Chương 14: Giám sát
Phù Bạch Khúc
04/02/2024
Thụy An chỉ cao 173cm, được Sở Dư Ôn cao 189cm ôm vào trong ngực nên
trông có vẻ nhu nhược, lại nhỏ nhắn xinh xắn. Cậu mới 17 tuổi, lúc này
cơ thể đang phát triển. Omega bình thường thấp hơn Alpha và Beta, khiến
họ yếu ớt đến đáng thương.
Thiếu niên ôm lấy eo thanh niên, một hồi lâu mới ngẩng đầu. Giống như ý thức được sự thất lễ của mình, mặt đỏ lên, vội vã lui về phía sau một bước, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi tiên sinh. Em kích động quá."
Cậu lén lút ngước mắt lên, rất nhanh lại rủ xuống: "Em vẫn luôn chờ tiên sinh trở về."
Trong khoảnh khắc vòng tay trở nên trống rỗng, trong lòng anh thoáng có cảm giác mất mát. Sở Dư Ôn cởi áo khoác rồi treo nó lên lưng ghế, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên: "Đợi đã lâu chưa?"
"...Ừm." Thụy An thì thầm, "Em muốn ăn tối với tiên sinh."
Động tác tháo găng tay của Sở Dư Ôn dừng lại: "Em còn chưa ăn cơm?"
Đôi mắt sắc bén liếc nhìn người quản gia, hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Không thể nào là người hầu lại không cho cậu ăn cơm. Người trong dinh thự nguyên không có khả năng mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, Sở Dư Ôn không thể dung thứ cho những kẻ dối trá.
Joel nhận được câu hỏi của nguyên soái, trong lòng lộp bộp: "Phu nhân nói cậu ấy muốn chờ ngài trở về cùng nhau..."
Thanh âm Sở Dư Ôn có hơi lạnh lùng: "Sao ngươi không nói cho ta biết?"
Anh để cho Joel theo dõi nhất cử nhất động của Thụy An, nhằm mục đích giám sát, đồng thời báo cho anh biết ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra với Thụy An.
Joel nhất thời không nói nên lời, hắn đã đánh giá sai vị trí của Thụy An trong lòng Nguyên soái. Hắn nghĩ... Thụy An chỉ là một tên gián điệp, một món đồ chơi, một kẻ thù có thể bị xử lý bất cứ lúc nào.
Joel vô thức nói ra sự thật: "Tôi tưởng chuyện đó không quan trọng..."
Sắc mặt Thụy An trong giây lát trở nên tái nhợt.
...Quản gia là tâm phúc đáng tin cậy nhất của Nguyên soái, thái độ của hắn thể hiện thái độ chân chính của nguyên soái đối với mình.
Nguyên soái đại nhân, anh ấy... cảm thấy mình không quan trọng.
Thiếu niên cúi đầu, thân thể run rẩy, tựa hồ rất khổ sở.
Bộ dáng tái nhợt suy nhược kia, làm cho người ta hận không thể lập tức ôm người vào trong lòng, cẩn thận từng li từng tí cất giữ, không cho cậu bị bất cứ thương tổn gì.
Sở Dư Ôn nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là đi xem Thụy An. Nhưng nhìn thiếu niên cắn môi không lên tiếng, thân thể run rẩy, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Đau lòng.
Anh nhẹ nhàng nói: "Thụy An."
Thụy An cuống quít ngẩng đầu, cố gắng làm bộ như không có việc gì: "Thụy An biết, tiên sinh có rất nhiều việc phải làm, những việc đó quan trọng hơn Thụy An nhiều. Là Thụy An không hiểu chuyện. Sau này em... sẽ không đưa ra những yêu cầu như này nữa."
Thiếu niên ôn hòa mỉm cười, chỉ là hốc mắt ửng đỏ hiện ra bộ dáng ủy khuất.
Chỉ sợ tiểu tử này không biết, cậu giả vờ không sao, kỳ thực thanh âm đều ủy khuất đến run rẩy.
Sau khi alpha đánh dấu omega, alpha sẽ có mong muốn được bảo vệ omega, và omega sẽ trở nên phụ thuộc vào alpha. Nhất là trong vòng bảy ngày vừa đánh dấu xong, hai bên gần như một khắc cũng không thể rời xa nhau, một giây không gặp đã cảm thấy khó chịu, cả ngày đều muốn dính chặt với nhau.
Dùng khoa học giải thích, đó là do pheromone giữa alpha và omega gia hòa với nhau sẽ phát sinh một loại phản ứng, tiết ra một loại dopamine khiến cho hai bên trong thời gian ngắn trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Bởi vì Yến Vi Lương không phải là omega thực sự, nên cậu hoàn toàn không có cái gọi là phụ thuộc vào Sở Dư Ôn, và Sở Dư Ôn cũng không có ý định bảo vệ cậu. Pheromone của họ va chạm với nhau sẽ chỉ gây ra đánh nhau.
Nhưng điều này không trở ngại Yến Vi Lương diễn vai ỷ lại vào anh.
Sở Dư Ôn đã độc thân hai mươi tám năm, trước đó anh là một người lạnh lùng, ngay cả pheromone của omega cũng không ngửi được, anh cho rằng việc anh không có ý chí bảo vệ Thụy An mạnh mẽ như vậy là vấn đề do chính mình. Giờ nghĩ lại, anh thực sự đã bỏ mặc omega vừa bị đánh dấu, thời khắc đều cần bạn đời ở bên cả ngày, anh quả thực là một tên cặn bã.
Sở Dư Ôn bất giác sinh ra một cỗ thương tiếc với thiếu niên, nắm tay cậu: "Không cần nghĩ nhiều như vậy. Có yêu cầu gì cứ việc nói, em là chủ nhân của gia đình này, không có gì quan trọng hơn em."
Thụy An ngẩn ra, có chút thụ sủng nhược kinh.
Bên môi cậu lại tràn ra một nụ cười, hiển nhiên rất vui vẻ, cũng rất kinh hỉ.
Sở Dư Ôn nhìn nụ cười rạng rỡ như vậy, đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình cũng trở nên rất tốt.
Hai người nắm tay nhau đi lên lầu, Joel thở dài tại chỗ.
Xem ra hắn phải suy nghĩ lại địa vị của vị tân phu nhân này. Nguyên soái đại nhân hình như...... có chút lún vào.
Phòng ăn trên tầng bốn.
Trên bàn đã bày đầy một bàn bữa tối phong phú, tám món ăn cái gì cần có đều có, nhìn qua tươi mới ngon miệng.
Chỉ là đều nguội hết rồi.
Thụy An vội vàng nói: "Hâm nóng lên là có thể ăn được." Cậu không ngại ăn đồ nguội, nhưng cũng không thể để nguyên soái cùng ăn đồ nguội với mình.
Sở Dư Ôn nói: "Bỏ đi, làm lại."
Thụy An kinh ngạc: "Như vậy không phải quá lãng phí sao?"
"Người hầu sẽ ăn nó." Sở Dư Ôn nói.
Thức ăn hâm nóng qua lần thứ hai sẽ không có mùi vị ban đầu. Thụy An lớn lên ăn trăm bữa ở quận 4, không được hưởng một cuộc sống tốt đẹp, Sở Dư Ôn muốn dành cho cậu những gì tốt nhất.
Nguyên soái đại nhân không hiểu phong tình chân chính cưng chiều một người, ôn nhu đến mức ai cũng phải gục ngã.
...Thật không may, anh đụng phải Yến Vi Lương, người có trái tim lạnh lùng hơn hết thảy.
Thụy An rũ mắt, lập tức cười nói: "Được."
Dưới sự phân phó của Sở Dư Ôn, đầu bếp hiệu suất rất nhanh, đồ ăn Trung Quốc nóng hổi rất nhanh được bưng lên bàn.
Trên thực tế, từ lâu đã có những robot nấu ăn chuyên dụng có thể nấu những bữa ăn ngon theo công thức đã định sẵn. Cho bao nhiêu nước vào, đổ bao nhiêu dầu, thêm bao nhiêu gam muối, thêm bao nhiêu thìa giấm... tất cả đều chính xác đến từng li.
Chỉ là đồ ăn làm theo cách này tuy ngon, nghìn bài một điệu, nhưng thiếu tình người.
Ăn lâu cũng chán.
Nghề đầu bếp lương cao này đúng thời cơ mà sinh ra, hiện tại người biết nấu ăn cũng không nhiều lắm.
Thụy An lần lượt nhìn các món ăn Trung Hoa, rực rỡ muôn màu, mùi thơm xông vào mũi, ngón trỏ khẽ động.
Trung Quốc từ xưa đến nay chính là quốc gia mỹ thực, dù giờ văn hóa được truyền lại gian nan và đã bị thất truyền ở một mức độ nào đó mỹ thực hạng nhất này vẫn được bảo tồn muôn đời.
Suy cho cùng, thời đại nào cũng không thiếu người sành ăn.
Cá lư hấp thơm ngon, dùng đũa gắp lên chấm giấm, vào miệng liền tan, để lại dư vị vô tận. Thịt kho có màu đỏ và nhiều dầu, béo nhưng không ngậy, để lại hương vị trên môi răng. Ngoài ra còn có những con cua lông khổng lồ, dùng búa nhỏ đập vỏ cua, thịt cua trắng như tuyết trộn lẫn với gạch cua, quả là một cảm giác hưởng thụ tột cùng.
Thụy An cầm một chiếc búa nhỏ, cật lực đập vỡ vỏ cua. Trước kia cậu chưa từng hưởng qua mỹ vị bậc này, gõ chỗ nào cũng không đúng. Người xem động tác trong lòng run sợ, sợ cậu gõ vào ngón tay.
Vỏ cua rất cứng, Thụy An gõ trái gõ phải cũng không được, uể oải phồng má, làm cho người ta nhìn rất muốn chọt một cái.
Sở Dư Ôn cầm lấy con cua trước mắt cậu: "Anh làm cho em." Anh không dùng búa nhỏ mà trực tiếp dùng tinh thần lực để cắt vỏ cua một cách chính xác, lộ ra một miếng thịt cua hoàn chỉnh bên trong.
Yến Vĩ Lương: "..."
Tinh thần lực lột vỏ cua, Sở Dư Ôn đúng là người thực tế.
Thụy An trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật lợi hại."
Sở Dư Ôn nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người vợ nhỏ, cảm thấy vô cùng vui vẻ, đặt thịt cua vào trong bát Thụy An.
Thụy An nói: "Cảm ơn." Cậu cúi đầu ăn ngon lành.
Sở Dư Ôn xem xong thấy rất hài lòng.
Đúng như dự đoán, chỉ có cách Thụy An ăn mới khiến anh thấy thèm ăn.
Khẩu vị này mang tính tâm lý nhiều hơn, hôm nay anh đã ăn hai phần cơm tối, lúc này anh cũng không thấy đói, chỉ muốn nhìn Thụy An ăn mà thôi.
Suốt bữa tối, Sở Dư Ôn đều tận lực lọc xương cá, bóc vỏ tôm, nhặt ốc xà cừ cho Thụy An... Cổ họng thanh tú của omega không chịu nổi bất cứ tổn thương nào.
Thụy An ăn xong đột nhiên xấu hổ nói: "Tiên sinh không muốn ăn sao?"
Sở Dư Ôn nói: "Anh ăn rồi."
"...Ồ." Sau đó Thụy An nhớ ra rằng nguyên soái đã ăn tối ở trụ sở quân đội, nhưng bản thân lại cố chấp muốn đợi anh trở về. Nếu không phải cậu kiên trì chờ đợi, nguyên soái đại nhân lúc này đại khái đã nghỉ ngơi.
Cậu dừng đũa lại và nói: "Em gây thêm phiền phức cho tiên sinh rồi."
"Không phiền." Sở Dư Ôn nhìn cậu, "Là anh sơ suất, hai ngày nay anh đã không để ý tới em. Anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em."
Vẻ mặt Thụy An vui vẻ: "Thật sao?!"
Bộ dáng mừng rỡ này khiến Sở Dư Ôn không khỏi nghĩ, thật là một cậu bé ngoan.
Có lẽ đây cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải gián điệp gì... Cho dù là gián điệp, anh cũng nắm chắc khi người lâm trận phản chiến.
Anh nguyện ý sủng ái cậu.
"Thật." Sở Dư Ôn dùng khăn giấy lau khóe miệng Thụy An, "Em no chưa?"
Thụy An gật đầu.
"Vào phòng tắm rửa mặt đi." Sở Dư Ôn ném khăn ăn vào thùng rác.
"Vâng." Thụy An đứng dậy, đẩy ghế dựa xuống dưới bàn, "Ngủ ngon, tiên sinh."
Còn quá sớm để nói lời chúc ngủ ngon.
Sở Dư Ôn cười: "Ngủ ngon."
Thiếu niên hướng anh lộ ra một nụ cười sáng lạn, cậu xoay người chạy xuống lầu.
Sở Dư Ôn nhìn đồ ăn thừa trên bàn rồi nhờ người dọn dẹp.
"Avery." Anh gọi.
Robot bốn bánh nhanh chóng lăn qua, dùng giọng trẻ con mềm mại dễ thương nói: " "Nguyên soái đại nhân! buổi tối tốt lành, xin hỏi ngài có gì phân phó không? Avery sẽ làm cho ngài!"
Màn hình hiển thị: (rwq) (*)
Sở Dư Ôn: "...Tại sao lại chuyển sang chế độ trẻ con?"
Avery: "Phu nhân tự động kích hoạt ~ Ngài ấy có vẻ rất thích giọng nói này của tôi" (Yến Vi Lương: Tôi không có)
Sở Dư Ôn: "Đổi lại." Anhcảm thấy có lỗi vì đã sử dụng lao động trẻ em một cách bất hợp pháp.
Avery vui vẻ nói: "Được!"
Ba giây sau, giọng nam bình tĩnh lạnh lùng từ người máy truyền ra: "Chào buổi tối, nguyên soái đại nhân, xin hỏi ngài có gì phân phó?"
Sở Dư Ôn lạnh lùng nói: "Điều tra camera."
Avery nhìn bề ngoài chỉ là người máy gia chính, trên thực tế phạm vi tinh thần lực bao trùm cực rộng, có thể giám sát toàn bộ dinh thự của nguyên soái. Đối tượng quan sát chủ yếu của hắn trong hai ngày qua là Thụy An.
Avery: "Vâng, thưa ngài."
Đoạn phim giám sát cho thấy hôm nay thiếu niên đều nằm trên giường chơi trò chơi hóa trang cả ngày. Cậu cơ hồ không nhúc nhích, chống má, bộ dáng rất nhàm chán.
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ kéo rèm, hàng mi của thiếu niên xinh đẹp chuyển sang màu vàng óng, tựa như một hoàng tử trong truyện cổ tích.
Cậu thở dài một hơi, có chút buồn bã.
Hai tiếng sau, cậu mệt mỏi nằm xuống, trở mình, giơ quang não lên, rất nhanh lại không thú vị mà ném quang não xuống. Thiếu niên đứng dậy, chân trần đi tới bên cửa sổ, hướng ra ngoài quan sát trong chốc lát, tựa hồ đang nhìn phương hướng mà Sở Dư Ôn trở về mỗi ngày.
Nhìn chằm chằm một lúc, ba phút sau, Thụy An tuyệt vọng trở lại giường, trùm chăn lên đầu rồi ngủ.
Buổi chiều, Thụy An tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn và đọc đi đọc lại "Lịch sử chiến công của nguyên soái" trên giường. Vẻ mặt cậu rất tự hào, đem một quyển sách lật xem xong, cậu đem sách đặt trở lại đầu giường, lần nữa nhảy xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ai quay về cả.
Thụy An mím môi, không vui.
——Những hình ảnh trên đều là kết quả của tinh thần lực mạnh mẽ của Yến Vi Lương xâm chiếm Avery để thay đổi nội dung.
Trong nguyên lý chế tạo robot thông minh cũng có tồn tại tinh thần lực, mà Yến Vi Lương vận dụng tinh thần lực cao siêu, thậm chí vượt qua cả Sở Dư Ôn.
Là cường giả đứng đầu tinh thần lực cùng sức chiến đấu cấp SSS, Yến Vi Lương có khả năng kiểm soát tinh thần lực tốt hơn, trong khi sức chiến đấu của Sở Dư Ôn thì hơi hơn một bậc.
Điểm ấy, từ nhiều năm trước khi bọn họ tỷ thí ở trường học đã biết.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Sở Dư Ôn, khiến hắn càng ngày càng cảm thấy mình không phải người.
Anh dành cho Thụy An những thứ tốt nhất về vật chất nhưng lại không chăm sóc cho cậu về mặt tinh thần. Sở Dư Ôn nhận ra rằng mình gần như đã chiến tranh lạnh với Thụy An trong hai ngày qua.
Bộ dáng cô độc của thiếu niên trong camera khiến người ta đau lòng, ba lần bảy lượt đứng trước cửa sổ nhìn phương hướng anh trở về, khiến trái tim Sở Dư Ôn càng thêm ấm áp.
Anh có chút ảo não.
Sở Dư Ôn hoàn toàn quên mất mối nghi ngờ về Thụy An còn chưa tẩy trắng - - có lẽ anh nhớ rõ, nhưng vậy có gì quan trọng đâu?
Anh không thể làm Thụy An buồn.
Màn hình giám sát tiếp theo là thật. Thụy An tiếp tục chơi trò hoá trang, Avery bước vào và gọi cậu đi ăn nhưng Thụy An từ chối.
Avery đi tìm quản gia Joel, Joel đi vào mời cậu đi ăn tối nhưng Thụy An vẫn quật cường cự tuyệt.
Cậu kiên nhẫn chờ ông xã trở về.
Omega vốn mỏng manh không thể nhịn đói, thiếu niên rõ ràng đói bụng, thỉnh thoảng che cái bụng trống rỗng của mình, cắn môi.
Nhưng anh vẫn chờ.
Cậu đói đến mức thậm chí còn mở mukbang.
Đoạn camera này quay chính là bóng lưng thiếu niên, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình ảnh đồ ăn xuất hiện trong quang não, còn lại Sở Dư Ôn không nhìn thấy.
Cho đến chín giờ.
Lúc 8:58, Thụy An ra khỏi giường và đợi trước cửa sổ, nhìn xuống lầu với vẻ mong đợi và lo lắng. Cho đến khi nhìn thấy Sở Dư Ôn xuất hiện, cậu lập tức vui mừng quay người chạy xuống lầu——
Nhảy vào vòng tay anh.
"Tiên sinh, anh đã trở lại!"
Xem xong camera, Sở Dư Ôn cảm thấy mềm lòng.
... Tiểu tử kia, đợi anh cả một ngày rồi.
Yến Vi Lương: Không có, đều là anh suy nghĩ nhiều, tất cả đều là giả.
Sở Dư Ôn tắt camera giám sát, yêu cầu Avery rời đi, sau đó quay người đi xuống phòng ngủ chính trên tầng hai.
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, gọi Avery lại.
Bốn bánh xe của Avery quay về một hướng: "Còn gì nữa không? Thưa ngài."
Sở Dư Ôn nói: "Trước mặt Thụy An chuyển về hình thức trẻ con."
Mặc dù không thích chế độ trẻ con của Avery lắm nhưng Thụy An lại thích, cứ làm theo sở thích của cậu.
Avery: "..." Hắn chỉ là một người máy, còn có người trước người sau làm ra hai bộ mặt, hắn quá khó khăn.
Avery: "Vâng, thưa ngài."
Trong phòng ngủ, Thụy An vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm màu trắng, đôi chân thon dài bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc và cơ thể vẫn còn vương những giọt nước, xương quai xanh sâu mà tinh xảo, làn da trắng ngần như sữa ửng hồng vì hơi nước bốc lên.
Đôi mắt cậu như thủy nhuận, màu môi kiều diễm.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Dư Ôn ở cửa, ngẩn ra, vội vàng xoay người, lỗ tai đều đỏ lên vì xấu hổ: "Tiên sinh!"
Sở Dư Ôn thu liễm ánh mắt, ngữ khí trầm thấp xuống: "Thụy An."
Thụy An khẩn trương nói: "Em ra ngoài lấy áo ngủ."
Áo ngủ để ngay trên giường.
Sở Dư Ôn: "Ừ."
Thụy An giả vờ bình tĩnh quay lại: "Vậy em vào phòng tắm thay đồ, thưa tiên sinh."
Sở Dư Ôn ung dung nói: "Thay đồ ở đây cũng được."
Thụy An: "..."
Yến Vi Lương lần thứ tám trăm hai mươi mốt nghĩ, Sở Dư Ôn sao còn chưa chết.
Thiếu niên ôm lấy eo thanh niên, một hồi lâu mới ngẩng đầu. Giống như ý thức được sự thất lễ của mình, mặt đỏ lên, vội vã lui về phía sau một bước, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi tiên sinh. Em kích động quá."
Cậu lén lút ngước mắt lên, rất nhanh lại rủ xuống: "Em vẫn luôn chờ tiên sinh trở về."
Trong khoảnh khắc vòng tay trở nên trống rỗng, trong lòng anh thoáng có cảm giác mất mát. Sở Dư Ôn cởi áo khoác rồi treo nó lên lưng ghế, sau đó quay đầu nhìn thiếu niên: "Đợi đã lâu chưa?"
"...Ừm." Thụy An thì thầm, "Em muốn ăn tối với tiên sinh."
Động tác tháo găng tay của Sở Dư Ôn dừng lại: "Em còn chưa ăn cơm?"
Đôi mắt sắc bén liếc nhìn người quản gia, hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Không thể nào là người hầu lại không cho cậu ăn cơm. Người trong dinh thự nguyên không có khả năng mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, Sở Dư Ôn không thể dung thứ cho những kẻ dối trá.
Joel nhận được câu hỏi của nguyên soái, trong lòng lộp bộp: "Phu nhân nói cậu ấy muốn chờ ngài trở về cùng nhau..."
Thanh âm Sở Dư Ôn có hơi lạnh lùng: "Sao ngươi không nói cho ta biết?"
Anh để cho Joel theo dõi nhất cử nhất động của Thụy An, nhằm mục đích giám sát, đồng thời báo cho anh biết ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra với Thụy An.
Joel nhất thời không nói nên lời, hắn đã đánh giá sai vị trí của Thụy An trong lòng Nguyên soái. Hắn nghĩ... Thụy An chỉ là một tên gián điệp, một món đồ chơi, một kẻ thù có thể bị xử lý bất cứ lúc nào.
Joel vô thức nói ra sự thật: "Tôi tưởng chuyện đó không quan trọng..."
Sắc mặt Thụy An trong giây lát trở nên tái nhợt.
...Quản gia là tâm phúc đáng tin cậy nhất của Nguyên soái, thái độ của hắn thể hiện thái độ chân chính của nguyên soái đối với mình.
Nguyên soái đại nhân, anh ấy... cảm thấy mình không quan trọng.
Thiếu niên cúi đầu, thân thể run rẩy, tựa hồ rất khổ sở.
Bộ dáng tái nhợt suy nhược kia, làm cho người ta hận không thể lập tức ôm người vào trong lòng, cẩn thận từng li từng tí cất giữ, không cho cậu bị bất cứ thương tổn gì.
Sở Dư Ôn nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là đi xem Thụy An. Nhưng nhìn thiếu niên cắn môi không lên tiếng, thân thể run rẩy, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Đau lòng.
Anh nhẹ nhàng nói: "Thụy An."
Thụy An cuống quít ngẩng đầu, cố gắng làm bộ như không có việc gì: "Thụy An biết, tiên sinh có rất nhiều việc phải làm, những việc đó quan trọng hơn Thụy An nhiều. Là Thụy An không hiểu chuyện. Sau này em... sẽ không đưa ra những yêu cầu như này nữa."
Thiếu niên ôn hòa mỉm cười, chỉ là hốc mắt ửng đỏ hiện ra bộ dáng ủy khuất.
Chỉ sợ tiểu tử này không biết, cậu giả vờ không sao, kỳ thực thanh âm đều ủy khuất đến run rẩy.
Sau khi alpha đánh dấu omega, alpha sẽ có mong muốn được bảo vệ omega, và omega sẽ trở nên phụ thuộc vào alpha. Nhất là trong vòng bảy ngày vừa đánh dấu xong, hai bên gần như một khắc cũng không thể rời xa nhau, một giây không gặp đã cảm thấy khó chịu, cả ngày đều muốn dính chặt với nhau.
Dùng khoa học giải thích, đó là do pheromone giữa alpha và omega gia hòa với nhau sẽ phát sinh một loại phản ứng, tiết ra một loại dopamine khiến cho hai bên trong thời gian ngắn trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Bởi vì Yến Vi Lương không phải là omega thực sự, nên cậu hoàn toàn không có cái gọi là phụ thuộc vào Sở Dư Ôn, và Sở Dư Ôn cũng không có ý định bảo vệ cậu. Pheromone của họ va chạm với nhau sẽ chỉ gây ra đánh nhau.
Nhưng điều này không trở ngại Yến Vi Lương diễn vai ỷ lại vào anh.
Sở Dư Ôn đã độc thân hai mươi tám năm, trước đó anh là một người lạnh lùng, ngay cả pheromone của omega cũng không ngửi được, anh cho rằng việc anh không có ý chí bảo vệ Thụy An mạnh mẽ như vậy là vấn đề do chính mình. Giờ nghĩ lại, anh thực sự đã bỏ mặc omega vừa bị đánh dấu, thời khắc đều cần bạn đời ở bên cả ngày, anh quả thực là một tên cặn bã.
Sở Dư Ôn bất giác sinh ra một cỗ thương tiếc với thiếu niên, nắm tay cậu: "Không cần nghĩ nhiều như vậy. Có yêu cầu gì cứ việc nói, em là chủ nhân của gia đình này, không có gì quan trọng hơn em."
Thụy An ngẩn ra, có chút thụ sủng nhược kinh.
Bên môi cậu lại tràn ra một nụ cười, hiển nhiên rất vui vẻ, cũng rất kinh hỉ.
Sở Dư Ôn nhìn nụ cười rạng rỡ như vậy, đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình cũng trở nên rất tốt.
Hai người nắm tay nhau đi lên lầu, Joel thở dài tại chỗ.
Xem ra hắn phải suy nghĩ lại địa vị của vị tân phu nhân này. Nguyên soái đại nhân hình như...... có chút lún vào.
Phòng ăn trên tầng bốn.
Trên bàn đã bày đầy một bàn bữa tối phong phú, tám món ăn cái gì cần có đều có, nhìn qua tươi mới ngon miệng.
Chỉ là đều nguội hết rồi.
Thụy An vội vàng nói: "Hâm nóng lên là có thể ăn được." Cậu không ngại ăn đồ nguội, nhưng cũng không thể để nguyên soái cùng ăn đồ nguội với mình.
Sở Dư Ôn nói: "Bỏ đi, làm lại."
Thụy An kinh ngạc: "Như vậy không phải quá lãng phí sao?"
"Người hầu sẽ ăn nó." Sở Dư Ôn nói.
Thức ăn hâm nóng qua lần thứ hai sẽ không có mùi vị ban đầu. Thụy An lớn lên ăn trăm bữa ở quận 4, không được hưởng một cuộc sống tốt đẹp, Sở Dư Ôn muốn dành cho cậu những gì tốt nhất.
Nguyên soái đại nhân không hiểu phong tình chân chính cưng chiều một người, ôn nhu đến mức ai cũng phải gục ngã.
...Thật không may, anh đụng phải Yến Vi Lương, người có trái tim lạnh lùng hơn hết thảy.
Thụy An rũ mắt, lập tức cười nói: "Được."
Dưới sự phân phó của Sở Dư Ôn, đầu bếp hiệu suất rất nhanh, đồ ăn Trung Quốc nóng hổi rất nhanh được bưng lên bàn.
Trên thực tế, từ lâu đã có những robot nấu ăn chuyên dụng có thể nấu những bữa ăn ngon theo công thức đã định sẵn. Cho bao nhiêu nước vào, đổ bao nhiêu dầu, thêm bao nhiêu gam muối, thêm bao nhiêu thìa giấm... tất cả đều chính xác đến từng li.
Chỉ là đồ ăn làm theo cách này tuy ngon, nghìn bài một điệu, nhưng thiếu tình người.
Ăn lâu cũng chán.
Nghề đầu bếp lương cao này đúng thời cơ mà sinh ra, hiện tại người biết nấu ăn cũng không nhiều lắm.
Thụy An lần lượt nhìn các món ăn Trung Hoa, rực rỡ muôn màu, mùi thơm xông vào mũi, ngón trỏ khẽ động.
Trung Quốc từ xưa đến nay chính là quốc gia mỹ thực, dù giờ văn hóa được truyền lại gian nan và đã bị thất truyền ở một mức độ nào đó mỹ thực hạng nhất này vẫn được bảo tồn muôn đời.
Suy cho cùng, thời đại nào cũng không thiếu người sành ăn.
Cá lư hấp thơm ngon, dùng đũa gắp lên chấm giấm, vào miệng liền tan, để lại dư vị vô tận. Thịt kho có màu đỏ và nhiều dầu, béo nhưng không ngậy, để lại hương vị trên môi răng. Ngoài ra còn có những con cua lông khổng lồ, dùng búa nhỏ đập vỏ cua, thịt cua trắng như tuyết trộn lẫn với gạch cua, quả là một cảm giác hưởng thụ tột cùng.
Thụy An cầm một chiếc búa nhỏ, cật lực đập vỡ vỏ cua. Trước kia cậu chưa từng hưởng qua mỹ vị bậc này, gõ chỗ nào cũng không đúng. Người xem động tác trong lòng run sợ, sợ cậu gõ vào ngón tay.
Vỏ cua rất cứng, Thụy An gõ trái gõ phải cũng không được, uể oải phồng má, làm cho người ta nhìn rất muốn chọt một cái.
Sở Dư Ôn cầm lấy con cua trước mắt cậu: "Anh làm cho em." Anh không dùng búa nhỏ mà trực tiếp dùng tinh thần lực để cắt vỏ cua một cách chính xác, lộ ra một miếng thịt cua hoàn chỉnh bên trong.
Yến Vĩ Lương: "..."
Tinh thần lực lột vỏ cua, Sở Dư Ôn đúng là người thực tế.
Thụy An trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật lợi hại."
Sở Dư Ôn nhìn thấy ánh mắt sùng bái của người vợ nhỏ, cảm thấy vô cùng vui vẻ, đặt thịt cua vào trong bát Thụy An.
Thụy An nói: "Cảm ơn." Cậu cúi đầu ăn ngon lành.
Sở Dư Ôn xem xong thấy rất hài lòng.
Đúng như dự đoán, chỉ có cách Thụy An ăn mới khiến anh thấy thèm ăn.
Khẩu vị này mang tính tâm lý nhiều hơn, hôm nay anh đã ăn hai phần cơm tối, lúc này anh cũng không thấy đói, chỉ muốn nhìn Thụy An ăn mà thôi.
Suốt bữa tối, Sở Dư Ôn đều tận lực lọc xương cá, bóc vỏ tôm, nhặt ốc xà cừ cho Thụy An... Cổ họng thanh tú của omega không chịu nổi bất cứ tổn thương nào.
Thụy An ăn xong đột nhiên xấu hổ nói: "Tiên sinh không muốn ăn sao?"
Sở Dư Ôn nói: "Anh ăn rồi."
"...Ồ." Sau đó Thụy An nhớ ra rằng nguyên soái đã ăn tối ở trụ sở quân đội, nhưng bản thân lại cố chấp muốn đợi anh trở về. Nếu không phải cậu kiên trì chờ đợi, nguyên soái đại nhân lúc này đại khái đã nghỉ ngơi.
Cậu dừng đũa lại và nói: "Em gây thêm phiền phức cho tiên sinh rồi."
"Không phiền." Sở Dư Ôn nhìn cậu, "Là anh sơ suất, hai ngày nay anh đã không để ý tới em. Anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên em."
Vẻ mặt Thụy An vui vẻ: "Thật sao?!"
Bộ dáng mừng rỡ này khiến Sở Dư Ôn không khỏi nghĩ, thật là một cậu bé ngoan.
Có lẽ đây cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải gián điệp gì... Cho dù là gián điệp, anh cũng nắm chắc khi người lâm trận phản chiến.
Anh nguyện ý sủng ái cậu.
"Thật." Sở Dư Ôn dùng khăn giấy lau khóe miệng Thụy An, "Em no chưa?"
Thụy An gật đầu.
"Vào phòng tắm rửa mặt đi." Sở Dư Ôn ném khăn ăn vào thùng rác.
"Vâng." Thụy An đứng dậy, đẩy ghế dựa xuống dưới bàn, "Ngủ ngon, tiên sinh."
Còn quá sớm để nói lời chúc ngủ ngon.
Sở Dư Ôn cười: "Ngủ ngon."
Thiếu niên hướng anh lộ ra một nụ cười sáng lạn, cậu xoay người chạy xuống lầu.
Sở Dư Ôn nhìn đồ ăn thừa trên bàn rồi nhờ người dọn dẹp.
"Avery." Anh gọi.
Robot bốn bánh nhanh chóng lăn qua, dùng giọng trẻ con mềm mại dễ thương nói: " "Nguyên soái đại nhân! buổi tối tốt lành, xin hỏi ngài có gì phân phó không? Avery sẽ làm cho ngài!"
Màn hình hiển thị: (rwq) (*)
Sở Dư Ôn: "...Tại sao lại chuyển sang chế độ trẻ con?"
Avery: "Phu nhân tự động kích hoạt ~ Ngài ấy có vẻ rất thích giọng nói này của tôi" (Yến Vi Lương: Tôi không có)
Sở Dư Ôn: "Đổi lại." Anhcảm thấy có lỗi vì đã sử dụng lao động trẻ em một cách bất hợp pháp.
Avery vui vẻ nói: "Được!"
Ba giây sau, giọng nam bình tĩnh lạnh lùng từ người máy truyền ra: "Chào buổi tối, nguyên soái đại nhân, xin hỏi ngài có gì phân phó?"
Sở Dư Ôn lạnh lùng nói: "Điều tra camera."
Avery nhìn bề ngoài chỉ là người máy gia chính, trên thực tế phạm vi tinh thần lực bao trùm cực rộng, có thể giám sát toàn bộ dinh thự của nguyên soái. Đối tượng quan sát chủ yếu của hắn trong hai ngày qua là Thụy An.
Avery: "Vâng, thưa ngài."
Đoạn phim giám sát cho thấy hôm nay thiếu niên đều nằm trên giường chơi trò chơi hóa trang cả ngày. Cậu cơ hồ không nhúc nhích, chống má, bộ dáng rất nhàm chán.
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ kéo rèm, hàng mi của thiếu niên xinh đẹp chuyển sang màu vàng óng, tựa như một hoàng tử trong truyện cổ tích.
Cậu thở dài một hơi, có chút buồn bã.
Hai tiếng sau, cậu mệt mỏi nằm xuống, trở mình, giơ quang não lên, rất nhanh lại không thú vị mà ném quang não xuống. Thiếu niên đứng dậy, chân trần đi tới bên cửa sổ, hướng ra ngoài quan sát trong chốc lát, tựa hồ đang nhìn phương hướng mà Sở Dư Ôn trở về mỗi ngày.
Nhìn chằm chằm một lúc, ba phút sau, Thụy An tuyệt vọng trở lại giường, trùm chăn lên đầu rồi ngủ.
Buổi chiều, Thụy An tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn và đọc đi đọc lại "Lịch sử chiến công của nguyên soái" trên giường. Vẻ mặt cậu rất tự hào, đem một quyển sách lật xem xong, cậu đem sách đặt trở lại đầu giường, lần nữa nhảy xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ai quay về cả.
Thụy An mím môi, không vui.
——Những hình ảnh trên đều là kết quả của tinh thần lực mạnh mẽ của Yến Vi Lương xâm chiếm Avery để thay đổi nội dung.
Trong nguyên lý chế tạo robot thông minh cũng có tồn tại tinh thần lực, mà Yến Vi Lương vận dụng tinh thần lực cao siêu, thậm chí vượt qua cả Sở Dư Ôn.
Là cường giả đứng đầu tinh thần lực cùng sức chiến đấu cấp SSS, Yến Vi Lương có khả năng kiểm soát tinh thần lực tốt hơn, trong khi sức chiến đấu của Sở Dư Ôn thì hơi hơn một bậc.
Điểm ấy, từ nhiều năm trước khi bọn họ tỷ thí ở trường học đã biết.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Sở Dư Ôn, khiến hắn càng ngày càng cảm thấy mình không phải người.
Anh dành cho Thụy An những thứ tốt nhất về vật chất nhưng lại không chăm sóc cho cậu về mặt tinh thần. Sở Dư Ôn nhận ra rằng mình gần như đã chiến tranh lạnh với Thụy An trong hai ngày qua.
Bộ dáng cô độc của thiếu niên trong camera khiến người ta đau lòng, ba lần bảy lượt đứng trước cửa sổ nhìn phương hướng anh trở về, khiến trái tim Sở Dư Ôn càng thêm ấm áp.
Anh có chút ảo não.
Sở Dư Ôn hoàn toàn quên mất mối nghi ngờ về Thụy An còn chưa tẩy trắng - - có lẽ anh nhớ rõ, nhưng vậy có gì quan trọng đâu?
Anh không thể làm Thụy An buồn.
Màn hình giám sát tiếp theo là thật. Thụy An tiếp tục chơi trò hoá trang, Avery bước vào và gọi cậu đi ăn nhưng Thụy An từ chối.
Avery đi tìm quản gia Joel, Joel đi vào mời cậu đi ăn tối nhưng Thụy An vẫn quật cường cự tuyệt.
Cậu kiên nhẫn chờ ông xã trở về.
Omega vốn mỏng manh không thể nhịn đói, thiếu niên rõ ràng đói bụng, thỉnh thoảng che cái bụng trống rỗng của mình, cắn môi.
Nhưng anh vẫn chờ.
Cậu đói đến mức thậm chí còn mở mukbang.
Đoạn camera này quay chính là bóng lưng thiếu niên, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình ảnh đồ ăn xuất hiện trong quang não, còn lại Sở Dư Ôn không nhìn thấy.
Cho đến chín giờ.
Lúc 8:58, Thụy An ra khỏi giường và đợi trước cửa sổ, nhìn xuống lầu với vẻ mong đợi và lo lắng. Cho đến khi nhìn thấy Sở Dư Ôn xuất hiện, cậu lập tức vui mừng quay người chạy xuống lầu——
Nhảy vào vòng tay anh.
"Tiên sinh, anh đã trở lại!"
Xem xong camera, Sở Dư Ôn cảm thấy mềm lòng.
... Tiểu tử kia, đợi anh cả một ngày rồi.
Yến Vi Lương: Không có, đều là anh suy nghĩ nhiều, tất cả đều là giả.
Sở Dư Ôn tắt camera giám sát, yêu cầu Avery rời đi, sau đó quay người đi xuống phòng ngủ chính trên tầng hai.
Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, gọi Avery lại.
Bốn bánh xe của Avery quay về một hướng: "Còn gì nữa không? Thưa ngài."
Sở Dư Ôn nói: "Trước mặt Thụy An chuyển về hình thức trẻ con."
Mặc dù không thích chế độ trẻ con của Avery lắm nhưng Thụy An lại thích, cứ làm theo sở thích của cậu.
Avery: "..." Hắn chỉ là một người máy, còn có người trước người sau làm ra hai bộ mặt, hắn quá khó khăn.
Avery: "Vâng, thưa ngài."
Trong phòng ngủ, Thụy An vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm màu trắng, đôi chân thon dài bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc và cơ thể vẫn còn vương những giọt nước, xương quai xanh sâu mà tinh xảo, làn da trắng ngần như sữa ửng hồng vì hơi nước bốc lên.
Đôi mắt cậu như thủy nhuận, màu môi kiều diễm.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Dư Ôn ở cửa, ngẩn ra, vội vàng xoay người, lỗ tai đều đỏ lên vì xấu hổ: "Tiên sinh!"
Sở Dư Ôn thu liễm ánh mắt, ngữ khí trầm thấp xuống: "Thụy An."
Thụy An khẩn trương nói: "Em ra ngoài lấy áo ngủ."
Áo ngủ để ngay trên giường.
Sở Dư Ôn: "Ừ."
Thụy An giả vờ bình tĩnh quay lại: "Vậy em vào phòng tắm thay đồ, thưa tiên sinh."
Sở Dư Ôn ung dung nói: "Thay đồ ở đây cũng được."
Thụy An: "..."
Yến Vi Lương lần thứ tám trăm hai mươi mốt nghĩ, Sở Dư Ôn sao còn chưa chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.