Chương 26: Nhiệm vụ mới
Maii Mít
20/07/2023
Sau khi anh rời đi, Ngọc Nhi cũng ăn uống qua loa rồi cùng Thanh Trà
và chị Tâm trở về nhà. Suốt quãng đường đó cô không nói câu nào chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe ô tô. Ai cũng biết ý giữ im lặng
không làm phiền đến cô bởi tâm trạng cô lúc này không được tốt.
Cô biết mình lựa chọn yêu một người đàn ông có nghề nghiệp đặc thù như vậy thì phải xác định anh ấy sẽ không thể có nhiều thời gian dành cho mình. Từng có một lần cô vô tình lướt qua một bài báo về bức thư mà người phụ nữ gửi cho chàng trai làm cảnh sát đặc nhiệm của mình. Trong thư, người phụ nữ đó có viết về một câu mà người yêu cô ấy đã từng nói:"Yêu Công an đã khổ, yêu Cảnh sát đặc nhiệm như anh em còn khổ hơn."
Hồi đó, cô luôn thấy cô gái ấy đang làm quá vấn đề lên, cho rằng yêu cảnh sát đặc nhiệm đâu khổ đến thế. Cho tới bây giờ cô mới hiểu, hoá ra đúng như những gì trong bức thư đó đã viết, yêu cảnh sát đặc nhiệm thật ra rất khổ. Là bởi vì anh sẽ không thể ở bên cô trong những ngày lễ, vì anh còn phải ra đường bảo vệ cuộc sống bình yên của nhân dân. Là bởi vì anh sẽ không thể đến bên cô ngay khi cô cần, vì biết đâu lúc đó anh đang thực hiện nhiệm vụ. Là bởi vì anh sẽ không thể quan tâm cô hàng ngày, không lo cho cô được bữa ăn, giấc ngủ.
Là bởi vì nếu sau này làm vợ anh, cô sẽ thường xuyên phải ở nhà một mình. Là bởi vì nếu cô làm mẹ, cô sẽ phải cáng đáng thêm tất cả những việc của con mà không có bàn tay anh giúp đỡ. Là bởi vì anh luôn phải đặt đất nước lên hàng đầu, trên cả gia đình, người thân. Và cuối cùng, là bởi vì có thể, ngày mai anh sẽ hy sinh, không thể trở về bên cạnh cô được nữa...
Nhưng sau tất cả, cô nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục lo sợ về một tương lai có thể sẽ không xảy ra thì cô và anh sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở mức quan hệ xã giao nhạt nhẽo. Cô quyết định dấn thân vào tình yêu này dù biết nó có bao nhiêu khó khăn, dù biết yêu anh cô sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng cô chấp nhận bởi sống là lựa chọn, là dám hy sinh hay buông bỏ, dám đương đầu và chấp nhận sự lựa chọn của mình.
Có lẽ cả cuộc đời này của cô đã định sẵn là sẽ nên duyên với anh - chàng cảnh sát đặc nhiệm ấy ngay từ khi cô mới chỉ là đứa bé tám tuổi. Ngọc Nhi mỉm cười nhẹ nhàng quay sang phía Thanh Trà và Diệp Tâm: "Về đến nhà thì chúng mình cùng đi dạo phố đi."
Chị Tâm không có ý kiến gì, gật nhẹ đầu. Trái lại, Thanh Trà hớn hở ra mặt, miệng nói không ngừng: "Đúng lúc tôi đang để ý tới đôi giày mới ra gần đây, chúng mình mua giày ba luôn đi. À không, không chỉ giày mà quần áo, túi xách chúng mình cũng mua cùng mẫu luôn nha, xu hướng mới dạo gần đây đó. Nghĩ thôi là thấy háo hức rồi."
Ngọc Nhi nhìn cô bạn đang liếng thoắng không ngừng, bật cười trả lời: "Tới bao giờ cậu mới bớt trẻ con vậy hả?" Thanh Trà bĩu môi khinh bỉ: "Tới bao giờ có anh chàng đẹp trai nào đó đến và rước tôi đi thì tôi mới tha cho cậu, nếu không thì cậu đừng hòng đi lấy chồng trước tôi. Cậu phải chăm sóc đứa trẻ con như tôi suốt đời." Ngọc Nhi bị chọc cười khanh khách, ôm bụng nói: "Được rồi được rồi, để chị đây nuôi cậu tới già."
*****
Sau khi trở về đội, Minh Toàn lập tức chạy thẳng vào phòng họp. Trong phòng, khuôn mặt ai nấy đều rất căng thẳng, cục trưởng Lương ngồi ở ghế chủ trì, ánh mắt cũng thăng trầm khó nói. Hiếm khi mới thấy ông ấy xuất hiện nên có thể xác định rằng nhiệm vụ lần này rất quan trọng.
Cục trưởng Lương ngước mắt nhìn Minh Toàn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ bên phía toà Công sứ chưa?" Minh Toàn chào cục trưởng, giọng nói cứng rắn, mạnh mẽ: "Thưa cục trưởng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ bên đó trong sáng nay rồi ạ." Cục trưởng Lương gật đầu tỏ ý đã biết rồi bảo anh ngồi xuống ghế của mình.
Đợi đến khi cả đội có mặt đầy đủ cục trưởng Lương mới phát cho mỗi ngồi một tập giấy rồi nói: "Đây là toàn bộ thông tin của băng đảng buôn ma tuý gần đây. Cách đây vài tháng tôi đã giao cho đội các cậu tìm kiếm tung tích của bọn chúng nhưng chưa thể lần ra dấu vết. Hiện tại phát hiện thêm vài đối tượng khả nghi nhưng chưa thể xác định đấy có phải thành viên băng đảng đó hay không. Sáng nay, trong khi làm nhiệm vụ, đội hai đã vô tình bắt được một xe tải chở lượng lớn chất cấm. Vậy nên tôi giao nhiệm vụ mới cho đội một các cậu, kể từ giờ gạt bỏ tất cả nhiệm vụ đang nhận, giao cho đội hai xử lý, đội một dưới sự dẫn dắt của Minh Toàn sẽ bắt đầu tiến hành truy lùng nhóm tội phạm nói trên."
Minh Toàn xem tập giấy vừa mới được phát, ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén: "Nhóm tội phạm này ẩn thân rất tốt. Chúng biết cách giấu mình trong bóng tối và làm việc cũng rất thận trọng. Chính vì vậy không lẽ nào chúng lại dễ dàng sa lưới của chúng ta như vậy. Sáng nay nếu chúng ta đã bắt được chúng thì e là hành động ấy không đơn giản. Có thể đây là lời thách thức cảnh sát trực tiếp mà chúng muốn cho ta thấy. Chỉ sợ hành động tiếp theo của chúng sẽ càng kinh khủng hơn."
Khiêm cũng gật gù tán đồng. Bình thường cậu ta cợt nhả là vậy nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, nên nhớ rằng phải là người rất xuất sắc mới được đặt chân vào đội một này. Vừa nhìn tài liệu được phát, Khiêm vừa nói: "Vậy tình hình thẩm vấn sáng nay như nào rồi? Có kết quả chưa?"
Cục trưởng Lương nghe vậy cũng nhíu chặt mày, lấy tay xoa vùng thái dương: "Sau khi thẩm vấn mới biết chủ chiếc xe đó chỉ là người giao hàng được thuê từ trước. Chính anh ta cũng không biết bên trong là thứ gì. Anh ta chỉ nói người thuê bảo đây là đồ vật quan trọng phải giao tới địa điểm đã được chỉ định. Sau khi xác nhận thì quả thực giống như chúng ta suy đoán, số điện thoại gọi thuê anh ta là sim rác, địa điểm được chỉ định cũng không có người nhận. Đây đúng là bọn chúng đang cố ý muốn thách thức cảnh sát chúng ta mà."
Nghe tới đây, không khí trong phòng lại càng nặng nề. Một băng đảng tội phạm phải lớn tới đâu, hống hách tới mức nào mới dám đưa ra lời thách thức cảnh sát như vậy cơ chứ. Minh Toàn liếc nhanh qua tập tài liệu được phát, nắm bắt thông tin chính rồi đứng dậy: "Đội một sẽ nhận nhiệm vụ này thưa cục trưởng. Chúng tôi sẽ bàn giao công việc hiện tại cho đội hai rồi nhanh chóng tiến hành truy lùng bọn chúng."
Cục trưởng Lương cũng không lấy thế làm vui mừng mà nghiêm túc nói: "Hãy cẩn thận vì đây là nhiệm vụ rất nguy hiểm, bọn chúng cũng có rất nhiều người, không cẩn thận là mất mạng như chơi." Khiêm cũng đứng lên quay về phía cục trưởng Lương: "Cục trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tóm gọn bọn chúng, trước hết cứ phải bắt giữ tên tài xế xe tải kia đã, chưa biết chừng hắn đang nói dối cũng nên."
Mọi người gật gù đồng ý, cuộc họp cũng dừng lại ở đó. Minh Toàn và đồng đội sang đội hai bàn giao nhiệm vụ hiện tại. Cục trưởng Lương ngồi trong phòng nheo mắt nhìn theo hướng bọn họ rời đi, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
*****
"Cái gì? Cậu nói sao? Cậu mới nhận nhiệm vụ gì cơ?" Trong một quán nước nhỏ, Cao Lâm lớn tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Ánh mắt anh ta mở to như không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Minh Toàn nhàn nhã nâng cốc bạc xỉu* lên, nhấp một ngụm: "Có gì đâu mà bất ngờ, đây cũng đâu phải lần đầu tôi nhận nhiệm vụ bắt tội phạm ma tuý?"
(*) Bạc xỉu là một loại đồ uống được làm từ cà phê có pha sữa nhưng phần sữa sẽ nhiều hơn so với phần cà phê. Từ “bạc xỉu” xuất phát từ tiếng Quảng Đông và được người Hoa dùng phổ biến trong khu vực buôn bán ở Sài Gòn - Chợ lớn lúc bấy giờ.
Cao Lâm ngồi phịch xuống ghế vớ lấy ly nước trước mặt uống ngụm lớn: "Nhưng chính cậu cũng biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm tới mức nào mà. Nhóm tội phạm này cậu đã theo dấu chúng bao lâu cũng đã tìm ra manh mối nào đâu. Chưa kể bây giờ chúng còn dám ngang nhiên thách thức các cậu như vậy nữa."
Minh Toàn vẫn không tỏ bất kì thái độ gì: "Chính vì chúng thách thức nên tôi buộc phải tóm gọn bọn chúng lại." Cao Lâm cũng dần bình tĩnh hơn, quay về phía anh, mắt đăm chiêu: "Vậy cậu đã thông báo cho Ngọc Nhi chưa? Cô ấy quan tâm cậu lắm đó."
Nghe tới đây, mắt Minh Toàn hơi trầm xuống, điều anh lo nhất chính là cô. Hai người mới chỉ xác nhận quan hệ gần đây mà anh đã để cô chứng kiến cảnh mình dấn thân vào nguy hiểm. Anh muốn cho cô cuộc sống như bao người bình thường khác nhưng giờ phút này thì chưa thể.
Thấy Minh Toàn không lên tiếng, Cao Lâm cũng hiểu ra phần nào, anh nhẹ giọng nói: "Tôi thấy cậu vẫn nên nói cho cô ấy biết. Nếu giấu cô ấy thì đến lúc cậu gặp phải chuyện gì tôi cũng không nói giúp cậu được." Anh biết, nếu giấu cô thì mọi việc sẽ càng tồi tệ hơn.
"Tôi sẽ lựa lời để nói với cô ấy. Dù sao cũng còn hai ngày nữa tôi mới bắt đầu tiến hành nhiệm vụ, chắc sẽ phải rời xa cô ấy vài tháng." Minh Toàn vừa nghịch chiếc điện thoại đang cầm trên tay vừa nói. Cao Lâm nhìn anh, thở dài: "Đâu chỉ là vài tháng, có khi cả năm cũng nên."
Minh Toàn không nói gì, anh không phủ nhận lời Cao Lâm nói bởi đó là sự thật. Nếu quả thực trong vài tháng anh không thể lần ra dấu vết của băng đảng kia thì anh sẽ phải tiếp tục để hoàn thành nhiệm vụ bất kể thời gian là bao lâu...
*****
Ngọc Nhi và Thanh Trà xách túi lớn túi bé đi vào nhà, trong khi đó Diệp Tâm chỉ xách vỏn vẹn có một túi đồ. Ngồi xuống ghế sô pha êm ấm, Thanh Trà không khỏi cảm thán: "Ôi phụ nữ đi mua sắm đúng là vừa vui vừa mệt. Đây quả là cách giảm cân hiệu quả đấy."
Ngọc Nhi lấy ly nước rót cho cả ba người rồi mới trả lời: "Đâu chỉ giảm cân hiệu quả đâu, còn rất đau ví nữa." Chị Tâm bật cười nói: "Đối với các em thôi chứ chị thấy mua sắm rất sảng khoái mà." Thanh Trà nhìn qua túi đồ chị Tâm vừa đặt xuống, than vãn: "Tại chị khó tính chứ bộ. Cái gì cũng không thích, cuối cùng chỉ mua mỗi đôi giày trông không có chút thẩm mĩ nào hết."
Diệp Tâm cũng không nói gì, nhìn xuống đôi giày mới mua, ngẩn người một lúc. Đúng là bây giờ đôi giày này đã là mốt cũ rồi nhưng hồi ấy đã có người từng nói với cô rằng 'Diệp Tâm, đôi giày này rất hợp với em đó, anh rất thích, để anh mua cho em.' Bấy giờ cô còn ái ngại, không cho phép anh mua đôi giày đó vì giá cả cũng không rẻ. Cô tiếc tiền thay cho anh.
Ngọc Nhi định vào bếp nấu vài món đơn giản cho bữa tối thì điện thoại trong túi áo bỗng đổ chuông. Cô chạy ra xem thì phát hiện số của Minh Toàn gọi tới nên vội vàng bấm nút nghe máy: "Alo, anh hoàn thành nhiệm vụ rồi à?"
Đầu dây bên kia nghe cô nói vậy chưa vội trả lời ngay mà im lặng. Ngọc Nhi cứ tưởng mất tín hiệu hay sóng yếu gì đó nên mở cửa đi ra ngoài ban công, một làn gió Tây thổi qua khẽ làm bay mái tóc dài qua vai một chút của cô.
Lúc này Minh Toàn mới nhẹ giọng lên tiếng: "Em ăn cơm chưa? Vừa đi đâu về à?" Ngọc Nhi mỉm cười dịu dàng nói: "Em vừa đi mua sắm cùng Thanh Trà và chị Tâm. Mà sao anh biết em vừa ra ngoài về, lẽ nào..."
Còn chưa nói hết câu, Ngọc Nhi đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu dưới lầu, cô hấp tấp nói: "Anh đến sao không nói cho em, đợi em chút, em xuống liền." Nói rồi, cô tắt máy rồi chạy vội xuống dưới nhà, lao ra ngoài.
Thanh Trà đang cầm chiếc váy mới lên ướm thử thì bị Ngọc Nhi va phải, giật mình la to: "Ngọc Nhi, cậu bị ma đuổi hay sao mà chạy nhanh vậy hả?" Tiếng Ngọc Nhi vọng lại từ xa: "Mình đi gặp Minh Toàn một chút, cậu nấu cơm đi." Thanh Trà nghe thấy vậy không khỏi tức giận la lối: "Cậu có người yêu thì ngon lắm sao? Cậu còn bảo tối nay bao tôi đấy nhé con nhỏ chết tiệt."
Cô biết mình lựa chọn yêu một người đàn ông có nghề nghiệp đặc thù như vậy thì phải xác định anh ấy sẽ không thể có nhiều thời gian dành cho mình. Từng có một lần cô vô tình lướt qua một bài báo về bức thư mà người phụ nữ gửi cho chàng trai làm cảnh sát đặc nhiệm của mình. Trong thư, người phụ nữ đó có viết về một câu mà người yêu cô ấy đã từng nói:"Yêu Công an đã khổ, yêu Cảnh sát đặc nhiệm như anh em còn khổ hơn."
Hồi đó, cô luôn thấy cô gái ấy đang làm quá vấn đề lên, cho rằng yêu cảnh sát đặc nhiệm đâu khổ đến thế. Cho tới bây giờ cô mới hiểu, hoá ra đúng như những gì trong bức thư đó đã viết, yêu cảnh sát đặc nhiệm thật ra rất khổ. Là bởi vì anh sẽ không thể ở bên cô trong những ngày lễ, vì anh còn phải ra đường bảo vệ cuộc sống bình yên của nhân dân. Là bởi vì anh sẽ không thể đến bên cô ngay khi cô cần, vì biết đâu lúc đó anh đang thực hiện nhiệm vụ. Là bởi vì anh sẽ không thể quan tâm cô hàng ngày, không lo cho cô được bữa ăn, giấc ngủ.
Là bởi vì nếu sau này làm vợ anh, cô sẽ thường xuyên phải ở nhà một mình. Là bởi vì nếu cô làm mẹ, cô sẽ phải cáng đáng thêm tất cả những việc của con mà không có bàn tay anh giúp đỡ. Là bởi vì anh luôn phải đặt đất nước lên hàng đầu, trên cả gia đình, người thân. Và cuối cùng, là bởi vì có thể, ngày mai anh sẽ hy sinh, không thể trở về bên cạnh cô được nữa...
Nhưng sau tất cả, cô nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục lo sợ về một tương lai có thể sẽ không xảy ra thì cô và anh sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở mức quan hệ xã giao nhạt nhẽo. Cô quyết định dấn thân vào tình yêu này dù biết nó có bao nhiêu khó khăn, dù biết yêu anh cô sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng cô chấp nhận bởi sống là lựa chọn, là dám hy sinh hay buông bỏ, dám đương đầu và chấp nhận sự lựa chọn của mình.
Có lẽ cả cuộc đời này của cô đã định sẵn là sẽ nên duyên với anh - chàng cảnh sát đặc nhiệm ấy ngay từ khi cô mới chỉ là đứa bé tám tuổi. Ngọc Nhi mỉm cười nhẹ nhàng quay sang phía Thanh Trà và Diệp Tâm: "Về đến nhà thì chúng mình cùng đi dạo phố đi."
Chị Tâm không có ý kiến gì, gật nhẹ đầu. Trái lại, Thanh Trà hớn hở ra mặt, miệng nói không ngừng: "Đúng lúc tôi đang để ý tới đôi giày mới ra gần đây, chúng mình mua giày ba luôn đi. À không, không chỉ giày mà quần áo, túi xách chúng mình cũng mua cùng mẫu luôn nha, xu hướng mới dạo gần đây đó. Nghĩ thôi là thấy háo hức rồi."
Ngọc Nhi nhìn cô bạn đang liếng thoắng không ngừng, bật cười trả lời: "Tới bao giờ cậu mới bớt trẻ con vậy hả?" Thanh Trà bĩu môi khinh bỉ: "Tới bao giờ có anh chàng đẹp trai nào đó đến và rước tôi đi thì tôi mới tha cho cậu, nếu không thì cậu đừng hòng đi lấy chồng trước tôi. Cậu phải chăm sóc đứa trẻ con như tôi suốt đời." Ngọc Nhi bị chọc cười khanh khách, ôm bụng nói: "Được rồi được rồi, để chị đây nuôi cậu tới già."
*****
Sau khi trở về đội, Minh Toàn lập tức chạy thẳng vào phòng họp. Trong phòng, khuôn mặt ai nấy đều rất căng thẳng, cục trưởng Lương ngồi ở ghế chủ trì, ánh mắt cũng thăng trầm khó nói. Hiếm khi mới thấy ông ấy xuất hiện nên có thể xác định rằng nhiệm vụ lần này rất quan trọng.
Cục trưởng Lương ngước mắt nhìn Minh Toàn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ bên phía toà Công sứ chưa?" Minh Toàn chào cục trưởng, giọng nói cứng rắn, mạnh mẽ: "Thưa cục trưởng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ bên đó trong sáng nay rồi ạ." Cục trưởng Lương gật đầu tỏ ý đã biết rồi bảo anh ngồi xuống ghế của mình.
Đợi đến khi cả đội có mặt đầy đủ cục trưởng Lương mới phát cho mỗi ngồi một tập giấy rồi nói: "Đây là toàn bộ thông tin của băng đảng buôn ma tuý gần đây. Cách đây vài tháng tôi đã giao cho đội các cậu tìm kiếm tung tích của bọn chúng nhưng chưa thể lần ra dấu vết. Hiện tại phát hiện thêm vài đối tượng khả nghi nhưng chưa thể xác định đấy có phải thành viên băng đảng đó hay không. Sáng nay, trong khi làm nhiệm vụ, đội hai đã vô tình bắt được một xe tải chở lượng lớn chất cấm. Vậy nên tôi giao nhiệm vụ mới cho đội một các cậu, kể từ giờ gạt bỏ tất cả nhiệm vụ đang nhận, giao cho đội hai xử lý, đội một dưới sự dẫn dắt của Minh Toàn sẽ bắt đầu tiến hành truy lùng nhóm tội phạm nói trên."
Minh Toàn xem tập giấy vừa mới được phát, ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén: "Nhóm tội phạm này ẩn thân rất tốt. Chúng biết cách giấu mình trong bóng tối và làm việc cũng rất thận trọng. Chính vì vậy không lẽ nào chúng lại dễ dàng sa lưới của chúng ta như vậy. Sáng nay nếu chúng ta đã bắt được chúng thì e là hành động ấy không đơn giản. Có thể đây là lời thách thức cảnh sát trực tiếp mà chúng muốn cho ta thấy. Chỉ sợ hành động tiếp theo của chúng sẽ càng kinh khủng hơn."
Khiêm cũng gật gù tán đồng. Bình thường cậu ta cợt nhả là vậy nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, nên nhớ rằng phải là người rất xuất sắc mới được đặt chân vào đội một này. Vừa nhìn tài liệu được phát, Khiêm vừa nói: "Vậy tình hình thẩm vấn sáng nay như nào rồi? Có kết quả chưa?"
Cục trưởng Lương nghe vậy cũng nhíu chặt mày, lấy tay xoa vùng thái dương: "Sau khi thẩm vấn mới biết chủ chiếc xe đó chỉ là người giao hàng được thuê từ trước. Chính anh ta cũng không biết bên trong là thứ gì. Anh ta chỉ nói người thuê bảo đây là đồ vật quan trọng phải giao tới địa điểm đã được chỉ định. Sau khi xác nhận thì quả thực giống như chúng ta suy đoán, số điện thoại gọi thuê anh ta là sim rác, địa điểm được chỉ định cũng không có người nhận. Đây đúng là bọn chúng đang cố ý muốn thách thức cảnh sát chúng ta mà."
Nghe tới đây, không khí trong phòng lại càng nặng nề. Một băng đảng tội phạm phải lớn tới đâu, hống hách tới mức nào mới dám đưa ra lời thách thức cảnh sát như vậy cơ chứ. Minh Toàn liếc nhanh qua tập tài liệu được phát, nắm bắt thông tin chính rồi đứng dậy: "Đội một sẽ nhận nhiệm vụ này thưa cục trưởng. Chúng tôi sẽ bàn giao công việc hiện tại cho đội hai rồi nhanh chóng tiến hành truy lùng bọn chúng."
Cục trưởng Lương cũng không lấy thế làm vui mừng mà nghiêm túc nói: "Hãy cẩn thận vì đây là nhiệm vụ rất nguy hiểm, bọn chúng cũng có rất nhiều người, không cẩn thận là mất mạng như chơi." Khiêm cũng đứng lên quay về phía cục trưởng Lương: "Cục trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tóm gọn bọn chúng, trước hết cứ phải bắt giữ tên tài xế xe tải kia đã, chưa biết chừng hắn đang nói dối cũng nên."
Mọi người gật gù đồng ý, cuộc họp cũng dừng lại ở đó. Minh Toàn và đồng đội sang đội hai bàn giao nhiệm vụ hiện tại. Cục trưởng Lương ngồi trong phòng nheo mắt nhìn theo hướng bọn họ rời đi, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
*****
"Cái gì? Cậu nói sao? Cậu mới nhận nhiệm vụ gì cơ?" Trong một quán nước nhỏ, Cao Lâm lớn tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Ánh mắt anh ta mở to như không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Minh Toàn nhàn nhã nâng cốc bạc xỉu* lên, nhấp một ngụm: "Có gì đâu mà bất ngờ, đây cũng đâu phải lần đầu tôi nhận nhiệm vụ bắt tội phạm ma tuý?"
(*) Bạc xỉu là một loại đồ uống được làm từ cà phê có pha sữa nhưng phần sữa sẽ nhiều hơn so với phần cà phê. Từ “bạc xỉu” xuất phát từ tiếng Quảng Đông và được người Hoa dùng phổ biến trong khu vực buôn bán ở Sài Gòn - Chợ lớn lúc bấy giờ.
Cao Lâm ngồi phịch xuống ghế vớ lấy ly nước trước mặt uống ngụm lớn: "Nhưng chính cậu cũng biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm tới mức nào mà. Nhóm tội phạm này cậu đã theo dấu chúng bao lâu cũng đã tìm ra manh mối nào đâu. Chưa kể bây giờ chúng còn dám ngang nhiên thách thức các cậu như vậy nữa."
Minh Toàn vẫn không tỏ bất kì thái độ gì: "Chính vì chúng thách thức nên tôi buộc phải tóm gọn bọn chúng lại." Cao Lâm cũng dần bình tĩnh hơn, quay về phía anh, mắt đăm chiêu: "Vậy cậu đã thông báo cho Ngọc Nhi chưa? Cô ấy quan tâm cậu lắm đó."
Nghe tới đây, mắt Minh Toàn hơi trầm xuống, điều anh lo nhất chính là cô. Hai người mới chỉ xác nhận quan hệ gần đây mà anh đã để cô chứng kiến cảnh mình dấn thân vào nguy hiểm. Anh muốn cho cô cuộc sống như bao người bình thường khác nhưng giờ phút này thì chưa thể.
Thấy Minh Toàn không lên tiếng, Cao Lâm cũng hiểu ra phần nào, anh nhẹ giọng nói: "Tôi thấy cậu vẫn nên nói cho cô ấy biết. Nếu giấu cô ấy thì đến lúc cậu gặp phải chuyện gì tôi cũng không nói giúp cậu được." Anh biết, nếu giấu cô thì mọi việc sẽ càng tồi tệ hơn.
"Tôi sẽ lựa lời để nói với cô ấy. Dù sao cũng còn hai ngày nữa tôi mới bắt đầu tiến hành nhiệm vụ, chắc sẽ phải rời xa cô ấy vài tháng." Minh Toàn vừa nghịch chiếc điện thoại đang cầm trên tay vừa nói. Cao Lâm nhìn anh, thở dài: "Đâu chỉ là vài tháng, có khi cả năm cũng nên."
Minh Toàn không nói gì, anh không phủ nhận lời Cao Lâm nói bởi đó là sự thật. Nếu quả thực trong vài tháng anh không thể lần ra dấu vết của băng đảng kia thì anh sẽ phải tiếp tục để hoàn thành nhiệm vụ bất kể thời gian là bao lâu...
*****
Ngọc Nhi và Thanh Trà xách túi lớn túi bé đi vào nhà, trong khi đó Diệp Tâm chỉ xách vỏn vẹn có một túi đồ. Ngồi xuống ghế sô pha êm ấm, Thanh Trà không khỏi cảm thán: "Ôi phụ nữ đi mua sắm đúng là vừa vui vừa mệt. Đây quả là cách giảm cân hiệu quả đấy."
Ngọc Nhi lấy ly nước rót cho cả ba người rồi mới trả lời: "Đâu chỉ giảm cân hiệu quả đâu, còn rất đau ví nữa." Chị Tâm bật cười nói: "Đối với các em thôi chứ chị thấy mua sắm rất sảng khoái mà." Thanh Trà nhìn qua túi đồ chị Tâm vừa đặt xuống, than vãn: "Tại chị khó tính chứ bộ. Cái gì cũng không thích, cuối cùng chỉ mua mỗi đôi giày trông không có chút thẩm mĩ nào hết."
Diệp Tâm cũng không nói gì, nhìn xuống đôi giày mới mua, ngẩn người một lúc. Đúng là bây giờ đôi giày này đã là mốt cũ rồi nhưng hồi ấy đã có người từng nói với cô rằng 'Diệp Tâm, đôi giày này rất hợp với em đó, anh rất thích, để anh mua cho em.' Bấy giờ cô còn ái ngại, không cho phép anh mua đôi giày đó vì giá cả cũng không rẻ. Cô tiếc tiền thay cho anh.
Ngọc Nhi định vào bếp nấu vài món đơn giản cho bữa tối thì điện thoại trong túi áo bỗng đổ chuông. Cô chạy ra xem thì phát hiện số của Minh Toàn gọi tới nên vội vàng bấm nút nghe máy: "Alo, anh hoàn thành nhiệm vụ rồi à?"
Đầu dây bên kia nghe cô nói vậy chưa vội trả lời ngay mà im lặng. Ngọc Nhi cứ tưởng mất tín hiệu hay sóng yếu gì đó nên mở cửa đi ra ngoài ban công, một làn gió Tây thổi qua khẽ làm bay mái tóc dài qua vai một chút của cô.
Lúc này Minh Toàn mới nhẹ giọng lên tiếng: "Em ăn cơm chưa? Vừa đi đâu về à?" Ngọc Nhi mỉm cười dịu dàng nói: "Em vừa đi mua sắm cùng Thanh Trà và chị Tâm. Mà sao anh biết em vừa ra ngoài về, lẽ nào..."
Còn chưa nói hết câu, Ngọc Nhi đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu dưới lầu, cô hấp tấp nói: "Anh đến sao không nói cho em, đợi em chút, em xuống liền." Nói rồi, cô tắt máy rồi chạy vội xuống dưới nhà, lao ra ngoài.
Thanh Trà đang cầm chiếc váy mới lên ướm thử thì bị Ngọc Nhi va phải, giật mình la to: "Ngọc Nhi, cậu bị ma đuổi hay sao mà chạy nhanh vậy hả?" Tiếng Ngọc Nhi vọng lại từ xa: "Mình đi gặp Minh Toàn một chút, cậu nấu cơm đi." Thanh Trà nghe thấy vậy không khỏi tức giận la lối: "Cậu có người yêu thì ngon lắm sao? Cậu còn bảo tối nay bao tôi đấy nhé con nhỏ chết tiệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.