Chương 37: Điều kiện trao đổi
Maii Mít
30/11/2023
Trong căn phòng rộng lớn của bệnh viện, những tiếng thiết bị kêu lên
không ngừng, từng tiếng như chiếc búa tảng gõ mạnh vào trái tim đang âm ỉ chảy máu của Ngọc Nhi. Cô ngồi thừ người trên ghế nhìn anh yếu ớt nằm ở chiếc giường trắng kia. Người đàn ông khoẻ mạnh, cường tráng ngày nào
giờ lại tiều tụy đến vậy, làn da màu nâu đồng giờ đây ánh lên những nét
trắng xanh nhợt nhạt, đôi môi nứt nẻ khô khan trông mà xót lắm.
Hoàng Long đứng bên ngoài cửa phòng, ánh mắt dán chặt lên người con gái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay ôm lấy chân, mặt áp sát xuống đầu gối. Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta cũng vang lên, trên màn hình hiện một chữ “T” đơn giản. Hắn cúi xuống bấm nút nghe máy rồi chờ bên kia nói trước.
Đầu dây bên kia cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang rồi mới lên tiếng: “EI, từ bao giờ anh cho bản thân cái quyền tự mình quyết định như vậy rồi?” Hoàng Long trầm mặc một lúc, ánh mắt vẫn chưa từng rời đi: “Tôi xin lỗi.” Người đàn ông kia nghe xong thì bật cười thành tiếng: “Đừng xin lỗi tôi, cậu biết tính tôi mà, tôi đâu cần những lời xin lỗi sáo rỗng đó.”
Ngừng một lúc, người đàn ông đó lại tiếp tục: “Nói đi, lý do cậu tự ý hành động là gì?” Hoàng Long thoáng sững người lại, chính anh ta cũng không biết tại sao mình lại làm ra những việc kì quái như thế. Vài ngày trước tại Hà Nội có đơn giao dịch mới cần anh ta tiếp quản mà chỉ vì Ngọc Nhi đặt vé gấp về Hội An nên anh cũng căng thẳng mà đi theo. Kết quả là đơn giao dịch đó thất bại và làm tổn thất không nhỏ tới tổ chức. Không cần nói cũng biết T đã tức tới mức độ nào.
“T, lần này là sơ suất của tôi, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Hoàng Long quay người đi khỏi phòng bệnh của Minh Toàn, ánh mắt cũng trở nên tối tăm trông thật đáng sợ. Người tên T chỉ cười nhẹ, hờ hững nói: “Cậu định chịu trách nhiệm như thế nào? Số tiền cũng chẳng phải nhỏ bé gì. Cậu định lấy tiền đâu đền bù cho tôi?”
Hoàng Long trở về phòng, đóng cửa lại rồi đi tới gần cửa sổ nhìn xuống dòng người bên dưới: “Như trước, tôi tiếp tục bán mạng mình cho anh.” Đầu dây bên kia nghe thấy vậy quả nhiên bật cười rất sảng khoái: “Được, tốt, tốt lắm, quả đúng là thuộc hạ thân cận của tôi. EI, cậu rất hợp tính tôi đấy có biết không? Trước đây nhờ cậu “bán mạng” cho tôi mà giờ mới có thành quả ngày hôm nay. Vậy thì, lần này nhiệm vụ của cậu là…”
*****
Thanh Trà sau khi biết tin Ngọc Nhi đã tới Hội An thì cũng nhanh chóng chạy thẳng tới bệnh viện, tuy nhiên do vướng lịch quay mà chậm mất vài tiếng. Lúc cô tới nơi đã là chín giờ tối, biết chắc Ngọc Nhi chưa ăn gì nên cũng mua hai phần cháo sườn nóng hổi mang tới.
Bước đến trước cửa phòng bệnh, cô ngẩn người tại chỗ bởi cảnh tượng bên trong, một anh bác sĩ cao ráo nhưng có phần xa cách lạnh lùng đang bế Ngọc Nhi đặt trên chiếc ghế sô pha cạnh đó rồi lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cô. Thanh Trà quả thật rất bất ngờ, thoáng nhớ lại thì hình như cô cũng đã từng gặp anh bác sĩ này rồi thì phải?
Do dự một lúc, cô cũng quyết định đẩy cửa bước vào bên trong. Nghe thấy tiếng động, Hoàng Long quay người lại, nhìn thấy Thanh Trà cũng không bất ngờ lắm, nhẹ gật đầu rồi chuẩn bị ra khỏi phòng. Chưa chạm tới tay nắm cửa, Thanh Trà đã lên tiếng chặn bước: “Anh gì ơi? Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?”
Hoàng Long hờ hững cho tay vào túi quần rồi quay người lại: “Phải. Ở bệnh viện này, tôi là bác sĩ, biết đâu tôi đã từng khám cho cô thì sao?” Thanh Trà đặt bát cháo lên bàn rồi nói tiếp: “Có thể anh không nhớ tôi là ai nhưng tôi nhớ mình đã từng gặp anh rồi. Anh từng khám cho Ngọc Nhi khi cô ấy bị chuốc thuốc.”
Lúc này, Hoàng Long mới giả vờ như nhớ lại điều gì đó, cười nhẹ: “Tôi nhớ lúc đó mình đeo khẩu trang mà cô vẫn nhận ra tôi, quả là tài tình. Vậy cô có gì muốn nói với tôi à?” Thanh Trà quay mặt về phía anh ta, giọng nói trở nên nặng nề: “Như anh cũng thấy, Ngọc Nhi yêu Minh Toàn rất sâu đậm, mối tình của họ không từ gì có thể miêu tả bằng hai chữ duyên phận, hy vọng anh thấy khó mà biết đường rút lui.”
Hoàng Long nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, bờ môi nhếch lên như đang xem trò vui: “Hình như cô hiểu lầm gì ở tôi thì phải?” Thanh Trà ngơ ngác nhìn hắn: “Chẳng … chẳng phải anh thích cô ấy ư?” Thấy hắn ta bật cười thành tiếng cô cũng ngượng chín mặt. Hoàng Long nhìn cô rồi vừa cười vừa nói: “Ồ? Chắc là thế đấy.” Thanh Trà tức nổ đom đóm mắt: “Chắc là thế là như nào? Anh có hiểu tôi đang nói gì không đấy? Tôi nói anh nên biết đường rút lui đi.”
Hoàng Long không nói gì chỉ cười nhạt: “Nếu tôi mà thích cô ta thì liệu thấy người mình thích lo được lo mất cho người đàn ông khác còn có thể bình thản chăm lo cho cô ta như vậy nữa không? Nực cười!” Thanh Trà cũng không chịu thua, tiếp tục cãi: “Nếu anh yêu cô ấy sâu đậm thì không gì là không thể hết.” Thấy Thanh Trà không chịu xuống bước, Hoàng Long cười mỉa: “Tôi mới gặp các cô có vài lần mà bảo tôi có thể yêu cô ta sâu đậm sao? Con người tôi không tin vào mấy chuyện tiếng sét ái tình vớ vẩn trên mạng đâu.”
Thấy có gì đó không đúng, Thanh Trà mới ngẫm lại suy nghĩ, đúng là cô và Ngọc Nhi mới gặp anh ta vài lần, làm gì có chuyện anh ta thích Ngọc Nhi nhanh như vậy chứ. Càng nghĩ cô càng ngượng hơn, có vẻ như cô đã hiểu nhầm thật rồi. Thấy mặt cô đỏ lên như trái táo tươi, Hoàng Long càng cười to hơn cho đến khi Thanh Trà phải vội bịt miệng hắn ta lại: “Anh đừng cười nữa, yên lặng chút cho Ngọc Nhi ngủ.” Hoàng Long nghe vậy cũng dừng cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thanh Trà: “Tôi còn có việc, phiền cô trông chừng cô ấy giúp tôi.”
Nói rồi, không đợi cô kịp phản ứng, hắn ta đã đi nhanh ra ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại. Thanh Trà giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ ửng của mình rồi tự nhủ không sao đâu mặc dù trong thâm tâm cô đang gào thét…
*****
Ngọc Nhi cũng chỉ chợp mắt được ba mươi phút rồi bật tỉnh. Thấy Thanh Trà đang cắm hoa, cô nhẹ mỉm cười rồi từ từ ngồi dậy: “Cậu tới lâu chưa? Sao tới mà không gọi mình dậy?” Thanh Trà không quay người lại mà tiếp tục cắm hoa vào bình: “Tôi mới tới thôi, cậu mệt thì ngủ tiếp đi, tôi trông cho.”
Ngọc Nhi nghe vậy thì lắc đầu nhấc chăn đắp trên người ra rồi hỏi: “Cậu bế mình lên ghế hả?” Thanh Trà quay phắt người lại: “Cậu nhìn tôi như này mà bảo tôi có thể bê cả người cậu lên ghế mà không làm cậu tỉnh giấc sao?” Thấy cô bạn có thái độ hơi quá lên, Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi: “Cậu như này là thế nào đây?”
Thanh Trà luống cuống quay mặt lại vừa tiếp tục cắm hoa vừa hắng giọng nói: “Tôi có làm sao đâu. Cậu đừng đa nghi như thế.” Ngọc Nhi đang định gặng hỏi thì cửa phòng chợt mở ra, Hoàng Long mang bộ mặt nhởn nhơ như ngày thường đi vào phòng.
Trông thấy Ngọc Nhi đã tỉnh, hắn ta hơi nhếch miệng lên nói: “Với cái đà một ngày ngủ ba mươi phút của cô như bây giờ thì chưa đợi anh ta tỉnh dậy cô đã lên bàn hương trước rồi.” Thanh Trà thấy người vừa lên tiếng thì thẹn quá quay mặt giả vờ như bận rộn lắm để không ai chú ý tới cô.
Ngọc Nhi không thèm để tâm tới hắn, gấp gọn chăn trên người rồi đi tới bên cạnh giúp Thanh Trà cắm hoa. Hoàng Long dường như đã quá quen với thái độ thiếu thiện chí này của cô nên cũng đành nhún vai: “Cô không trả lời tôi cũng được nhưng ít ra cũng phải có lời cảm ơn tới người đã cứu sống người tình của cô chứ?”
Thanh Trà yên lặng lắng nghe mà như chết đứng. Hắn ta nói như vậy là sao? Cứu sống người tình là như thế nào? Ngọc Nhi bất mãn quay mặt lại mỉa mai: “Có vẻ như bác sĩ Long rảnh lắm thì phải? Còn biết bao bệnh nhân đang đợi anh tới khám cho, sao cứ phải làm phiền tới tôi?”
Hoàng Long bật cười tiếp lời: “Ồ? Nhanh như vậy đã quên ân nhân cứu mạng bạn trai mình sao? Hơn nữa, cô cứ thử hỏi bạn của cô xem ai là người bế cô lên ghế và đắp chăn cho cô?” Thanh Trà thấy anh ta nhắc tên mình nên càng xấu hổ, không dám quay lại nhìn.
Ngọc Nhi quay lại nhìn Thanh Trà rồi ngờ ngợ nhận ra điều gì đó: “Cậu… cậu nhìn thấy anh ta bế mình lên ghế?” Thanh Trà càng đỏ mặt hơn, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống khó xử như vậy: “Tôi…tôi…”. Chẳng kịp nói hết câu, Hoàng Long đã lên tiếng giúp cô trả lời: “Tôi có lòng tốt bế cô lên ghế và đắp chăn cho cô, nào ngờ cô bé này lại nghĩ tôi thích cô và xin tôi đừng xen vào chuyện tình cảm của cô và anh chàng cảnh sát kia.”
Ngọc Nhi thấy bạn cũng khó xử nên không nói gì thêm chỉ nhìn hắn ta với ý hỏi bao giờ anh mới chịu rời đi. Hoàng Long đương nhiên hiểu ý cô nhưng vẫn đứng đó lên tiếng: “Cô còn nhớ trước khi tôi vào phòng cấp cứu cô đã đồng ý với tôi điều gì chứ?”
Ngọc Nhi hơi khựng người lại, quả đúng là cô đã đồng ý với anh ta rằng chỉ cần trong khả năng của mình thì việc gì anh ta nhờ cô cũng có thể làm được. Thấy Ngọc Nhi như đã nhớ ra, Hoàng Long tới gần thì thầm vào tai cô: “Vậy cô thấy sao về việc rời xa anh ta và qua lại với tôi?”
Hoàng Long đứng bên ngoài cửa phòng, ánh mắt dán chặt lên người con gái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay ôm lấy chân, mặt áp sát xuống đầu gối. Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta cũng vang lên, trên màn hình hiện một chữ “T” đơn giản. Hắn cúi xuống bấm nút nghe máy rồi chờ bên kia nói trước.
Đầu dây bên kia cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang rồi mới lên tiếng: “EI, từ bao giờ anh cho bản thân cái quyền tự mình quyết định như vậy rồi?” Hoàng Long trầm mặc một lúc, ánh mắt vẫn chưa từng rời đi: “Tôi xin lỗi.” Người đàn ông kia nghe xong thì bật cười thành tiếng: “Đừng xin lỗi tôi, cậu biết tính tôi mà, tôi đâu cần những lời xin lỗi sáo rỗng đó.”
Ngừng một lúc, người đàn ông đó lại tiếp tục: “Nói đi, lý do cậu tự ý hành động là gì?” Hoàng Long thoáng sững người lại, chính anh ta cũng không biết tại sao mình lại làm ra những việc kì quái như thế. Vài ngày trước tại Hà Nội có đơn giao dịch mới cần anh ta tiếp quản mà chỉ vì Ngọc Nhi đặt vé gấp về Hội An nên anh cũng căng thẳng mà đi theo. Kết quả là đơn giao dịch đó thất bại và làm tổn thất không nhỏ tới tổ chức. Không cần nói cũng biết T đã tức tới mức độ nào.
“T, lần này là sơ suất của tôi, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.” Hoàng Long quay người đi khỏi phòng bệnh của Minh Toàn, ánh mắt cũng trở nên tối tăm trông thật đáng sợ. Người tên T chỉ cười nhẹ, hờ hững nói: “Cậu định chịu trách nhiệm như thế nào? Số tiền cũng chẳng phải nhỏ bé gì. Cậu định lấy tiền đâu đền bù cho tôi?”
Hoàng Long trở về phòng, đóng cửa lại rồi đi tới gần cửa sổ nhìn xuống dòng người bên dưới: “Như trước, tôi tiếp tục bán mạng mình cho anh.” Đầu dây bên kia nghe thấy vậy quả nhiên bật cười rất sảng khoái: “Được, tốt, tốt lắm, quả đúng là thuộc hạ thân cận của tôi. EI, cậu rất hợp tính tôi đấy có biết không? Trước đây nhờ cậu “bán mạng” cho tôi mà giờ mới có thành quả ngày hôm nay. Vậy thì, lần này nhiệm vụ của cậu là…”
*****
Thanh Trà sau khi biết tin Ngọc Nhi đã tới Hội An thì cũng nhanh chóng chạy thẳng tới bệnh viện, tuy nhiên do vướng lịch quay mà chậm mất vài tiếng. Lúc cô tới nơi đã là chín giờ tối, biết chắc Ngọc Nhi chưa ăn gì nên cũng mua hai phần cháo sườn nóng hổi mang tới.
Bước đến trước cửa phòng bệnh, cô ngẩn người tại chỗ bởi cảnh tượng bên trong, một anh bác sĩ cao ráo nhưng có phần xa cách lạnh lùng đang bế Ngọc Nhi đặt trên chiếc ghế sô pha cạnh đó rồi lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người cô. Thanh Trà quả thật rất bất ngờ, thoáng nhớ lại thì hình như cô cũng đã từng gặp anh bác sĩ này rồi thì phải?
Do dự một lúc, cô cũng quyết định đẩy cửa bước vào bên trong. Nghe thấy tiếng động, Hoàng Long quay người lại, nhìn thấy Thanh Trà cũng không bất ngờ lắm, nhẹ gật đầu rồi chuẩn bị ra khỏi phòng. Chưa chạm tới tay nắm cửa, Thanh Trà đã lên tiếng chặn bước: “Anh gì ơi? Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?”
Hoàng Long hờ hững cho tay vào túi quần rồi quay người lại: “Phải. Ở bệnh viện này, tôi là bác sĩ, biết đâu tôi đã từng khám cho cô thì sao?” Thanh Trà đặt bát cháo lên bàn rồi nói tiếp: “Có thể anh không nhớ tôi là ai nhưng tôi nhớ mình đã từng gặp anh rồi. Anh từng khám cho Ngọc Nhi khi cô ấy bị chuốc thuốc.”
Lúc này, Hoàng Long mới giả vờ như nhớ lại điều gì đó, cười nhẹ: “Tôi nhớ lúc đó mình đeo khẩu trang mà cô vẫn nhận ra tôi, quả là tài tình. Vậy cô có gì muốn nói với tôi à?” Thanh Trà quay mặt về phía anh ta, giọng nói trở nên nặng nề: “Như anh cũng thấy, Ngọc Nhi yêu Minh Toàn rất sâu đậm, mối tình của họ không từ gì có thể miêu tả bằng hai chữ duyên phận, hy vọng anh thấy khó mà biết đường rút lui.”
Hoàng Long nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, bờ môi nhếch lên như đang xem trò vui: “Hình như cô hiểu lầm gì ở tôi thì phải?” Thanh Trà ngơ ngác nhìn hắn: “Chẳng … chẳng phải anh thích cô ấy ư?” Thấy hắn ta bật cười thành tiếng cô cũng ngượng chín mặt. Hoàng Long nhìn cô rồi vừa cười vừa nói: “Ồ? Chắc là thế đấy.” Thanh Trà tức nổ đom đóm mắt: “Chắc là thế là như nào? Anh có hiểu tôi đang nói gì không đấy? Tôi nói anh nên biết đường rút lui đi.”
Hoàng Long không nói gì chỉ cười nhạt: “Nếu tôi mà thích cô ta thì liệu thấy người mình thích lo được lo mất cho người đàn ông khác còn có thể bình thản chăm lo cho cô ta như vậy nữa không? Nực cười!” Thanh Trà cũng không chịu thua, tiếp tục cãi: “Nếu anh yêu cô ấy sâu đậm thì không gì là không thể hết.” Thấy Thanh Trà không chịu xuống bước, Hoàng Long cười mỉa: “Tôi mới gặp các cô có vài lần mà bảo tôi có thể yêu cô ta sâu đậm sao? Con người tôi không tin vào mấy chuyện tiếng sét ái tình vớ vẩn trên mạng đâu.”
Thấy có gì đó không đúng, Thanh Trà mới ngẫm lại suy nghĩ, đúng là cô và Ngọc Nhi mới gặp anh ta vài lần, làm gì có chuyện anh ta thích Ngọc Nhi nhanh như vậy chứ. Càng nghĩ cô càng ngượng hơn, có vẻ như cô đã hiểu nhầm thật rồi. Thấy mặt cô đỏ lên như trái táo tươi, Hoàng Long càng cười to hơn cho đến khi Thanh Trà phải vội bịt miệng hắn ta lại: “Anh đừng cười nữa, yên lặng chút cho Ngọc Nhi ngủ.” Hoàng Long nghe vậy cũng dừng cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thanh Trà: “Tôi còn có việc, phiền cô trông chừng cô ấy giúp tôi.”
Nói rồi, không đợi cô kịp phản ứng, hắn ta đã đi nhanh ra ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại. Thanh Trà giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ ửng của mình rồi tự nhủ không sao đâu mặc dù trong thâm tâm cô đang gào thét…
*****
Ngọc Nhi cũng chỉ chợp mắt được ba mươi phút rồi bật tỉnh. Thấy Thanh Trà đang cắm hoa, cô nhẹ mỉm cười rồi từ từ ngồi dậy: “Cậu tới lâu chưa? Sao tới mà không gọi mình dậy?” Thanh Trà không quay người lại mà tiếp tục cắm hoa vào bình: “Tôi mới tới thôi, cậu mệt thì ngủ tiếp đi, tôi trông cho.”
Ngọc Nhi nghe vậy thì lắc đầu nhấc chăn đắp trên người ra rồi hỏi: “Cậu bế mình lên ghế hả?” Thanh Trà quay phắt người lại: “Cậu nhìn tôi như này mà bảo tôi có thể bê cả người cậu lên ghế mà không làm cậu tỉnh giấc sao?” Thấy cô bạn có thái độ hơi quá lên, Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi: “Cậu như này là thế nào đây?”
Thanh Trà luống cuống quay mặt lại vừa tiếp tục cắm hoa vừa hắng giọng nói: “Tôi có làm sao đâu. Cậu đừng đa nghi như thế.” Ngọc Nhi đang định gặng hỏi thì cửa phòng chợt mở ra, Hoàng Long mang bộ mặt nhởn nhơ như ngày thường đi vào phòng.
Trông thấy Ngọc Nhi đã tỉnh, hắn ta hơi nhếch miệng lên nói: “Với cái đà một ngày ngủ ba mươi phút của cô như bây giờ thì chưa đợi anh ta tỉnh dậy cô đã lên bàn hương trước rồi.” Thanh Trà thấy người vừa lên tiếng thì thẹn quá quay mặt giả vờ như bận rộn lắm để không ai chú ý tới cô.
Ngọc Nhi không thèm để tâm tới hắn, gấp gọn chăn trên người rồi đi tới bên cạnh giúp Thanh Trà cắm hoa. Hoàng Long dường như đã quá quen với thái độ thiếu thiện chí này của cô nên cũng đành nhún vai: “Cô không trả lời tôi cũng được nhưng ít ra cũng phải có lời cảm ơn tới người đã cứu sống người tình của cô chứ?”
Thanh Trà yên lặng lắng nghe mà như chết đứng. Hắn ta nói như vậy là sao? Cứu sống người tình là như thế nào? Ngọc Nhi bất mãn quay mặt lại mỉa mai: “Có vẻ như bác sĩ Long rảnh lắm thì phải? Còn biết bao bệnh nhân đang đợi anh tới khám cho, sao cứ phải làm phiền tới tôi?”
Hoàng Long bật cười tiếp lời: “Ồ? Nhanh như vậy đã quên ân nhân cứu mạng bạn trai mình sao? Hơn nữa, cô cứ thử hỏi bạn của cô xem ai là người bế cô lên ghế và đắp chăn cho cô?” Thanh Trà thấy anh ta nhắc tên mình nên càng xấu hổ, không dám quay lại nhìn.
Ngọc Nhi quay lại nhìn Thanh Trà rồi ngờ ngợ nhận ra điều gì đó: “Cậu… cậu nhìn thấy anh ta bế mình lên ghế?” Thanh Trà càng đỏ mặt hơn, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống khó xử như vậy: “Tôi…tôi…”. Chẳng kịp nói hết câu, Hoàng Long đã lên tiếng giúp cô trả lời: “Tôi có lòng tốt bế cô lên ghế và đắp chăn cho cô, nào ngờ cô bé này lại nghĩ tôi thích cô và xin tôi đừng xen vào chuyện tình cảm của cô và anh chàng cảnh sát kia.”
Ngọc Nhi thấy bạn cũng khó xử nên không nói gì thêm chỉ nhìn hắn ta với ý hỏi bao giờ anh mới chịu rời đi. Hoàng Long đương nhiên hiểu ý cô nhưng vẫn đứng đó lên tiếng: “Cô còn nhớ trước khi tôi vào phòng cấp cứu cô đã đồng ý với tôi điều gì chứ?”
Ngọc Nhi hơi khựng người lại, quả đúng là cô đã đồng ý với anh ta rằng chỉ cần trong khả năng của mình thì việc gì anh ta nhờ cô cũng có thể làm được. Thấy Ngọc Nhi như đã nhớ ra, Hoàng Long tới gần thì thầm vào tai cô: “Vậy cô thấy sao về việc rời xa anh ta và qua lại với tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.