Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 41
Hoa Như Ngọc
03/03/2018
Tú Tú bước vào, nàng ta nói:
-Dạ Lam tiểu thư! Ta có việc muốn nói với ngươi!
Mai Mai đứng dậy, đẩy nàng sang:
-Nói với ta này! Ngươi là ai!
-Tú Tú cô nương! Chúng ta chẳng có gì để nói cả!
Tú Tú chẳng để ý cô nàng, bước lên :
-Nếu muốn biết sự thật về mình thì theo ta! Điều cô đang băn khoăn!
Dạ Lam gật gật, đẩy Mai Mai ra:
-Em vs Lý Uy ở lại! Kế hoạch cứ thế mà làm! Ta đi rồi về!
Lý Uy gật đầu, kéo Mai Mai lại....
Dạ Lam lướt qua Hàn Thiên, thấy chàng đang nói chuyện với Phương Mĩ, cười nhạt, rốt cuộc, huynh giấu ta điều gì, hôm nay, ta sẽ làm rõ...
-Đi xa lắm rồi! Cô muốn nói gì thì nói đi! Ta biết cô sẽ k giở trò!
Tú Tú gật đầu :
-Phải! Ta vốn k là đối thủ của cô! Ta chỉ muốn cô biết sự thật thôi!
-Đc! Vậy nói đi! Đừng nhàm chán quá, ta biết cô với ta có định kiến, nhưng kết lại bằng chữ trung thành! Nếu cô nói lung tung! Ta sẽ k nể nang nữa!
Dạ Tuyết kéo tay mẹ:
-Xem ra! Dạ Lam đc cứu rồi!
Hoàng Liên nhếch mép:
-Nhìn cục diện xem! Chưa chắc là vậy!
-Hả! Mẹ nói sao! Rõ ràng cứu quân của hắn đến rồi mà!
Hoàng Liên chỉ tay:
- xem xem! Thái độ nó căng thẳng như thế, đi cùng ả Tú Tú kia! Rõ là chẳng tốt đẹp gì!
-Ý mẹ là...
Hoàng Liên vuốt tóc con gái:
-Yên tâm! Chúng ta chỉ lợi dụng tình thế mà làm! Lần này! Phải cho nó biết!
-Dạ mẹ!
Dạ Tuyết nhìn nàng lướt qua nhếch mép:
-Tao sẽ trả nợ mày từng chút một!
Xe ngựa mẹ con ả lướt qua nàng!
Phương Mĩ đi người, nàng ta thở dài:
-Chuông ấy là từ Huynh không phải sao?
Hàn Thiên lắc đầu :
-Sai! Để khống chế hắn! Ta bắt buộc phải trộm nó từ hai năm trước!
Phương Mĩ nhìn lên,nhẹ giọng:
-Nhưng ta nghe nói! Hồi vùng Nam, Lý gia bị cháy! Huynh cũng có mặt mà!
Hàn Thiên gật đầu:
-Lúc đó ta đi làm ăn, vô tình thấy nên cứu đc Lý Uy! Hắn giờ là hộ vệ của ta! Nghe hắn nói, hắn có muội muội, nhưng cháy lớn, k cứu đc! Cha mẹ chết trong hoả hoạn, lúc quay về tất cả là tro tàn!
Phương Mĩ lùi lại, nàng ta vừa gặp là ca ca sao! Tiếc lại k nhận ra, anh còn hành lễ vậy nữa!
-Huynh nói Uy ca ca!
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta,chàng nhíu mày:
- Sao! Cô quen hắn sao!
-Hahaah! Sao lại không quen! Ta chính là cô gái năm đó không chết... Lý Mĩ Lam!
Hàn Thiên đơ người gật đầu,nàng ta nói tiếp:
-đa tạ ngài đã ns cho ta biết tất cả! Ta sẽ mau chóng tìm ca ca! Tạm biệt!
Hàn Thiên cười nhạt xoay người, là hiểu nhầm thôi mà...
Dạ Lam thất thần, Tú Tú đã dời đi lâu, nàng vẫn đứng đó, đờ đẫn như cái xác.... Sự thật là vậy sao...
-Cô nên từ bỏ Hàn Thiếu đi! Ngay từ đầu! Cô chỉ là món hàng của Dạ Gia với Hàn Gia!
-Đừng có quá đáng, ta ns rồi! Cô đừng hòng kích bác!
-Hahaah! Ta chỉ là muốn cho cô biết sự thật thôi! Cô không tò mò, vì sao mãi đến giờ, Hàn Thiên vẫn chưa thành thân với mình sao! Đến khi gặp biến ngài ấy mới thay đổi à!
Dạ Lam khó tin, nàng thấy quá trùng hợp, Dạ Tuyết từng nói, nàng sẽ k chịu nổi... Ánh mắt che giấu của Hàn Thiên khi ấy...
-)bị đánh thuốc đưa đến Hàn Gia
-) ánh mắt khinh bạc ban đầu
-) chưa ai biết đến là Hôn thê
Nàng xâu chuỗi lại... Thất thần... Quá khớp, Tú Tú nói quá trùng...
-Vậy nên! Cô vốn k có tư cách tranh ngài ấy vs Phương Mĩ nhà ta!
Nàng cười đắng cay.... Ánh mắt thất thần đã lâu, bước chân lê nặng nề.. Nàng ngửa cổ lên, nắm chặt tay uất ức... Món hàng, nàng bị bán rẻ, hôn sự là giả, thảo nào, từ đầu chàng lại lạnh lẽo như thế, khinh bạc nàng như thế..... Dạ Lam... Mày thật ngốc, thật ngu muội, cái gì mà hôn thê, hôn thê thiếu chủ, rốt cuộc là món hàng?
Sự thật này tàn nhẫn khiến nàng tìm đến rượu, nàng nhất định phải gặp hỏi rõ chàng, nếu là đúng thế, nàng chắc chắn sẽ k thể sống đc nữa...Bước chân tiến lại quán rượu, nàng phải uống, uống cho say, để lãng quên lời nói ban nãy.... Nàng vẫn là k chấp nhận đc sự thật ấy...
Mai Mai ngóng đợi nàng lâu lâu lại ngó cửa:
-Cô ấy sao chưa về! Muội quá rồi mà!
Lý Uy vẫy tay :
-Võ công k tệ! Cô ấy sẽ k sao!
-Căn bản chúng ta đang nguy hiểm, cô ấy một mk đi theo ả, kia, nhỡ ả giở trò thì sao! Rõ ràng vậy.....
Lý Uy gật đầu có lý:
-Phải! Chúng ta quá sơ suất!
Hàn Thiên bước vào:
-Có chuyện gì mà nặng nề vậy!
Mai Mai chạy ra, cúi đầu, sợ hãi :
-Dạ Lam tiểu thư! Cô ấy đi cùng Tú Tú chưa về! Ngài vừa đi cô ấy cũng ra ngoài!
Hàn Thiên nhíu mày, kéo kiếm bên hông:
-Cái gì! Muộn chưa về !
Hàn Thiên tức giận quay người :
-Mau! Mau đi tìm nàng về!
Lý Uy mai Mai đứng dậy, vội chạy ra ngoài...
Phương Mĩ gặp tú Tú trên đường, gật đầu
-Em đi đâu!
Rồi sắc mặt đơ đơ tức giận rồi, ngạc nhiên :
-Cái gì! Ngươi điên à!
Tú Tú cúi đầu :
-Nô tỳ chỉ giúp người thôi! Người cứ do dự nên nô tỳ muốn làm giúp!
Phương Mĩ day day thái dương :
-ngươi, đúng là sai rồi! Mọi chuyện k như ngươi nghĩ đâu! Ta tìm Hàn Thiên và có đáp án rồi!
-Sao... Người nói.. Cái gì...
Phương Mĩ cười nhạt:
-Hiểu lầm!
-Vậy người thiếu niên đó... Là...
-Lương Anh!
Tú Tú cúi người, tỏ lỗi, nàng ta lỡ lời, trong tình hình này, lại k có lợi cho chủ nhân...
-Em sơ suất!
-Dạ Lam tiểu thư! Ta có việc muốn nói với ngươi!
Mai Mai đứng dậy, đẩy nàng sang:
-Nói với ta này! Ngươi là ai!
-Tú Tú cô nương! Chúng ta chẳng có gì để nói cả!
Tú Tú chẳng để ý cô nàng, bước lên :
-Nếu muốn biết sự thật về mình thì theo ta! Điều cô đang băn khoăn!
Dạ Lam gật gật, đẩy Mai Mai ra:
-Em vs Lý Uy ở lại! Kế hoạch cứ thế mà làm! Ta đi rồi về!
Lý Uy gật đầu, kéo Mai Mai lại....
Dạ Lam lướt qua Hàn Thiên, thấy chàng đang nói chuyện với Phương Mĩ, cười nhạt, rốt cuộc, huynh giấu ta điều gì, hôm nay, ta sẽ làm rõ...
-Đi xa lắm rồi! Cô muốn nói gì thì nói đi! Ta biết cô sẽ k giở trò!
Tú Tú gật đầu :
-Phải! Ta vốn k là đối thủ của cô! Ta chỉ muốn cô biết sự thật thôi!
-Đc! Vậy nói đi! Đừng nhàm chán quá, ta biết cô với ta có định kiến, nhưng kết lại bằng chữ trung thành! Nếu cô nói lung tung! Ta sẽ k nể nang nữa!
Dạ Tuyết kéo tay mẹ:
-Xem ra! Dạ Lam đc cứu rồi!
Hoàng Liên nhếch mép:
-Nhìn cục diện xem! Chưa chắc là vậy!
-Hả! Mẹ nói sao! Rõ ràng cứu quân của hắn đến rồi mà!
Hoàng Liên chỉ tay:
- xem xem! Thái độ nó căng thẳng như thế, đi cùng ả Tú Tú kia! Rõ là chẳng tốt đẹp gì!
-Ý mẹ là...
Hoàng Liên vuốt tóc con gái:
-Yên tâm! Chúng ta chỉ lợi dụng tình thế mà làm! Lần này! Phải cho nó biết!
-Dạ mẹ!
Dạ Tuyết nhìn nàng lướt qua nhếch mép:
-Tao sẽ trả nợ mày từng chút một!
Xe ngựa mẹ con ả lướt qua nàng!
Phương Mĩ đi người, nàng ta thở dài:
-Chuông ấy là từ Huynh không phải sao?
Hàn Thiên lắc đầu :
-Sai! Để khống chế hắn! Ta bắt buộc phải trộm nó từ hai năm trước!
Phương Mĩ nhìn lên,nhẹ giọng:
-Nhưng ta nghe nói! Hồi vùng Nam, Lý gia bị cháy! Huynh cũng có mặt mà!
Hàn Thiên gật đầu:
-Lúc đó ta đi làm ăn, vô tình thấy nên cứu đc Lý Uy! Hắn giờ là hộ vệ của ta! Nghe hắn nói, hắn có muội muội, nhưng cháy lớn, k cứu đc! Cha mẹ chết trong hoả hoạn, lúc quay về tất cả là tro tàn!
Phương Mĩ lùi lại, nàng ta vừa gặp là ca ca sao! Tiếc lại k nhận ra, anh còn hành lễ vậy nữa!
-Huynh nói Uy ca ca!
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta,chàng nhíu mày:
- Sao! Cô quen hắn sao!
-Hahaah! Sao lại không quen! Ta chính là cô gái năm đó không chết... Lý Mĩ Lam!
Hàn Thiên đơ người gật đầu,nàng ta nói tiếp:
-đa tạ ngài đã ns cho ta biết tất cả! Ta sẽ mau chóng tìm ca ca! Tạm biệt!
Hàn Thiên cười nhạt xoay người, là hiểu nhầm thôi mà...
Dạ Lam thất thần, Tú Tú đã dời đi lâu, nàng vẫn đứng đó, đờ đẫn như cái xác.... Sự thật là vậy sao...
-Cô nên từ bỏ Hàn Thiếu đi! Ngay từ đầu! Cô chỉ là món hàng của Dạ Gia với Hàn Gia!
-Đừng có quá đáng, ta ns rồi! Cô đừng hòng kích bác!
-Hahaah! Ta chỉ là muốn cho cô biết sự thật thôi! Cô không tò mò, vì sao mãi đến giờ, Hàn Thiên vẫn chưa thành thân với mình sao! Đến khi gặp biến ngài ấy mới thay đổi à!
Dạ Lam khó tin, nàng thấy quá trùng hợp, Dạ Tuyết từng nói, nàng sẽ k chịu nổi... Ánh mắt che giấu của Hàn Thiên khi ấy...
-)bị đánh thuốc đưa đến Hàn Gia
-) ánh mắt khinh bạc ban đầu
-) chưa ai biết đến là Hôn thê
Nàng xâu chuỗi lại... Thất thần... Quá khớp, Tú Tú nói quá trùng...
-Vậy nên! Cô vốn k có tư cách tranh ngài ấy vs Phương Mĩ nhà ta!
Nàng cười đắng cay.... Ánh mắt thất thần đã lâu, bước chân lê nặng nề.. Nàng ngửa cổ lên, nắm chặt tay uất ức... Món hàng, nàng bị bán rẻ, hôn sự là giả, thảo nào, từ đầu chàng lại lạnh lẽo như thế, khinh bạc nàng như thế..... Dạ Lam... Mày thật ngốc, thật ngu muội, cái gì mà hôn thê, hôn thê thiếu chủ, rốt cuộc là món hàng?
Sự thật này tàn nhẫn khiến nàng tìm đến rượu, nàng nhất định phải gặp hỏi rõ chàng, nếu là đúng thế, nàng chắc chắn sẽ k thể sống đc nữa...Bước chân tiến lại quán rượu, nàng phải uống, uống cho say, để lãng quên lời nói ban nãy.... Nàng vẫn là k chấp nhận đc sự thật ấy...
Mai Mai ngóng đợi nàng lâu lâu lại ngó cửa:
-Cô ấy sao chưa về! Muội quá rồi mà!
Lý Uy vẫy tay :
-Võ công k tệ! Cô ấy sẽ k sao!
-Căn bản chúng ta đang nguy hiểm, cô ấy một mk đi theo ả, kia, nhỡ ả giở trò thì sao! Rõ ràng vậy.....
Lý Uy gật đầu có lý:
-Phải! Chúng ta quá sơ suất!
Hàn Thiên bước vào:
-Có chuyện gì mà nặng nề vậy!
Mai Mai chạy ra, cúi đầu, sợ hãi :
-Dạ Lam tiểu thư! Cô ấy đi cùng Tú Tú chưa về! Ngài vừa đi cô ấy cũng ra ngoài!
Hàn Thiên nhíu mày, kéo kiếm bên hông:
-Cái gì! Muộn chưa về !
Hàn Thiên tức giận quay người :
-Mau! Mau đi tìm nàng về!
Lý Uy mai Mai đứng dậy, vội chạy ra ngoài...
Phương Mĩ gặp tú Tú trên đường, gật đầu
-Em đi đâu!
Rồi sắc mặt đơ đơ tức giận rồi, ngạc nhiên :
-Cái gì! Ngươi điên à!
Tú Tú cúi đầu :
-Nô tỳ chỉ giúp người thôi! Người cứ do dự nên nô tỳ muốn làm giúp!
Phương Mĩ day day thái dương :
-ngươi, đúng là sai rồi! Mọi chuyện k như ngươi nghĩ đâu! Ta tìm Hàn Thiên và có đáp án rồi!
-Sao... Người nói.. Cái gì...
Phương Mĩ cười nhạt:
-Hiểu lầm!
-Vậy người thiếu niên đó... Là...
-Lương Anh!
Tú Tú cúi người, tỏ lỗi, nàng ta lỡ lời, trong tình hình này, lại k có lợi cho chủ nhân...
-Em sơ suất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.