Vì Nàng, Ta Không Ngại Luân Hồi
Chương 14
Tiểu Thất Tể Tử
06/10/2024
Ta khóc rống lên trong đau đớn.
"Đừng mà..."
"Đừng bỏ rơi ta..."
Cảnh tượng năm xưa khi Nhạc Thanh Lam c.h.ế.t dưới mưa tên lại ùa về, như một lưỡi d.a.o cùn, tàn nhẫn cắt nát linh hồn ta.
Gió dần tan, trận pháp tan rã.
Lũ quỷ đã biến mất hoàn toàn.
Trong hố sâu chất đầy xương trắng, chỉ còn lại một bóng dáng khoác hỷ phục đỏ rực, nằm lẻ loi.
...
Hoa Ngọc buông tay, không còn ngăn cản ta nữa. Ta lao về phía hố sâu, hạ mình bên cạnh Thương Huyền, nhẹ nhàng áp tai lên n.g.ự.c hắn.
Rất lâu sau, ta mới nghe thấy một nhịp tim yếu ớt.
Nhạc Lan chăm chú nhìn giọt nước mắt của ta rơi xuống người Thương Huyền, toàn thân khẽ run lên: "Vân Thù, nước mắt của nàng không hóa thành Quy Phách Đan... Đây không phải lần đầu tiên nàng khóc, nàng từng khóc vì ta, đúng không?"
Ta không đáp lời hắn, chỉ lặng lẽ chờ Hoa Ngọc mang Quy Phách Đan đến.
Nhưng không ngờ, Hoa Ngọc vấp ngã lao đến bên ta, hoảng loạn nói: "Vân Thù, Quy Phách Đan của ngươi mất rồi! Ta nhớ rõ ngươi đặt nó trong rương ở trong tân phòng mà!"
Ta bừng tỉnh, nhìn về phía t.h.i t.h.ể của Minh Hoa trong đống xác, liền ném một con d.a.o găm về phía nàng ta.
T.h.i t.h.ể của Minh Hoa bỗng mở mắt, hoảng loạn chạy trốn về phía Quỷ Vực.
Ta quất mạnh chiếc roi, kéo nàng ta trở lại, đập xuống đất một cách tàn nhẫn.
Minh Hoa nôn ra một ngụm m.á.u tươi, tuyệt vọng giãy giụa: "Ta đã ăn nó rồi! Có bản lĩnh thì g.i.ế.t ta đi!"
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Nhạc Lan, nước mắt lăn dài, "Nhạc Lan, ta đang mang đứa con của ngươi, ngươi thật sự muốn nhìn ta c.h.ế.t sao?"
Nhạc Lan nhắm mắt lại, ngăn ta, giọng không cho phép từ chối: "Vân Thù, giao nàng ấy cho ta, ta sẽ cho nàng một lời công bằng."
"Công bằng?"
Ta bật cười lạnh lùng, gọi Sương Cửu đến, một kiếm đ.â.m vào bụng của Nhạc Lan.
Phía sau, tiếng hô vang lên, các vị thần quát lớn: "Vân Thù Điện hạ! Đây là Thiên giới!"
Ta đẩy mạnh kiếm, mượn lực đ.â.m xuyên qua cả Minh Hoa, ghim hai người bọn họ vào tảng đá lớn phía sau.
Tiếng cười của Minh Hoa tắt ngấm, thay vào đó là tiếng hét thảm thiết.
Nhạc Lan ngơ ngác, "Vân Thù... ngươi..."
Ta lau sạch m.á.u trên mặt, ngón tay khẽ búng một tia lửa, lửa bùng lên chạy dọc theo thân kiếm, cuối cùng bùng cháy dữ dội.
Quy Phách Đan cần phải hòa tan trong lửa, và để phát huy hiệu quả của nó, phải hiến tế người sống.
Các Thần quân phía sau thấy cảnh này, hoảng hốt rút lui.
Ta quỳ xuống bên cạnh Thương Huyền, ôm chặt lấy thân thể của hắn, rất lâu sau, lửa đã thiêu rụi mọi thứ.
Sương Cửu phát ra một tiếng vang.
Ta quay đầu, thấy Quy Phách Đan rơi xuống đất, ta vội vã mang nó lại cho Thương Huyền uống.
Sau đó biến trở lại bản thể, dùng mỏ của ta ngậm lấy Thương Huyền, hướng về phía Đan Huyệt Sơn mà bay đi.
…
Mùa xuân năm ấy, hoa hạnh nở rộ khắp Thanh Sơn trấn. Ta mở một gian hàng bán hương nhang nhỏ bên cạnh miếu nhân duyên. Dạo gần đây, các đôi tài tử giai nhân đến cầu nhân duyên nườm nượp, khi đến mua hương đều không quên trò chuyện vài câu với ta.
“Nghe nói miếu này cũng chẳng linh nghiệm lắm đâu, năm ngoái có đôi đến đây cầu nhân duyên, vậy mà hôm qua đã kéo nhau lên công đường rồi."
Ta nhận lấy bạc, đưa ba nén hương cho họ, "Mỗi người có duyên phận của riêng mình, không cần cưỡng cầu."
Trong miếu thờ là tượng vàng của ta và Nhạc Thanh Lam, hai bên tường còn khắc những bức tranh mô tả cảnh năm xưa ta rút kiếm tự sát vì tình.
Vài trăm năm trước, có một viên hương thân đã xây dựng ngôi miếu này để cầu nguyện cho mưa thuận gió hòa, tránh xa chiến loạn. Về sau, không biết từ bao giờ, người đến đây cầu nhân duyên ngày một đông. Những vị thần trong Chiến Thần điện cuối cùng phải đến tìm Nguyệt Lão, nhờ ông ấy tiếp quản ngôi miếu này. Nguyệt Lão lại dặn dò ta ở lại giúp trông coi một thời gian.
Gió thoảng qua, mưa hoa hạnh rơi lất phất. Một cô gái nhìn những bức tranh trên tường, khẽ rùng mình nói: "Khi đó, chắc nàng ấy đau đớn lắm."
Chàng trai bên cạnh đáp: "Thanh mai trúc mã, phu thê kết tóc, nhìn thấy phu quân của mình c.h.ế.t ngay trước mắt, chắc chắn không dễ chịu gì."
Cô gái mắt đỏ hoe, thì thầm: "Nếu có ngày chúng ta phải c.h.ế.t, ta tình nguyện c.h.ế.t trước chàng."
Chàng trai lắc đầu, "A Dao, ta sẽ giống như Nhạc Thanh Lam, sớm nghĩ sẵn cho nàng một con đường lui."
"Con đường lui?"
Chàng trai nhận lấy nén hương, nói: "Theo sử sách ghi lại, sau khi Vân Thù tự sát, chưa đến nửa nén hương, thân binh của Nhạc Thanh Lam đã đến. Mục đích duy nhất của họ là mang Vân Thù đi."
Cô gái bừng tỉnh, "Không trách được, dù bị vạn tiễn xuyên tâm, Nhạc Thanh Lam vẫn ôm chặt lấy Vân Thù, không chịu buông tay."
Chàng trai khẽ gật đầu, "Phải, yêu một người thật sự, làm sao nỡ nhìn người ấy c.h.ế.t. A Dao, ta không muốn nàng phải c.h.ế.t vì tình, ta không đành lòng."
Hai người dần đi xa, bỏ lại ta ngồi thẫn thờ bên chén trà nguội.
Nhạc Thanh Lam từng để lại cho ta một con đường lui. Thương Huyền cũng đã từng làm vậy.
Mấy trăm năm qua, Sương Cửu Kiếm đã trở thành thần binh bầu bạn với ta lâu nhất. Dường như chỉ cần hắn không ở bên ta, thì Sương Cửu sẽ thay hắn bên cạnh ta.
Lúc này, Tư Mệnh bỗng xuất hiện sau lưng ta, "Vân Thù điện hạ, đến giờ rồi, chậm thêm một khắc nữa sẽ không thể đi đầu thai."
Họ đều nói rằng Thương Huyền mãi không tỉnh lại là vì một nửa thần hồn của hắn vẫn đang phân tán nơi trần thế. Chỉ khi người thân thiết trải qua đủ tám khổ ải nhân gian thì mới có thể tìm lại.
Hôm nay chính là ngày ta xuống trần lịch kiếp.
Ta ngắm nhìn ngôi miếu đã đứng vững mấy trăm năm lần cuối, rồi bước đi, lướt qua một đạo sĩ.
Ông ta kéo ta lại, nhìn kỹ một hồi rồi lắc đầu, "Cô nương bị quái vật bám theo."
"Quái vật gì?"
Vị đạo sĩ trông có vẻ kỳ lạ, "Giống ma, mà cũng không phải ma. Nó vì thần hồn không đầy đủ nên đã trải qua trăm kiếp luân hồi. Mỗi kiếp đều c.h.ế.t thảm, chỉ để gom góp nửa mảnh hồn còn lại, và bây giờ nó đã bám vào thanh kiếm của cô nương… thanh kiếm này là điềm gở."
Tim ta đập mạnh, vội hỏi: "Nửa mảnh hồn đó đã tụ lại đủ chưa?"
Đạo sĩ tính toán một hồi, chỉ về phía con hồ ly trắng không xa, "Khi nó c.h.ế.t, mảnh hồn sẽ tụ đủ."
Vừa nói xong, con hồ ly trắng như tuyết ấy nhìn ta, đôi mắt trong đám người qua lại vô cùng quen thuộc.
Ta bất giác tiến lên một bước, nhìn con hồ ly đập mạnh đầu vào tảng đá xanh.
Trong chớp mắt, m.á.u tươi tung tóe.
Như có người bóp nghẹt cổ họng, ta khẽ gọi: "Thương Huyền…"
Sương Cửu Kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, rung động đ.i.ê.n cuồng, gió thổi qua rừng cây, mang theo mưa hoa hạnh bay tán loạn khắp núi đồi.
Những cặp đôi đến cầu nhân duyên đều dừng bước, ngẩng đầu chiêm ngưỡng.
Tư Mệnh lắc đầu thở dài, "Điện hạ, ngài không cần đi nữa, Thương Huyền Thần quân đã đi trước một bước rồi."
Nói xong, ông ấy lặng lẽ biến mất.
Nhớ lại năm ấy, trong mưa hoa hạnh rơi lất phất, Nhạc Thanh Lam đã hỏi ta có nguyện ý gả cho hắn hay không.
Vài trăm năm sau, cũng trong cơn mưa hoa hạnh ấy, ta ngã vào một vòng tay ấm áp.
Thương Huyền khẽ nói: "A Thù, ta đã tìm thấy nàng rồi."
Hết.
"Đừng mà..."
"Đừng bỏ rơi ta..."
Cảnh tượng năm xưa khi Nhạc Thanh Lam c.h.ế.t dưới mưa tên lại ùa về, như một lưỡi d.a.o cùn, tàn nhẫn cắt nát linh hồn ta.
Gió dần tan, trận pháp tan rã.
Lũ quỷ đã biến mất hoàn toàn.
Trong hố sâu chất đầy xương trắng, chỉ còn lại một bóng dáng khoác hỷ phục đỏ rực, nằm lẻ loi.
...
Hoa Ngọc buông tay, không còn ngăn cản ta nữa. Ta lao về phía hố sâu, hạ mình bên cạnh Thương Huyền, nhẹ nhàng áp tai lên n.g.ự.c hắn.
Rất lâu sau, ta mới nghe thấy một nhịp tim yếu ớt.
Nhạc Lan chăm chú nhìn giọt nước mắt của ta rơi xuống người Thương Huyền, toàn thân khẽ run lên: "Vân Thù, nước mắt của nàng không hóa thành Quy Phách Đan... Đây không phải lần đầu tiên nàng khóc, nàng từng khóc vì ta, đúng không?"
Ta không đáp lời hắn, chỉ lặng lẽ chờ Hoa Ngọc mang Quy Phách Đan đến.
Nhưng không ngờ, Hoa Ngọc vấp ngã lao đến bên ta, hoảng loạn nói: "Vân Thù, Quy Phách Đan của ngươi mất rồi! Ta nhớ rõ ngươi đặt nó trong rương ở trong tân phòng mà!"
Ta bừng tỉnh, nhìn về phía t.h.i t.h.ể của Minh Hoa trong đống xác, liền ném một con d.a.o găm về phía nàng ta.
T.h.i t.h.ể của Minh Hoa bỗng mở mắt, hoảng loạn chạy trốn về phía Quỷ Vực.
Ta quất mạnh chiếc roi, kéo nàng ta trở lại, đập xuống đất một cách tàn nhẫn.
Minh Hoa nôn ra một ngụm m.á.u tươi, tuyệt vọng giãy giụa: "Ta đã ăn nó rồi! Có bản lĩnh thì g.i.ế.t ta đi!"
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Nhạc Lan, nước mắt lăn dài, "Nhạc Lan, ta đang mang đứa con của ngươi, ngươi thật sự muốn nhìn ta c.h.ế.t sao?"
Nhạc Lan nhắm mắt lại, ngăn ta, giọng không cho phép từ chối: "Vân Thù, giao nàng ấy cho ta, ta sẽ cho nàng một lời công bằng."
"Công bằng?"
Ta bật cười lạnh lùng, gọi Sương Cửu đến, một kiếm đ.â.m vào bụng của Nhạc Lan.
Phía sau, tiếng hô vang lên, các vị thần quát lớn: "Vân Thù Điện hạ! Đây là Thiên giới!"
Ta đẩy mạnh kiếm, mượn lực đ.â.m xuyên qua cả Minh Hoa, ghim hai người bọn họ vào tảng đá lớn phía sau.
Tiếng cười của Minh Hoa tắt ngấm, thay vào đó là tiếng hét thảm thiết.
Nhạc Lan ngơ ngác, "Vân Thù... ngươi..."
Ta lau sạch m.á.u trên mặt, ngón tay khẽ búng một tia lửa, lửa bùng lên chạy dọc theo thân kiếm, cuối cùng bùng cháy dữ dội.
Quy Phách Đan cần phải hòa tan trong lửa, và để phát huy hiệu quả của nó, phải hiến tế người sống.
Các Thần quân phía sau thấy cảnh này, hoảng hốt rút lui.
Ta quỳ xuống bên cạnh Thương Huyền, ôm chặt lấy thân thể của hắn, rất lâu sau, lửa đã thiêu rụi mọi thứ.
Sương Cửu phát ra một tiếng vang.
Ta quay đầu, thấy Quy Phách Đan rơi xuống đất, ta vội vã mang nó lại cho Thương Huyền uống.
Sau đó biến trở lại bản thể, dùng mỏ của ta ngậm lấy Thương Huyền, hướng về phía Đan Huyệt Sơn mà bay đi.
…
Mùa xuân năm ấy, hoa hạnh nở rộ khắp Thanh Sơn trấn. Ta mở một gian hàng bán hương nhang nhỏ bên cạnh miếu nhân duyên. Dạo gần đây, các đôi tài tử giai nhân đến cầu nhân duyên nườm nượp, khi đến mua hương đều không quên trò chuyện vài câu với ta.
“Nghe nói miếu này cũng chẳng linh nghiệm lắm đâu, năm ngoái có đôi đến đây cầu nhân duyên, vậy mà hôm qua đã kéo nhau lên công đường rồi."
Ta nhận lấy bạc, đưa ba nén hương cho họ, "Mỗi người có duyên phận của riêng mình, không cần cưỡng cầu."
Trong miếu thờ là tượng vàng của ta và Nhạc Thanh Lam, hai bên tường còn khắc những bức tranh mô tả cảnh năm xưa ta rút kiếm tự sát vì tình.
Vài trăm năm trước, có một viên hương thân đã xây dựng ngôi miếu này để cầu nguyện cho mưa thuận gió hòa, tránh xa chiến loạn. Về sau, không biết từ bao giờ, người đến đây cầu nhân duyên ngày một đông. Những vị thần trong Chiến Thần điện cuối cùng phải đến tìm Nguyệt Lão, nhờ ông ấy tiếp quản ngôi miếu này. Nguyệt Lão lại dặn dò ta ở lại giúp trông coi một thời gian.
Gió thoảng qua, mưa hoa hạnh rơi lất phất. Một cô gái nhìn những bức tranh trên tường, khẽ rùng mình nói: "Khi đó, chắc nàng ấy đau đớn lắm."
Chàng trai bên cạnh đáp: "Thanh mai trúc mã, phu thê kết tóc, nhìn thấy phu quân của mình c.h.ế.t ngay trước mắt, chắc chắn không dễ chịu gì."
Cô gái mắt đỏ hoe, thì thầm: "Nếu có ngày chúng ta phải c.h.ế.t, ta tình nguyện c.h.ế.t trước chàng."
Chàng trai lắc đầu, "A Dao, ta sẽ giống như Nhạc Thanh Lam, sớm nghĩ sẵn cho nàng một con đường lui."
"Con đường lui?"
Chàng trai nhận lấy nén hương, nói: "Theo sử sách ghi lại, sau khi Vân Thù tự sát, chưa đến nửa nén hương, thân binh của Nhạc Thanh Lam đã đến. Mục đích duy nhất của họ là mang Vân Thù đi."
Cô gái bừng tỉnh, "Không trách được, dù bị vạn tiễn xuyên tâm, Nhạc Thanh Lam vẫn ôm chặt lấy Vân Thù, không chịu buông tay."
Chàng trai khẽ gật đầu, "Phải, yêu một người thật sự, làm sao nỡ nhìn người ấy c.h.ế.t. A Dao, ta không muốn nàng phải c.h.ế.t vì tình, ta không đành lòng."
Hai người dần đi xa, bỏ lại ta ngồi thẫn thờ bên chén trà nguội.
Nhạc Thanh Lam từng để lại cho ta một con đường lui. Thương Huyền cũng đã từng làm vậy.
Mấy trăm năm qua, Sương Cửu Kiếm đã trở thành thần binh bầu bạn với ta lâu nhất. Dường như chỉ cần hắn không ở bên ta, thì Sương Cửu sẽ thay hắn bên cạnh ta.
Lúc này, Tư Mệnh bỗng xuất hiện sau lưng ta, "Vân Thù điện hạ, đến giờ rồi, chậm thêm một khắc nữa sẽ không thể đi đầu thai."
Họ đều nói rằng Thương Huyền mãi không tỉnh lại là vì một nửa thần hồn của hắn vẫn đang phân tán nơi trần thế. Chỉ khi người thân thiết trải qua đủ tám khổ ải nhân gian thì mới có thể tìm lại.
Hôm nay chính là ngày ta xuống trần lịch kiếp.
Ta ngắm nhìn ngôi miếu đã đứng vững mấy trăm năm lần cuối, rồi bước đi, lướt qua một đạo sĩ.
Ông ta kéo ta lại, nhìn kỹ một hồi rồi lắc đầu, "Cô nương bị quái vật bám theo."
"Quái vật gì?"
Vị đạo sĩ trông có vẻ kỳ lạ, "Giống ma, mà cũng không phải ma. Nó vì thần hồn không đầy đủ nên đã trải qua trăm kiếp luân hồi. Mỗi kiếp đều c.h.ế.t thảm, chỉ để gom góp nửa mảnh hồn còn lại, và bây giờ nó đã bám vào thanh kiếm của cô nương… thanh kiếm này là điềm gở."
Tim ta đập mạnh, vội hỏi: "Nửa mảnh hồn đó đã tụ lại đủ chưa?"
Đạo sĩ tính toán một hồi, chỉ về phía con hồ ly trắng không xa, "Khi nó c.h.ế.t, mảnh hồn sẽ tụ đủ."
Vừa nói xong, con hồ ly trắng như tuyết ấy nhìn ta, đôi mắt trong đám người qua lại vô cùng quen thuộc.
Ta bất giác tiến lên một bước, nhìn con hồ ly đập mạnh đầu vào tảng đá xanh.
Trong chớp mắt, m.á.u tươi tung tóe.
Như có người bóp nghẹt cổ họng, ta khẽ gọi: "Thương Huyền…"
Sương Cửu Kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, rung động đ.i.ê.n cuồng, gió thổi qua rừng cây, mang theo mưa hoa hạnh bay tán loạn khắp núi đồi.
Những cặp đôi đến cầu nhân duyên đều dừng bước, ngẩng đầu chiêm ngưỡng.
Tư Mệnh lắc đầu thở dài, "Điện hạ, ngài không cần đi nữa, Thương Huyền Thần quân đã đi trước một bước rồi."
Nói xong, ông ấy lặng lẽ biến mất.
Nhớ lại năm ấy, trong mưa hoa hạnh rơi lất phất, Nhạc Thanh Lam đã hỏi ta có nguyện ý gả cho hắn hay không.
Vài trăm năm sau, cũng trong cơn mưa hoa hạnh ấy, ta ngã vào một vòng tay ấm áp.
Thương Huyền khẽ nói: "A Thù, ta đã tìm thấy nàng rồi."
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.