Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 1: Sau khi bóp nát 138 cái ly gốm sứ, cắn nát 4 cái răng...
Kỳ Anh
06/04/2024
Nửa đêm, Quỷ Chủng.
Là một trong những cấm địa làm vô số tu sĩ nghe thấy đã sợ vỡ mật, Quỷ Chủng (*) tuyệt nhiên không phải là hư danh.
(*) Chủng ở đây chỉ phần mộ.
Ma vật bị lưu đày, yêu tà cùng u hồn lệ quỷ tụ tập ở khắp mọi nơi khiến cho oán khí ngập trời lâu dài không thể tiêu tan. Mặc dù vào đêm, cách tầng ánh trăng sáng trắng lạnh lẽo nhưng vẫn có thể thấy sương đỏ như máu toả khắp giữa không trung.
Quỷ Chủng trải rộng tà ám, hiếm khi có người đặt chân, nhưng vào giờ phút này lại có hai đạo bóng dáng với sát ý sắc bén dưới ánh trăng.
Hai người tạo thành thế vây giết, giữa bóng đêm trùng điệp là một người toàn thân máu tanh đang nằm.
“Không ngờ ngươi vẫn còn sống.”
Thanh niên có thân hình cường tráng cười ha ha, dùng sức đá vào bóng người trước mặt: “Cái gì mà thiên tài kiếm đạo, thiếu gia của thế gia, kết quả là rơi vào kết cục như thế, cuối cùng còn không phải là chết ở trong tay ông đây!”
Một chân này không lưu tình chút nào, đá thẳng vào bụng dưới.
Người nọ bị trọng thương, một bộ bạch y đã thành màu đỏ của máu, hiện giờ lại bị đá thêm một cái như vậy, miệng vết thương ở bụng đột nhiên vỡ toang, chảy ra máu đỏ tươi thấy mà ghê người.
Thanh niên thấy hắn vì đau nhức mà đột nhiên run lên, không kiêng nể gì mà cười phá lên: “Ngươi cũng biết đau? Lúc trước Bùi thiếu gia chặt một ngón tay cái của ta kiêu ngạo lắm mà!”
Trên mặt đất, người nọ đã sắp không còn hơi thở, vốn là đầu rũ xuống không nhúc nhích gì, nghe vậy hàng mi dài phút chốc động, đạm nhiên liếc mắt nhìn hắn ta.
Đôi mắt phủ đầy tơ máu. Con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như giếng, từng đám từng đám tơ máu đỏ tươi như dây đằng sinh trưởng mạnh mẽ, lộ ra lệ khí như con thú bị nhốt, vừa kìm nén vừa điên cuồng.
“Nhớ ra rồi?”
Thanh niên đón lấy ánh mắt của hắn, khinh thường cười lạnh: “Năm đó ta là gia đinh Bùi phủ, thích một nha hoàn tên Tri Tước, vốn muốn giao hảo với nàng. Lúc ban đêm gặp gỡ lại bị Bùi thiếu gia lấy cớ ‘ đồi phong bại tục ’ đuổi ra khỏi Bùi gia, còn bị trừng phạt thật nặng —— ai mà ngờ, ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta?”
Cái này đương nhiên là lời nói từ một phía đã được điểm tô lại cho đẹp rồi.
Khi trước chàng có ý thiếp vô tình, Tri Tước né xa hắn ta ba thước, nhất thời hắn ta bị lửa giận công tâm, quyết định nhân lúc nửa đêm không người trực tiếp dùng sức mạnh. Lại không ngờ Bùi tiểu thiếu gia vừa hay luyện kiếm trở về, nghe, nghe thấy Tri Tước kêu cứu, thẳng tay chặt bỏ ngón cái của hắn ta.
Nhờ người này ban tặng mà tiền đồ, kế sinh nhai và nữ nhân, chỉ trong một đêm, tất cả đều hóa thành hư ảo. Thanh danh hắn ta ô nhục, chỉ đành phải gia nhập vào nhóm giặc cỏ, tập thể cùng trộm cướp, làm mấy hoạt động giết người cướp của.
Hắn ta càng nói càng tức, trường kiếm trong tay rung lên ầm ầm, đang muốn tiếp tục đá thêm mấy cái, lại nghe nữ tử bên cạnh nói: “Quỷ Chủng hung hiểm, động thủ nhanh đi, đừng trì hoãn thời gian ở đây.”
“Cũng đúng.”
Thanh niên nhếch mép, kề trường kiếm lên yết hầu người nọ, nhẹ dùng lực, máu đã trào ra như những hạt châu rơi xuống: “Bùi gia ra giá cao làm giải thưởng cho tung tích của tiểu thiếu gia, không kể sống chết. Coi như ta ở đây giết ngươi thì số tiền kia cũng ——”
Hắn ta còn chưa nói xong, bỗng thay đổi sắc mặt, giương mắt lạnh lùng nói: “Ai?”
Nữ tử áo đỏ giữa mày vừa động, nghe vậy nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người ở trên tảng đá lởm chởm cách đó không xa.
Thị lực người tu đạo rất tốt, mặc dù cách nhau khá xa, hai người cũng có thể thấy rõ tướng mạo của người tới.
Đó là một nữ nhân.
Nữ nhân một thân một mình, mảnh khảnh thướt tha, thậm chí còn…… mang theo một hộp điểm tâm.
Không sai, hộp điểm tâm.
Quỷ Chủng yêu ma hoành hành, gần đây lại đúng lúc Quỷ Vực mở cửa, các tu sĩ chỉ thiếu điều không mang theo toàn bộ gia sản thôi, đao kiếm độc khí các kiểu đều có đủ, nhưng cái vị trước mắt này ——
Thanh niên nhíu mày, dời sự chú ý khỏi hộp điểm tâm, khoảnh khắc dừng lại ở khuôn mặt nàng hắn ta bất giác kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
Vị cô nương lai lịch không rõ này rất trẻ tuổi. Nàng mặc váy lưu tiên màu nguyệt bạch (*) đơn giản, mái tóc đen được vén lên một cách qua loa, uể oải đứng trên đỉnh một tảng đá kỳ lạ.
(*) nguyệt bạch: là màu xanh nhạt xinh lắm chứ không phải màu trắng đâu, hệ màu RGB: 214,236,240; CMYK: 15,1,4,0; HEX: #D6ECF0 cho ai tò mò (hoặc vào web https://cht-colors.pages.dev gõ tìm 月白 là ra màu chuẩn nha).
Nàng cũng không dốc lòng ăn vận trang điểm nhưng mặt mày lại tự mang theo vẻ sáng ngời, quyến rũ. Một đôi mắt lá liễu dài nhỏ trong veo (*), lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau là lúc, xẹt qua cười như không cười khiêu khích.
(*) Mắt lá liễu: dáng mắt thanh mảnh hơn mắt hạnh nhân, dáng mắt dài nhỏ như chiếc lá liễu, đa tình, quyến rũ. Mình search thì thấy YoonA là kiểu mắt lá liễu này.
“‘ Muốn cùng Tri Tước giao hảo ’, nói nghe đường hoàng như vậy, ai biết sau lưng lại làm ra chuyện không bằng cầm thú cỡ nào.”
Nói dứt lời, nàng thả người nhảy xuống, vững chắc, ổn định đứng trên mặt đất.
Thanh niên cùng nữ tử áo đỏ cũng chưa phát hiện, khi thanh âm này vang lên, cái người nãy giờ vốn an tĩnh như xác chết trên mặt đất bỗng cứng đờ sống lưng, nhịn xuống đau nhức mà ngẩng đầu.
“Cô nương, mọi việc đều phải chú trọng đạo lý thứ tự đến trước đến sau, nếu chúng ta đã phát hiện ra hắn trước, liền không có chỗ cho ngươi nhúng tay.”
Nữ tử áo đỏ nắm chặt vỏ kiếm, giận dữ mà liếc người thanh niên bên cạnh một cái.
Quỷ môn mở ra, các đại tông môn cùng thế gia đều hội tụ ở đây, lại chi Bùi gia ra giá cao treo giải thưởng tìm kiếm tung tích của tiểu thiếu gia, người muốn chia một chén canh này không phải số ít.
Đáng ra bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh từ sớm, như vậy thì sẽ không chọc phải cái phiền toái này.
“Thứ tự đến trước đến sau? Hai vị giết người vô số, thế mà còn có ‘ đạo lý ’ này?”
Cô nương kia đặt hộp điểm tâm ở một bên, lúc nói được một nửa thi thu lại vẻ kinh ngạc, khôi phục nụ cười như thường: “Mặc kệ các ngươi có nói đạo lý không, chỉ cần ta không nói đạo lý không phải là được rồi sao?”
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
Xem dáng vẻ của nàng, không giống như là tà tu làm nhiều việc ác, chạy trốn đến tận đây, nhưng nếu là người chính đạo……
Người chính đạo sao có thể mặt không đổi sắc mà nói ra mấy lời như này?
Người tới không có ý tốt, hắn là muốn cứng rắn đoạt người. Thanh niên cùng nữ tử áo đỏ liếc nhau, sôi nổi dẫn động linh lực, rút kiếm bày ra tư thế đối địch.
Đối phương cũng không sốt ruột, túi trữ vật hiện ra bạch quang, từ trong tay xuất hiện một bóng dáng màu đen.
Bóng dáng không phải phù, không phải kiếm cũng không phải nhạc cụ. Thanh niên ngưng thần nhìn lại, phát hiện kia lại là một cây trường đao toàn thân đen nhánh, khoảnh khắc vỏ đao rơi xuống theo chuyển động cổ tay của nàng, nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo như hàn băng.
Đến hắn ta cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra đao này chắc chắn không phải vật phàm.
Thiên hạ hiện nay, kiếm tu pháp tu chia đều, dùng đao cũng không nhiều.
Nữ nhân cầm một cây đao như vậy, càng là ít ỏi không có mấy.
“Đao này ——”
Nữ tử áo đỏ hoảng sợ thấp trá: “Người Tạ gia?”
“Không thể nào.”
Thanh niên cắn răng một cái thật mạnh: “Tạ Kính Từ trọng thương hôn mê suốt một năm, nghe nói tu vi mất sạch, chỉ sợ đời này cũng không thể tỉnh lại…… Hơn nữa, với tình hình ấy của Vân Kinh Tạ gia, sao có thể để nàng một thân một mình tới đây? Người này chẳng qua là tiểu tặc vừa hay cũng dùng đao, đến tranh đoạt tiền thưởng cùng đôi ta thôi!”
Cô nương kia không tỏ ý kiến, cúi đầu nhìn về phía trường đao trong tay.
Đoạn lời nói này nói đến là có trật tự, nàng suýt nữa là tin rồi.
Nếu như nàng không tên là “Tạ Kính Từ”.
Lấy tác phong của Tạ gia, tự nhiên không thể nào để nàng một mình đi trước đến cấm địa Quỷ Chủng, nhưng nếu Tạ Kính Từ lấy danh nghĩa “Đi dạo giải sầu” lén chạy tới nơi này, vậy thì phải nói kiểu khác rồi.
Còn vì sao nàng muốn tránh tai mắt người khác ——
[ Đừng nhiều lời với bọn họ, mau đánh nha! ]
Tiếng nói bén nhọn vang lên trong đầu, Tạ Kính Từ khó chịu nhíu mày, nghe thấy nó tiếp tục
Bén nhọn tiếng nói ở trong đầu vang lên, Tạ Kính Từ không thắng này phiền mà nhíu mi, nghe nó oang oang gào to: [ Tổn thọ rồi! Hệ thống sắp sập rồi! ]
Tìm ra nguyên nhân, là tại con hàng này.
Một năm trước nàng vô tình gặp phải tà ma, đứt hết gân mạch toàn thân, thức hải tổn hại, đã định trước là không có khả năng tỉnh lại, ngay tại lúc ấy, hệ thống xuất hiện.
Nó tự xưng là hoá thân của Thiên Đạo trong đại thế giới, chỉ cần Tạ Kính Từ vào vai ác ở mười tiểu thế giới, duy trì sự vận chuyển của Thiên Đạo là có thể trở về thân thể ban đầu.
Nói tóm lại là, biến đổi đa dạng các kiểu mà làm người xấu, đưa kinh nghiệm cho thiên mệnh chi tử.
Có thể nói đoạn thời gian đó đã để lại bóng ma tâm lý cho nàng.
Mọi người đều biết, vai xấu tàn ác trong tiểu thế giới đều không phải là người, mà là công cụ dùng để vả mặt bôm bốp, chỗ nào thiếu thì lấp vào chỗ đó, trình độ cần cù chăm chỉ sánh ngang với con lừa trong đội sản xuất.
Thiên Đạo chi tử mà, tất cả đều là 360 độ không góc chết, cười một cái là có thể làm người ta muốn ở bên hắn đến già. Tướng mạo thanh tú vân đạm phong khinh, chú trọng nhất là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, dù cốt truyện cũ rích cũng không bao giờ chán, lần nào cũng là trong lúc giả heo ăn thịt hổ vô hình trang bức (*).
(*) Vô hình trang bức: thường được dùng để mô tả việc giả vờ non nớt, ngây thơ, ngốc nghếch, giả vờ không biết về điều gì đó trong khi bản thân hiểu rất rõ hay rõ ràng rất giỏi giang, mạnh mẽ lại làm ra vẻ bình thường, không có gì đáng chú ý,...
Còn nàng ấy mà, thật đáng tiếc là 361 độ toàn góc chết, sẽ luôn cắn chặt răng mà cười gằn, cười ác độc. Lúc xuất chiêu thì tràn đầy tự tin, kết quả tất nhiên là đánh kẻ địch tổn thương trứng ngỗng (0), tự tổn hại bản thân một trăm triệu, hơn nữa càng đánh càng dũng cảm, không bao giờ bỏ cuộc, lần nào cũng là tự hố chính mình trong quá trình chậm rãi tìm chết.
Haizz.
Sau khi bóp nát 138 cái ly gốm sứ, cắn nát bốn cái răng, và vô số lần đôi mắt trừng to như chuông đồng, Tạ Kính Từ cuối cùng cũng thành thành lui thân, vinh quang mà về hưu. Thù lao là, chẳng những từ trạng thái đáng ra phải chết đúng hẹn tỉnh lại, còn biết được hướng đi tương lai của cốt truyện thế giới này.
Vị hôn phu nàng chưa thấy qua mấy lần kia sẽ hắc hoá nhập ma, tàn sát sạch sẽ Tu chân giới các đại gia tộc, chỉ để lại Vân Kinh Tạ gia, dẫn tới sinh linh đồ thán, thế đạo đại loạn, cuối cùng bị chư vị đại năng liên hợp tiêu diệt.
Là một trong những cấm địa làm vô số tu sĩ nghe thấy đã sợ vỡ mật, Quỷ Chủng (*) tuyệt nhiên không phải là hư danh.
(*) Chủng ở đây chỉ phần mộ.
Ma vật bị lưu đày, yêu tà cùng u hồn lệ quỷ tụ tập ở khắp mọi nơi khiến cho oán khí ngập trời lâu dài không thể tiêu tan. Mặc dù vào đêm, cách tầng ánh trăng sáng trắng lạnh lẽo nhưng vẫn có thể thấy sương đỏ như máu toả khắp giữa không trung.
Quỷ Chủng trải rộng tà ám, hiếm khi có người đặt chân, nhưng vào giờ phút này lại có hai đạo bóng dáng với sát ý sắc bén dưới ánh trăng.
Hai người tạo thành thế vây giết, giữa bóng đêm trùng điệp là một người toàn thân máu tanh đang nằm.
“Không ngờ ngươi vẫn còn sống.”
Thanh niên có thân hình cường tráng cười ha ha, dùng sức đá vào bóng người trước mặt: “Cái gì mà thiên tài kiếm đạo, thiếu gia của thế gia, kết quả là rơi vào kết cục như thế, cuối cùng còn không phải là chết ở trong tay ông đây!”
Một chân này không lưu tình chút nào, đá thẳng vào bụng dưới.
Người nọ bị trọng thương, một bộ bạch y đã thành màu đỏ của máu, hiện giờ lại bị đá thêm một cái như vậy, miệng vết thương ở bụng đột nhiên vỡ toang, chảy ra máu đỏ tươi thấy mà ghê người.
Thanh niên thấy hắn vì đau nhức mà đột nhiên run lên, không kiêng nể gì mà cười phá lên: “Ngươi cũng biết đau? Lúc trước Bùi thiếu gia chặt một ngón tay cái của ta kiêu ngạo lắm mà!”
Trên mặt đất, người nọ đã sắp không còn hơi thở, vốn là đầu rũ xuống không nhúc nhích gì, nghe vậy hàng mi dài phút chốc động, đạm nhiên liếc mắt nhìn hắn ta.
Đôi mắt phủ đầy tơ máu. Con ngươi đen nhánh, sâu thẳm như giếng, từng đám từng đám tơ máu đỏ tươi như dây đằng sinh trưởng mạnh mẽ, lộ ra lệ khí như con thú bị nhốt, vừa kìm nén vừa điên cuồng.
“Nhớ ra rồi?”
Thanh niên đón lấy ánh mắt của hắn, khinh thường cười lạnh: “Năm đó ta là gia đinh Bùi phủ, thích một nha hoàn tên Tri Tước, vốn muốn giao hảo với nàng. Lúc ban đêm gặp gỡ lại bị Bùi thiếu gia lấy cớ ‘ đồi phong bại tục ’ đuổi ra khỏi Bùi gia, còn bị trừng phạt thật nặng —— ai mà ngờ, ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta?”
Cái này đương nhiên là lời nói từ một phía đã được điểm tô lại cho đẹp rồi.
Khi trước chàng có ý thiếp vô tình, Tri Tước né xa hắn ta ba thước, nhất thời hắn ta bị lửa giận công tâm, quyết định nhân lúc nửa đêm không người trực tiếp dùng sức mạnh. Lại không ngờ Bùi tiểu thiếu gia vừa hay luyện kiếm trở về, nghe, nghe thấy Tri Tước kêu cứu, thẳng tay chặt bỏ ngón cái của hắn ta.
Nhờ người này ban tặng mà tiền đồ, kế sinh nhai và nữ nhân, chỉ trong một đêm, tất cả đều hóa thành hư ảo. Thanh danh hắn ta ô nhục, chỉ đành phải gia nhập vào nhóm giặc cỏ, tập thể cùng trộm cướp, làm mấy hoạt động giết người cướp của.
Hắn ta càng nói càng tức, trường kiếm trong tay rung lên ầm ầm, đang muốn tiếp tục đá thêm mấy cái, lại nghe nữ tử bên cạnh nói: “Quỷ Chủng hung hiểm, động thủ nhanh đi, đừng trì hoãn thời gian ở đây.”
“Cũng đúng.”
Thanh niên nhếch mép, kề trường kiếm lên yết hầu người nọ, nhẹ dùng lực, máu đã trào ra như những hạt châu rơi xuống: “Bùi gia ra giá cao làm giải thưởng cho tung tích của tiểu thiếu gia, không kể sống chết. Coi như ta ở đây giết ngươi thì số tiền kia cũng ——”
Hắn ta còn chưa nói xong, bỗng thay đổi sắc mặt, giương mắt lạnh lùng nói: “Ai?”
Nữ tử áo đỏ giữa mày vừa động, nghe vậy nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người ở trên tảng đá lởm chởm cách đó không xa.
Thị lực người tu đạo rất tốt, mặc dù cách nhau khá xa, hai người cũng có thể thấy rõ tướng mạo của người tới.
Đó là một nữ nhân.
Nữ nhân một thân một mình, mảnh khảnh thướt tha, thậm chí còn…… mang theo một hộp điểm tâm.
Không sai, hộp điểm tâm.
Quỷ Chủng yêu ma hoành hành, gần đây lại đúng lúc Quỷ Vực mở cửa, các tu sĩ chỉ thiếu điều không mang theo toàn bộ gia sản thôi, đao kiếm độc khí các kiểu đều có đủ, nhưng cái vị trước mắt này ——
Thanh niên nhíu mày, dời sự chú ý khỏi hộp điểm tâm, khoảnh khắc dừng lại ở khuôn mặt nàng hắn ta bất giác kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
Vị cô nương lai lịch không rõ này rất trẻ tuổi. Nàng mặc váy lưu tiên màu nguyệt bạch (*) đơn giản, mái tóc đen được vén lên một cách qua loa, uể oải đứng trên đỉnh một tảng đá kỳ lạ.
(*) nguyệt bạch: là màu xanh nhạt xinh lắm chứ không phải màu trắng đâu, hệ màu RGB: 214,236,240; CMYK: 15,1,4,0; HEX: #D6ECF0 cho ai tò mò (hoặc vào web https://cht-colors.pages.dev gõ tìm 月白 là ra màu chuẩn nha).
Nàng cũng không dốc lòng ăn vận trang điểm nhưng mặt mày lại tự mang theo vẻ sáng ngời, quyến rũ. Một đôi mắt lá liễu dài nhỏ trong veo (*), lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau là lúc, xẹt qua cười như không cười khiêu khích.
(*) Mắt lá liễu: dáng mắt thanh mảnh hơn mắt hạnh nhân, dáng mắt dài nhỏ như chiếc lá liễu, đa tình, quyến rũ. Mình search thì thấy YoonA là kiểu mắt lá liễu này.
“‘ Muốn cùng Tri Tước giao hảo ’, nói nghe đường hoàng như vậy, ai biết sau lưng lại làm ra chuyện không bằng cầm thú cỡ nào.”
Nói dứt lời, nàng thả người nhảy xuống, vững chắc, ổn định đứng trên mặt đất.
Thanh niên cùng nữ tử áo đỏ cũng chưa phát hiện, khi thanh âm này vang lên, cái người nãy giờ vốn an tĩnh như xác chết trên mặt đất bỗng cứng đờ sống lưng, nhịn xuống đau nhức mà ngẩng đầu.
“Cô nương, mọi việc đều phải chú trọng đạo lý thứ tự đến trước đến sau, nếu chúng ta đã phát hiện ra hắn trước, liền không có chỗ cho ngươi nhúng tay.”
Nữ tử áo đỏ nắm chặt vỏ kiếm, giận dữ mà liếc người thanh niên bên cạnh một cái.
Quỷ môn mở ra, các đại tông môn cùng thế gia đều hội tụ ở đây, lại chi Bùi gia ra giá cao treo giải thưởng tìm kiếm tung tích của tiểu thiếu gia, người muốn chia một chén canh này không phải số ít.
Đáng ra bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh từ sớm, như vậy thì sẽ không chọc phải cái phiền toái này.
“Thứ tự đến trước đến sau? Hai vị giết người vô số, thế mà còn có ‘ đạo lý ’ này?”
Cô nương kia đặt hộp điểm tâm ở một bên, lúc nói được một nửa thi thu lại vẻ kinh ngạc, khôi phục nụ cười như thường: “Mặc kệ các ngươi có nói đạo lý không, chỉ cần ta không nói đạo lý không phải là được rồi sao?”
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
Xem dáng vẻ của nàng, không giống như là tà tu làm nhiều việc ác, chạy trốn đến tận đây, nhưng nếu là người chính đạo……
Người chính đạo sao có thể mặt không đổi sắc mà nói ra mấy lời như này?
Người tới không có ý tốt, hắn là muốn cứng rắn đoạt người. Thanh niên cùng nữ tử áo đỏ liếc nhau, sôi nổi dẫn động linh lực, rút kiếm bày ra tư thế đối địch.
Đối phương cũng không sốt ruột, túi trữ vật hiện ra bạch quang, từ trong tay xuất hiện một bóng dáng màu đen.
Bóng dáng không phải phù, không phải kiếm cũng không phải nhạc cụ. Thanh niên ngưng thần nhìn lại, phát hiện kia lại là một cây trường đao toàn thân đen nhánh, khoảnh khắc vỏ đao rơi xuống theo chuyển động cổ tay của nàng, nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo như hàn băng.
Đến hắn ta cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra đao này chắc chắn không phải vật phàm.
Thiên hạ hiện nay, kiếm tu pháp tu chia đều, dùng đao cũng không nhiều.
Nữ nhân cầm một cây đao như vậy, càng là ít ỏi không có mấy.
“Đao này ——”
Nữ tử áo đỏ hoảng sợ thấp trá: “Người Tạ gia?”
“Không thể nào.”
Thanh niên cắn răng một cái thật mạnh: “Tạ Kính Từ trọng thương hôn mê suốt một năm, nghe nói tu vi mất sạch, chỉ sợ đời này cũng không thể tỉnh lại…… Hơn nữa, với tình hình ấy của Vân Kinh Tạ gia, sao có thể để nàng một thân một mình tới đây? Người này chẳng qua là tiểu tặc vừa hay cũng dùng đao, đến tranh đoạt tiền thưởng cùng đôi ta thôi!”
Cô nương kia không tỏ ý kiến, cúi đầu nhìn về phía trường đao trong tay.
Đoạn lời nói này nói đến là có trật tự, nàng suýt nữa là tin rồi.
Nếu như nàng không tên là “Tạ Kính Từ”.
Lấy tác phong của Tạ gia, tự nhiên không thể nào để nàng một mình đi trước đến cấm địa Quỷ Chủng, nhưng nếu Tạ Kính Từ lấy danh nghĩa “Đi dạo giải sầu” lén chạy tới nơi này, vậy thì phải nói kiểu khác rồi.
Còn vì sao nàng muốn tránh tai mắt người khác ——
[ Đừng nhiều lời với bọn họ, mau đánh nha! ]
Tiếng nói bén nhọn vang lên trong đầu, Tạ Kính Từ khó chịu nhíu mày, nghe thấy nó tiếp tục
Bén nhọn tiếng nói ở trong đầu vang lên, Tạ Kính Từ không thắng này phiền mà nhíu mi, nghe nó oang oang gào to: [ Tổn thọ rồi! Hệ thống sắp sập rồi! ]
Tìm ra nguyên nhân, là tại con hàng này.
Một năm trước nàng vô tình gặp phải tà ma, đứt hết gân mạch toàn thân, thức hải tổn hại, đã định trước là không có khả năng tỉnh lại, ngay tại lúc ấy, hệ thống xuất hiện.
Nó tự xưng là hoá thân của Thiên Đạo trong đại thế giới, chỉ cần Tạ Kính Từ vào vai ác ở mười tiểu thế giới, duy trì sự vận chuyển của Thiên Đạo là có thể trở về thân thể ban đầu.
Nói tóm lại là, biến đổi đa dạng các kiểu mà làm người xấu, đưa kinh nghiệm cho thiên mệnh chi tử.
Có thể nói đoạn thời gian đó đã để lại bóng ma tâm lý cho nàng.
Mọi người đều biết, vai xấu tàn ác trong tiểu thế giới đều không phải là người, mà là công cụ dùng để vả mặt bôm bốp, chỗ nào thiếu thì lấp vào chỗ đó, trình độ cần cù chăm chỉ sánh ngang với con lừa trong đội sản xuất.
Thiên Đạo chi tử mà, tất cả đều là 360 độ không góc chết, cười một cái là có thể làm người ta muốn ở bên hắn đến già. Tướng mạo thanh tú vân đạm phong khinh, chú trọng nhất là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, dù cốt truyện cũ rích cũng không bao giờ chán, lần nào cũng là trong lúc giả heo ăn thịt hổ vô hình trang bức (*).
(*) Vô hình trang bức: thường được dùng để mô tả việc giả vờ non nớt, ngây thơ, ngốc nghếch, giả vờ không biết về điều gì đó trong khi bản thân hiểu rất rõ hay rõ ràng rất giỏi giang, mạnh mẽ lại làm ra vẻ bình thường, không có gì đáng chú ý,...
Còn nàng ấy mà, thật đáng tiếc là 361 độ toàn góc chết, sẽ luôn cắn chặt răng mà cười gằn, cười ác độc. Lúc xuất chiêu thì tràn đầy tự tin, kết quả tất nhiên là đánh kẻ địch tổn thương trứng ngỗng (0), tự tổn hại bản thân một trăm triệu, hơn nữa càng đánh càng dũng cảm, không bao giờ bỏ cuộc, lần nào cũng là tự hố chính mình trong quá trình chậm rãi tìm chết.
Haizz.
Sau khi bóp nát 138 cái ly gốm sứ, cắn nát bốn cái răng, và vô số lần đôi mắt trừng to như chuông đồng, Tạ Kính Từ cuối cùng cũng thành thành lui thân, vinh quang mà về hưu. Thù lao là, chẳng những từ trạng thái đáng ra phải chết đúng hẹn tỉnh lại, còn biết được hướng đi tương lai của cốt truyện thế giới này.
Vị hôn phu nàng chưa thấy qua mấy lần kia sẽ hắc hoá nhập ma, tàn sát sạch sẽ Tu chân giới các đại gia tộc, chỉ để lại Vân Kinh Tạ gia, dẫn tới sinh linh đồ thán, thế đạo đại loạn, cuối cùng bị chư vị đại năng liên hợp tiêu diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.