Chương 52: Thừa nhận
Yêu Tinh Lười Biếng
16/04/2021
Đêm hôm ấy, Thiên Vĩ sốt cao, phải qua mấy giờ đồng hồ, thân nhiệt của anh mới giảm xuống, tuy vậy, anh vẫn mê mang, chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Hạ Lam, em mau nghỉ ngơi đi, ở đây đã có thầy trông Thiên Vĩ.”Thầy Chu xoay người,nhìn cô bằng đôi mắt đã nổi tơ máu do thức trắng đêm.
Từ lúc mang Thiên Vĩ trở về, con bé chỉ trở về lều thay quần áo, chưa được mấy phút lại đến đây chăm sóc Thiên Vĩ. Ông phải khuyên can mãi con bé mới chịu kiểm tra xem trên người bị thương hay không.
Hành động của Hạ Lam từ hôm qua đến giờ khiến ông vô cùng kinh ngạc và vui mừng, một con nhóc quậy phá, hư hỏng còn biết cứu giúp, quan tâm bạn, coi như cũng chưa hết thuốc chữa.
Nghĩ vậy, ánh mắt ông càng thêm từ ái.
Hạ Lam lắc đầu: “Em muốn ở lại đây.”
“Vậy thầy đi nghỉ một lát, khi nào bạn tỉnh lại thì báo cho thầy.”Ánh mắt kiên định của Hạ Lam cho ông biết rằng dù có khuyên bảo thế nào cũng vô ích.
“Vâng”Cô nhàn nhạt trả lời.
Thầy Chu nhìn sang Thiên Vĩ, thấy anh lúc này đã có chút thần sắc, ông yên tâm bước ra ngoài.
Không gian tĩnh lặng khôi phục trở lại, tay cô nhẹ nhàng sờ vào vầng trán đã được băng bó kĩ lưỡng,ngón trỏ trượt xuống sóng mũi cao thẳng và cánh môi mỏng, nhỏ giọng trách móc: “Cậu chỉ giỏi làm cho người ta lo lắng, sao lúc nào cũng để cho mình bị thương thế?”
Đôi mắt đã lâu không có chút độ ấm, giờ phút này lại nổi lên sự ôn nhu hiếm có, khóe miệng khẽ cong lên, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên người cô, làm cho ngũ quan tinh xảo nhu hòa hơn rất nhiều.
Cô thua cuộc rồi, thua bởi sự dịu dàng của anh, biết rõ là mình đang tự nhảy vào hố lửa, nhưng cô vẫn muốn sa vào.
Vì cô không muốn trốn tránh nữa, cô muốn ở bảo vệ anh, bảo vệ hạnh phúc của hai người.
Thời gian dần trôi qua, Hạ Lam vẫn ngồi đó, đôi mắt không lúc nào rời khỏi anh như muốn khắc sâu hình dáng của anh vào trong tâm khảm.
Đột nhiên, hai hàng mi đen láy bỗng chuyển động, đôi mắt màu hổ phách dần xuất hiện.
Thiên Vĩ vừa mở mắt đã thấy gương mặt phóng đại của Hạ Lam đập vào mắt, anh có chút ngạc nhiên, đồng thời sự vui sướng nhen nhóm.
“Tỉnh?”
“Hạ Lam…”Thiên Vĩ hôn mê quá lâu nên khi tỉnh dậy, giọng anh hơi khàn khàn.
Hạ Lam nhận ra điều này, cô nhanh tay đỡ Thiên Vĩ dậy, sau đó rót một cốc nước, đưa cho anh.
Theo kinh nghiệm của cô, người vừa hôn mê thì phải uống nước.
Thiên Vĩ bỗng nhiên được Hạ Lam đối xử tốt, anh hết sức bất ngờ, đáy lòng liền ‘thụ sủng nhược kinh’, tay anh cầm ly nước, mắt dán sát vào người cô không ngừng đánh giá.
“Mau uống hết ly nước đi, rồi em cho anh nhìn bao nhiêu cũng được.”
Lời của Hạ Lam làm cho Thiên Vĩ vô cùng xấu hổ, anh biết mình thất thố, vội cầm ly nước lên uống một hơi, nhưng vì có lẽ uống quá nhanh nên anh bị sặc.
Hạ Lam nhíu mày, vỗ vỗ lưng anh, miệng trách móc: “Anh là đồ ngốc hay sao? Đến uống nước cũng bị sặc.”
Thiên Vĩ cố gắng hồi phục tinh thần, anh vẫn chưa thể thích ứng được thái độ khác thường của cô.
“Đã mấy giờ rồi?”Anh không biết mình đã hôn mê được bao lâu.
“8 giờ sáng.”
Thiên Vĩ trầm mặc.
Hình như, hôm qua nhóm anh lấy được cờ, trong lúc trở về khu cắm trại thì một nam sinh trong nhóm anh bảo là nhìn thấy một sinh vật lạ dưới vách núi, thế là để thỏa mãn lòng hiếu kì, cả nhóm quyết định dừng chân, xem thử. Bỗng nhiên, anh cảm nhận được một đôi tay đang đẩy mình, khiến cho anh theo quán tính ngã xuống vách đá, sau đó anh không còn nhớ gì nữa.
Hạ Lam thấy anh ngẩn người, cô hỏi: “Này, anh đang nghĩ cái gì?”
“Tôi trở về bằng cách nào?”
“Là em cứu anh đó, em đã tìm anh khắp nơi.”
“Thật sao?”Điều cô nói làm anh không khỏi nghi ngờ.
“Bà đây cất công dầm mưa lội nắng lôi mang anh về, bây giờ anh lại có thái độ thế với bà à?”Cô tức giận, hung dữ trừng anh.
Chính vì người cứu anh là cô nên anh mới khó tin đấy. Thiên Vĩ thầm nhủ.
“Sao cậu lại cứu tôi?”
“Nếu anh có mệnh hệ gì thì sau này em sẽ thành góa phụ mất, nên phải cứu.”
"Sao cơ?"Chắc vừa rồi anh nghe lầm.
"Ý trên mặt chữ, bà đây không thích nói lại lần hai."
Gương mặt anh lập tức đỏ bừng, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm anh không thể tiếp nhận ngay được.
"Nhưng cậu..."
"Em thích anh đó, không được à?"
Thiên Vĩ không thể giấu được sự vui mừng, nhưng nhớ đến điều gì đó, anh trở nên nghiêm túc, ngữ khí liền trầm thấp.
"Cậu lại định lợi dụng tôi lần nữa sao?"
"Bà đây mới không thèm tài sản nhà anh, nói cho anh biết, sau này em nuôi anh."Hạ Lam cứng rắn nói.
"..."
"Đừng có nhìn em kiểu đó, em nói là làm." Bị Thiên Vĩ nghi ngờ, Hạ Lam rất khó chịu.
"Được, không nói đến chuyện này nữa, cậu đừng quên cậu đã có bạn trai rồi."Yêu cô là thật, nhưng anh không muốn làm tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Sắc mặt Hạ Lam sa sầm.
Tóm lại là anh muốn bà đây cho anh một danh phận chứ gì.
Cô cảm thấy mình đang tự bê đá đập vào chân mình, hối hận cực kỳ.
Nhìn đi, chồng bà giận bà rồi kìa.
Hạ Lam quyết đoán lấy điện thoại, lục danh bạ, tìm một cái tên được đặt là 'kho tiền', bấm vào.
Sau vài tiếng chuông, bên kia đã bắt máy.
"Lam, lâu rồi em..."
"Chia tay đi."
Hạ Lam lười nói chuyện với hắn, dứt khoát đi vào chủ đề.
Bên kia điện thoại, Khang Nam đã bị cô dọa đến ngây ngốc, hắn mở miệng định hỏi thêm thì đã nghe tiếng kết thúc cuộc gọi.
Hắn tức giận, gọi cho Hạ Lam nhưng bị cô từ chối cuộc gọi, thay vào đó là tin nhắn thông báo số tiền 15 triệu được chuyển vào tài khoản của hắn kèm theo một tin nhắn.
'Đống quà anh tặng, sau khi về tôi sẽ trả nốt.'
Hạ Lam mặc cho tên thiếu gia đã tức đến bốc khói, cô nhìn Thiên Vĩ, nói:
"Em đã thành người độc thân rồi, làm bạn trai em được không?"
Hàng loạt hành động nhanh gọn, dứt khoát của cô làm Thiên Vĩ sững sờ, anh không nói được gì.
Một lát sau, anh lại thấy cô cầm điện thoại, bấm bấm.
Anh tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Chuyển sang trạng thái hẹn hò."
"Tôi còn chưa đồng ý mà."Thiên Vĩ bối rối, anh không thể bắt kịp suy nghĩ của cô.
"Lúc này em đã hỏi anh, mà anh đâu có trả lời, im lặng là đồng ý."Giọng điệu cô hết sức bình thản, như thể điều đó là hiển nhiên.
"Tôi không...ưm..."
Không để cho anh nói thành lời, đôi môi anh đào đã hướng đến hôn lên môi anh, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, thần tốc chui vào khoang miệng, chiếc lưỡi đinh hương đùa giỡn với lưỡi anh.
Cho đến khi anh sắp không thể thở được nữa, nụ hôn mãnh liệt này mới kết thúc.
Hạ Lam liếm khóe môi, chậm rãi nói: "Nụ hôn đầu và thứ hai của anh đã bị em cướp mất rồi, cho nên em muốn chịu trách nhiệm, anh không được từ chối."
"..." Hạ Lam vô sỉ tới mức này sao?
Hai tay cô bỗng đặt lên vai anh,đẩy anh xuống, nói:"Ngủ thêm một chút nữa đi, đến lúc trở về, em đánh thức anh."
Thiên Vĩ mở miệng muốn nói thêm, nhưng khi cả người anh tiếp xúc với chăn nệm, cơn buồn ngủ bất giác ập đến, mí mắt nặng trĩu.
Khi anh dần đi vào giấc ngủ, bỗng nghe được một giọng nói dịu dàng vang bên tai.
"Thật xin lỗi."
Thiên Vĩ muốn tỉnh dậy, thế nhưng sự mệt mỏi đã chiếm lấy tâm trí, đưa anh đi vào giấc ngủ.
____
Tốc độ chia tay và quen bạn trai mới của Hạ Lam chưa được 1p mn ạ????.
“Hạ Lam, em mau nghỉ ngơi đi, ở đây đã có thầy trông Thiên Vĩ.”Thầy Chu xoay người,nhìn cô bằng đôi mắt đã nổi tơ máu do thức trắng đêm.
Từ lúc mang Thiên Vĩ trở về, con bé chỉ trở về lều thay quần áo, chưa được mấy phút lại đến đây chăm sóc Thiên Vĩ. Ông phải khuyên can mãi con bé mới chịu kiểm tra xem trên người bị thương hay không.
Hành động của Hạ Lam từ hôm qua đến giờ khiến ông vô cùng kinh ngạc và vui mừng, một con nhóc quậy phá, hư hỏng còn biết cứu giúp, quan tâm bạn, coi như cũng chưa hết thuốc chữa.
Nghĩ vậy, ánh mắt ông càng thêm từ ái.
Hạ Lam lắc đầu: “Em muốn ở lại đây.”
“Vậy thầy đi nghỉ một lát, khi nào bạn tỉnh lại thì báo cho thầy.”Ánh mắt kiên định của Hạ Lam cho ông biết rằng dù có khuyên bảo thế nào cũng vô ích.
“Vâng”Cô nhàn nhạt trả lời.
Thầy Chu nhìn sang Thiên Vĩ, thấy anh lúc này đã có chút thần sắc, ông yên tâm bước ra ngoài.
Không gian tĩnh lặng khôi phục trở lại, tay cô nhẹ nhàng sờ vào vầng trán đã được băng bó kĩ lưỡng,ngón trỏ trượt xuống sóng mũi cao thẳng và cánh môi mỏng, nhỏ giọng trách móc: “Cậu chỉ giỏi làm cho người ta lo lắng, sao lúc nào cũng để cho mình bị thương thế?”
Đôi mắt đã lâu không có chút độ ấm, giờ phút này lại nổi lên sự ôn nhu hiếm có, khóe miệng khẽ cong lên, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên người cô, làm cho ngũ quan tinh xảo nhu hòa hơn rất nhiều.
Cô thua cuộc rồi, thua bởi sự dịu dàng của anh, biết rõ là mình đang tự nhảy vào hố lửa, nhưng cô vẫn muốn sa vào.
Vì cô không muốn trốn tránh nữa, cô muốn ở bảo vệ anh, bảo vệ hạnh phúc của hai người.
Thời gian dần trôi qua, Hạ Lam vẫn ngồi đó, đôi mắt không lúc nào rời khỏi anh như muốn khắc sâu hình dáng của anh vào trong tâm khảm.
Đột nhiên, hai hàng mi đen láy bỗng chuyển động, đôi mắt màu hổ phách dần xuất hiện.
Thiên Vĩ vừa mở mắt đã thấy gương mặt phóng đại của Hạ Lam đập vào mắt, anh có chút ngạc nhiên, đồng thời sự vui sướng nhen nhóm.
“Tỉnh?”
“Hạ Lam…”Thiên Vĩ hôn mê quá lâu nên khi tỉnh dậy, giọng anh hơi khàn khàn.
Hạ Lam nhận ra điều này, cô nhanh tay đỡ Thiên Vĩ dậy, sau đó rót một cốc nước, đưa cho anh.
Theo kinh nghiệm của cô, người vừa hôn mê thì phải uống nước.
Thiên Vĩ bỗng nhiên được Hạ Lam đối xử tốt, anh hết sức bất ngờ, đáy lòng liền ‘thụ sủng nhược kinh’, tay anh cầm ly nước, mắt dán sát vào người cô không ngừng đánh giá.
“Mau uống hết ly nước đi, rồi em cho anh nhìn bao nhiêu cũng được.”
Lời của Hạ Lam làm cho Thiên Vĩ vô cùng xấu hổ, anh biết mình thất thố, vội cầm ly nước lên uống một hơi, nhưng vì có lẽ uống quá nhanh nên anh bị sặc.
Hạ Lam nhíu mày, vỗ vỗ lưng anh, miệng trách móc: “Anh là đồ ngốc hay sao? Đến uống nước cũng bị sặc.”
Thiên Vĩ cố gắng hồi phục tinh thần, anh vẫn chưa thể thích ứng được thái độ khác thường của cô.
“Đã mấy giờ rồi?”Anh không biết mình đã hôn mê được bao lâu.
“8 giờ sáng.”
Thiên Vĩ trầm mặc.
Hình như, hôm qua nhóm anh lấy được cờ, trong lúc trở về khu cắm trại thì một nam sinh trong nhóm anh bảo là nhìn thấy một sinh vật lạ dưới vách núi, thế là để thỏa mãn lòng hiếu kì, cả nhóm quyết định dừng chân, xem thử. Bỗng nhiên, anh cảm nhận được một đôi tay đang đẩy mình, khiến cho anh theo quán tính ngã xuống vách đá, sau đó anh không còn nhớ gì nữa.
Hạ Lam thấy anh ngẩn người, cô hỏi: “Này, anh đang nghĩ cái gì?”
“Tôi trở về bằng cách nào?”
“Là em cứu anh đó, em đã tìm anh khắp nơi.”
“Thật sao?”Điều cô nói làm anh không khỏi nghi ngờ.
“Bà đây cất công dầm mưa lội nắng lôi mang anh về, bây giờ anh lại có thái độ thế với bà à?”Cô tức giận, hung dữ trừng anh.
Chính vì người cứu anh là cô nên anh mới khó tin đấy. Thiên Vĩ thầm nhủ.
“Sao cậu lại cứu tôi?”
“Nếu anh có mệnh hệ gì thì sau này em sẽ thành góa phụ mất, nên phải cứu.”
"Sao cơ?"Chắc vừa rồi anh nghe lầm.
"Ý trên mặt chữ, bà đây không thích nói lại lần hai."
Gương mặt anh lập tức đỏ bừng, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm anh không thể tiếp nhận ngay được.
"Nhưng cậu..."
"Em thích anh đó, không được à?"
Thiên Vĩ không thể giấu được sự vui mừng, nhưng nhớ đến điều gì đó, anh trở nên nghiêm túc, ngữ khí liền trầm thấp.
"Cậu lại định lợi dụng tôi lần nữa sao?"
"Bà đây mới không thèm tài sản nhà anh, nói cho anh biết, sau này em nuôi anh."Hạ Lam cứng rắn nói.
"..."
"Đừng có nhìn em kiểu đó, em nói là làm." Bị Thiên Vĩ nghi ngờ, Hạ Lam rất khó chịu.
"Được, không nói đến chuyện này nữa, cậu đừng quên cậu đã có bạn trai rồi."Yêu cô là thật, nhưng anh không muốn làm tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Sắc mặt Hạ Lam sa sầm.
Tóm lại là anh muốn bà đây cho anh một danh phận chứ gì.
Cô cảm thấy mình đang tự bê đá đập vào chân mình, hối hận cực kỳ.
Nhìn đi, chồng bà giận bà rồi kìa.
Hạ Lam quyết đoán lấy điện thoại, lục danh bạ, tìm một cái tên được đặt là 'kho tiền', bấm vào.
Sau vài tiếng chuông, bên kia đã bắt máy.
"Lam, lâu rồi em..."
"Chia tay đi."
Hạ Lam lười nói chuyện với hắn, dứt khoát đi vào chủ đề.
Bên kia điện thoại, Khang Nam đã bị cô dọa đến ngây ngốc, hắn mở miệng định hỏi thêm thì đã nghe tiếng kết thúc cuộc gọi.
Hắn tức giận, gọi cho Hạ Lam nhưng bị cô từ chối cuộc gọi, thay vào đó là tin nhắn thông báo số tiền 15 triệu được chuyển vào tài khoản của hắn kèm theo một tin nhắn.
'Đống quà anh tặng, sau khi về tôi sẽ trả nốt.'
Hạ Lam mặc cho tên thiếu gia đã tức đến bốc khói, cô nhìn Thiên Vĩ, nói:
"Em đã thành người độc thân rồi, làm bạn trai em được không?"
Hàng loạt hành động nhanh gọn, dứt khoát của cô làm Thiên Vĩ sững sờ, anh không nói được gì.
Một lát sau, anh lại thấy cô cầm điện thoại, bấm bấm.
Anh tò mò hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Chuyển sang trạng thái hẹn hò."
"Tôi còn chưa đồng ý mà."Thiên Vĩ bối rối, anh không thể bắt kịp suy nghĩ của cô.
"Lúc này em đã hỏi anh, mà anh đâu có trả lời, im lặng là đồng ý."Giọng điệu cô hết sức bình thản, như thể điều đó là hiển nhiên.
"Tôi không...ưm..."
Không để cho anh nói thành lời, đôi môi anh đào đã hướng đến hôn lên môi anh, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, thần tốc chui vào khoang miệng, chiếc lưỡi đinh hương đùa giỡn với lưỡi anh.
Cho đến khi anh sắp không thể thở được nữa, nụ hôn mãnh liệt này mới kết thúc.
Hạ Lam liếm khóe môi, chậm rãi nói: "Nụ hôn đầu và thứ hai của anh đã bị em cướp mất rồi, cho nên em muốn chịu trách nhiệm, anh không được từ chối."
"..." Hạ Lam vô sỉ tới mức này sao?
Hai tay cô bỗng đặt lên vai anh,đẩy anh xuống, nói:"Ngủ thêm một chút nữa đi, đến lúc trở về, em đánh thức anh."
Thiên Vĩ mở miệng muốn nói thêm, nhưng khi cả người anh tiếp xúc với chăn nệm, cơn buồn ngủ bất giác ập đến, mí mắt nặng trĩu.
Khi anh dần đi vào giấc ngủ, bỗng nghe được một giọng nói dịu dàng vang bên tai.
"Thật xin lỗi."
Thiên Vĩ muốn tỉnh dậy, thế nhưng sự mệt mỏi đã chiếm lấy tâm trí, đưa anh đi vào giấc ngủ.
____
Tốc độ chia tay và quen bạn trai mới của Hạ Lam chưa được 1p mn ạ????.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.