Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 44
Hoa Như Ngọc
07/03/2018
Dạ Lam ngồi tựa cửa, nàng bấu chặt tay của mình vào váy, chiếc váy màu
xanh lam tươi đẹp, sớm đã không còn tươi màu.... Nàng để mặc nước mắt
tuôn rơi... Tại sao lại như thế... Tại sao chàng lại không nói sớm
hơn... Tại sao lại lừa gạt để thương hại nàng.....
-Dạ Lam đừng như vậy! Ta ta sẽ xông vào đấy!
-Huynh bị điếc à! Đi đi! Ta không muốn thấy huynh nữa!Huynh mà xông vào! Ta sẽ không ở đây nữa!
Chàng đập mạnh vào cửa, giọng lớn dần:
-Đừng hạnh hạ bản thân mình như thế! Một chuyện nhỏ như vậy! Không nên giữ lại trong lòng! Ta ta không cố ý!
Dạ Lam nhắm mắt, cơ thể nàng sớm mệt nhoài vì khóc, tay vịn vào cửa, nàng cười khổ:
-Huynh làm sao hiểu đc cảm giác của ta bây giờ! Bị người thân phản bội nó đau lắm huynh biết không! Còn huynh huynh chỉ là thương hại ta thôi! Ngay từ đầu và bây giờ vẫn thế!
Hàn Thiên thở dài, chàng áp mặt vào cửa, thất vọng :
-Dạ Lam! Ta thật lòng với muội! Ta biết! Từ đầu là ta lạnh nhạt với muội, đề phòng muội! Nhưng ta hối hận, bởi ta đã yêu muội!
Dạ Lam cười khổ, tình yêu với nàng, quá xa xỉ, nàng khóc nghẹn lại, vẫn không có ý mở cửa.... Lý Uy và Mai Mai vỗ vai Hàn Thiên ra hiệu:
-Để chúng thần!
Hàn Thiên bất lực, thở dài gật đầu :
-Khuyên nàng ấy giúp ta!
Hàn Thiên ghé miệng lại khe cửa:
-Ta sẽ bên muội!
Rồi chàng quay lưng đi!
Mai Mai tiến lại gõ cửa :
-Tiểu thư! Em....
-Em biến ngay cho ta! Chuyện lớn như vậy mà em giấu ta! Em là đồ phản bội!
Mai Mai nấc nghẹn, cô nàng mếu máo:
-Là em sai! Em sai! Em sợ người không chịu nổi! Người sẽ gục ngã! Em..
-Hahaaha! Giờ em thấy ta vui vẻ sao! Em đã khiến ta thành kẻ ngốc thành kẻ nực cười với Hàn Thiên!
-Tiểu thư... Người đừng vậy.. Là em là em đã bảo thiếu chủ giữ kín, ngài ấy vốn k định giấu kín chuyện này!
-Dạ Lam tiểu thư! Ta có thể làm chứng!
Dạ Lam cười nhạt, nàng khàn giọng:
-Hay lắm! Cả ngươi cũng biết! Xem gia cả thế giới đều biết! Trừ ta!
-Tiểu thư đừng như thế nữa! Ta thấy hoàn cảnh vậy mà xô xát không tốt cho cả hai người!
-Đúng đó tiểu thư! Em là thấy ngài ấy rất thật lòng! Người có điều chưa biết! Lúc ở Giang Nam, ngài ấy đã tự bôi vết thương cho người, còn nữa, vụ Hoa Lan tường vì thân có độc nên ngài ấy lấy thân che cho người, cả canh nữa, ngài ấy đều uống cả...
-Em nói xong rồi hả!
Lý Uy thở dài, vỗ vai Mai Mai:
-Bọn thần chỉ nói vậy để người hiểu, Hàn Thiên thiếu chủ là thật lòng thật dạ, mong người đừng trách ngài ấy!
Dạ Lam thần người, nàng ngừng rơi lệ, nhẹ giọng:
-Hai người đi đc rồi! Ta muốn nghỉ ngơi!
Mai Mai tròn mắt, Lý Uy vỗ vai cô nàng rồi nói:
-Việc chúng ta làm là đủ rồi! Cô ấy sẽ thông suốt! Đi thôi!
Dạ Lam tiến lại cửa, trăng đã lên cao, chiếu rọi vào bóng dáng nàng
-Ngươi đang cười ta phải không?
Rồi nàng thất thần ngồi xuống ghế, cười nhạt:
-Huynh ấy vì ta mà làm nhiều như vậy! Phải! Là ta không suy nghĩ nên mới to tiếng nhưng làm sao đây? Chúng ta sẽ thành đôi sao? Hahaha! Không! Ta không còn tư cách bên chàng nữa! Ta cũng chỉ là một món đồ, nặng tình nhưng lại bất lực,
- Hàn Thiên,ta xin lỗi!
Hàn Thiên ngồi trong phòng, cánh tay để trên trán, chàng thấy buồn xa xăm... Không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy! Bị người thân bán đi! Có lẽ là quá đau khổ, nhưng chàng lạu thấy nó là nguyên nhân tạo mối nhân duyên này.. Nhìn nàng đau khổ, chàng chẳng dễ chịu gì cả...
-Dạ Lam! Ta xin lỗi! Ta sai rồi! Chuyện hôm nay cũng là do ta k chu toàn! Muội yên tâm! Hàn Thiên ta tuyệt đối k buông tay!
Lương Anh hất tay quản gia, hắn nhìn trời cười sằng sặc :
-Ông đang trừng phạt ta sao! Nàng ấy ghét bỏ ta rồi! Hahaha!
Hắn cười điên dại, chỉ tay, rồi đắng cay nhìn chuông:
-Ta không xứng! Phải! Ta phải gội rửa để xứng với nàng! Mĩ Lam! Ta biết mình sai rồi! Ta đã sai rồi! Lương Anh sẽ chịu tội! Như vậy! Nếu ta chết muội có quay lại không?
Tin Phương Mĩ dời khỏi lan nhanh, Lương Anh giễu cợt bản thân, hắn k có tư cách giữ lại nàng...
-Mĩ Lam! Tạm biệt!
Hắn cầm vò rượu rồi ngửa trời cười vang.... Dặn dò quản gia:
-Làm như vậy đi!
-Nhưng... Nhưng...
Sáng hôm sau....
*Dạ Lam! Muốn cứu cha mày thì một mình đến đây! Đến muộn tao không đảm bảo cha mày sống sót*
Dạ Lam nhếch mép, thủ đoạn của họ rõ ràng, tốt thù hận kết thúc ở đây đi!
Nàng viết gì đó rồi chạy ra ngoài.....
-Hàn Thiên! Đây là việc của ta! Ta k thể phụ thuộc vào chàng nữa! Tạm biệt!
Lương Anh bị trói, hắn nhếch mép, bị hãm hại, chuyện này chưa từng xảy ra, hắn là cố ý bị bắt, xem nàng có đến không... Quản Gia trước mặt cũng bị trói, kế hoạch này là trong dự đoán
-Người cần gì phải vậy! Cô ấy quay lại thì sao!
-Vậy để họ xử lí ta vậy! Lương Anh ta tội ác nhiều rồi! Có ngày hôm nay là ta xứng đáng! Ngươi là người bên ta từ nhỏ, ta k muốn liên lụy, mau đi đi!
Quản Gia nhíu mày thở hắt:
-Không thần sống chết theo người!
-Cũng chỉ có Ngươi trung thành tuyệt đối!
Dạ Tuyết khoanh tay, ả vặn vẹo trước mặt hắn:
-Lương Anh! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi nghĩ ta sẽ phục tùng ngươi sao!
Lương Anh nhếch mép, hắn ngẩng lên :
-Loại ti tiện! Ta vốn k để tâm!
-Hahaa! Ngươi thấy không, bao nhiêu con mắt nhìn ngươi kìa, họ căm ghét ngươi ra sao! Ta thả Ngươi ra e rằng họ sẽ xé xác ngươi rồi!
Lương Anh nhìn xung quanh, quả thật như vậy các thương gia cũng quay lưng, họ đứng trước mặt giễu cợt... Ai nấy thù hằn hắn....Hoàng Liên phất tay Dạ Lão gia lên:
-Lương Thiếu chủ yên tâm! Người chết k dễ đâu! Còn một người kìa! Ồ nàng ta đến rồi!
Dạ Lam hồng hộc dừng chân, ai nấy nhìn nàng tròn mắt... Dạ Lam vung dải lụa đánh, mấy tên nô bậc xung quanh xông đến bị nàng đánh ngã:
-Hoàng Liên! Thả phụ thân ta ra!
Dạ Lão gia nhìn lên, lờ mờ không rõ :
-Dạ Lam! Là con đấy sao!
-Dạ Lam đừng như vậy! Ta ta sẽ xông vào đấy!
-Huynh bị điếc à! Đi đi! Ta không muốn thấy huynh nữa!Huynh mà xông vào! Ta sẽ không ở đây nữa!
Chàng đập mạnh vào cửa, giọng lớn dần:
-Đừng hạnh hạ bản thân mình như thế! Một chuyện nhỏ như vậy! Không nên giữ lại trong lòng! Ta ta không cố ý!
Dạ Lam nhắm mắt, cơ thể nàng sớm mệt nhoài vì khóc, tay vịn vào cửa, nàng cười khổ:
-Huynh làm sao hiểu đc cảm giác của ta bây giờ! Bị người thân phản bội nó đau lắm huynh biết không! Còn huynh huynh chỉ là thương hại ta thôi! Ngay từ đầu và bây giờ vẫn thế!
Hàn Thiên thở dài, chàng áp mặt vào cửa, thất vọng :
-Dạ Lam! Ta thật lòng với muội! Ta biết! Từ đầu là ta lạnh nhạt với muội, đề phòng muội! Nhưng ta hối hận, bởi ta đã yêu muội!
Dạ Lam cười khổ, tình yêu với nàng, quá xa xỉ, nàng khóc nghẹn lại, vẫn không có ý mở cửa.... Lý Uy và Mai Mai vỗ vai Hàn Thiên ra hiệu:
-Để chúng thần!
Hàn Thiên bất lực, thở dài gật đầu :
-Khuyên nàng ấy giúp ta!
Hàn Thiên ghé miệng lại khe cửa:
-Ta sẽ bên muội!
Rồi chàng quay lưng đi!
Mai Mai tiến lại gõ cửa :
-Tiểu thư! Em....
-Em biến ngay cho ta! Chuyện lớn như vậy mà em giấu ta! Em là đồ phản bội!
Mai Mai nấc nghẹn, cô nàng mếu máo:
-Là em sai! Em sai! Em sợ người không chịu nổi! Người sẽ gục ngã! Em..
-Hahaaha! Giờ em thấy ta vui vẻ sao! Em đã khiến ta thành kẻ ngốc thành kẻ nực cười với Hàn Thiên!
-Tiểu thư... Người đừng vậy.. Là em là em đã bảo thiếu chủ giữ kín, ngài ấy vốn k định giấu kín chuyện này!
-Dạ Lam tiểu thư! Ta có thể làm chứng!
Dạ Lam cười nhạt, nàng khàn giọng:
-Hay lắm! Cả ngươi cũng biết! Xem gia cả thế giới đều biết! Trừ ta!
-Tiểu thư đừng như thế nữa! Ta thấy hoàn cảnh vậy mà xô xát không tốt cho cả hai người!
-Đúng đó tiểu thư! Em là thấy ngài ấy rất thật lòng! Người có điều chưa biết! Lúc ở Giang Nam, ngài ấy đã tự bôi vết thương cho người, còn nữa, vụ Hoa Lan tường vì thân có độc nên ngài ấy lấy thân che cho người, cả canh nữa, ngài ấy đều uống cả...
-Em nói xong rồi hả!
Lý Uy thở dài, vỗ vai Mai Mai:
-Bọn thần chỉ nói vậy để người hiểu, Hàn Thiên thiếu chủ là thật lòng thật dạ, mong người đừng trách ngài ấy!
Dạ Lam thần người, nàng ngừng rơi lệ, nhẹ giọng:
-Hai người đi đc rồi! Ta muốn nghỉ ngơi!
Mai Mai tròn mắt, Lý Uy vỗ vai cô nàng rồi nói:
-Việc chúng ta làm là đủ rồi! Cô ấy sẽ thông suốt! Đi thôi!
Dạ Lam tiến lại cửa, trăng đã lên cao, chiếu rọi vào bóng dáng nàng
-Ngươi đang cười ta phải không?
Rồi nàng thất thần ngồi xuống ghế, cười nhạt:
-Huynh ấy vì ta mà làm nhiều như vậy! Phải! Là ta không suy nghĩ nên mới to tiếng nhưng làm sao đây? Chúng ta sẽ thành đôi sao? Hahaha! Không! Ta không còn tư cách bên chàng nữa! Ta cũng chỉ là một món đồ, nặng tình nhưng lại bất lực,
- Hàn Thiên,ta xin lỗi!
Hàn Thiên ngồi trong phòng, cánh tay để trên trán, chàng thấy buồn xa xăm... Không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy! Bị người thân bán đi! Có lẽ là quá đau khổ, nhưng chàng lạu thấy nó là nguyên nhân tạo mối nhân duyên này.. Nhìn nàng đau khổ, chàng chẳng dễ chịu gì cả...
-Dạ Lam! Ta xin lỗi! Ta sai rồi! Chuyện hôm nay cũng là do ta k chu toàn! Muội yên tâm! Hàn Thiên ta tuyệt đối k buông tay!
Lương Anh hất tay quản gia, hắn nhìn trời cười sằng sặc :
-Ông đang trừng phạt ta sao! Nàng ấy ghét bỏ ta rồi! Hahaha!
Hắn cười điên dại, chỉ tay, rồi đắng cay nhìn chuông:
-Ta không xứng! Phải! Ta phải gội rửa để xứng với nàng! Mĩ Lam! Ta biết mình sai rồi! Ta đã sai rồi! Lương Anh sẽ chịu tội! Như vậy! Nếu ta chết muội có quay lại không?
Tin Phương Mĩ dời khỏi lan nhanh, Lương Anh giễu cợt bản thân, hắn k có tư cách giữ lại nàng...
-Mĩ Lam! Tạm biệt!
Hắn cầm vò rượu rồi ngửa trời cười vang.... Dặn dò quản gia:
-Làm như vậy đi!
-Nhưng... Nhưng...
Sáng hôm sau....
*Dạ Lam! Muốn cứu cha mày thì một mình đến đây! Đến muộn tao không đảm bảo cha mày sống sót*
Dạ Lam nhếch mép, thủ đoạn của họ rõ ràng, tốt thù hận kết thúc ở đây đi!
Nàng viết gì đó rồi chạy ra ngoài.....
-Hàn Thiên! Đây là việc của ta! Ta k thể phụ thuộc vào chàng nữa! Tạm biệt!
Lương Anh bị trói, hắn nhếch mép, bị hãm hại, chuyện này chưa từng xảy ra, hắn là cố ý bị bắt, xem nàng có đến không... Quản Gia trước mặt cũng bị trói, kế hoạch này là trong dự đoán
-Người cần gì phải vậy! Cô ấy quay lại thì sao!
-Vậy để họ xử lí ta vậy! Lương Anh ta tội ác nhiều rồi! Có ngày hôm nay là ta xứng đáng! Ngươi là người bên ta từ nhỏ, ta k muốn liên lụy, mau đi đi!
Quản Gia nhíu mày thở hắt:
-Không thần sống chết theo người!
-Cũng chỉ có Ngươi trung thành tuyệt đối!
Dạ Tuyết khoanh tay, ả vặn vẹo trước mặt hắn:
-Lương Anh! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi nghĩ ta sẽ phục tùng ngươi sao!
Lương Anh nhếch mép, hắn ngẩng lên :
-Loại ti tiện! Ta vốn k để tâm!
-Hahaa! Ngươi thấy không, bao nhiêu con mắt nhìn ngươi kìa, họ căm ghét ngươi ra sao! Ta thả Ngươi ra e rằng họ sẽ xé xác ngươi rồi!
Lương Anh nhìn xung quanh, quả thật như vậy các thương gia cũng quay lưng, họ đứng trước mặt giễu cợt... Ai nấy thù hằn hắn....Hoàng Liên phất tay Dạ Lão gia lên:
-Lương Thiếu chủ yên tâm! Người chết k dễ đâu! Còn một người kìa! Ồ nàng ta đến rồi!
Dạ Lam hồng hộc dừng chân, ai nấy nhìn nàng tròn mắt... Dạ Lam vung dải lụa đánh, mấy tên nô bậc xung quanh xông đến bị nàng đánh ngã:
-Hoàng Liên! Thả phụ thân ta ra!
Dạ Lão gia nhìn lên, lờ mờ không rõ :
-Dạ Lam! Là con đấy sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.