Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 36:
Thường Thanh Minh Nhật
04/07/2024
Tạ Hồng Thành vốn dĩ là người tự tôn và gia trưởng, nghe thấy những lời này, anh ta lập tức hét lên với Kỷ Diêu Quang: “Này, cô là ai, cô dựa vào cái gì mà xem bệnh cho ba tôi hả?”
Nói chưa đủ, Tạ Hồng Thành còn định xông lên.
Nhưng Kỷ Diêu Quang chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Muốn ba anh sống thì im miệng đi.”
Tạ Hồng Thành nghe vậy, theo bản năng mà im lặng, rõ ràng Kỷ Diêu Quang không hề đáng sợ, nhưng cái liếc mắt vừa rồi khiến lòng anh ta lạnh lẽo.
Kỷ Diêu Quang thu hồi ánh mắt, cẩn thận kiểm tra lại Tạ An Quốc, đúng như cô đã phán đoán, ông đã mất hồn.
“Mất hồn, nên không thể tỉnh lại, chỉ có thể triệu hồn về thôi.”
Kỷ Diêu Quang đứng thẳng người, nhìn về phía Tạ Võ nói.
Tạ Võ nghe xong, trong lòng lo lắng không yên, “Làm sao để triệu hồn về?”
“Chuẩn bị...”
Kỷ Diêu Quang vừa mở miệng đã bị Tạ Hồng Nhã cắt ngang: "Ha ha ha, tôi cười chết mất thôi, tôi còn tưởng là mời được bác sĩ giỏi đến, không ngờ lại là một kẻ lừa đảo, còn nói mất hồn, thời đại này rồi mà còn mê tín như vậy, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn lừa tiền nhà chúng tôi, thì cô đã đến nhầm chỗ rồi. Cô mà không đi, tin không tôi báo cảnh sát bắt cô không hả!”
Tạ Hồng Nhã nói với Kỷ Diêu Quang.
Kỷ Diêu Quang không quan tâm, dặn dò Tạ Võ chuẩn bị: "Một chiếc ô đen, một bộ quần áo của ông chủ các anh, một đôi giày mà ông ấy từng mang…”
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Tạ Hồng Nhã tức giận, xông lên nắm lấy tay Kỷ Diêu Quang, muốn kéo cô ra ngoài.
Nhưng lại bị Kỷ Diêu Quang khống chế ngược lại: "Gấp gáp như vậy làm gì? Sợ ông chủ tỉnh lại, biết được các người làm, thì không được chia gia sản sap?”
“Cô nói gì, tôi không hiểu cô đang nói gì cả!”
Nghe thấy lời của Kỷ Diêu Quang, Tạ Hồng Nhã lập tức có chút hoảng loạn.
Những người khác vốn dĩ không quan tâm, nhưng nghe thấy lời này của Kỷ Diêu Quang cũng bắt đầu cau mày.
“Thưa cô, tôi không biết Tạ Võ có quan hệ gì với cô, nhưng đây là phòng bệnh của ba chúng tôi, chúng tôi có quyền mời cô ra ngoài.”
Tạ Hồng Kiệt và Tạ Hồng Hiền đồng loạt đứng dậy, muốn mời Kỷ Diêu Quang ra ngoài.
Nhưng Tạ Võ nghe thấy những lời của Kỷ Diêu Quang, ánh mắt trở nên trầm tư, anh ấy không phải không biết các con của ông chủ đều chỉ quan tâm đến tiền.
Nhưng vì tiền mà muốn hại chết ông chủ, thì anh ấy không thể chịu đựng được.
Tạ Võ lập tức hô lên một tiếng, rồi mười mấy bảo vệ tiến vào, khống chế những người nhà họ Tạ.
“Tạ Võ, anh làm vậy là có ý gì? Anh định làm gì? Tạo phản à?”
Tạ Hồng Thành hét lên.
Những người khác đều nhìn Tạ Võ với ánh mắt căm hận.
Nhưng Tạ Võ chỉ bình tĩnh nói với Kỷ Diêu Quang: "Đại sư, đồ sẽ sớm được mang đến, xin cô chờ một chút.”
Kỷ Diêu Quang liếc nhìn Tạ Võ, rồi nhìn Tạ An Quốc trên giường bệnh, cuối cùng nhìn một vòng những người nhà họ Tạ bị khống chế, không khỏi cảm thấy thú vị.
Một vệ sĩ riêng? Phạm vi quyền lực này có vẻ quá rộng thì phải.
“Được.”
Kỷ Diêu Quang bình tĩnh nói, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Tạ An Quốc, lặng lẽ nhìn ông.
Rất nhanh, đồ đã được tìm thấy, Kỷ Diêu Quang lấy bùa từ trong túi ra, dán lên chiếc ô đen.
Sau đó nói với Tạ Võ: "Anh mặc quần áo và giày của ông chủ vào, rồi cầm chiếc ô này, ra ngoài gọi tên ông ấy.”
Tạ Võ gật đầu.
Anh ấy làm theo lời của Kỷ Diêu Quang, bắt đầu ra ngoài gọi tên.
Những người nhà họ Tạ nhìn thấy cảnh này, đều cười khinh bỉ: "Chẳng lẽ nghĩ rằng như vậy có thể gọi ông chủ trở về à?”
Nói chưa đủ, Tạ Hồng Thành còn định xông lên.
Nhưng Kỷ Diêu Quang chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Muốn ba anh sống thì im miệng đi.”
Tạ Hồng Thành nghe vậy, theo bản năng mà im lặng, rõ ràng Kỷ Diêu Quang không hề đáng sợ, nhưng cái liếc mắt vừa rồi khiến lòng anh ta lạnh lẽo.
Kỷ Diêu Quang thu hồi ánh mắt, cẩn thận kiểm tra lại Tạ An Quốc, đúng như cô đã phán đoán, ông đã mất hồn.
“Mất hồn, nên không thể tỉnh lại, chỉ có thể triệu hồn về thôi.”
Kỷ Diêu Quang đứng thẳng người, nhìn về phía Tạ Võ nói.
Tạ Võ nghe xong, trong lòng lo lắng không yên, “Làm sao để triệu hồn về?”
“Chuẩn bị...”
Kỷ Diêu Quang vừa mở miệng đã bị Tạ Hồng Nhã cắt ngang: "Ha ha ha, tôi cười chết mất thôi, tôi còn tưởng là mời được bác sĩ giỏi đến, không ngờ lại là một kẻ lừa đảo, còn nói mất hồn, thời đại này rồi mà còn mê tín như vậy, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn lừa tiền nhà chúng tôi, thì cô đã đến nhầm chỗ rồi. Cô mà không đi, tin không tôi báo cảnh sát bắt cô không hả!”
Tạ Hồng Nhã nói với Kỷ Diêu Quang.
Kỷ Diêu Quang không quan tâm, dặn dò Tạ Võ chuẩn bị: "Một chiếc ô đen, một bộ quần áo của ông chủ các anh, một đôi giày mà ông ấy từng mang…”
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Tạ Hồng Nhã tức giận, xông lên nắm lấy tay Kỷ Diêu Quang, muốn kéo cô ra ngoài.
Nhưng lại bị Kỷ Diêu Quang khống chế ngược lại: "Gấp gáp như vậy làm gì? Sợ ông chủ tỉnh lại, biết được các người làm, thì không được chia gia sản sap?”
“Cô nói gì, tôi không hiểu cô đang nói gì cả!”
Nghe thấy lời của Kỷ Diêu Quang, Tạ Hồng Nhã lập tức có chút hoảng loạn.
Những người khác vốn dĩ không quan tâm, nhưng nghe thấy lời này của Kỷ Diêu Quang cũng bắt đầu cau mày.
“Thưa cô, tôi không biết Tạ Võ có quan hệ gì với cô, nhưng đây là phòng bệnh của ba chúng tôi, chúng tôi có quyền mời cô ra ngoài.”
Tạ Hồng Kiệt và Tạ Hồng Hiền đồng loạt đứng dậy, muốn mời Kỷ Diêu Quang ra ngoài.
Nhưng Tạ Võ nghe thấy những lời của Kỷ Diêu Quang, ánh mắt trở nên trầm tư, anh ấy không phải không biết các con của ông chủ đều chỉ quan tâm đến tiền.
Nhưng vì tiền mà muốn hại chết ông chủ, thì anh ấy không thể chịu đựng được.
Tạ Võ lập tức hô lên một tiếng, rồi mười mấy bảo vệ tiến vào, khống chế những người nhà họ Tạ.
“Tạ Võ, anh làm vậy là có ý gì? Anh định làm gì? Tạo phản à?”
Tạ Hồng Thành hét lên.
Những người khác đều nhìn Tạ Võ với ánh mắt căm hận.
Nhưng Tạ Võ chỉ bình tĩnh nói với Kỷ Diêu Quang: "Đại sư, đồ sẽ sớm được mang đến, xin cô chờ một chút.”
Kỷ Diêu Quang liếc nhìn Tạ Võ, rồi nhìn Tạ An Quốc trên giường bệnh, cuối cùng nhìn một vòng những người nhà họ Tạ bị khống chế, không khỏi cảm thấy thú vị.
Một vệ sĩ riêng? Phạm vi quyền lực này có vẻ quá rộng thì phải.
“Được.”
Kỷ Diêu Quang bình tĩnh nói, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Tạ An Quốc, lặng lẽ nhìn ông.
Rất nhanh, đồ đã được tìm thấy, Kỷ Diêu Quang lấy bùa từ trong túi ra, dán lên chiếc ô đen.
Sau đó nói với Tạ Võ: "Anh mặc quần áo và giày của ông chủ vào, rồi cầm chiếc ô này, ra ngoài gọi tên ông ấy.”
Tạ Võ gật đầu.
Anh ấy làm theo lời của Kỷ Diêu Quang, bắt đầu ra ngoài gọi tên.
Những người nhà họ Tạ nhìn thấy cảnh này, đều cười khinh bỉ: "Chẳng lẽ nghĩ rằng như vậy có thể gọi ông chủ trở về à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.