Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 8: Có lẽ... Tạ tiểu thư cũng không có chán ghét hắn đến thế
Kỳ Anh
10/05/2024
Nàng vốn định trêu ghẹo vài câu nhưng thấy hắn thật sự quẫn bách, chỉ đành nghiêm mặt thu lại nụ cười, chuyển đề tài: “Huynh không tiện hành động, nghỉ ngơi tạm ở chỗ này trước đi.”
Bùi Độ trầm mặc gật đầu.
Những cái miệng vết thương đó không chỗ nào là không đau tê tâm liệt phế. Hắn phải liều mạng nhẫn nại mới không ở trước mặt Tạ Kính Từ phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau, kết quả chẳng những thất bại trong gang tấc, còn để nàng nghe thấy......
Nghe thấy âm thanh kỳ quái như vậy.
Mỗi khi hắn nhớ lại là đầu óc lại không thể kiểm soát được mà nóng bừng lên.
“Những vết thương này của huynh tuy nghiêm trọng nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa. Chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là có thể khôi phục thôi.”
Ngón trỏ đặt lên vùng bụng dưới, lướt qua cơ bụng săn chắc và đẹp mắt. Tạ Kính Từ không ngờ nơi này cứng rắn như vậy, dưới sự quấy phá của lòng hiếu kỳ, lặng lẽ ấn ấn.
Vẫn là cứng rắn, khác hẳn với thịt mềm ở những chỗ khác.
Bùi Độ dời tầm mắt, sắc mặt nhàn nhạt mà mặc niệm Thanh Tâm Quyết.
Thương thế của hắn phức tạp, tập trung chủ yếu ở phía trước ngực và phía sau lưng, bôi thuốc mất không ít thời gian.
Ngọc lộ cao là thuốc cao cực phẩm, theo lời Tạ Kính Từ, không quá ba canh giờ, phần lớn miệng vết thương có thể kết vảy.
“Huynh nghỉ ngơi ở đây, ta ra ngoài tra xét tình huống một chút, nếu như tỉnh lại không thấy ta cũng đừng hoảng loạn.”
Nàng thật vất vả mới kết thúc đại công trình hạng nhất, cuối cùng cũng giúp Bùi Độ mặc xong áo trên, vừa sung sướng nói vừa lấy ra mấy lá bùa từ túi trữ vật, dùng hòn đá đè lại đặt ở bên cạnh hắn: “Đây là phù truyền tin. Nếu huynh gặp chuyện ngoài ý muốn, không cần viết bất kỳ cái gì, chỉ cần truyền lá phù cho ta là được.”
Nếu là bình thường, Bùi Độ tuyệt đối sẽ không để nàng một thân một mình đi mạo hiểm. Nhưng với tình huống hiện giờ của hắn, dù đi cùng nàng cũng sẽ chỉ trở thành gánh nặng kéo chân sau.
Hắn lặng lẽ áp xuống cảm xúc nóng nảy, sốt ruột trong lòng, thấp giọng đáp lại: “Cẩn thận.”
Tạ Kính Từ đi thẳng, lúc tới gần cửa động bỗng dừng lại, xoay người trở về.
“Suýt nữa thì quên ——”
Động tác nàng rất nhanh, lấy ra một cái áo choàng trắng như tuyết vừa to vừa dày vừa nặng từ trong túi trữ vật, khom lưng khoác cho Bùi Độ.
Lông tơ mềm mại làm hắn thấy có chút ngứa. Bên tai truyền đến tiếng cười của Tạ Kính Từ: “Ta chỉ có cái này, giữ ấm chắc là không thành vấn đề, sẽ không làm huynh cảm lạnh.”
Trước đó nàng dùng linh lực sưởi ấm áo choàng, trong chiếc áo lông ấm áp có mùi đàn hương quen thuộc.
Bùi Độ vô thức siết chặt cổ áo: “Đa tạ.”
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc. Vốn là vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này bị bọc trong áo choàng, mái tóc đen xoã tung, đôi mắt trong veo, lại có thêm vài phần dịu ngoan không hiểu được.
Làm người ta không nhịn được muốn véo một chút.
Vì cái suy nghĩ này mà Tạ Kính Từ khẽ cười thành tiếng, giơ tay nói tạm biệt. Mãi đến khi bóng dáng nàng xa hẳn khỏi tầm mắt, không còn thấy nữa, thiếu niên trong hang động mới hơi hơi nhúc nhích.
Vết thương trên người vẫn còn phát ra đau đớn, Bùi Độ thật cẩn thận mà khép chặt cổ áo lại, chóp mũi vùi vào lông tơ mềm mại.
Có lẽ…… Tạ tiểu thư cũng không có chán ghét hắn đến thế.
Tay phải thò ra khỏi áo choàng, cổ tay siết chặt. Bùi Độ động tác trúc trắc, như là đang ôm chặt, bảo vệ tấm vải dày nặng trong tay.
Thật vui vẻ.
Chỉ có đau đớn mới có thể làm hắn ý thức rõ ràng, đây không phải là cảnh tượng trong mơ.
Bóng đêm yên tĩnh, kiếm tu trẻ tuổi rũ mi, mím môi an tĩnh cười cười.
*
Quỷ Vực tuyết bay phấp phới. Trong bóng đêm, tuyết lớn dày đặc như sương trắng che trời lấp đất, dưới ánh trăng trông như một dòng sông dài chảy xuống từ chân trời.
Nhìn lên trên là bầu trời xám xịt, nhìn về phía trước khắp nơi đều là cành mai. Những cột băng trắng rủ xuống từ cành cây trông như là những chiếc răng nanh sắc nhọn của dã thú.
Trên thực tế, đối với Tạ Kính Từ mà nói thì đến đây cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận.
Có một người mà nàng luôn muốn gặp sống ở đây...... nhưng tiếc là cô cũng không biết người đó ở đâu.
Về phần Quỷ Vực, khác với thế giới bên ngoài, nơi này không có sự phân chia quốc gia hay lãnh thổ rõ ràng. Các đại tu sĩ chiếm đất xưng vương, thống lĩnh một phương. Tuy rằng trật tự không giống nhau nhưng mọi ngóc ngách của Quỷ Vực đều tin vào chân lý vĩnh cửu: Cường giả vi tôn (Kẻ mạnh được tôn trọng).
Đáng tiếc hiện giờ Tạ Kính Từ không phải là cường giả.
Nàng bước đi một mình trong tuyết, điều động một chút linh lực lấp đầy kinh mạch đang hồi phục sau cơn bệnh nặng, không kiên nhẫn nhíu mày.
Lúc trước gân mạch đứt đoạn nặng nề, lại thêm việc một năm này bị hôn mê khiến thân thể này rơi vào trạng thái suy nhược cực độ. Hơn nữa, thần thức của nàng xuyên qua xuyên lại ở bao nhiêu tiểu thế giới, thể nghiệm qua nhiều thân thể như vậy, thật vất vả mới trở lại cái thân thể ban đầu này thì lại cảm thấy xa lạ, trúc trắc, không thể điều khiển trôi chảy được.
Trước khi hôn mê, tu vi của nàng và Bùi Độ đều là Kim Đan, lúc này tính toán mọi mặt, cùng lắm cũng còn lại trình độ Trúc Cơ.
Đám lâu la còn đánh được, nhưng nhỡ mà gặp phải đại ma vương thì chỉ sợ chưa kịp ra tay đã trực tiếp bị uy áp nghiền chết rồi.
Đau đầu.
Tạ Kính Từ vừa đi vừa nhìn xung quanh, mắt thấy cây mai dần dần thưa thớt, cuối cùng cũng thoáng nhìn thấy một ngôi nhà sừng sững giữa tuyết trắng xóa.
Nơi nàng và Bùi Độ đặt chân hẳn là một ngọn núi hoang nhỏ khó thấy ở vùng ngoại ô. Chỉ cần xuống núi, đi từng bước về phía trước sẽ thấy bóng dáng của thành trấn trở nên rõ ràng hơn.
Quỷ Vực đóng cừa nhiều năm. Kiến trúc trong thành hầu hết là tường trắng ngói đen kiểu cũ, trông cũng không phồn hoa. May là nhà cửa đông đúc, ánh đèn dầu của hàng ngàn ngôi nhà sáng rực như là đom đóm, làm tăng thêm không ít hơi người náo nhiệt.
Ở nơi này phần lớn là ma tu, nàng và Bùi Độ còn chưa tìm được cách rời đi. Với cái tình hình thân thể như thế kia của Bùi Độ thì không thể ở mãi trong hang núi được, cần phải nhanh chóng tìm được quán trọ để ở, rồi lại tìm đại phu cẩn thận xem xem. Nếu may mắn, không chừng nàng còn có thể nghe ngóng được tin tức về tung tích của người mà mình đang tìm đấy.
Đợi đã.
Đại não Tạ Kính Từ bỗng đình trệ, ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Như chúng ta đều biết, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Bất kể là quán trọ hay là đại phu đều phải dùng tới tiền bạc. Tạ gia không thiếu tiền, nhưng nàng lại không dự đoán được sẽ đánh bậy đánh bạ mà đi vào Quỷ Vực, chỉ mang theo hàng đống lớn linh thạch, nhưng tiền ở nơi này……
Hình như gọi là “Ma tinh”.
Thôi xong.
Vàng đầy nhà mà nàng hết lòng tin tưởng và trông cậy vào, tất cả đều biến thành cải thìa trong đất vàng rồi.
Hiện thực bi thảm này không gì khác sét đánh giữa trời quang, uỳnh uỳnh đánh xuống, khiến Tạ Kính Từ hiểu được thế nào là mùa đông thứ hai của đời người.
Nàng có đầy đủ lý do để hoài nghi Bùi Độ thật sự nắm giữ hào quang đen đủi, còn có thể truyền nhiễm người qua người.
Ở thế giới bên ngoài cũng không lưu thông ma tinh. Tạ Kính Từ chỉ từng nhìn thấy mấy viên là tiền cổ được cất giữ. Trong trí nhớ, thứ này có màu đỏ sậm, góc cạnh rõ ràng, bên trong vẩn đục không rõ, còn ——
Nghĩ đến đây, Tạ Kính Từ bỗng ngẩn ra.
Hiện giờ nàng đứng ở trên đường phố nhưng bởi vì ở gần vùng ngoại ô nên không thấy bóng người nào. Mà ở dưới chân nàng, rõ ràng là một viên đá nhỏ màu đỏ sậm.
Không phải chứ?
...... Ma tinh?
Tạ Kính Từ khom người nhặt lên, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy một viên khác ở cách đó không xa.
Trên đường phủ kín lớp tuyết dày đặc. Ở nơi vắng lặng và trắng xoá, lạnh lẽo này, ma tinh màu đỏ trông bắt mắt cực kỳ. Chờ nàng đứng lên mới càng kinh ngạc phát hiện ra ma tinh rơi vãi thành một đường dài, kéo dài hướng vào một con hẻm nhỏ.
Hoặc là có người bị thủng túi tiền, hoặc là mánh lới rách gậy ông đập lưng ông (*), ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ nàng đi vào hẻm nhỏ là sẽ uy hiếp, cướp bóc.
(*) Thành ngữ Thỉnh quân nhập ung请君入瓮_越南语学习网手机版: nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông". Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám – Đường Kỷ".
Tạ Kính Từ bỗng hứng thú, đi theo vào hẻm nhỏ.
Nếu là người trước, nàng có thể mở miệng nhắc nhở. Nếu như gặp người sau, vừa lúc có thể tương kế tựu kế, làm ra việc không hợp pháp đối với kẻ phạm pháp, chôm chút tiền tài cần thiết ——
Có thể sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy, cùng lắm là tên côn đồ đầu đường xó chợ gây chuyện thị phi, cùng một cấp bậc với quái nhỏ ở thôn Tân Thủ. Tạ Kính Từ hoàn toàn không có đạo đức.
Đạo đức là cái gì? Người phụ nữ xấu xa như nàng không có trái tim.
Bùi Độ trầm mặc gật đầu.
Những cái miệng vết thương đó không chỗ nào là không đau tê tâm liệt phế. Hắn phải liều mạng nhẫn nại mới không ở trước mặt Tạ Kính Từ phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau, kết quả chẳng những thất bại trong gang tấc, còn để nàng nghe thấy......
Nghe thấy âm thanh kỳ quái như vậy.
Mỗi khi hắn nhớ lại là đầu óc lại không thể kiểm soát được mà nóng bừng lên.
“Những vết thương này của huynh tuy nghiêm trọng nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa. Chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là có thể khôi phục thôi.”
Ngón trỏ đặt lên vùng bụng dưới, lướt qua cơ bụng săn chắc và đẹp mắt. Tạ Kính Từ không ngờ nơi này cứng rắn như vậy, dưới sự quấy phá của lòng hiếu kỳ, lặng lẽ ấn ấn.
Vẫn là cứng rắn, khác hẳn với thịt mềm ở những chỗ khác.
Bùi Độ dời tầm mắt, sắc mặt nhàn nhạt mà mặc niệm Thanh Tâm Quyết.
Thương thế của hắn phức tạp, tập trung chủ yếu ở phía trước ngực và phía sau lưng, bôi thuốc mất không ít thời gian.
Ngọc lộ cao là thuốc cao cực phẩm, theo lời Tạ Kính Từ, không quá ba canh giờ, phần lớn miệng vết thương có thể kết vảy.
“Huynh nghỉ ngơi ở đây, ta ra ngoài tra xét tình huống một chút, nếu như tỉnh lại không thấy ta cũng đừng hoảng loạn.”
Nàng thật vất vả mới kết thúc đại công trình hạng nhất, cuối cùng cũng giúp Bùi Độ mặc xong áo trên, vừa sung sướng nói vừa lấy ra mấy lá bùa từ túi trữ vật, dùng hòn đá đè lại đặt ở bên cạnh hắn: “Đây là phù truyền tin. Nếu huynh gặp chuyện ngoài ý muốn, không cần viết bất kỳ cái gì, chỉ cần truyền lá phù cho ta là được.”
Nếu là bình thường, Bùi Độ tuyệt đối sẽ không để nàng một thân một mình đi mạo hiểm. Nhưng với tình huống hiện giờ của hắn, dù đi cùng nàng cũng sẽ chỉ trở thành gánh nặng kéo chân sau.
Hắn lặng lẽ áp xuống cảm xúc nóng nảy, sốt ruột trong lòng, thấp giọng đáp lại: “Cẩn thận.”
Tạ Kính Từ đi thẳng, lúc tới gần cửa động bỗng dừng lại, xoay người trở về.
“Suýt nữa thì quên ——”
Động tác nàng rất nhanh, lấy ra một cái áo choàng trắng như tuyết vừa to vừa dày vừa nặng từ trong túi trữ vật, khom lưng khoác cho Bùi Độ.
Lông tơ mềm mại làm hắn thấy có chút ngứa. Bên tai truyền đến tiếng cười của Tạ Kính Từ: “Ta chỉ có cái này, giữ ấm chắc là không thành vấn đề, sẽ không làm huynh cảm lạnh.”
Trước đó nàng dùng linh lực sưởi ấm áo choàng, trong chiếc áo lông ấm áp có mùi đàn hương quen thuộc.
Bùi Độ vô thức siết chặt cổ áo: “Đa tạ.”
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc. Vốn là vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này bị bọc trong áo choàng, mái tóc đen xoã tung, đôi mắt trong veo, lại có thêm vài phần dịu ngoan không hiểu được.
Làm người ta không nhịn được muốn véo một chút.
Vì cái suy nghĩ này mà Tạ Kính Từ khẽ cười thành tiếng, giơ tay nói tạm biệt. Mãi đến khi bóng dáng nàng xa hẳn khỏi tầm mắt, không còn thấy nữa, thiếu niên trong hang động mới hơi hơi nhúc nhích.
Vết thương trên người vẫn còn phát ra đau đớn, Bùi Độ thật cẩn thận mà khép chặt cổ áo lại, chóp mũi vùi vào lông tơ mềm mại.
Có lẽ…… Tạ tiểu thư cũng không có chán ghét hắn đến thế.
Tay phải thò ra khỏi áo choàng, cổ tay siết chặt. Bùi Độ động tác trúc trắc, như là đang ôm chặt, bảo vệ tấm vải dày nặng trong tay.
Thật vui vẻ.
Chỉ có đau đớn mới có thể làm hắn ý thức rõ ràng, đây không phải là cảnh tượng trong mơ.
Bóng đêm yên tĩnh, kiếm tu trẻ tuổi rũ mi, mím môi an tĩnh cười cười.
*
Quỷ Vực tuyết bay phấp phới. Trong bóng đêm, tuyết lớn dày đặc như sương trắng che trời lấp đất, dưới ánh trăng trông như một dòng sông dài chảy xuống từ chân trời.
Nhìn lên trên là bầu trời xám xịt, nhìn về phía trước khắp nơi đều là cành mai. Những cột băng trắng rủ xuống từ cành cây trông như là những chiếc răng nanh sắc nhọn của dã thú.
Trên thực tế, đối với Tạ Kính Từ mà nói thì đến đây cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận.
Có một người mà nàng luôn muốn gặp sống ở đây...... nhưng tiếc là cô cũng không biết người đó ở đâu.
Về phần Quỷ Vực, khác với thế giới bên ngoài, nơi này không có sự phân chia quốc gia hay lãnh thổ rõ ràng. Các đại tu sĩ chiếm đất xưng vương, thống lĩnh một phương. Tuy rằng trật tự không giống nhau nhưng mọi ngóc ngách của Quỷ Vực đều tin vào chân lý vĩnh cửu: Cường giả vi tôn (Kẻ mạnh được tôn trọng).
Đáng tiếc hiện giờ Tạ Kính Từ không phải là cường giả.
Nàng bước đi một mình trong tuyết, điều động một chút linh lực lấp đầy kinh mạch đang hồi phục sau cơn bệnh nặng, không kiên nhẫn nhíu mày.
Lúc trước gân mạch đứt đoạn nặng nề, lại thêm việc một năm này bị hôn mê khiến thân thể này rơi vào trạng thái suy nhược cực độ. Hơn nữa, thần thức của nàng xuyên qua xuyên lại ở bao nhiêu tiểu thế giới, thể nghiệm qua nhiều thân thể như vậy, thật vất vả mới trở lại cái thân thể ban đầu này thì lại cảm thấy xa lạ, trúc trắc, không thể điều khiển trôi chảy được.
Trước khi hôn mê, tu vi của nàng và Bùi Độ đều là Kim Đan, lúc này tính toán mọi mặt, cùng lắm cũng còn lại trình độ Trúc Cơ.
Đám lâu la còn đánh được, nhưng nhỡ mà gặp phải đại ma vương thì chỉ sợ chưa kịp ra tay đã trực tiếp bị uy áp nghiền chết rồi.
Đau đầu.
Tạ Kính Từ vừa đi vừa nhìn xung quanh, mắt thấy cây mai dần dần thưa thớt, cuối cùng cũng thoáng nhìn thấy một ngôi nhà sừng sững giữa tuyết trắng xóa.
Nơi nàng và Bùi Độ đặt chân hẳn là một ngọn núi hoang nhỏ khó thấy ở vùng ngoại ô. Chỉ cần xuống núi, đi từng bước về phía trước sẽ thấy bóng dáng của thành trấn trở nên rõ ràng hơn.
Quỷ Vực đóng cừa nhiều năm. Kiến trúc trong thành hầu hết là tường trắng ngói đen kiểu cũ, trông cũng không phồn hoa. May là nhà cửa đông đúc, ánh đèn dầu của hàng ngàn ngôi nhà sáng rực như là đom đóm, làm tăng thêm không ít hơi người náo nhiệt.
Ở nơi này phần lớn là ma tu, nàng và Bùi Độ còn chưa tìm được cách rời đi. Với cái tình hình thân thể như thế kia của Bùi Độ thì không thể ở mãi trong hang núi được, cần phải nhanh chóng tìm được quán trọ để ở, rồi lại tìm đại phu cẩn thận xem xem. Nếu may mắn, không chừng nàng còn có thể nghe ngóng được tin tức về tung tích của người mà mình đang tìm đấy.
Đợi đã.
Đại não Tạ Kính Từ bỗng đình trệ, ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Như chúng ta đều biết, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Bất kể là quán trọ hay là đại phu đều phải dùng tới tiền bạc. Tạ gia không thiếu tiền, nhưng nàng lại không dự đoán được sẽ đánh bậy đánh bạ mà đi vào Quỷ Vực, chỉ mang theo hàng đống lớn linh thạch, nhưng tiền ở nơi này……
Hình như gọi là “Ma tinh”.
Thôi xong.
Vàng đầy nhà mà nàng hết lòng tin tưởng và trông cậy vào, tất cả đều biến thành cải thìa trong đất vàng rồi.
Hiện thực bi thảm này không gì khác sét đánh giữa trời quang, uỳnh uỳnh đánh xuống, khiến Tạ Kính Từ hiểu được thế nào là mùa đông thứ hai của đời người.
Nàng có đầy đủ lý do để hoài nghi Bùi Độ thật sự nắm giữ hào quang đen đủi, còn có thể truyền nhiễm người qua người.
Ở thế giới bên ngoài cũng không lưu thông ma tinh. Tạ Kính Từ chỉ từng nhìn thấy mấy viên là tiền cổ được cất giữ. Trong trí nhớ, thứ này có màu đỏ sậm, góc cạnh rõ ràng, bên trong vẩn đục không rõ, còn ——
Nghĩ đến đây, Tạ Kính Từ bỗng ngẩn ra.
Hiện giờ nàng đứng ở trên đường phố nhưng bởi vì ở gần vùng ngoại ô nên không thấy bóng người nào. Mà ở dưới chân nàng, rõ ràng là một viên đá nhỏ màu đỏ sậm.
Không phải chứ?
...... Ma tinh?
Tạ Kính Từ khom người nhặt lên, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy một viên khác ở cách đó không xa.
Trên đường phủ kín lớp tuyết dày đặc. Ở nơi vắng lặng và trắng xoá, lạnh lẽo này, ma tinh màu đỏ trông bắt mắt cực kỳ. Chờ nàng đứng lên mới càng kinh ngạc phát hiện ra ma tinh rơi vãi thành một đường dài, kéo dài hướng vào một con hẻm nhỏ.
Hoặc là có người bị thủng túi tiền, hoặc là mánh lới rách gậy ông đập lưng ông (*), ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ nàng đi vào hẻm nhỏ là sẽ uy hiếp, cướp bóc.
(*) Thành ngữ Thỉnh quân nhập ung请君入瓮_越南语学习网手机版: nguyên ý của câu thành ngữ này là mời chàng vào trong chum. Còn ý chính là: Dùng biện pháp của đối phương trừng trị đối phương, tương tự câu "Gậy ông lại đập lưng ông". Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tư trị thông giám – Đường Kỷ".
Tạ Kính Từ bỗng hứng thú, đi theo vào hẻm nhỏ.
Nếu là người trước, nàng có thể mở miệng nhắc nhở. Nếu như gặp người sau, vừa lúc có thể tương kế tựu kế, làm ra việc không hợp pháp đối với kẻ phạm pháp, chôm chút tiền tài cần thiết ——
Có thể sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy, cùng lắm là tên côn đồ đầu đường xó chợ gây chuyện thị phi, cùng một cấp bậc với quái nhỏ ở thôn Tân Thủ. Tạ Kính Từ hoàn toàn không có đạo đức.
Đạo đức là cái gì? Người phụ nữ xấu xa như nàng không có trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.