Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu

Chương 6: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (6)

Hồ Dương

29/09/2023

Việc trao đổi vở ghi chép vẫn cứ tiếp diễn, khoản tiền đầu tư của Tông Khuyết cũng luôn không ngừng tăng trưởng, sự thật chứng minh tầm nhìn và vận may của hắn đều rất tốt, đầu tư ngắn hạn tuy rủi ro cao, lại có thể quay vòng vốn nhanh.

Lúc điểm thấp thì mua vào, đến khi điểm cao lại bán ra, ăn chênh lệch ở giữa.

[Ký chủ, không trả nợ trước à?] 1314 thấy hắn đầu tư gần sạch số tiền, bèn hỏi.

[Tiền lời giai đoạn này không tệ.] Tông Khuyết rời khỏi góc quán net, nói.

Việc đầu tư này không chỉ dựa vào tầm nhìn mà còn phải trông vào thời điểm, nhân lúc tiền lời không tệ thì nên tận dụng, tích lũy tiền vốn là mục tiêu trước mắt của hắn, một khi bỏ lỡ cơ hội, có khi hắn phải lao tâm tốn sức gấp mấy lần bây giờ.

Lúc ra khỏi tiệm net, sắc trời đã tối đen, Tông Khuyết chuyển tàu điện ngầm, lại ngồi xe buýt, đi dọc theo đường lớn hơn mười phút, mới rẽ vào một con ngõ nhỏ có vẻ cũ kỹ.

Gạch lát đường từng mới tinh nay đã vỡ vụn khá nhiều, thậm chí còn lồi lõm cát sỏi lầy lội nhưng không ai tu sửa, ngõ nhỏ rất sâu, đèn đường cũng không rọi vào được hết, chỉ khi có xe chạy vào mới có thể chiếu sáng đoạn đường phía trước.

Xe chạy vào sân trong, đèn xe tắt đi, Tông Khuyết giơ di động đã được mở đèn flash lên, bước thấp bước cao đi về phía trước, khi đi đến trước cánh cửa nằm sâu bên trong nhất, nghe thấy vài tiếng giày không ngừng ma sát với cát sỏi, nhìn thấy tàn thuốc lập lòe trong bóng đêm.

Đèn flash chuyển hướng, một người bước ra từ chỗ rẽ, một tay đút túi quần, một tay vô thức giơ lên che đi ánh đèn: "Mẹ nó đừng rọi nữa, sắp mù mắt bố mày rồi."

Người nọ nhuộm đầu vàng chóe, bên trên còn móc light vài màu khác, theo phía sau gã còn có vài thanh niên thoạt nhìn cũng lưu manh y hệt gã.

Ánh đèn flash rọi chếch đi, Tông Khuyết nhìn mấy người trước mặt từng thường xuyên đi quậy phá cùng nguyên thân, hỏi: "Chuyện gì?"

"Xem ra mày cũng không bị gì, ê, lần này tốn hết bao nhiêu tiền hả?" Tóc vàng ôm vai hắn, khó chịu nâng nâng bả vai, "Mày nói coi, mày cao như vậy làm gì, muốn thể hiện anh em thân thiết cũng thấy khó chịu nữa."

Tông Khuyết liếc nhìn cánh tay gã khoác lên vai mình, lại đưa mắt nhìn về phía gã hỏi: "Tới xem tôi chết chưa à?"

Tóc vàng đối diện ánh mắt hắn, đột nhiên siết chặt vai hắn nói: "Đừng nói khó nghe vậy chứ, tụi tao hỏi thăm hết rồi, gần đây mày toàn trọ ở trường, trong trường rất thuận buồm xuôi gió, mày còn đội nón như này là sao?"

"Sau đầu thủng một lỗ, may mấy mũi." Tông Khuyết nhìn thẳng gã nói, "Lúc tỉnh lại thì mấy thứ có giá trị trên người đều bị trộm đi cả."

"Vậy chắc chắn là đám học sinh làm!" Tóc vàng đối diện với ánh mắt âm u của hắn, cảm thấy tim có hơi phát lạnh, đưa tay rút lấy di động trong tay hắn, "Chiếc di động này của mày không tệ."

"Đồ mướn." Tông Khuyết siết chặt di động, nhìn gã nói: "Anh Lữ, từng nghe câu ông vua cũng thua thằng liều chưa?"

"Có ý gì?" Tóc vàng liếm môi hỏi.

"Chuyện hôm đó nếu tôi báo cảnh sát, anh cảm thấy anh sẽ thế nào?"

Trước đây lúc hắn ra ngoài chụp ảnh đều chọn cảnh ở vùng thôn quê, gặp phải mấy người không tuân theo phép tắc cũng rất bình thường, có thể dùng tiền giải quyết thì cũng không sao, nhưng gặp phải bọn rải đinh chặn đường, nhấn chân ga tông luôn cũng có.

Sau lưng đám người này không có thế lực gì, toàn đi vơ vét tiền ăn của học sinh, nhưng cũng khá khó chơi.

Bọn chúng tìm hắn xác nhận tình huống là chuyện tất nhiên, chỉ là nhanh hơn dự đoán một ít.

Mà đối với người như vậy, chỉ có thể càng ngang ngược hơn, mà không thể làm bạn, như vậy thì sau này mới yên ổn được chút.

"Đệch, cũng đâu phải tao đập đầu mày, báo cảnh sát thì cùng nhau vào tù thôi." Tóc vàng nhún vai nói.



"Vậy thì cùng vào tù đi." Tông Khuyết bình tĩnh nhìn gã nói, "Tôi trắng tay, cũng không muốn sống nữa, anh thì sao?"

Những lời này nương theo cơn gió lạnh ban đêm, thật sự có chút ớn lạnh, trong lòng những kẻ khác đều không yên.

"Mày dọa ai đấy?" Một người phía sau ném tàn thuốc nói, "Mày nghĩ tao sẽ bị dọa à?!"

"Đúng thế!" Một người khác phụ họa.

"Tới đây thử xem." Tông Khuyết tiện tay nhét di động vào túi áo, ánh tàn thuốc chưa tắt miễn cưỡng chiếu sáng khu vực này.

Tóc vàng vô thức đề phòng, lại bị cánh tay đột nhiên duỗi tới túm lấy cổ, trực tiếp đóng lên trên tường, cánh tay siết chặt cổ khiến gã không thể hô hấp, gã chỉ có thể liều mạng giãy giụa, cánh tay kia lại không hề nhúc nhích, làm gã giãy đến đỏ mặt tía tai: "Buông... ra...."

Ánh sáng di động khác rọi lại đây, trong tầm mắt mông lung, tóc vàng gần như không thấy rõ được mặt đối phương nhưng lại nhìn rõ ánh mắt đối phương, nơi đó không hề có chút nhút nhát hay do dự: "Bọn mày còn không qua đây... làm..."

Những người khác cuống quýt muốn chạy tới, nháy mắt tay Tông Khuyết siết càng chặt hơn, thậm chí làm chân tóc vàng hơi lơ lửng: "Đừng tới đây, nếu anh muốn chết, vậy chết chùm đi."

Hắn là người từng chết không chỉ một lần, bất luận là chôn thây trong cát vàng hay là sinh lão bệnh tử bình thường, hắn đều trải qua khoảnh khắc sinh mệnh tiêu tan kia, vậy nên trời sinh hắn sẽ thiếu đi vài phần sợ sệt.

Mấy người khác ngừng tại chỗ khẩn trương nói: "Mày đừng kích động!"

Tuy rằng bọn chúng thường xuyên đánh nhau, nhưng thật sự không có ý định giết người, nếu không sẽ bị xử bắn.

"Tao... Tao muốn sống..." Tóc vàng vừa dứt lời, cánh tay siết cổ gã buông lỏng ra.

Gần như trong nháy mắt, gã quỵ xuống đất, nắm yết hầu liều mạng ho, cứ như muốn ho ra cả phổi, toàn thân không ngừng run rẩy.

Quá đáng sợ, quá đáng sợ, vừa rồi trước mắt gã đều đã bắt đầu tối đen, đối phương thật sự muốn giết gã.

"Lăn lộn ngoài đường, chẳng qua là muốn lấy tiền, đừng dồn kẻ khác vào đường cùng." Tông Khuyết phất cánh tay, lấy từ trong túi ra hai tờ tiền, ngồi xổm xuống đưa tiền qua.

Tóc vàng nhìn hành động của hắn thì vô thức giật mình, tơ máu đong đầy trong mắt: "Làm... Làm gì đấy?"

"Phí giải tán, tôi không muốn truy cứu chuyện lúc trước là ai đánh tôi, sau này cách tôi xa chút, bằng không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu." Tông Khuyết giật giật ngón tay nói.

Hai tờ tiền nhẹ nhàng lay động, tóc vàng thở phì phò xong, được người khác nâng dậy: "Được, giải tán thì giải tán!"

Đám người dẫn nhau rời đi, trong không khí còn lưu lại mùi thuốc lá rẻ tiền, đèn trong nhà xuyên qua khe cửa rọi đến, một giọng nói già nua hiền lành truyền ra, chỉ là chứa vài phần cảnh giác: "Ai vậy? Ai ở bên ngoài?"

"Cháu." Tông Khuyết lên tiếng.

"Thằng Khuyết à, tới liền." Trong giọng nói già nua kia mang theo chút vui mừng.

[Ký chủ, trong lòng phải có kính sợ đối với sinh mệnh, mỗi một sinh mệnh trưởng thành đều cần tiêu tốn tinh lực rất lớn, phải quý trọng sinh mệnh của mình, cũng phải quý trọng sinh mệnh người khác, không thể tùy tiện chết chung với kẻ khác, nếu không sẽ bị xử phạt rất nặng.] 1314 nói.

[Chỉ dọa bọn chúng thôi.] Tông Khuyết đáp, [Đức vua thua thằng liều, đứa ngang ngược sợ thằng không muốn sống mà.]

Tuy rằng ký chủ nói có lý, nhưng hệ thống vẫn rất lo, dù sao lúc vừa tìm được ký chủ, ký chủ cũng không có vẻ quá vui đối với sự xuất hiện của nó cùng việc có thể có được sinh mệnh lần nữa.



"Thằng Khuyết về nhà lúc nào vậy? Sao lại không gõ cửa?" Bà cụ cao tuổi với một mái tóc bạc trắng, tuy rằng híp mắt, thân thể thoạt nhìn trông rất thon gầy khỏe mạnh.

"Vừa về tới ạ." Tông Khuyết bước vào.

Bà cụ đóng cửa lại hỏi: "Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì để bà làm cho cháu?"

"Cháu ăn rồi, không cần đâu ạ." Tông Khuyết đi vòng qua đống đồ tạp nham trong nhà.

Ngôi nhà này cũng không lớn, trước và sau đều có một gian phòng, phía trước là phòng bếp, phía sau là phòng để ở, khác với những căn nhà nóc bằng thời nay, nóc nhà ở đây vẫn là mái ngói lợp lên, phía trên mọc đầy rêu xanh, mỗi khi trời mưa thì sẽ bị dột vào trong nhà.

Nghe nói căn nhà này do bậc cha chú xây nên, một ngôi nhà trong thành thị tấc đất tấc vàng như vậy lẽ ra sẽ rất có giá, nhưng nó nằm hơi xa trung tâm, kiểu như thôn trong thành, phải ngồi xe buýt rất lâu mới đến được đây không nói, toàn bộ căn nhà đều khá cũ nát, thậm chí có thể xếp vào hàng ngũ nhà xuống cấp, cho dù muốn bán cũng không ai mua.

Trong nhà chất đống đủ thứ bao tải, bên trong đựng chai lọ, còn có thùng giấy gấp buộc gọn gàng, cũng nhờ vào mấy thứ này, nguyên thân ở trường mới không đến mức chịu đói, cũng bởi vì đến tình trạng này, thân thích bị mượn tiền mới không đến chỗ bà cụ đòi nợ, mà chạy đi tìm cha Tông.

Ánh mắt Tông Khuyết lướt qua, bà cụ có hơi sợ sệt chà tay lên vạt áo nói: "Mấy thứ này mai là bán rồi, không bẩn, lúc bà nhặt chúng đã lau sạch cả."

"Vâng." Tông Khuyết đi vào căn phòng phía sau nói: "Cháu đi làm bài tập trước đây ạ."

Quả thật không bẩn, tuy rằng trong nhà chất không ít thứ, nhưng không có mùi lạ gì, ngược lại là dây nho quấn trên dây thép kia đang mọc lá mới xanh um tươi tốt, trông bừng bừng sức sống.

Chậu hoa trong nhà trồng một ít cây con rau củ, tuy rằng đồ đạc đều cũ kỹ, vải vóc cũng hơi bạc màu, nhưng lại được quét tước rất sạch sẽ, quần áo trên người bà cụ cũng rất sạch sẽ, chỉ là đã rất cũ.

"Làm bài tập là tốt." Bà cụ nhớ tới gì đó bèn mò mẫm túi áo nói, "Tuần trước cháu không về nhà, tiền ăn cũng không lấy, bà không biết làm sao để đưa cho cháu."

Tiền lẻ được bọc trong chiếc khăn tay, từng tờ tiền được lấy ra, lúc Tông Khuyết nhận được tiền, dường như bên trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể.

"Về trường nhớ mua gì ăn ngon chút, đừng làm tình làm tội bản thân." Bà cụ nói.

"Bà nội cũng vậy nhé." Tông Khuyết nói.

"Được được, bà cũng không ăn được bao nhiêu." Dưới ánh đèn, nét mừng vui trong mắt bà cụ dường như còn hàm chứa chút long lanh ướt át, thúc giục hắn: "Mau làm bài tập đi, bà không quấy rầy cháu nữa."

"Vâng." Tông Khuyết vào phòng, mở đèn bàn lên ngồi ở bàn học có hơi cũ.

Lúc còn sống, hắn và người nhà cũng không quá thân thiết, chỉ là việc ăn, mặc, ở, đi lại chưa từng để người trong nhà thiếu thốn, cho dù có người nói hắn máu lạnh, cũng bị cha mẹ hắn phản bác.

Chuyện hắn làm cũng không tính là quá tốt, mà hành vi của nguyên thân hẳn bị coi là ác ôn.

Những đồng tiền vất vả kiếm được kia đều bị tên đó ném vào tiệm net và khu vui chơi, hơn nữa một mặt ghét bỏ nguồn gốc của số tiền kia, một mặt lại mặc sức bóc lột.

[Ký chủ, cậu xem bà cụ sống khổ như vậy vấn rất yêu quý sinh mệnh.] Hệ thống tận tình khuyên bảo, sợ ký chủ lầm đường lạc lối.

[Xử phạt rất nặng mà cậu nói ban nãy là gì?] Tông Khuyết hỏi.

[Coi thường sinh mệnh bản thân không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ, còn bị khấu trừ tinh tệ.] Hệ thống nghiêm túc nói, [Kẻ coi thường quy tắc thế giới, tùy ý săn giết sinh mệnh người khác sẽ bị coi như bug.]

Bug sẽ do hệ thống dọn dẹp trước, nếu vượt quá năng lực của hệ thống thì sẽ bị xếp vào nhiệm vụ của tổ chém giết, cho dù có thể dựa vào lực lượng của mình rời khỏi tiểu thế giới cũng sẽ bị tổ chém giết thanh trừ hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook