Chương 109
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
Sau khoa cử, triều đường Đại Ngu lại nghênh đón một lần thay máu, thế cục trong kinh ngày càng mờ mịt, dưới mặt nước yên tĩnh toàn là sóng ngầm.
Cuối tháng tư, Dung Đường trở về Ninh Tuyên Vương phủ một chuyến như thường lệ.
Tiền thị sắp đủ tháng, y lại không yên lòng. Vốn Dung Đường định đón Vương phi đến ngõ Vĩnh An ở tạm, nhưng thứ nhất vương phủ không có chủ mẫu sợ bị chê cười, thứ hai chính Vương Tú Ngọc không muốn rời đi.
Hết cách, Dung Đường chỉ có thể trở về định kỳ, nhiều lần đều mời Lâm đại phu bắt mạch cho bà, phòng ngừa một khi sơ sẩy lại rơi vào kết cục giống như hai kiếp trước.
Nhưng không biết là do trưởng công chúa dọn về vương phủ nên Dung Minh Ngọc và Tiền thị đã kiềm chế. Vẫn là do Vương Tú Ngọc tự nghĩ thông suốt, chia quyền lợi cho vợ lẽ để bớt chút vất vả. Tóm lại xương cốt của bà rất khỏe mạnh, ngoại trừ bệnh nan y để lại năm xưa do sinh nở thì gần như không có bệnh xấu gì đáng lo ngại.
Dung Đường nghe xong những lời này vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, Vương Tú Ngọc lại nhíu mày nói với đại phu: "Bắt mạch cho Đường nhi.”
Vì thế thế cục lại biến thành lão đại phu vừa chẩn mạch vừa nhíu mày dặn dò Dung Đường phải quan tâm tới sức khoẻ của mình, tránh ưu sầu quá độ cùng với Vương Tú Ngọc.
Bình thường lúc này Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, bất luận Dung Đường nhìn hắn cầu hắn giải vây bao nhiêu lần, hắn vẫn coi như không nhìn thấy, thậm chí còn có thể phụ họa đại phu, hỏi ông ấy về thể chất của Dung Đường, để lại Dung tiểu thế tử một mình hai mặt thụ địch.
Dung Đường cũng rất hối hận tại sao mình lại khuyến khích chuyện này, nhưng chờ lần sau hồi phủ, y vẫn muốn mời đại phu bắt mạch cho Vương Tú Ngọc.
Hết cách rồi, chung quy y vẫn không thể nào nhìn mẫu thân nguyên chủ dẫm vào vết xe đổ.
Hôm nay nhân lúc Túc Hoài Cảnh được nghỉ, Dung Đường kéo hắn về phủ dùng bữa trưa với Vương phi.
Sau đó y quay về Đường Hoa viện nghỉ ngơi, Túc Hoài Cảnh đến tiểu viện của trưởng công chúa.
Đầu mùa hạ rất dễ lười biếng, phù hợp chợp mắt ngủ trưa, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu ngoài viện đều là bản nhạc an thần.
Dung Đường ngủ được một giấc rồi, Túc Hoài Cảnh còn chưa trở lại, y ở trong viện từ từ tỉnh táo lại, chậm rãi đi theo đường nhỏ tới hoa viên, muốn hít thở không khí trong lành.
Những đứa trẻ đồng lứa trong Ninh Tuyên Vương phủ cũng không chênh bao nhiêu tuổi, ngoại trừ tiểu đệ đệ mới bốn tuổi của Nhị phòng và thai nhi còn chưa ra đời trong bụng Tiền thị, những người khác đều trên dưới hai mươi tuổi, tất cả đều là huynh đệ tỷ muội lớn lên từ nhỏ tới lớn cùng nhau.
Nhưng trong đó có bao nhiêu tình thân thì không ai có thể nói rõ ràng. Dung Đường đi tới hoa viên, trông thấy hai bóng hình xinh đẹp đứng bên hồ nước thì dừng lại, đang muốn rời đi, một người trong đó lại xoay người lại kinh ngạc gọi một câu: "Huynh trưởng, huynh hồi phủ rồi à?"
Không có biện pháp, Dung Đường chỉ có thể kiên trì đi qua.
Đó là tiểu muội trưởng Dung Ninh và trưởng tỷ Dung Oánh của nhà bên.
Mấy người chào hỏi qua, Dung Ninh cười mở miệng nhắc tới một ít đề tài dẫn bọn họ nói chuyện phiếm. Nàng vẫn luôn hoạt bát, lại được Dung Minh Ngọc và Dung Tranh nuông chiều mà lớn lên, trên người tự nhiên có vẻ ngây thơ không rành thế sự.
So với nàng, Dung Oánh có vẻ trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều.
Dung Đường nhìn cô, luôn cảm thấy lần gặp mặt này trên mặt cô có thêm sự dịu dàng sầu tư.
Y thoáng xuất thần, nghĩ đến một tình tiết trong nguyên tác.
Con trai trưởng của Vương hoàng hậu mất sớm, trung cung để trống, đế vương không có con trai trưởng, phe phái hậu cung chia làm ba, tạo thành thế chân vạc* và gắn bó mật thiết với tiền triều.
(Thế chân vạc: thế vững chắc và ổn định do ba lực lượng ngang nhau liên kết tạo thành)
Vương hoàng hậu dựa lưng vào Vương thị ở Giang Nam, binh mã đại nguyên soái Hạ Kinh Nghĩa đứng phía sau Huệ quý phi, cùng với Di phi dựa vào Trương Các lão.
Tiền triều kiềm chế và cân bằng lẫn nhau, hậu cung hoạt động tự do.
Huệ quý phi có tam hoàng tử và lục hoàng tử, Di phi là mẹ đẻ của nhị hoàng tử, mẫu phi của tứ hoàng tử Như tần vốn là tỳ nữ bên cạnh nàng, hoàng hậu không có con nối dõi ở trong đó liền có vẻ đặc biệt khó khăn.
Tuy nói Phương quý nhân có giao hảo với hoàng hậu, Thất hoàng tử do nàng sinh ra cũng mơ hồ có xu thế được nhận làm con thừa tự dưới gối hoàng hậu, trở thành con trưởng của trung cung, nhưng thứ nhất vị trí con trưởng được tôn sùng, nhận làm con thừa tự cũng không phải việc đơn giản, thứ hai Phương quý nhân là mẹ ruột, không muốn đưa con của mình làm con thừa tự của người khác.
Cục diện thế chân vạc của hậu cung nghiêm khắc mà nói thì giống như bong bóng nổi trên mặt hồ, nhẹ nhàng đâm một cái sẽ vỡ tan.
Tầng biểu hiện giả dối này duy trì đến Di phi mang thai lần thứ hai, thời điểm sắp sinh hạ long thai thì hoàn toàn đến bờ vực vỡ nát.
Dung Minh Ngọc tỏ vẻ thành tâm với thê tử, nghĩ ra biện pháp đưa cháu gái ruột vào cung làm phi phụ tá Vương hoàng hậu.
Nhưng tất cả sự tình còn chưa an bài tốt, chuyện Vũ Khang Bá mưu phản bại lộ, Di phi bị giáng xuống, Trương các lão xin cáo lão hồi hương, đảng Nhị hoàng tử hoàn toàn bị lật đổ không dậy nổi, Tứ hoàng tử lại qua đời nhanh chóng. Nhân Thọ đế giao Bát hoàng tử vừa ra đời cho hoàng hậu, hoàng hậu có con trai trưởng trên danh nghĩa, lúc này mới miễn cho Dung Oánh tiến cung nhận mệnh này.
Dung Oánh và Dung Đường cùng tuổi, bởi vì cô lớn hơn hai tháng nên Dung Đường muốn gọi cô một tiếng đường tỷ.
Nữ tử Đại Ngu mười lăm là có thể chọn rể xuất giá, người quyền quý không muốn con gái thân yêu gả ra ngoài làm vợ người khác quá sớm nên giữ lại trong nhà vài năm cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng bình thường cũng sẽ không vượt qua hai mươi.
Đến bây giờ nhà bên còn chưa chọn chồng cho trưởng nữ, nghĩ hẳn là Dung Minh Ngọc đã nói tính toán cho bọn họ nghe.
Bởi vì chuyện này hai đời trước đều không có xảy ra, Dung Đường vốn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, nhưng đời này hiệu ứng cánh bướm bay quá nhanh quá xa, thế cho nên ngay cả y cũng không biết cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào.
Người đã chết được cứu sống, như vậy thì những bông hoa vốn nên tươi tắn có rơi vào kết cục héo rũ hay không?
Dung Đường hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn Dung Oánh một cái.
Nha hoàn từ một góc khác của hoa viên chạy chậm đến, nói nhị công tử đã trở về phủ, mang cho tiểu tiểu thư rất nhiều đồ chơi bên ngoài, gọi Dung Ninh đi xem.
Tiểu cô nương vui mừng vô cùng, xoay người muốn đi tìm ca ca ruột của mình, vừa mới vòng qua một góc lại quay đầu lại hỏi đường tỷ: " Tỷ tỷ đi mới muội không?"
Dung Oánh cong mắt cười yếu ớt: “Ta nói chuyện với A Đường một lát.”
Dung Ninh không cố lôi kéo nữa, vui vẻ trở về viện nhà mình.
Trong hồ nước có mấy đóa sen nở sớm, chuồn chuồn xanh mướt đậu khắp nơi.
Dung Oánh nhìn mặt hồ không biết đang suy nghĩ gì, Dung Đường cũng không quấy rầy, kiên nhẫn chờ lời của cô, cho đến khi Dung Oánh hỏi một câu: " Đệ cảm thấy huyết mạch thân duyên cùng gia phả tôn thất thì cái nào sâu hơn?”
Dung Đường ngẩn người, không hiểu lắm nhìn vị đường tỷ của nguyên chủ này, người kia trang điểm lông mày xinh đẹp, đôi mắt như nước mùa thu nhìn về phía mặt hồ đang dần nổi lên gợn sóng, khóe môi mỉm cười, vừa dịu dàng vừa có khí chất.
Dung Đường hỏi: " Sao lại phải so sánh?”
Trên mặt Dung Oánh hiện lên một vẻ hoang mang, rõ ràng là chính cô hỏi ra vấn đề, nhưng cảm thấy nghi hoặc cũng là bản thân cô: "Ta cũng không rõ lắm, đột nhiên có hơi tò mò mà thôi.”
Dung Đường thử hỏi cô: "Nhưng trong nhà có chuyện gì khiến đường tỷ lo lắng sao?”
Dung Oánh hơi trì trệ, chợt cười lắc đầu: "Sao có thể có chuyện khiến ta phiền lòng chứ?”
Nàng là đại tiểu thư trên danh nghĩa của Ninh Tuyên vương phủ, phụ thân là Lễ bộ thị lang, bá phụ là Ninh Tuyên vương, tổ mẫu lại là Đoan Ý trưởng công chúa tôn quý của Đại Ngu, từ khi sinh ra đã kiêu ngạo.
Dung Đường ngẩn ra, vì khi cô nói ra những lời này trên mặt có thêm vài phần kiêu căng tự phụ, còn có tự tin đường hoàng mà chính cô cũng không nhận ra. Đó là khí chất dịu dàng, chỉ thuộc về Dung Oánh.
Y nhớ tới hội Chiết Hoa năm ngoái, hai vị tiểu thư của Dung gia rõ ràng ở cùng thiên kim của nhà Hà Thượng Thư, mắt thấy hiện trường thi thể của Nguyệt Dung, nhưng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cơ hồ hoàn toàn không có ai đề cập tới Dung Ninh và Dung Oánh, tất cả mọi người chỉ biết là Hà tiểu thư bị doạ cho sợ hãi.
Dung Tranh nói: "Thúc phụ cẩn thận, ngay cả huynh muội ở nhà bên cũng đều cẩn thận.”
Nhưng cẩn thận như vậy, sau lưng là trí tuệ hơn người.
Dung Oánh có thể thông minh hơn các đệ đệ của cô rất nhiều.
Chính vì vậy, tâm trạng tránh đời của Dung Đường lại khẽ khàng run rẩy, y do dự hai giây, không bỏ qua đề tài này theo lời Dung Oánh mà hỏi cô: " Vì sao tới nay đường tỷ vẫn chưa thành thân?”
Vấn đề này đột ngột vô cùng, ở thời đại phong kiến có quan niệm nam nữ thọ thọ bất thân*, cho dù là anh em họ, cũng sẽ không trắng trợn tỏ vẻ nghi hoặc như vậy, là trong phút chốc sắc mặt Dung Oánh cứng đờ, tương đối kinh ngạc nhìn về phía Dung Đường.
(Gốc là nam nữ đại phòng, mấy cái phòng ngừa lớn như ngồi cùng nhau, không giao tiếp với nhau, không ăn cơm cùng nhau…v..v, tui đổi thành như này cho dễ hiểu ha)
Người sau tuyệt không né tránh, đối diện ánh mắt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Là không chọn trúng người thích hợp, hay là không muốn thành thân?"
Y không thể hỏi thẳng có phải Dung Oánh đang chờ tiến cung hay không, nhưng lời y nói cũng rất rõ ý, nếu Dung Oánh thật sự là người thông minh thì cũng nên hiểu được y hỏi cái gì.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng người, hoa sen mùa hè bị gió thổi lay động, ếch xanh linh hoạt nhảy nhót trên lá sen, mỗi một lần nhảy đều kéo theo vô số bọt nước rơi xuống mặt hồ, tạo thành gợn sóng.
Dung Oánh sững sờ nhìn Dung Đường hồi lâu, hốc mắt đột nhiên ửng đỏ.
Nhưng điểm màu đỏ đó thoáng qua, Dung Oánh đã quay đầu, nhìn về một nơi không xác định trên mặt hồ, hoặc có lẽ chỉ là vệt nắng chiếu lên sóng nước, cô nhẹ nhàng nói: "Cho dù có thân phận và tài học của tổ mẫu, chuyện hôn sự há có thể tự mình làm chủ cơ chứ?”
Dung Đường im lặng không lên tiếng, xác định cô đã biết kế hoạch của Dung Minh Ngọc.
“Nếu đường tỷ không muốn, không ai có thể bức bách được tỷ. " Y nói.
Dung Oánh nhẹ nhàng cười: "A Đường nói thì dễ, đệ là thế tử, Vương phi lại cưng chiều đệ như vậy, đệ tự có lựa chọn không bị ép buộc.”
Dung Đường nói: "Sự cưng chiều và ưu đãi mà đệ nhận được đều là bởi vì sức khoẻ không tốt, mệnh không còn lâu nữa, mẫu thân biết thay vì gây áp lực cho đệ thì không bằng để đệ thanh nhàn sống qua mấy năm này, lúc này mới có cách sống "tùy theo ý mình’ "trong mắt mọi người."
Dung Oánh ngơ ngẩn, quay đầu nhìn y.
Người thường nói mình sắp chết sẽ có rất nhiều thứ không cam lòng buông bỏ, nhưng ở trên người Dung Đường, cô không hề nhìn thấy chút không cam lòng nào, chỉ nói một sự thật đã định một cách vô cùng bình thường.
Không thể thay đổi thiên mệnh, đơn giản là tiếp nhận.
Nhưng lời nói kế tiếp của y lại hoàn toàn khác với lời nói này: "Nhưng đường tỷ thì khác, tỷ là nữ trạng nguyên trong hội Chiết Hoa lần này, nếu có công tử thích, tất nhiên có thể hồng trang lục y*, gả cho người tốt; nếu không có, chẳng lẽ phải nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ, ngơ ngác đến mấy chục năm sao?"
(Đám cưới thời xưa thường có mặc hai màu, màu xanh lá kèm màu đỏ)
Sau mặt Dung Oánh đột biến, không thể tin nhìn về phía y.
Dung Đường khẽ mỉm cười, cất đi vài phần nghiêm túc, dịu dàng nói: "Thơ của đường tỷ viết rất khá, cho dù mang tên người khác, vẫn khiến người ta khâm phục.”
So với những năm trước, hội Chiết Hoa ờ năm Khánh Chính thứ mười có đông tài tử giai nhân trong kinh hơn.
Đang lúc khoa cử, Ngu Kinh chặn lại quốc cảnh khắp nơi, học sinh vừa hay tới nơi phồn hoa thịnh thế này.
Dung Đường không có hứng thú, Túc Hoài Cảnh lại không có ngày nghỉ nên bọn họ dứt khoát không đi.
Vẫn là Kha thiếu phó mạnh vì gạo bạo vì tiền trở về, phe phẩy cây quạt, cười một tràng dài nói: "Có một vị nữ Trạng Nguyên rồi.”
Không có mấy người biết thơ đoạt hạng nhất là do Dung Oánh viết, nhưng Kha Hồng Tuyết nào phải là người bình thường đâu?
Lúc đó Dung Đường đã đọc qua bài thơ Vịnh Xuân kia, chỉ cảm thấy trong sự nhu tình ẩn chứa sự hào hùng, là tài năng hiếm có.
Mà nay khi y nói chuyện với Dung Oánh, người sau ngẩn người tại chỗ hồi lâu, trong mắt là cảm xúc rung động.
Dung Đường cũng không thúc giục, chỉ là đứng lâu có hơi mệt mỏi, bắt đầu lặng lẽ thay đổi trọng tâm giảm bớt mệt nhọc.
Cho đến khi Dung Oánh bình tĩnh lại, hỏi y: "Nếu ta không muốn thì...nên làm thế nào đây?”
Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tổ mẫu tín Phật, lại sắp đến mùng một, đường tỷ không ngại hỏi tổ mẫu có muốn tới Đà Lan tự thắp một nén hương hay không, rồi ăn một bữa cơm trai thanh tịnh tâm hồn. Đến lúc đó nếu Phật tổ đưa ra chỉ thị gì thì sẽ không dám không theo.”
Y nói cực kỳ nông cạn, không hề cảm thấy áy náy hay sợ hãi trưởng công chúa. Dung Oánh ngây người nhìn y hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười.
Cô nói: "Từ nhỏ đã nói đệ thông minh, chỉ tiếc hồn không không về nên ngốc nghếch nhiều năm, hiện giờ khỏe lại quả thật khiến người ta khâm phục. Đệ biết ăn nói cũng như có mưu có kế như vậy, ta lại bắt đầu ngóng trông khi nào có một linh đan thuốc kỳ diệu nào đó nhổ những bệnh nan y trong cơ thể đệ mới tốt.”
Dung Đường khẽ gật đầu: "Mượn lời chúc phúc của đường tỷ.”
Dung Oánh nhìn ra xa rồi lại quay đi, dịu dàng cúi chào Dung Đường: "Đa tạ đệ đệ, vấn đề vừa rồi ta đã có đáp án.”
Dung Đường đứng lại yên lặng chờ câu sau, phía sau lại vang đến tiếng bước chân, y vừa quay đầu lại đã đụng vào ngực Túc Hoài Cảnh.
Dung Oánh cúi đầu cười, quay người rời đi mà không cho Dung Đường một câu trả lời.
Dung Đường bối rối, vươn tay, vô thức muốn đuổi theo Dung Oánh, Túc Hoài Cảnh lại thừa cơ cầm cổ tay y, cười hỏi: "Nói gì với đường tỷ đó?”
Dung Đường bất đắc dĩ, vừa hoàn hồn thì Dung Oánh đã đi xa, hết cách y chỉ có thể nói với Túc Hoài Cảnh: "Đường tỷ hỏi ta huyết mạch thân duyên cùng gia phả tôn thất cái nào quan trọng hơn, nhưng ta không biết đáp án, cô ấy vừa mới nói mình nghĩ ra rồi, ta đang muốn hỏi, ngươi đã tới.”
“...... "Túc Hoài Cảnh sửng sốt một hồi, bật cười:" Đường Đường lại muốn trách ta.”
“Ta không có. "Dung Đường buồn bực trả lời, nhẹ nhàng giậm chân để giảm bớt cảm giác tê dại khi đứng lâu, muốn về với Túc Hoài Cảnh.
Nhưng Túc Hoài Cảnh thình lình nhìn xuống, buông tay y ra, ngồi xổm xuống đất.
Dung Đường ngẩn ra: "Sao vậy?”
Đại nhân vật phản diện quay đầu lại: "Lên đây.”
Dung Đường bối rối một giây, lập tức sợ hãi: "Không đau lắm đâu.”
Túc Hoài Cảnh: "Vậy ta bế ngươi về nhé.”
Dung Đường: "..." Đây coi như là lựa chọn gì vậy!
Y nhìn trái nhìn phải, ở trong nhà mình lại giống như là trộm, rốt cuộc vẫn nằm sấp trên lưng Túc Hoài Cảnh.
Mà chờ sau khi hai chân lơ lửng, y lại lặng lẽ vểnh chân lên.
Được rồi, đúng là có hơi đau, hơn nữa có người cõng về nhà thật sự rất thoải mái!.
Cuối tháng tư, Dung Đường trở về Ninh Tuyên Vương phủ một chuyến như thường lệ.
Tiền thị sắp đủ tháng, y lại không yên lòng. Vốn Dung Đường định đón Vương phi đến ngõ Vĩnh An ở tạm, nhưng thứ nhất vương phủ không có chủ mẫu sợ bị chê cười, thứ hai chính Vương Tú Ngọc không muốn rời đi.
Hết cách, Dung Đường chỉ có thể trở về định kỳ, nhiều lần đều mời Lâm đại phu bắt mạch cho bà, phòng ngừa một khi sơ sẩy lại rơi vào kết cục giống như hai kiếp trước.
Nhưng không biết là do trưởng công chúa dọn về vương phủ nên Dung Minh Ngọc và Tiền thị đã kiềm chế. Vẫn là do Vương Tú Ngọc tự nghĩ thông suốt, chia quyền lợi cho vợ lẽ để bớt chút vất vả. Tóm lại xương cốt của bà rất khỏe mạnh, ngoại trừ bệnh nan y để lại năm xưa do sinh nở thì gần như không có bệnh xấu gì đáng lo ngại.
Dung Đường nghe xong những lời này vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, Vương Tú Ngọc lại nhíu mày nói với đại phu: "Bắt mạch cho Đường nhi.”
Vì thế thế cục lại biến thành lão đại phu vừa chẩn mạch vừa nhíu mày dặn dò Dung Đường phải quan tâm tới sức khoẻ của mình, tránh ưu sầu quá độ cùng với Vương Tú Ngọc.
Bình thường lúc này Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, bất luận Dung Đường nhìn hắn cầu hắn giải vây bao nhiêu lần, hắn vẫn coi như không nhìn thấy, thậm chí còn có thể phụ họa đại phu, hỏi ông ấy về thể chất của Dung Đường, để lại Dung tiểu thế tử một mình hai mặt thụ địch.
Dung Đường cũng rất hối hận tại sao mình lại khuyến khích chuyện này, nhưng chờ lần sau hồi phủ, y vẫn muốn mời đại phu bắt mạch cho Vương Tú Ngọc.
Hết cách rồi, chung quy y vẫn không thể nào nhìn mẫu thân nguyên chủ dẫm vào vết xe đổ.
Hôm nay nhân lúc Túc Hoài Cảnh được nghỉ, Dung Đường kéo hắn về phủ dùng bữa trưa với Vương phi.
Sau đó y quay về Đường Hoa viện nghỉ ngơi, Túc Hoài Cảnh đến tiểu viện của trưởng công chúa.
Đầu mùa hạ rất dễ lười biếng, phù hợp chợp mắt ngủ trưa, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu ngoài viện đều là bản nhạc an thần.
Dung Đường ngủ được một giấc rồi, Túc Hoài Cảnh còn chưa trở lại, y ở trong viện từ từ tỉnh táo lại, chậm rãi đi theo đường nhỏ tới hoa viên, muốn hít thở không khí trong lành.
Những đứa trẻ đồng lứa trong Ninh Tuyên Vương phủ cũng không chênh bao nhiêu tuổi, ngoại trừ tiểu đệ đệ mới bốn tuổi của Nhị phòng và thai nhi còn chưa ra đời trong bụng Tiền thị, những người khác đều trên dưới hai mươi tuổi, tất cả đều là huynh đệ tỷ muội lớn lên từ nhỏ tới lớn cùng nhau.
Nhưng trong đó có bao nhiêu tình thân thì không ai có thể nói rõ ràng. Dung Đường đi tới hoa viên, trông thấy hai bóng hình xinh đẹp đứng bên hồ nước thì dừng lại, đang muốn rời đi, một người trong đó lại xoay người lại kinh ngạc gọi một câu: "Huynh trưởng, huynh hồi phủ rồi à?"
Không có biện pháp, Dung Đường chỉ có thể kiên trì đi qua.
Đó là tiểu muội trưởng Dung Ninh và trưởng tỷ Dung Oánh của nhà bên.
Mấy người chào hỏi qua, Dung Ninh cười mở miệng nhắc tới một ít đề tài dẫn bọn họ nói chuyện phiếm. Nàng vẫn luôn hoạt bát, lại được Dung Minh Ngọc và Dung Tranh nuông chiều mà lớn lên, trên người tự nhiên có vẻ ngây thơ không rành thế sự.
So với nàng, Dung Oánh có vẻ trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều.
Dung Đường nhìn cô, luôn cảm thấy lần gặp mặt này trên mặt cô có thêm sự dịu dàng sầu tư.
Y thoáng xuất thần, nghĩ đến một tình tiết trong nguyên tác.
Con trai trưởng của Vương hoàng hậu mất sớm, trung cung để trống, đế vương không có con trai trưởng, phe phái hậu cung chia làm ba, tạo thành thế chân vạc* và gắn bó mật thiết với tiền triều.
(Thế chân vạc: thế vững chắc và ổn định do ba lực lượng ngang nhau liên kết tạo thành)
Vương hoàng hậu dựa lưng vào Vương thị ở Giang Nam, binh mã đại nguyên soái Hạ Kinh Nghĩa đứng phía sau Huệ quý phi, cùng với Di phi dựa vào Trương Các lão.
Tiền triều kiềm chế và cân bằng lẫn nhau, hậu cung hoạt động tự do.
Huệ quý phi có tam hoàng tử và lục hoàng tử, Di phi là mẹ đẻ của nhị hoàng tử, mẫu phi của tứ hoàng tử Như tần vốn là tỳ nữ bên cạnh nàng, hoàng hậu không có con nối dõi ở trong đó liền có vẻ đặc biệt khó khăn.
Tuy nói Phương quý nhân có giao hảo với hoàng hậu, Thất hoàng tử do nàng sinh ra cũng mơ hồ có xu thế được nhận làm con thừa tự dưới gối hoàng hậu, trở thành con trưởng của trung cung, nhưng thứ nhất vị trí con trưởng được tôn sùng, nhận làm con thừa tự cũng không phải việc đơn giản, thứ hai Phương quý nhân là mẹ ruột, không muốn đưa con của mình làm con thừa tự của người khác.
Cục diện thế chân vạc của hậu cung nghiêm khắc mà nói thì giống như bong bóng nổi trên mặt hồ, nhẹ nhàng đâm một cái sẽ vỡ tan.
Tầng biểu hiện giả dối này duy trì đến Di phi mang thai lần thứ hai, thời điểm sắp sinh hạ long thai thì hoàn toàn đến bờ vực vỡ nát.
Dung Minh Ngọc tỏ vẻ thành tâm với thê tử, nghĩ ra biện pháp đưa cháu gái ruột vào cung làm phi phụ tá Vương hoàng hậu.
Nhưng tất cả sự tình còn chưa an bài tốt, chuyện Vũ Khang Bá mưu phản bại lộ, Di phi bị giáng xuống, Trương các lão xin cáo lão hồi hương, đảng Nhị hoàng tử hoàn toàn bị lật đổ không dậy nổi, Tứ hoàng tử lại qua đời nhanh chóng. Nhân Thọ đế giao Bát hoàng tử vừa ra đời cho hoàng hậu, hoàng hậu có con trai trưởng trên danh nghĩa, lúc này mới miễn cho Dung Oánh tiến cung nhận mệnh này.
Dung Oánh và Dung Đường cùng tuổi, bởi vì cô lớn hơn hai tháng nên Dung Đường muốn gọi cô một tiếng đường tỷ.
Nữ tử Đại Ngu mười lăm là có thể chọn rể xuất giá, người quyền quý không muốn con gái thân yêu gả ra ngoài làm vợ người khác quá sớm nên giữ lại trong nhà vài năm cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng bình thường cũng sẽ không vượt qua hai mươi.
Đến bây giờ nhà bên còn chưa chọn chồng cho trưởng nữ, nghĩ hẳn là Dung Minh Ngọc đã nói tính toán cho bọn họ nghe.
Bởi vì chuyện này hai đời trước đều không có xảy ra, Dung Đường vốn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, nhưng đời này hiệu ứng cánh bướm bay quá nhanh quá xa, thế cho nên ngay cả y cũng không biết cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào.
Người đã chết được cứu sống, như vậy thì những bông hoa vốn nên tươi tắn có rơi vào kết cục héo rũ hay không?
Dung Đường hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn Dung Oánh một cái.
Nha hoàn từ một góc khác của hoa viên chạy chậm đến, nói nhị công tử đã trở về phủ, mang cho tiểu tiểu thư rất nhiều đồ chơi bên ngoài, gọi Dung Ninh đi xem.
Tiểu cô nương vui mừng vô cùng, xoay người muốn đi tìm ca ca ruột của mình, vừa mới vòng qua một góc lại quay đầu lại hỏi đường tỷ: " Tỷ tỷ đi mới muội không?"
Dung Oánh cong mắt cười yếu ớt: “Ta nói chuyện với A Đường một lát.”
Dung Ninh không cố lôi kéo nữa, vui vẻ trở về viện nhà mình.
Trong hồ nước có mấy đóa sen nở sớm, chuồn chuồn xanh mướt đậu khắp nơi.
Dung Oánh nhìn mặt hồ không biết đang suy nghĩ gì, Dung Đường cũng không quấy rầy, kiên nhẫn chờ lời của cô, cho đến khi Dung Oánh hỏi một câu: " Đệ cảm thấy huyết mạch thân duyên cùng gia phả tôn thất thì cái nào sâu hơn?”
Dung Đường ngẩn người, không hiểu lắm nhìn vị đường tỷ của nguyên chủ này, người kia trang điểm lông mày xinh đẹp, đôi mắt như nước mùa thu nhìn về phía mặt hồ đang dần nổi lên gợn sóng, khóe môi mỉm cười, vừa dịu dàng vừa có khí chất.
Dung Đường hỏi: " Sao lại phải so sánh?”
Trên mặt Dung Oánh hiện lên một vẻ hoang mang, rõ ràng là chính cô hỏi ra vấn đề, nhưng cảm thấy nghi hoặc cũng là bản thân cô: "Ta cũng không rõ lắm, đột nhiên có hơi tò mò mà thôi.”
Dung Đường thử hỏi cô: "Nhưng trong nhà có chuyện gì khiến đường tỷ lo lắng sao?”
Dung Oánh hơi trì trệ, chợt cười lắc đầu: "Sao có thể có chuyện khiến ta phiền lòng chứ?”
Nàng là đại tiểu thư trên danh nghĩa của Ninh Tuyên vương phủ, phụ thân là Lễ bộ thị lang, bá phụ là Ninh Tuyên vương, tổ mẫu lại là Đoan Ý trưởng công chúa tôn quý của Đại Ngu, từ khi sinh ra đã kiêu ngạo.
Dung Đường ngẩn ra, vì khi cô nói ra những lời này trên mặt có thêm vài phần kiêu căng tự phụ, còn có tự tin đường hoàng mà chính cô cũng không nhận ra. Đó là khí chất dịu dàng, chỉ thuộc về Dung Oánh.
Y nhớ tới hội Chiết Hoa năm ngoái, hai vị tiểu thư của Dung gia rõ ràng ở cùng thiên kim của nhà Hà Thượng Thư, mắt thấy hiện trường thi thể của Nguyệt Dung, nhưng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cơ hồ hoàn toàn không có ai đề cập tới Dung Ninh và Dung Oánh, tất cả mọi người chỉ biết là Hà tiểu thư bị doạ cho sợ hãi.
Dung Tranh nói: "Thúc phụ cẩn thận, ngay cả huynh muội ở nhà bên cũng đều cẩn thận.”
Nhưng cẩn thận như vậy, sau lưng là trí tuệ hơn người.
Dung Oánh có thể thông minh hơn các đệ đệ của cô rất nhiều.
Chính vì vậy, tâm trạng tránh đời của Dung Đường lại khẽ khàng run rẩy, y do dự hai giây, không bỏ qua đề tài này theo lời Dung Oánh mà hỏi cô: " Vì sao tới nay đường tỷ vẫn chưa thành thân?”
Vấn đề này đột ngột vô cùng, ở thời đại phong kiến có quan niệm nam nữ thọ thọ bất thân*, cho dù là anh em họ, cũng sẽ không trắng trợn tỏ vẻ nghi hoặc như vậy, là trong phút chốc sắc mặt Dung Oánh cứng đờ, tương đối kinh ngạc nhìn về phía Dung Đường.
(Gốc là nam nữ đại phòng, mấy cái phòng ngừa lớn như ngồi cùng nhau, không giao tiếp với nhau, không ăn cơm cùng nhau…v..v, tui đổi thành như này cho dễ hiểu ha)
Người sau tuyệt không né tránh, đối diện ánh mắt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Là không chọn trúng người thích hợp, hay là không muốn thành thân?"
Y không thể hỏi thẳng có phải Dung Oánh đang chờ tiến cung hay không, nhưng lời y nói cũng rất rõ ý, nếu Dung Oánh thật sự là người thông minh thì cũng nên hiểu được y hỏi cái gì.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng người, hoa sen mùa hè bị gió thổi lay động, ếch xanh linh hoạt nhảy nhót trên lá sen, mỗi một lần nhảy đều kéo theo vô số bọt nước rơi xuống mặt hồ, tạo thành gợn sóng.
Dung Oánh sững sờ nhìn Dung Đường hồi lâu, hốc mắt đột nhiên ửng đỏ.
Nhưng điểm màu đỏ đó thoáng qua, Dung Oánh đã quay đầu, nhìn về một nơi không xác định trên mặt hồ, hoặc có lẽ chỉ là vệt nắng chiếu lên sóng nước, cô nhẹ nhàng nói: "Cho dù có thân phận và tài học của tổ mẫu, chuyện hôn sự há có thể tự mình làm chủ cơ chứ?”
Dung Đường im lặng không lên tiếng, xác định cô đã biết kế hoạch của Dung Minh Ngọc.
“Nếu đường tỷ không muốn, không ai có thể bức bách được tỷ. " Y nói.
Dung Oánh nhẹ nhàng cười: "A Đường nói thì dễ, đệ là thế tử, Vương phi lại cưng chiều đệ như vậy, đệ tự có lựa chọn không bị ép buộc.”
Dung Đường nói: "Sự cưng chiều và ưu đãi mà đệ nhận được đều là bởi vì sức khoẻ không tốt, mệnh không còn lâu nữa, mẫu thân biết thay vì gây áp lực cho đệ thì không bằng để đệ thanh nhàn sống qua mấy năm này, lúc này mới có cách sống "tùy theo ý mình’ "trong mắt mọi người."
Dung Oánh ngơ ngẩn, quay đầu nhìn y.
Người thường nói mình sắp chết sẽ có rất nhiều thứ không cam lòng buông bỏ, nhưng ở trên người Dung Đường, cô không hề nhìn thấy chút không cam lòng nào, chỉ nói một sự thật đã định một cách vô cùng bình thường.
Không thể thay đổi thiên mệnh, đơn giản là tiếp nhận.
Nhưng lời nói kế tiếp của y lại hoàn toàn khác với lời nói này: "Nhưng đường tỷ thì khác, tỷ là nữ trạng nguyên trong hội Chiết Hoa lần này, nếu có công tử thích, tất nhiên có thể hồng trang lục y*, gả cho người tốt; nếu không có, chẳng lẽ phải nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ, ngơ ngác đến mấy chục năm sao?"
(Đám cưới thời xưa thường có mặc hai màu, màu xanh lá kèm màu đỏ)
Sau mặt Dung Oánh đột biến, không thể tin nhìn về phía y.
Dung Đường khẽ mỉm cười, cất đi vài phần nghiêm túc, dịu dàng nói: "Thơ của đường tỷ viết rất khá, cho dù mang tên người khác, vẫn khiến người ta khâm phục.”
So với những năm trước, hội Chiết Hoa ờ năm Khánh Chính thứ mười có đông tài tử giai nhân trong kinh hơn.
Đang lúc khoa cử, Ngu Kinh chặn lại quốc cảnh khắp nơi, học sinh vừa hay tới nơi phồn hoa thịnh thế này.
Dung Đường không có hứng thú, Túc Hoài Cảnh lại không có ngày nghỉ nên bọn họ dứt khoát không đi.
Vẫn là Kha thiếu phó mạnh vì gạo bạo vì tiền trở về, phe phẩy cây quạt, cười một tràng dài nói: "Có một vị nữ Trạng Nguyên rồi.”
Không có mấy người biết thơ đoạt hạng nhất là do Dung Oánh viết, nhưng Kha Hồng Tuyết nào phải là người bình thường đâu?
Lúc đó Dung Đường đã đọc qua bài thơ Vịnh Xuân kia, chỉ cảm thấy trong sự nhu tình ẩn chứa sự hào hùng, là tài năng hiếm có.
Mà nay khi y nói chuyện với Dung Oánh, người sau ngẩn người tại chỗ hồi lâu, trong mắt là cảm xúc rung động.
Dung Đường cũng không thúc giục, chỉ là đứng lâu có hơi mệt mỏi, bắt đầu lặng lẽ thay đổi trọng tâm giảm bớt mệt nhọc.
Cho đến khi Dung Oánh bình tĩnh lại, hỏi y: "Nếu ta không muốn thì...nên làm thế nào đây?”
Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tổ mẫu tín Phật, lại sắp đến mùng một, đường tỷ không ngại hỏi tổ mẫu có muốn tới Đà Lan tự thắp một nén hương hay không, rồi ăn một bữa cơm trai thanh tịnh tâm hồn. Đến lúc đó nếu Phật tổ đưa ra chỉ thị gì thì sẽ không dám không theo.”
Y nói cực kỳ nông cạn, không hề cảm thấy áy náy hay sợ hãi trưởng công chúa. Dung Oánh ngây người nhìn y hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười.
Cô nói: "Từ nhỏ đã nói đệ thông minh, chỉ tiếc hồn không không về nên ngốc nghếch nhiều năm, hiện giờ khỏe lại quả thật khiến người ta khâm phục. Đệ biết ăn nói cũng như có mưu có kế như vậy, ta lại bắt đầu ngóng trông khi nào có một linh đan thuốc kỳ diệu nào đó nhổ những bệnh nan y trong cơ thể đệ mới tốt.”
Dung Đường khẽ gật đầu: "Mượn lời chúc phúc của đường tỷ.”
Dung Oánh nhìn ra xa rồi lại quay đi, dịu dàng cúi chào Dung Đường: "Đa tạ đệ đệ, vấn đề vừa rồi ta đã có đáp án.”
Dung Đường đứng lại yên lặng chờ câu sau, phía sau lại vang đến tiếng bước chân, y vừa quay đầu lại đã đụng vào ngực Túc Hoài Cảnh.
Dung Oánh cúi đầu cười, quay người rời đi mà không cho Dung Đường một câu trả lời.
Dung Đường bối rối, vươn tay, vô thức muốn đuổi theo Dung Oánh, Túc Hoài Cảnh lại thừa cơ cầm cổ tay y, cười hỏi: "Nói gì với đường tỷ đó?”
Dung Đường bất đắc dĩ, vừa hoàn hồn thì Dung Oánh đã đi xa, hết cách y chỉ có thể nói với Túc Hoài Cảnh: "Đường tỷ hỏi ta huyết mạch thân duyên cùng gia phả tôn thất cái nào quan trọng hơn, nhưng ta không biết đáp án, cô ấy vừa mới nói mình nghĩ ra rồi, ta đang muốn hỏi, ngươi đã tới.”
“...... "Túc Hoài Cảnh sửng sốt một hồi, bật cười:" Đường Đường lại muốn trách ta.”
“Ta không có. "Dung Đường buồn bực trả lời, nhẹ nhàng giậm chân để giảm bớt cảm giác tê dại khi đứng lâu, muốn về với Túc Hoài Cảnh.
Nhưng Túc Hoài Cảnh thình lình nhìn xuống, buông tay y ra, ngồi xổm xuống đất.
Dung Đường ngẩn ra: "Sao vậy?”
Đại nhân vật phản diện quay đầu lại: "Lên đây.”
Dung Đường bối rối một giây, lập tức sợ hãi: "Không đau lắm đâu.”
Túc Hoài Cảnh: "Vậy ta bế ngươi về nhé.”
Dung Đường: "..." Đây coi như là lựa chọn gì vậy!
Y nhìn trái nhìn phải, ở trong nhà mình lại giống như là trộm, rốt cuộc vẫn nằm sấp trên lưng Túc Hoài Cảnh.
Mà chờ sau khi hai chân lơ lửng, y lại lặng lẽ vểnh chân lên.
Được rồi, đúng là có hơi đau, hơn nữa có người cõng về nhà thật sự rất thoải mái!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.