Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 18: Vị Hôn Thê
Kỳ Anh
02/06/2024
Tia nắng sớm dịu dàng, thanh bình và êm ả chiếu vào phòng.
Giọng nói của Bùi Độ vang lên bên tai: “Tạ tiểu thư.”
Lần này đến lượt Tạ Kính Từ tỏ vẻ bình tĩnh, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt thanh tú của Bùi Độ hiện lên vẻ yếu ớt, tái nhợt. Khi đối diện với tầm mắt của nàng, đôi mắt vốn đen tuyền, sâu thẳm của hắn lặng lẽ ánh lên một tia dịu dàng hiếm có.
Hình như Bùi Độ đang cười thầm?
Tạ Kính Từ vĩnh viễn cũng không biết được những lời này quan trọng với hắn đến nhường nào.
Như một vở hí kịch hoang đường, vào lúc hắn túng quẫn nhất, bị mọi người ghét bỏ, cô nương mà hắn thầm thích rất nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng không chê thân phận lúng túng của hắn, không chê tình huống rối tinh rối mù của hắn. Nàng nghiêm túc nói với hắn rằng nghĩ lại hắn còn có nàng.
Vừa vụng về vừa cố chấp, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến người ta cay xè mắt.
Tạ tiểu thư là người mà hắn vẫn luôn theo đuổi bấy lâu nay. Đây cũng coi như là một trong số những việc may mắn ít ỏi trong cuộc đời hắn.
Bùi Độ gần như sắp không khắc chế được khát vọng muốn ôm chặt nàng vào trong lòng mình.
“Tạ tiểu thư, nếu sau này ta khôi phục được tu vi……”
Trái tim không thể không chế được mà đập kịch liệt. Bùi Độ nhịn xuống đau nhức ở bụng dưới, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng: “Tại hạ nguyện đem hết thảy tặng cho tiểu thư, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Tạ Kính Từ bình tĩnh nhìn hắn, trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, nàng mới bật ra tiếng cười nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, lại đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Cái gì cũng nguyện ý cho ta?”
Bùi Độ sợ nàng không tin, khàn giọng trả lời: “Chỉ cần Tạ tiểu thư muốn, bất kể là danh dự, tiền tài hay là thiên linh địa bảo, ta đều nguyện dâng lên…… làm báo đáp.”
Làm báo đáp.
Tạ Kính Từ “Ồ” lên một tiếng: “Còn gì nữa?”
Thấy Bùi Độ lộ ra vẻ mờ mịt, nàng mỉm cười, nhướng mày: “Nếu ta muốn cái khác thì sao? Huynh còn cái gì có thể tặng cho ta sao?”
“Còn có ——”
Hắn có thể dâng cho nàng, còn có cái gì?
Tầm mắt của Tạ Kính Từ vẫn cứ thẳng lăng lăng dừng ở trên người hắn, nhìn đến mức Bùi Độ hoảng hốt.
Nếu nói hắn còn dư lại cái gì, vậy đó là ——
Vậy đó là cỗ thân thể bệnh tật trầm trọng này.
Tạ tiểu thư sẽ…… Muốn nó sao?
Suy nghĩ loạn thành một nùi, trong đầu óc trống rỗng bỗng thình lình hiện lên một ý nghĩ không thích hợp: Lúc này hắn không mặc áo, tất cả đều được nàng nhìn vào đáy mắt.
Cô nương ở gần trong gang tấc. Nàng bật cười thanh thuý, giống như tiếng chuông lục lạc ngày hè.
“Những thứ đó cũng không tính là báo đáp đâu.”
Tạ Kính Từ nửa đùa nửa thật, lười biếng nói: “Bùi công tử, huynh cũng đừng quên, ta dù sao cũng là vị hôn thê của huynh.”
Nàng nói mập mờ, nhưng Bùi Độ lại nghe ra ý khác ngoài miệng.
Cả người hắn đều là của nàng, chẳng lẽ còn để ý những thứ vật ngoài thân đó sao.
Giọng nói của Bùi Độ vang lên bên tai: “Tạ tiểu thư.”
Lần này đến lượt Tạ Kính Từ tỏ vẻ bình tĩnh, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt thanh tú của Bùi Độ hiện lên vẻ yếu ớt, tái nhợt. Khi đối diện với tầm mắt của nàng, đôi mắt vốn đen tuyền, sâu thẳm của hắn lặng lẽ ánh lên một tia dịu dàng hiếm có.
Hình như Bùi Độ đang cười thầm?
Tạ Kính Từ vĩnh viễn cũng không biết được những lời này quan trọng với hắn đến nhường nào.
Như một vở hí kịch hoang đường, vào lúc hắn túng quẫn nhất, bị mọi người ghét bỏ, cô nương mà hắn thầm thích rất nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng không chê thân phận lúng túng của hắn, không chê tình huống rối tinh rối mù của hắn. Nàng nghiêm túc nói với hắn rằng nghĩ lại hắn còn có nàng.
Vừa vụng về vừa cố chấp, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến người ta cay xè mắt.
Tạ tiểu thư là người mà hắn vẫn luôn theo đuổi bấy lâu nay. Đây cũng coi như là một trong số những việc may mắn ít ỏi trong cuộc đời hắn.
Bùi Độ gần như sắp không khắc chế được khát vọng muốn ôm chặt nàng vào trong lòng mình.
“Tạ tiểu thư, nếu sau này ta khôi phục được tu vi……”
Trái tim không thể không chế được mà đập kịch liệt. Bùi Độ nhịn xuống đau nhức ở bụng dưới, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng: “Tại hạ nguyện đem hết thảy tặng cho tiểu thư, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Tạ Kính Từ bình tĩnh nhìn hắn, trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, nàng mới bật ra tiếng cười nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, lại đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Cái gì cũng nguyện ý cho ta?”
Bùi Độ sợ nàng không tin, khàn giọng trả lời: “Chỉ cần Tạ tiểu thư muốn, bất kể là danh dự, tiền tài hay là thiên linh địa bảo, ta đều nguyện dâng lên…… làm báo đáp.”
Làm báo đáp.
Tạ Kính Từ “Ồ” lên một tiếng: “Còn gì nữa?”
Thấy Bùi Độ lộ ra vẻ mờ mịt, nàng mỉm cười, nhướng mày: “Nếu ta muốn cái khác thì sao? Huynh còn cái gì có thể tặng cho ta sao?”
“Còn có ——”
Hắn có thể dâng cho nàng, còn có cái gì?
Tầm mắt của Tạ Kính Từ vẫn cứ thẳng lăng lăng dừng ở trên người hắn, nhìn đến mức Bùi Độ hoảng hốt.
Nếu nói hắn còn dư lại cái gì, vậy đó là ——
Vậy đó là cỗ thân thể bệnh tật trầm trọng này.
Tạ tiểu thư sẽ…… Muốn nó sao?
Suy nghĩ loạn thành một nùi, trong đầu óc trống rỗng bỗng thình lình hiện lên một ý nghĩ không thích hợp: Lúc này hắn không mặc áo, tất cả đều được nàng nhìn vào đáy mắt.
Cô nương ở gần trong gang tấc. Nàng bật cười thanh thuý, giống như tiếng chuông lục lạc ngày hè.
“Những thứ đó cũng không tính là báo đáp đâu.”
Tạ Kính Từ nửa đùa nửa thật, lười biếng nói: “Bùi công tử, huynh cũng đừng quên, ta dù sao cũng là vị hôn thê của huynh.”
Nàng nói mập mờ, nhưng Bùi Độ lại nghe ra ý khác ngoài miệng.
Cả người hắn đều là của nàng, chẳng lẽ còn để ý những thứ vật ngoài thân đó sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.