Chương 27: Em mới tắm à?
Phúc Lộc Hoàn Tử
17/03/2021
Kim giờ chỉ 12 giờ, cô vẫn ý chí sục sôi hận không thể viết thêm vạn chữ nữa, nhưng sức lực và tinh thần có vẻ theo không nổi rồi. Ngáp một cái, trong nhóm bạn bè nhảy ra một cái biểu tượng uể oải, kèm thêm chữ: Mỗi tối như thế này đều hy vọng dưới lầu có một quán cà phê, có cà phê tôi còn có thể viết thêm năm trăm năm nữa!
Cô nằm lên bàn nghỉ ngơi, đèn của mấy căn hộ của tòa nhà đối diện vẫn sáng, cô còn chưa muốn ngủ.
Để không quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ mình, điện thoại cô cũng không mở âm thanh, đột nhiên lúc này sáng lên, tiếng ong ong ở trêи bàn chấn động. Cô liếc mắt nhìn màn hình, lập tức thẳng người dậy nhấn nút nghe: “Alo?”
Âm thanh của Ngụy Thiệu Viễn vang lên bên tai: “Là anh, chưa ngủ à?”
“Vâng ạ, còn đang viết văn.”, cô cố gắng điều chỉnh hạ giọng xuống, không muốn bị anh nhìn ra cảm xúc của cô: “Vậy, muộn thế này rồi, anh có chuyện gì không?”
“Không có gì, anh vừa mới ra khỏi công ty, có đi ngang qua quán cà phê dưới lầu, anh có mua cà phê đây, em muốn uống không?”
“A? Anh bây giờ…”
“Ừm, anh bây giờ ở dưới lầu nhà em.”
Trí Trí có một loại ảo giác, không biết từ lúc nào cô có thần may mắn bên cạnh, từ trước đến nay mới có được một lần cầu được ước thấy, đến ước muốn nhỏ nhoi có ly cà phê cho tỉnh người cũng không bị bỏ qua.
Cô nhanh chóng khoác áo lên vai rồi xuống lầu. Ngụy Thiệu Viễn vốn đang đứng bên ngoài xe, dựa lưng vào xe hít thở không khí, nhìn thấy cô như vậy, kéo cửa xe ra nói: “Lên xe rồi nói.”
Hai người ngồi vào xe, Ngụy Thiệu Viễn đưa ly cà phê cho cô: “Vẫn còn nóng, cẩn thận phỏng.”
Trí Trí ủ ly cà phê trong tay: “Cảm ơn anh, anh nhìn thấy vòng bạn bè của em à?”
Ngụy Thiệu Viễn uống một ngụm: “Vòng bạn bè nào?”
“A, không có gì.”, Trí Trí vội vàng chuyển chủ đề, sau đó uống một ngụm lớn cà phê: “Cảm ơn anh nhiều, xa như vậy… anh qua đây có chuyện gì à?”
“Không phải, anh là đặc biệt đi vòng qua đây.”, Anh như nhìn thấu tâm tư của cô: “Sao vậy, nhất định phải có chuyện mới tìm em à?”
Trí Trí xua tay: “Không phải không phải, em thấy ban ngày gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời, liền nghỉ anh chắc là rất bận. Còn có việc mở rộng thị trường cho mạng lưới, thật sự cảm ơn anh.”
Lại nói thêm, công việc thực sự của cô chẳng qua chỉ là viết văn và chuẩn bị mở cửa hàng Taobao, mà anh phải quản lý công ty lớn như vậy, công việc bình thường nhất định là bận trăm công nghìn việc, lại còn quan tâm đến công việc của cô, cô cảm thấy bản thân mình so với anh quả thực yếu kém.
Anh nhìn cô: “Có cảm giác gì?”
“Hử?”
“Em nhìn thấy các bài viết thúc đẩy trêи nền tảng công cộng, em có cảm giác gì?”
“Rất soái.”, Trí Trí nhanh như chớp đáp.
“Còn gì không, chỉ soái thôi à?”
“Câu chuyện… cũng viết rất tốt.”, cô thay đổi cách nói khác uyển chuyển hơn, còn có chút ngượng ngùng: “Em cũng không biết tác phẩm của bản thân viết ra lại như vậy.”
“Viết không đúng à?”
“Không phải, viết không sai, chỉ là… em cảm thấy làm những việc này dường như là xác đáng, không cảm thấy là cái gì không đúng, thậm chí có lúc còn cảm thấy bản thân không có công việc đàng hoàng, có chút áy náy.”
“Em đừng nghĩ như vậy.”, Ngụy Thiệu Viễn nói: “Công việc và cuộc sống của em không có ranh giới rõ ràng, so với những người làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều càng mệt hơn, bởi vì bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, em không có. Cuộc sống sẽ không dừng lại, cho nên em chỉ có thể giống như con sóc mà mãi quay cuồng với bánh xe, một khắc cũng không dừng.”
Trí Trí ngơ ngẩn nhìn anh.
“Sao lại nhìn anh như vậy, lẽ nào anh nói không đúng sao?”
Không, chính là bởi vì nói đúng, nội tâm cô mới cảm thấy chấn động.
“Từ trước đến nay không có ai… nói với em những lời như vậy.”, những lý giải hoàn cảnh của cô như vậy, dường như làm cô cảm động, lại so sánh chuẩn xác như vậy.
Cô cũng không phải là con sóc chỉ biết quay guồng với bánh xe, không biết nghỉ ngơi.
Ngụy Thiệu Viễn cười: “Vậy em chuẩn bị tốt chưa, con sóc nhỏ bây giờ có thể tăng tốc rồi.”
Anh mở laptop mang theo bên người, mở một tệp số liệu báo cáo đưa cô xem: “Dữ liệu quảng cáo của cửa hàng trực tuyến anh tạo gần đây cho em đều tổng hợp tại đây, trong lòng em có thể có cơ số là tốt. Em có thể tìm cửa hàng phục trang bên kia đặt hàng, không cần thiết một lần lấy quá nhiều. Về tiền hàng, bọn họ có làm khó dễ gì em không?”
Trí Trí lắc đầu, quản đốc Triệu lúc trước vốn là cùng mẹ cô có liên hệ, lúc tiêu dùng của xí nghiệp mẹ cô không linh hoạt bọn họ không thể thanh toán, bọn họ dùng hàng có sẵn để trừ nợ, bây giờ nhắc lại có chút không nén được giận, lại thêm ông lớn như Ngụy Thiệu Viễn ra mặt, giúp bọn họ kéo tiêu thụ, phối hợp còn không kịp, sao lại có thể làm khó dễ cô?
“Mở rộng như vậy, việc buôn bán của cửa hàng trực tuyến sẽ tốt lên phải không?”
“Nhất định sẽ tốt hơn so với em tự mình mở nhiều, chúng ta có thể xem hiệu quả trước, không được thì sẽ đổi phương án khác.”
Từ lúc nào không hay đã cùng anh biến thành “chúng ta” rồi, Trí Trí ngoại trừ gật đầu, đều không thể nói được gì.
“Không sớm nữa, về thôi.”, Anh lấy một thanh USB đưa cô: “Còn có cái này là những bức ảnh hôm đó chụp, lúc em bán hàng có thể dùng. Phải nắm bắt thời gian, tốt nhất ngày mai liền có thể khai trương cửa hàng, em có thể làm được không?”
A, đây chẳng phải là toàn bộ ảnh của anh sao?
Quả thực là đẹp mà, Trí Trí sợ anh nhìn ra được, không dám nghĩ nhiều hơn nữa, vội gật đầu: “Có thể.”
Mặc dù cô còn muốn viết văn, chẳng qua nếu tranh thủ thời gian thì vẫn có thể.
Đây là vì để cuộc sống của mẹ cô và cô tốt hơn, đến người giúp cô đều nỗ lực như vậy, bản thân cô cũng không được có lý do lười biếng.
“Còn có cái này.”, Anh lại đưa cho cô một phong thư xinh xắn tinh xảo, sờ có chút cứng như một tấm thẻ.
“Thẻ hội viên của hội sở rèn luyện sức khỏe Đô Linh, mẹ em không phải muốn làm các hoạt động phù hợp với việc hồi phục sức khỏe à? Bọn họ là chuyên gia mũi nhọn về việc phục hồi chức năng cho người bệnh với các thiết bị chuyên dụng và liệu trình phù hợp, em có thể dẫn bà đến đó thử.” Anh hơi có chút không được tự nhiên, giọng nói lành mạch: “Kỳ thực là chủ ý của bà nội, bà chắc là cảm thấy hợp thời, để anh làm lại không nguyện ý đi, liền nghĩ đến việc tặng lại cho em.”
Anh không muốn để cô nhận quá nhiều nhân tình của anh, chỉ có thể mang bà nội ra cứu viện.
Trí Trí làm sao không hiểu được chứ? Lúc trước còn cảm thấy anh cao cao tại thượng, cô thậm chí còn có chút sợ anh. Nhưng hiện tại, lại thay đổi đến mức thân mật như thế, cô cảm thấy anh quả thực đặc biệt ôn nhu, cũng đặc biệt thấu hiểu, lúc nào cũng chiều cô, để ý tới cảm nhận của cô.
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô mở to đôi mắt thỏ con, dường như cảm động tới mức muốn khóc, mở rộng cánh tay với cô: “Lại đây.”
A? Trí Trí một khắc trước còn cảm động với sự quan tâm tỉ mỉ của anh, vào lúc này trong đầu cô đã hiện lên hàng trăm cảnh tượng miêu tả thân mật, còn có xe chấn…
Không gian nhỏ hẹp như vậy, ôm một cái cũng rất dễ “đốt hỏa” nha?
Ngụy Thiệu Viễn thấy cô cứng cả người, lại vẫy tay: “Qua đây mau, sao vậy?”
Không có gì, anh cứ coi như em ngượng ngùng đi, haizzz.
Trí Trí chậm rãi dựa tới, hy vọng rằng chỉ số IQ 147 của tên gia hỏa này ngàn vạn lần không nhìn thấu được suy nghĩ của cô giờ phút này, bằng không nhất định sẽ cười cô.
Cái ôm của hai người có chút vụng về, dù sao vị trí phó lái và vị trí lái xe không phải sát nhau, bọn họ vốn là có chút ngượng ngùng, giữa họ lại cách nhau một đoạn, không thể ôm chặt nhau, lại có chút không được tự nhiên.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không nói gì, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, gọi nhỏ Trí Trí.
Cô ừ một tiếng, anh lại đổi tư thế ngồi khác, chôn mặt trêи vai cô.
“Để anh dựa một lát.”, anh thì thầm với cô, lại giống như tự nói với chính mình, toàn thân đều trầm tĩnh lại.
Tất cả sự kiều diễm tưởng tượng trong đầu cô trong nháy mắt đều tiêu tán, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trong lòng trong ánh mắt đều chứa đầy hình bóng của anh.
“Vẫn là trực tiếp gặp tốt hơn so với gọi video.”, anh lầm bầm: “Đáng tiếc anh gần đây quá bận, không thể phân thân, em cũng rất bận.”
Là ảo giác ư? Sao lại nghe từ lời nói của anh dường như có chút hờn giận?
“Rất cực khổ phải không?”, Trí Trí hỏi anh. Kỳ thực không cần hỏi cũng biết, người có địa vị cao có nghĩa là trọng trách gánh vác nhiều hơn người khác, sao lại không cực khổ được.
Bất kể cảm xúc gì đều có thể giải tỏa được một phần nếu nói ra, nếu như anh nói ra có lẽ sẽ nhẹ nhõm được một lát?
Ngụy Thiệu Viễn hít sâu một hơi, ngửi mùi sữa tắm dịu nhẹ trêи người cô, hỏi cô: “Em mới tắm à?”
Trí Trí cảm thấy vù vù trong đầu, vốn là đã qua một lúc rồi nhưng những tưởng tượng ban nãy đã quay lại, cô không được tự nhiên đáp: “Vâng, em mới tắm.”
Anh phủ tay lên lưng cô: “Em mặc ít quá, như vậy rất dễ cảm lạnh.”
“Em có chút vội xuống đây, không nghĩ rằng anh sẽ qua?”
Anh nhìn cô cười: “Gấp cái gì, em sợ anh bỏ đi à?”
“… Chỉ là, không muốn để anh đợi quá lâu.”
“Trí Trí ngốc!”, anh lại ôm chặt cô hơn nữa: “Anh có thể đợi, sẽ không đi đâu cả.”
Nếu như cô biết anh đã đợi cô bao nhiêu năm, có lẽ sẽ không đối với anh không tin tưởng như vậy.
Cô từng là hy vọng và lý tưởng của anh, bây giờ lý tưởng đang ở trong ngực, so với công ty thị trường cái gì đó càng làm anh thêm phấn chấn và hạnh phúc hơn.
Đối với anh mà nói, tất cả thành công ở phía trước đều không phải là mục đích, mà là thủ đoạn, để anh có thể ôm cô như bây giờ.
Anh vì một khắc này mà đã đợi biết bao năm rồi, chỉ là cô không biết mà thôi.
”Hôm nào đó, em đến thăm bà.”, cô nói: “Anh đừng quá lo lắng chuyện trong gia đình, cũng đừng để mệt mỏi quá.”
”Ừm, bà thường nhắc tới em.”, chẳng qua đa số là nhắc cùng một lúc với Chung Doãn, không nhắc tới cũng được.
”Bây giờ tìm thấy người có chuyên môn chăm sóc bà chưa?”
“Tìm rồi, có bác sĩ gia đình, em không cần để ý gánh vác. Bà chỉ là muốn có người bên cạnh trò chuyện, còn có Chung Doãn, nó không về nhà, bà liền đem hy vọng gửi lên người em.”
Trí Trí lúc này mới nghĩ đến còn có việc này, nhất thời xấu hổ: “Vậy phải làm sao đây, bà hiểu lầm em và Chung Doãn là một đôi, lần sau đến nhà anh, em làm sao giải thích đây?”
“Có thể nói thế nào nhỉ, cứ giả ngốc là được.”, anh khẽ vuốt mũi cô: “Cũng không cần giả bộ, vốn là ngốc mà.”
“Vậy Chung Doãn thì sao, anh có muốn nói một tiếng với anh ấy không? Người bà nội muốn gặp nhất chính là anh ấy, em đi rồi anh ấy không đi, bà nội không phải là rất thất vọng sao!”
”Việc này em không cần lo lắng, nó gần đây rất bận, thường không ở nội thành, muốn về cũng khó mà về.”
Trí Trí hiếu kỳ: “Vì sao dạo gần đây anh ấy lại đột nhiên bận như vậy, anh ấy cũng không đổi công ty, theo lý mà nói nguồn tài nguyên đều phải giống nhau chứ, vì sao đột nhiên có sự khác biệt lớn như vậy?”
Ngụy Thiệu Viễn liếc cô một cái: “Sao em biết nguồn tài nguyên giống nhau? Còn có,…”, anh nâng cằm cô, nhìn chằm chằm đôi môi cô nói: “Em để ý đến nó hơi nhiều rồi đấy.”
Cô nằm lên bàn nghỉ ngơi, đèn của mấy căn hộ của tòa nhà đối diện vẫn sáng, cô còn chưa muốn ngủ.
Để không quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ mình, điện thoại cô cũng không mở âm thanh, đột nhiên lúc này sáng lên, tiếng ong ong ở trêи bàn chấn động. Cô liếc mắt nhìn màn hình, lập tức thẳng người dậy nhấn nút nghe: “Alo?”
Âm thanh của Ngụy Thiệu Viễn vang lên bên tai: “Là anh, chưa ngủ à?”
“Vâng ạ, còn đang viết văn.”, cô cố gắng điều chỉnh hạ giọng xuống, không muốn bị anh nhìn ra cảm xúc của cô: “Vậy, muộn thế này rồi, anh có chuyện gì không?”
“Không có gì, anh vừa mới ra khỏi công ty, có đi ngang qua quán cà phê dưới lầu, anh có mua cà phê đây, em muốn uống không?”
“A? Anh bây giờ…”
“Ừm, anh bây giờ ở dưới lầu nhà em.”
Trí Trí có một loại ảo giác, không biết từ lúc nào cô có thần may mắn bên cạnh, từ trước đến nay mới có được một lần cầu được ước thấy, đến ước muốn nhỏ nhoi có ly cà phê cho tỉnh người cũng không bị bỏ qua.
Cô nhanh chóng khoác áo lên vai rồi xuống lầu. Ngụy Thiệu Viễn vốn đang đứng bên ngoài xe, dựa lưng vào xe hít thở không khí, nhìn thấy cô như vậy, kéo cửa xe ra nói: “Lên xe rồi nói.”
Hai người ngồi vào xe, Ngụy Thiệu Viễn đưa ly cà phê cho cô: “Vẫn còn nóng, cẩn thận phỏng.”
Trí Trí ủ ly cà phê trong tay: “Cảm ơn anh, anh nhìn thấy vòng bạn bè của em à?”
Ngụy Thiệu Viễn uống một ngụm: “Vòng bạn bè nào?”
“A, không có gì.”, Trí Trí vội vàng chuyển chủ đề, sau đó uống một ngụm lớn cà phê: “Cảm ơn anh nhiều, xa như vậy… anh qua đây có chuyện gì à?”
“Không phải, anh là đặc biệt đi vòng qua đây.”, Anh như nhìn thấu tâm tư của cô: “Sao vậy, nhất định phải có chuyện mới tìm em à?”
Trí Trí xua tay: “Không phải không phải, em thấy ban ngày gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời, liền nghỉ anh chắc là rất bận. Còn có việc mở rộng thị trường cho mạng lưới, thật sự cảm ơn anh.”
Lại nói thêm, công việc thực sự của cô chẳng qua chỉ là viết văn và chuẩn bị mở cửa hàng Taobao, mà anh phải quản lý công ty lớn như vậy, công việc bình thường nhất định là bận trăm công nghìn việc, lại còn quan tâm đến công việc của cô, cô cảm thấy bản thân mình so với anh quả thực yếu kém.
Anh nhìn cô: “Có cảm giác gì?”
“Hử?”
“Em nhìn thấy các bài viết thúc đẩy trêи nền tảng công cộng, em có cảm giác gì?”
“Rất soái.”, Trí Trí nhanh như chớp đáp.
“Còn gì không, chỉ soái thôi à?”
“Câu chuyện… cũng viết rất tốt.”, cô thay đổi cách nói khác uyển chuyển hơn, còn có chút ngượng ngùng: “Em cũng không biết tác phẩm của bản thân viết ra lại như vậy.”
“Viết không đúng à?”
“Không phải, viết không sai, chỉ là… em cảm thấy làm những việc này dường như là xác đáng, không cảm thấy là cái gì không đúng, thậm chí có lúc còn cảm thấy bản thân không có công việc đàng hoàng, có chút áy náy.”
“Em đừng nghĩ như vậy.”, Ngụy Thiệu Viễn nói: “Công việc và cuộc sống của em không có ranh giới rõ ràng, so với những người làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều càng mệt hơn, bởi vì bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, em không có. Cuộc sống sẽ không dừng lại, cho nên em chỉ có thể giống như con sóc mà mãi quay cuồng với bánh xe, một khắc cũng không dừng.”
Trí Trí ngơ ngẩn nhìn anh.
“Sao lại nhìn anh như vậy, lẽ nào anh nói không đúng sao?”
Không, chính là bởi vì nói đúng, nội tâm cô mới cảm thấy chấn động.
“Từ trước đến nay không có ai… nói với em những lời như vậy.”, những lý giải hoàn cảnh của cô như vậy, dường như làm cô cảm động, lại so sánh chuẩn xác như vậy.
Cô cũng không phải là con sóc chỉ biết quay guồng với bánh xe, không biết nghỉ ngơi.
Ngụy Thiệu Viễn cười: “Vậy em chuẩn bị tốt chưa, con sóc nhỏ bây giờ có thể tăng tốc rồi.”
Anh mở laptop mang theo bên người, mở một tệp số liệu báo cáo đưa cô xem: “Dữ liệu quảng cáo của cửa hàng trực tuyến anh tạo gần đây cho em đều tổng hợp tại đây, trong lòng em có thể có cơ số là tốt. Em có thể tìm cửa hàng phục trang bên kia đặt hàng, không cần thiết một lần lấy quá nhiều. Về tiền hàng, bọn họ có làm khó dễ gì em không?”
Trí Trí lắc đầu, quản đốc Triệu lúc trước vốn là cùng mẹ cô có liên hệ, lúc tiêu dùng của xí nghiệp mẹ cô không linh hoạt bọn họ không thể thanh toán, bọn họ dùng hàng có sẵn để trừ nợ, bây giờ nhắc lại có chút không nén được giận, lại thêm ông lớn như Ngụy Thiệu Viễn ra mặt, giúp bọn họ kéo tiêu thụ, phối hợp còn không kịp, sao lại có thể làm khó dễ cô?
“Mở rộng như vậy, việc buôn bán của cửa hàng trực tuyến sẽ tốt lên phải không?”
“Nhất định sẽ tốt hơn so với em tự mình mở nhiều, chúng ta có thể xem hiệu quả trước, không được thì sẽ đổi phương án khác.”
Từ lúc nào không hay đã cùng anh biến thành “chúng ta” rồi, Trí Trí ngoại trừ gật đầu, đều không thể nói được gì.
“Không sớm nữa, về thôi.”, Anh lấy một thanh USB đưa cô: “Còn có cái này là những bức ảnh hôm đó chụp, lúc em bán hàng có thể dùng. Phải nắm bắt thời gian, tốt nhất ngày mai liền có thể khai trương cửa hàng, em có thể làm được không?”
A, đây chẳng phải là toàn bộ ảnh của anh sao?
Quả thực là đẹp mà, Trí Trí sợ anh nhìn ra được, không dám nghĩ nhiều hơn nữa, vội gật đầu: “Có thể.”
Mặc dù cô còn muốn viết văn, chẳng qua nếu tranh thủ thời gian thì vẫn có thể.
Đây là vì để cuộc sống của mẹ cô và cô tốt hơn, đến người giúp cô đều nỗ lực như vậy, bản thân cô cũng không được có lý do lười biếng.
“Còn có cái này.”, Anh lại đưa cho cô một phong thư xinh xắn tinh xảo, sờ có chút cứng như một tấm thẻ.
“Thẻ hội viên của hội sở rèn luyện sức khỏe Đô Linh, mẹ em không phải muốn làm các hoạt động phù hợp với việc hồi phục sức khỏe à? Bọn họ là chuyên gia mũi nhọn về việc phục hồi chức năng cho người bệnh với các thiết bị chuyên dụng và liệu trình phù hợp, em có thể dẫn bà đến đó thử.” Anh hơi có chút không được tự nhiên, giọng nói lành mạch: “Kỳ thực là chủ ý của bà nội, bà chắc là cảm thấy hợp thời, để anh làm lại không nguyện ý đi, liền nghĩ đến việc tặng lại cho em.”
Anh không muốn để cô nhận quá nhiều nhân tình của anh, chỉ có thể mang bà nội ra cứu viện.
Trí Trí làm sao không hiểu được chứ? Lúc trước còn cảm thấy anh cao cao tại thượng, cô thậm chí còn có chút sợ anh. Nhưng hiện tại, lại thay đổi đến mức thân mật như thế, cô cảm thấy anh quả thực đặc biệt ôn nhu, cũng đặc biệt thấu hiểu, lúc nào cũng chiều cô, để ý tới cảm nhận của cô.
Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô mở to đôi mắt thỏ con, dường như cảm động tới mức muốn khóc, mở rộng cánh tay với cô: “Lại đây.”
A? Trí Trí một khắc trước còn cảm động với sự quan tâm tỉ mỉ của anh, vào lúc này trong đầu cô đã hiện lên hàng trăm cảnh tượng miêu tả thân mật, còn có xe chấn…
Không gian nhỏ hẹp như vậy, ôm một cái cũng rất dễ “đốt hỏa” nha?
Ngụy Thiệu Viễn thấy cô cứng cả người, lại vẫy tay: “Qua đây mau, sao vậy?”
Không có gì, anh cứ coi như em ngượng ngùng đi, haizzz.
Trí Trí chậm rãi dựa tới, hy vọng rằng chỉ số IQ 147 của tên gia hỏa này ngàn vạn lần không nhìn thấu được suy nghĩ của cô giờ phút này, bằng không nhất định sẽ cười cô.
Cái ôm của hai người có chút vụng về, dù sao vị trí phó lái và vị trí lái xe không phải sát nhau, bọn họ vốn là có chút ngượng ngùng, giữa họ lại cách nhau một đoạn, không thể ôm chặt nhau, lại có chút không được tự nhiên.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không nói gì, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, gọi nhỏ Trí Trí.
Cô ừ một tiếng, anh lại đổi tư thế ngồi khác, chôn mặt trêи vai cô.
“Để anh dựa một lát.”, anh thì thầm với cô, lại giống như tự nói với chính mình, toàn thân đều trầm tĩnh lại.
Tất cả sự kiều diễm tưởng tượng trong đầu cô trong nháy mắt đều tiêu tán, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, trong lòng trong ánh mắt đều chứa đầy hình bóng của anh.
“Vẫn là trực tiếp gặp tốt hơn so với gọi video.”, anh lầm bầm: “Đáng tiếc anh gần đây quá bận, không thể phân thân, em cũng rất bận.”
Là ảo giác ư? Sao lại nghe từ lời nói của anh dường như có chút hờn giận?
“Rất cực khổ phải không?”, Trí Trí hỏi anh. Kỳ thực không cần hỏi cũng biết, người có địa vị cao có nghĩa là trọng trách gánh vác nhiều hơn người khác, sao lại không cực khổ được.
Bất kể cảm xúc gì đều có thể giải tỏa được một phần nếu nói ra, nếu như anh nói ra có lẽ sẽ nhẹ nhõm được một lát?
Ngụy Thiệu Viễn hít sâu một hơi, ngửi mùi sữa tắm dịu nhẹ trêи người cô, hỏi cô: “Em mới tắm à?”
Trí Trí cảm thấy vù vù trong đầu, vốn là đã qua một lúc rồi nhưng những tưởng tượng ban nãy đã quay lại, cô không được tự nhiên đáp: “Vâng, em mới tắm.”
Anh phủ tay lên lưng cô: “Em mặc ít quá, như vậy rất dễ cảm lạnh.”
“Em có chút vội xuống đây, không nghĩ rằng anh sẽ qua?”
Anh nhìn cô cười: “Gấp cái gì, em sợ anh bỏ đi à?”
“… Chỉ là, không muốn để anh đợi quá lâu.”
“Trí Trí ngốc!”, anh lại ôm chặt cô hơn nữa: “Anh có thể đợi, sẽ không đi đâu cả.”
Nếu như cô biết anh đã đợi cô bao nhiêu năm, có lẽ sẽ không đối với anh không tin tưởng như vậy.
Cô từng là hy vọng và lý tưởng của anh, bây giờ lý tưởng đang ở trong ngực, so với công ty thị trường cái gì đó càng làm anh thêm phấn chấn và hạnh phúc hơn.
Đối với anh mà nói, tất cả thành công ở phía trước đều không phải là mục đích, mà là thủ đoạn, để anh có thể ôm cô như bây giờ.
Anh vì một khắc này mà đã đợi biết bao năm rồi, chỉ là cô không biết mà thôi.
”Hôm nào đó, em đến thăm bà.”, cô nói: “Anh đừng quá lo lắng chuyện trong gia đình, cũng đừng để mệt mỏi quá.”
”Ừm, bà thường nhắc tới em.”, chẳng qua đa số là nhắc cùng một lúc với Chung Doãn, không nhắc tới cũng được.
”Bây giờ tìm thấy người có chuyên môn chăm sóc bà chưa?”
“Tìm rồi, có bác sĩ gia đình, em không cần để ý gánh vác. Bà chỉ là muốn có người bên cạnh trò chuyện, còn có Chung Doãn, nó không về nhà, bà liền đem hy vọng gửi lên người em.”
Trí Trí lúc này mới nghĩ đến còn có việc này, nhất thời xấu hổ: “Vậy phải làm sao đây, bà hiểu lầm em và Chung Doãn là một đôi, lần sau đến nhà anh, em làm sao giải thích đây?”
“Có thể nói thế nào nhỉ, cứ giả ngốc là được.”, anh khẽ vuốt mũi cô: “Cũng không cần giả bộ, vốn là ngốc mà.”
“Vậy Chung Doãn thì sao, anh có muốn nói một tiếng với anh ấy không? Người bà nội muốn gặp nhất chính là anh ấy, em đi rồi anh ấy không đi, bà nội không phải là rất thất vọng sao!”
”Việc này em không cần lo lắng, nó gần đây rất bận, thường không ở nội thành, muốn về cũng khó mà về.”
Trí Trí hiếu kỳ: “Vì sao dạo gần đây anh ấy lại đột nhiên bận như vậy, anh ấy cũng không đổi công ty, theo lý mà nói nguồn tài nguyên đều phải giống nhau chứ, vì sao đột nhiên có sự khác biệt lớn như vậy?”
Ngụy Thiệu Viễn liếc cô một cái: “Sao em biết nguồn tài nguyên giống nhau? Còn có,…”, anh nâng cằm cô, nhìn chằm chằm đôi môi cô nói: “Em để ý đến nó hơi nhiều rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.