Chương 51: Đại kết cục 2
Phúc Lộc Hoàn Tử
17/03/2021
Bà và Ngụy Thuận Lễ ầm ĩ mấy năm, nhưng khi người vợ trước qua đời, ông ấy cũng lao lực quá độ, chuyện trong nhà, chuyện công ty, chuyện tài sản và quyền cổ phần của người vợ trước… tất cả đều đợi ông xử lý, mái tóc cũng nhanh chóng bạc đi nhiều, cũng không muốn ầm ĩ với bà nữa. Ngụy Thiệu Viễn từ nhỏ vẫn luôn ở cùng mẹ, cùng cha thì gặp mặt thì ít xa cách thì nhiều. Về sau sức khỏe giảm sút phải uống thuốc, cơ thể cũng dần dần nặng, bản thân cũng dần tự ti, Thành Tố Linh không muốn ở trong nước phí sức nữa, dẫn anh đi Mỹ nương tựa cậu, đổi một môi trường mới một lần nữa làm lại cuộc đời.
Bà bởi vì thẻ xanh mà kết hôn với người bản địa, cuộc hôn nhân vội vã này lại vô tình mang đến hạnh phúc đã đánh mất của bà, sau khi con lớn vẫn thường cùng chồng đi du lịch, như muốn cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ, không muốn qua lại với người Ngụy gia nữa.
Ngụy Thuận Lễ cũng đã nhiều lần sang Mỹ, chủ động chi trả học phí và phí sinh hoạt cho Ngụy Thiệu Viễn, thậm chí còn muốn trợ giúp tiền mua nhà cho vợ chồng Thành Tố Linh, nhưng vẫn không có cách nào mang người đẹp về nhà, mỗi lần đều là buồn bã mà về. Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Ngụy Thiệu Viễn cũng cảm thấy mẹ mình quá tuyệt tình, bây giờ đã có thể hiểu được bà___ nếu đã không cách nào hồi đáp lại tình cảm của đối phương thì không được để đối phương ảo tưởng, điều này đối với đôi bên đều không có gì tốt.
Đã từng nghĩ sẽ không bao giờ cùng ngồi chung một bàn, cùng ăn một bữa cơm với người mình yêu cả đời nữa, hôm nay bà ấy thoải mái để Ngụy Thuận Lễ tham gia kế hoạch chỉ có hai mẹ con, chứng minh trước khi về đây bà đã nguôi giận với ông, thậm chí là nghe theo yêu cầu của ông mới về nước.
Nếu như là vì chuyện khác, cho dù nhà họ Ngụy có yêu cầu gì, bà đều sẽ không đáp ứng, nhưng chuyện này có liên quan đến con trai độc nhất của mình, đó lại là vấn đề khác nữa.
Ngụy Thiệu Viễn đã qua tuổi cần phải phụ thuộc người khác, sự nghiệp thành công, sức khỏe dồi dào, tự đánh giá bản thân mình không có vấn đề gì để mẹ vượt biển Thái Bình Dương can thiệp và giúp đỡ, ngoại trừ chuyện hôn nhân đại sự. Ba của anh hẳn là đã biết chuyện giữa anh và Trí Trí, nên liền mời mẹ của anh đến để cứu viện, hai người nhiều năm không chung quan điểm, lần này trở về vì chuyện của anh mà cùng nhau đứng chung một chiến tuyến.
Trước đó bà nội gọi điện thoại cho anh, hẳn là cảnh báo cho anh biết để anh có tâm lý chuẩn bị. Nhưng anh chưa đánh giá được “biến số” là mẹ mình, bây giờ xem ra sẽ là một trận đánh ác liệt.
Ngụy Thiệu Viễn vừa dặn dò thư ký đặt bàn ở nhà hàng Ý, vừa gọi điện thoại cho Trí Trí, nhưng tiếc rằng không ai nghe máy.
Anh không muốn bất ngờ gọi cô đến gặp ba mẹ, chỉ là muốn cảnh báo trước với cô, lỡ như ba mẹ phái người đến nói gì với cô, nhất định cô không cần để ý.
Trước khi cô bị ảnh hưởng, anh phải tự làm rõ ràng mọi chuyện, ba mẹ có phản đối anh và Trí Trí không sau đó mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.
Anh đã lâu không cảm thấy như mình đi trêи lớp băng mỏng, cho dù đưa ra thị trường công ty non trẻ như vậy, cho dù rắc rối của nội bộ tập đoàn Ngụy thị lan đến anh, cho dù đối mặt với kẻ thù hung hãn như Hướng Đông Lãnh, anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Bây giờ anh chỉ đang ngồi với ba mẹ ruột của mình trong bữa ăn gia đình, ba người vẫn ngồi chiếm ba mặt của bàn, cách nhau một khoảng không mấy thân mật, anh vẫn cảm thấy rằng mỗi câu nói và mỗi biểu hiện đều phải thận trọng.
Cảm giác này thật sự rất lạ, từ trước đến nay anh rất hy vọng được ngồi trò chuyện vui vẻ với ba mẹ mình, bây giờ có cơ hội, nó hoàn toàn không phải là cảm giác mà anh tưởng tượng.
Thành Tố Linh xé bánh mì, chấm vào nước sốt, vừa ăn vừa nói: “Vậy, cô gái mà con đang sống cùng là bạn gái cũ của A Sung sao? Nó bây giờ tên là Chung Doãn, hình như là một ngôi sao lớn. Mẹ thấy quảng cáo của nó trêи máy bay. Cô gái này hẳn rất xinh đẹp, nếu không thì sao nó lại bị hấp dẫn chứ? “
Ngụy Thuận Lễ vẫn luôn nghiêm túc, ngồi đối diện nói: “Em tự hỏi nó.”
Ngụy Thiệu Viễn ngược lại rất thong thả: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi, cô ấy trong mắt con rất đẹp, nhưng rất khác so với mẹ. Cô ấy cũng không phải bạn gái của A Sung. Bọn họ quen biết nhau là do con, chỉ là mối quan hệ công việc và bạn bè bình thường thôi ạ.”
“Vậy không phải giống như con trước kia làm bạn với đôi vợ chồng Hướng Đông Lãnh sao? Cũng nhờ con bọn họ mới quen biết nhau, sau đó hắn ta ngược đãi vợ mình rồi được con cứu, cô gái đó tên…”
“Chung Hướng Vãn.”
“Đúng, Chung Hướng Vãn, cô ấy bây giờ vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn ạ, là người quản lý xuất sắc, Chung Doãn thuộc quyền quản lý của cô ấy.”
Thành Tố Linh gật đầu: “Mẹ thấy cô gái đó rất đẹp, chuyên môn cũng rất được, lúc đó mẹ có hỏi con, có phải là thích người ta rồi mới giấu đi không, con nói không phải. Lần này trở về mẹ nghe ba con nói, tên Hướng Đông Lãnh kia đánh tới cửa, bị con đuổi trở về Mỹ, con còn nói đối với người ta không có ý gì nữa không, hay con lại nói do tình nghĩa bạn bè nên mới giúp?”
“Không sai ạ.”
“Vậy con là thích làm việc thiện, hay là con thương hương tiếc ngọc đây? Phí tâm tư cho những cô gái gặp chuyện khó khăn, đối với con như vậy là tình yêu sao?”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ.”, Ngụy Thiệu Viễn kiên nhẫn giải thích, “Con đối với Trí Trí là thật lòng. Thực sự chuyện Hướng Đông Lãnh trở về, có một phần là vì cô ấy, nhưng con là vì thích cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy, mới dùng thủ đoạn đi đối phó với người khác, mối quan hệ nhân quả này không phải ngược lại.”
“Đợi chút, con nói con bé đó tên là gì? Sao cái tên này lại nghe quen tai như vậy.”
“Trí Trí, cô ấy cùng họ Giang với mẹ mình, họ tên là Giang Trí Trí.”
Thành Tố Linh sững sờ buông nĩa, vỗ bàn nói: “Con nói cô gái đó tên gì?!”
Ngụy Thuận Lễ ngồi một bên thong thả uống cà phê, dường như đang chờ đợi giây phút này.
Ngụy Thiệu Viễn không lên tiếng, anh biết bà ấy nghĩ cô là người như thế nào.
Thành Tố Linh cảm thấy tức giận như khi biết được Ngụy Thuận Lễ giấu mình chân tướng của vụ ly hôn, bây giờ con trai lớn rồi, thế nhưng lại giống như ba nó đều không thể tin tưởng được!
Bà trừng mắt giận dữ, nắm chặt lấy khăn trải bàn trắng tinh, dường như nếu không nhận được câu trả lời thỏa đáng sẽ dùng sức lật đổ mọi thứ trêи bàn.
“Con còn chưa đủ khổ sao?”, bà kϊƈɦ động tới mức giọng phát run: “Con đã quên rằng mẹ con hai người đó năm ấy đã tính toán con như thế nào, ruồng bỏ con như thế nào sao? Không dễ dàng gì mới ly hôn, bây giờ lại muốn đi vào vết xe đổ nữa sao? Cô ta cho con ăn cái gì mà con lại tin tưởng nó như vậy!”
Ngụy Thiệu Viễn vẫn không lên tiếng, anh vốn là muốn nói ra chuyện anh và Trí Trí chưa ly hôn, về mặt pháp luật vẫn luôn là vợ chồng, nhưng xét thấy tình huống hiện tại, vẫn là không nên nói thì hơn.
Thành Tố Linh quay đầu trừng mắt với Ngụy Thuận Lễ: “Nhìn thấy rồi chứ? Con trai ông giống ông như đúc. Chỉ cần chuyện nó quyết định, dù hỏi thế nào cũng đều không trả lời. Không mở miệng là được phải không, như thế thì giải quyết được chuyện gì cơ chứ?”
Ngụy Thiệu Lễ bất đắc dĩ bĩu môi, tức giận với ông làm được gì cơ chứ, con trai là do bà ấy nuôi lớn. Nếu như ông có thể giải quyết được chuyện này, vậy thì xa xôi ngàn dặm gọi bà về cứu viện làm gì.
Kết quả là bữa cơm hiếm có của gia đình ba người là ra về trong không vui, thậm chí so với lúc trước còn căng thẳng hơn.
Nếu không phải Thành Tố Linh đắm chìm trong văn hóa phóng khoáng của Mỹ nhiều nằm, tốt xấu gì cũng muốn dành không gian riêng tư cho con trai thì tối đêm đó bà đã trực tiếp đến chỗ ở của anh đối đầu với mẹ con họ Giang rồi.
Thật là đau đầu.
Bạch Tuấn Kỳ gọi điện thoại đến báo Trí Trí đã về nhà rồi, để anh yên tâm, cô ấy cũng không biết chuyện mẹ anh đã về nước rồi.
Ngụy Thiệu Viễn về đến nhà, quả nhiên thấy Trí Trí đã về nhà trước, chỉ là không đợi anh, cũng không làm ổ trêи bàn bên cạnh, mà trực tiếp nằm lên giường, đắp mền rồi ngủ.
Anh khẽ thở dài, không gọi cô dậy, quay người đi lấy chai rượu trêи quầy rượu trong phòng khách, rót cho bản thân mình một ly.
Tập thể hình và kế hoạch ăn uống nghiêm khắc đã giúp anh tránh xa rượu, nhưng quả thật anh rất thích giấu rượu, tự mình mua, bạn bè tặng, anh đều giữ gìn thật tốt, bình thường chỉ lấy ra ngắm xem, hôm nay ngược lại lại muốn phóng túng uống một lần.
Tửu lượng anh không thấp, uống không say, câu nói mượn rượu giải sầu không hợp với anh, nhưng mùi rượu xộc vào não cũng khiến anh tỉnh táo hơn.
Kỳ thực tình huống ngày hôm nay anh sớm đã nghĩ đến, những thất bại từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua không ít hơn người bình thường, thậm chí còn nhiều hơn, rất rõ ràng nhiều việc phải trải qua thất bại mới đạt được sự thành công, quá thuận lợi thì lại không thiết thực.
Anh có thể hoàn không cần phải trả lời các nghi vấn của ba mẹ và gia đình, anh có thể tự mình lo liệu được cho Trí Trí, nhưng anh muốn suy xét đến cảm nhận của cô. Cô hiếu thảo với Giang Phức Lan, chứng minh được rằng quan niệm về gia đình của cô rất nặng, không thể không để ý đến suy nghĩ của người lớn. Hôn nhân, chính là sự kết hợp của hai gia đình, anh không thể mạo hiểm, không thể diễn ra tình huống mỗi khi hai bên gia đình gặp nhau đều có chuyện châm biếm trào phúng hay giương gươm bạt kiếm.
Anh uống cạn một ly rượu, quay đầu nhìn thấy người vừa nãy vẫn còn ngủ giờ đang bước đến, không mang dép, chỉ mang đôi vớ bước đi trêи sàn lạnh, giọng lúng túng nói: “Anh về rồi?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn dáng vẻ cô còn chưa tỉnh ngủ, ban nãy lòng tràn đầy phiền muộn trở về nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tâm vô tư của cô tâm tình liền có chút thả lỏng, vẫy tay với cô: “Trí Trí lại đây.”
Cô bước đến liền bị anh đặt lên đùi, để cô dựa vào trong ngực anh.
“Quản lý Bạch nói anh tìm em?”
“Sao em không mang dép đã bước ra rồi, chân có lạnh không?”
“Anh tìm em có chuyện gì không vậy?”
“Dạo này em dường như rất mệt, có chỗ nào không khỏe sao?”
Hai người nói qua nói lại dường như đều không cùng một chủ đề.
Trí Trí lúc nãy còn buồn ngủ giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, đứng dậy nói: “Vẫn ấm mà, em không lạnh, cũng không cảm thấy không khỏe, chỉ là gần đây có chút mệt, thời tiết thay đổi nhiều quá, tinh thần em không được tốt lắm, ngủ cũng không đủ nữa.”
“Vậy ngày mai anh đi với em đến bệnh viện khám nhé?”
“Không cần đâu, mấy ngày nay em đều ở bệnh viện cùng vài vị bác sĩ, họ cũng không nhìn ra em không khỏe chỗ nào.”
Ngụy Thiệu Viễn chau mày: “Là vì muốn thu thập tài liệu để viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo sao?”
“Ừm, em muốn viết nam chính là bác sĩ, còn nhớ không đó?”, nói đến tác phẩm mới đang chuẩn bị, Trí Trí liền thao thao bất tuyệt, kể những điều cô quan sát được trong bệnh viện cho anh nghe.
“Cố vấn của em là vị bác sĩ anh giới thiệu cho em trước đây sao?”, Ngụy Thiệu Viễn hỏi.
“Không phải, là mấy người chị Vãn họ giới thiệu cho em, lần trước Chung Doãn bị thương, anh ấy là bác sĩ điều trị chính, y thuật y đức đều rất tốt, khá thú vị cũng rất hài hước.”, Trí Trí có chút xấu hổ: “Em biết anh phí sức tìm cho em một chuyên gia, nhưng bác sĩ Tề trẻ hơn, càng dễ cho em ý tưởng về nhân vật hơn, anh sẽ không giận chứ?”
“Nếu như anh giận, em tính làm sao đây? Lại bồi thường cho anh sao?”
Nghĩ đến “bồi thường” lần trước, anh quả thực có chút mong đợi.
Trí Trí khẽ nhéo tai anh: “Anh nghĩ đẹp thật nhỉ!”
“Vậy làm cách nào đây?”
Cô suy nghĩ: “Hay là chúng ta mời vị bác sĩ chuyên gia đó ăn bữa cơm? Huyết áp mẹ em gần đây được kiểm soát rất tốt, cũng nên cảm ơn ngài ấy.”
“Chuyện này không cần, những gì nên làm anh sẽ làm. Chỉ cần…”
“Chỉ cần gì?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô: “Cuối tuần này em rảnh chứ? Chỉ cần ăn cơm với người nhà anh là được.
Bà bởi vì thẻ xanh mà kết hôn với người bản địa, cuộc hôn nhân vội vã này lại vô tình mang đến hạnh phúc đã đánh mất của bà, sau khi con lớn vẫn thường cùng chồng đi du lịch, như muốn cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ, không muốn qua lại với người Ngụy gia nữa.
Ngụy Thuận Lễ cũng đã nhiều lần sang Mỹ, chủ động chi trả học phí và phí sinh hoạt cho Ngụy Thiệu Viễn, thậm chí còn muốn trợ giúp tiền mua nhà cho vợ chồng Thành Tố Linh, nhưng vẫn không có cách nào mang người đẹp về nhà, mỗi lần đều là buồn bã mà về. Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Ngụy Thiệu Viễn cũng cảm thấy mẹ mình quá tuyệt tình, bây giờ đã có thể hiểu được bà___ nếu đã không cách nào hồi đáp lại tình cảm của đối phương thì không được để đối phương ảo tưởng, điều này đối với đôi bên đều không có gì tốt.
Đã từng nghĩ sẽ không bao giờ cùng ngồi chung một bàn, cùng ăn một bữa cơm với người mình yêu cả đời nữa, hôm nay bà ấy thoải mái để Ngụy Thuận Lễ tham gia kế hoạch chỉ có hai mẹ con, chứng minh trước khi về đây bà đã nguôi giận với ông, thậm chí là nghe theo yêu cầu của ông mới về nước.
Nếu như là vì chuyện khác, cho dù nhà họ Ngụy có yêu cầu gì, bà đều sẽ không đáp ứng, nhưng chuyện này có liên quan đến con trai độc nhất của mình, đó lại là vấn đề khác nữa.
Ngụy Thiệu Viễn đã qua tuổi cần phải phụ thuộc người khác, sự nghiệp thành công, sức khỏe dồi dào, tự đánh giá bản thân mình không có vấn đề gì để mẹ vượt biển Thái Bình Dương can thiệp và giúp đỡ, ngoại trừ chuyện hôn nhân đại sự. Ba của anh hẳn là đã biết chuyện giữa anh và Trí Trí, nên liền mời mẹ của anh đến để cứu viện, hai người nhiều năm không chung quan điểm, lần này trở về vì chuyện của anh mà cùng nhau đứng chung một chiến tuyến.
Trước đó bà nội gọi điện thoại cho anh, hẳn là cảnh báo cho anh biết để anh có tâm lý chuẩn bị. Nhưng anh chưa đánh giá được “biến số” là mẹ mình, bây giờ xem ra sẽ là một trận đánh ác liệt.
Ngụy Thiệu Viễn vừa dặn dò thư ký đặt bàn ở nhà hàng Ý, vừa gọi điện thoại cho Trí Trí, nhưng tiếc rằng không ai nghe máy.
Anh không muốn bất ngờ gọi cô đến gặp ba mẹ, chỉ là muốn cảnh báo trước với cô, lỡ như ba mẹ phái người đến nói gì với cô, nhất định cô không cần để ý.
Trước khi cô bị ảnh hưởng, anh phải tự làm rõ ràng mọi chuyện, ba mẹ có phản đối anh và Trí Trí không sau đó mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.
Anh đã lâu không cảm thấy như mình đi trêи lớp băng mỏng, cho dù đưa ra thị trường công ty non trẻ như vậy, cho dù rắc rối của nội bộ tập đoàn Ngụy thị lan đến anh, cho dù đối mặt với kẻ thù hung hãn như Hướng Đông Lãnh, anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Bây giờ anh chỉ đang ngồi với ba mẹ ruột của mình trong bữa ăn gia đình, ba người vẫn ngồi chiếm ba mặt của bàn, cách nhau một khoảng không mấy thân mật, anh vẫn cảm thấy rằng mỗi câu nói và mỗi biểu hiện đều phải thận trọng.
Cảm giác này thật sự rất lạ, từ trước đến nay anh rất hy vọng được ngồi trò chuyện vui vẻ với ba mẹ mình, bây giờ có cơ hội, nó hoàn toàn không phải là cảm giác mà anh tưởng tượng.
Thành Tố Linh xé bánh mì, chấm vào nước sốt, vừa ăn vừa nói: “Vậy, cô gái mà con đang sống cùng là bạn gái cũ của A Sung sao? Nó bây giờ tên là Chung Doãn, hình như là một ngôi sao lớn. Mẹ thấy quảng cáo của nó trêи máy bay. Cô gái này hẳn rất xinh đẹp, nếu không thì sao nó lại bị hấp dẫn chứ? “
Ngụy Thuận Lễ vẫn luôn nghiêm túc, ngồi đối diện nói: “Em tự hỏi nó.”
Ngụy Thiệu Viễn ngược lại rất thong thả: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi, cô ấy trong mắt con rất đẹp, nhưng rất khác so với mẹ. Cô ấy cũng không phải bạn gái của A Sung. Bọn họ quen biết nhau là do con, chỉ là mối quan hệ công việc và bạn bè bình thường thôi ạ.”
“Vậy không phải giống như con trước kia làm bạn với đôi vợ chồng Hướng Đông Lãnh sao? Cũng nhờ con bọn họ mới quen biết nhau, sau đó hắn ta ngược đãi vợ mình rồi được con cứu, cô gái đó tên…”
“Chung Hướng Vãn.”
“Đúng, Chung Hướng Vãn, cô ấy bây giờ vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn ạ, là người quản lý xuất sắc, Chung Doãn thuộc quyền quản lý của cô ấy.”
Thành Tố Linh gật đầu: “Mẹ thấy cô gái đó rất đẹp, chuyên môn cũng rất được, lúc đó mẹ có hỏi con, có phải là thích người ta rồi mới giấu đi không, con nói không phải. Lần này trở về mẹ nghe ba con nói, tên Hướng Đông Lãnh kia đánh tới cửa, bị con đuổi trở về Mỹ, con còn nói đối với người ta không có ý gì nữa không, hay con lại nói do tình nghĩa bạn bè nên mới giúp?”
“Không sai ạ.”
“Vậy con là thích làm việc thiện, hay là con thương hương tiếc ngọc đây? Phí tâm tư cho những cô gái gặp chuyện khó khăn, đối với con như vậy là tình yêu sao?”
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ.”, Ngụy Thiệu Viễn kiên nhẫn giải thích, “Con đối với Trí Trí là thật lòng. Thực sự chuyện Hướng Đông Lãnh trở về, có một phần là vì cô ấy, nhưng con là vì thích cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy, mới dùng thủ đoạn đi đối phó với người khác, mối quan hệ nhân quả này không phải ngược lại.”
“Đợi chút, con nói con bé đó tên là gì? Sao cái tên này lại nghe quen tai như vậy.”
“Trí Trí, cô ấy cùng họ Giang với mẹ mình, họ tên là Giang Trí Trí.”
Thành Tố Linh sững sờ buông nĩa, vỗ bàn nói: “Con nói cô gái đó tên gì?!”
Ngụy Thuận Lễ ngồi một bên thong thả uống cà phê, dường như đang chờ đợi giây phút này.
Ngụy Thiệu Viễn không lên tiếng, anh biết bà ấy nghĩ cô là người như thế nào.
Thành Tố Linh cảm thấy tức giận như khi biết được Ngụy Thuận Lễ giấu mình chân tướng của vụ ly hôn, bây giờ con trai lớn rồi, thế nhưng lại giống như ba nó đều không thể tin tưởng được!
Bà trừng mắt giận dữ, nắm chặt lấy khăn trải bàn trắng tinh, dường như nếu không nhận được câu trả lời thỏa đáng sẽ dùng sức lật đổ mọi thứ trêи bàn.
“Con còn chưa đủ khổ sao?”, bà kϊƈɦ động tới mức giọng phát run: “Con đã quên rằng mẹ con hai người đó năm ấy đã tính toán con như thế nào, ruồng bỏ con như thế nào sao? Không dễ dàng gì mới ly hôn, bây giờ lại muốn đi vào vết xe đổ nữa sao? Cô ta cho con ăn cái gì mà con lại tin tưởng nó như vậy!”
Ngụy Thiệu Viễn vẫn không lên tiếng, anh vốn là muốn nói ra chuyện anh và Trí Trí chưa ly hôn, về mặt pháp luật vẫn luôn là vợ chồng, nhưng xét thấy tình huống hiện tại, vẫn là không nên nói thì hơn.
Thành Tố Linh quay đầu trừng mắt với Ngụy Thuận Lễ: “Nhìn thấy rồi chứ? Con trai ông giống ông như đúc. Chỉ cần chuyện nó quyết định, dù hỏi thế nào cũng đều không trả lời. Không mở miệng là được phải không, như thế thì giải quyết được chuyện gì cơ chứ?”
Ngụy Thiệu Lễ bất đắc dĩ bĩu môi, tức giận với ông làm được gì cơ chứ, con trai là do bà ấy nuôi lớn. Nếu như ông có thể giải quyết được chuyện này, vậy thì xa xôi ngàn dặm gọi bà về cứu viện làm gì.
Kết quả là bữa cơm hiếm có của gia đình ba người là ra về trong không vui, thậm chí so với lúc trước còn căng thẳng hơn.
Nếu không phải Thành Tố Linh đắm chìm trong văn hóa phóng khoáng của Mỹ nhiều nằm, tốt xấu gì cũng muốn dành không gian riêng tư cho con trai thì tối đêm đó bà đã trực tiếp đến chỗ ở của anh đối đầu với mẹ con họ Giang rồi.
Thật là đau đầu.
Bạch Tuấn Kỳ gọi điện thoại đến báo Trí Trí đã về nhà rồi, để anh yên tâm, cô ấy cũng không biết chuyện mẹ anh đã về nước rồi.
Ngụy Thiệu Viễn về đến nhà, quả nhiên thấy Trí Trí đã về nhà trước, chỉ là không đợi anh, cũng không làm ổ trêи bàn bên cạnh, mà trực tiếp nằm lên giường, đắp mền rồi ngủ.
Anh khẽ thở dài, không gọi cô dậy, quay người đi lấy chai rượu trêи quầy rượu trong phòng khách, rót cho bản thân mình một ly.
Tập thể hình và kế hoạch ăn uống nghiêm khắc đã giúp anh tránh xa rượu, nhưng quả thật anh rất thích giấu rượu, tự mình mua, bạn bè tặng, anh đều giữ gìn thật tốt, bình thường chỉ lấy ra ngắm xem, hôm nay ngược lại lại muốn phóng túng uống một lần.
Tửu lượng anh không thấp, uống không say, câu nói mượn rượu giải sầu không hợp với anh, nhưng mùi rượu xộc vào não cũng khiến anh tỉnh táo hơn.
Kỳ thực tình huống ngày hôm nay anh sớm đã nghĩ đến, những thất bại từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua không ít hơn người bình thường, thậm chí còn nhiều hơn, rất rõ ràng nhiều việc phải trải qua thất bại mới đạt được sự thành công, quá thuận lợi thì lại không thiết thực.
Anh có thể hoàn không cần phải trả lời các nghi vấn của ba mẹ và gia đình, anh có thể tự mình lo liệu được cho Trí Trí, nhưng anh muốn suy xét đến cảm nhận của cô. Cô hiếu thảo với Giang Phức Lan, chứng minh được rằng quan niệm về gia đình của cô rất nặng, không thể không để ý đến suy nghĩ của người lớn. Hôn nhân, chính là sự kết hợp của hai gia đình, anh không thể mạo hiểm, không thể diễn ra tình huống mỗi khi hai bên gia đình gặp nhau đều có chuyện châm biếm trào phúng hay giương gươm bạt kiếm.
Anh uống cạn một ly rượu, quay đầu nhìn thấy người vừa nãy vẫn còn ngủ giờ đang bước đến, không mang dép, chỉ mang đôi vớ bước đi trêи sàn lạnh, giọng lúng túng nói: “Anh về rồi?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn dáng vẻ cô còn chưa tỉnh ngủ, ban nãy lòng tràn đầy phiền muộn trở về nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô tâm vô tư của cô tâm tình liền có chút thả lỏng, vẫy tay với cô: “Trí Trí lại đây.”
Cô bước đến liền bị anh đặt lên đùi, để cô dựa vào trong ngực anh.
“Quản lý Bạch nói anh tìm em?”
“Sao em không mang dép đã bước ra rồi, chân có lạnh không?”
“Anh tìm em có chuyện gì không vậy?”
“Dạo này em dường như rất mệt, có chỗ nào không khỏe sao?”
Hai người nói qua nói lại dường như đều không cùng một chủ đề.
Trí Trí lúc nãy còn buồn ngủ giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, đứng dậy nói: “Vẫn ấm mà, em không lạnh, cũng không cảm thấy không khỏe, chỉ là gần đây có chút mệt, thời tiết thay đổi nhiều quá, tinh thần em không được tốt lắm, ngủ cũng không đủ nữa.”
“Vậy ngày mai anh đi với em đến bệnh viện khám nhé?”
“Không cần đâu, mấy ngày nay em đều ở bệnh viện cùng vài vị bác sĩ, họ cũng không nhìn ra em không khỏe chỗ nào.”
Ngụy Thiệu Viễn chau mày: “Là vì muốn thu thập tài liệu để viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo sao?”
“Ừm, em muốn viết nam chính là bác sĩ, còn nhớ không đó?”, nói đến tác phẩm mới đang chuẩn bị, Trí Trí liền thao thao bất tuyệt, kể những điều cô quan sát được trong bệnh viện cho anh nghe.
“Cố vấn của em là vị bác sĩ anh giới thiệu cho em trước đây sao?”, Ngụy Thiệu Viễn hỏi.
“Không phải, là mấy người chị Vãn họ giới thiệu cho em, lần trước Chung Doãn bị thương, anh ấy là bác sĩ điều trị chính, y thuật y đức đều rất tốt, khá thú vị cũng rất hài hước.”, Trí Trí có chút xấu hổ: “Em biết anh phí sức tìm cho em một chuyên gia, nhưng bác sĩ Tề trẻ hơn, càng dễ cho em ý tưởng về nhân vật hơn, anh sẽ không giận chứ?”
“Nếu như anh giận, em tính làm sao đây? Lại bồi thường cho anh sao?”
Nghĩ đến “bồi thường” lần trước, anh quả thực có chút mong đợi.
Trí Trí khẽ nhéo tai anh: “Anh nghĩ đẹp thật nhỉ!”
“Vậy làm cách nào đây?”
Cô suy nghĩ: “Hay là chúng ta mời vị bác sĩ chuyên gia đó ăn bữa cơm? Huyết áp mẹ em gần đây được kiểm soát rất tốt, cũng nên cảm ơn ngài ấy.”
“Chuyện này không cần, những gì nên làm anh sẽ làm. Chỉ cần…”
“Chỉ cần gì?”
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô: “Cuối tuần này em rảnh chứ? Chỉ cần ăn cơm với người nhà anh là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.