Chương 34: Máy móc cũng là sinh vật?
Akkd Hakns
23/07/2024
Quyền Thanh Sơn sinh ra ở London vào cuối thế kỷ 18, khoảng thời gian kết thúc cuộc chiến Ma cà rồng.
Như một Ma cà rồng điển hình, anh đếm tuổi theo đơn vị trăm năm. Anh đã hơn 200 tuổi từ lâu, nhưng nếu làm tròn thì chưa đến 300 năm. Trong một thế giới mà tuổi thọ cơ bản là hơn 1000 năm, anh vẫn được coi là khá trẻ.
Đối với những sinh vật sống gần như bất tử, cái chết dường như là điều không bao giờ xảy ra, thậm chí còn mang vé lăng mạn.
Ma cà rồng không coi trọng tương lai hay gán cho cuộc sống ý nghĩa nghiêm túc như con người. Chẳng phải cuộc đời chỉ đặc biệt đối với những người có tuổi thọ hữu hạn và ngắn ngủi sao? Đối với những kẻ sống qua nhiều thế kỷ, điều quan trọng chỉ là sự cân bằng và khoái lạc.
Đó chính là lý do tại sao Ma cà rồng muốn hòa mình vào cuộc sống của con người. Cuộc sống của họ rất khốc liệt.
Nó chứa đựng sự tàn nhẫn của luật kẻ mạnh được yếu thua, nơi không làm việc thì đói, không chiến đấu thì bị cướp đoạt. Một thế giới đầy sôi động và sinh lực mỗi ngày.
Việc quan sát cuộc sống đó từ góc nhìn của người thứ ba là một trò tiêu khiển không bao giờ chán. Giống như những người khác, Quyền Thanh Sơn cũng tận hưởng niềm vui khi hòa mình vào thế giới loài người.
Sinh ra trong một gia đình quý tộc Ma cà rồng thuần huyết lâu đời, anh đã tận hưởng mọi sự giàu có và danh dự, cho đến khi một sự kiện nào đó khiến anh đến Đài Nam.
Lúc đó, sở thích của Quyền Thanh Sơn là chứng kiến những nền văn minh sắp biến mất khỏi bản đồ. Anh tin chắc rằng Đài Nam, sau khi trải qua những vết thương chiến tranh, cũng sẽ biến mất. Nhưng... ai có thể ngờ được nơi này lại đạt được sự phát triển rực rỡ đến vậy.
Bị mê hoặc bởi phong cảnh, con người và văn hóa luôn thay đổi, Quyền Thanh Sơn đã hủy bỏ kế hoạch chỉ ở lại tạm thời và sống ở Đài Nam trong 60 năm.
Trong thời gian đó, công việc của anh đã thay đổi nhiều lần. Quân nhân, thợ mộc, giáo sĩ, giáo sư. Tuy nhiên, công việc săn Ma cà rồng vẫn phải kiêm nhiệm suốt.
Hoạt động săn Ma cà rồng là một phương tiện tốt để đạt được mục tiêu. Hiện tại, sự cân bằng trong thế giới Ma cà rồng đã bị phá vỡ. Hội đồng Trưởng lão có quá nhiều quyền lực và bảo thủ đến mức khó chịu.
Bất kể sinh vật nào, nếu sức mạnh chỉ tích tụ mà không được giải phóng, cuối cùng sẽ gặp phải kết quả tồi tệ nhất. Chẳng phải thiên nhiên và lịch sử đã chứng minh điều này vô số lần sao? Quyền Thanh Sơn cảm thấy cần có sự cải cách, và bắt đầu âm thầm tìm kiếm những Ma cà rồng không chịu ảnh hưởng của 60 gia tộc trong phả hệ và Hội đồng Trưởng lão.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Quyền Thanh Sơn đã gặp được Vi Vi, một Ma cà rồng thuần huyết. Ban đầu, cô ấy cảnh giác với anh bằng cả cơ thể, nhưng rồi trở nên thân thiện. Giờ chỉ cần lợi dụng cô ấy theo kế hoạch. Nhưng từ một lúc nào đó, anh bắt đầu cảm thấy thú vị với Vi Vi. Ah, có lẽ có thể gọi là cảm tình.
Mặc dù Quyền Thanh Sơn thích các mối quan hệ nhẹ nhàng và có tính khí thất thường, lần này anh cảm thấy có gì đó khác biệt.
Mấy ngày qua, Quyền Thanh Sơn và Vi Vi tập trung vào việc giảm cơn khát và rèn luyện khả năng kiềm chế. Thay vì máu của mình, anh cung cấp cho cô túi máu và viên sắt. Ban đầu Vi Vi tỏ ra khó chịu, nhưng dần dần cô bắt đầu tiêu thụ chúng để xoa dịu cơn khát, đồng thời liên tục rèn luyện sự kiên nhẫn thông qua việc "giữ thỏ sống".
Mỗi khi nhớ đến máu của Quyền Thanh Sơn, Vi Vi lại ăn nhiều pudding và tập trung chơi Tetris (cô có khả năng tập trung đáng kinh ngạc đến mức lọt vào top 100 bảng xếp hạng).
Mặc dù việc kiềm chế cơn khát rất khó khăn, nhưng cô có thể hài lòng khi được nghe lời cảm ơn từ Quyền Thanh Sơn và được hôn mỗi đêm khi chui vào giường anh.
Tuy nhiên, giờ đây người gặp khó khăn lại là Quyền Thanh Sơn. Mỗi đêm trên giường anh, thiên thần và ác quỷ đấu tranh quyết liệt. Quyền Thanh Sơn không những không từ chối Vi Vi khi cô vào giường mình, mà còn ôm cô vào lòng và hôn cô. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì tốt, nhưng vì không kiềm chế được ham muốn, anh đã tiến xa hơn nhiều.
Trong đầu anh, tiếng nói cảnh báo không nên làm chuyện sẽ hối hận và tiếng nói thúc giục đừng tự hành hạ bản thân mà hãy giành lấy thứ mình muốn ngay lập tức đang đối đầu gay gắt.
Thay vì phải chịu đựng sự dày vò, anh có thể khóa cửa để ngăn chặn tình huống đó từ đầu. Nhưng Quyền Thanh Sơn không muốn làm vậy. Lần trước anh đã thử, và Vi Vi đã chờ đợi cả ngày rồi cuối cùng cuộn tròn ngủ một cách thảm hại trước cửa phòng ngủ.
Khi nhìn thấy Vi Vi co ro trên sàn lạnh, anh không thể giữ lòng lạnh lùng được. Thà rằng anh tự cắn chặt răng mà chịu đựng còn hơn. Giờ đây Quyền Thanh Sơn đã trở nên tuyệt vọng. Anh thậm chí tò mò xem hôm nay sự kiên nhẫn của mình sẽ được thể hiện đến đâu.
"Vi Vi, em muốn đến chỗ anh làm việc không?"
Sáng sớm, Quyền Thanh Sơn đề nghị với Vi Vi, người vừa mới tỉnh giấc, bằng đôi mắt đỏ ngầu. Vi Vi đang nằm trong chăn, mơ màng vuốt tóc rồi mở to mắt gật đầu. Cô đã nghĩ rằng hôm nay anh sẽ yêu cầu "giữ thỏ sống" nữa, nên đây thực sự là một đề xuất bất ngờ. Không cần suy nghĩ, Vi Vi lập tức bật dậy khỏi giường.
Hai người ăn sáng xong, tắm rửa và thay quần áo. Vi Vi có gu thời trang rõ ràng nên không phải suy nghĩ nhiều về việc mặc gì, cô chọn một chiếc áo len lấp lánh. Quyền Thanh Sơn vẫn chưa ra khỏi phòng thay đồ. Khi chạy đến xem, cô thấy anh đang chọn đồng hồ trước gương.
Anh mặc áo cổ chữ V màu xanh đậm và áo khoác màu xám, trông còn bảnh bao và nghệ thuật hơn cả những ngôi sao trên TV. Cổ áo hơi hở khoe khéo cổ họng mượt mà và xương quai xanh thon dài rất đẹp mắt.
Vi Vi biết rõ khi chạm vào đó sẽ mềm mại đến thế nào, và mạch đập dưới lòng bàn tay sẽ mạnh mẽ ra sao. Hơn nữa, nếu liếm vào đó, cô có thể hít thở mùi hương dễ chịu của anh. Tuy nhiên, hôm nay... vì anh không yêu cầu
"giữ thỏ sống" nên chắc cô không được tùy tiện chạm vào. Ôi.. nhưng mà lo quá.
"Em lo quá."
Vi Vi vô tình lẩm bẩm và thở dài sườn sượt. Quyền Thanh Sơn đang đeo đồng hồ quay lại nhìn.
"Lo gì?"
"Quyền Thanh Sơn... trông ngon quá."
"...Hả?"
"Như thể ai đó sẽ cắn một miếng vậy. Anh có thể... che bớt đi không?"
Liệu việc đưa ra yêu cầu như vậy có quá đáng không? Liệu một con chó săn can thiệp vào trang phục của chủ nhân có phải là con chó xấu không? Nhưng biết làm sao được. Bảo vệ chủ nhân khỏi những nguy hiểm tiềm tàng cũng là nhiệm vụ của cô mà. Mặc dù mối quan hệ giữa họ đã trở nên hơi mơ hồ kể từ khi Quyền Thanh Sơn dứt khoát tuyên bố anh không còn là chủ nhân nữa.
"Nghe như bạn gái đang kiểm soát trang phục của tôi vậy."
Quyền Thanh Sơn khẽ cười khúc khích.
"Vậy, em tự chọn quần áo cho anh đi."
Hơn nữa, thay vì từ chối dứt khoát như thường lệ, anh lại chấp nhận mối lo của Vi Vi. Sợ anh đổi ý, Vi Vi vội vàng gật đầu. Cô đi một vòng quanh phòng thay đồ và lấy ra tất cả những bộ quần áo trông có vẻ ổn.
Gu thời trang của Vi Vi thiên về những thứ lấp lánh với đầy đủ phụ kiện. Đáng tiếc là trong tủ quần áo của Quyền Thanh Sơn không có những bộ như vậy. Trên móc áo chỉ có một loạt quần áo màu trung tính. Chỉ có một hai bộ đặc biệt, với nền trắng và hình vẽ ng ngẩn cùng chữ in to.
'Triết học chiến đấu'
Nếu cài đầy ghim cài áo lên vai áo phông này thì sao nhỉ? Sẽ trông lộng lẫy như công vậy? Vi Vi đã kết hợp phụ kiện với chiếc áo phông bình thường để tạo ra một bộ trang phục khá lộng lầy.
Rồi đột nhiên, cô nhớ ra lý do tại sao mình chọn quần áo cho Quyền Thanh Sơn. Điều cô muốn là Quyền Thanh Sơn không thu hút sự chú ý của người khác. Vì vậy, không nên mặc quá lộng lẫy và bảnh bao như thế này.
Vi Vi đặt chiếc áo phông được trang trí đầy ghim cài và dây đồng hồ xuống, lấy ra một chiếc áo len cổ lọ màu đen và đưa cho anh.
"Em nghĩ anh nên mặc cái này, Quyền Thanh Sơn."
Có lẽ là ảo tưởng, nhưng cô như nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ Quyền Thanh Sơn.
Trường đại học rộng đến mức nếu không có bản đồ thì dễ bị lạc đường. Qua cổng chính lớn, có thể thấy một cái hồ đóng băng và một bãi cỏ rộng lớn, tiếp theo là sân vận động tổng hợp và sân tennis lần lượt xuất hiện. Khi nghe nói còn có cả phòng hòa nhạc riêng, Vi Vi không khỏi thốt lên ngưỡng mộ.
Cô không ngờ thái độ học tập của con người lại nghiêm túc đến vậy. Đại học quả thực là kho tàng kiến thức. Ở đây, người ta có thể học bất cứ điều gì mình muốn. Quyền Thanh Sơn làm việc ở đây bỗng trở nên rất đáng ngưỡng mộ trong mắt cô.
Quyền Thanh Sơn, một giáo sư triết học, nói rằng anh chia sẻ kiến thức của mình cho sinh viên. Vi Vi rất muốn thấy Quyền Thanh Sơn dạy ai đó, nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ nên thay vì dạy học, anh tham dự một hội thảo học thuật.
Ngồi cạnh Quyền Thanh Sơn ở hàng ghế đầu của hội trường lớn, Vi Vi lắng nghe một phụ nữ trung niên đeo kính nói về phương pháp cộng sinh giữa con người và máy móc.
"Không chán à?"
Quyền Thanh Sơn cố nén một cái ngáp và thì thầm với Vi Vi.
"Không, thú vị lắm."
Vi Vi lắc đầu với vẻ mặt như thể làm gì có chuyện đó'. Đó là sự thật. Cô chưa bao giờ tò mò về suy nghĩ của máy móc... Vậy mà người phụ nữ kia đang nghiêm túc suy ngẫm về tư duy của những thứ vô tri và trình bày về nó.
Thực ra, Vi Vi nghĩ rằng không có nhiều sự khác biệt giữa máy móc và đá. Dù sao thì cả hai đều không uống nước hay ăn thức ăn, trở thành công cụ khi nằm trong tay con người, và có điểm chung là không sống.
Vậy mà con người lại nghiên cứu về 'bản ngã' của máy móc. Như thể máy móc là sinh vật sống vậy...
"Khoan đã, máy móc cũng sống nhờ điện mà. Chỉ là chúng ta ăn những thứ khác nhau thôi. Và nếu như người phụ nữ kia nói, con người là máy móc di truyền, thì có phải máy móc cũng có thể được coi là sinh vật không?"
"Em mới nghe lần đầu mà đã đi xa đến vậy rồi à? Em giỏi hơn cả học trò của anh đấy."
Lời khen bất ngờ bay đến từ suy đoán mơ hồ của cô.
Như một Ma cà rồng điển hình, anh đếm tuổi theo đơn vị trăm năm. Anh đã hơn 200 tuổi từ lâu, nhưng nếu làm tròn thì chưa đến 300 năm. Trong một thế giới mà tuổi thọ cơ bản là hơn 1000 năm, anh vẫn được coi là khá trẻ.
Đối với những sinh vật sống gần như bất tử, cái chết dường như là điều không bao giờ xảy ra, thậm chí còn mang vé lăng mạn.
Ma cà rồng không coi trọng tương lai hay gán cho cuộc sống ý nghĩa nghiêm túc như con người. Chẳng phải cuộc đời chỉ đặc biệt đối với những người có tuổi thọ hữu hạn và ngắn ngủi sao? Đối với những kẻ sống qua nhiều thế kỷ, điều quan trọng chỉ là sự cân bằng và khoái lạc.
Đó chính là lý do tại sao Ma cà rồng muốn hòa mình vào cuộc sống của con người. Cuộc sống của họ rất khốc liệt.
Nó chứa đựng sự tàn nhẫn của luật kẻ mạnh được yếu thua, nơi không làm việc thì đói, không chiến đấu thì bị cướp đoạt. Một thế giới đầy sôi động và sinh lực mỗi ngày.
Việc quan sát cuộc sống đó từ góc nhìn của người thứ ba là một trò tiêu khiển không bao giờ chán. Giống như những người khác, Quyền Thanh Sơn cũng tận hưởng niềm vui khi hòa mình vào thế giới loài người.
Sinh ra trong một gia đình quý tộc Ma cà rồng thuần huyết lâu đời, anh đã tận hưởng mọi sự giàu có và danh dự, cho đến khi một sự kiện nào đó khiến anh đến Đài Nam.
Lúc đó, sở thích của Quyền Thanh Sơn là chứng kiến những nền văn minh sắp biến mất khỏi bản đồ. Anh tin chắc rằng Đài Nam, sau khi trải qua những vết thương chiến tranh, cũng sẽ biến mất. Nhưng... ai có thể ngờ được nơi này lại đạt được sự phát triển rực rỡ đến vậy.
Bị mê hoặc bởi phong cảnh, con người và văn hóa luôn thay đổi, Quyền Thanh Sơn đã hủy bỏ kế hoạch chỉ ở lại tạm thời và sống ở Đài Nam trong 60 năm.
Trong thời gian đó, công việc của anh đã thay đổi nhiều lần. Quân nhân, thợ mộc, giáo sĩ, giáo sư. Tuy nhiên, công việc săn Ma cà rồng vẫn phải kiêm nhiệm suốt.
Hoạt động săn Ma cà rồng là một phương tiện tốt để đạt được mục tiêu. Hiện tại, sự cân bằng trong thế giới Ma cà rồng đã bị phá vỡ. Hội đồng Trưởng lão có quá nhiều quyền lực và bảo thủ đến mức khó chịu.
Bất kể sinh vật nào, nếu sức mạnh chỉ tích tụ mà không được giải phóng, cuối cùng sẽ gặp phải kết quả tồi tệ nhất. Chẳng phải thiên nhiên và lịch sử đã chứng minh điều này vô số lần sao? Quyền Thanh Sơn cảm thấy cần có sự cải cách, và bắt đầu âm thầm tìm kiếm những Ma cà rồng không chịu ảnh hưởng của 60 gia tộc trong phả hệ và Hội đồng Trưởng lão.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Quyền Thanh Sơn đã gặp được Vi Vi, một Ma cà rồng thuần huyết. Ban đầu, cô ấy cảnh giác với anh bằng cả cơ thể, nhưng rồi trở nên thân thiện. Giờ chỉ cần lợi dụng cô ấy theo kế hoạch. Nhưng từ một lúc nào đó, anh bắt đầu cảm thấy thú vị với Vi Vi. Ah, có lẽ có thể gọi là cảm tình.
Mặc dù Quyền Thanh Sơn thích các mối quan hệ nhẹ nhàng và có tính khí thất thường, lần này anh cảm thấy có gì đó khác biệt.
Mấy ngày qua, Quyền Thanh Sơn và Vi Vi tập trung vào việc giảm cơn khát và rèn luyện khả năng kiềm chế. Thay vì máu của mình, anh cung cấp cho cô túi máu và viên sắt. Ban đầu Vi Vi tỏ ra khó chịu, nhưng dần dần cô bắt đầu tiêu thụ chúng để xoa dịu cơn khát, đồng thời liên tục rèn luyện sự kiên nhẫn thông qua việc "giữ thỏ sống".
Mỗi khi nhớ đến máu của Quyền Thanh Sơn, Vi Vi lại ăn nhiều pudding và tập trung chơi Tetris (cô có khả năng tập trung đáng kinh ngạc đến mức lọt vào top 100 bảng xếp hạng).
Mặc dù việc kiềm chế cơn khát rất khó khăn, nhưng cô có thể hài lòng khi được nghe lời cảm ơn từ Quyền Thanh Sơn và được hôn mỗi đêm khi chui vào giường anh.
Tuy nhiên, giờ đây người gặp khó khăn lại là Quyền Thanh Sơn. Mỗi đêm trên giường anh, thiên thần và ác quỷ đấu tranh quyết liệt. Quyền Thanh Sơn không những không từ chối Vi Vi khi cô vào giường mình, mà còn ôm cô vào lòng và hôn cô. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì tốt, nhưng vì không kiềm chế được ham muốn, anh đã tiến xa hơn nhiều.
Trong đầu anh, tiếng nói cảnh báo không nên làm chuyện sẽ hối hận và tiếng nói thúc giục đừng tự hành hạ bản thân mà hãy giành lấy thứ mình muốn ngay lập tức đang đối đầu gay gắt.
Thay vì phải chịu đựng sự dày vò, anh có thể khóa cửa để ngăn chặn tình huống đó từ đầu. Nhưng Quyền Thanh Sơn không muốn làm vậy. Lần trước anh đã thử, và Vi Vi đã chờ đợi cả ngày rồi cuối cùng cuộn tròn ngủ một cách thảm hại trước cửa phòng ngủ.
Khi nhìn thấy Vi Vi co ro trên sàn lạnh, anh không thể giữ lòng lạnh lùng được. Thà rằng anh tự cắn chặt răng mà chịu đựng còn hơn. Giờ đây Quyền Thanh Sơn đã trở nên tuyệt vọng. Anh thậm chí tò mò xem hôm nay sự kiên nhẫn của mình sẽ được thể hiện đến đâu.
"Vi Vi, em muốn đến chỗ anh làm việc không?"
Sáng sớm, Quyền Thanh Sơn đề nghị với Vi Vi, người vừa mới tỉnh giấc, bằng đôi mắt đỏ ngầu. Vi Vi đang nằm trong chăn, mơ màng vuốt tóc rồi mở to mắt gật đầu. Cô đã nghĩ rằng hôm nay anh sẽ yêu cầu "giữ thỏ sống" nữa, nên đây thực sự là một đề xuất bất ngờ. Không cần suy nghĩ, Vi Vi lập tức bật dậy khỏi giường.
Hai người ăn sáng xong, tắm rửa và thay quần áo. Vi Vi có gu thời trang rõ ràng nên không phải suy nghĩ nhiều về việc mặc gì, cô chọn một chiếc áo len lấp lánh. Quyền Thanh Sơn vẫn chưa ra khỏi phòng thay đồ. Khi chạy đến xem, cô thấy anh đang chọn đồng hồ trước gương.
Anh mặc áo cổ chữ V màu xanh đậm và áo khoác màu xám, trông còn bảnh bao và nghệ thuật hơn cả những ngôi sao trên TV. Cổ áo hơi hở khoe khéo cổ họng mượt mà và xương quai xanh thon dài rất đẹp mắt.
Vi Vi biết rõ khi chạm vào đó sẽ mềm mại đến thế nào, và mạch đập dưới lòng bàn tay sẽ mạnh mẽ ra sao. Hơn nữa, nếu liếm vào đó, cô có thể hít thở mùi hương dễ chịu của anh. Tuy nhiên, hôm nay... vì anh không yêu cầu
"giữ thỏ sống" nên chắc cô không được tùy tiện chạm vào. Ôi.. nhưng mà lo quá.
"Em lo quá."
Vi Vi vô tình lẩm bẩm và thở dài sườn sượt. Quyền Thanh Sơn đang đeo đồng hồ quay lại nhìn.
"Lo gì?"
"Quyền Thanh Sơn... trông ngon quá."
"...Hả?"
"Như thể ai đó sẽ cắn một miếng vậy. Anh có thể... che bớt đi không?"
Liệu việc đưa ra yêu cầu như vậy có quá đáng không? Liệu một con chó săn can thiệp vào trang phục của chủ nhân có phải là con chó xấu không? Nhưng biết làm sao được. Bảo vệ chủ nhân khỏi những nguy hiểm tiềm tàng cũng là nhiệm vụ của cô mà. Mặc dù mối quan hệ giữa họ đã trở nên hơi mơ hồ kể từ khi Quyền Thanh Sơn dứt khoát tuyên bố anh không còn là chủ nhân nữa.
"Nghe như bạn gái đang kiểm soát trang phục của tôi vậy."
Quyền Thanh Sơn khẽ cười khúc khích.
"Vậy, em tự chọn quần áo cho anh đi."
Hơn nữa, thay vì từ chối dứt khoát như thường lệ, anh lại chấp nhận mối lo của Vi Vi. Sợ anh đổi ý, Vi Vi vội vàng gật đầu. Cô đi một vòng quanh phòng thay đồ và lấy ra tất cả những bộ quần áo trông có vẻ ổn.
Gu thời trang của Vi Vi thiên về những thứ lấp lánh với đầy đủ phụ kiện. Đáng tiếc là trong tủ quần áo của Quyền Thanh Sơn không có những bộ như vậy. Trên móc áo chỉ có một loạt quần áo màu trung tính. Chỉ có một hai bộ đặc biệt, với nền trắng và hình vẽ ng ngẩn cùng chữ in to.
'Triết học chiến đấu'
Nếu cài đầy ghim cài áo lên vai áo phông này thì sao nhỉ? Sẽ trông lộng lẫy như công vậy? Vi Vi đã kết hợp phụ kiện với chiếc áo phông bình thường để tạo ra một bộ trang phục khá lộng lầy.
Rồi đột nhiên, cô nhớ ra lý do tại sao mình chọn quần áo cho Quyền Thanh Sơn. Điều cô muốn là Quyền Thanh Sơn không thu hút sự chú ý của người khác. Vì vậy, không nên mặc quá lộng lẫy và bảnh bao như thế này.
Vi Vi đặt chiếc áo phông được trang trí đầy ghim cài và dây đồng hồ xuống, lấy ra một chiếc áo len cổ lọ màu đen và đưa cho anh.
"Em nghĩ anh nên mặc cái này, Quyền Thanh Sơn."
Có lẽ là ảo tưởng, nhưng cô như nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ Quyền Thanh Sơn.
Trường đại học rộng đến mức nếu không có bản đồ thì dễ bị lạc đường. Qua cổng chính lớn, có thể thấy một cái hồ đóng băng và một bãi cỏ rộng lớn, tiếp theo là sân vận động tổng hợp và sân tennis lần lượt xuất hiện. Khi nghe nói còn có cả phòng hòa nhạc riêng, Vi Vi không khỏi thốt lên ngưỡng mộ.
Cô không ngờ thái độ học tập của con người lại nghiêm túc đến vậy. Đại học quả thực là kho tàng kiến thức. Ở đây, người ta có thể học bất cứ điều gì mình muốn. Quyền Thanh Sơn làm việc ở đây bỗng trở nên rất đáng ngưỡng mộ trong mắt cô.
Quyền Thanh Sơn, một giáo sư triết học, nói rằng anh chia sẻ kiến thức của mình cho sinh viên. Vi Vi rất muốn thấy Quyền Thanh Sơn dạy ai đó, nhưng bây giờ đang là kỳ nghỉ nên thay vì dạy học, anh tham dự một hội thảo học thuật.
Ngồi cạnh Quyền Thanh Sơn ở hàng ghế đầu của hội trường lớn, Vi Vi lắng nghe một phụ nữ trung niên đeo kính nói về phương pháp cộng sinh giữa con người và máy móc.
"Không chán à?"
Quyền Thanh Sơn cố nén một cái ngáp và thì thầm với Vi Vi.
"Không, thú vị lắm."
Vi Vi lắc đầu với vẻ mặt như thể làm gì có chuyện đó'. Đó là sự thật. Cô chưa bao giờ tò mò về suy nghĩ của máy móc... Vậy mà người phụ nữ kia đang nghiêm túc suy ngẫm về tư duy của những thứ vô tri và trình bày về nó.
Thực ra, Vi Vi nghĩ rằng không có nhiều sự khác biệt giữa máy móc và đá. Dù sao thì cả hai đều không uống nước hay ăn thức ăn, trở thành công cụ khi nằm trong tay con người, và có điểm chung là không sống.
Vậy mà con người lại nghiên cứu về 'bản ngã' của máy móc. Như thể máy móc là sinh vật sống vậy...
"Khoan đã, máy móc cũng sống nhờ điện mà. Chỉ là chúng ta ăn những thứ khác nhau thôi. Và nếu như người phụ nữ kia nói, con người là máy móc di truyền, thì có phải máy móc cũng có thể được coi là sinh vật không?"
"Em mới nghe lần đầu mà đã đi xa đến vậy rồi à? Em giỏi hơn cả học trò của anh đấy."
Lời khen bất ngờ bay đến từ suy đoán mơ hồ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.