Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?
Chương 13
Quái Thú Mặc Quần
21/08/2022
Bất Quy nghe thế thì cũng động lòng, đồng thời có chút do dự, bản thân đến cùng mấy lạng mấy cân nàng vẫn tự rõ. Nhìn ra sự do dự của Bất Quy, Canh Thần nói nhẹ bẫng: “Sau khi rời khỏi đây ta nhất định sẽ lo cho em chu toàn, nhưng em vẫn phải nhớ luôn mang theo thần châu bên người.”
Bất Quy sửng sốt trong phút chốc rồi tươi cười vui vẻ ra mặt, nàng xoay người trở vào thu dọn đồ đạc.
Qua một lúc sau, có lẽ đã “tiễn” đại đế Đông Hoang đi rồi, Canh Thần lặng lẽ bước sau Bất Quy, chàng vòng tay ôm eo nàng: “Sau hôm nay, em sẽ đứng cùng với ta, sánh vai nhau chịu lễ bái của chư tiên và toàn sinh linh ba cõi.”
“Duyên hai ta là do em cưỡng cầu mà có, thành thân với em rồi chàng có hối hận không?”
“Em đoán xem?” Canh Thần nói rồi bèn chặn lấu làn môi của Bất Quy, nụ hôn này vừa gấp gáp vừa nóng bỏng, Bất Quy thừ cả người ra, đang mở miệng định nói gì đó nhưng đầu lưỡi Canh Thần lại thuận thế tiến lên, răng môi chung kề đầy quyến luyến. Bất Quy kinh ngạc đến mức rên lên một tiếng, sau đó nàng phát hiện một đôi bàn tay to lớn rắn rỏi tham lam len lỏi vào vạt áo mình, trong lúc hoảng loạn, Bất Quy ôm chặt lấy Canh Thần rồi cảm thấy hơi thở của người trước mặt càng trầm và gấp gáp hơn.
“Đừng sợ, cứ giao cho ta.” Canh Thần trấn an Bất Quy, từ tốn ôm nàng lên giường, tiếp sau đó là cảnh xiêm rơi y mất, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Bất Quy tỉnh ngủ, rúc vào lòng Canh Thần hỏi, “Những đôi phu thê khác cũng làm những chuyện như hai ta ư?”
Canh Thần vuốt ve mấy sợi tóc rụng trên giường của Bất Quy, “Ngày nào em cũng nghe đủ thứ chuyện kể của những tên công tử tiểu thư mà chưa bao giờ nghe họ đề cập đến đoạn ân ái trai gái à?”
Bất Quy nghe xong thì lấy tay che mặt rồi xoay người đưa lưng về phía Canh Thần, lúc trở mình, nàng thấy mình bất cẩn đụng phải thứ gì đó, vừa vươn tay sờ xem thì đã nghe người phía sau bỗng dưng kêu một tiếng, giây tiếp theo cô nàng đã bị người ta đè xuống thêm lần nữa.
Cứ thế, bên trong không gian Kính Côn Luân, Bất Quy đã bị “hành hạ” đến mức sức cùng lực kiệt, cả người rệu rã, trái lại phường đầu sỏ gây tội nọ đến là rạng rỡ tươi tắn, trông khỏe mạnh đến độ chả giống kiểu từng trọng thương.
Bất Quy nghỉ trên giường hết một ngày, nàng ngồi dậy: “Hôm nay để em thu dọn một chút rồi mai hai ta trở ra.”
“Thu dọn làm chi, vách nhà tranh vốn là linh tri(*) của ta biến thành.” Canh Thần nhìn Bất Quy, cười xấu xa.
(*) Chỉ cõi lòng, con tim, bởi vì con tim có linh tri.
“Linh, linh đài á? Thế, thế chẳng phải mấy lần em rửa mặt chải đầu chàng đều thấy cả rồi còn gì!” Bất Quy ngạc nhiên cao giọng.
“Lúc ở dương gian em đã từng thấy bộ dạng của ta khi tắm rồi, giờ cũng không tính là ta chiếm lời của em.” Canh Thần cười đầy ý vị.
“Từ lúc nào mà chàng trở nên vô lại quá vậy!” Trước khi nàng không có “tâm tư” sâu xa, nay đã trải qua hết mọi chuyện, Bất Quy nghe chàng nói vậy thì mặt đỏ tai hồng.
Trên Cửu Trùng Thiên, đại đế Đông Hoang đi quanh đi quẩn lại ngoài cung Phương Hoa rõ là lâu: “Hai cái người này, đã bảo là sẽ thu dọn một chút sẽ đến ngay mà sao cả hai ngày trời rồi mà vẫn chưa thấy làm gì thế? Gạt ta đó à?” Hàng loạt tiên nga đi đi lại lại và thiên binh thần tướng vác tiên khí đi tuần tra dày đặc chung quanh, vị đại đế này chỉ đành ngượng chín cả mặt cố tỏ vẻ mình đã có hẹn với đế quân từ sớm.
Đột nhiên, hai bóng người ngự không đến từ xa, cửa lớn cung Phương Hoa bật mở.
“Lẽ nào ngươi cai quản vùng Đông Hoang rảnh rỗi quá nên ngày nào cũng đến diễu võ dương oai cho bổn quân xem? Không thì ngươi cứ đến giữ biển Bắc vài trăm năm đi, xem có còn thanh nhàn được nữa không.” Nói thẳng mặt đại đế Đông Hoang thế này ngoài Canh Thần ra thì còn ai vào đây nữa.
“Đế quân vui tính thật, còn không phải ta biết hai vị sắp về Cửu Trùng Thiên nên mới đặc biệt đến đây nghênh đón hay sao.” Đại đế nói rõ là ngượng ép.
“Vậy ngươi cứ thay bổn quân thông báo với toàn chúng tiên ba cõi rằng một tháng sau ta sẽ cử hành hôn lễ với Bất Quy, mở tiệc chiêu đãi khắp toàn cõi.” Canh Thần bình đạm nói dứt câu.
“Chúc mừng đế quân đế hậu, thế ta xin cáo lui trước.” Đại đế Đông Hoang vui vẻ, vái chào rồi vội vã chuồn đi lẹ cho êm.
“Chuyện này có gì mà khiến Đông Hoang đại đế vui mừng ra mặt vậy.”
“Cả thiên giới đều đang cược với nhau chuyện ta thành thân là thật hay giả, ta không biết từng người cược cái gì nhưng ắt hẳn y có một chân trong đấy, y là đang chờ ta lên tiếng xác nhận để còn danh chính ngôn thuận đi thu tiền cược ấy mà.” Canh Thần nhìn bộ dạng đi đứng hùng hồn của vị đại đế nọ, chỉ biết lắc đầu cười ngao ngán. Mà thật ra vị đại đế trấn giữ cả đất Đông Hoang cũng là một vị thần hùng mạnh phi phàm, chỉ là y lười, không muốn làm chuyện đao to búa lớn gì mà chỉ muốn tự tại ngao du ở đất của mình, quan hệ giữa y và Canh Thần cũng là một loại chuyện kỳ lạ.
“Nhưng không phải chúng ta đã hoàn thành xong nghi lễ thành thân trong không gian kính Côn Luân rồi à, sao giờ lại làm lễ tiếp thế?”
‘Em đã là vợ ta, ta đương nhiên muốn cả tam giới đều tỏ tường chuyện này, nhất định phải để em gả vào cung Phương Hoa thật vẻ vang hoành tráng.” Canh Thần ôm chầm Bất Quy, vuốt ve suốt tóc nàng rồi nói đầy nghiêm túc.
Từ ngày hôm sau, lúc nào Canh Thần cũng bận đến mức chân không chạm đất vì chuyện lễ thành thân, từ chuyện hỉ phục đến chuyện lông gà vỏ tỏi như ngoài điện nên trồng thêm hoa gì, trang trí cái gì chàng cũng đều nhún tay vào xử lý hết. Bất Quy vốn định giúp một tay nhưng lại bị chàng gạt đi: “Em cứ lo nghĩ ngơi dưỡng sức là được.”
Chư vị tiên nga tiên quan ở cung Phương Hoa nghe chàng nói vậy thì hùa nhau che mặt cười, vì từ trước đến giờ họ đã bao giờ trông thấy điệu bộ dịu dàng đến như này của đế quân đâu.
Sớm nọ, Bất Quy vừa tỉnh dậy đã thấy Canh Thần đang ngồi ngay ngắn trên án thư vẽ vẽ gì đó, đi lại xem thì thấy chàng đang vẽ bản đồ cho cung điện.
“Chàng vẽ làm chi?”
“Cung Phương Hoa tuy được xây trên Cửu Trùng Thiên nhưng chỉ có một điện chủ và bốn tòa điện phụ, với cái tính của em thì e rằng chẳng mấy chốc sẽ chả muốn ở lại nữa, ta muốn xây một tòa điện lớn ở Côn Luân, cảnh trời đất thay phiên thì nàng sẽ ở mãi không chán, còn có thể thấy được cả cảnh ở dương gian.”
Bất Quy nghe chàng nói thế thì há hốc miệng, đây là chuyện dài hơi lắm đấy.
“Không cần phiền phức thế, em ở với chàng đã mấy trăm năm rồi, đã bao giờ thấy chán ngán đâu cơ chứ, cảnh trên Cửu Trùng Thiên rất mới lạ, em còn định ở lâu đấy. Nếu em mà chán thật thì chi bằng chàng cứ xuống trần ở với em tám mươi năm xem như đi du ngoạn thưởng lãm, đỡ rườm rà hơn ý định xây cả một tòa cung điện nguy nga tráng lệ này của chàng nhiều, cung điện to thế ở mới là chán đấy.”
“Chán ư? Vậy sinh vài đứa nhóc để chúng nó bay nhảy trong điện là được rồi còn gì.” Dứt lời, Canh Thần bế bổng Bất Quy lên, đi về phía giường ngọc.
“Em vừa rời giường!” Bất Quy kháng nghị.
“Chả sao, em có ngủ trọn một ngày thì cũng chẳng ai dám dị nghị gì.” Canh Thần híp mắt, trông giống hệt một chú hồ ly đang chầu chực con mồi béo bở.
Bất Quy cân nhắc một phen rồi vươn tay câu cổ Canh Thần, học theo chàng, rướn người hôn lên bờ môi mỏng của Canh Thần rồi dùng đầu lưỡi cạy mở hàng răng chàng, sau đó luồn tay vào trong y phục của người ta…..
Đầu Canh Thần kêu “Ầm” một tiếng, sau đó cả người chàng bừng bừng nhiệt tình, lật người, “đảo khách thành chủ” tiến công trở lại, mở ra một màng mưa giông quấn quýt.
Sau khi xong, Canh Thần nằm nghiêng trên giường, tay chống cằm, mắt thì dính chặt lên người nàng, Bất Quy bị nhìn đến mất tự nhiên, bèn rúc sâu vào lòng Canh Thần, “Chàng đừng nhìn.” Dường như cảm nhận được tầm mắt ngày càng nồng nhiệt của đối phương, Bất Quy ra chiều hờn dỗi.
“Đế hậu của ta ngày nào cũng mang lại niềm vui bất ngờ cho ta, khiến ta được mở mang tầm mắt.” Canh Thần cúi đầu nhìn Bất Quy, nói nhẹ bẫng.
Chập tối, một vị thần quan đi vào cung Phương Hoa, muốn trình cho vị ở trong xem thiệp mời đến yến tiệc Dao Trì của Thiên Quân, lúc cách điện Phương Hoa tầm trăm mét có lẽ, y lâp tức bị một trận gió mạnh lạnh lẽo quét ra ngoài, cứ lặp đi lặp lại như thế vài bận, vị thần quân nọ tức tối bỏ về.
Có điều, Canh Thần vẫn xem nhẹ “hội bàn đào” của chúng tiên rồi, sau hôm ấy, Cửu Trùng Thiên có người đồn là: “Nghe nói gì chưa? Đế quân và đế hậu không ra khỏi cửa điện cả một ngày luôn đấy, ân ái nồng nhiệt thiệt mà.”
Hết 13.
Bất Quy sửng sốt trong phút chốc rồi tươi cười vui vẻ ra mặt, nàng xoay người trở vào thu dọn đồ đạc.
Qua một lúc sau, có lẽ đã “tiễn” đại đế Đông Hoang đi rồi, Canh Thần lặng lẽ bước sau Bất Quy, chàng vòng tay ôm eo nàng: “Sau hôm nay, em sẽ đứng cùng với ta, sánh vai nhau chịu lễ bái của chư tiên và toàn sinh linh ba cõi.”
“Duyên hai ta là do em cưỡng cầu mà có, thành thân với em rồi chàng có hối hận không?”
“Em đoán xem?” Canh Thần nói rồi bèn chặn lấu làn môi của Bất Quy, nụ hôn này vừa gấp gáp vừa nóng bỏng, Bất Quy thừ cả người ra, đang mở miệng định nói gì đó nhưng đầu lưỡi Canh Thần lại thuận thế tiến lên, răng môi chung kề đầy quyến luyến. Bất Quy kinh ngạc đến mức rên lên một tiếng, sau đó nàng phát hiện một đôi bàn tay to lớn rắn rỏi tham lam len lỏi vào vạt áo mình, trong lúc hoảng loạn, Bất Quy ôm chặt lấy Canh Thần rồi cảm thấy hơi thở của người trước mặt càng trầm và gấp gáp hơn.
“Đừng sợ, cứ giao cho ta.” Canh Thần trấn an Bất Quy, từ tốn ôm nàng lên giường, tiếp sau đó là cảnh xiêm rơi y mất, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Bất Quy tỉnh ngủ, rúc vào lòng Canh Thần hỏi, “Những đôi phu thê khác cũng làm những chuyện như hai ta ư?”
Canh Thần vuốt ve mấy sợi tóc rụng trên giường của Bất Quy, “Ngày nào em cũng nghe đủ thứ chuyện kể của những tên công tử tiểu thư mà chưa bao giờ nghe họ đề cập đến đoạn ân ái trai gái à?”
Bất Quy nghe xong thì lấy tay che mặt rồi xoay người đưa lưng về phía Canh Thần, lúc trở mình, nàng thấy mình bất cẩn đụng phải thứ gì đó, vừa vươn tay sờ xem thì đã nghe người phía sau bỗng dưng kêu một tiếng, giây tiếp theo cô nàng đã bị người ta đè xuống thêm lần nữa.
Cứ thế, bên trong không gian Kính Côn Luân, Bất Quy đã bị “hành hạ” đến mức sức cùng lực kiệt, cả người rệu rã, trái lại phường đầu sỏ gây tội nọ đến là rạng rỡ tươi tắn, trông khỏe mạnh đến độ chả giống kiểu từng trọng thương.
Bất Quy nghỉ trên giường hết một ngày, nàng ngồi dậy: “Hôm nay để em thu dọn một chút rồi mai hai ta trở ra.”
“Thu dọn làm chi, vách nhà tranh vốn là linh tri(*) của ta biến thành.” Canh Thần nhìn Bất Quy, cười xấu xa.
(*) Chỉ cõi lòng, con tim, bởi vì con tim có linh tri.
“Linh, linh đài á? Thế, thế chẳng phải mấy lần em rửa mặt chải đầu chàng đều thấy cả rồi còn gì!” Bất Quy ngạc nhiên cao giọng.
“Lúc ở dương gian em đã từng thấy bộ dạng của ta khi tắm rồi, giờ cũng không tính là ta chiếm lời của em.” Canh Thần cười đầy ý vị.
“Từ lúc nào mà chàng trở nên vô lại quá vậy!” Trước khi nàng không có “tâm tư” sâu xa, nay đã trải qua hết mọi chuyện, Bất Quy nghe chàng nói vậy thì mặt đỏ tai hồng.
Trên Cửu Trùng Thiên, đại đế Đông Hoang đi quanh đi quẩn lại ngoài cung Phương Hoa rõ là lâu: “Hai cái người này, đã bảo là sẽ thu dọn một chút sẽ đến ngay mà sao cả hai ngày trời rồi mà vẫn chưa thấy làm gì thế? Gạt ta đó à?” Hàng loạt tiên nga đi đi lại lại và thiên binh thần tướng vác tiên khí đi tuần tra dày đặc chung quanh, vị đại đế này chỉ đành ngượng chín cả mặt cố tỏ vẻ mình đã có hẹn với đế quân từ sớm.
Đột nhiên, hai bóng người ngự không đến từ xa, cửa lớn cung Phương Hoa bật mở.
“Lẽ nào ngươi cai quản vùng Đông Hoang rảnh rỗi quá nên ngày nào cũng đến diễu võ dương oai cho bổn quân xem? Không thì ngươi cứ đến giữ biển Bắc vài trăm năm đi, xem có còn thanh nhàn được nữa không.” Nói thẳng mặt đại đế Đông Hoang thế này ngoài Canh Thần ra thì còn ai vào đây nữa.
“Đế quân vui tính thật, còn không phải ta biết hai vị sắp về Cửu Trùng Thiên nên mới đặc biệt đến đây nghênh đón hay sao.” Đại đế nói rõ là ngượng ép.
“Vậy ngươi cứ thay bổn quân thông báo với toàn chúng tiên ba cõi rằng một tháng sau ta sẽ cử hành hôn lễ với Bất Quy, mở tiệc chiêu đãi khắp toàn cõi.” Canh Thần bình đạm nói dứt câu.
“Chúc mừng đế quân đế hậu, thế ta xin cáo lui trước.” Đại đế Đông Hoang vui vẻ, vái chào rồi vội vã chuồn đi lẹ cho êm.
“Chuyện này có gì mà khiến Đông Hoang đại đế vui mừng ra mặt vậy.”
“Cả thiên giới đều đang cược với nhau chuyện ta thành thân là thật hay giả, ta không biết từng người cược cái gì nhưng ắt hẳn y có một chân trong đấy, y là đang chờ ta lên tiếng xác nhận để còn danh chính ngôn thuận đi thu tiền cược ấy mà.” Canh Thần nhìn bộ dạng đi đứng hùng hồn của vị đại đế nọ, chỉ biết lắc đầu cười ngao ngán. Mà thật ra vị đại đế trấn giữ cả đất Đông Hoang cũng là một vị thần hùng mạnh phi phàm, chỉ là y lười, không muốn làm chuyện đao to búa lớn gì mà chỉ muốn tự tại ngao du ở đất của mình, quan hệ giữa y và Canh Thần cũng là một loại chuyện kỳ lạ.
“Nhưng không phải chúng ta đã hoàn thành xong nghi lễ thành thân trong không gian kính Côn Luân rồi à, sao giờ lại làm lễ tiếp thế?”
‘Em đã là vợ ta, ta đương nhiên muốn cả tam giới đều tỏ tường chuyện này, nhất định phải để em gả vào cung Phương Hoa thật vẻ vang hoành tráng.” Canh Thần ôm chầm Bất Quy, vuốt ve suốt tóc nàng rồi nói đầy nghiêm túc.
Từ ngày hôm sau, lúc nào Canh Thần cũng bận đến mức chân không chạm đất vì chuyện lễ thành thân, từ chuyện hỉ phục đến chuyện lông gà vỏ tỏi như ngoài điện nên trồng thêm hoa gì, trang trí cái gì chàng cũng đều nhún tay vào xử lý hết. Bất Quy vốn định giúp một tay nhưng lại bị chàng gạt đi: “Em cứ lo nghĩ ngơi dưỡng sức là được.”
Chư vị tiên nga tiên quan ở cung Phương Hoa nghe chàng nói vậy thì hùa nhau che mặt cười, vì từ trước đến giờ họ đã bao giờ trông thấy điệu bộ dịu dàng đến như này của đế quân đâu.
Sớm nọ, Bất Quy vừa tỉnh dậy đã thấy Canh Thần đang ngồi ngay ngắn trên án thư vẽ vẽ gì đó, đi lại xem thì thấy chàng đang vẽ bản đồ cho cung điện.
“Chàng vẽ làm chi?”
“Cung Phương Hoa tuy được xây trên Cửu Trùng Thiên nhưng chỉ có một điện chủ và bốn tòa điện phụ, với cái tính của em thì e rằng chẳng mấy chốc sẽ chả muốn ở lại nữa, ta muốn xây một tòa điện lớn ở Côn Luân, cảnh trời đất thay phiên thì nàng sẽ ở mãi không chán, còn có thể thấy được cả cảnh ở dương gian.”
Bất Quy nghe chàng nói thế thì há hốc miệng, đây là chuyện dài hơi lắm đấy.
“Không cần phiền phức thế, em ở với chàng đã mấy trăm năm rồi, đã bao giờ thấy chán ngán đâu cơ chứ, cảnh trên Cửu Trùng Thiên rất mới lạ, em còn định ở lâu đấy. Nếu em mà chán thật thì chi bằng chàng cứ xuống trần ở với em tám mươi năm xem như đi du ngoạn thưởng lãm, đỡ rườm rà hơn ý định xây cả một tòa cung điện nguy nga tráng lệ này của chàng nhiều, cung điện to thế ở mới là chán đấy.”
“Chán ư? Vậy sinh vài đứa nhóc để chúng nó bay nhảy trong điện là được rồi còn gì.” Dứt lời, Canh Thần bế bổng Bất Quy lên, đi về phía giường ngọc.
“Em vừa rời giường!” Bất Quy kháng nghị.
“Chả sao, em có ngủ trọn một ngày thì cũng chẳng ai dám dị nghị gì.” Canh Thần híp mắt, trông giống hệt một chú hồ ly đang chầu chực con mồi béo bở.
Bất Quy cân nhắc một phen rồi vươn tay câu cổ Canh Thần, học theo chàng, rướn người hôn lên bờ môi mỏng của Canh Thần rồi dùng đầu lưỡi cạy mở hàng răng chàng, sau đó luồn tay vào trong y phục của người ta…..
Đầu Canh Thần kêu “Ầm” một tiếng, sau đó cả người chàng bừng bừng nhiệt tình, lật người, “đảo khách thành chủ” tiến công trở lại, mở ra một màng mưa giông quấn quýt.
Sau khi xong, Canh Thần nằm nghiêng trên giường, tay chống cằm, mắt thì dính chặt lên người nàng, Bất Quy bị nhìn đến mất tự nhiên, bèn rúc sâu vào lòng Canh Thần, “Chàng đừng nhìn.” Dường như cảm nhận được tầm mắt ngày càng nồng nhiệt của đối phương, Bất Quy ra chiều hờn dỗi.
“Đế hậu của ta ngày nào cũng mang lại niềm vui bất ngờ cho ta, khiến ta được mở mang tầm mắt.” Canh Thần cúi đầu nhìn Bất Quy, nói nhẹ bẫng.
Chập tối, một vị thần quan đi vào cung Phương Hoa, muốn trình cho vị ở trong xem thiệp mời đến yến tiệc Dao Trì của Thiên Quân, lúc cách điện Phương Hoa tầm trăm mét có lẽ, y lâp tức bị một trận gió mạnh lạnh lẽo quét ra ngoài, cứ lặp đi lặp lại như thế vài bận, vị thần quân nọ tức tối bỏ về.
Có điều, Canh Thần vẫn xem nhẹ “hội bàn đào” của chúng tiên rồi, sau hôm ấy, Cửu Trùng Thiên có người đồn là: “Nghe nói gì chưa? Đế quân và đế hậu không ra khỏi cửa điện cả một ngày luôn đấy, ân ái nồng nhiệt thiệt mà.”
Hết 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.