Vì Nàng, Ta Không Ngại Luân Hồi
Chương 6
Tiểu Thất Tể Tử
06/10/2024
Minh Hoa bị sỉ nhục, trên mặt đầy vẻ không cam tâm:
"Điện hạ không muốn cứu thì thôi, Thiên giới đâu thiếu tiên dược, chẳng cần phải xin ngươi!"
Ta lại vung quạt.
"Bốp!" một tiếng.
Minh Hoa nhận trọn một cái tát.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Ta khẽ nói:
"Vậy ngươi năn nỉ ta làm gì?"
Minh Hoa còn định nói gì đó, thì từ phía núi Dữ Phượng vang lên một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, trời đất biến sắc, đất rung núi chuyển.
Một đám mây ngũ sắc và linh khí ngút ngàn b.ắ.n ra tứ phía như biển cả cuồn cuộn.
Đến cả khuôn mặt trắng bệch của Minh Hoa cũng dần dần hồng hào trở lại.
Chỉ thấy tại vách núi Dữ Phượng, một bóng hình vận trường bào xanh nhạt đứng lặng giữa biển mây mênh mông.
Thần thái ung dung, tao nhã.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy hư không.
Một tiếng “keng” vang lên.
Từ trong vách vọng lại tiếng kiếm ngân.
Một thanh kiếm bạc sáng lấp lánh xuyên mây phá sóng, hóa thành một tia sáng, rơi vào tay người nam tử áo xanh.
Ta đột ngột đứng bật dậy, làm đổ cả ly rượu trên gối.
Sương Cửu Kiếm!
Đó là… kiếm của Nhạc Thanh Lam.
Chẳng để ai kịp phản ứng, ta liền cưỡi mây, lao thẳng về phía biển mây.
Năm đó, Nhạc Thanh Lam c.h.ế.t dưới vạn tiễn xuyên tâm, sau khi hắn mất, ta cũng dùng Sương Cửu Kiếm tự vẫn mà c.h.ế.t.
Về sau, khi theo Nhạc Lan trở lại Thiên giới, ta đã từng hỏi về tung tích của Sương Cửu Kiếm.
Nhạc Lan chỉ nhàn nhạt đáp: “Bản quân không thiếu thần binh, một thanh kiếm tầm thường, mất rồi thì thôi.”
Giờ đây, việc Sương Cửu Kiếm được triệu hồi đã đủ chứng minh, Sương Cửu không phải thanh kiếm bình thường, mà là một thần binh.
Chỉ có điều, tại sao Sương Cửu Kiếm lại theo Thương Huyền?
Ta vội vàng chạy đến dưới chân núi Dữ Phượng, khi đáp xuống, chân loạng choạng, đẩy lùi lớp sương mù dày đặc xung quanh.
Người trước mắt dần hiện rõ.
Trong đôi mắt trong sáng, ôn hòa của người đó, phản chiếu hình bóng của ta.
Dù dung mạo khác đi, nhưng dáng vẻ khi hắn cầm Sương Cửu Kiếm lại rõ ràng chính là Nhạc Thanh Lam...
Thương Huyền dường như ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ta, khẽ mỉm cười:
“Cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Nước mắt ta lập tức trào ra.
Vội vã giải trừ pháp thuật, ta trở lại hình dáng thật.
“Ngươi... ngươi có nhận ra ta không?”
Thương Huyền khẽ sững người, giọng nói như làn gió nhẹ nhàng, ôn hòa:
“Phượng Tam cô nương, lúc nhỏ ta từng bế ngươi.”
Sương Cửu Kiếm trong tay Thương Huyền phát ra tiếng ngâm khẽ, đầy thân thuộc.
Dung mạo có thể thay đổi, nhưng thần binh nhận chủ thì không.
Rõ ràng hắn chính là Nhạc Thanh Lam.
Chỉ là vì lý do nào đó mà hắn không nhận ra ta mà thôi.
Vậy còn Nhạc Lan thì sao?
Chẳng lẽ Nhạc Lan đã lừa dối ta?
Tâm trí ta rối loạn, nước mắt lăn dài trên má.
Thấy ta như vậy, nụ cười của Thương Huyền dần thu lại:
“Phượng Tam cô nương là khách quý của Thiên giới, nếu có ai làm cô nương uất ức, hãy nói với ta.”
Có quá nhiều điều ta cần phải làm rõ, việc trước mắt là phải tìm cách ở lại bên cạnh Thương Huyền.
Ta bịa chuyện:
“Ta cãi nhau với mẫu thân, bị người đuổi khỏi Đan Huyệt Sơn.”
Thương Huyền khẽ cười:
“Không sao, cô nương cứ ở lại đây vài ngày, đợi mẫu thân nguôi giận rồi hẵng về.”
Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vàng ùa vào, Thiên Đế thở phào nhẹ nhõm:
“Thương Huyền Thần quân xuất quan thuận lợi, mọi người cũng yên tâm rồi.”
Khi thấy dung mạo của ta, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kỳ lạ.
“Ngươi là...”
Ta giải trừ pháp thuật, dung mạo lập tức trở về với hình dáng của phàm nhân Vân Thù.
Đồng tử của Nhạc Lan co rút lại ngay khi hắn thấy khuôn mặt ta.
“A Thù...”
Minh Hoa bị hắn bóp đau, kêu lên một tiếng, cũng quay đầu nhìn về phía ta.
Trong khoảnh khắc, gió núi từ rừng cây thổi tới, xào xạc khắp nơi.
Gió cuốn bay mái tóc ta, để lộ dung mạo thật.
Toàn thân Minh Hoa run rẩy, “Ngươi… ngươi, phàm nhân như ngươi sao có thể xuất hiện ở đây?”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Minh Hoa đã dốc chút sức tàn, vung một nhát gió yếu ớt về phía ta, miệng hô lớn:
“Thương Huyền Thần quân cẩn thận, kẻ này từng vào Quỷ Vực!”
“Thiên binh nghe lệnh ta, mau bắt lấy kẻ bẩn thỉu này, đuổi khỏi Thiên giới...”
Khi luồng gió ấy chạm vào ta, ta chỉ khẽ vẩy tay, luồng gió ấy đã tan thành khói bụi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Minh Hoa, cơn gió nhẹ giữa núi bỗng chốc ngừng lại, ngay sau đó trời đất nổi cơn cuồng phong, mây đen che kín bầu trời, một trận gió lốc dữ dội giáng thẳng vào thân thể yếu ớt của Minh Hoa.
Nàng bị đánh bay ra ba trượng, đập vào bức tượng ngọc giữa tiệc, khiến bức tượng vỡ tan thành từng mảnh.
Minh Hoa phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Không gian chìm trong im lặng.
Nhạc Lan rút kiếm, chắn trước Minh Hoa, ánh mắt đầy đau khổ nhìn ta:
“A Thù, ngươi học được yêu thuật này từ đâu?”
Minh Hoa nhìn ta đầy oán độc:
“Nàng đã cướp đi tiên tủy của ta! Nàng cướp mất tiên tủy của ta—”
Ta khẽ đưa tay, Minh Hoa như bị ai đó bóp nghẹt cổ, sắc mặt lập tức chuyển xanh tím.
“Láo xược,” ta thản nhiên nói, “Bản quân trộm của ngươi khi nào?”
“Bản quân?”
"Điện hạ không muốn cứu thì thôi, Thiên giới đâu thiếu tiên dược, chẳng cần phải xin ngươi!"
Ta lại vung quạt.
"Bốp!" một tiếng.
Minh Hoa nhận trọn một cái tát.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Ta khẽ nói:
"Vậy ngươi năn nỉ ta làm gì?"
Minh Hoa còn định nói gì đó, thì từ phía núi Dữ Phượng vang lên một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, trời đất biến sắc, đất rung núi chuyển.
Một đám mây ngũ sắc và linh khí ngút ngàn b.ắ.n ra tứ phía như biển cả cuồn cuộn.
Đến cả khuôn mặt trắng bệch của Minh Hoa cũng dần dần hồng hào trở lại.
Chỉ thấy tại vách núi Dữ Phượng, một bóng hình vận trường bào xanh nhạt đứng lặng giữa biển mây mênh mông.
Thần thái ung dung, tao nhã.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy hư không.
Một tiếng “keng” vang lên.
Từ trong vách vọng lại tiếng kiếm ngân.
Một thanh kiếm bạc sáng lấp lánh xuyên mây phá sóng, hóa thành một tia sáng, rơi vào tay người nam tử áo xanh.
Ta đột ngột đứng bật dậy, làm đổ cả ly rượu trên gối.
Sương Cửu Kiếm!
Đó là… kiếm của Nhạc Thanh Lam.
Chẳng để ai kịp phản ứng, ta liền cưỡi mây, lao thẳng về phía biển mây.
Năm đó, Nhạc Thanh Lam c.h.ế.t dưới vạn tiễn xuyên tâm, sau khi hắn mất, ta cũng dùng Sương Cửu Kiếm tự vẫn mà c.h.ế.t.
Về sau, khi theo Nhạc Lan trở lại Thiên giới, ta đã từng hỏi về tung tích của Sương Cửu Kiếm.
Nhạc Lan chỉ nhàn nhạt đáp: “Bản quân không thiếu thần binh, một thanh kiếm tầm thường, mất rồi thì thôi.”
Giờ đây, việc Sương Cửu Kiếm được triệu hồi đã đủ chứng minh, Sương Cửu không phải thanh kiếm bình thường, mà là một thần binh.
Chỉ có điều, tại sao Sương Cửu Kiếm lại theo Thương Huyền?
Ta vội vàng chạy đến dưới chân núi Dữ Phượng, khi đáp xuống, chân loạng choạng, đẩy lùi lớp sương mù dày đặc xung quanh.
Người trước mắt dần hiện rõ.
Trong đôi mắt trong sáng, ôn hòa của người đó, phản chiếu hình bóng của ta.
Dù dung mạo khác đi, nhưng dáng vẻ khi hắn cầm Sương Cửu Kiếm lại rõ ràng chính là Nhạc Thanh Lam...
Thương Huyền dường như ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ta, khẽ mỉm cười:
“Cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Nước mắt ta lập tức trào ra.
Vội vã giải trừ pháp thuật, ta trở lại hình dáng thật.
“Ngươi... ngươi có nhận ra ta không?”
Thương Huyền khẽ sững người, giọng nói như làn gió nhẹ nhàng, ôn hòa:
“Phượng Tam cô nương, lúc nhỏ ta từng bế ngươi.”
Sương Cửu Kiếm trong tay Thương Huyền phát ra tiếng ngâm khẽ, đầy thân thuộc.
Dung mạo có thể thay đổi, nhưng thần binh nhận chủ thì không.
Rõ ràng hắn chính là Nhạc Thanh Lam.
Chỉ là vì lý do nào đó mà hắn không nhận ra ta mà thôi.
Vậy còn Nhạc Lan thì sao?
Chẳng lẽ Nhạc Lan đã lừa dối ta?
Tâm trí ta rối loạn, nước mắt lăn dài trên má.
Thấy ta như vậy, nụ cười của Thương Huyền dần thu lại:
“Phượng Tam cô nương là khách quý của Thiên giới, nếu có ai làm cô nương uất ức, hãy nói với ta.”
Có quá nhiều điều ta cần phải làm rõ, việc trước mắt là phải tìm cách ở lại bên cạnh Thương Huyền.
Ta bịa chuyện:
“Ta cãi nhau với mẫu thân, bị người đuổi khỏi Đan Huyệt Sơn.”
Thương Huyền khẽ cười:
“Không sao, cô nương cứ ở lại đây vài ngày, đợi mẫu thân nguôi giận rồi hẵng về.”
Chẳng mấy chốc, một nhóm người vội vàng ùa vào, Thiên Đế thở phào nhẹ nhõm:
“Thương Huyền Thần quân xuất quan thuận lợi, mọi người cũng yên tâm rồi.”
Khi thấy dung mạo của ta, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kỳ lạ.
“Ngươi là...”
Ta giải trừ pháp thuật, dung mạo lập tức trở về với hình dáng của phàm nhân Vân Thù.
Đồng tử của Nhạc Lan co rút lại ngay khi hắn thấy khuôn mặt ta.
“A Thù...”
Minh Hoa bị hắn bóp đau, kêu lên một tiếng, cũng quay đầu nhìn về phía ta.
Trong khoảnh khắc, gió núi từ rừng cây thổi tới, xào xạc khắp nơi.
Gió cuốn bay mái tóc ta, để lộ dung mạo thật.
Toàn thân Minh Hoa run rẩy, “Ngươi… ngươi, phàm nhân như ngươi sao có thể xuất hiện ở đây?”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Minh Hoa đã dốc chút sức tàn, vung một nhát gió yếu ớt về phía ta, miệng hô lớn:
“Thương Huyền Thần quân cẩn thận, kẻ này từng vào Quỷ Vực!”
“Thiên binh nghe lệnh ta, mau bắt lấy kẻ bẩn thỉu này, đuổi khỏi Thiên giới...”
Khi luồng gió ấy chạm vào ta, ta chỉ khẽ vẩy tay, luồng gió ấy đã tan thành khói bụi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Minh Hoa, cơn gió nhẹ giữa núi bỗng chốc ngừng lại, ngay sau đó trời đất nổi cơn cuồng phong, mây đen che kín bầu trời, một trận gió lốc dữ dội giáng thẳng vào thân thể yếu ớt của Minh Hoa.
Nàng bị đánh bay ra ba trượng, đập vào bức tượng ngọc giữa tiệc, khiến bức tượng vỡ tan thành từng mảnh.
Minh Hoa phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Không gian chìm trong im lặng.
Nhạc Lan rút kiếm, chắn trước Minh Hoa, ánh mắt đầy đau khổ nhìn ta:
“A Thù, ngươi học được yêu thuật này từ đâu?”
Minh Hoa nhìn ta đầy oán độc:
“Nàng đã cướp đi tiên tủy của ta! Nàng cướp mất tiên tủy của ta—”
Ta khẽ đưa tay, Minh Hoa như bị ai đó bóp nghẹt cổ, sắc mặt lập tức chuyển xanh tím.
“Láo xược,” ta thản nhiên nói, “Bản quân trộm của ngươi khi nào?”
“Bản quân?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.