Chương 14: Gặp Gỡ Bạn Bè
Ngải Ngư
21/08/2024
Trong khi rửa mặt, Giang Miên vẫn tự hỏi liệu đêm qua cô đã mơ thấy gì mà khiến cô tự nguyện gọi anh là "chồng" và thậm chí còn nói dối rằng mình thích anh.
Nhưng cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, không thể nhớ lại bất kỳ ký ức nào về giấc mơ, giống như cô bị mất trí nhớ chọn lọc, hoàn toàn quên sạch những gì đã mơ thấy đêm qua.
Cuối cùng, Giang Miên tự hỏi liệu có phải cô đã mơ về đám cưới hay không, nếu không, sao lại có thể gọi anh là "chồng" và nói "thích anh" được.
Sau khi nghĩ ngợi lung tung một hồi, Giang Miên rửa mặt xong và ra ngoài.
Cô vào phòng thay đồ để dưỡng da buổi sáng, sau đó chọn một chiếc váy đen.
Khi Tần Phong rửa mặt xong và đến phòng thay đồ, Giang Miên đang cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai lên mái tóc của mình trong chiếc váy đen dài đến mắt cá chân.
Tần Phong không để lộ cảm xúc gì, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi đen và bắt đầu thay đồ.
Lần này, từ gương, Giang Miên có thể nhìn thấy Tần Phong cởi áo ngủ, để lộ phần thân trên cơ bắp cân đối.
Cô giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn thêm.
Thấy chiếc băng đô hình thỏ vẫn để trên bàn trang điểm, Giang Miên nhanh chóng cầm lấy rồi bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.
Phía sau cô, Tần Phong đang chậm rãi cài khuy áo, nhìn theo bóng lưng cô bỏ chạy mà khóe môi cong lên.
Cuối cùng thì anh cũng khiến vợ mình nhìn thấy thân hình của anh.
Sau bữa sáng, cả hai lại tiếp tục công việc riêng.
Giang Miên tiếp tục bận rộn với các bản vẽ thiết kế cho đồ án tốt nghiệp, còn Tần Phong dường như có công việc cần giải quyết nên vào phòng làm việc.
Buổi chiều khi rảnh rỗi, Tần Phong bám lấy Giang Miên, nhưng không làm phiền cô.
Trong lúc cô chăm chỉ vẽ, anh ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô, thi thoảng lại lén chụp vài tấm ảnh khi cô đang tập trung làm việc.
Khi Giang Miên cảm thấy mệt, đặt giấy bút xuống và duỗi vai cổ, Tần Phong liền tiến tới, đưa tay xoa bóp vai cho cô.
Ngay khi anh chạm vào cô, Giang Miên như không quen, khẽ nghiêng người về phía trước như muốn tránh xa, nhưng lại bị Tần Phong giữ chặt vai.
“Đừng cử động,” anh thở dài nhẹ nhàng, “chồng xoa bóp cho em, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Giang Miên ngồi thẳng lưng, cứng ngắc, không dám cử động, lại bị anh nhắc nhở: “Đừng căng thẳng, thả lỏng ra.”
Cô vô thức nuốt một cái, rồi từ từ thả lỏng người theo lời anh.
Tần Phong vừa xoa bóp vai cô vừa hỏi: “Lực này được không?”
Giang Miên lơ đãng gật đầu, đáp nhẹ: “Ừ.”
Một lát sau, Giang Miên khẽ xoay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, không cần xoa nữa, cảm ơn anh…”
Chưa nói hết câu, Tần Phong đột nhiên đặt cằm lên vai cô, tay anh cũng tự nhiên vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Giang Miên hơi nghiêng đầu, suýt nữa bị anh hôn lên má.
Cô ngừng thở trong chốc lát, theo phản xạ quay mặt đi, tay lập tức đưa lên định gỡ tay anh ra.
Nhưng khi tay Giang Miên vừa chạm vào cánh tay Tần Phong, định đẩy anh ra, anh đã tự nhiên hỏi: “Muốn đi dạo một vòng không?”
Giang Miên ngơ ngác, “Đi đâu?”
Tần Phong cười đáp: “Trung tâm thương mại. Tối nay bạn bè sẽ đến, nhà không có đồ ăn vặt, chúng ta đi mua một ít.”
Giang Miên thấy anh nói có lý, lơ đễnh đồng ý: “Được.”
Tần Phong khẽ cười, buông Giang Miên ra, sau đó nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
Anh cứ thế nắm tay cô đi xuống gara.
Cả hai không mang theo gì ngoài điện thoại.
Tần Phong là một người yêu xe, trong gara riêng của anh toàn là những chiếc xe đắt tiền, có giá hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu, bao gồm cả những chiếc xe thể thao.
Lần này, Giang Miên ngồi trên chiếc McLaren 720s của anh.
Chiếc xe màu đen với đường nét mượt mà, kết hợp với bánh xe màu đen vàng, cánh cửa bướm mở ra trông cực kỳ ấn tượng.
Trên đường đến trung tâm thương mại, Giang Miên hỏi anh: “Chúng ta sẽ mua gì?”
Tần Phong nói: “Đến đó rồi xem, em muốn ăn gì thì mua cái đó.”
Giang Miên gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi đến trung tâm thương mại, Tần Phong đẩy một chiếc xe đẩy, cùng Giang Miên dạo quanh cửa hàng.
Giang Miên lấy một ít kẹo, rồi mua một hộp sô cô la.
Nhà không thiếu trái cây, dì Mạnh luôn chuẩn bị sẵn.
Sau đó, Giang Miên lấy thêm vài hộp bánh quy mà cô thích, rồi bỏ thêm một ít thạch và sữa chua vào xe đẩy.
Khi đã mua xong đồ ăn vặt, Giang Miên chậm lại khi đi ngang qua tủ lạnh trưng bày kem.
Nhưng nhớ lại rằng mình đang trong kỳ kinh nguyệt, cô quyết định không mua kem.
Tần Phong nhận ra cô thích món này, liền nói: “Chọn hương vị em thích rồi mua về, để trong tủ lạnh, vài ngày nữa em có thể ăn.”
Giang Miên quay sang nhìn anh, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tần Phong chủ động mở cửa tủ lạnh, hỏi: “Em thích vị nào?”
Giang Miên chỉ tay, “Cái này, cái này, và cả cái sô cô la Bỉ kia nữa.”
Tần Phong lấy hết số kem cô chỉ, sau đó cả hai đi thanh toán.
Rời khỏi siêu thị trong trung tâm thương mại, Tần Phong xách túi mua sắm, Giang Miên đi bên cạnh.
Khi đi qua một cửa hàng đông đúc, Giang Miên suýt bị người đi ngang va vào, may mà Tần Phong nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng anh.
Giang Miên không ngờ lại dựa vào ngực anh, theo phản xạ cô ngừng thở trong giây lát, rồi ngơ ngác.
Cô ngước lên nhìn anh, Tần Phong cũng cúi xuống nhìn cô.
“Em không sao chứ?” Anh quan tâm hỏi.
Giang Miên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Em không sao.”
Tần Phong liền buông tay cô ra.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Giang Miên đứng sững lại.
Vì Tần Phong đưa tay vòng qua vai cô.
Cô cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn xuống bàn tay dài đẹp trai đang đặt trên vai mình, rồi ngẩn người chớp mắt.
Vì xung quanh quá đông người, Giang Miên không vùng vẫy, để anh bảo vệ mình.
Tần Phong cứ thế vòng tay qua vai cô, dẫn cô đến cửa hàng hoa.
Anh đích thân đưa Giang Miên đến cửa hàng hoa để chọn hoa.
Mặc dù chưa phải mùa hoa mẫu đơn, nhưng cửa hàng đã có những bông mẫu đơn.
Giang Miên chọn loại hoa cô thích nhất là mẫu đơn màu san hô.
Loại mẫu đơn này ban đầu có màu san hô rực rỡ, nhưng mỗi ngày màu sắc sẽ nhạt dần, từ đỏ chuyển sang hồng, cuối cùng là trắng.
Vì màu sắc của nó biến đổi giống như hoàng hôn, nên nó còn được gọi là “San Hô Hoàng Hôn”.
Từ khi nở đến khi tàn chỉ trong một tuần.
Khi rời khỏi cửa hàng hoa, Giang Miên ôm trong tay một bó mẫu đơn, Tần Phong tay xách túi mua sắm, tay nắm tay cô, cùng cô đi đến gara.
Về đến nhà, Giang Miên đặt hoa vào bình đã có nước.
Những bông hoa hồng trong bình những ngày trước đã khô héo và được dì Mạnh dọn dẹp.
Bây giờ, chiếc bình hoa trống rỗng đã được thay bằng những bông hoa tươi mới.
Vào lúc chạng vạng, bốn vị khách lần lượt đến.
Tùy Ngộ Thanh và Giang Triết là những người đến sớm nhất.
Mặc dù cùng đến, nhưng cả hai người đều lái xe riêng.
Tần Phong kéo Giang Miên lại giới thiệu: “Tùy Ngộ Thanh, Giang Triết.”
Giang Triết lịch sự chào trước: “Chào em, anh là Giang Triết.”
Giang Miên mỉm cười đáp lại: “Chào anh, em là Giang Miên.”
Tùy Ngộ Thanh cười nhẹ, lười biếng nói với Giang Miên: “Chào em, chị dâu nhỏ.”
Giang Miên bị câu “chị dâu nhỏ” của anh làm cho bối rối, mặt đỏ bừng.
Cô hơi lúng túng đáp: “Chào anh…”
Tần Phong lại rất hài lòng khi Tùy Ngộ Thanh gọi Giang Miên là chị dâu, khóe môi khẽ cong lên: “Hai người ngồi đợi một chút, bạn của Giang Giang vẫn chưa đến, bữa tối cũng đang được chuẩn bị.”
Tùy Ngộ Thanh nhướn mày, “Ok.”
Giang Triết cười đáp: “Được.”
Hai người đặt quà mang đến sang một bên rồi ngồi xuống ghế sofa.
Chẳng bao lâu sau, Minh Tình lái xe đến.
Cô có mái tóc dài uốn sóng lớn, mặc một chiếc váy đỏ kết hợp với áo khoác vest nhỏ, tay xách túi trắng và một túi quà.
Giang Miên đích thân mở cửa đón cô, đưa cho cô một đôi dép mới.
Minh Tình thay giày bước vào, Tần Phong đứng ngay phía sau Giang Miên, mỉm cười nhẹ nhàng chào: “Chào em.”
Minh Tình thản nhiên giơ tay chào lại, đưa túi quà về phía Tần Phong và nói: “Đây là quà cưới cho anh và Giang Miên.”
Minh Tình tuy không quen biết Tùy Ngộ Thanh và Giang Triết, nhưng thực sự có biết họ, nên cũng không cần giới thiệu đặc biệt.
Cô vừa nhìn thấy hai người đã nói ngay: “Chào hai anh.”
Tùy Ngộ Thanh nhìn Minh Tình, em gái của bạn học cũ Minh Hàm, không khỏi "chậc" lên một tiếng.
Giang Triết không để ý, mỉm cười đáp lại Minh Tình: “Chào em.”
Giang Miên kéo tay Minh Tình vừa ngồi xuống chưa bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Giang Miên lập tức đứng dậy chạy ra đón Thường Khê.
Vừa mở cửa, Thường Khê đã thở dài than vãn: “Miên Miên, mau đưa cho tớ đôi dép, chân tớ sắp gãy rồi, đau chết mất.”
Giang Miên chú ý thấy Thường Khê mang giày cao gót vài phân, liền nhanh chóng lấy từ tủ giày ra một đôi dép mới cho cô.
“Cậu đến đây bằng gì thế?” Cô nhíu mày hỏi.
Thường Khê mặt mày ủ rũ, “Đi tàu điện ngầm chứ sao! Ga tàu cách nhà cậu xa lắm, tớ đứng trên tàu cả chặng đường, xuống tàu còn phải đi bộ trong đôi giày cao gót xa thế này, suýt nữa thì tớ đi không nổi luôn.”
Giang Miên vừa thương vừa buồn cười, cô khoác tay Thường Khê, khi dẫn cô vào phòng khách thì áy náy nói: “Là lỗi của tớ không nghĩ đến chuyện này, lát nữa ăn xong để tài xế nhà tớ đưa cậu về trường nhé.”
Giang Triết ngước mắt lên, tò mò nhìn cô gái mà anh nghe thấy giọng nói nhưng chưa thấy mặt.
Hôm nay Thường Khê mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh khiết, vì trời tối lạnh nên cô còn khoác thêm một chiếc áo khoác dài mỏng.
Mái tóc đen dài suôn mượt, đôi mắt tròn trong sáng, vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương.
Chỉ cần nhìn bề ngoài, cô giống như một "sweet girl".
Nhưng tính cách... có lẽ không giống với vẻ ngoài.
Giang Triết nhướn mày.
Giang Miên kéo tay Thường Khê, lần lượt giới thiệu cô với ba vị khách.
Thường Khê mỉm cười chào từng người, rồi cùng Giang Miên ngồi xuống bên cạnh Minh Tình.
Vì bữa tối còn phải đợi một lúc nữa, Thường Khê muốn tham quan nhà, Giang Miên liền dẫn cô và Minh Tình lên lầu, dự định dẫn họ xem từng phòng một.
Nhân tiện, cô cũng muốn tham quan nhà mình.
Vì Giang Miên chợt nhận ra rằng từ khi chuyển đến đây, cô vẫn chưa biết nhà mình có những phòng nào.
Cô thậm chí không có cảm giác đây là "nhà của mình", vì vậy mặc dù đã sống ở đây một tuần, cô vẫn chưa thực sự tham quan hết ngôi nhà.
Cuối hành lang tầng hai là một phòng vẽ, Giang Miên chưa bao giờ biết rằng nhà mình có cả phòng vẽ.
Chẳng lẽ Tần Phong biết vẽ?
Dường như cũng không phải là điều không thể.
Đối diện phòng vẽ là phòng nhạc, bên trong có một chiếc đàn piano Steinway đắt tiền.
Thường Khê trầm trồ: “Wow, thật là xa hoa, đến tớ không biết gì về piano cũng biết chiếc đàn này đắt cỡ nào.”
Khi còn nhỏ, Giang Miên đã học piano với cha, nhưng sau đó không chạm vào đàn nữa, đã từ lâu cô không còn quen thuộc với piano.
Khi rời khỏi phòng nhạc, cô quay lại nhìn chiếc đàn một lần nữa.
Sau đó, khi đến phòng làm việc, Thường Khê vừa bước vào đã bị choáng ngợp bởi không gian rộng rãi và một bức tường đầy sách.
Chưa kể bàn làm việc và ghế ngồi trông rất đắt tiền.
Cửa sổ phòng làm việc là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cảnh quan bên ngoài đặc biệt đẹp, Thường Khê không thể không đi đến cửa sổ và ngắm nhìn ra ngoài.
Lúc này, Minh Tình vừa đẩy cửa trượt trong phòng làm việc vừa hỏi Giang Miên: “Miên Miên, trong phòng làm việc còn có phòng trong à?”
Lời vừa dứt, cô đã đứng sững lại ở cửa.
Giang Miên trả lời thật thà: “Có thể coi là vậy? Nhưng căn phòng này cũng có cửa riêng, tớ chưa từng vào, không biết bên trong như thế nào.”
Minh Tình quay sang nhìn cô nói: “Cậu qua đây xem là biết liền.”
Giang Miên tò mò bước qua, Thường Khê cũng hiếu kỳ đi theo.
Sau đó, Giang Miên đứng sững lại.
Thường Khê ngạc nhiên kêu lên: “Trời ơi! Miên Miên, đây là phòng làm việc của cậu sao? Thật tuyệt vời!”
Căn phòng này có bàn làm việc và ghế để vẽ, có cả bàn làm việc để làm trang sức của cô, thậm chí còn có đủ mọi công cụ và thiết bị cần thiết.
Giang Miên hoàn toàn không biết rằng nhà mình có một phòng làm việc riêng để cô sử dụng.
Cô rất ngạc nhiên và bị sốc.
Tần Phong đã chuẩn bị nó từ khi nào?
Ba cô gái tham quan một lượt trong căn phòng, sau đó đi ra bằng cánh cửa khác, ra hành lang.
Sau đó Thường Khê nhìn thấy các bản vẽ của Giang Miên, cô không khỏi thắc mắc: “Miên Miên, bộ sưu tập đồ án tốt nghiệp của cậu đã được quyết định rồi mà? Bản vẽ cũng đã hoàn thành từ lâu, sao lại đột nhiên vẽ thêm cái mới?”
Giang Miên đáp: “Tớ có ý tưởng mới, chủ đề trước đó tớ đã bác bỏ rồi.”
“À? Thế những bản vẽ trang sức mà cậu đã thiết kế thì sao? Sau này cậu có làm chúng thành trang sức không?” Thường Khê thắc mắc.
Giang Miên cười đáp: “Có chứ, sau này khi rảnh tớ sẽ làm, nhưng bây giờ thì đồ án tốt nghiệp vẫn quan trọng hơn.”
Cô nhận lại đống bản vẽ từ tay Thường Khê, cẩn thận xem qua từng tờ một.
Bỗng nhiên, tay Giang Miên khựng lại.
Không đúng lắm.
Cô nhớ mình đã vẽ một bức phác thảo Tần Phong đang bơi, nhưng bây giờ không thấy đâu.
Ký ức của Giang Miên có chút hỗn loạn, cô không nhớ rõ mình đã để bức phác thảo đó cùng với những bản thiết kế này hay chưa.
Giang Miên không chắc chắn lắm, có phải cô đã tiện tay đặt bức phác thảo đó ở chỗ nào khác không?
Hoặc... có thể dì Mạnh đã nhầm nó là rác và vứt đi rồi?
Đúng lúc đó, Tần Phong lên tầng gọi các cô xuống ăn cơm, Giang Miên liền thuận miệng hỏi: “Anh có thấy một bức phác thảo em vẽ đâu không?”
Tần Phong tỏ vẻ mơ hồ, làm như không biết gì: “Bức phác thảo nào? Có phải là bản thiết kế trang sức của em không?”
Giang Miên lắc đầu, vô thức giấu giếm chút ít: “Không phải bản thiết kế trang sức, chỉ là... một bức phác thảo em vẽ thôi.”
Tần Phong tỏ ra tự nhiên, trả lời thản nhiên: “Anh không thấy, anh chỉ thấy mấy bản thiết kế của em thôi.”
Sau đó, anh lén lút hỏi: “Bức vẽ đó có quan trọng với em không?”
Giang Miên nói: “Không quan trọng lắm, chỉ là em tiện tay vẽ bừa thôi.”
Tần Phong: “…”
Trước khi ăn cơm, Tần Phong lấy một chai rượu mạnh từ tủ rượu, rồi đưa cho các cô gái một chai rượu vang.
Giang Miên nhắc anh: “Đừng để họ uống nhiều quá, lát nữa còn phải lái xe.”
Thường Khê vui vẻ nói: “Tớ không lái xe, tớ có thể uống!”
Minh Tình cũng nói: “Không sao đâu Miên, uống rồi thì gọi dịch vụ lái xe hộ là được.”
Hai người đàn ông cũng gật đầu tán thành.
Thấy mọi người hào hứng như vậy, Giang Miên không ngăn cản nữa.
Tùy Ngộ Thanh nhận chai rượu mạnh từ Tần Phong, mở nắp và bắt đầu rót rượu.
Giang Triết đổ rượu vang vào bình decanter, nhìn Thường Khê đang háo hức chờ rượu, anh nói với họ: “Rượu mà Tùy Ngộ Thanh rót mạnh quá, không hợp với các em, các em uống rượu vang đi.”
Vừa dứt lời, Tần Phong đã mang một ly sữa ấm đến, đặt bên cạnh Giang Miên.
Tùy Ngộ Thanh thấy vậy, cười khẩy: “Mọi người đều uống rượu, cậu lại mang sữa đến thì hơi quá đáng rồi đấy?”
Tần Phong cười mỉm: “Giang Giang dạo này không khỏe, không uống đồ lạnh được, tha cho cô ấy đi.”
Giang Miên cũng vừa định giải thích, Tùy Ngộ Thanh đã cười tinh nghịch: “Tha cho cô ấy cũng được, nhưng lát nữa chơi trò chơi, cậu phải chịu phạt thay cô ấy.”
Tần Phong không còn cách nào khác, đành đồng ý: “Được, vợ tôi thua thì tính vào tôi.”
Bữa cơm của dì Mạnh làm rất thịnh soạn, Thường Khê đặc biệt thích, ăn một cách chăm chú.
Giang Triết thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái, mỗi lần đều thấy cô gái trông như một “sweet girl” này đang ăn uống say sưa, thực sự là một cô bé háu ăn.
Anh cúi đầu cười trộm, tâm trạng vui vẻ, ăn uống cũng ngon miệng hơn.
Minh Tình kiểm soát chế độ ăn uống, chỉ ăn no khoảng bảy phần rồi dừng lại, sau đó chậm rãi nhâm nhi rượu.
Khi bữa tối gần kết thúc, mọi người cầm ly rượu di chuyển sang khu vực sofa, quây quần quanh bàn trà.
Tùy Ngộ Thanh và Minh Tình ngồi đối diện nhau, mỗi người một bên sofa đơn, ở ghế dài giữa, từ trái sang phải là Tần Phong, Giang Miên, Thường Khê, và Giang Triết.
Tùy Ngộ Thanh bên cạnh Giang Triết hỏi: “Có ý tưởng nào hay không? Chơi trò gì đây?”
Thường Khê đã hơi say giơ cao ly rượu: “Tớ biết! Gần đây tớ mới biết một trò, gọi là ‘Ba chữ’.”
“Ba chữ?” Giang Miên ngơ ngác hỏi: “Trò gì vậy?”
Tùy Ngộ Thanh, người rất thạo trò chơi, giải thích: “Trò này là một người nói ba chữ cho người bên cạnh, người đó có thể chọn truyền câu nói này tiếp hoặc xoay sang nói ba chữ khác với người vừa nói, rất đơn giản.”
“Ví dụ, tớ nói với Giang Triết ‘Đi uống đi’, Giang Triết muốn truyền tiếp thì sẽ nói với Thường Khê ‘Đi uống đi’, nếu không muốn thì có thể quay lại nói với tớ ‘Không đi đâu’, đại khái là như thế.”
Giang Miên nghe hiểu, gật đầu, cười nhẹ: “Nghe cũng thú vị đấy, chơi thử đi, bắt đầu từ ai đây?”
Tùy Ngộ Thanh giơ tay lên, ra hiệu mời Minh Tình: “Ladies first.”
Minh Tình nhướn mày, quay sang nói với Tần Phong: “Dễ thôi mà.”
Câu nói này truyền đến Giang Triết, bị anh chặn lại bằng câu: “Vui không?”
Khi Giang Miên truyền câu “Vui không?” cho Tần Phong, anh không tiếp tục truyền mà quay sang Giang Miên nói: “Rất vui.”
Giang Miên lại truyền lại câu đó.
Đến lượt Tùy Ngộ Thanh, anh không truyền tiếp mà quay sang nhìn Tần Phong một cái, rồi cười hỏi Giang Triết: “Thích không?”
Câu hỏi này lại truyền lại đến Tần Phong.
Ngay sau đó, Tần Phong đột nhiên nói với Giang Miên: “Thích em.”
Giang Miên bị bất ngờ, sững sờ một lúc.
Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh chứa đầy ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm và dịu dàng.
Khiến người ta không thể phân biệt được câu nói này anh nghiêm túc đến mức nào, và đùa giỡn bao nhiêu.
Giang Miên lòng rối bời, quên mất phải truyền câu tiếp theo, cũng không nói ra ba chữ mới.
“A! Miên Miên, cậu thua rồi!” Thường Khê cười khúc khích: “Để chồng cậu chịu phạt thay cậu nhé!”
Giang Miên vội thu lại ánh mắt, khuôn mặt cô ửng hồng, cố gắng giữ bình tĩnh, cười nhẹ để che giấu sự bối rối.
Tần Phong vui vẻ nhận lấy ly rượu mạnh mà Tùy Ngộ Thanh rót đầy cho anh, uống một hơi cạn sạch.
Khi Tần Phong ngửa cổ uống rượu, Giang Miên hơi lo lắng nhìn anh.
Yết hầu của Tần Phong không ngừng chuyển động lên xuống, trông vô cùng hấp dẫn.
Cô vội vã dời ánh mắt, chậm rãi chớp mắt.
Nhưng câu nói “Thích em” mà anh vừa thốt ra vẫn vang vọng bên tai cô, không thể nào tan biến.
Vì ngày mai là thứ Hai, mọi người đều phải đi làm hoặc đi học, nên sáu người cũng không chơi đến quá khuya.
Tần Phong gọi dịch vụ lái xe hộ cho ba người bạn đến bằng ô tô, còn khi Giang Miên định để tài xế nhà đưa Thường Khê về trường, Giang Triết bất ngờ lên tiếng hỏi Thường Khê: “Thường Khê, em có muốn ngồi xe anh về trường không? Trên đường về nhà anh cũng đi qua Đại học Tân Hải.”
Tùy Ngộ Thanh liếc Giang Triết với ánh mắt đầy ẩn ý, cười khẩy.
Cái gì mà trên đường chứ, đường về nhà cậu ta đi ngược hướng hoàn toàn mà.
Thường Khê ngạc nhiên, chớp chớp mắt, rồi mỉm cười đồng ý: “Được thôi, vậy thì làm phiền anh nhé!”
Minh Tình vốn định hỏi Thường Khê có muốn đi chung xe của mình không, nhưng không ngờ có người nhanh chân hơn.
Nghe lời của Giang Triết, Minh Tình chỉ nhướng mày cười mà không nói gì thêm.
Sau khi mọi người rời đi, Giang Miên và Tần Phong liền lên lầu.
Cả hai lần lượt đi tắm, rồi lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, Giang Miên ôm lấy thú nhồi bông hình thỏ, tò mò hỏi Tần Phong: “Anh chuẩn bị phòng làm việc cho em ở nhà từ khi nào vậy?”
Tần Phong, người đã uống khá nhiều rượu, bật cười, thành thật nói: “Từ lúc biết mình sẽ kết hôn với em.”
Giang Miên lập tức kinh ngạc hơn.
Không ngờ lại sớm như vậy.
Ngay sau đó, Tần Phong ngạc nhiên hỏi: “Em mới biết nhà mình có phòng làm việc dành cho em tối nay thôi sao?”
Anh tưởng cô đã biết rồi, dù sao đây cũng là ngôi nhà mới của cô, cũng được coi là phòng tân hôn, có thời gian thì cô cũng sẽ tìm hiểu xem nhà có những phòng nào.
Nhưng bây giờ, có vẻ như cô hoàn toàn không hề tìm hiểu, hoặc là chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu.
Cách cô đối xử với ngôi nhà này cũng giống như cách cô đối xử với anh, không có chút tò mò nào.
Chỉ khi không để tâm, người ta mới không tò mò.
Tần Phong không đợi Giang Miên trả lời, đã nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đi thăm quan kỹ ngôi nhà…”
Chưa kịp dứt lời, Giang Miên đã vội vàng từ chối: “Không cần đâu, hôm nay em đã đi thăm quan rồi.”
“Ngủ thôi, chúc anh ngủ ngon.” Cô nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tần Phong âm thầm thở dài, nhẹ nhàng đáp lại: “Ngủ ngon nhé, vợ yêu.”
Trong năm ngày tiếp theo, mỗi buổi sáng Giang Miên đều thức dậy trong vòng tay của Tần Phong.
Mỗi sáng, con thú nhồi bông hình thỏ mà cô ôm ngủ tối qua đều nằm dưới sàn bên cạnh cô.
Giang Miên trước đây không hề biết mình ngủ không yên như vậy.
Chẳng lẽ là do có người chia sẻ một nửa chiếc giường?
Không gian ngủ của cô nhỏ hơn, nên con thú nhồi bông bị cô đẩy xuống giường trong lúc ngủ?
Có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất.
Sáng thứ Bảy, sau khi ăn sáng, Giang Miên và Tần Phong xuất phát đi chụp ảnh cưới.
Khi Giang Miên thay xong váy cưới và được chuyên gia trang điểm trang điểm, làm tóc xong, bước ra khỏi xe, Tần Phong đang xem phong cách cụ thể của bộ ảnh cưới mà họ sẽ chụp hôm nay.
Anh đeo kính gọng vàng, mặc bộ vest đen, tóc được vuốt ngược một cách chỉn chu, trông đặc biệt quý phái, kín đáo nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Giang Miên nhẹ nhàng nâng váy, hai nhân viên nữ hỗ trợ cô kéo đuôi váy, dẫn cô đến trước mặt Tần Phong.
Nhiếp ảnh gia thấy cô dâu đã đến, liền cười nói: “Cô dâu cũng nên xem qua những bức ảnh mẫu này, đều là tôi đặc biệt chọn cho hai người, rất có cảm giác lãng mạn, chụp lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Ngay sau đó, Giang Miên nhìn thấy bức ảnh mẫu mà Tần Phong vừa lật đến, cô lập tức mở to mắt, đứng sững tại chỗ.
Trong bức ảnh cưới, chú rể và cô dâu đang ôm hôn say đắm, vừa thân mật vừa gợi cảm.
Vậy… cô và Tần Phong cũng phải hôn nhau sao?
Nhưng cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, không thể nhớ lại bất kỳ ký ức nào về giấc mơ, giống như cô bị mất trí nhớ chọn lọc, hoàn toàn quên sạch những gì đã mơ thấy đêm qua.
Cuối cùng, Giang Miên tự hỏi liệu có phải cô đã mơ về đám cưới hay không, nếu không, sao lại có thể gọi anh là "chồng" và nói "thích anh" được.
Sau khi nghĩ ngợi lung tung một hồi, Giang Miên rửa mặt xong và ra ngoài.
Cô vào phòng thay đồ để dưỡng da buổi sáng, sau đó chọn một chiếc váy đen.
Khi Tần Phong rửa mặt xong và đến phòng thay đồ, Giang Miên đang cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai lên mái tóc của mình trong chiếc váy đen dài đến mắt cá chân.
Tần Phong không để lộ cảm xúc gì, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi đen và bắt đầu thay đồ.
Lần này, từ gương, Giang Miên có thể nhìn thấy Tần Phong cởi áo ngủ, để lộ phần thân trên cơ bắp cân đối.
Cô giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn thêm.
Thấy chiếc băng đô hình thỏ vẫn để trên bàn trang điểm, Giang Miên nhanh chóng cầm lấy rồi bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.
Phía sau cô, Tần Phong đang chậm rãi cài khuy áo, nhìn theo bóng lưng cô bỏ chạy mà khóe môi cong lên.
Cuối cùng thì anh cũng khiến vợ mình nhìn thấy thân hình của anh.
Sau bữa sáng, cả hai lại tiếp tục công việc riêng.
Giang Miên tiếp tục bận rộn với các bản vẽ thiết kế cho đồ án tốt nghiệp, còn Tần Phong dường như có công việc cần giải quyết nên vào phòng làm việc.
Buổi chiều khi rảnh rỗi, Tần Phong bám lấy Giang Miên, nhưng không làm phiền cô.
Trong lúc cô chăm chỉ vẽ, anh ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô, thi thoảng lại lén chụp vài tấm ảnh khi cô đang tập trung làm việc.
Khi Giang Miên cảm thấy mệt, đặt giấy bút xuống và duỗi vai cổ, Tần Phong liền tiến tới, đưa tay xoa bóp vai cho cô.
Ngay khi anh chạm vào cô, Giang Miên như không quen, khẽ nghiêng người về phía trước như muốn tránh xa, nhưng lại bị Tần Phong giữ chặt vai.
“Đừng cử động,” anh thở dài nhẹ nhàng, “chồng xoa bóp cho em, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Giang Miên ngồi thẳng lưng, cứng ngắc, không dám cử động, lại bị anh nhắc nhở: “Đừng căng thẳng, thả lỏng ra.”
Cô vô thức nuốt một cái, rồi từ từ thả lỏng người theo lời anh.
Tần Phong vừa xoa bóp vai cô vừa hỏi: “Lực này được không?”
Giang Miên lơ đãng gật đầu, đáp nhẹ: “Ừ.”
Một lát sau, Giang Miên khẽ xoay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, không cần xoa nữa, cảm ơn anh…”
Chưa nói hết câu, Tần Phong đột nhiên đặt cằm lên vai cô, tay anh cũng tự nhiên vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Giang Miên hơi nghiêng đầu, suýt nữa bị anh hôn lên má.
Cô ngừng thở trong chốc lát, theo phản xạ quay mặt đi, tay lập tức đưa lên định gỡ tay anh ra.
Nhưng khi tay Giang Miên vừa chạm vào cánh tay Tần Phong, định đẩy anh ra, anh đã tự nhiên hỏi: “Muốn đi dạo một vòng không?”
Giang Miên ngơ ngác, “Đi đâu?”
Tần Phong cười đáp: “Trung tâm thương mại. Tối nay bạn bè sẽ đến, nhà không có đồ ăn vặt, chúng ta đi mua một ít.”
Giang Miên thấy anh nói có lý, lơ đễnh đồng ý: “Được.”
Tần Phong khẽ cười, buông Giang Miên ra, sau đó nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
Anh cứ thế nắm tay cô đi xuống gara.
Cả hai không mang theo gì ngoài điện thoại.
Tần Phong là một người yêu xe, trong gara riêng của anh toàn là những chiếc xe đắt tiền, có giá hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu, bao gồm cả những chiếc xe thể thao.
Lần này, Giang Miên ngồi trên chiếc McLaren 720s của anh.
Chiếc xe màu đen với đường nét mượt mà, kết hợp với bánh xe màu đen vàng, cánh cửa bướm mở ra trông cực kỳ ấn tượng.
Trên đường đến trung tâm thương mại, Giang Miên hỏi anh: “Chúng ta sẽ mua gì?”
Tần Phong nói: “Đến đó rồi xem, em muốn ăn gì thì mua cái đó.”
Giang Miên gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi đến trung tâm thương mại, Tần Phong đẩy một chiếc xe đẩy, cùng Giang Miên dạo quanh cửa hàng.
Giang Miên lấy một ít kẹo, rồi mua một hộp sô cô la.
Nhà không thiếu trái cây, dì Mạnh luôn chuẩn bị sẵn.
Sau đó, Giang Miên lấy thêm vài hộp bánh quy mà cô thích, rồi bỏ thêm một ít thạch và sữa chua vào xe đẩy.
Khi đã mua xong đồ ăn vặt, Giang Miên chậm lại khi đi ngang qua tủ lạnh trưng bày kem.
Nhưng nhớ lại rằng mình đang trong kỳ kinh nguyệt, cô quyết định không mua kem.
Tần Phong nhận ra cô thích món này, liền nói: “Chọn hương vị em thích rồi mua về, để trong tủ lạnh, vài ngày nữa em có thể ăn.”
Giang Miên quay sang nhìn anh, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tần Phong chủ động mở cửa tủ lạnh, hỏi: “Em thích vị nào?”
Giang Miên chỉ tay, “Cái này, cái này, và cả cái sô cô la Bỉ kia nữa.”
Tần Phong lấy hết số kem cô chỉ, sau đó cả hai đi thanh toán.
Rời khỏi siêu thị trong trung tâm thương mại, Tần Phong xách túi mua sắm, Giang Miên đi bên cạnh.
Khi đi qua một cửa hàng đông đúc, Giang Miên suýt bị người đi ngang va vào, may mà Tần Phong nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng anh.
Giang Miên không ngờ lại dựa vào ngực anh, theo phản xạ cô ngừng thở trong giây lát, rồi ngơ ngác.
Cô ngước lên nhìn anh, Tần Phong cũng cúi xuống nhìn cô.
“Em không sao chứ?” Anh quan tâm hỏi.
Giang Miên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Em không sao.”
Tần Phong liền buông tay cô ra.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Giang Miên đứng sững lại.
Vì Tần Phong đưa tay vòng qua vai cô.
Cô cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn xuống bàn tay dài đẹp trai đang đặt trên vai mình, rồi ngẩn người chớp mắt.
Vì xung quanh quá đông người, Giang Miên không vùng vẫy, để anh bảo vệ mình.
Tần Phong cứ thế vòng tay qua vai cô, dẫn cô đến cửa hàng hoa.
Anh đích thân đưa Giang Miên đến cửa hàng hoa để chọn hoa.
Mặc dù chưa phải mùa hoa mẫu đơn, nhưng cửa hàng đã có những bông mẫu đơn.
Giang Miên chọn loại hoa cô thích nhất là mẫu đơn màu san hô.
Loại mẫu đơn này ban đầu có màu san hô rực rỡ, nhưng mỗi ngày màu sắc sẽ nhạt dần, từ đỏ chuyển sang hồng, cuối cùng là trắng.
Vì màu sắc của nó biến đổi giống như hoàng hôn, nên nó còn được gọi là “San Hô Hoàng Hôn”.
Từ khi nở đến khi tàn chỉ trong một tuần.
Khi rời khỏi cửa hàng hoa, Giang Miên ôm trong tay một bó mẫu đơn, Tần Phong tay xách túi mua sắm, tay nắm tay cô, cùng cô đi đến gara.
Về đến nhà, Giang Miên đặt hoa vào bình đã có nước.
Những bông hoa hồng trong bình những ngày trước đã khô héo và được dì Mạnh dọn dẹp.
Bây giờ, chiếc bình hoa trống rỗng đã được thay bằng những bông hoa tươi mới.
Vào lúc chạng vạng, bốn vị khách lần lượt đến.
Tùy Ngộ Thanh và Giang Triết là những người đến sớm nhất.
Mặc dù cùng đến, nhưng cả hai người đều lái xe riêng.
Tần Phong kéo Giang Miên lại giới thiệu: “Tùy Ngộ Thanh, Giang Triết.”
Giang Triết lịch sự chào trước: “Chào em, anh là Giang Triết.”
Giang Miên mỉm cười đáp lại: “Chào anh, em là Giang Miên.”
Tùy Ngộ Thanh cười nhẹ, lười biếng nói với Giang Miên: “Chào em, chị dâu nhỏ.”
Giang Miên bị câu “chị dâu nhỏ” của anh làm cho bối rối, mặt đỏ bừng.
Cô hơi lúng túng đáp: “Chào anh…”
Tần Phong lại rất hài lòng khi Tùy Ngộ Thanh gọi Giang Miên là chị dâu, khóe môi khẽ cong lên: “Hai người ngồi đợi một chút, bạn của Giang Giang vẫn chưa đến, bữa tối cũng đang được chuẩn bị.”
Tùy Ngộ Thanh nhướn mày, “Ok.”
Giang Triết cười đáp: “Được.”
Hai người đặt quà mang đến sang một bên rồi ngồi xuống ghế sofa.
Chẳng bao lâu sau, Minh Tình lái xe đến.
Cô có mái tóc dài uốn sóng lớn, mặc một chiếc váy đỏ kết hợp với áo khoác vest nhỏ, tay xách túi trắng và một túi quà.
Giang Miên đích thân mở cửa đón cô, đưa cho cô một đôi dép mới.
Minh Tình thay giày bước vào, Tần Phong đứng ngay phía sau Giang Miên, mỉm cười nhẹ nhàng chào: “Chào em.”
Minh Tình thản nhiên giơ tay chào lại, đưa túi quà về phía Tần Phong và nói: “Đây là quà cưới cho anh và Giang Miên.”
Minh Tình tuy không quen biết Tùy Ngộ Thanh và Giang Triết, nhưng thực sự có biết họ, nên cũng không cần giới thiệu đặc biệt.
Cô vừa nhìn thấy hai người đã nói ngay: “Chào hai anh.”
Tùy Ngộ Thanh nhìn Minh Tình, em gái của bạn học cũ Minh Hàm, không khỏi "chậc" lên một tiếng.
Giang Triết không để ý, mỉm cười đáp lại Minh Tình: “Chào em.”
Giang Miên kéo tay Minh Tình vừa ngồi xuống chưa bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Giang Miên lập tức đứng dậy chạy ra đón Thường Khê.
Vừa mở cửa, Thường Khê đã thở dài than vãn: “Miên Miên, mau đưa cho tớ đôi dép, chân tớ sắp gãy rồi, đau chết mất.”
Giang Miên chú ý thấy Thường Khê mang giày cao gót vài phân, liền nhanh chóng lấy từ tủ giày ra một đôi dép mới cho cô.
“Cậu đến đây bằng gì thế?” Cô nhíu mày hỏi.
Thường Khê mặt mày ủ rũ, “Đi tàu điện ngầm chứ sao! Ga tàu cách nhà cậu xa lắm, tớ đứng trên tàu cả chặng đường, xuống tàu còn phải đi bộ trong đôi giày cao gót xa thế này, suýt nữa thì tớ đi không nổi luôn.”
Giang Miên vừa thương vừa buồn cười, cô khoác tay Thường Khê, khi dẫn cô vào phòng khách thì áy náy nói: “Là lỗi của tớ không nghĩ đến chuyện này, lát nữa ăn xong để tài xế nhà tớ đưa cậu về trường nhé.”
Giang Triết ngước mắt lên, tò mò nhìn cô gái mà anh nghe thấy giọng nói nhưng chưa thấy mặt.
Hôm nay Thường Khê mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh khiết, vì trời tối lạnh nên cô còn khoác thêm một chiếc áo khoác dài mỏng.
Mái tóc đen dài suôn mượt, đôi mắt tròn trong sáng, vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương.
Chỉ cần nhìn bề ngoài, cô giống như một "sweet girl".
Nhưng tính cách... có lẽ không giống với vẻ ngoài.
Giang Triết nhướn mày.
Giang Miên kéo tay Thường Khê, lần lượt giới thiệu cô với ba vị khách.
Thường Khê mỉm cười chào từng người, rồi cùng Giang Miên ngồi xuống bên cạnh Minh Tình.
Vì bữa tối còn phải đợi một lúc nữa, Thường Khê muốn tham quan nhà, Giang Miên liền dẫn cô và Minh Tình lên lầu, dự định dẫn họ xem từng phòng một.
Nhân tiện, cô cũng muốn tham quan nhà mình.
Vì Giang Miên chợt nhận ra rằng từ khi chuyển đến đây, cô vẫn chưa biết nhà mình có những phòng nào.
Cô thậm chí không có cảm giác đây là "nhà của mình", vì vậy mặc dù đã sống ở đây một tuần, cô vẫn chưa thực sự tham quan hết ngôi nhà.
Cuối hành lang tầng hai là một phòng vẽ, Giang Miên chưa bao giờ biết rằng nhà mình có cả phòng vẽ.
Chẳng lẽ Tần Phong biết vẽ?
Dường như cũng không phải là điều không thể.
Đối diện phòng vẽ là phòng nhạc, bên trong có một chiếc đàn piano Steinway đắt tiền.
Thường Khê trầm trồ: “Wow, thật là xa hoa, đến tớ không biết gì về piano cũng biết chiếc đàn này đắt cỡ nào.”
Khi còn nhỏ, Giang Miên đã học piano với cha, nhưng sau đó không chạm vào đàn nữa, đã từ lâu cô không còn quen thuộc với piano.
Khi rời khỏi phòng nhạc, cô quay lại nhìn chiếc đàn một lần nữa.
Sau đó, khi đến phòng làm việc, Thường Khê vừa bước vào đã bị choáng ngợp bởi không gian rộng rãi và một bức tường đầy sách.
Chưa kể bàn làm việc và ghế ngồi trông rất đắt tiền.
Cửa sổ phòng làm việc là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cảnh quan bên ngoài đặc biệt đẹp, Thường Khê không thể không đi đến cửa sổ và ngắm nhìn ra ngoài.
Lúc này, Minh Tình vừa đẩy cửa trượt trong phòng làm việc vừa hỏi Giang Miên: “Miên Miên, trong phòng làm việc còn có phòng trong à?”
Lời vừa dứt, cô đã đứng sững lại ở cửa.
Giang Miên trả lời thật thà: “Có thể coi là vậy? Nhưng căn phòng này cũng có cửa riêng, tớ chưa từng vào, không biết bên trong như thế nào.”
Minh Tình quay sang nhìn cô nói: “Cậu qua đây xem là biết liền.”
Giang Miên tò mò bước qua, Thường Khê cũng hiếu kỳ đi theo.
Sau đó, Giang Miên đứng sững lại.
Thường Khê ngạc nhiên kêu lên: “Trời ơi! Miên Miên, đây là phòng làm việc của cậu sao? Thật tuyệt vời!”
Căn phòng này có bàn làm việc và ghế để vẽ, có cả bàn làm việc để làm trang sức của cô, thậm chí còn có đủ mọi công cụ và thiết bị cần thiết.
Giang Miên hoàn toàn không biết rằng nhà mình có một phòng làm việc riêng để cô sử dụng.
Cô rất ngạc nhiên và bị sốc.
Tần Phong đã chuẩn bị nó từ khi nào?
Ba cô gái tham quan một lượt trong căn phòng, sau đó đi ra bằng cánh cửa khác, ra hành lang.
Sau đó Thường Khê nhìn thấy các bản vẽ của Giang Miên, cô không khỏi thắc mắc: “Miên Miên, bộ sưu tập đồ án tốt nghiệp của cậu đã được quyết định rồi mà? Bản vẽ cũng đã hoàn thành từ lâu, sao lại đột nhiên vẽ thêm cái mới?”
Giang Miên đáp: “Tớ có ý tưởng mới, chủ đề trước đó tớ đã bác bỏ rồi.”
“À? Thế những bản vẽ trang sức mà cậu đã thiết kế thì sao? Sau này cậu có làm chúng thành trang sức không?” Thường Khê thắc mắc.
Giang Miên cười đáp: “Có chứ, sau này khi rảnh tớ sẽ làm, nhưng bây giờ thì đồ án tốt nghiệp vẫn quan trọng hơn.”
Cô nhận lại đống bản vẽ từ tay Thường Khê, cẩn thận xem qua từng tờ một.
Bỗng nhiên, tay Giang Miên khựng lại.
Không đúng lắm.
Cô nhớ mình đã vẽ một bức phác thảo Tần Phong đang bơi, nhưng bây giờ không thấy đâu.
Ký ức của Giang Miên có chút hỗn loạn, cô không nhớ rõ mình đã để bức phác thảo đó cùng với những bản thiết kế này hay chưa.
Giang Miên không chắc chắn lắm, có phải cô đã tiện tay đặt bức phác thảo đó ở chỗ nào khác không?
Hoặc... có thể dì Mạnh đã nhầm nó là rác và vứt đi rồi?
Đúng lúc đó, Tần Phong lên tầng gọi các cô xuống ăn cơm, Giang Miên liền thuận miệng hỏi: “Anh có thấy một bức phác thảo em vẽ đâu không?”
Tần Phong tỏ vẻ mơ hồ, làm như không biết gì: “Bức phác thảo nào? Có phải là bản thiết kế trang sức của em không?”
Giang Miên lắc đầu, vô thức giấu giếm chút ít: “Không phải bản thiết kế trang sức, chỉ là... một bức phác thảo em vẽ thôi.”
Tần Phong tỏ ra tự nhiên, trả lời thản nhiên: “Anh không thấy, anh chỉ thấy mấy bản thiết kế của em thôi.”
Sau đó, anh lén lút hỏi: “Bức vẽ đó có quan trọng với em không?”
Giang Miên nói: “Không quan trọng lắm, chỉ là em tiện tay vẽ bừa thôi.”
Tần Phong: “…”
Trước khi ăn cơm, Tần Phong lấy một chai rượu mạnh từ tủ rượu, rồi đưa cho các cô gái một chai rượu vang.
Giang Miên nhắc anh: “Đừng để họ uống nhiều quá, lát nữa còn phải lái xe.”
Thường Khê vui vẻ nói: “Tớ không lái xe, tớ có thể uống!”
Minh Tình cũng nói: “Không sao đâu Miên, uống rồi thì gọi dịch vụ lái xe hộ là được.”
Hai người đàn ông cũng gật đầu tán thành.
Thấy mọi người hào hứng như vậy, Giang Miên không ngăn cản nữa.
Tùy Ngộ Thanh nhận chai rượu mạnh từ Tần Phong, mở nắp và bắt đầu rót rượu.
Giang Triết đổ rượu vang vào bình decanter, nhìn Thường Khê đang háo hức chờ rượu, anh nói với họ: “Rượu mà Tùy Ngộ Thanh rót mạnh quá, không hợp với các em, các em uống rượu vang đi.”
Vừa dứt lời, Tần Phong đã mang một ly sữa ấm đến, đặt bên cạnh Giang Miên.
Tùy Ngộ Thanh thấy vậy, cười khẩy: “Mọi người đều uống rượu, cậu lại mang sữa đến thì hơi quá đáng rồi đấy?”
Tần Phong cười mỉm: “Giang Giang dạo này không khỏe, không uống đồ lạnh được, tha cho cô ấy đi.”
Giang Miên cũng vừa định giải thích, Tùy Ngộ Thanh đã cười tinh nghịch: “Tha cho cô ấy cũng được, nhưng lát nữa chơi trò chơi, cậu phải chịu phạt thay cô ấy.”
Tần Phong không còn cách nào khác, đành đồng ý: “Được, vợ tôi thua thì tính vào tôi.”
Bữa cơm của dì Mạnh làm rất thịnh soạn, Thường Khê đặc biệt thích, ăn một cách chăm chú.
Giang Triết thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái, mỗi lần đều thấy cô gái trông như một “sweet girl” này đang ăn uống say sưa, thực sự là một cô bé háu ăn.
Anh cúi đầu cười trộm, tâm trạng vui vẻ, ăn uống cũng ngon miệng hơn.
Minh Tình kiểm soát chế độ ăn uống, chỉ ăn no khoảng bảy phần rồi dừng lại, sau đó chậm rãi nhâm nhi rượu.
Khi bữa tối gần kết thúc, mọi người cầm ly rượu di chuyển sang khu vực sofa, quây quần quanh bàn trà.
Tùy Ngộ Thanh và Minh Tình ngồi đối diện nhau, mỗi người một bên sofa đơn, ở ghế dài giữa, từ trái sang phải là Tần Phong, Giang Miên, Thường Khê, và Giang Triết.
Tùy Ngộ Thanh bên cạnh Giang Triết hỏi: “Có ý tưởng nào hay không? Chơi trò gì đây?”
Thường Khê đã hơi say giơ cao ly rượu: “Tớ biết! Gần đây tớ mới biết một trò, gọi là ‘Ba chữ’.”
“Ba chữ?” Giang Miên ngơ ngác hỏi: “Trò gì vậy?”
Tùy Ngộ Thanh, người rất thạo trò chơi, giải thích: “Trò này là một người nói ba chữ cho người bên cạnh, người đó có thể chọn truyền câu nói này tiếp hoặc xoay sang nói ba chữ khác với người vừa nói, rất đơn giản.”
“Ví dụ, tớ nói với Giang Triết ‘Đi uống đi’, Giang Triết muốn truyền tiếp thì sẽ nói với Thường Khê ‘Đi uống đi’, nếu không muốn thì có thể quay lại nói với tớ ‘Không đi đâu’, đại khái là như thế.”
Giang Miên nghe hiểu, gật đầu, cười nhẹ: “Nghe cũng thú vị đấy, chơi thử đi, bắt đầu từ ai đây?”
Tùy Ngộ Thanh giơ tay lên, ra hiệu mời Minh Tình: “Ladies first.”
Minh Tình nhướn mày, quay sang nói với Tần Phong: “Dễ thôi mà.”
Câu nói này truyền đến Giang Triết, bị anh chặn lại bằng câu: “Vui không?”
Khi Giang Miên truyền câu “Vui không?” cho Tần Phong, anh không tiếp tục truyền mà quay sang Giang Miên nói: “Rất vui.”
Giang Miên lại truyền lại câu đó.
Đến lượt Tùy Ngộ Thanh, anh không truyền tiếp mà quay sang nhìn Tần Phong một cái, rồi cười hỏi Giang Triết: “Thích không?”
Câu hỏi này lại truyền lại đến Tần Phong.
Ngay sau đó, Tần Phong đột nhiên nói với Giang Miên: “Thích em.”
Giang Miên bị bất ngờ, sững sờ một lúc.
Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh chứa đầy ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm và dịu dàng.
Khiến người ta không thể phân biệt được câu nói này anh nghiêm túc đến mức nào, và đùa giỡn bao nhiêu.
Giang Miên lòng rối bời, quên mất phải truyền câu tiếp theo, cũng không nói ra ba chữ mới.
“A! Miên Miên, cậu thua rồi!” Thường Khê cười khúc khích: “Để chồng cậu chịu phạt thay cậu nhé!”
Giang Miên vội thu lại ánh mắt, khuôn mặt cô ửng hồng, cố gắng giữ bình tĩnh, cười nhẹ để che giấu sự bối rối.
Tần Phong vui vẻ nhận lấy ly rượu mạnh mà Tùy Ngộ Thanh rót đầy cho anh, uống một hơi cạn sạch.
Khi Tần Phong ngửa cổ uống rượu, Giang Miên hơi lo lắng nhìn anh.
Yết hầu của Tần Phong không ngừng chuyển động lên xuống, trông vô cùng hấp dẫn.
Cô vội vã dời ánh mắt, chậm rãi chớp mắt.
Nhưng câu nói “Thích em” mà anh vừa thốt ra vẫn vang vọng bên tai cô, không thể nào tan biến.
Vì ngày mai là thứ Hai, mọi người đều phải đi làm hoặc đi học, nên sáu người cũng không chơi đến quá khuya.
Tần Phong gọi dịch vụ lái xe hộ cho ba người bạn đến bằng ô tô, còn khi Giang Miên định để tài xế nhà đưa Thường Khê về trường, Giang Triết bất ngờ lên tiếng hỏi Thường Khê: “Thường Khê, em có muốn ngồi xe anh về trường không? Trên đường về nhà anh cũng đi qua Đại học Tân Hải.”
Tùy Ngộ Thanh liếc Giang Triết với ánh mắt đầy ẩn ý, cười khẩy.
Cái gì mà trên đường chứ, đường về nhà cậu ta đi ngược hướng hoàn toàn mà.
Thường Khê ngạc nhiên, chớp chớp mắt, rồi mỉm cười đồng ý: “Được thôi, vậy thì làm phiền anh nhé!”
Minh Tình vốn định hỏi Thường Khê có muốn đi chung xe của mình không, nhưng không ngờ có người nhanh chân hơn.
Nghe lời của Giang Triết, Minh Tình chỉ nhướng mày cười mà không nói gì thêm.
Sau khi mọi người rời đi, Giang Miên và Tần Phong liền lên lầu.
Cả hai lần lượt đi tắm, rồi lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, Giang Miên ôm lấy thú nhồi bông hình thỏ, tò mò hỏi Tần Phong: “Anh chuẩn bị phòng làm việc cho em ở nhà từ khi nào vậy?”
Tần Phong, người đã uống khá nhiều rượu, bật cười, thành thật nói: “Từ lúc biết mình sẽ kết hôn với em.”
Giang Miên lập tức kinh ngạc hơn.
Không ngờ lại sớm như vậy.
Ngay sau đó, Tần Phong ngạc nhiên hỏi: “Em mới biết nhà mình có phòng làm việc dành cho em tối nay thôi sao?”
Anh tưởng cô đã biết rồi, dù sao đây cũng là ngôi nhà mới của cô, cũng được coi là phòng tân hôn, có thời gian thì cô cũng sẽ tìm hiểu xem nhà có những phòng nào.
Nhưng bây giờ, có vẻ như cô hoàn toàn không hề tìm hiểu, hoặc là chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu.
Cách cô đối xử với ngôi nhà này cũng giống như cách cô đối xử với anh, không có chút tò mò nào.
Chỉ khi không để tâm, người ta mới không tò mò.
Tần Phong không đợi Giang Miên trả lời, đã nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đi thăm quan kỹ ngôi nhà…”
Chưa kịp dứt lời, Giang Miên đã vội vàng từ chối: “Không cần đâu, hôm nay em đã đi thăm quan rồi.”
“Ngủ thôi, chúc anh ngủ ngon.” Cô nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tần Phong âm thầm thở dài, nhẹ nhàng đáp lại: “Ngủ ngon nhé, vợ yêu.”
Trong năm ngày tiếp theo, mỗi buổi sáng Giang Miên đều thức dậy trong vòng tay của Tần Phong.
Mỗi sáng, con thú nhồi bông hình thỏ mà cô ôm ngủ tối qua đều nằm dưới sàn bên cạnh cô.
Giang Miên trước đây không hề biết mình ngủ không yên như vậy.
Chẳng lẽ là do có người chia sẻ một nửa chiếc giường?
Không gian ngủ của cô nhỏ hơn, nên con thú nhồi bông bị cô đẩy xuống giường trong lúc ngủ?
Có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất.
Sáng thứ Bảy, sau khi ăn sáng, Giang Miên và Tần Phong xuất phát đi chụp ảnh cưới.
Khi Giang Miên thay xong váy cưới và được chuyên gia trang điểm trang điểm, làm tóc xong, bước ra khỏi xe, Tần Phong đang xem phong cách cụ thể của bộ ảnh cưới mà họ sẽ chụp hôm nay.
Anh đeo kính gọng vàng, mặc bộ vest đen, tóc được vuốt ngược một cách chỉn chu, trông đặc biệt quý phái, kín đáo nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Giang Miên nhẹ nhàng nâng váy, hai nhân viên nữ hỗ trợ cô kéo đuôi váy, dẫn cô đến trước mặt Tần Phong.
Nhiếp ảnh gia thấy cô dâu đã đến, liền cười nói: “Cô dâu cũng nên xem qua những bức ảnh mẫu này, đều là tôi đặc biệt chọn cho hai người, rất có cảm giác lãng mạn, chụp lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Ngay sau đó, Giang Miên nhìn thấy bức ảnh mẫu mà Tần Phong vừa lật đến, cô lập tức mở to mắt, đứng sững tại chỗ.
Trong bức ảnh cưới, chú rể và cô dâu đang ôm hôn say đắm, vừa thân mật vừa gợi cảm.
Vậy… cô và Tần Phong cũng phải hôn nhau sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.