Chương 1: Thụy An
Phù Bạch Khúc
11/11/2023
"Tên."
"Thụy An."
"Tuổi."
"17 tuổi."
"Địa chỉ nhà."
"Số 127, đường Tây Nam, Quận 4."
Quản gia phụ trách thẩm vấn chỉnh lại kính, nhìn thiếu niên đang ngượng ngùng cúi đầu trước mặt, vô cảm ra lệnh: "Ngước lên."
Người thanh niên nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp. Mặt mày ôn nhu hơn nước suối, cánh môi đầy đặn như hoa tươi, tinh xảo giống như tinh linh. Mái tóc nâu nhạt hơi bết vào trán, đôi mắt màu hổ phách giống như mắt nai con, đẹp đến nao lòng.
Người thanh niên trông thậm chí còn đẹp hơn trong ảnh.
Dù đã quen với việc nhìn thấy những Omega xinh đẹp yếu đuối được đưa đến dinh thự mỗi ngày, nhưng quản gia cũng phải thừa nhận rằng chàng trai trước mặt là chàng trai có vẻ ngoài nổi bật nhất mà hắn từng thấy.
Có lẽ điều này có thể thành công thu hút sự chú ý của Nguyên soái.
Quản gia cúi đầu đánh dấu vào danh sách: "Ừ, cái tiếp theo."
Thụy An lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, ngoan ngoãn để người hầu dẫn vào phòng khách.
Một số Omega đã vượt qua phần kiểm tra thân phận đang tập trung ở đây, tất cả đều đang chờ gặp Nguyên soái.
Bọn họ tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau, trong nháy mắt nhìn thấy Thụy An đi vào, đều không hẹn mà cùng ngừng thảo luận. Thụy An cảm thấy một sự thù địch ngấm ngầm trong sự im lặng.
Hiển nhiên, sự xuất hiện của cậu khiến bọn họ cảnh giác.
Thụy An có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình, thăm dò, ghen tị, bài xích, sắc bén như dao găm.
Nhưng nó không hề có tác dụng đối với cậu.
Dù sao thì mục đích cũng không giống nhau.
Thụy An lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa đơn, đôi mắt cụp xuống che đi vẻ lạnh lùng trong mắt.
Cậu đến đây không phải để cạnh tranh với những Omega này, cậu đến đây để tìm kiếm bằng chứng về giao dịch của Sở Dư Ôn với Liên bang.
Nếu không phải Dinh thự Nguyên soái bất khả xâm phạm, không có biện pháp nào khác có thể vào được, đột phá duy nhất chính là đám Omega được coi là lễ vật đưa cho Sở Dư Ôn. Nếu không cậu cần gì phải dùng thuốc biến hình mà đem mình biến thành bộ dạng này.
Những người khác thấy Thụy An vừa đến đã hành động như một người vô hình, cũng không nói lời, nên không khỏi mất đi hứng thú.
Đẹp hơn nữa thì sao? Một mỹ nhân đầu gỗ, nguyên soái đại nhân chắc chắn sẽ không thích.
Trong phòng khách lại trở nên náo nhiệt.
"Liệu chúng ta có được nguyên soái đại nhân coi trọng không?"
"Có rất ít hy vọng, những Omega trước kia bị đưa đến phủ nguyên soái chưa từng có người nào được lưu lại..."
"Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể nhìn thấy nguyên soái, ta chết cũng không tiếc!"
Giọng điệu của các Omega đều phấn khích và khao khát, hoàn toàn tôn sùng Sở Dư Ôn như một vị thần.
Thụy An cong môi giễu cợt.
Các Omega vẫn đang ríu rít.
"Thật là một chiếc bình đẹp!"
" Cẩn thận một chút, chúng ta sẽ không bồi thường nổi nếu nó bị hư hại."
"Tôi chưa bao giờ thấy một tấm thảm đắt tiền như vậy. Cảm giác thật mềm mại."
"Sẽ thật tuyệt nếu có thể ở lại."
"Chúng ta có thể lên lầu xem một chút được không?" Một Omega tò mò hỏi.
"Tôi không dám. Quản gia bảo chúng ta đợi ở phòng khách, tôi không muốn bị đuổi ra ngoài."
"Nhưng tại sao anh ta có thể lên đó?" Omega chỉ về phía Thụy An.
"Là ai? Ở đây không có ai mà?" Những người khác nghi ngờ hỏi: "Ngươi nhớ nhầm à?"
Chiếc ghế sofa đơn trống rỗng, nào có bóng dáng của ai.
"Hả?" Omega mờ mịt sờ sờ đầu mình, "Tôi nhớ vừa rồi có người ở đây... Có thể là tôi hồ đồ đi. "
Tầng hai.
Thụy An -- hoặc là nói Yến Vi Lương, trên khuôn mặt đã hoàn toàn rút đi sự ôn hòa vô hại. Cậu dùng ánh mắt bình tĩnh tìm kiếm từng phòng, né tránh lính canh và người hầu ở hành lang, động tác nhẹ nhàng mạnh mẽ.
Cậu là một Alpha có sức mạnh tinh thần cấp SSS, cho dù sức mạnh của cậu bị suy yếu rất nhiều do uống thuốc biến hình, nó cũng dễ dàng ảnh hưởng đến trí nhớ của những Omega đó.
Cậu không dám sử dụng quá nhiều tinh thần lực, như vậy sẽ bị chủ nhân của căn biệt thự này phát hiện.
Không có nhiều thời gian.
Thông thường thư phòng là nơi cất giấu những bí mật quan trọng, mục tiêu của Yến Vi Lương rất rõ ràng.
Không giống như những người khác đều nghiêm ngặt canh giữ thư phòng của mình, thư phòng của Sở Dư Ôn không có ai canh gác, ngoại trừ hai cấm chế.
Hai cấm chế này có thể loại bỏ 99,9% số người.
- -Chỉ có cường giả tinh thần lực cùng lực chiến đấu đều là cấp SSS mới có thể tiến vào.
Không khéo chính là, cậu vừa vặn phù hợp điều kiện này.
Mặc dù cả hai cái đều bị áp chế xuống cấp B sau khi uống thuốc, nhưng cấm chế nhận chính là cấp bậc trời sinh của con người.
Yến Vi Lương không lãng phí thời gian, vừa tiến vào thư phòng liền nhanh chóng tìm kiếm.
Ngày nay, với công nghệ tiên tiến, cho dù là tinh hệ cách xa ngàn vạn năm ánh sáng cũng có thể thông qua quang não nhanh chóng truyền đạt tin tức. Nhưng điều này có một nhược điểm, đó là rất dễ bị theo dõi.
Phương thức trao đổi thư từ vẫn chưa bị loại bỏ, điểm khác biệt duy nhất là bồ câu đưa tin đã được thay thế bằng chim máy.
Yến Vi Lương nhận được tin tức, là Sở Dư Ôn thân là nguyên soái đế quốc có thư từ qua lại với Liên bang.
Đế quốc và Liên bang luôn mâu thuẫn với nhau, và đây chắc chắn là bằng chứng của tội phản quốc.
Hiện nay đế quốc chia làm ba thế lực lớn: hoàng thất, quân đội, nội các*. Đế quốc và Liên bang là 2 phe đối địch, ngoài ra còn có đạo tặc hung hăng ngang ngược trong vũ trụ, Trùng tộc càng là thiên địch của toàn nhân loại.
(*Nội các là cơ quan gồm có các thành viên cấp cao của chính phủ, thông thường đại diện ngành hành pháp. Đôi khi nội các cũng còn được gọi là Hội đồng Bộ trưởng, Hội đồng Hành pháp, hay Ủy ban Hành pháp.)
Sở Dư Ôn đại diện cho lực lượng quân sự của đế quốc. Quan hệ giữa quân đội và liên bang chạm đến lợi ích của đế quốc, nội các sẽ không cho phép điều đó.
Ngày nay, hoàng gia đang suy tàn, đế quốc càng ngày càng suy yếu, Yến Vi Lương sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Yến Vi Lương và Sở Dư Ôn từ lâu đã là kẻ thù truyền kiếp trong chính sự, lần này nhận được tin tức, cậu không tiếc thân mà vào hang hổ, tìm kiếm cơ hội lật đổ Sở Dư Ôn.
Thế lực của đối phương đã ăn sâu, không thể nhổ tận gốc trong một sớm một chiều, nhưng ít nhất có thể lôi kéo nội các ở vị trí trung lập vào phe hoàng gia, điều này sẽ tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí của đối phương.
Yến Vi Lương di chuyển nhanh chóng, lục lọi các hàng sách trên giá sách. Không có lá thư nào bị kẹt trong các trang sách và cũng không có cơ quan nào ở dó.
Trên đường đi, cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng một lúc, mắt mờ mờ ảo ảo. Cậu lắc lắc đầu, tầm nhìn nhanh chóng khôi phục trở lại.
Yến Vi Lương không quá để ý, cậu cho đó là do thể chất yếu đuối của Omega.
Cậu hiện tại bị thuốc biến hóa, thân thể là một Omega hoàn chỉnh, chỉ có lừa dối chính mình mới có thể lừa gạt Sở Dư Ôn. Yến Vi Lương sinh ra đã là Alpha, trước có nghe nói về điểm yếu của Omega, nhưng cậu không biết rằng chỉ vận động trong thời gian ngắn đã cảm thấy mệt mỏi.
Yến Vi Lương tập trung sự chú ý, còn muốn tiếp tục tìm kiếm, chợt nghe được ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân.
"Nguyên soái đại nhân, phó quan Bea lại đưa cho ngài rất nhiều Omega, bọ họ đang đợi ở phòng khách..."
"Đưa bọn họ trở về."
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, cực kỳ êm tai.
Yến Vi Lương rất quen thuộc với giọng nói này - vô số lần trong hội nghị, cậu cùng chủ nhân giọng nói này tranh cãi đến độ không chết không thôi.
Sở Dư Ôn tới.
Yến Vi Lương nhanh chóng khôi phục các cuốn sách về vị trí ban đầu, đang muốn tìm một nơi để trốn, nhưng khi đi ngang qua bàn làm việc, bước chân cậu lảo đảo, cả người ngã khuỵu xuống.
Gò má hơi ửng hồng, Yến Vi Lương thở dốc nhẹ, đôi mắt màu hổ phách tối sầm lại.
...Cậu đã quên mất tác dụng phụ của loại thuốc này!
Thuốc biến hình cấp cao gần đây được bộ dược bí mật nghiên cứu phát triển, vẫn chưa được đưa vào sử dụng, hiệu quả không ổn định. Nó có thể thay đổi đặc điểm giới tính của một người, đồng tử, màu tóc, khuôn mặt, pheromone và thậm chí khiến một Alpha có kì phát tình giống như một Omega.
Nhưng Yến Vi Lương không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày đầu tiên uống thuốc, cậu gặp phải tình huống xấu nhất.
Đã quá muộn để trốn rồi. Hiện giờ cậu ngay cả đi lại cũng khó khăn, một khi Omega vào kì phát tình, không có thuốc ức chế, nhất định phải dựa vào việc Alpha đánh dấu.
Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, Yến Vi Lương siết chặt nắm tay.
...... Không cam lòng.
Lúc Sở Dư Ôn còn chưa mở cửa đã nhận ra có người ở trong thư phòng.
Cấm chế thiết lập đã bị người ta động qua.
Trong đôi mắt màu vàng sậm toát ra vẻ mỉa mai. Loại người không biết lượng sức xông vào thư phòng của anh, bình thường đều chết không dễ coi.
Khi vừa mở cửa liền muốn nhanh chóng xử lý vị khách không mời mà đến kia, anh đã bị một mùi ngọt ngào xộc thẳng vào mặt khiến anh bất động tại chỗ.
...Cả căn phòng tràn ngập pheromone.
Điểm chết người chính là vị ngọt.
Sở Dư Ôn có hai bí mật.
Một, anh thích món tráng miệng.
Thứ hai, anh miễn nhiễm với tất cả các loại pheromone, những Omega xinh đẹp được mọi người khen ngợi, pheromone của họ dù có mùi thơm đến đâu, là rượu vang đỏ, bạc hà hay mùi hoa hồng hấp dẫn, anh cũng không ngửi thấy.
Bên ngoài đồn đãi anh lãnh cảm, trên thực tế, một Alpha không thể ngửi thấy mùi pheromone quả thực không khác gì vô cảm về mặt tình dục.
Đây là lần đầu tiên Sở Dư Ôn ngửi được pheromone.
Nó có vị kem ngọt ngào và mềm mại, giống như một chiếc bánh dễ thương được trang trí với dâu tây và bánh pudding, cùng một chút kem sô cô la.
Người ta nói pheromone của Omega có thể khiến Alpha phát điên, trước đây Sở Dư Ôn không tin, cho rằng đó là do thiếu tự chủ. Anh sẽ không bao giờ để cho mình bị thú tính cắn nuốt, biến thành một con dã thú không có chút lý trí nào.
Bây giờ.
Thơm quá.
Anh thậm chí đã từ bỏ ý định giết người kia vì điều này.
Sở Dư Ôn sải bước đi tới, đôi giày quân đội màu đen bước trên sàn nhà bằng kim loại.
Trong tầm mắt anh, thiếu niên tóc nâu nửa quỳ trên bàn, cả người yếu ớt không thôi.
Sở Dư Ôn ngồi xổm xuống nhìn cậu: "Nhóc con, tên của cậu."
Thân thể thiếu niên run lên, kinh hoàng ngước mắt lên. Đôi mắt màu hổ phách ươn ướt, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Cậu bất an lui về phía sau, nhỏ giọng nói: "Thụy An."
Thật là một khuôn mặt tuyệt đẹp.
Sở Dư Ôn ôn nhu nhìn cậu: "Sao ngươi lại tới đây?"
Thụy An cúi đầu, luống cuống nói: "Tôi không biết, tôi - ừm." Cậu cắn môi, hàm răng bị đè nén phát ra một tiếng rên rỉ.
Hai má đỏ ửng, có một loại diễm sắc kinh người.
Khi một Omega đang trong kì phát tình nhìn thấy một Alpha liền chỉ muốn nhào vô làm tình, cậu có thể nhẫn lại đến bây giờ đã là nghị lực kinh người.
Sở Dư Ôn cũng kiên nhẫn như vậy.
Alpha nào có thể chống lại pheromone của Omega?
Mà nó còn là 1 mùi hương ngọt ngào.
"Thụy An." Sở Dư Ôn nhẹ nhàng nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, vóc dáng cậu nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn ra mới hơn một mét bảy, còn chưa tới bả vai anh.
Thụy An cơ hồ đứng không vững, hơi thở Alpha làm đầu óc cậu choáng váng. Thân thể cậu mềm nhũn trong ngực Sở Dư Ôn, nước mắt lưng tròng: "Đúng, thực xin lỗi, nguyên soái đại nhân, tôi thất lễ..."
"Ta hỏi lại." Sở Dư Ôn nhìn chằm chằm cậu, "Ngươi có phải là Omega mà Bea đưa tới không?"
Cái này căn bản không thể phủ nhận. Phủ nhận nó là từ bỏ cơ hội.
Thụy An hít hít mũi, run rẩy đáp: "Đúng vậy, nguyên soái đại nhân."
"Được." Sở Dư Ôn mỉm cười, sự nhẫn nại đã đến cực hạn.
"Ta sẽ đánh dấu ngươi."
"Thụy An."
"Tuổi."
"17 tuổi."
"Địa chỉ nhà."
"Số 127, đường Tây Nam, Quận 4."
Quản gia phụ trách thẩm vấn chỉnh lại kính, nhìn thiếu niên đang ngượng ngùng cúi đầu trước mặt, vô cảm ra lệnh: "Ngước lên."
Người thanh niên nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp. Mặt mày ôn nhu hơn nước suối, cánh môi đầy đặn như hoa tươi, tinh xảo giống như tinh linh. Mái tóc nâu nhạt hơi bết vào trán, đôi mắt màu hổ phách giống như mắt nai con, đẹp đến nao lòng.
Người thanh niên trông thậm chí còn đẹp hơn trong ảnh.
Dù đã quen với việc nhìn thấy những Omega xinh đẹp yếu đuối được đưa đến dinh thự mỗi ngày, nhưng quản gia cũng phải thừa nhận rằng chàng trai trước mặt là chàng trai có vẻ ngoài nổi bật nhất mà hắn từng thấy.
Có lẽ điều này có thể thành công thu hút sự chú ý của Nguyên soái.
Quản gia cúi đầu đánh dấu vào danh sách: "Ừ, cái tiếp theo."
Thụy An lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, ngoan ngoãn để người hầu dẫn vào phòng khách.
Một số Omega đã vượt qua phần kiểm tra thân phận đang tập trung ở đây, tất cả đều đang chờ gặp Nguyên soái.
Bọn họ tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau, trong nháy mắt nhìn thấy Thụy An đi vào, đều không hẹn mà cùng ngừng thảo luận. Thụy An cảm thấy một sự thù địch ngấm ngầm trong sự im lặng.
Hiển nhiên, sự xuất hiện của cậu khiến bọn họ cảnh giác.
Thụy An có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình, thăm dò, ghen tị, bài xích, sắc bén như dao găm.
Nhưng nó không hề có tác dụng đối với cậu.
Dù sao thì mục đích cũng không giống nhau.
Thụy An lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa đơn, đôi mắt cụp xuống che đi vẻ lạnh lùng trong mắt.
Cậu đến đây không phải để cạnh tranh với những Omega này, cậu đến đây để tìm kiếm bằng chứng về giao dịch của Sở Dư Ôn với Liên bang.
Nếu không phải Dinh thự Nguyên soái bất khả xâm phạm, không có biện pháp nào khác có thể vào được, đột phá duy nhất chính là đám Omega được coi là lễ vật đưa cho Sở Dư Ôn. Nếu không cậu cần gì phải dùng thuốc biến hình mà đem mình biến thành bộ dạng này.
Những người khác thấy Thụy An vừa đến đã hành động như một người vô hình, cũng không nói lời, nên không khỏi mất đi hứng thú.
Đẹp hơn nữa thì sao? Một mỹ nhân đầu gỗ, nguyên soái đại nhân chắc chắn sẽ không thích.
Trong phòng khách lại trở nên náo nhiệt.
"Liệu chúng ta có được nguyên soái đại nhân coi trọng không?"
"Có rất ít hy vọng, những Omega trước kia bị đưa đến phủ nguyên soái chưa từng có người nào được lưu lại..."
"Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể nhìn thấy nguyên soái, ta chết cũng không tiếc!"
Giọng điệu của các Omega đều phấn khích và khao khát, hoàn toàn tôn sùng Sở Dư Ôn như một vị thần.
Thụy An cong môi giễu cợt.
Các Omega vẫn đang ríu rít.
"Thật là một chiếc bình đẹp!"
" Cẩn thận một chút, chúng ta sẽ không bồi thường nổi nếu nó bị hư hại."
"Tôi chưa bao giờ thấy một tấm thảm đắt tiền như vậy. Cảm giác thật mềm mại."
"Sẽ thật tuyệt nếu có thể ở lại."
"Chúng ta có thể lên lầu xem một chút được không?" Một Omega tò mò hỏi.
"Tôi không dám. Quản gia bảo chúng ta đợi ở phòng khách, tôi không muốn bị đuổi ra ngoài."
"Nhưng tại sao anh ta có thể lên đó?" Omega chỉ về phía Thụy An.
"Là ai? Ở đây không có ai mà?" Những người khác nghi ngờ hỏi: "Ngươi nhớ nhầm à?"
Chiếc ghế sofa đơn trống rỗng, nào có bóng dáng của ai.
"Hả?" Omega mờ mịt sờ sờ đầu mình, "Tôi nhớ vừa rồi có người ở đây... Có thể là tôi hồ đồ đi. "
Tầng hai.
Thụy An -- hoặc là nói Yến Vi Lương, trên khuôn mặt đã hoàn toàn rút đi sự ôn hòa vô hại. Cậu dùng ánh mắt bình tĩnh tìm kiếm từng phòng, né tránh lính canh và người hầu ở hành lang, động tác nhẹ nhàng mạnh mẽ.
Cậu là một Alpha có sức mạnh tinh thần cấp SSS, cho dù sức mạnh của cậu bị suy yếu rất nhiều do uống thuốc biến hình, nó cũng dễ dàng ảnh hưởng đến trí nhớ của những Omega đó.
Cậu không dám sử dụng quá nhiều tinh thần lực, như vậy sẽ bị chủ nhân của căn biệt thự này phát hiện.
Không có nhiều thời gian.
Thông thường thư phòng là nơi cất giấu những bí mật quan trọng, mục tiêu của Yến Vi Lương rất rõ ràng.
Không giống như những người khác đều nghiêm ngặt canh giữ thư phòng của mình, thư phòng của Sở Dư Ôn không có ai canh gác, ngoại trừ hai cấm chế.
Hai cấm chế này có thể loại bỏ 99,9% số người.
- -Chỉ có cường giả tinh thần lực cùng lực chiến đấu đều là cấp SSS mới có thể tiến vào.
Không khéo chính là, cậu vừa vặn phù hợp điều kiện này.
Mặc dù cả hai cái đều bị áp chế xuống cấp B sau khi uống thuốc, nhưng cấm chế nhận chính là cấp bậc trời sinh của con người.
Yến Vi Lương không lãng phí thời gian, vừa tiến vào thư phòng liền nhanh chóng tìm kiếm.
Ngày nay, với công nghệ tiên tiến, cho dù là tinh hệ cách xa ngàn vạn năm ánh sáng cũng có thể thông qua quang não nhanh chóng truyền đạt tin tức. Nhưng điều này có một nhược điểm, đó là rất dễ bị theo dõi.
Phương thức trao đổi thư từ vẫn chưa bị loại bỏ, điểm khác biệt duy nhất là bồ câu đưa tin đã được thay thế bằng chim máy.
Yến Vi Lương nhận được tin tức, là Sở Dư Ôn thân là nguyên soái đế quốc có thư từ qua lại với Liên bang.
Đế quốc và Liên bang luôn mâu thuẫn với nhau, và đây chắc chắn là bằng chứng của tội phản quốc.
Hiện nay đế quốc chia làm ba thế lực lớn: hoàng thất, quân đội, nội các*. Đế quốc và Liên bang là 2 phe đối địch, ngoài ra còn có đạo tặc hung hăng ngang ngược trong vũ trụ, Trùng tộc càng là thiên địch của toàn nhân loại.
(*Nội các là cơ quan gồm có các thành viên cấp cao của chính phủ, thông thường đại diện ngành hành pháp. Đôi khi nội các cũng còn được gọi là Hội đồng Bộ trưởng, Hội đồng Hành pháp, hay Ủy ban Hành pháp.)
Sở Dư Ôn đại diện cho lực lượng quân sự của đế quốc. Quan hệ giữa quân đội và liên bang chạm đến lợi ích của đế quốc, nội các sẽ không cho phép điều đó.
Ngày nay, hoàng gia đang suy tàn, đế quốc càng ngày càng suy yếu, Yến Vi Lương sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Yến Vi Lương và Sở Dư Ôn từ lâu đã là kẻ thù truyền kiếp trong chính sự, lần này nhận được tin tức, cậu không tiếc thân mà vào hang hổ, tìm kiếm cơ hội lật đổ Sở Dư Ôn.
Thế lực của đối phương đã ăn sâu, không thể nhổ tận gốc trong một sớm một chiều, nhưng ít nhất có thể lôi kéo nội các ở vị trí trung lập vào phe hoàng gia, điều này sẽ tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí của đối phương.
Yến Vi Lương di chuyển nhanh chóng, lục lọi các hàng sách trên giá sách. Không có lá thư nào bị kẹt trong các trang sách và cũng không có cơ quan nào ở dó.
Trên đường đi, cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng một lúc, mắt mờ mờ ảo ảo. Cậu lắc lắc đầu, tầm nhìn nhanh chóng khôi phục trở lại.
Yến Vi Lương không quá để ý, cậu cho đó là do thể chất yếu đuối của Omega.
Cậu hiện tại bị thuốc biến hóa, thân thể là một Omega hoàn chỉnh, chỉ có lừa dối chính mình mới có thể lừa gạt Sở Dư Ôn. Yến Vi Lương sinh ra đã là Alpha, trước có nghe nói về điểm yếu của Omega, nhưng cậu không biết rằng chỉ vận động trong thời gian ngắn đã cảm thấy mệt mỏi.
Yến Vi Lương tập trung sự chú ý, còn muốn tiếp tục tìm kiếm, chợt nghe được ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân.
"Nguyên soái đại nhân, phó quan Bea lại đưa cho ngài rất nhiều Omega, bọ họ đang đợi ở phòng khách..."
"Đưa bọn họ trở về."
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, cực kỳ êm tai.
Yến Vi Lương rất quen thuộc với giọng nói này - vô số lần trong hội nghị, cậu cùng chủ nhân giọng nói này tranh cãi đến độ không chết không thôi.
Sở Dư Ôn tới.
Yến Vi Lương nhanh chóng khôi phục các cuốn sách về vị trí ban đầu, đang muốn tìm một nơi để trốn, nhưng khi đi ngang qua bàn làm việc, bước chân cậu lảo đảo, cả người ngã khuỵu xuống.
Gò má hơi ửng hồng, Yến Vi Lương thở dốc nhẹ, đôi mắt màu hổ phách tối sầm lại.
...Cậu đã quên mất tác dụng phụ của loại thuốc này!
Thuốc biến hình cấp cao gần đây được bộ dược bí mật nghiên cứu phát triển, vẫn chưa được đưa vào sử dụng, hiệu quả không ổn định. Nó có thể thay đổi đặc điểm giới tính của một người, đồng tử, màu tóc, khuôn mặt, pheromone và thậm chí khiến một Alpha có kì phát tình giống như một Omega.
Nhưng Yến Vi Lương không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày đầu tiên uống thuốc, cậu gặp phải tình huống xấu nhất.
Đã quá muộn để trốn rồi. Hiện giờ cậu ngay cả đi lại cũng khó khăn, một khi Omega vào kì phát tình, không có thuốc ức chế, nhất định phải dựa vào việc Alpha đánh dấu.
Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, Yến Vi Lương siết chặt nắm tay.
...... Không cam lòng.
Lúc Sở Dư Ôn còn chưa mở cửa đã nhận ra có người ở trong thư phòng.
Cấm chế thiết lập đã bị người ta động qua.
Trong đôi mắt màu vàng sậm toát ra vẻ mỉa mai. Loại người không biết lượng sức xông vào thư phòng của anh, bình thường đều chết không dễ coi.
Khi vừa mở cửa liền muốn nhanh chóng xử lý vị khách không mời mà đến kia, anh đã bị một mùi ngọt ngào xộc thẳng vào mặt khiến anh bất động tại chỗ.
...Cả căn phòng tràn ngập pheromone.
Điểm chết người chính là vị ngọt.
Sở Dư Ôn có hai bí mật.
Một, anh thích món tráng miệng.
Thứ hai, anh miễn nhiễm với tất cả các loại pheromone, những Omega xinh đẹp được mọi người khen ngợi, pheromone của họ dù có mùi thơm đến đâu, là rượu vang đỏ, bạc hà hay mùi hoa hồng hấp dẫn, anh cũng không ngửi thấy.
Bên ngoài đồn đãi anh lãnh cảm, trên thực tế, một Alpha không thể ngửi thấy mùi pheromone quả thực không khác gì vô cảm về mặt tình dục.
Đây là lần đầu tiên Sở Dư Ôn ngửi được pheromone.
Nó có vị kem ngọt ngào và mềm mại, giống như một chiếc bánh dễ thương được trang trí với dâu tây và bánh pudding, cùng một chút kem sô cô la.
Người ta nói pheromone của Omega có thể khiến Alpha phát điên, trước đây Sở Dư Ôn không tin, cho rằng đó là do thiếu tự chủ. Anh sẽ không bao giờ để cho mình bị thú tính cắn nuốt, biến thành một con dã thú không có chút lý trí nào.
Bây giờ.
Thơm quá.
Anh thậm chí đã từ bỏ ý định giết người kia vì điều này.
Sở Dư Ôn sải bước đi tới, đôi giày quân đội màu đen bước trên sàn nhà bằng kim loại.
Trong tầm mắt anh, thiếu niên tóc nâu nửa quỳ trên bàn, cả người yếu ớt không thôi.
Sở Dư Ôn ngồi xổm xuống nhìn cậu: "Nhóc con, tên của cậu."
Thân thể thiếu niên run lên, kinh hoàng ngước mắt lên. Đôi mắt màu hổ phách ươn ướt, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Cậu bất an lui về phía sau, nhỏ giọng nói: "Thụy An."
Thật là một khuôn mặt tuyệt đẹp.
Sở Dư Ôn ôn nhu nhìn cậu: "Sao ngươi lại tới đây?"
Thụy An cúi đầu, luống cuống nói: "Tôi không biết, tôi - ừm." Cậu cắn môi, hàm răng bị đè nén phát ra một tiếng rên rỉ.
Hai má đỏ ửng, có một loại diễm sắc kinh người.
Khi một Omega đang trong kì phát tình nhìn thấy một Alpha liền chỉ muốn nhào vô làm tình, cậu có thể nhẫn lại đến bây giờ đã là nghị lực kinh người.
Sở Dư Ôn cũng kiên nhẫn như vậy.
Alpha nào có thể chống lại pheromone của Omega?
Mà nó còn là 1 mùi hương ngọt ngào.
"Thụy An." Sở Dư Ôn nhẹ nhàng nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, vóc dáng cậu nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn ra mới hơn một mét bảy, còn chưa tới bả vai anh.
Thụy An cơ hồ đứng không vững, hơi thở Alpha làm đầu óc cậu choáng váng. Thân thể cậu mềm nhũn trong ngực Sở Dư Ôn, nước mắt lưng tròng: "Đúng, thực xin lỗi, nguyên soái đại nhân, tôi thất lễ..."
"Ta hỏi lại." Sở Dư Ôn nhìn chằm chằm cậu, "Ngươi có phải là Omega mà Bea đưa tới không?"
Cái này căn bản không thể phủ nhận. Phủ nhận nó là từ bỏ cơ hội.
Thụy An hít hít mũi, run rẩy đáp: "Đúng vậy, nguyên soái đại nhân."
"Được." Sở Dư Ôn mỉm cười, sự nhẫn nại đã đến cực hạn.
"Ta sẽ đánh dấu ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.