Chương 118
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
Phong Nguyệt Lâu ở Ngu Kinh là nơi xa hoa nhất trong kinh thành. Có phong nguyệt và những thứ cực lạc ở nhân gian, nhưng thật ra không phải tất cả mọi nơi trong lầu đều dành để làm chuyện kia.
Thậm chí bởi vì phần lớn khách tới thăm là vương tôn công tử, mệnh quan triều đình, ngoài sự mập mờ dịu dàng thì trang trí cũng có một chút phong nhã, xa xa nhìn lại sẽ sản sinh ra rất nhiều bài thơ truyền xướng.
Có hồng quan đương nhiên cũng có thanh quan, bán nghệ không bán mình, bồi rượu hát khúc, làm một người điếc, kiếm tiền thưởng xứng đáng.
Dung Đường bị Kha Hồng Tuyết lừa tới vài lần, lúc đầu không biết là chỗ nào, sau lại phát hiện ngoài miệng Kha thiếu phó nói phong lưu, thực ra thì thủ thân như ngọc cực kỳ.
Qua ba tuần rượu rồi lại cười hỏi hồng nhan có muốn đi theo hắn hay không, trêu chọc thật lòng giả ý, từ chối hoặc đồng ý, nhìn như phong nguyệt vô cùng. Nhưng hậu viện Kha phủ lại chẳng hề có lấy một nữ quyến, chuyện Kha Hồng Tuyết không có phòng ngoài cũng là thật.
Sau hai ba lần là Dung Đường biết.
Kha Hồng Tuyết nói đến chơi thì chỉ đơn giản đúng là chơi thật.
Nghe khúc uống một chút rượu, rồi làm ra cái vẻ phong lưu ph óng đãng quần là áo lụa ở bên ngoài.
Ở trước mặt đế vương hắn đều nói mình là một công tử bột, nếu không ngồi cùng thật thì có ai mà tin cơ chứ?
Huống chi nơi như Phong Nguyệt Lâu, uống mấy chén rượu vào bụng, hương son phấn xộc vào mũi, xương cốt cũng mềm nhũn nên chẳng còn mấy đề phòng, nói chuyện với Kha thiếu phó vài câu, không biết hỏi thăm được bao nhiêu chuyện riêng tư, ngày sau có thể lợi dụng.
Kha Hồng Tuyết không phải người đứng đắn, nhưng cũng không tính là quá mất đứng đắn.
Hắn nói ra Phong Nguyệt Lâu, Dung Đường chỉ thoáng do dự rồi thay quần áo theo hắn ra cửa.
Trên xe ngựa Kha Hồng Tuyết kinh ngạc hỏi: "Thế tử gia không sợ bị ta làm hư sao?"
Lúc đó trong lòng Dung Đường có chút khó hiểu, hoàng hôn nặng buông, y liếc xéo một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi không sợ Đại Lý Tự đến tra à?”
Đại Lý Tự có ai, trong lòng hai người biết rõ ràng.
Kha Hồng Tuyết há miệng, cười cực kỳ càn rỡ, vén rèm xe lên mặc cho gió đêm đầu thu thổi vào trong xe, khói lửa phố phường tràn vào, hắn nhìn một lát mới quay đầu thuận miệng nhắc tới: "Đại Lý Tự cũng lười quản những thứ này, chỉ có đám người ở Ngự Sử Đài mới không có việc gì làm đi bắt một đợt.”
Dung Đường: "......”
Ngự Sử Đài, đám người......
Y ngước mắt, sâu kín nhìn Kha Hồng Tuyết, Kha thiếu phó không luống cuống chút nào, đối diện với y, khóe môi cong lên ý cười nhạt nhẽo, như là đang nói: Ta đang cố ý đấy.
Dung Đường nhìn hai giây rồi quay đi.
Cũng không đến mức trùng hợp như vậy, Túc Hoài Cảnh nói có xã giao vào buổi tối, có trời mới biết khi nào mới có thể kết thúc.
Còn nữa, cho dù Ngự Sử đài tới Phong Nguyệt lâu bắt người cũng sẽ hú tiếng gió ra ngoài từ sớm, từ trước đến nay chưa từng tập kích bất ngờ.
Thậm chí lại lui một vạn bước, mệnh quan điều tra của triều đình thì liên quan gì đến một Ninh Tuyên Vương thế tử như y?
Dung Đường xây dựng tâm lý cho mình thật tốt, cuối cùng vào thời điểm làm ăn náo nhiệt nhất Phong Nguyệt Lâu, bước vào cửa lớn của hang tiêu thụ tiền này.
Kha Hồng Tuyết gọi hai bầu rượu, lại gọi mấy thanh quan tới, vừa vặn gặp được mấy vị đồng liêu, liền thuận thế kết bạn ngồi cùng một chỗ.
Dung Đường trà trộn vào trong đó, mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng lo sợ, mí mắt hơi giật, mím một ít rượu đào.
Kha Hồng Tuyết trò chuyện với mọi người vài câu, làm như lơ đãng quay đầu lại hỏi y: "Thế tử gia có tâm sự gì sao?"
Dung Đường lắc đầu: "Không có.”
“À... "Kha thiếu phó gật đầu, cười đầy ẩn ý.
Mọi người ngồi dưới mặt đất, hắn thoáng nghiêng, gần như xoay nửa người ghé vào bên tai Dung Đường, nói: "Ta còn tưởng rằng...... Ngài tới đây lấy kinh nghiệm.”
Tay Dung Đường cầm ly rượu hơi run lên, vài giọt rượu rơi xuống thảm, Kha Hồng Tuyết thấy thế nhíu mày, ý cười kéo dài.
Dung Đường cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại cố giả bộ bình tĩnh: "Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Kha Hồng Tuyết: "Cũng không có gì, chẳng qua là Túc đại nhân sáng sớm xuống triều có nói chuyện phiếm với ta, sắc mặt rươi roi rói dị thường, như là xuân phong đắc ý, lại giống như động phòng hoa chúc, con công xoè đuôi khoe với ta rằng --"
Tim Dung Đường vọt lên tận cổ họng, mọi người xung quanh đang tán gẫu gì, thanh quan đang hát cái chi y một câu cũng không nghe lọt, bên tai đỏ bừng, nhìn chằm chằm Kha Hồng Tuyết, bất giác nuốt nước miếng để giảm bớt căng thẳng trong lòng: "Nói cái gì?"
Kha Hồng Tuyết lại nhẹ giọng hỏi: "Ngài thật sự muốn nghe hử?”
Trong nháy mắt giống như núi lửa bùng nổ, oanh lên đầu, Dung Đường quyết đoán quay đầu đi chỗ khác, nâng cổ tay lên uống một ly rượu vào bụng, cay nửa cái lưỡi.
Kha đại nhân cười như một con hồ ly thực hiện được kế hoạch của mình, lấy bầu rượu từ trên bàn xuống rót đầy cho y, chậm rãi nói: "Cũng không nói gì, chỉ là ta suy nghĩ buổi sáng có ít thời gian, nếu các ngươi làm toàn bộ, sợ là Túc đại nhân không kịp lên triều, mà ngươi..."
Hắn dừng một chút, cười thành tiếng: "Sợ là cơ thể này không chịu nổi gió táp mưa sa, sao có thể ra ngoài với ta tối nay đây nè.”
“……”
Trong lòng Dung Đường ấn người này xuống mặt đất đánh tám trăm lần, quật cường nói: " Sao hắn lại không thể vào triều cơ chứ?”
“Thật sao?” Kha Hồng Tuyết nhấp một ngụm rượu: "Tại hạ thất kính, không ngờ Thế tử gia có hoài bão lớn như vậy, lại muốn ép khô Túc đại nhân của chúng ta, bội phục bội phục.”
Dung Đường: "...?”
Không phải......?
Kha Hồng Tuyết: "Nhưng dù sao Túc đại nhân cũng còn trẻ lại già dặn chững chạc, trên giường chỉ sợ cũng lỗ m ãng bốc đồng, nếu thế tử gia thật sự tồn tại ý niệm này, tốt nhất cũng đừng nói cho hắn biết, nếu không cuối cùng người chịu khổ sẽ là ngài.”
Dung Đường: "...?”
Không, ngươi bị bệnh phải không?
Rốt cuộc bị cái gì k1ch thích mà ở đây nói những lời mê sảng này vậy!?
Dung Đường nghẹn họng nhìn trân trối, vừa định mở miệng phản bác hắn nói nhảm, trong đầu y chợt lóe lên một âm thanh điện, hệ thống lên tiếng: 【 Đường Đường, mạnh miệng không văn minh lắm đâu. 】
Dung Đường: "......”
[Cậu cứng còn cứng không nổi, cậu nghĩ như thế nào mà làm cho đại nhân vật phản diện không lên triều được chứ?]
Hệ thống giống như đứa trẻ ngồi ở trên lưng ngựa nhỏ ăn kem ở cuối ngõ, vừa thiếu đánh lại có sự sắc bén khó hiểu: [Kha Hồng Tuyết nói cũng không sai, hắn còn đang nghĩ cách giúp cậu đó, cậu không cảm tạ người ta thì thôi, còn muốn mắng chửi người.]
[Chậc chậc, hai vợ chồng nhỏ các cậu......]
[Không có một người nào làm người đúng đắn.]
Một người nói nhảm công kích trước mặt y, một thống chửi ở trong đầu, Dung Đường kẹt nửa ngày, mất đi cơ hội phản bác tốt nhất.
Mà Kha thiếu phó bên kia đã hạ kết luận: "Cho nên thế tử gia ngài là muốn học cái gì đây? Bí thuật giữa giường chiếu, phương pháp khiến người ta vui thích, hay là muốn hỏi cô nương trong thanh lâu này làm thế nào mà có thể lưu lại ân khách?"
Mặt Dung Đường đỏ tới mang tai, nghẹn hơn nửa ngày, đè nén giọng nói: "Câm miệng đi!”
Kha Hồng Tuyết còn lâu mới nghe lời y, tự tại suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt hiểu thấu lại thông cảm nhìn về phía Dung Đường, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ là muốn hỏi nếu không – cứng được, vậy thì viên phòng như thế nào sao?"
Hệ thống: [Ồ hiểu rồi ~đoán đúng rồi Đường Đường~~~]
Dung Đường: "......”
Chết tiệt thật các ngươi.
-
Túc Hoài Cảnh chỉ tới Phong Nguyệt lâu một lần, khi còn bé cũng từng nghe nói qua nơi này, bình thường là tam ca lén xuất cung hẹn một đám hồ bằng cẩu hữu, uống rượu rồi đêm mới trở về, ngày hôm sau người toàn mùi rượu, bị phụ hoàng phạt đọc một bài văn.
Tam hoàng tử quỳ nghiêm chỉnh trong thượng thư phòng, từng câu đều là chi hồ giả dã quân tử chi đạo.
Tứ công chúa cầm một viên mật đào hoặc táo chua ở bên ngoài thượng thư phòng, vừa ăn vừa nói: "Tam ca lớn tiếng một chút, phụ hoàng nói phụ hoàng không nghe thấy!"
Thất điện hạ nhìn chung quanh, không thấy phụ hoàng, cũng không thấy đại ca, nhỏ giọng vạch trần Tứ tỷ: " Tỷ lừa Tam ca.”
“Huynh ấy đáng đời! "Tứ công chúa đưa cho hắn một miếng bánh ngọt thu mua lòng người, nói:" Ai bảo huynh ấy đi chơi Phong Nguyệt lâu không dẫn ta theo.”
Túc Hoài Cảnh mơ hồ, lại nghe công chúa điện hạ nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn nhìn tỷ tỷ xinh đẹp nha.”
Vì thế Phong Nguyệt Lâu ở trong lòng Thất điện hạ nhỏ tuổi, liền trở thành đại danh từ của rượu ngon và mỹ nhân.
Thẳng đến khi lớn lên, một miếng bánh hoa sen mềm đã bỏ thuốc, một sợi xích dài nhỏ phá vỡ tất cả tưởng tượng có thể nói là tốt đẹp khi còn bé.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này mình cũng sẽ không trở lại nơi này.
Túc Hoài Cảnh có nhiều sản nghiệp ở trong kinh, duy chỉ có chưa từng dính tới thanh lâu.
Hắn cảm thấy khinh thường.
Đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ đứng ở ngoài lầu, ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu mạ vàng, đáy mắt tối tăm không rõ, cảm xúc ẩn sâu giống như thủy triều lúc nửa đêm.
Hồng quan ôm khách ở cửa lại mặc kệ rất nhiều khách khác, thấy hình dạng và cách ăn mặc của hắn, con ngươi liền sáng lên, nhao nhao chen tới muốn đổi với thiếu niên công tử này một đêm xuân tiêu.
Nhưng mới vừa đi về phía trước vài bước, bàn tay mềm mại còn chưa ôm khuỷu tay hắn, Túc Hoài Cảnh cụp mắt nhìn thoáng qua, mấy người thoáng chốc giống như bị khối băng đông giá khắc nghiệt đông cứng lại, bước chân dừng tại chỗ, không dám tiến lên một bước nữa.
Vì thế hắn nhấc chân, sạch sẽ đi vào lầu các vui vẻ này.
Trong trướng được thắp nến đỏ ấm áp, xung quanh đều là nhân gian thối nát. Túc Hoài Cảnh lại chỉ cảm thấy buồn nôn, trong lòng khó chịu.
Trước khi đến Hành Phong đã tra qua, nói cho hắn biết Dung Đường ở gian phòng nào, hắn nhìn thẳng rồi đi lên, lúc đứng ở trên cầu thang lại dừng bước cúi đầu quan sát, nhớ mặt của những quan viên triều đình trong đại sảnh lầu một.
Luật lệnh của Đại Ngu, nếu mệnh quan triều đình công khai chơi gái, phạt ba mươi trượng, phạt bổng lộc nửa năm.
Túc Hoài Cảnh nghĩ, Kha Hồng Tuyết đây là đang tặng chiến tích cho hắn.
Hắn quay đi, tiếp tục lên lầu.
Chưa tới thì lòng nóng như lửa đốt, nhưng chờ sau khi bước vào nơi này, Túc Hoài Cảnh lại không hề hoảng hốt, hắn chậm rãi đi qua từng phòng một, lúc đi ngang qua một gian phòng nào đó, thậm chí ngừng lại, gọi Quy Công tới chuẩn bị vài thứ cho mình mới lần nữa đi đến phòng Dung Đường.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong đó vang lên tiếng tỳ bà, có tiểu quan thanh ca đàn hát, có mỹ nhân cười mời rượu, trong không khí đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào lờm lợm, vui sướng cực kỳ.
Túc Hoài Cảnh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chẳng trách không muốn về nhà.”
Hắn đứng ở cửa một hồi, lâu đến khi Quy Công đưa đồ hắn muốn tới, Túc Hoài Cảnh mới cụp mắt, khóe môi nhếch lên ý cười, đẩy cửa phòng ra.
Mọi người vốn tưởng rằng ma ma lại đưa người vào, khuôn mặt bị tửu sắc tài vận hun đến đỏ bừng quay về phía cửa, nhìn thấy có người đứng ở chỗ khuất sáng, hình dung xinh đẹp, thân hình cao lớn, mặc một thân trường y ngọc trắng tựa như trích tiên hạ phàm.
Vừa mới không hẹn mà cùng giật mình rồi lại hoàn hồn, có người lập tức đẩy mỹ nhân trên người ra, kinh hoảng kêu lên: "Túc đại nhân?”
Dung Đường lúc đó bị Kha Hồng Tuyết làm cho nghẹn họng đến tiến thoái lưỡng nan, cầm ly rượu trong tay đang muốn ngửa đầu uống, nghe vậy sửng sốt nửa giây, nghiêng đầu, nhìn thấy dung nhan như cười như không của nhân vật phản diện.
Túc Hoài Cảnh nói: "Ta tới đây là vì tìm phu quân nhà ta, các vị đại nhân xin tiếp tục.”
Hắn cười đi tới trước mặt Dung Đường, ngữ điệu cực kỳ dịu dàng nói: "Đường Đường, cho ta mượn một bước nói chuyện được không?”
Dung Đường hoảng hốt tới khó hiểu, đặt ly rượu xuống muốn đứng lên, Túc Hoài Cảnh lại hơi khom lưng, một tay nắm lấy tay y, một tay cầm ly rượu kia, đứng dậy quét mắt qua Kha Hồng Tuyết một cái, ánh mắt như muốn đông chết cóng người ta.
Kha thiếu phó lơ đễnh cười cười, nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn một ngụm.
[Không biết lòng người tốt, rõ ràng Kha Hồng Tuyết đang giúp hắn mà.] Hệ thống bình luận.
Dung Đường không có tâm tư nghe nó nói bậy, trong nháy mắt Túc Hoài Cảnh xuất hiện, tim y đập đến cực hạn, gần như sắp nổ tung.
Y há miệng, không hiểu sao muốn giải thích.
Túc Hoài Cảnh đã kéo y xoay người vào một gian phòng trống khác.
Trong phòng không thắp đèn, trên bàn chỉ đốt ít lá thuốc.
Cửa ở phía sau khép lại, Dung Đường tìm được hơi thở, nói: "Hoài Cảnh......”
“Đường Đường. "Đại nhân vật phản diện cắt ngang y, tiến về phía trước một bước, ép người vào cửa, lưng tựa vào đồ vật không có sự sống, trước người lại là lồ ng ngực ấm áp.
Túc Hoài Cảnh giơ tay lên, nhìn chén rượu vẽ uyên ương giao cổ, ấm áp hỏi: "Là rượu bên ngoài uống ngon hơn rượu trong nhà sao?”
“Không…”
“Lại gạt ta. "Túc Hoài Cảnh cười cười, cúi người ghé vào cổ y khẽ ngửi:" Trên người ngươi toàn là mùi rượu.”
Hắn hơi lui về phía sau, uống cạn rượu trong chén, sau đó cúi đầu, ở trong bóng tối ngậm lấy môi Dung Đường, rượu lạnh lẽo trượt vào cổ họng, mùi hoa đào đan xen ở giữa môi lưỡi hai người, say mê lại mê người.
Dung Đường sắp không thở nổi, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm.
Cạch cạch - -
Xúc cảm lạnh lẽo khóa chặt cổ tay, nhân vật phản diện lui ra một chút, khẽ cười: "Đường Đường, ngươi thật sự không ngoan chút nào.”
Dung Đường mờ mịt cúi đầu, một đoạn xích dài nhỏ, một đầu khóa Túc Hoài Cảnh, một đầu chế trụ bản thân.
[A hiểu rồi-] Hệ thống nói: [Cậu xong đời rồi.]
Thậm chí bởi vì phần lớn khách tới thăm là vương tôn công tử, mệnh quan triều đình, ngoài sự mập mờ dịu dàng thì trang trí cũng có một chút phong nhã, xa xa nhìn lại sẽ sản sinh ra rất nhiều bài thơ truyền xướng.
Có hồng quan đương nhiên cũng có thanh quan, bán nghệ không bán mình, bồi rượu hát khúc, làm một người điếc, kiếm tiền thưởng xứng đáng.
Dung Đường bị Kha Hồng Tuyết lừa tới vài lần, lúc đầu không biết là chỗ nào, sau lại phát hiện ngoài miệng Kha thiếu phó nói phong lưu, thực ra thì thủ thân như ngọc cực kỳ.
Qua ba tuần rượu rồi lại cười hỏi hồng nhan có muốn đi theo hắn hay không, trêu chọc thật lòng giả ý, từ chối hoặc đồng ý, nhìn như phong nguyệt vô cùng. Nhưng hậu viện Kha phủ lại chẳng hề có lấy một nữ quyến, chuyện Kha Hồng Tuyết không có phòng ngoài cũng là thật.
Sau hai ba lần là Dung Đường biết.
Kha Hồng Tuyết nói đến chơi thì chỉ đơn giản đúng là chơi thật.
Nghe khúc uống một chút rượu, rồi làm ra cái vẻ phong lưu ph óng đãng quần là áo lụa ở bên ngoài.
Ở trước mặt đế vương hắn đều nói mình là một công tử bột, nếu không ngồi cùng thật thì có ai mà tin cơ chứ?
Huống chi nơi như Phong Nguyệt Lâu, uống mấy chén rượu vào bụng, hương son phấn xộc vào mũi, xương cốt cũng mềm nhũn nên chẳng còn mấy đề phòng, nói chuyện với Kha thiếu phó vài câu, không biết hỏi thăm được bao nhiêu chuyện riêng tư, ngày sau có thể lợi dụng.
Kha Hồng Tuyết không phải người đứng đắn, nhưng cũng không tính là quá mất đứng đắn.
Hắn nói ra Phong Nguyệt Lâu, Dung Đường chỉ thoáng do dự rồi thay quần áo theo hắn ra cửa.
Trên xe ngựa Kha Hồng Tuyết kinh ngạc hỏi: "Thế tử gia không sợ bị ta làm hư sao?"
Lúc đó trong lòng Dung Đường có chút khó hiểu, hoàng hôn nặng buông, y liếc xéo một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi không sợ Đại Lý Tự đến tra à?”
Đại Lý Tự có ai, trong lòng hai người biết rõ ràng.
Kha Hồng Tuyết há miệng, cười cực kỳ càn rỡ, vén rèm xe lên mặc cho gió đêm đầu thu thổi vào trong xe, khói lửa phố phường tràn vào, hắn nhìn một lát mới quay đầu thuận miệng nhắc tới: "Đại Lý Tự cũng lười quản những thứ này, chỉ có đám người ở Ngự Sử Đài mới không có việc gì làm đi bắt một đợt.”
Dung Đường: "......”
Ngự Sử Đài, đám người......
Y ngước mắt, sâu kín nhìn Kha Hồng Tuyết, Kha thiếu phó không luống cuống chút nào, đối diện với y, khóe môi cong lên ý cười nhạt nhẽo, như là đang nói: Ta đang cố ý đấy.
Dung Đường nhìn hai giây rồi quay đi.
Cũng không đến mức trùng hợp như vậy, Túc Hoài Cảnh nói có xã giao vào buổi tối, có trời mới biết khi nào mới có thể kết thúc.
Còn nữa, cho dù Ngự Sử đài tới Phong Nguyệt lâu bắt người cũng sẽ hú tiếng gió ra ngoài từ sớm, từ trước đến nay chưa từng tập kích bất ngờ.
Thậm chí lại lui một vạn bước, mệnh quan điều tra của triều đình thì liên quan gì đến một Ninh Tuyên Vương thế tử như y?
Dung Đường xây dựng tâm lý cho mình thật tốt, cuối cùng vào thời điểm làm ăn náo nhiệt nhất Phong Nguyệt Lâu, bước vào cửa lớn của hang tiêu thụ tiền này.
Kha Hồng Tuyết gọi hai bầu rượu, lại gọi mấy thanh quan tới, vừa vặn gặp được mấy vị đồng liêu, liền thuận thế kết bạn ngồi cùng một chỗ.
Dung Đường trà trộn vào trong đó, mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng lo sợ, mí mắt hơi giật, mím một ít rượu đào.
Kha Hồng Tuyết trò chuyện với mọi người vài câu, làm như lơ đãng quay đầu lại hỏi y: "Thế tử gia có tâm sự gì sao?"
Dung Đường lắc đầu: "Không có.”
“À... "Kha thiếu phó gật đầu, cười đầy ẩn ý.
Mọi người ngồi dưới mặt đất, hắn thoáng nghiêng, gần như xoay nửa người ghé vào bên tai Dung Đường, nói: "Ta còn tưởng rằng...... Ngài tới đây lấy kinh nghiệm.”
Tay Dung Đường cầm ly rượu hơi run lên, vài giọt rượu rơi xuống thảm, Kha Hồng Tuyết thấy thế nhíu mày, ý cười kéo dài.
Dung Đường cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại cố giả bộ bình tĩnh: "Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Kha Hồng Tuyết: "Cũng không có gì, chẳng qua là Túc đại nhân sáng sớm xuống triều có nói chuyện phiếm với ta, sắc mặt rươi roi rói dị thường, như là xuân phong đắc ý, lại giống như động phòng hoa chúc, con công xoè đuôi khoe với ta rằng --"
Tim Dung Đường vọt lên tận cổ họng, mọi người xung quanh đang tán gẫu gì, thanh quan đang hát cái chi y một câu cũng không nghe lọt, bên tai đỏ bừng, nhìn chằm chằm Kha Hồng Tuyết, bất giác nuốt nước miếng để giảm bớt căng thẳng trong lòng: "Nói cái gì?"
Kha Hồng Tuyết lại nhẹ giọng hỏi: "Ngài thật sự muốn nghe hử?”
Trong nháy mắt giống như núi lửa bùng nổ, oanh lên đầu, Dung Đường quyết đoán quay đầu đi chỗ khác, nâng cổ tay lên uống một ly rượu vào bụng, cay nửa cái lưỡi.
Kha đại nhân cười như một con hồ ly thực hiện được kế hoạch của mình, lấy bầu rượu từ trên bàn xuống rót đầy cho y, chậm rãi nói: "Cũng không nói gì, chỉ là ta suy nghĩ buổi sáng có ít thời gian, nếu các ngươi làm toàn bộ, sợ là Túc đại nhân không kịp lên triều, mà ngươi..."
Hắn dừng một chút, cười thành tiếng: "Sợ là cơ thể này không chịu nổi gió táp mưa sa, sao có thể ra ngoài với ta tối nay đây nè.”
“……”
Trong lòng Dung Đường ấn người này xuống mặt đất đánh tám trăm lần, quật cường nói: " Sao hắn lại không thể vào triều cơ chứ?”
“Thật sao?” Kha Hồng Tuyết nhấp một ngụm rượu: "Tại hạ thất kính, không ngờ Thế tử gia có hoài bão lớn như vậy, lại muốn ép khô Túc đại nhân của chúng ta, bội phục bội phục.”
Dung Đường: "...?”
Không phải......?
Kha Hồng Tuyết: "Nhưng dù sao Túc đại nhân cũng còn trẻ lại già dặn chững chạc, trên giường chỉ sợ cũng lỗ m ãng bốc đồng, nếu thế tử gia thật sự tồn tại ý niệm này, tốt nhất cũng đừng nói cho hắn biết, nếu không cuối cùng người chịu khổ sẽ là ngài.”
Dung Đường: "...?”
Không, ngươi bị bệnh phải không?
Rốt cuộc bị cái gì k1ch thích mà ở đây nói những lời mê sảng này vậy!?
Dung Đường nghẹn họng nhìn trân trối, vừa định mở miệng phản bác hắn nói nhảm, trong đầu y chợt lóe lên một âm thanh điện, hệ thống lên tiếng: 【 Đường Đường, mạnh miệng không văn minh lắm đâu. 】
Dung Đường: "......”
[Cậu cứng còn cứng không nổi, cậu nghĩ như thế nào mà làm cho đại nhân vật phản diện không lên triều được chứ?]
Hệ thống giống như đứa trẻ ngồi ở trên lưng ngựa nhỏ ăn kem ở cuối ngõ, vừa thiếu đánh lại có sự sắc bén khó hiểu: [Kha Hồng Tuyết nói cũng không sai, hắn còn đang nghĩ cách giúp cậu đó, cậu không cảm tạ người ta thì thôi, còn muốn mắng chửi người.]
[Chậc chậc, hai vợ chồng nhỏ các cậu......]
[Không có một người nào làm người đúng đắn.]
Một người nói nhảm công kích trước mặt y, một thống chửi ở trong đầu, Dung Đường kẹt nửa ngày, mất đi cơ hội phản bác tốt nhất.
Mà Kha thiếu phó bên kia đã hạ kết luận: "Cho nên thế tử gia ngài là muốn học cái gì đây? Bí thuật giữa giường chiếu, phương pháp khiến người ta vui thích, hay là muốn hỏi cô nương trong thanh lâu này làm thế nào mà có thể lưu lại ân khách?"
Mặt Dung Đường đỏ tới mang tai, nghẹn hơn nửa ngày, đè nén giọng nói: "Câm miệng đi!”
Kha Hồng Tuyết còn lâu mới nghe lời y, tự tại suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt hiểu thấu lại thông cảm nhìn về phía Dung Đường, thấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ là muốn hỏi nếu không – cứng được, vậy thì viên phòng như thế nào sao?"
Hệ thống: [Ồ hiểu rồi ~đoán đúng rồi Đường Đường~~~]
Dung Đường: "......”
Chết tiệt thật các ngươi.
-
Túc Hoài Cảnh chỉ tới Phong Nguyệt lâu một lần, khi còn bé cũng từng nghe nói qua nơi này, bình thường là tam ca lén xuất cung hẹn một đám hồ bằng cẩu hữu, uống rượu rồi đêm mới trở về, ngày hôm sau người toàn mùi rượu, bị phụ hoàng phạt đọc một bài văn.
Tam hoàng tử quỳ nghiêm chỉnh trong thượng thư phòng, từng câu đều là chi hồ giả dã quân tử chi đạo.
Tứ công chúa cầm một viên mật đào hoặc táo chua ở bên ngoài thượng thư phòng, vừa ăn vừa nói: "Tam ca lớn tiếng một chút, phụ hoàng nói phụ hoàng không nghe thấy!"
Thất điện hạ nhìn chung quanh, không thấy phụ hoàng, cũng không thấy đại ca, nhỏ giọng vạch trần Tứ tỷ: " Tỷ lừa Tam ca.”
“Huynh ấy đáng đời! "Tứ công chúa đưa cho hắn một miếng bánh ngọt thu mua lòng người, nói:" Ai bảo huynh ấy đi chơi Phong Nguyệt lâu không dẫn ta theo.”
Túc Hoài Cảnh mơ hồ, lại nghe công chúa điện hạ nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn nhìn tỷ tỷ xinh đẹp nha.”
Vì thế Phong Nguyệt Lâu ở trong lòng Thất điện hạ nhỏ tuổi, liền trở thành đại danh từ của rượu ngon và mỹ nhân.
Thẳng đến khi lớn lên, một miếng bánh hoa sen mềm đã bỏ thuốc, một sợi xích dài nhỏ phá vỡ tất cả tưởng tượng có thể nói là tốt đẹp khi còn bé.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này mình cũng sẽ không trở lại nơi này.
Túc Hoài Cảnh có nhiều sản nghiệp ở trong kinh, duy chỉ có chưa từng dính tới thanh lâu.
Hắn cảm thấy khinh thường.
Đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ đứng ở ngoài lầu, ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu mạ vàng, đáy mắt tối tăm không rõ, cảm xúc ẩn sâu giống như thủy triều lúc nửa đêm.
Hồng quan ôm khách ở cửa lại mặc kệ rất nhiều khách khác, thấy hình dạng và cách ăn mặc của hắn, con ngươi liền sáng lên, nhao nhao chen tới muốn đổi với thiếu niên công tử này một đêm xuân tiêu.
Nhưng mới vừa đi về phía trước vài bước, bàn tay mềm mại còn chưa ôm khuỷu tay hắn, Túc Hoài Cảnh cụp mắt nhìn thoáng qua, mấy người thoáng chốc giống như bị khối băng đông giá khắc nghiệt đông cứng lại, bước chân dừng tại chỗ, không dám tiến lên một bước nữa.
Vì thế hắn nhấc chân, sạch sẽ đi vào lầu các vui vẻ này.
Trong trướng được thắp nến đỏ ấm áp, xung quanh đều là nhân gian thối nát. Túc Hoài Cảnh lại chỉ cảm thấy buồn nôn, trong lòng khó chịu.
Trước khi đến Hành Phong đã tra qua, nói cho hắn biết Dung Đường ở gian phòng nào, hắn nhìn thẳng rồi đi lên, lúc đứng ở trên cầu thang lại dừng bước cúi đầu quan sát, nhớ mặt của những quan viên triều đình trong đại sảnh lầu một.
Luật lệnh của Đại Ngu, nếu mệnh quan triều đình công khai chơi gái, phạt ba mươi trượng, phạt bổng lộc nửa năm.
Túc Hoài Cảnh nghĩ, Kha Hồng Tuyết đây là đang tặng chiến tích cho hắn.
Hắn quay đi, tiếp tục lên lầu.
Chưa tới thì lòng nóng như lửa đốt, nhưng chờ sau khi bước vào nơi này, Túc Hoài Cảnh lại không hề hoảng hốt, hắn chậm rãi đi qua từng phòng một, lúc đi ngang qua một gian phòng nào đó, thậm chí ngừng lại, gọi Quy Công tới chuẩn bị vài thứ cho mình mới lần nữa đi đến phòng Dung Đường.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy trong đó vang lên tiếng tỳ bà, có tiểu quan thanh ca đàn hát, có mỹ nhân cười mời rượu, trong không khí đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào lờm lợm, vui sướng cực kỳ.
Túc Hoài Cảnh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chẳng trách không muốn về nhà.”
Hắn đứng ở cửa một hồi, lâu đến khi Quy Công đưa đồ hắn muốn tới, Túc Hoài Cảnh mới cụp mắt, khóe môi nhếch lên ý cười, đẩy cửa phòng ra.
Mọi người vốn tưởng rằng ma ma lại đưa người vào, khuôn mặt bị tửu sắc tài vận hun đến đỏ bừng quay về phía cửa, nhìn thấy có người đứng ở chỗ khuất sáng, hình dung xinh đẹp, thân hình cao lớn, mặc một thân trường y ngọc trắng tựa như trích tiên hạ phàm.
Vừa mới không hẹn mà cùng giật mình rồi lại hoàn hồn, có người lập tức đẩy mỹ nhân trên người ra, kinh hoảng kêu lên: "Túc đại nhân?”
Dung Đường lúc đó bị Kha Hồng Tuyết làm cho nghẹn họng đến tiến thoái lưỡng nan, cầm ly rượu trong tay đang muốn ngửa đầu uống, nghe vậy sửng sốt nửa giây, nghiêng đầu, nhìn thấy dung nhan như cười như không của nhân vật phản diện.
Túc Hoài Cảnh nói: "Ta tới đây là vì tìm phu quân nhà ta, các vị đại nhân xin tiếp tục.”
Hắn cười đi tới trước mặt Dung Đường, ngữ điệu cực kỳ dịu dàng nói: "Đường Đường, cho ta mượn một bước nói chuyện được không?”
Dung Đường hoảng hốt tới khó hiểu, đặt ly rượu xuống muốn đứng lên, Túc Hoài Cảnh lại hơi khom lưng, một tay nắm lấy tay y, một tay cầm ly rượu kia, đứng dậy quét mắt qua Kha Hồng Tuyết một cái, ánh mắt như muốn đông chết cóng người ta.
Kha thiếu phó lơ đễnh cười cười, nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn một ngụm.
[Không biết lòng người tốt, rõ ràng Kha Hồng Tuyết đang giúp hắn mà.] Hệ thống bình luận.
Dung Đường không có tâm tư nghe nó nói bậy, trong nháy mắt Túc Hoài Cảnh xuất hiện, tim y đập đến cực hạn, gần như sắp nổ tung.
Y há miệng, không hiểu sao muốn giải thích.
Túc Hoài Cảnh đã kéo y xoay người vào một gian phòng trống khác.
Trong phòng không thắp đèn, trên bàn chỉ đốt ít lá thuốc.
Cửa ở phía sau khép lại, Dung Đường tìm được hơi thở, nói: "Hoài Cảnh......”
“Đường Đường. "Đại nhân vật phản diện cắt ngang y, tiến về phía trước một bước, ép người vào cửa, lưng tựa vào đồ vật không có sự sống, trước người lại là lồ ng ngực ấm áp.
Túc Hoài Cảnh giơ tay lên, nhìn chén rượu vẽ uyên ương giao cổ, ấm áp hỏi: "Là rượu bên ngoài uống ngon hơn rượu trong nhà sao?”
“Không…”
“Lại gạt ta. "Túc Hoài Cảnh cười cười, cúi người ghé vào cổ y khẽ ngửi:" Trên người ngươi toàn là mùi rượu.”
Hắn hơi lui về phía sau, uống cạn rượu trong chén, sau đó cúi đầu, ở trong bóng tối ngậm lấy môi Dung Đường, rượu lạnh lẽo trượt vào cổ họng, mùi hoa đào đan xen ở giữa môi lưỡi hai người, say mê lại mê người.
Dung Đường sắp không thở nổi, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm.
Cạch cạch - -
Xúc cảm lạnh lẽo khóa chặt cổ tay, nhân vật phản diện lui ra một chút, khẽ cười: "Đường Đường, ngươi thật sự không ngoan chút nào.”
Dung Đường mờ mịt cúi đầu, một đoạn xích dài nhỏ, một đầu khóa Túc Hoài Cảnh, một đầu chế trụ bản thân.
[A hiểu rồi-] Hệ thống nói: [Cậu xong đời rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.