... Nàng thấy bất lực, thấy tủi hờn, nhưng chỉ có thể tự nghĩ tự đau tự quên.... Tiếng cười nhếch đằng xa, Hoàng Liên khoanh tay đi lại:
-Chào Thiếu thủ phu nhân!
Dạ Lam nhìn lên, nàng giữ bộ mặt nghiêng người, mặt có phần lạnh:
-ồ! Chào gì! Chúng ta là người nhà! Sao lại khách sáo vậy chứ!
Hoàng Liên nhếch mép, bà ta cười nhạt:
-Tao nghĩ không còn ai thì mày khỏi đóng kịch gia đình!
Hàn Thiên đứng lại, chàng theo dõi từ xa.....
Dạ Lam bước lại gần bà ta, vỗ vai:
-Về tài diễn sâu thì ta phải học hỏi bà nhiều rồi! Sự việc hôm nay cũng là trong miệng lưỡi của bà mà ra! Sau nhiều năm, con người bà chẳng ngộ ra mà còn nuôi dã tâm nhiều đến vậy!
Hoàng Liên cười che miệng:
-Mày đã quá khen! Tao đây diễn nhiều năm với cha mày, cha mày vẫn tin! Ôi dạ Lam tao thấy thương hại mày quá, cha mày luôn tin tưởng những kẻ người ngoài như tao! Còn mày lại sớm bị tẩy chay! Cái lão già chết tiệt ấy! Sẽ sớm trong lòng tay tao rồi!
Dạ Lam đơ đơ lùi lại, nàng chỉ tay:
-Bà... Bà dám làm gì ông ấy rồi!
Hoàng Liên giơ tay tỏ vẻ vô tội:
-Thấy không! Phụ thân mày hôm nay không có ở hôn lễ nên mày thấy tao thế nào? Quá tài năng phải không?? Dạ Lam, mày thấy không! Bao năm rồi, mày luôn chiến đấu với bọn tao vì Dạ gia vì cha mày,vậy mà kết quả rồi sao! Ba mày về phe tao, Dạ Gia sớm đã nằm trong tay tao rồi!
Dạ Lam tức giận túm Áo bà ta, lắc mạnh:
-Con mụ già chết tiệt! Bà. .bà đã làm gì cha ta rồi, Dạ gia, sao có thể trong tay bà!
Hoàng Liên cười Nhạt, bà hất tay nàng ra:
-Cha mày thì mày e là không thể gặp, còn Dạ gia, nó đã về tay tao... HAhahaa, mày thấy không, cái lời đe dọa của trong thư chẳng làm tao run sợ, tao tính nước sống nhờ này đã đủ sức để có cánh, mày bây giờ căn bản không làm gì đc tao!!! Nó sẽ suôn sẻ nhưng mày phá đám, tiếc là nó lại trong kiểm soát của tao, nước cờ này, tao thắng!!!
Dạ Lam hừ nhẹ, nàng quá xem thường ả, nàng chỉ tay:
-Tốt nhất bà đừng có mà động vào cha tôi! Không tôi sẽ nói Hàn Thiên san bằng bà và nó!
Hoàng Liên cười nhạt:
-Tưởng gì! Mày nghĩ những lời này con hiệu lực sao, cha mày và gia sản trong tay tao, mày manh động tao sẽ hủy hết! Hơn nữa, mày nghĩ mày là thiếu phu nhân chính thức sao!! Mày căn bản là không phải thôi!
-Bà nói gì vậy! Ta với Hàn Thiên chỉ là chưa có hôn lễ, còn trên lí thuyết ta với chàng đã là phu thê!
Hoàng Liên cười to, bà ta chỉ tay:
-Ôi thật đáng thương, xem ra ngươi vẫn ảo tưởng, đã không chết trong tay Hàn gia mà còn cậy thế!
Hàn Thiên bóp gần như méo cái cột bên, nàng đang bị bối rối.... Chiếc chuông nhỏ khẽ kêu kêu...
-Dạ Lam ơi Dạ Lam mày không biết là mày cuối cùng cũng chỉ là.....
-Dạ Phu nhân chưa về sao!
Hàn Thiên bước lại, chàng cất tiếng..
-Hàn Thiếu chủ... À... Ta đang về! Ta là đang tâm tình với Dạ Lam...
Dạ Lam vòng lên:
-Ta làm sao.. Bà nói đi.. Không ta sẽ không tha...
-Ơ...
Bà ta ngơ ngác nhìn lên, không dám nói nữa bởi ánh mắt sắc bén của Hàn Thiên đã lướt qua... Hàn Thiên kéo nàng về:
-Vậy ta với Dạ Lam về trước, khi rảnh, bọn ta sẽ tới phủ tham phụ thân!
Hoàng Liên gật đầu, bà ta mau chóng chuồn...
-Mấy thế lực này! Không nên đắc tội!
Hàn Thiên quay sang thấy nàng ngóng ngóng:
-Cha cô nương chắc không ổn rồi!
Dạ Lam gật đầu, nàng thở dài :
-Đúng vậy! Ta biết! Để huynh chê cười rồi! Gia đình ta nó như thế đấy! Lần này đi cùng huynh ta chắc phải làm một số chuyện khác rồi!
Hàn Thiên gật đầu, chàng nói lại:
-Muộn rồi, về thôi!
Dạ Lam ngộ ra, nàng đi theo chàng,vui vẻ nói:
-À... Huynh sao lại ở đây! Sao thế lo cho ta à!
Hàn Thiên nhíu mày, vừa mới không vui, mà giờ lại hớn hở, chàng chỉ khẽ lắc đầu... Dạ Lam hừ lạnh, nàng phụng phịu theo sau...
-Ta chỉ là đi ngang! Cô nương nghĩ mình có thể tìm về phòng sao!!!
-Ta.... Ta thông minh, dĩ nhiên không cần huynh dẫn rồi!
-Vậy lúc hội lồng đèn, không phải cô nương vẫn luôn bám theo ta vì sợ đi lạc sao!
-Ta... Ta... Huynh là đang chê cười ta, hay đang giúp ta vậy!
-Cô nương nghĩ sao thì là vậy!
Nàng cười ranh ma, nhéo nhẹ chàng:
-Vậy ta chính là nghĩ huynh đang lo lắng, quan tâm ta!
Hàn Thiên bật cười, chàng im lặng. Nàng thế nào cũng nói đc.... Dạ Lam chạm vào miệng chàng, nàng vui vẻ :
-Huynh hãy cười như thế nhé! Sau này e rằng ta chẳng thể chọc huynh vậy nữa!
Hàn Thiên đơ lại nhíu mày, chàng thấy nàng đùa giỡn :
-Nói mà huynh tin à! Ta chính là bám theo huynh cả đời!
-Ta có nói là tin cô nương sao!
Đến cửa phòng, Dạ Lam bĩu môi :
-Huynh mà cứ vậy, thì ta sẽ bỏ huynh theo Lương Anh đấy! Người ta dịu dàng với ta nhiều!
Nàng lỡ lời, mặt ai đó tối sầm lại, chàng kéo chặt tay nàng ,nắm rất chắc.... Không khí khó thở lại thường, Dạ Lam giật mình, hơi sợ sọ. Hàn Thiên lừ lên, căng mắt lừ nàng:
-Cô nương nói cái gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.