Chương 93: Gặp lại
Yêu Tinh Lười Biếng
16/04/2021
3 năm sau,
Thành phố A chìm vào màn đêm, bầu trời tối đen dường như làm nền cho những ngôi sao lấp lánh.
Từng chiếc BMW, Ford, Audi xa hoa chạy vào một tòa nhà cổ theo phong cách Châu Âu. Những ánh đèn rực rỡ thắp sáng càng góp phần làm nổi bật lên địa vị của những con người nơi đây.
Mùi vị của đồ ăn, hương vị của rượu nho hòa quyện cũng thanh âm nhạc giao hưởng du dương tạo nên một bức tranh lộng lẫy và vàng son.
Thiên Vĩ đi vào cổng, vẫn là đôi mắt màu hổ phách sắc bén, gương mặt tuần mỹ, môi mỏng và vóc dáng cao gầy, nhưng anh đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ thư sinh, thanh sạch của 11 năm trước, thay vào đó là phong vị trưởng thành và lễ độ của một người đàn ông.
Cảm nhận được có người vỗ vai mình,anh xoay người lại, đứng trước mặt anh là một người đàn ông trung niên, thân hình cao to, tráng kiện và gương mặt cương nghị và hung hăng, nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ ông là xã hội đen.
Thiên Vĩ cười nói: "Chào bác Quân."
Ông Quân lập tức tươi cười, nụ cười này làm gương mặt dữ tợn của ông trông nhu hòa hơn nhiều.
"Lâu lắm rồi mới gặp con, lão Tuấn sao rồi?"
"Bố cháu tốt hơn nhiều rồi ạ."
Bố anh tỉnh dậy từ năm ngoái, ngày đó ai cũng không khỏi bàng hoàng, vì tất cả cả mọi người đều cho rằng ông sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, anh còn nhớ rõ mẹ đã khóc rất nhiều, gần 11 năm chờ đợi mẹ anh không rơi một giọt nước mắt nào, thế nhưng, khi bố tỉnh dậy, bà ấy lại khóc.
Ông Quân sảng khoái dặn dò:
"Về nhà nói với bố, lo mà chăm sóc sức khỏe cho tốt, vài ngày nữa chú sẽ đến nhà, đấu với ông ta vài ván cờ đấy."
"Vâng"
"À phải rồi, con cũng nên tìm một người phụ nữ nào để kết hôn đi chứ, đừng lo ham mê công việc mà chậm trễ hôn sự, Tây Tây nhà chú sắp vào lớp một rồi đấy."
Nhắc đến cháu nội, trên mặt ông khó nén được sự hạnh phúc.
Tây Tây là con trai đầu lòng của Quân Niên, Thiên Vĩ nhớ đến nhóc con cả người đỏ hỏn nằm trong tấm vải cùng biểu cảm hạnh phúc của cậu ta, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Năm nay anh đã 31 tuổi rồi, tự dưng anh cũng muốn có một gia đình cho riêng mình và trải qua cảm giác được là bố, nhưng đối tượng kết hôn...
Ngón tay anh bất giác siết chặt ly rượu trong tay.
Giọng Thiên Vĩ trầm xuống, "Cháu còn chưa tính đến chuyện kết hôn."
Ông Quân thở dài một hơi, "Thằng nhóc này..."
Quân tổng nói chuyện với Thiên Vĩ một hồi, sau đó mới quay sang bàn chuyện làm ăn với đối tác.
Thiên Vĩ ngước nhìn ánh đèn đang lóe sáng, tâm trạng anh bỗng chốc nặng nề, anh uống một ngụm rượu vang, hương vị hơi chát có chút ngọt đánh sâu vào vị giác và đáy lòng anh.
Không biết từ khi nào anh đã không còn thấy ác cảm với rượu nữa, có lẽ là vì anh đã trải qua những buổi tiệc xã giao như thế này quá nhiều, hoặc là một lý do nào khác...
"Hello"(Xin chào)
Đột nhiên, một người đàn ông người nước ngoài cầm một ly rượu đi đến, dáng người ông cao lớn trông rất phong độ.
Thiên Vĩ vừa nhìn ông, liền nhận ra thân phận ông, người đàn ông đến từ Pháp,với cái tên Bristol, là một ông hoàng trong giới tài chính.
"Pleased to meet you." (Rất hân hạnh được gặp ông)
Bristol dường như cũng nhận ra thân thể anh khiếm khuyết, nên không có ý bắt tay, chỉ đưa ly rượu lên, Thiên Vĩ nhìn ông đầy cảm kích, cùng ông cụng ly.
Ông ấy nói: "Tôi có thể nói tiếng Trung."
Thiên Vĩ có chút ngạc nhiên, "Ngài phát âm rất chuẩn."
Ông ấy nghe thế liền mở miệng cười to, sau đó gương mặt liền trở nên nghiêm túc.
"Có vẻ cậu không nhận ra tôi."
Anh cẩn thận hỏi lại: "Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó rồi sao?"
"Đúng vậy." Bristol gật đầu, rồi bổ sung "Tôi đã từng gặp cậu ở cuộc thi vẽ tranh cho thiếu niên."
Thiên Vĩ ngây ngẩn. Kí ức bỗng ùa về, khi anh vừa tròn 13 tuổi, mẹ đã đăng kí cho anh tham dự cuộc thi hội họa toàn quốc dành cho thiếu niên, đó cũng là cuộc thi đầu tiên anh tham gia. Và người tặng huy chương cho anh chính là ông ấy.
"Ra người đó là ông, thật xin lỗi."Thiên Vĩ có chút áy náy.
"Dù sao cũng đã rất lâu rồi, tôi cũng không tính toán làm gì, nhưng tôi rất ấn tượng với cậu đấy, Lăng thiếu."
Ngắm tranh, thưởng thức nghệ thuật là một thú vui nho nhã của tầng lớp thượng lưu, Bristol cũng không ngoại lệ. Nhiều năm trước, ông từng là nhà tài trợ cho cuộc thi đó.
Nếu nói theo lẽ thường tất nhiên ông không có khả năng nhận ra Thiên Vĩ nếu chỉ dựa vào tác phẩm của anh, vì cuộc thi ấy tổ chức rất nhiều lần qua mỗi năm, hết nhân tài này rồi lại đến nhân tài khác nhận giải, những thí sinh từng tham dự cũng dần bị lãng quên. Thứ để lại cho ông ấn tượng sâu sắc là màu mắt hiếm có và một cánh tay không trọn vẹn của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta lại là con trai độc nhất của Lăng gia.
Muốn được người khác chú ý ắt hẳn người đó phải có sự khác biệt, điều này Thiên Vĩ đã đạt được.
"Cậu cùng ăn với tôi chứ?" Bristol bỗng đưa ra một yêu cầu.
Thiên Vĩ đồng ý không hề do dự. Nếu tạo mối quan hệ tốt với ông ấy thì sẽ rất có lợi cho những dự án sau này của công ty.
Khi hai người vừa xoay lưng rời đi, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
"Ngài đang giảm cân đấy."
Hai người chùn bước, đồng thời nhìn sang người vừa lên tiếng, trông chốc lát hai người đàn ông để lộ hai biểu cảm khác nhau, một người thì ngại ngùng còn một người thì kinh ngạc.
Đêm nay, Hạ Lam mang lên mình một bộ váy lễ phục màu đen chấm gót, vai để trần để lộ ra xương quai xanh tinh tế, cùng khe ngực yêu mị. Đôi mắt phong tình mang theo chút tươi cười và kính trọng nhìn Bristol, thi thoảng lại thoáng nhìn sang người bên cạnh ông. Cả người cô toát ra khí chất lạnh lùng mà cao quý như một nữ hoàng trong bóng đêm lãnh diễm, không dễ thân cận.
Bristol khẽ khàng nói:
"Chỉ hôm nay thôi."
"Vâng"
Hạ Lam gật đầu, không ngăn cản ông nữa.
Bởi vì cô biết ông ấy đang nói suông, người đàn ông này luôn tuyên thệ sẽ giảm cân, sau đó tập gym để sở hữu thân hình săn chắc như những thanh niên mới lớn, nhưng một khi thấy thức ăn thì lời tuyên thệ gì đó lập tức hóa thành mây bay.
Bristol nhìn Thiên Vĩ, giới thiệu:
"Cô ấy là Hạ Lam, thư kí của tôi."
Ánh mắt Thiên Vĩ dừng lại trên người cô chưa tới một giây, anh chỉ gật đầu, nói:
"Chào cô."
Sau đó, anh nhìn sang Bristol, nói với ngữ điệu có chút e ngại:
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
"Được"
Bristol biết anh đang từ chối khéo, ông là người phóng khoáng và rất thoải mái, đương nhiên không câu nệ tiểu tiết cũng không hỏi lí do cứ thế khoát tay để anh rời đi.
Hạ Lam nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt đen như mực nheo lại, ngón tay nắm dọc thành thủy tinh khẽ chuyển động.
Thiên Vĩ đi ra phía sau tòa nhà, thấy một khuôn viên rất đẹp, anh tìm ra được một băng ghế nhỏ, liền ngồi xuống.
Vài phút sau, một hương thơm ngọt ngào, thanh khiết bất ngờ xông vào mũi Thiên Vĩ, anh tò mò quay đầu lại, đôi mắt anh nhanh chóng trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Hạ Lam thấy thái độ của anh, có chút bất đắc dĩ.
Cô ra ngoài bôn ba gầy dựng cơ đồ để rước anh về nhà, bây giờ về rồi thì anh lại giận.
Chỉ là bộ dạng giận dỗi cũng quá đáng yêu.
Hạ Lam nhìn mái tóc đen trước mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, cố kìm nén ham muốn xoa đầu anh.
Đôi chân thon dài đi đến trước mặt Thiên Vĩ, trực tiếp ngồi lên đùi anh, còn chủ động cầm lấy cánh tay anh quàng ra sau vòng eo mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào hõm cổ anh.
Thiên Vĩ tuy bị cô bắt ôm trong lòng có chút bất ngờ, nhưng anh không buông lỏng cánh tay, sợ cô sẽ ngã.
"Cô có biết mình đang làm chuyện gì không?Đứng dậy đi!"
Hạ Lam nghe thế, đầu nhỏ ngước lên, đôi mắt liền đối diện với sự lạnh lùng hiện rõ trên nét mặt anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"Biết chứ, đang yêu anh, ông xã."
Thiên Vĩ cười lạnh.
"Tôi không phải là ông xã của cô."
Cô phì cười, đôi môi ghé sát tai anh, nói nhỏ:
"Sau này sẽ phải, gọi trước cho quen."
Hạ Lam vừa nói, ngón tay thon dài vừa mơn trớn ngũ quan của anh, trán, mũi, môi, chơi đùa một hồi, cô chặt lưỡi, cảm thán:
"Quá ngon!"
Cả người Thiên Vĩ cứng đờ, anh có thể cảm thấy gương mặt của mình đang nóng lên. Tuy nhiên, anh vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, hơi thở tràn ngập sự lãnh khốc, lạnh nhạt mở miệng:
"Lấy tay cô ra khỏi mặt tôi!"
Thiên Vĩ không biết bộ dáng lạnh lùng, khó gần của anh trong mắt Hạ Lam không khác gì một con mèo đang vươn nanh múa vuốt, hoàn toàn không có chút đe dọa.
Hai tay Hạ Lam ôm lấy khuôn mặt Thiên Vĩ, môi áp xuống, chiếc lưỡi đinh hương mạnh mẽ tách lấy răng anh, điên cuồng xâm chiếm lấy khoang miệng ấm áp, chơi trò đuổi bắt với cái lưỡi đang tránh né.
Một lát sau, môi hai người mới tách ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Thành phố A chìm vào màn đêm, bầu trời tối đen dường như làm nền cho những ngôi sao lấp lánh.
Từng chiếc BMW, Ford, Audi xa hoa chạy vào một tòa nhà cổ theo phong cách Châu Âu. Những ánh đèn rực rỡ thắp sáng càng góp phần làm nổi bật lên địa vị của những con người nơi đây.
Mùi vị của đồ ăn, hương vị của rượu nho hòa quyện cũng thanh âm nhạc giao hưởng du dương tạo nên một bức tranh lộng lẫy và vàng son.
Thiên Vĩ đi vào cổng, vẫn là đôi mắt màu hổ phách sắc bén, gương mặt tuần mỹ, môi mỏng và vóc dáng cao gầy, nhưng anh đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ thư sinh, thanh sạch của 11 năm trước, thay vào đó là phong vị trưởng thành và lễ độ của một người đàn ông.
Cảm nhận được có người vỗ vai mình,anh xoay người lại, đứng trước mặt anh là một người đàn ông trung niên, thân hình cao to, tráng kiện và gương mặt cương nghị và hung hăng, nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ ông là xã hội đen.
Thiên Vĩ cười nói: "Chào bác Quân."
Ông Quân lập tức tươi cười, nụ cười này làm gương mặt dữ tợn của ông trông nhu hòa hơn nhiều.
"Lâu lắm rồi mới gặp con, lão Tuấn sao rồi?"
"Bố cháu tốt hơn nhiều rồi ạ."
Bố anh tỉnh dậy từ năm ngoái, ngày đó ai cũng không khỏi bàng hoàng, vì tất cả cả mọi người đều cho rằng ông sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, anh còn nhớ rõ mẹ đã khóc rất nhiều, gần 11 năm chờ đợi mẹ anh không rơi một giọt nước mắt nào, thế nhưng, khi bố tỉnh dậy, bà ấy lại khóc.
Ông Quân sảng khoái dặn dò:
"Về nhà nói với bố, lo mà chăm sóc sức khỏe cho tốt, vài ngày nữa chú sẽ đến nhà, đấu với ông ta vài ván cờ đấy."
"Vâng"
"À phải rồi, con cũng nên tìm một người phụ nữ nào để kết hôn đi chứ, đừng lo ham mê công việc mà chậm trễ hôn sự, Tây Tây nhà chú sắp vào lớp một rồi đấy."
Nhắc đến cháu nội, trên mặt ông khó nén được sự hạnh phúc.
Tây Tây là con trai đầu lòng của Quân Niên, Thiên Vĩ nhớ đến nhóc con cả người đỏ hỏn nằm trong tấm vải cùng biểu cảm hạnh phúc của cậu ta, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Năm nay anh đã 31 tuổi rồi, tự dưng anh cũng muốn có một gia đình cho riêng mình và trải qua cảm giác được là bố, nhưng đối tượng kết hôn...
Ngón tay anh bất giác siết chặt ly rượu trong tay.
Giọng Thiên Vĩ trầm xuống, "Cháu còn chưa tính đến chuyện kết hôn."
Ông Quân thở dài một hơi, "Thằng nhóc này..."
Quân tổng nói chuyện với Thiên Vĩ một hồi, sau đó mới quay sang bàn chuyện làm ăn với đối tác.
Thiên Vĩ ngước nhìn ánh đèn đang lóe sáng, tâm trạng anh bỗng chốc nặng nề, anh uống một ngụm rượu vang, hương vị hơi chát có chút ngọt đánh sâu vào vị giác và đáy lòng anh.
Không biết từ khi nào anh đã không còn thấy ác cảm với rượu nữa, có lẽ là vì anh đã trải qua những buổi tiệc xã giao như thế này quá nhiều, hoặc là một lý do nào khác...
"Hello"(Xin chào)
Đột nhiên, một người đàn ông người nước ngoài cầm một ly rượu đi đến, dáng người ông cao lớn trông rất phong độ.
Thiên Vĩ vừa nhìn ông, liền nhận ra thân phận ông, người đàn ông đến từ Pháp,với cái tên Bristol, là một ông hoàng trong giới tài chính.
"Pleased to meet you." (Rất hân hạnh được gặp ông)
Bristol dường như cũng nhận ra thân thể anh khiếm khuyết, nên không có ý bắt tay, chỉ đưa ly rượu lên, Thiên Vĩ nhìn ông đầy cảm kích, cùng ông cụng ly.
Ông ấy nói: "Tôi có thể nói tiếng Trung."
Thiên Vĩ có chút ngạc nhiên, "Ngài phát âm rất chuẩn."
Ông ấy nghe thế liền mở miệng cười to, sau đó gương mặt liền trở nên nghiêm túc.
"Có vẻ cậu không nhận ra tôi."
Anh cẩn thận hỏi lại: "Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó rồi sao?"
"Đúng vậy." Bristol gật đầu, rồi bổ sung "Tôi đã từng gặp cậu ở cuộc thi vẽ tranh cho thiếu niên."
Thiên Vĩ ngây ngẩn. Kí ức bỗng ùa về, khi anh vừa tròn 13 tuổi, mẹ đã đăng kí cho anh tham dự cuộc thi hội họa toàn quốc dành cho thiếu niên, đó cũng là cuộc thi đầu tiên anh tham gia. Và người tặng huy chương cho anh chính là ông ấy.
"Ra người đó là ông, thật xin lỗi."Thiên Vĩ có chút áy náy.
"Dù sao cũng đã rất lâu rồi, tôi cũng không tính toán làm gì, nhưng tôi rất ấn tượng với cậu đấy, Lăng thiếu."
Ngắm tranh, thưởng thức nghệ thuật là một thú vui nho nhã của tầng lớp thượng lưu, Bristol cũng không ngoại lệ. Nhiều năm trước, ông từng là nhà tài trợ cho cuộc thi đó.
Nếu nói theo lẽ thường tất nhiên ông không có khả năng nhận ra Thiên Vĩ nếu chỉ dựa vào tác phẩm của anh, vì cuộc thi ấy tổ chức rất nhiều lần qua mỗi năm, hết nhân tài này rồi lại đến nhân tài khác nhận giải, những thí sinh từng tham dự cũng dần bị lãng quên. Thứ để lại cho ông ấn tượng sâu sắc là màu mắt hiếm có và một cánh tay không trọn vẹn của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta lại là con trai độc nhất của Lăng gia.
Muốn được người khác chú ý ắt hẳn người đó phải có sự khác biệt, điều này Thiên Vĩ đã đạt được.
"Cậu cùng ăn với tôi chứ?" Bristol bỗng đưa ra một yêu cầu.
Thiên Vĩ đồng ý không hề do dự. Nếu tạo mối quan hệ tốt với ông ấy thì sẽ rất có lợi cho những dự án sau này của công ty.
Khi hai người vừa xoay lưng rời đi, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
"Ngài đang giảm cân đấy."
Hai người chùn bước, đồng thời nhìn sang người vừa lên tiếng, trông chốc lát hai người đàn ông để lộ hai biểu cảm khác nhau, một người thì ngại ngùng còn một người thì kinh ngạc.
Đêm nay, Hạ Lam mang lên mình một bộ váy lễ phục màu đen chấm gót, vai để trần để lộ ra xương quai xanh tinh tế, cùng khe ngực yêu mị. Đôi mắt phong tình mang theo chút tươi cười và kính trọng nhìn Bristol, thi thoảng lại thoáng nhìn sang người bên cạnh ông. Cả người cô toát ra khí chất lạnh lùng mà cao quý như một nữ hoàng trong bóng đêm lãnh diễm, không dễ thân cận.
Bristol khẽ khàng nói:
"Chỉ hôm nay thôi."
"Vâng"
Hạ Lam gật đầu, không ngăn cản ông nữa.
Bởi vì cô biết ông ấy đang nói suông, người đàn ông này luôn tuyên thệ sẽ giảm cân, sau đó tập gym để sở hữu thân hình săn chắc như những thanh niên mới lớn, nhưng một khi thấy thức ăn thì lời tuyên thệ gì đó lập tức hóa thành mây bay.
Bristol nhìn Thiên Vĩ, giới thiệu:
"Cô ấy là Hạ Lam, thư kí của tôi."
Ánh mắt Thiên Vĩ dừng lại trên người cô chưa tới một giây, anh chỉ gật đầu, nói:
"Chào cô."
Sau đó, anh nhìn sang Bristol, nói với ngữ điệu có chút e ngại:
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
"Được"
Bristol biết anh đang từ chối khéo, ông là người phóng khoáng và rất thoải mái, đương nhiên không câu nệ tiểu tiết cũng không hỏi lí do cứ thế khoát tay để anh rời đi.
Hạ Lam nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt đen như mực nheo lại, ngón tay nắm dọc thành thủy tinh khẽ chuyển động.
Thiên Vĩ đi ra phía sau tòa nhà, thấy một khuôn viên rất đẹp, anh tìm ra được một băng ghế nhỏ, liền ngồi xuống.
Vài phút sau, một hương thơm ngọt ngào, thanh khiết bất ngờ xông vào mũi Thiên Vĩ, anh tò mò quay đầu lại, đôi mắt anh nhanh chóng trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Hạ Lam thấy thái độ của anh, có chút bất đắc dĩ.
Cô ra ngoài bôn ba gầy dựng cơ đồ để rước anh về nhà, bây giờ về rồi thì anh lại giận.
Chỉ là bộ dạng giận dỗi cũng quá đáng yêu.
Hạ Lam nhìn mái tóc đen trước mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, cố kìm nén ham muốn xoa đầu anh.
Đôi chân thon dài đi đến trước mặt Thiên Vĩ, trực tiếp ngồi lên đùi anh, còn chủ động cầm lấy cánh tay anh quàng ra sau vòng eo mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào hõm cổ anh.
Thiên Vĩ tuy bị cô bắt ôm trong lòng có chút bất ngờ, nhưng anh không buông lỏng cánh tay, sợ cô sẽ ngã.
"Cô có biết mình đang làm chuyện gì không?Đứng dậy đi!"
Hạ Lam nghe thế, đầu nhỏ ngước lên, đôi mắt liền đối diện với sự lạnh lùng hiện rõ trên nét mặt anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"Biết chứ, đang yêu anh, ông xã."
Thiên Vĩ cười lạnh.
"Tôi không phải là ông xã của cô."
Cô phì cười, đôi môi ghé sát tai anh, nói nhỏ:
"Sau này sẽ phải, gọi trước cho quen."
Hạ Lam vừa nói, ngón tay thon dài vừa mơn trớn ngũ quan của anh, trán, mũi, môi, chơi đùa một hồi, cô chặt lưỡi, cảm thán:
"Quá ngon!"
Cả người Thiên Vĩ cứng đờ, anh có thể cảm thấy gương mặt của mình đang nóng lên. Tuy nhiên, anh vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, hơi thở tràn ngập sự lãnh khốc, lạnh nhạt mở miệng:
"Lấy tay cô ra khỏi mặt tôi!"
Thiên Vĩ không biết bộ dáng lạnh lùng, khó gần của anh trong mắt Hạ Lam không khác gì một con mèo đang vươn nanh múa vuốt, hoàn toàn không có chút đe dọa.
Hai tay Hạ Lam ôm lấy khuôn mặt Thiên Vĩ, môi áp xuống, chiếc lưỡi đinh hương mạnh mẽ tách lấy răng anh, điên cuồng xâm chiếm lấy khoang miệng ấm áp, chơi trò đuổi bắt với cái lưỡi đang tránh né.
Một lát sau, môi hai người mới tách ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.