Chương 125
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
Vì một câu nói của Túc Hoài Cảnh mà Dung Đường lo lắng mấy ngày, sợ rằng không ai dạy dỗ đại nhân vật phản diện trong thời kỳ thanh thiếu niên nên kiến thức s1nh lý thiếu hụt đến mức khiến hắn nghĩ rằng đàn ông cũng có thể sinh con.
Hệ thống khịt mũi khinh bỉ: 【 Hắn nghĩ rằng cậu có thể sinh con.】
Dung Đường: "……" Người thì không thể, ít nhất là không nên.
Nỗi lo lắng này thể hiện rõ trên khuôn mặt, khiến ánh mắt của Dung Đường mỗi khi nhìn Túc Hoài Cảnh đều lộ ra một chút muốn nói lại thôi, vừa lo lắng vừa không dám nói thẳng ra.
Giống hệt như phụ huynh của những đứa trẻ ở tuổi dậy thì.
Túc Hoài Cảnh đợi vài ngày, cảm xúc của Dung Đường không những không giảm bớt mà còn ngày càng tăng lên, thỉnh thoảng còn thấy y ngồi sau thư án, trước mặt trải một tờ giấy trắng, tay cầm bút lông, gương mặt đầy rối rắm.
Nhưng ngòi bút chỉ lơ lửng trên giấy, nửa ngày cũng không hạ bút, cuối cùng chỉ có một giọt mực đen rơi xuống giấy Tuyên Thành, nhuộm thành một vệt mực đen.
Túc Hoài Cảnh nhìn mà thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười, đi tới đứng ở phía sau, khom lưng cầm bàn tay y, duy trì tư thế dán sát vào nhau, vẽ một bức tranh hoa cúc rực rỡ sắc màu.
Túc Hoài Cảnh: "Đường Đường, giấy Tuyên Thành đắt, lãng phí không phải thói quen tốt.”
Dung Đường trầm mặc vài giây, cúi đầu, nhìn hoa cúc hình thái khác nhau, ánh mắt né tránh, hai má dần dần nhuộm một tầng ửng đỏ.
Đến khi đầu óc nóng lên, gần như sắp bốc cháy, Dung Đường cuối cùng khom người trốn ra khỏi vòng tay của Túc Hoài Cảnh.
Đại nhân vật phản diện nghi hoặc nhìn y, Dung Đường chạy trối chết: "Ra ngoài hít thở không khí.”
Hệ thống "Chậc" một tiếng: 【 Với cái da mặt này của cậu còn muốn giáo dục giới tính cho đại nhân vật phản diện á hả? Mượn gan ở đâu mà gan lớn vậy?】
Nó hoài nghi có khi ký chủ nhà mình sẽ ngốc nghếch tiến lên nói với Túc Hoài Cảnh: Đàn ông không thể sinh con nha.
Túc Hoài Cảnh sẽ quay lại với ánh mắt cún con, nhìn Dung Đường đáng thương mà học hỏi: "Ta không tin, trừ khi Đường Đường thử với ta.”
Hệ thống hiểu rõ đối với ký chủ và vợ của ký chủ của nó như lòng bàn tay, hoàn toàn có khả năng tạo ra cốt truyện không phá hủy nhân vật, nó đã rất tự hào rồi!
Dung Đường dùng tay làm mát mặt: "…Im miệng đi.”
Hệ thống: [Xì - -]
Kinh thành náo nhiệt ba ngày, các thương nhân kiếm được bộn tiền, các gánh hát trong vườn lê lớn ngày nào ngày nấy cũng chật ních người, vừa mừng sinh nhật thiên tử, vừa mừng ngày lễ hiếm có này.
Thẳng đến ngày hai mươi bảy tháng bảy, ngày đầu tiên sau khi kết thúc lễ Vạn Thọ, vừa sáng sớm trong kinh đã bắt đầu giới nghiêm toàn thành, số lượng tuần tra của Kim Ngô Vệ tăng hơn ngày thường, bốn cổng thành của Hoàng thành đều đứng đầy quan binh, kiểm tra từng người qua lại.
Bách quan vào triều, đợi ở trước cửa Thái Hòa hai canh giờ, cuối cùng đại giám truyền lời nói bệ hạ không khoẻ, buổi lên triều sớm bị huỷ.
Trên đường trở về phủ nha hoặc là nhà mình, khi đi qua phủ Vũ Khang Bá, thấy trước cổng đông nghịt người vây quanh, xe ngựa của Đại Lý Tự đậu trước bậc thềm, một viên quan áo trắng thân hình gầy yếu, ho hen từng bước xuống xe ngựa, Kha Thiếu Phó vang danh khắp Ngu Kinh đợi dưới xe đỡ lấy y.
Sắc trời âm u, mặt trời mãi không ló khỏi tầng mây, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua những đám mây dày đặc, chiếu lên những vị quan nhận lương bổng của triều đình.
Xe ngựa của Ngự Sử Đài đi song song, Trung Thừa đại nhân nhìn một cái rồi quay đầu, cách xe ngựa nói với Túc Hoài Cảnh: "Làm quan vì dân vì nước, vì đại kế của bách tính mà bôn ba, ngươi có hiểu không?”
Túc Hoài Cảnh im lặng nhìn thoáng qua bóng lưng Mộc Cảnh Tự, sau đó gật đầu: "Lời dạy của Chu đại nhân, hậu bối nhất định ghi nhớ.”
Ngày hôm sau, Ngự Sử Trung Thừa dâng tấu xin từ quan, nói rằng tuổi già sức yếu, mẹ già ở xa ngóng chờ mình về nhà, sợ rằng đời này không còn cơ hội phụng dưỡng mẫu thân, kính xin bệ hạ cho phép từ quan.
Ba lần xin, ba lần từ chối, cho đến đêm giao thừa năm Khánh Chính thứ mười, Nhân Thọ Đế mới phê chuẩn tấu từ chức của Chu Cương.
Mà trong thời gian này, kinh thành lại xảy ra vài chuyện lớn.
Việc này nối việc kia, lúc đó không thấy có mối liên hệ gì, nhưng khi năm tháng trôi qua, nhìn lại, từng sự kiện đều là những quân đen trắng đan xen trên bàn cờ, mỗi lần giao tranh thực chất đều đang ăn mòn lẫn nhau.
Chuyện Vũ Khang Bá rớt đài diễn ra nhanh chóng lại bí ẩn, quân đội thậm chí còn chưa đánh vào hoàng thành đã bị bắt gọn trong rừng rậm ngoài kinh thành.
Ninh Tuyên Vương Dung Minh Ngọc bí mật phụng chỉ, mang theo hổ phù ra khỏi kinh, tiêu diệt phản quân.
Trong thư phòng của Vũ Khang Bá tra ra mấy phong mật thư, thứ nhất là "đại sự" với Trương Các, thứ hai là lén gửi thư cho một vị thân vương của Đại Tuy.
Mỗi phong thư đều có vài chục trang.
Sứ đoàn Đại Tuy vẫn còn ở Ngu Kinh, cứ như vậy, sứ đoàn không thể rời kinh.
Dung Đường vốn tò mò, Nguyên Nguyên ở nhà Mộc Cảnh Tự, sứ đoàn Đại Tuy sẽ báo cáo thế nào với Nhân Thọ Đế.
Kết quả là ngay ngày hôm sau nghe nói có kẻ mưu đồ bất chính, xông vào sứ quán ở Đại Ngu châm lửa, thái tử nhỏ mất mạng trong biển lửa.
Túc Hoài Cảnh nghe xong cái này im lặng vài giây, bỗng dưng nở nụ cười, xoay người tới Mộc phủ, đem Nguyên Nguyên bị Kha Hồng Tuyết nuôi dạy thành một tiểu công tử phong lưu phiên bản thu nhỏ từ phòng Mộc Cảnh Tự ra, hỏi: "Tại sao nhảy lên xe ngựa của chúng ta?”
Ánh mắt đứa nhỏ né tránh, không muốn đối mặt với thúc thúc hung dữ này, nhìn quanh bốn phía, rất muốn tìm bất cứ ai trong ba người còn lại dẫn mình đi.
Ai cũng tốt hơn thúc thúc hung dữ!
Nhưng ngay sau đó Túc Hoài Cảnh lại nói: "Thái tử Đại Tuy đã chết.”
Nguyên Nguyên như bị sét đánh, đứa nhỏ không giấu nổi cảm xúc, ngây người tại chỗ, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Túc Hoài Cảnh như sắp khóc.
Túc Hoài Cảnh cuối cùng không nỡ, rót cho cậu một cốc nước, lấy ra kẹo hồ lô phân phó Song Thọ mua trên đường, đưa cho cậu, bảo vừa ăn vừa nói.
Cậu nhóc im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Đoan Đoan ở đâu?”
Túc Hoài Cảnh nheo mắt, hỏi: "Đoan Ý trưởng công chúa?”
Nguyên Nguyên gật đầu: "Ừ, muốn tìm bà ấy.”
"Không phải ngươi nói vì bị bán cho bà ấy làm tiểu tướng công mới chạy ra sao, sao bây giờ lại muốn tìm trưởng công chúa điện hạ?" Túc Hoài Cảnh hỏi.
“Không phải. " Nguyên Nguyên lắc đầu, giọng rất nhỏ, nói một đoạn nghe một lúc, ăn xong một viên kẹo lại li3m lớp vỏ viên kẹo tiếp theo, không một miếng sơn trà chua chát nào vào miệng.
Túc Hoài Cảnh cảm thấy đau đầu.
Nguyên Nguyên nói: " Con muốn về nhà với bà ấy mà trên xe ngựa của các người treo bảng Ninh Tuyên Vương phủ.”
Túc Hoài Cảnh hơi sửng sốt, hơi lộ vẻ kinh ngạc, để ý tới lời của cậu, hỏi: "Ngươi muốn tìm Đoan Ý trưởng công chúa nhưng không tìm thấy, cho nên mới nhảy lên xe ngựa chúng ta, hơn nữa cố ý nói một câu đại tỷ tỷ sáu mươi tuổi ở trên xe hay sao?"
Nguyên Nguyên cúi đầu rất thấp, khẽ gật đầu.
Túc Hoài Cảnh nhất thời câm nín, không biết nói gì.
Tưởng rằng đây chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng hình như… cũng khá thông minh.
Hắn lại hỏi: "Ngươi tìm trưởng công chúa làm gì?"
Nguyên Nguyên lúc này lại ngậm miệng không lên tiếng, Túc Hoài Cảnh thay đổi vấn đề: "Ai bảo ngươi tìm bà ấy?”
Đứa trẻ do dự vài giây, chau mày như một ông cụ non, giọng ồm ồm: "Mẫu thân bảo.”
Túc Hoài Cảnh lại hỏi: "Hoàng hậu nương nương?”
Lời vừa nói ra, trong đôi mắt trong trẻo đơn thuần của Nguyên Nguyên hiện lên một sự chán ghét cùng e ngại, ngón tay nắm chặt kẹo hồ lô, nặng nề lắc đầu.
Túc Hoài Cảnh nhìn xuống cậu hồi lâu không hỏi gì.
Hắn đứng dậy, lấy ra một gói kẹo mạch nha từ tay áo ném lên mặt bàn, trước khi đi vẫn không kìm được véo mặt đứa bé một cái: "Ăn kẹo xong đi súc miệng, sâu răng đau chết ngươi.”
Nguyên Nguyên không dám cãi lại khi đối mặt với hắn, nhưng người vừa xoay người ra cửa, cậu lập tức nhỏ giọng không phục lầm bầm: "Chỉ biết dọa trẻ con, chẳng có bản lĩnh gì, hung dữ như vậy chẳng cưới được vợ đâu!”
Túc Hoài Cảnh thính tai, nghe rõ ràng từng chữ, chút lòng tốt không muốn chọc vào quá khứ đau thương của đứa trẻ trong chốc lát tan biến, bước chân dừng lại, kìm nén hết sức mới không quay lại đánh người.
Không thể đánh, Đường Đường không tán thành, Tam ca sẽ đánh mình.
Nhưng mà...Thật sự đáng đánh lắm!
Lồ ng ngực Túc đại nhân phập phồng, thít thở sâu một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu bất lực.
Đại Tuy quốc lấy họ Khương, thái tử tên húy là Khương Thừa Ân.
Không có một chữ nào có liên quan đến Nguyên, nhưng khi bị hỏi tên họ, đứa nhò lại nói là tên mẫu thân cho.
Mẫu thân nói, "nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan," nói cậu là đứa trẻ ngọt ngào thơm ngát..
Mẫu thân bảo cậu đến Đại Ngu tìm Đoan Ý trưởng công chúa.
Túc Hoài Cảnh cười cười, vị trưởng tẩu này của hắn, ẩn dưới vẻ ngoài mềm mại, hẳn là một trái tim kiên cường rực rỡ đáng kính phục.
Nhưng sau đó hắn lại buồn bã.
Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tương tư công tử không dám nói…
(Trên sông Uyên có cỏ chi, trên sông Lễ có hoa lan, nhớ công tử mà không dám nói.)
Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu, nhìn bầu trời phương bắc, mặt mày nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi toàn bộ 128 người trong phủ Vũ Khang Bá bị bỏ tù, Đại Ngu bãi triều ba ngày, mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Vũ Khang Bá cấu kết với Đại Tuy, định khởi sự mưu nghịch trong lễ Vạn Thọ hoàng ân mênh mông, ám sát hoàng đế. May mắn trời cao chiếu cố, phụ tử thiên gia hòa thuận, lúc thích khách tấn công, ngũ hoàng tử điện hạ tình cờ lạc đàn đi ngang qua Hi Hòa điện, thấy có khác thường liền xông lên đỡ tập kích cho phụ hoàng.
Hoàng đế không bị thương, tính mệnh ngũ hoàng tử thì nguy kịch, Nhân Thọ đế nổi giận, bãi triều đình ba ngày, điều tra các quan viên có qua lại với Vũ Khang Bá, bắt giữ toàn bộ sứ đoàn Đại Tuy, chờ sứ giả tới Đại Tuy báo tin rồi sẽ xử lý.
Ngày hôm sau, phía Đại Tuy nói sứ quán bị cháy, Thái tử chết ở trên biên giới Đại Ngu, yêu cầu Nhân Thọ đế cho một lời giải thích.
Ngày thứ ba, Đại Lý tự khanh đích thân tra án, kết luận nguyên nhân vụ cháy là do lòng tham không đáy của Vũ Khang Bá, muốn qua cầu rút ván sau khi nổi loạn nên phóng hỏa.
Dĩ nhiên sứ thần Đại Tuy không tin, nhưng Đại Ngu quyết tâm không cho bất cứ lời giải thích nào, sứ thần dâng thư về nước, quốc quân từ đầu đến cuối không hồi đáp một lời.
Tịch thu gia sản, chém đầu, thị chúng…
Đối với xử trí phản quân, triều đại nào đời nào cũng mạnh mẽ vang dội.
Từ khi gió thu nổi lên đến khi gió đông qua đi, chuyện Vũ Khang Bá kết thúc, phong vân trong thiên hạ biến đổi.
Không biết ai là người chiến thắng.
Thịnh Thừa Lệ dựa vào liều chết cứu cha, sau khi trọng thương lại khỏi hẳn, đương nhiên được đế vương sủng ái.
Khâm Thiên Giám tới Hi Hòa điện cùng với thái giám phủ Nội vụ liên hệ tình hình nhìn thấy trong tiệc vạn thọ với tinh tượng trên trời vào một đêm nào đó. Ngày hôm sau Mộc Cảnh Tự liền được hoàng cung ban thưởng cùng với một kỳ nghỉ dài hơi, ngự y thường xuyên đến phủ khám bệnh, trong lúc nhất thời danh tiếng không gì sánh kịp, làm người ta hâm mộ.
Thịnh Thừa Minh bị ngoại tổ liên lụy, may mà ý chỉ phong vương ban ra trước lễ Vạn Thọ, nhị điện hạ lại quỳ trước Hi Hòa điện suốt một ngày đêm.
Nhân Thọ đế vung tay lên, lệnh cho hắn nhanh chóng đi tới đất phong, không trừng phạt nữa, Di quý phi lại bị giáng vị xử phạt, bát hoàng tử được đưa đến dưới gối hoàng hậu giáo dưỡng.
Ninh Tuyên Vương lại một lần nữa cứu quốc, thiên tử chấp chưởng thở dài, xưng ông là định quốc chi vương.
Tất cả những mối liên hệ này với Dung Đường, ước chừng cũng chỉ là y và Mộc Cảnh Tự cùng nhau nuôi con, lại bắt đầu nhìn lên mây mù tranh đoạt lẫn nhau trong đầu.
Mùa đông năm Khánh Chính thứ mười, ngày Ngũ điện hạ Thịnh Thừa Lệ khánh thành phủ đệ chậm một năm, trong kinh bắt đầu có tuyết rơi, Dung Đường sinh bệnh nặng, cao tăng Tuệ Miễn du ngoạn đã lâu rốt cục trở về Đà Lan tự.
Còn Dung Đường bị bệnh nặng.
Hệ thống khịt mũi khinh bỉ: 【 Hắn nghĩ rằng cậu có thể sinh con.】
Dung Đường: "……" Người thì không thể, ít nhất là không nên.
Nỗi lo lắng này thể hiện rõ trên khuôn mặt, khiến ánh mắt của Dung Đường mỗi khi nhìn Túc Hoài Cảnh đều lộ ra một chút muốn nói lại thôi, vừa lo lắng vừa không dám nói thẳng ra.
Giống hệt như phụ huynh của những đứa trẻ ở tuổi dậy thì.
Túc Hoài Cảnh đợi vài ngày, cảm xúc của Dung Đường không những không giảm bớt mà còn ngày càng tăng lên, thỉnh thoảng còn thấy y ngồi sau thư án, trước mặt trải một tờ giấy trắng, tay cầm bút lông, gương mặt đầy rối rắm.
Nhưng ngòi bút chỉ lơ lửng trên giấy, nửa ngày cũng không hạ bút, cuối cùng chỉ có một giọt mực đen rơi xuống giấy Tuyên Thành, nhuộm thành một vệt mực đen.
Túc Hoài Cảnh nhìn mà thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười, đi tới đứng ở phía sau, khom lưng cầm bàn tay y, duy trì tư thế dán sát vào nhau, vẽ một bức tranh hoa cúc rực rỡ sắc màu.
Túc Hoài Cảnh: "Đường Đường, giấy Tuyên Thành đắt, lãng phí không phải thói quen tốt.”
Dung Đường trầm mặc vài giây, cúi đầu, nhìn hoa cúc hình thái khác nhau, ánh mắt né tránh, hai má dần dần nhuộm một tầng ửng đỏ.
Đến khi đầu óc nóng lên, gần như sắp bốc cháy, Dung Đường cuối cùng khom người trốn ra khỏi vòng tay của Túc Hoài Cảnh.
Đại nhân vật phản diện nghi hoặc nhìn y, Dung Đường chạy trối chết: "Ra ngoài hít thở không khí.”
Hệ thống "Chậc" một tiếng: 【 Với cái da mặt này của cậu còn muốn giáo dục giới tính cho đại nhân vật phản diện á hả? Mượn gan ở đâu mà gan lớn vậy?】
Nó hoài nghi có khi ký chủ nhà mình sẽ ngốc nghếch tiến lên nói với Túc Hoài Cảnh: Đàn ông không thể sinh con nha.
Túc Hoài Cảnh sẽ quay lại với ánh mắt cún con, nhìn Dung Đường đáng thương mà học hỏi: "Ta không tin, trừ khi Đường Đường thử với ta.”
Hệ thống hiểu rõ đối với ký chủ và vợ của ký chủ của nó như lòng bàn tay, hoàn toàn có khả năng tạo ra cốt truyện không phá hủy nhân vật, nó đã rất tự hào rồi!
Dung Đường dùng tay làm mát mặt: "…Im miệng đi.”
Hệ thống: [Xì - -]
Kinh thành náo nhiệt ba ngày, các thương nhân kiếm được bộn tiền, các gánh hát trong vườn lê lớn ngày nào ngày nấy cũng chật ních người, vừa mừng sinh nhật thiên tử, vừa mừng ngày lễ hiếm có này.
Thẳng đến ngày hai mươi bảy tháng bảy, ngày đầu tiên sau khi kết thúc lễ Vạn Thọ, vừa sáng sớm trong kinh đã bắt đầu giới nghiêm toàn thành, số lượng tuần tra của Kim Ngô Vệ tăng hơn ngày thường, bốn cổng thành của Hoàng thành đều đứng đầy quan binh, kiểm tra từng người qua lại.
Bách quan vào triều, đợi ở trước cửa Thái Hòa hai canh giờ, cuối cùng đại giám truyền lời nói bệ hạ không khoẻ, buổi lên triều sớm bị huỷ.
Trên đường trở về phủ nha hoặc là nhà mình, khi đi qua phủ Vũ Khang Bá, thấy trước cổng đông nghịt người vây quanh, xe ngựa của Đại Lý Tự đậu trước bậc thềm, một viên quan áo trắng thân hình gầy yếu, ho hen từng bước xuống xe ngựa, Kha Thiếu Phó vang danh khắp Ngu Kinh đợi dưới xe đỡ lấy y.
Sắc trời âm u, mặt trời mãi không ló khỏi tầng mây, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua những đám mây dày đặc, chiếu lên những vị quan nhận lương bổng của triều đình.
Xe ngựa của Ngự Sử Đài đi song song, Trung Thừa đại nhân nhìn một cái rồi quay đầu, cách xe ngựa nói với Túc Hoài Cảnh: "Làm quan vì dân vì nước, vì đại kế của bách tính mà bôn ba, ngươi có hiểu không?”
Túc Hoài Cảnh im lặng nhìn thoáng qua bóng lưng Mộc Cảnh Tự, sau đó gật đầu: "Lời dạy của Chu đại nhân, hậu bối nhất định ghi nhớ.”
Ngày hôm sau, Ngự Sử Trung Thừa dâng tấu xin từ quan, nói rằng tuổi già sức yếu, mẹ già ở xa ngóng chờ mình về nhà, sợ rằng đời này không còn cơ hội phụng dưỡng mẫu thân, kính xin bệ hạ cho phép từ quan.
Ba lần xin, ba lần từ chối, cho đến đêm giao thừa năm Khánh Chính thứ mười, Nhân Thọ Đế mới phê chuẩn tấu từ chức của Chu Cương.
Mà trong thời gian này, kinh thành lại xảy ra vài chuyện lớn.
Việc này nối việc kia, lúc đó không thấy có mối liên hệ gì, nhưng khi năm tháng trôi qua, nhìn lại, từng sự kiện đều là những quân đen trắng đan xen trên bàn cờ, mỗi lần giao tranh thực chất đều đang ăn mòn lẫn nhau.
Chuyện Vũ Khang Bá rớt đài diễn ra nhanh chóng lại bí ẩn, quân đội thậm chí còn chưa đánh vào hoàng thành đã bị bắt gọn trong rừng rậm ngoài kinh thành.
Ninh Tuyên Vương Dung Minh Ngọc bí mật phụng chỉ, mang theo hổ phù ra khỏi kinh, tiêu diệt phản quân.
Trong thư phòng của Vũ Khang Bá tra ra mấy phong mật thư, thứ nhất là "đại sự" với Trương Các, thứ hai là lén gửi thư cho một vị thân vương của Đại Tuy.
Mỗi phong thư đều có vài chục trang.
Sứ đoàn Đại Tuy vẫn còn ở Ngu Kinh, cứ như vậy, sứ đoàn không thể rời kinh.
Dung Đường vốn tò mò, Nguyên Nguyên ở nhà Mộc Cảnh Tự, sứ đoàn Đại Tuy sẽ báo cáo thế nào với Nhân Thọ Đế.
Kết quả là ngay ngày hôm sau nghe nói có kẻ mưu đồ bất chính, xông vào sứ quán ở Đại Ngu châm lửa, thái tử nhỏ mất mạng trong biển lửa.
Túc Hoài Cảnh nghe xong cái này im lặng vài giây, bỗng dưng nở nụ cười, xoay người tới Mộc phủ, đem Nguyên Nguyên bị Kha Hồng Tuyết nuôi dạy thành một tiểu công tử phong lưu phiên bản thu nhỏ từ phòng Mộc Cảnh Tự ra, hỏi: "Tại sao nhảy lên xe ngựa của chúng ta?”
Ánh mắt đứa nhỏ né tránh, không muốn đối mặt với thúc thúc hung dữ này, nhìn quanh bốn phía, rất muốn tìm bất cứ ai trong ba người còn lại dẫn mình đi.
Ai cũng tốt hơn thúc thúc hung dữ!
Nhưng ngay sau đó Túc Hoài Cảnh lại nói: "Thái tử Đại Tuy đã chết.”
Nguyên Nguyên như bị sét đánh, đứa nhỏ không giấu nổi cảm xúc, ngây người tại chỗ, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Túc Hoài Cảnh như sắp khóc.
Túc Hoài Cảnh cuối cùng không nỡ, rót cho cậu một cốc nước, lấy ra kẹo hồ lô phân phó Song Thọ mua trên đường, đưa cho cậu, bảo vừa ăn vừa nói.
Cậu nhóc im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Đoan Đoan ở đâu?”
Túc Hoài Cảnh nheo mắt, hỏi: "Đoan Ý trưởng công chúa?”
Nguyên Nguyên gật đầu: "Ừ, muốn tìm bà ấy.”
"Không phải ngươi nói vì bị bán cho bà ấy làm tiểu tướng công mới chạy ra sao, sao bây giờ lại muốn tìm trưởng công chúa điện hạ?" Túc Hoài Cảnh hỏi.
“Không phải. " Nguyên Nguyên lắc đầu, giọng rất nhỏ, nói một đoạn nghe một lúc, ăn xong một viên kẹo lại li3m lớp vỏ viên kẹo tiếp theo, không một miếng sơn trà chua chát nào vào miệng.
Túc Hoài Cảnh cảm thấy đau đầu.
Nguyên Nguyên nói: " Con muốn về nhà với bà ấy mà trên xe ngựa của các người treo bảng Ninh Tuyên Vương phủ.”
Túc Hoài Cảnh hơi sửng sốt, hơi lộ vẻ kinh ngạc, để ý tới lời của cậu, hỏi: "Ngươi muốn tìm Đoan Ý trưởng công chúa nhưng không tìm thấy, cho nên mới nhảy lên xe ngựa chúng ta, hơn nữa cố ý nói một câu đại tỷ tỷ sáu mươi tuổi ở trên xe hay sao?"
Nguyên Nguyên cúi đầu rất thấp, khẽ gật đầu.
Túc Hoài Cảnh nhất thời câm nín, không biết nói gì.
Tưởng rằng đây chỉ là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng hình như… cũng khá thông minh.
Hắn lại hỏi: "Ngươi tìm trưởng công chúa làm gì?"
Nguyên Nguyên lúc này lại ngậm miệng không lên tiếng, Túc Hoài Cảnh thay đổi vấn đề: "Ai bảo ngươi tìm bà ấy?”
Đứa trẻ do dự vài giây, chau mày như một ông cụ non, giọng ồm ồm: "Mẫu thân bảo.”
Túc Hoài Cảnh lại hỏi: "Hoàng hậu nương nương?”
Lời vừa nói ra, trong đôi mắt trong trẻo đơn thuần của Nguyên Nguyên hiện lên một sự chán ghét cùng e ngại, ngón tay nắm chặt kẹo hồ lô, nặng nề lắc đầu.
Túc Hoài Cảnh nhìn xuống cậu hồi lâu không hỏi gì.
Hắn đứng dậy, lấy ra một gói kẹo mạch nha từ tay áo ném lên mặt bàn, trước khi đi vẫn không kìm được véo mặt đứa bé một cái: "Ăn kẹo xong đi súc miệng, sâu răng đau chết ngươi.”
Nguyên Nguyên không dám cãi lại khi đối mặt với hắn, nhưng người vừa xoay người ra cửa, cậu lập tức nhỏ giọng không phục lầm bầm: "Chỉ biết dọa trẻ con, chẳng có bản lĩnh gì, hung dữ như vậy chẳng cưới được vợ đâu!”
Túc Hoài Cảnh thính tai, nghe rõ ràng từng chữ, chút lòng tốt không muốn chọc vào quá khứ đau thương của đứa trẻ trong chốc lát tan biến, bước chân dừng lại, kìm nén hết sức mới không quay lại đánh người.
Không thể đánh, Đường Đường không tán thành, Tam ca sẽ đánh mình.
Nhưng mà...Thật sự đáng đánh lắm!
Lồ ng ngực Túc đại nhân phập phồng, thít thở sâu một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu bất lực.
Đại Tuy quốc lấy họ Khương, thái tử tên húy là Khương Thừa Ân.
Không có một chữ nào có liên quan đến Nguyên, nhưng khi bị hỏi tên họ, đứa nhò lại nói là tên mẫu thân cho.
Mẫu thân nói, "nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan," nói cậu là đứa trẻ ngọt ngào thơm ngát..
Mẫu thân bảo cậu đến Đại Ngu tìm Đoan Ý trưởng công chúa.
Túc Hoài Cảnh cười cười, vị trưởng tẩu này của hắn, ẩn dưới vẻ ngoài mềm mại, hẳn là một trái tim kiên cường rực rỡ đáng kính phục.
Nhưng sau đó hắn lại buồn bã.
Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tương tư công tử không dám nói…
(Trên sông Uyên có cỏ chi, trên sông Lễ có hoa lan, nhớ công tử mà không dám nói.)
Túc Hoài Cảnh ngẩng đầu, nhìn bầu trời phương bắc, mặt mày nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi toàn bộ 128 người trong phủ Vũ Khang Bá bị bỏ tù, Đại Ngu bãi triều ba ngày, mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Vũ Khang Bá cấu kết với Đại Tuy, định khởi sự mưu nghịch trong lễ Vạn Thọ hoàng ân mênh mông, ám sát hoàng đế. May mắn trời cao chiếu cố, phụ tử thiên gia hòa thuận, lúc thích khách tấn công, ngũ hoàng tử điện hạ tình cờ lạc đàn đi ngang qua Hi Hòa điện, thấy có khác thường liền xông lên đỡ tập kích cho phụ hoàng.
Hoàng đế không bị thương, tính mệnh ngũ hoàng tử thì nguy kịch, Nhân Thọ đế nổi giận, bãi triều đình ba ngày, điều tra các quan viên có qua lại với Vũ Khang Bá, bắt giữ toàn bộ sứ đoàn Đại Tuy, chờ sứ giả tới Đại Tuy báo tin rồi sẽ xử lý.
Ngày hôm sau, phía Đại Tuy nói sứ quán bị cháy, Thái tử chết ở trên biên giới Đại Ngu, yêu cầu Nhân Thọ đế cho một lời giải thích.
Ngày thứ ba, Đại Lý tự khanh đích thân tra án, kết luận nguyên nhân vụ cháy là do lòng tham không đáy của Vũ Khang Bá, muốn qua cầu rút ván sau khi nổi loạn nên phóng hỏa.
Dĩ nhiên sứ thần Đại Tuy không tin, nhưng Đại Ngu quyết tâm không cho bất cứ lời giải thích nào, sứ thần dâng thư về nước, quốc quân từ đầu đến cuối không hồi đáp một lời.
Tịch thu gia sản, chém đầu, thị chúng…
Đối với xử trí phản quân, triều đại nào đời nào cũng mạnh mẽ vang dội.
Từ khi gió thu nổi lên đến khi gió đông qua đi, chuyện Vũ Khang Bá kết thúc, phong vân trong thiên hạ biến đổi.
Không biết ai là người chiến thắng.
Thịnh Thừa Lệ dựa vào liều chết cứu cha, sau khi trọng thương lại khỏi hẳn, đương nhiên được đế vương sủng ái.
Khâm Thiên Giám tới Hi Hòa điện cùng với thái giám phủ Nội vụ liên hệ tình hình nhìn thấy trong tiệc vạn thọ với tinh tượng trên trời vào một đêm nào đó. Ngày hôm sau Mộc Cảnh Tự liền được hoàng cung ban thưởng cùng với một kỳ nghỉ dài hơi, ngự y thường xuyên đến phủ khám bệnh, trong lúc nhất thời danh tiếng không gì sánh kịp, làm người ta hâm mộ.
Thịnh Thừa Minh bị ngoại tổ liên lụy, may mà ý chỉ phong vương ban ra trước lễ Vạn Thọ, nhị điện hạ lại quỳ trước Hi Hòa điện suốt một ngày đêm.
Nhân Thọ đế vung tay lên, lệnh cho hắn nhanh chóng đi tới đất phong, không trừng phạt nữa, Di quý phi lại bị giáng vị xử phạt, bát hoàng tử được đưa đến dưới gối hoàng hậu giáo dưỡng.
Ninh Tuyên Vương lại một lần nữa cứu quốc, thiên tử chấp chưởng thở dài, xưng ông là định quốc chi vương.
Tất cả những mối liên hệ này với Dung Đường, ước chừng cũng chỉ là y và Mộc Cảnh Tự cùng nhau nuôi con, lại bắt đầu nhìn lên mây mù tranh đoạt lẫn nhau trong đầu.
Mùa đông năm Khánh Chính thứ mười, ngày Ngũ điện hạ Thịnh Thừa Lệ khánh thành phủ đệ chậm một năm, trong kinh bắt đầu có tuyết rơi, Dung Đường sinh bệnh nặng, cao tăng Tuệ Miễn du ngoạn đã lâu rốt cục trở về Đà Lan tự.
Còn Dung Đường bị bệnh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.