Vị Khách Nhỏ

Chương 8

Nặc Danh Hàm Ngư

16/08/2021

Edit: Cá Viên

Giản Diên nấu hai chén mì, cùng nhau ăn bữa tối xong, Giản Diên liền hỏi Lãnh Năng về nơi nào.

"Em nên trở về nhà chú mình... nhà hàng nơi em làm việc, chỉ những ngày làm việc mới có thể đến đó ngủ."

"Vậy thì đừng quay lại."

Lãnh Năng ngẩng đầu nhìn Giản Diên, nhìn hắn thu dọn chén đĩa rồi theo vào phòng bếp

Giản Diên duỗi tay nhéo chóp mũi Lãnh Năng, "Nhìn cái gì vậy?"

"......Anh thật tốt."

"Tôi không phải người tốt."

"Em cũng không phải học sinh giỏi."

Giản Diên -người không phải là một người tốt và Lãnh Năng, người không phải là một học sinh ngoan, cùng nằm trên giường. Giống như lần trước, Lãnh Năng ngủ trong vòng tay của Giản Diên.

Tính đến hôm nay, Giản Diên cũng không bao giờ nghĩ rằng hắn và vị khách nhỏ của mình sẽ có mối liên hệ này.

Quy tắc không được giao du quá nhiều với khách hàng, sau khi bị vị khách nhỏ của hắn phá vỡ quy tắc không đón khách nam, đã không còn.

Người đầu tiên được hắn cho biết tên thật của mình, người đầu tiên bước vào không gian của hắn.

Vỗ nhẹ lưng em ấy, sau khi lau sạch vết thương dưới lớp quần áo, hắn dường như muốn vuốt ve vết thương vừa cũ vừa mới.

Một ý nghĩ lưu chuyển trong đầu hắn, trượt nhanh đến mức hắn không thể bắt kịp cái đuôi của nó, nhưng nó cứ lởn vởn trong tâm trí hắn.

Giản Diên không biết liệu tình cảm hắn dành cho Lãnh Năng là vì thương hại, vì đồng cảm hay là tình yêu.



Giản Vân không được học hành đến nơi đến chốn, dạy dỗ Giản Diên không tốt, bà khao khát một cuộc sống đối diện với ánh sáng, nhưng lại dậm chân tại chỗ và không biết phải bước tiếp thế nào.

Nhưng nếu có thể hắn muốn trở thành một Giản Diên sạch sẽ, có thể rời đi nơi này

Hắn cũng hi vọng rằng vị khách nhỏ của mình sẽ trở thành một Lãnh Năng sạch sẽ

Cùng nhau bước ra khỏi nơi này, mặt trời sẽ thay họ xóa bỏ bóng tối và dẫn đường cho họ.

Bọn họ sẽ hướng về phía ánh sáng, cố gắng nở một bông hoa trong thân xác thối rữa của mình.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời còn tờ mờ sáng.

Lãnh Năng, người đã từng rời khỏi lồng ngực của hắn để đi học, giờ phút này vẫn ở trong vòng tay hắn, vô cùng ấm áp.

Giản Diên không biết Lãnh Năng sẽ đến lớp mấy giờ, học sinh trung học cuối cấp thậm chí (12) không có thời gian để nghỉ ngơi vào cuối tuần, nhưng Giản Diên không muốn đánh thức em ấy.

Có thể ngủ yên và mơ một giấc mơ đẹp đã trở thành một điều rất quan trọng trong tim Giản Diên sau những cơn ác mộng hỗn loạn đã đeo bám trong nhiều năm.

Muốn đi học, muốn đi làm thêm, nhưng ở trường học bị bắt nạt, về nhà cũng bị đối xử tệ bạc

Ngày thường có thể ngủ ở nơi làm việc, liệu đã chịu ơn ông chủ ở đó bao lâu, hứa hẹn điều kiện gì, lại ở nơi như thế nào đi vào giấc ngủ, Giản Diên không thể biết.

Muốn tìm lý do để được ngủ với ai đó, Giản Diên đã tin.

Không chỉ là chìm vào giấc ngủ yên bình, điều em ấy muốn là những cái ôm, sự ấm áp và không bị tổn thương.

Giản Diên không biết vì sao Lãnh Năng chọn mình, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Không còn cần tiền duy trì, hắn vẫn sẽ ôm em ấy.

Lãnh Năng luôn dựa vào đồng hồ sinh học trong nhiều năm qua của mình mà tỉnh lại dù không có đồng hồ báo thức. Dù có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm trước, cậu vẫn sẽ thức dậy vào khoảng thời gian đó mỗi ngày.

Lãnh Năng cho rằng Giản Diên vẫn còn ngủ say như trước, cẩn thận muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, lại bị Giản Diên giữ lại.



Lãnh Năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Giản Diên.

"Buổi sáng tốt lành."

Lãnh Năng bị giọng của Giản Diên kích thích đến run lên, nhìn sang chỗ khác, mơ hồ nói một câu "Chào buổi sáng".

"Khi nào thì lớp học bắt đầu?"

"Chỉ cần có mặt ở đó trước 6:50."

Giản Diên kiểm tra thời gian, "Vẫn còn sớm, ở đây cách trường không xa. Ăn sáng xong, tôi sẽ chở em đi."

"Xe gì?"

"Xe đạp, chị gái ở bên cạnh không cần đưa con gái đến lớp, tôi có thể mượn."

Vì sống ở tầng 1 nên xe đạp của Chị Trần không đậu ở ngoài mà để ở nhà, khi đẩy xe đạp ra ngoài, cửa mở rộng, Lãnh Năng trông thấy một cô gái nhỏ đang nhón chân nhìn ra ngoài.

Ngồi ở ghế sau xe đạp, Lãnh Năng ôm eo Giản Diên, cùng hắn nói chuyện.

"Em gái đó rất đáng yêu."

"À, em ấy tên là Trần Na Na."

"Anh cùng nhà em ấy rất thân sao?"

"Chúng tôi là hàng xóm của nhau nhiều năm rồi. Chị Trần rất tốt. Chị ấy biết những gì tôi làm, nhưng không nói gì với người khác, chị ấy không ngại để tôi chơi với Na Na."

Khoảng cách quả thực không xa, sắp tới trường Trung cấp 21 phụ cận rồi.

Sau khi xuống xe, Lãnh Năng vẫy tay với Giản Diên rồi lon ton chạy vào trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Khách Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook