Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 8
Hoa Như Ngọc
21/01/2018
Hàn Thiên lừ người đang quỳ trước mặt ,chàng nghiến răng :
-Lý Uy! Ngươi muốn tạo phản à!
Lý Uy lần này không như mọi lần, anh quỳ xuống, giọng như bình thường :
-Thần không dám !
Hàn Thiên tiến lại :
-Miệng không dám mà hành động thì dám đấy! Ngươi càng ngày càng không an phận! Ta lần này sẽ không bỏ qua
-Thần biết!
Câu trả lời rỗng tếch bình thản:
-Chỉ cần người có thể đc hạnh phúc! Thần xin chịu tội!
Hàn Thiên kéo Áo anh, tay bóp chặt :
-Ý ngươi là nàng ta sẽ cho ta hạnh phúc! Ngươi nghĩ nàng ta là ai mà thay đổi số phận, nhân cách ta chứ!
Lý Uy nuốt nước bọt:
-Chứ không phải người vẫn nhẹ tay với cô ấy ạ! Như người khác đã sớm chết rồi!
Lý Uy nói xong toát mồ hôi, Hàn Thiên càng giận hét lên:
- Chỉ vì lời ngu ngốc của ngươi mà Ngươi có biết nàng ta đã làm và nói gì ta không?
Lý Uy có ý cười :
-Làm và nói gì ạ!
Vẻ mặt ngây thơ của Lý Uy khiến chàng á khẩu:
-Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng!
Câu nói ùa lại, khiến chàng đơ ra. Quá khốn nạn, nàng ta đúng là to gan, điên rồi điên thật rồi.... Hàn Thiên cứ đơ vậy. Như hiểu ý Lý Uy nhẹ giọng:
-Nếu thật tiểu thư đã nói và làm gì quá đáng! Thần xin chịu tội!
Bị câu nói khiến chàng tỉnh ra.. Quá thâm sâu, mặc dù tức giận nhưng nếu trị tội hắn chả khác gì mình đã xảy ra gì với nàng ta.... Chết tiệt! Chàng buông tay, giọng như dịu lại:
-Chỉ là trò mèo! Ta vs nàng ta chả xảy ra gì! Ngươi.... Ta xin nhấn mạnh! Nghiêm cấm làm mấy trò này! Còn tái phạm! Tự giác biến khỏi đây!
Lý Uy như đoán đc tình hình, anh cúi đầu:
-Vậy người nghỉ sớm! Thần đã rõ.. Rồi lui xuống với ý cười "Rõ ràng người thẹn quá hoá giận mà! Dạ Lam tiểu thư, đa tạ người! Hàn Thiếu chủ gặp đc người thật có phúc! "
Căn phòng còn lại Hàn Thiên, chàng lừ lên. Đúng là đáng chết...
Khi nàng ta xuất hiện con người mình phải để ý không đâu
Khi nàng ta xuất hiện, ta lại bị rơi vào tình thế bị động
Khi nàng ta xuất hiện, khiến lời nói và phong cách ta thay đổi
Nàng ta..... Đúng là đau đầu!
Phải đó là sự khác biệt! Chẳng ai dám lại gần chàng nếu chàng đã giơ kiếm, vậy mà nàng ta còn hồn nhiên tiến lại, chạm vào người ta....Lại còn nói năng lung tung như thể là phu quân vậy! Đúng trên lý thuyết là vậy, còn thực tế, nàng ta vẫn là người Dạ Gia
-Đúng là khôn lường! Ta không thể đánh giá thấp các ngươi! Phải chăng đây chỉ là tiểu xảo nhỏ của Dạ gia! Vẫn nên đề phòng!
.....Sáng hôm sau....
Dạ Lam vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt tội lỗi của Mai Mai... Dạ Lam hằn học :
-Ta vẫn giận!
Mai Mai biết ý cúi đầu :
-Xin lỗi tiểu thư!
Dạ lam cười to vỗ vai:
-Hahaaha! Nhìn mặt em kìa! Đùa thôi ta hết giận em rồi!
Mai Mai vui hẳn cô nàng cười tươi :
-Cảm ơn tiểu thư!
Dạ Lam gật đầu cô chỉ tay:
-Mau chóng chuẩn bị để ta rửa mặt vs làm thức ăn!
Mai Mai ngớ ra:
-Làm....cho ai ạ!
Dạ Lam cốc đầu cô nàng:
-Thì hôn phu của ta chứ ai! Ta phải mau chóng khuất phục chàng mới đc!
Mai Mai tò mò:
-Vậy lệnh bài!
-Haha! Đương nhiên là vẫn lấy, em nghĩ xem khi chàng khuất phục thì lo gì đi lại chứ! Huống chi... Ta thật sự bị chàng khuất phục rồi!
Mai Mai gật đầu rồi chạy đi....
Dạ Lam bê thức ăn sáng đi đến phòng chàng, khi đi đến gần, nàng chợt ngộ ra... Hôm nọ có nói.... Thôi xong chàng chắc chắn là nghe thấy rồi! Vậy may chàng không để bụng, vô ý hôm nọ xỉ nhục triệt để vậy, đám nô bậc biến sắc mà nàng không nhận ra, thôi kệ... Đành xin lỗi vậy, sự nghiệp lấy lệnh bài muôn năm!
Dạ Lam bước vào thấy chàng đang chăm chú viết giấy tờ, nàng nhẹ nhàng tiến lại, giọng ngọt ngào :
-Hàn thiếu chủ! Mời người ăn sáng!
Hàn thiên thấy giọng quen quen nhìn lên bắt gặp nụ cười ngây thơ của nàng thì lừ nhẹ... Đúng là giai, xem ra nàng ta nói thật, lại bị làm phiền dài dài! Chàng thở dài cúi xuống :
-Để đấy và đi ra!
Dạ Lam cười cười thấy chàng phản ứng vậy chanh nói chẳng rằng, ngồi cạnh chàng:
- Ta đích thân chuẩn bị chỉ cần Đợi huynh ăn xong ta sẽ đi ngay!
Hàn Thiên vẫn viết bút, giọng đanh thép :
-Không ăn đi ra!
Dạ Lam vỗ nhẹ vào bàn, giọng tỉm tỉm:
-Ồ! Vậy ta lại cảm phiền đến khi chàng ăn vậy!
Hàn Thiên khỏi nói,Hàn thiên nói lạnh tanh:
-Cô nương đúng là mặt dày!
Dạ Lam đc thế vui vẻ chống tay chỉ vào má :
-Cảm ơn đã khen! Tiểu nữ! Đc cái mặt dày nhất Giang Nam. Hôm nay đc Hàn phu quân để ý quả Vinh hạnh!
Hết nói.. Hết lời... Chàng không thể nói nữa. Càng nói càng bế tắc, nàng ta cành bật ngược...
Dạ Lam chống tay vào cằm nhìn chàng làm việc, nàng réo bên tai:
-Chàng đúng là tuyệt sắc zai nhân, hơn hẳn ta rồi!
Hàn Thiên cười nhạt:
-Quá khen!
Dạ Lam đc thế phì cười :
-Vậy mà lúc trước ta không biết lại tưởng huynh là một lão già lụ khụ! Ta bị gán ghép vậy, Ai nghĩ huynh trẻ người tài năng vậy đâu!
Hàn Thiên nắm chặt bút, chàng gằn giọng :
-để cô nương thất vọng rồi!
Dạ Lam cười lắc lắc đầu :
-Không! Ta rất vui khi biết sự thật! Chàng cái gì cũng tốt! Chỉ là....
Nói đến đây nàng chỉ tay vào mặt chàng:
-Cái mặt lạnh quá!
Hàn Thiên bỏ tay nàng xuống, rồi viết tiếp.. Dạ Lam vui vẻ nói tiếp:
-Nhưng không sao! Ta tin vs tài năng của ta! Chàng sẽ sớm khác hẳn!
Hàn Thiên nhếch nhẹ mép:
-Cô nương đừng phí công! Con người ta đây! Không phải đổi là đổi đc đâu!
Dạ Lam bĩu môi ra, tỏ vẻ ương nghạnh:
-Vậy đc! Nếu ta không làm chàng thay đổi! Ta sẽ đi và không quay lại nữa!
Hàn Thiên chỉ tay ra ngoài:
-Giờ cô nương có thể đi! Tại hạ không tiễn!
Dạ Lam lắc lắc đầu, cầm tay chàng lại để vào bát:
-Chưa bắt đầu sao kết thúc đc! Chàng mau ăn đi cho nóng!
Hàn Thiên rụt tay lại:
-Không ăn!
Rồi chàng lại tiếp tục hoàn thành giấy tờ... Dạ Lam thở dài.. Quá lạnh tanh, nàng càng ngồi gần chàng hơn:
-Hay để ta mớm cho! Chàng bận hai tay vậy mà! Ta vẫn là tiện! Ta không ngại đâu!
-Đi ra ngoài!
-Chàng uống đi!Rồi ta ra!
-Đi!
-Chàng uống canh đi!
Hàn Thiên lừ lên, dai không phải cách, chàng bực nhọc cầm bát canh, uống một hơi dài cạn kiệt...
-Xong rồi! Mời đi!
Dạ Lam gật đầu tỏ vẻ:
-Ta đổi ý rồi! Ta muốn ở lại xem chàng làm việc!
Hàn Thiên bẻ gãy bút lông,, chàng bị lừa, mà.. Lại là nữ nhân.... Thấy vậy Dạ Lam nhanh chân tìm cây bút khác đưa cho chàng:
-Ta đùa thôi! Huynh cầm lấy đi!
Hàn Thiên hừ mạnh giật cây bút, giọng gằn lên:
-Ta đếm đến 3!nếu cô còn không đi! Ta sẽ.... Lấy đầu cô xuống!
Dạ Am cười trừ:
-Đừng nóng!
-Một!
-Ấy ta chỉ quan tâm muốn bên cạnh chàng mà!
-Hai!
-đc rồi! Ta sẽ đi mà
-Bờ
Chàng đang đếm đến số ba thì nàng cầm bát và khay biến ra cửa, không quên ngó lại:
-Nhìn chàng phản ứng mạnh vậy ta thích lắm! Làm việc vui vẻ!
Rồi chàng đặt tay lên môi thổi phù về phía chàng:
-Đi đây! Ta còn quay lại đừng nhớ ta quá!
-Biến!
Chiếc khay nhỏ đựng mực bị ném ra cửa, vỡ tan tiếc là nàng đã rời đi ngay... (>…
Lý hộ vệ thấy nàng cúi đầu:
-Chào tiểu thư! Thần là Lý Uy! Chúng ta đã gặp nhau rồi!
Dạ Lam gật đầu nàng nói nhỏ:
- Ta biết rồi! Lý Hộ vệ! Nhớ cẩn thận!
Nàng đắc chí tự nhủ:
-Tuy là khó nhưng bước đầu vậy là khá thành công! Hàn Thiên chàng chờ đấy! Ta không dễ bỏ cuộc đâu!
Lý Uy khó hiểu, nhìn tay nàng cầm khay đã ăn thì ngộ ra,lại thấy nàng từ phòng thiếu chủ ra. Chàng tiến về phòng thiếu chủ, vừa vào thấy khay mực lăn lon lóc, nhưng không đáng sợ bằng mặt ra kia, anh nhặt khay lên, mài lại mực:
-Người bớt giận! Tiểu thư Dạ Lam lại khiến người giận vậy sao!
Hàn Thiên nắm chặt bút chàng hừ lạnh:
-Còn ai vào đây nữa!
Lý Uy mài mực xong để vào chỗ chàng có ý cười :
-Vậy ạ!
Rồi tủm tỉm cười! Hàn Thiên nhìn lên tròn mắt, ánh mắt càng giận:
-Ngươi cười cái gì!
Lý Uy ngớ ra gật đầu :
-Ơ không ạ!
Rồi cúi đầu báo cáo mọi chuyện trong phủ!! Tốt quá! Vậy là ổn! Tiểu thư Dạ Lam! Người thật tài! Trong một lúc mà chọc thiếu chủ nhà thần vậy thật không đơn giản!
"Thiếu chủ ơi! Người từ nay phải bị phiền dài dài rồi! "
-Lý Uy! Ngươi muốn tạo phản à!
Lý Uy lần này không như mọi lần, anh quỳ xuống, giọng như bình thường :
-Thần không dám !
Hàn Thiên tiến lại :
-Miệng không dám mà hành động thì dám đấy! Ngươi càng ngày càng không an phận! Ta lần này sẽ không bỏ qua
-Thần biết!
Câu trả lời rỗng tếch bình thản:
-Chỉ cần người có thể đc hạnh phúc! Thần xin chịu tội!
Hàn Thiên kéo Áo anh, tay bóp chặt :
-Ý ngươi là nàng ta sẽ cho ta hạnh phúc! Ngươi nghĩ nàng ta là ai mà thay đổi số phận, nhân cách ta chứ!
Lý Uy nuốt nước bọt:
-Chứ không phải người vẫn nhẹ tay với cô ấy ạ! Như người khác đã sớm chết rồi!
Lý Uy nói xong toát mồ hôi, Hàn Thiên càng giận hét lên:
- Chỉ vì lời ngu ngốc của ngươi mà Ngươi có biết nàng ta đã làm và nói gì ta không?
Lý Uy có ý cười :
-Làm và nói gì ạ!
Vẻ mặt ngây thơ của Lý Uy khiến chàng á khẩu:
-Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng!
Câu nói ùa lại, khiến chàng đơ ra. Quá khốn nạn, nàng ta đúng là to gan, điên rồi điên thật rồi.... Hàn Thiên cứ đơ vậy. Như hiểu ý Lý Uy nhẹ giọng:
-Nếu thật tiểu thư đã nói và làm gì quá đáng! Thần xin chịu tội!
Bị câu nói khiến chàng tỉnh ra.. Quá thâm sâu, mặc dù tức giận nhưng nếu trị tội hắn chả khác gì mình đã xảy ra gì với nàng ta.... Chết tiệt! Chàng buông tay, giọng như dịu lại:
-Chỉ là trò mèo! Ta vs nàng ta chả xảy ra gì! Ngươi.... Ta xin nhấn mạnh! Nghiêm cấm làm mấy trò này! Còn tái phạm! Tự giác biến khỏi đây!
Lý Uy như đoán đc tình hình, anh cúi đầu:
-Vậy người nghỉ sớm! Thần đã rõ.. Rồi lui xuống với ý cười "Rõ ràng người thẹn quá hoá giận mà! Dạ Lam tiểu thư, đa tạ người! Hàn Thiếu chủ gặp đc người thật có phúc! "
Căn phòng còn lại Hàn Thiên, chàng lừ lên. Đúng là đáng chết...
Khi nàng ta xuất hiện con người mình phải để ý không đâu
Khi nàng ta xuất hiện, ta lại bị rơi vào tình thế bị động
Khi nàng ta xuất hiện, khiến lời nói và phong cách ta thay đổi
Nàng ta..... Đúng là đau đầu!
Phải đó là sự khác biệt! Chẳng ai dám lại gần chàng nếu chàng đã giơ kiếm, vậy mà nàng ta còn hồn nhiên tiến lại, chạm vào người ta....Lại còn nói năng lung tung như thể là phu quân vậy! Đúng trên lý thuyết là vậy, còn thực tế, nàng ta vẫn là người Dạ Gia
-Đúng là khôn lường! Ta không thể đánh giá thấp các ngươi! Phải chăng đây chỉ là tiểu xảo nhỏ của Dạ gia! Vẫn nên đề phòng!
.....Sáng hôm sau....
Dạ Lam vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt tội lỗi của Mai Mai... Dạ Lam hằn học :
-Ta vẫn giận!
Mai Mai biết ý cúi đầu :
-Xin lỗi tiểu thư!
Dạ lam cười to vỗ vai:
-Hahaaha! Nhìn mặt em kìa! Đùa thôi ta hết giận em rồi!
Mai Mai vui hẳn cô nàng cười tươi :
-Cảm ơn tiểu thư!
Dạ Lam gật đầu cô chỉ tay:
-Mau chóng chuẩn bị để ta rửa mặt vs làm thức ăn!
Mai Mai ngớ ra:
-Làm....cho ai ạ!
Dạ Lam cốc đầu cô nàng:
-Thì hôn phu của ta chứ ai! Ta phải mau chóng khuất phục chàng mới đc!
Mai Mai tò mò:
-Vậy lệnh bài!
-Haha! Đương nhiên là vẫn lấy, em nghĩ xem khi chàng khuất phục thì lo gì đi lại chứ! Huống chi... Ta thật sự bị chàng khuất phục rồi!
Mai Mai gật đầu rồi chạy đi....
Dạ Lam bê thức ăn sáng đi đến phòng chàng, khi đi đến gần, nàng chợt ngộ ra... Hôm nọ có nói.... Thôi xong chàng chắc chắn là nghe thấy rồi! Vậy may chàng không để bụng, vô ý hôm nọ xỉ nhục triệt để vậy, đám nô bậc biến sắc mà nàng không nhận ra, thôi kệ... Đành xin lỗi vậy, sự nghiệp lấy lệnh bài muôn năm!
Dạ Lam bước vào thấy chàng đang chăm chú viết giấy tờ, nàng nhẹ nhàng tiến lại, giọng ngọt ngào :
-Hàn thiếu chủ! Mời người ăn sáng!
Hàn thiên thấy giọng quen quen nhìn lên bắt gặp nụ cười ngây thơ của nàng thì lừ nhẹ... Đúng là giai, xem ra nàng ta nói thật, lại bị làm phiền dài dài! Chàng thở dài cúi xuống :
-Để đấy và đi ra!
Dạ Lam cười cười thấy chàng phản ứng vậy chanh nói chẳng rằng, ngồi cạnh chàng:
- Ta đích thân chuẩn bị chỉ cần Đợi huynh ăn xong ta sẽ đi ngay!
Hàn Thiên vẫn viết bút, giọng đanh thép :
-Không ăn đi ra!
Dạ Lam vỗ nhẹ vào bàn, giọng tỉm tỉm:
-Ồ! Vậy ta lại cảm phiền đến khi chàng ăn vậy!
Hàn Thiên khỏi nói,Hàn thiên nói lạnh tanh:
-Cô nương đúng là mặt dày!
Dạ Lam đc thế vui vẻ chống tay chỉ vào má :
-Cảm ơn đã khen! Tiểu nữ! Đc cái mặt dày nhất Giang Nam. Hôm nay đc Hàn phu quân để ý quả Vinh hạnh!
Hết nói.. Hết lời... Chàng không thể nói nữa. Càng nói càng bế tắc, nàng ta cành bật ngược...
Dạ Lam chống tay vào cằm nhìn chàng làm việc, nàng réo bên tai:
-Chàng đúng là tuyệt sắc zai nhân, hơn hẳn ta rồi!
Hàn Thiên cười nhạt:
-Quá khen!
Dạ Lam đc thế phì cười :
-Vậy mà lúc trước ta không biết lại tưởng huynh là một lão già lụ khụ! Ta bị gán ghép vậy, Ai nghĩ huynh trẻ người tài năng vậy đâu!
Hàn Thiên nắm chặt bút, chàng gằn giọng :
-để cô nương thất vọng rồi!
Dạ Lam cười lắc lắc đầu :
-Không! Ta rất vui khi biết sự thật! Chàng cái gì cũng tốt! Chỉ là....
Nói đến đây nàng chỉ tay vào mặt chàng:
-Cái mặt lạnh quá!
Hàn Thiên bỏ tay nàng xuống, rồi viết tiếp.. Dạ Lam vui vẻ nói tiếp:
-Nhưng không sao! Ta tin vs tài năng của ta! Chàng sẽ sớm khác hẳn!
Hàn Thiên nhếch nhẹ mép:
-Cô nương đừng phí công! Con người ta đây! Không phải đổi là đổi đc đâu!
Dạ Lam bĩu môi ra, tỏ vẻ ương nghạnh:
-Vậy đc! Nếu ta không làm chàng thay đổi! Ta sẽ đi và không quay lại nữa!
Hàn Thiên chỉ tay ra ngoài:
-Giờ cô nương có thể đi! Tại hạ không tiễn!
Dạ Lam lắc lắc đầu, cầm tay chàng lại để vào bát:
-Chưa bắt đầu sao kết thúc đc! Chàng mau ăn đi cho nóng!
Hàn Thiên rụt tay lại:
-Không ăn!
Rồi chàng lại tiếp tục hoàn thành giấy tờ... Dạ Lam thở dài.. Quá lạnh tanh, nàng càng ngồi gần chàng hơn:
-Hay để ta mớm cho! Chàng bận hai tay vậy mà! Ta vẫn là tiện! Ta không ngại đâu!
-Đi ra ngoài!
-Chàng uống đi!Rồi ta ra!
-Đi!
-Chàng uống canh đi!
Hàn Thiên lừ lên, dai không phải cách, chàng bực nhọc cầm bát canh, uống một hơi dài cạn kiệt...
-Xong rồi! Mời đi!
Dạ Lam gật đầu tỏ vẻ:
-Ta đổi ý rồi! Ta muốn ở lại xem chàng làm việc!
Hàn Thiên bẻ gãy bút lông,, chàng bị lừa, mà.. Lại là nữ nhân.... Thấy vậy Dạ Lam nhanh chân tìm cây bút khác đưa cho chàng:
-Ta đùa thôi! Huynh cầm lấy đi!
Hàn Thiên hừ mạnh giật cây bút, giọng gằn lên:
-Ta đếm đến 3!nếu cô còn không đi! Ta sẽ.... Lấy đầu cô xuống!
Dạ Am cười trừ:
-Đừng nóng!
-Một!
-Ấy ta chỉ quan tâm muốn bên cạnh chàng mà!
-Hai!
-đc rồi! Ta sẽ đi mà
-Bờ
Chàng đang đếm đến số ba thì nàng cầm bát và khay biến ra cửa, không quên ngó lại:
-Nhìn chàng phản ứng mạnh vậy ta thích lắm! Làm việc vui vẻ!
Rồi chàng đặt tay lên môi thổi phù về phía chàng:
-Đi đây! Ta còn quay lại đừng nhớ ta quá!
-Biến!
Chiếc khay nhỏ đựng mực bị ném ra cửa, vỡ tan tiếc là nàng đã rời đi ngay... (>…
Lý hộ vệ thấy nàng cúi đầu:
-Chào tiểu thư! Thần là Lý Uy! Chúng ta đã gặp nhau rồi!
Dạ Lam gật đầu nàng nói nhỏ:
- Ta biết rồi! Lý Hộ vệ! Nhớ cẩn thận!
Nàng đắc chí tự nhủ:
-Tuy là khó nhưng bước đầu vậy là khá thành công! Hàn Thiên chàng chờ đấy! Ta không dễ bỏ cuộc đâu!
Lý Uy khó hiểu, nhìn tay nàng cầm khay đã ăn thì ngộ ra,lại thấy nàng từ phòng thiếu chủ ra. Chàng tiến về phòng thiếu chủ, vừa vào thấy khay mực lăn lon lóc, nhưng không đáng sợ bằng mặt ra kia, anh nhặt khay lên, mài lại mực:
-Người bớt giận! Tiểu thư Dạ Lam lại khiến người giận vậy sao!
Hàn Thiên nắm chặt bút chàng hừ lạnh:
-Còn ai vào đây nữa!
Lý Uy mài mực xong để vào chỗ chàng có ý cười :
-Vậy ạ!
Rồi tủm tỉm cười! Hàn Thiên nhìn lên tròn mắt, ánh mắt càng giận:
-Ngươi cười cái gì!
Lý Uy ngớ ra gật đầu :
-Ơ không ạ!
Rồi cúi đầu báo cáo mọi chuyện trong phủ!! Tốt quá! Vậy là ổn! Tiểu thư Dạ Lam! Người thật tài! Trong một lúc mà chọc thiếu chủ nhà thần vậy thật không đơn giản!
"Thiếu chủ ơi! Người từ nay phải bị phiền dài dài rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.