Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 75
Hoa Như Ngọc
19/07/2019
Mĩ Lam tựa đầu vào giường, vừa mở mắt liền vơ vơ mọi thứ xung quanh... Tú Tú bê trà vào, hốt hoảng để khay xuống ra đỡ nàng:
-Phương Mĩ chủ! Người đi đâu để nô tỳ đỡ!
Mĩ Lam vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt vô hồn, cua tay, miệng mở nhẹ:
-Để ta tự đi!
Mĩ Lam bước chân nặng nhọc đi theo âm thanh, tiến chậm rãi... Tú tú nhìn dáng vẻ nàng thì xót xa....
-Phương Mĩ chủ! Cẩn thận cửa!
Mĩ Lam gắt gao lên tiếng:
-Em đừng nhắc ta! Ta tự đi được!
Tú Tú thở dài im lặng.... Mĩ Lam vịn vào cửa, đôi mắt nàng đã chữa được 2 tháng mà vẫn không hiệu quả, trên mắt vẫn băng lớp khăn mỏng, Lương Anh chăm sóc nàng như báu vật, mỗi lần thay đều tự mình làm... Mĩ Lam mỗi lần được hắn an ủi cũng nhẹ lòng... Nhưng cảm giác không nhìn thấy mọi thứ... Nhất là người mình yêu thương... Nàng ta khó chịu.... Tú Tú bước chân theo nàng... Mĩ Lam bị vất đến ngã ra đất, nàng ta kiên cường bò dậy.... Đã quá quen với việc bị ngã... Nàng ta nắm chặt tay, lắc đầu :
-Chỉ là ngã thôi! Ta không sao!!
Nàng ta mò mẫm đi theo ven đường....
-Ôi trời! Xem kìa! Cô Phương mĩ nhân đó giờ như kẻ mù loà! Chẳng giúp ích được gì! Lại thêm ăn bám nữa!
-Ta nghe nói cô ta luyện Thiết Kim Sát, nên giờ thành mù loà luôn! Tưởng tượng cô ta mà k hy sinh đôi mắt! Chắc giờ thành ác nữ rồi!
-Hahha! Nhìn thảm hại quá! Một mĩ nhân giờ thành kẻ mù loà!
Tú Tú vung kiếm phi tới chỗ đám nô tỳ đang tán chuyện:
-Các người có câm mồm vào khôông!!
Ai nấy sợ xanh mặt chạy loạn cả lên...
-Đám nô tỳ chết tiệt! Ăn nói vớ vẩn! Người đừng để bụng!!
Mĩ Lam cười trừ... Lắc đầu :
-Bỏ đi!
Mĩ Lam không hiện cảm xúc gì cả...... Đúng vậy... Nàng bây giờ.... Đúng là quá thảm hại.... Nhưng... So với việc trở thành ác nữ.... Như vậy sẽ tốt hơn..
-Lương Anh! Tên khốn nhà chàng! Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng! Chàng lại gạt bỏ ta! Rồi đi nuôi tình nhân trong phủ!
Tiếng Dạ Tuyết chỉ trích trước sảng Lương Gia..... Quản gia hết kiên nhẫn giữ ả ta lại:
-Câm miệng! Cô và Lương thiếu chủ không còn quan hệ! Cô lấy tư cách gì! Sau tất cả còn dám vác mặt đến sao!
Lương Anh bước ra nhàn nhã nhìn Dạ Tuyết cười nhếch mép:
-Nói cho xong rồi cút! Ta không có thời gian vs tiện nhân!
Dạ Tuyết nghiến răng..... Mấy tháng nay ả ta vì lo hậu sự cho mẹ bôn ba... Nay hết tiền quay lại Lương Gia.....ngồi nói lí không xong... Thấy bóng dáng Mĩ Lam, ả trêu chọc:
-Ta là tiện nhân! Thì thử hỏi! Phương Mĩ cô nương được xem là thể loại gì! Chàng ngang nhiên nuôi ả trong phủ! Ả ta danh phận gì chứ! Phương Gia sao! Nực cười! Suy cho cùng cũng chỉ là... Con mù mà thôi!
Lương Anh từ cười nhẹ chuyển sang giậm dữ.... Gương mặt như muốn giết người, tay hắn nắm nổi vân xanh, rút kiếm kề cổ Dạ Tuyết:
-Tiện nhân! Câm mồm! Cô không được phép nói nàng như thế!
Tú Tú tiến lại liên tục tát vào mặt ả ta:
-Còn dám tới đây! Khốn khiếp! Ta đánh cái miệng độc địa này của ngươi!
Mĩ Lam như chịu hết nổi, bao uất ức trào dâng, nàng ta lùi lại, môi mím chặt.... Dạ Tuyết hất mặt, lau khoé miệng nhìn Mĩ Lam:
-Ta nói phải không Phương Mĩ chủ!
Tú Tú liền cho ả bạt tai:
-Câm mồm!
Lương anh quay nhanh về phía nàng, chạy lại, thanh kiếm rơi xuống đất:
-Mĩ Lam! Nàng ra đây làm gì!
Mĩ Lam từ chối sự đỡ dậy của hắn, nàng ta cười đắng cay:
-Bọn họ nói đúng! Ta bây giờ là kẻ mù loà, là ta không danh không phận bên chàng... Là ta...
Lương Anh kéo nàng vào lòng vỗ về:
-Lam nhi! Nàng đừng nói vậy mà! Ta sẽ có cách cứu mắt cho nàng!
-Cứu mắt sao! Hahhaha! Lương Anh! Chàng đừng tưởng ta không biết! Những bát thuốc chàng đưa tới, ta ngửi thấy hết, nó đã là thuốc bổ mắt tốt nhất rồi! Vậy mà 2 tháng vẫn chưa tác dụng! E là cả đời không chữa được!
Lương Anh bất lực thở dài ra hơi.... Phải! Hắn đúng là tìm mọi cách... Nhưng vẫn vô dụng.....
Dạ Tuyết cười lớn tiếng:
-Đáng đời hai ngươi! Phương Mĩ! Lương Anh! Cả đời này hai ngươi đừng hòng nhìn thấy nhau!
Lương Anh tiến lại bóp chặt cổ ả ta:
-Nói câu nữa ta giết ngươi! Chẳng phải mục đích của ngươi đến đòi tiền sao! Quản Gia!
Quản gia hiểu ý đưa tiền cho ả roo dõng dạc nói:
-Cầm và biến khỏi Lương phủ cho bọn ta! Sau tất cả những gì ngươi làm! Như vậy là quá khoan hồng rồi! Còn gặp ngươi gây sự! Giết không tha!
Dạ Tuyết ôm tiền vào người cười điên dại.... Tú Tú kéo nàng ta:
-Mau đi theo ta!
Dạ Tuyết bị lôi đi dẫy dụa:
-Ta không đi! Ta không đi! Lương Anh! Chàng không thể đối xử với ta như thế....
Quản gia khinh miệt nói:
-Đồ điên!
Mĩ Lam mắt nhìn xa xăm đượm buồn.... Nàng không còn phản ứng như khi nãy nữa... Mà im lặng đáng sợ....
-Mĩ Lam! Đừng nghe cô ta nói linh tinh! Nàng là danh chính môn thuận! Ta sẽ cưới nàng! Đừng thấy vậy mà xa ta! Mười mấy năm nay chúng ta không dễ....
-Chàng sẽ lấy người mù như ta sao!
Lương Anh ôm nàng đau xót, miệng mở khó nhọc...
-Đời này ta chỉ lấy nàng thôi! Ta không bận tâm nàng ra sao!
Mĩ Lam cười khổ, mím chặt môi, tay nắm đến chặt lại:
-Chàng khôông để tâm nhưng ta thì có! Ta không chịu được khi chẳng thấy gì cả, ngay cả chàng, đứng trước ta, ta còn không thể nhìn hoạt động của chàng...
Lương Anh buông nàng, nhìn trời cười khổ.... Là hắn.... Lỗi do hắn hết....
-Phương Mĩ! Đã lâu không gặp!
Một Ảnh nữ đứng trên nóc nhà, nhìn xuống.... Cả đám nhìn lên, nàng ta che mặt ,dáng người Thanh tú:
-Lương thiếu chủ! Chào ngài!
Lương Anh nhìn lên ngạc nhiên:
-Cô là....
-Ảnh chủ!
Ai nấy sợ hãi run lên, đám nô tỳ, người hầu lùi lại hết, Lương Anh chỉ đứng đó, không có động tĩnh gì!
Mĩ Lam tiến lại quơ quơ tay:
-Ngọc Uyển! Là cô sao!
Ảnh nữ kia bay nhẹ nhàng xuống, tiến lại gần, giọng phát ra nhẹ nhàng :
-Ừ! Là ta! Lâu không gặp! Phương mĩ chủ Lừng danh đã lâu, sao lại rơi vào thảm cảnh này!
Mĩ Lam cười nhạt, miệng mở nhẹ:
-Số phận!
Ngọc Uyển đưa tay lên trên mặt nàng ta, trong tay nàng vương một tấm vải màu hồng nhạt.... Lương Anh tiến lại...
-Thiếu chủ yên tâm! Ta chỉ xem bệnh cho phu nhân ngài! Ta không hại nàng ta!
Mĩ Lam gật đầu nhìn hắn, hắn mới yên tâm lùi lại, nhưng vẫn chú tâm.... Lòng người hiểm ác.....vẫn nên đề lòng... Ngọc Uyển cười nhạt.... Rồi nàng ta bỗng rụt lụa hồng lại:
-Cô hủy Thiết Kim sát!
Mĩ Lam liền gật đầu... Lương Anh nói chen vào :
-Là ta dùng nội công để loại bỏ môn tà đạo đó!
Ngọc Uyển gật đầu :
-Thảo nào ta thấy lạ! Ra là Lương Thiếu chủ ra tay! Không hổ danh là đại cao thủ! Nhưng đáng tiếc! Nó lại khiến phu nhân ngài thành ra như thế này!
Lương Anh cười nhạt....... Thở dài:
-Phải!
Mĩ Lam lắc lắc đầu :
-Ta muốn bỏ nó!Hậu quả này ta chịu Cô cũng bỏ đi! Nó là tà đạo, đee nó lại chỉ có đường thành ác nữ!
Ngọc Uyển cười nhạt, giọng chua chát:
-Ta thì không thể! Phương Mĩ! Sức khỏe, Nội công cô k hợp để dung nạp nó, bỏ đi cũng tốt!
Phương Mĩ khó hiểu đưa tay nắm tay nàng ta:
-Ngọc Uyển! Ta nghe nói cô bây giờ là ảnh chủ của đám sát thủ! Đừng làm vậy nữ! Chém giết bao giờ mới hêt! Buông bỏ đi! Triệu gia không dễ hạ đâu!
Lương Anh nhìn lên, giật mình...... Cô ta chính là ảnh chủ..... Khi nãy khôông để ý... Tưởng cô ta chỉ là thuộc hạ của ảnh chủ ai ngờ... Thảo nào.... Võ công lại cao... Nội lực thâm hậu... Khiến hắn phải có cảm giác đề phòng!
-Hahahha! Phương Mĩ! Cô không hiểu! Có những chuyện không thể buông bỏ được! Ta đến từ biệt cô và Tú Tú! Lần này có lẽ không gặp lại..... Nhìn cô tìm được người năm đó.... Ta cũng vui lòng!
Mĩ Lam thở dài một hơi.... Bọn họ từng là tỷ muội thân thiết... Nhìn cách nói chuyện là biết niềm dữ rồi...
-Đúng rồi! Lương Thiếu chủ! Đây là bột hùng hoàng! Khắc tinh của thiết kim sát, ngài làm theo công thức trên giấy, thoa lên mắt nàng ta, dùng nội lực đẩy chân khí ra là được!Nhìn được hay không là ý trời chứ không phải không có cách!Được rồi! Ta xin cáo từ!
Nói rồi nàng ta để lọ thuốc và tờ giấy lên Tay Lương Anh rồi bay nhẹ lên nóc nhà.... Tú Tú vừa lúc chạy vào... Nhìn bóng dáng thì tròn mắt.... Ngọc Uyển cười với nàng ta và Phương Mĩ:
-Chăm sóc Phương Mĩ cho tốt! Phương Mĩ ! Khi nhìn lại được! Nếu có ngày ta chết! Hãy mang xác ta chôn nơi núi Tiên, coi như chúng ta hết ân tình! Phương Mĩ, đời này ta đc quen biết cô, xem như không hối tiêc! Tạm biệt tỷ muội tốt!
Nói rồi nàng ta bay đi mất.... Mĩ Lam chưa kịp phản ứng lại.
-Phương Mĩ chủ! Người đi đâu để nô tỳ đỡ!
Mĩ Lam vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt vô hồn, cua tay, miệng mở nhẹ:
-Để ta tự đi!
Mĩ Lam bước chân nặng nhọc đi theo âm thanh, tiến chậm rãi... Tú tú nhìn dáng vẻ nàng thì xót xa....
-Phương Mĩ chủ! Cẩn thận cửa!
Mĩ Lam gắt gao lên tiếng:
-Em đừng nhắc ta! Ta tự đi được!
Tú Tú thở dài im lặng.... Mĩ Lam vịn vào cửa, đôi mắt nàng đã chữa được 2 tháng mà vẫn không hiệu quả, trên mắt vẫn băng lớp khăn mỏng, Lương Anh chăm sóc nàng như báu vật, mỗi lần thay đều tự mình làm... Mĩ Lam mỗi lần được hắn an ủi cũng nhẹ lòng... Nhưng cảm giác không nhìn thấy mọi thứ... Nhất là người mình yêu thương... Nàng ta khó chịu.... Tú Tú bước chân theo nàng... Mĩ Lam bị vất đến ngã ra đất, nàng ta kiên cường bò dậy.... Đã quá quen với việc bị ngã... Nàng ta nắm chặt tay, lắc đầu :
-Chỉ là ngã thôi! Ta không sao!!
Nàng ta mò mẫm đi theo ven đường....
-Ôi trời! Xem kìa! Cô Phương mĩ nhân đó giờ như kẻ mù loà! Chẳng giúp ích được gì! Lại thêm ăn bám nữa!
-Ta nghe nói cô ta luyện Thiết Kim Sát, nên giờ thành mù loà luôn! Tưởng tượng cô ta mà k hy sinh đôi mắt! Chắc giờ thành ác nữ rồi!
-Hahha! Nhìn thảm hại quá! Một mĩ nhân giờ thành kẻ mù loà!
Tú Tú vung kiếm phi tới chỗ đám nô tỳ đang tán chuyện:
-Các người có câm mồm vào khôông!!
Ai nấy sợ xanh mặt chạy loạn cả lên...
-Đám nô tỳ chết tiệt! Ăn nói vớ vẩn! Người đừng để bụng!!
Mĩ Lam cười trừ... Lắc đầu :
-Bỏ đi!
Mĩ Lam không hiện cảm xúc gì cả...... Đúng vậy... Nàng bây giờ.... Đúng là quá thảm hại.... Nhưng... So với việc trở thành ác nữ.... Như vậy sẽ tốt hơn..
-Lương Anh! Tên khốn nhà chàng! Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng! Chàng lại gạt bỏ ta! Rồi đi nuôi tình nhân trong phủ!
Tiếng Dạ Tuyết chỉ trích trước sảng Lương Gia..... Quản gia hết kiên nhẫn giữ ả ta lại:
-Câm miệng! Cô và Lương thiếu chủ không còn quan hệ! Cô lấy tư cách gì! Sau tất cả còn dám vác mặt đến sao!
Lương Anh bước ra nhàn nhã nhìn Dạ Tuyết cười nhếch mép:
-Nói cho xong rồi cút! Ta không có thời gian vs tiện nhân!
Dạ Tuyết nghiến răng..... Mấy tháng nay ả ta vì lo hậu sự cho mẹ bôn ba... Nay hết tiền quay lại Lương Gia.....ngồi nói lí không xong... Thấy bóng dáng Mĩ Lam, ả trêu chọc:
-Ta là tiện nhân! Thì thử hỏi! Phương Mĩ cô nương được xem là thể loại gì! Chàng ngang nhiên nuôi ả trong phủ! Ả ta danh phận gì chứ! Phương Gia sao! Nực cười! Suy cho cùng cũng chỉ là... Con mù mà thôi!
Lương Anh từ cười nhẹ chuyển sang giậm dữ.... Gương mặt như muốn giết người, tay hắn nắm nổi vân xanh, rút kiếm kề cổ Dạ Tuyết:
-Tiện nhân! Câm mồm! Cô không được phép nói nàng như thế!
Tú Tú tiến lại liên tục tát vào mặt ả ta:
-Còn dám tới đây! Khốn khiếp! Ta đánh cái miệng độc địa này của ngươi!
Mĩ Lam như chịu hết nổi, bao uất ức trào dâng, nàng ta lùi lại, môi mím chặt.... Dạ Tuyết hất mặt, lau khoé miệng nhìn Mĩ Lam:
-Ta nói phải không Phương Mĩ chủ!
Tú Tú liền cho ả bạt tai:
-Câm mồm!
Lương anh quay nhanh về phía nàng, chạy lại, thanh kiếm rơi xuống đất:
-Mĩ Lam! Nàng ra đây làm gì!
Mĩ Lam từ chối sự đỡ dậy của hắn, nàng ta cười đắng cay:
-Bọn họ nói đúng! Ta bây giờ là kẻ mù loà, là ta không danh không phận bên chàng... Là ta...
Lương Anh kéo nàng vào lòng vỗ về:
-Lam nhi! Nàng đừng nói vậy mà! Ta sẽ có cách cứu mắt cho nàng!
-Cứu mắt sao! Hahhaha! Lương Anh! Chàng đừng tưởng ta không biết! Những bát thuốc chàng đưa tới, ta ngửi thấy hết, nó đã là thuốc bổ mắt tốt nhất rồi! Vậy mà 2 tháng vẫn chưa tác dụng! E là cả đời không chữa được!
Lương Anh bất lực thở dài ra hơi.... Phải! Hắn đúng là tìm mọi cách... Nhưng vẫn vô dụng.....
Dạ Tuyết cười lớn tiếng:
-Đáng đời hai ngươi! Phương Mĩ! Lương Anh! Cả đời này hai ngươi đừng hòng nhìn thấy nhau!
Lương Anh tiến lại bóp chặt cổ ả ta:
-Nói câu nữa ta giết ngươi! Chẳng phải mục đích của ngươi đến đòi tiền sao! Quản Gia!
Quản gia hiểu ý đưa tiền cho ả roo dõng dạc nói:
-Cầm và biến khỏi Lương phủ cho bọn ta! Sau tất cả những gì ngươi làm! Như vậy là quá khoan hồng rồi! Còn gặp ngươi gây sự! Giết không tha!
Dạ Tuyết ôm tiền vào người cười điên dại.... Tú Tú kéo nàng ta:
-Mau đi theo ta!
Dạ Tuyết bị lôi đi dẫy dụa:
-Ta không đi! Ta không đi! Lương Anh! Chàng không thể đối xử với ta như thế....
Quản gia khinh miệt nói:
-Đồ điên!
Mĩ Lam mắt nhìn xa xăm đượm buồn.... Nàng không còn phản ứng như khi nãy nữa... Mà im lặng đáng sợ....
-Mĩ Lam! Đừng nghe cô ta nói linh tinh! Nàng là danh chính môn thuận! Ta sẽ cưới nàng! Đừng thấy vậy mà xa ta! Mười mấy năm nay chúng ta không dễ....
-Chàng sẽ lấy người mù như ta sao!
Lương Anh ôm nàng đau xót, miệng mở khó nhọc...
-Đời này ta chỉ lấy nàng thôi! Ta không bận tâm nàng ra sao!
Mĩ Lam cười khổ, mím chặt môi, tay nắm đến chặt lại:
-Chàng khôông để tâm nhưng ta thì có! Ta không chịu được khi chẳng thấy gì cả, ngay cả chàng, đứng trước ta, ta còn không thể nhìn hoạt động của chàng...
Lương Anh buông nàng, nhìn trời cười khổ.... Là hắn.... Lỗi do hắn hết....
-Phương Mĩ! Đã lâu không gặp!
Một Ảnh nữ đứng trên nóc nhà, nhìn xuống.... Cả đám nhìn lên, nàng ta che mặt ,dáng người Thanh tú:
-Lương thiếu chủ! Chào ngài!
Lương Anh nhìn lên ngạc nhiên:
-Cô là....
-Ảnh chủ!
Ai nấy sợ hãi run lên, đám nô tỳ, người hầu lùi lại hết, Lương Anh chỉ đứng đó, không có động tĩnh gì!
Mĩ Lam tiến lại quơ quơ tay:
-Ngọc Uyển! Là cô sao!
Ảnh nữ kia bay nhẹ nhàng xuống, tiến lại gần, giọng phát ra nhẹ nhàng :
-Ừ! Là ta! Lâu không gặp! Phương mĩ chủ Lừng danh đã lâu, sao lại rơi vào thảm cảnh này!
Mĩ Lam cười nhạt, miệng mở nhẹ:
-Số phận!
Ngọc Uyển đưa tay lên trên mặt nàng ta, trong tay nàng vương một tấm vải màu hồng nhạt.... Lương Anh tiến lại...
-Thiếu chủ yên tâm! Ta chỉ xem bệnh cho phu nhân ngài! Ta không hại nàng ta!
Mĩ Lam gật đầu nhìn hắn, hắn mới yên tâm lùi lại, nhưng vẫn chú tâm.... Lòng người hiểm ác.....vẫn nên đề lòng... Ngọc Uyển cười nhạt.... Rồi nàng ta bỗng rụt lụa hồng lại:
-Cô hủy Thiết Kim sát!
Mĩ Lam liền gật đầu... Lương Anh nói chen vào :
-Là ta dùng nội công để loại bỏ môn tà đạo đó!
Ngọc Uyển gật đầu :
-Thảo nào ta thấy lạ! Ra là Lương Thiếu chủ ra tay! Không hổ danh là đại cao thủ! Nhưng đáng tiếc! Nó lại khiến phu nhân ngài thành ra như thế này!
Lương Anh cười nhạt....... Thở dài:
-Phải!
Mĩ Lam lắc lắc đầu :
-Ta muốn bỏ nó!Hậu quả này ta chịu Cô cũng bỏ đi! Nó là tà đạo, đee nó lại chỉ có đường thành ác nữ!
Ngọc Uyển cười nhạt, giọng chua chát:
-Ta thì không thể! Phương Mĩ! Sức khỏe, Nội công cô k hợp để dung nạp nó, bỏ đi cũng tốt!
Phương Mĩ khó hiểu đưa tay nắm tay nàng ta:
-Ngọc Uyển! Ta nghe nói cô bây giờ là ảnh chủ của đám sát thủ! Đừng làm vậy nữ! Chém giết bao giờ mới hêt! Buông bỏ đi! Triệu gia không dễ hạ đâu!
Lương Anh nhìn lên, giật mình...... Cô ta chính là ảnh chủ..... Khi nãy khôông để ý... Tưởng cô ta chỉ là thuộc hạ của ảnh chủ ai ngờ... Thảo nào.... Võ công lại cao... Nội lực thâm hậu... Khiến hắn phải có cảm giác đề phòng!
-Hahahha! Phương Mĩ! Cô không hiểu! Có những chuyện không thể buông bỏ được! Ta đến từ biệt cô và Tú Tú! Lần này có lẽ không gặp lại..... Nhìn cô tìm được người năm đó.... Ta cũng vui lòng!
Mĩ Lam thở dài một hơi.... Bọn họ từng là tỷ muội thân thiết... Nhìn cách nói chuyện là biết niềm dữ rồi...
-Đúng rồi! Lương Thiếu chủ! Đây là bột hùng hoàng! Khắc tinh của thiết kim sát, ngài làm theo công thức trên giấy, thoa lên mắt nàng ta, dùng nội lực đẩy chân khí ra là được!Nhìn được hay không là ý trời chứ không phải không có cách!Được rồi! Ta xin cáo từ!
Nói rồi nàng ta để lọ thuốc và tờ giấy lên Tay Lương Anh rồi bay nhẹ lên nóc nhà.... Tú Tú vừa lúc chạy vào... Nhìn bóng dáng thì tròn mắt.... Ngọc Uyển cười với nàng ta và Phương Mĩ:
-Chăm sóc Phương Mĩ cho tốt! Phương Mĩ ! Khi nhìn lại được! Nếu có ngày ta chết! Hãy mang xác ta chôn nơi núi Tiên, coi như chúng ta hết ân tình! Phương Mĩ, đời này ta đc quen biết cô, xem như không hối tiêc! Tạm biệt tỷ muội tốt!
Nói rồi nàng ta bay đi mất.... Mĩ Lam chưa kịp phản ứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.