Chương 33
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
Dung Đường lấy lý do uống thuốc xong thấy mệt, trời vừa tối là trở về phòng.
Túc Hoài Cảnh nhìn ra y có tâm sự, nhưng tiếp tục truy hỏi thì không ổn,chỉ nhìn y thật sâu, cười khẽ hỏi: "Cần ta giúp Đường Đường chuẩn bị nước ngâm chân không?”
Dung Đường hơi giật mình, chút chán đời khó hiểu bị đ è xuống, trước khi xuống lầu y quay đầu lại, lắc đầu: "Song Phúc sẽ giúp ta chuẩn bị, ngươi còn chưa chơi xong.”
Y đi rồi, đương nhiên Kha Hồng Tuyết sẽ thay thế vị trí của y. Chuyện Túc Hoài Cảnh đến Phù Viên là do mệnh lệnh thuận miệng nói ra của Dung Minh Ngọc, có lẽ còn có ý niệm bồi Dung Đường giải sầu, nhưng nếu nói không có mục đích khác...... Dung Đường sống lại bốn lần đã không còn ngây thơ như vậy nữa.
Túc Hoài Cảnh đứng dậy chăm chú nhìn y xuống lầu trở về phòng, thẳng đến cánh cửa gỗ khép lại trước mắt, khoé môi hàm chứa ý cười của Túc Hoài Cảnh chợt tắt, ánh mắt như màn đêm lạnh lẽo.
Kha Hồng Tuyết không nhìn hắn, chậm rãi cúi xuống thắp một chiếc đèn lồ ng, sau đó ngồi vào chỗ Dung Đường trước đó, chiếc quạt gấp trong tay nhẹ nhàng đung đưa, viên ngọc phát ra âm thanh thanh thúy, hắn như có điều suy nghĩ, lại cảm thấy thú vị: "Nước cờ này của Thế tử gia......cả đời tại hạ chưa từng thấy qua.”
“Thật sao? "Túc Hoài Cảnh xoay người ngồi xuống, rót cho mình chén trà, hỏi:" Cớ sao Kha đại nhân lại nói như vậy.”
Kha Hồng Tuyết cười, gấp quạt lại, cách không khí chỉ vào quân cờ màu trắng: "Đây, đây, đây…… Nếu Thế tử gia chỉ hơi chệch vị trí, thế sẽ càng nhiều, khí khẩu cũng sẽ càng có lợi; nhưng chỗ này, còn có chỗ này, phàm là thay đổi bước hạ cờ nào thì bàn cờ này sẽ sớm phân ra thắng bại."
Khí ép cả người Túc Hoài Cảnh có hơi thấp, vốn không muốn nói chuyện nhưng bây giờ Dung Đường không muốn bị ai quấy rầy. Kha Hồng Tuyết vừa hay trò chuyện với hắn về Đường Đường nên Túc Hoài Cảnh kiên nhẫn hơn một chút.
“Theo như Kha đại nhân nói, điều này đại biểu cho cái gì? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
Kha Hồng Tuyết lắc đầu, lấy từ trong chung cờ ra một viên màu trắng, vuốt v e trong tay một lát, lắc đầu nói: "Khó mà nói, đường cờ như người, thế tử gia trông như một người rất thú vị, nhưng ta không ngờ đường cờ của y lại mâu thuẫn đến mức này.”
Kha Hồng Tuyết giỏi đánh cờ, cũng giỏi xem người đánh cờ. Nghiêm túc mà nói, hắn giỏi nhìn người từ rất nhiều thứ. Chữ viết, thư pháp, tiếng đàn, tiếng hát, tranh vẽ... Trên đời này phàm là do con người sáng tạo ra, đều có thể nhìn người, cờ vây cũng không ngoại lệ.
Kha Học Bác là một thương nhân khéo léo, khi Kha Hồng Tuyết còn là một bé hay làm người ta phát bực, sẽ hay im lặng quan sát khách nhân lui tới trong cửa hàng.
Nhưng nhìn nhiều người sẽ mệt, cũng sẽ cảm thấy chán ghét. Nhưng Dung Đường cho hắn cảm giác rất mới lạ, con đường chơi cờ của y cũng rất thú vị.
Người bình thường đánh cờ có lẽ là vì luận bàn, cũng có lẽ vì thủ thắng. Luôn có những trường hợp ngoại lệ, nhưng không thể phủ nhận rằng hầu hết những người thích cờ vây và giỏi cờ vây nhìn chung đều có khát khao thắng thua rất mãnh liệt.
Hắn như thế, Túc Hoài Cảnh cũng vậy.
Có người nổi ở mặt ngoài, có người giấu ở đáy lòng, nhưng không ai có thể xưng một câu thanh tâm quả dục.
Duy chỉ có Dung Đường là Kha Hồng Tuyết không nhìn thấu y.
Y chơi cờ... Như là đang chơi.
Không phải trẻ con không biết chơi cờ chỉ biết thưởng thức quân cờ đen trắng, ngược lại, chiêu chơi cờ của Dung Đường cho thấy chẳng những y biết cờ vây, hơn nữa còn tinh thông, nếu nghiêm túc chơi thêm vài ván thì trong Phù Viên này cũng chẳng tìm được bao nhiêu đối thủ.
Nhưng y hạ cờ quá nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tựa như hoàn toàn không có mục tiêu, cũng không có d ục vọng.
Y chơi cờ cũng chỉ là vì giết thời gian, hoặc là nói chuyện phiếm với Túc Hoài Cảnh, cũng có thể đơn thuần chỉ là vì ngồi ở lầu các chờ một lần hoàng hôn mà thôi.
Nhưng y lại rất nhạy bén, mỗi lần sắp thua cờ thì sẽ nhìn ra manh mối, ra một nước cờ tốt, trong vài bước ngắn ngủi cứu về một ván cờ sắp thua.
Kha Hồng Tuyết vốn tưởng rằng có thể là do Túc Hoài Cảnh nhường y, nhưng khi theo ván cờ đẩy ngược lại, lại phát hiện Túc Hoài Cảnh không hề nhường nhịn, thậm chí hắn giống như mình, cũng rất có hứng thú cho nên......đang lẳng lặng thăm dò.
Mà kết cục thăm dò chính là Kha Hồng Tuyết nhìn thấy ván cờ này, trong đầu chia Dung Đường thành hai người.
Một là ma ốm Dung Đường chẳng đọng vạn vật trong lòng, không cần trả giá cũng có thể ra tay đạt được tất cả, được người dỗ dành che chở, thế cho nên không có h@m muốn tranh giành quyền lợi.
Một là Dung Đường, thế tử Ninh Tuyên Vương sinh ra đã là thiên hoàng quý tộc, bản thân cái tên đã đại biểu cho quyền lực, vả lại cả đời đều giãy dụa chìm nổi trong d ục vọng quyền lực.
Bất kể là người nào, Kha Hồng Tuyết đều cảm thấy thú vị, sau khi hồi kinh nhàm chán rất nhiều năm, nếu không phải vì học huynh thì hắn thà trở về Giang Nam chèo thuyền trên hồ, đêm tuyết thả câu cũng không muốn mệt nhọc ở nơi thanh sắc danh lợi này.
Nhưng Dung Đường khiến hắn cảm thấy thú vị.
Đôi mắt Kha Hồng Tuyết sáng ngời, thử theo con đường của Dung Đường hạ một quân.
Túc Hoài Cảnh liền im lặng đi theo một viên màu đen.
Kha Hồng Tuyết lại hạ, Túc Hoài Cảnh tiếp tục đi theo.
Sau khi lui tới mấy chục chiêu, Kha Hồng Tuyết cầm quạt xếp trong tay, không lấy thêm quân nào nữa mà cười khúc khích, bình tĩnh thừa nhận thất bại: "Là ta không giỏi chơi cờ, không thể lĩnh ngộ con đường của Thế tử gia.”
Hắn đột nhiên tò mò, hỏi: " Bình thường khi Túc công tử ngươi đánh cờ với Thế tử gia, kết cục như thế nào?”
Túc Hoài Cảnh quay đi không nhìn bàn cờ nữa, nói: "Không bệnh mà chết.”
Lúc hắn và Dung Đường còn ở ngõ Vĩnh An thường xuyên đánh cờ, nhưng Đường Đường luôn dễ buồn ngủ lười biếng, bất kể ván cờ đang ở xu thế gì, là tốt hay xấu, phần thắng lớn hay là phần thua lớn, y luôn đặt quân cờ xuống ở một thời điểm không tưởng tượng được.
Có lẽ là do đồ ăn vặt còn bốc hơi nóng do Song Thọ mới mua về trên phố khơi dậy cơn thèm ăn của y, có thể là do mặt trời ló dạng, ánh nắng rơi xuống bông hoa trong sân khiến y cảm thấy vui vẻ, có thể là do đột nhiên nhớ tới thoại bản đọc buổi sáng chỉ còn lại vài trang kết cục cuối cùng, y muốn đi đọc hết…
Hoặc có lẽ chỉ là mệt mỏi. Dung Đường sẽ thả quân cờ, bọc chăn nằm lên giường sập rồi nghiêng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh vô thức làm nũng: "Hoài Cảnh, ta mệt mỏi quá, ngươi có thể xoa bóp giúp ta không?”
“……”
Túc Hoài Cảnh đều đáp ứng y cả. Đợi đến lần sau lại đánh cờ, lại là một thế cục hoàn toàn khác.
Dường như Dung Đường không có bất kỳ h@m muốn thắng bại mãnh liệt nào, nhưng y cũng sẽ không trơ mắt nhìn mình thua trận ngồi chờ chết.
Y sẽ cố gắng hết sức suy nghĩ cách cứu vãn một ván cờ sắp thua - -- mỗi khi đó mới là lúc y chơi cờ một cách chuyên chú với Túc Hoài Cảnh.
Y sẽ nhíu mày, hơi mím môi, mỗi lần hạ một quân đều phải tốn thời gian suy nghĩ dài hơn trước rất nhiều.
Túc Hoài Cảnh không thúc giục y, nhưng sau khi nguy cơ qua đi, Dung Đường vẫn thản nhiên như cũ, vừa đánh cờ vừa thuận miệng tán gẫu với Túc Hoài Cảnh.
- " Ngày hôm trước nữ quyến vương phủ ra ngoài hái được một ít hoa về, lại đưa một bó đến trong viện, ta muốn chế thành hoa khô". Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng có thể được Ninh Tuyên Vương thế tử nói như một chuyện thú vị.
Bồ Tát nhỏ của hắn, thật là một người không có d ục vọng gì.
Túc Hoài Cảnh nghĩ tới đây vẻ mặt bất giác trở nên nhu hoà, nhưng trong mắt lại chợt loé lên vẻ mặt Dung Đường vừa rồi đứng trước lan can, nhìn bầu trời xa xăm không buồn không vui.
Túc Hoài Cảnh... không thích ánh mắt đó.
Hắn khẽ cau mày, muốn xuống lầu tìm Dung Đường, nhưng lại kiềm chế không làm nhiều động tác, tay buông xuống bên người, theo thói quen sờ lên tấm lệnh bài.
Thật ra bùa bình an cũng có thể trấn an hắn, nhưng Túc Hoài Cảnh lại luôn lo lắng chiếc bùa bọc trong giấy sẽ không thể chứa đựng được những nhớ nhung thường ngày của hắn.
Kha Hồng Tuyết cười thu hồi từng quân cờ trên bàn vào cốc cờ, cười buông tay, nói: "Túc công tử, ván tiếp theo của chúng ta?”
Động tác Túc Hoài Cảnh hơi dừng lại, giương mắt nhìn hắn một cái.
Sắc trời trên lầu các ảm đạm, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có khách du ngoạn vui vẻ cười nói từ xa đi ngang qua. Không biết Lãm Nguyệt Các đã thay đổi bao nhiêu khúc hí mục, diễn thay đổi được mấy vương triều.
Thật ra Túc Hoài Cảnh muốn ở cùng Dung Đường, cho dù y đọc truyện, mình ở bên cạnh luyện chữ cũng rất tốt.
Nhưng Kha Hồng Tuyết chủ động mời, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.
Túc Hoài Cảnh thuận thế cầm lấy quân đen hạ xuống Thiên Nguyên, lạnh nhạt hỏi một câu chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu: "Đáp án mà Kha thiếu phó cho ta hôm nay tựa hồ có tư tâm.”
Kha Hồng Tuyết thoáng cái nở nụ cười, an tâm hạ cờ, cũng không nhìn Túc Hoài Cảnh, chỉ là ở trong bóng đêm nhẹ giọng trả lời: "Không phải Túc công tử muốn đáp án này sao?”
Đáp án của Kha Hồng Tuyết, người hỏi và người trả lời đều biết, ai nói đều có thể, duy chỉ có hắn là không thể.
Kha Văn Thụy là thầy của hai đời đế vương, đại nho đương thời. Kha Học Bác là phú thương nổi danh khắp thế gian, hàng năm rải ra một số tiền lớn trong gia tài bổ sung quốc khố, cứu tế nạn dân.
Tiên đế cũng tốt, Nhân Thọ đế cũng được, bất luận là vị hoàng đế nào ngồi trên ngôi vị hoàng đế Đại Ngu, Kha gia đều là phái bảo vệ dân kiên định bất di bất dịch.
Nhà bọn họ là thanh liêm chính khiết từ xưa đến nay.
Lúc nghèo khó thì ở nhà mở học đường, không ràng buộc mà dạy dỗ mấy đứa trẻ nghèo muốn đi học; Lúc giàu lên thì cứu tế thiên hạ, tận khả năng của mình trợ giúp những người cực khổ không nổi.
Gia phong và giáo dục như vậy, sao Kha Hồng Tuyết có thể nói ra lời "Nếu dân phụ vua, vua tự có thể ngao du" chứ?
Hắn đích xác có tư tâm.
Không thể nói tư tâm với người khác, Kha Hồng Tuyết không nói, Túc Hoài Cảnh cũng không truy vấn, bọn họ chỉ yên lặng chơi một ván cờ, thuận miệng tán gẫu một ít thứ có lẽ sẽ long trời lở đất, hiện tại cũng chỉ có ánh trăng và sao sáng nghe thấy.
-
Lúc Mộc Cảnh Tự trở về, trên lầu sơn đỏ đã không còn ai. Hai bên đông tây trong tiểu viện có tổng cộng có bốn sương phòng, ai cũng không quấy rầy ai. Mộc Cảnh Tự trở về phòng đi qua phòng Kha Hồng Tuyết, nhìn vào trong qua tấm giấy dán cửa sổ, không có một tia đèn đuốc, y nhìn không chớp mắt rồi trở về phòng mình.
Ngọn nến được thắp lên, trong phòng rất sáng sủa.
Kha Hồng Tuyết hẳn là vừa mới tắm rửa, đã thay áo choàng đỏ rực bằng một bộ áo trong màu xanh lam nhạt, tóc không buộc quan, tùy ý xoã tung ở phía sau. Hắn ngả ngớn ngồi trước bàn, cầm một cây bút lông dính mực trong tay, đối diện với một bàn hồ sơ Đại Lý Tự cần phê sửa.
Nghe thấy âm thanh, Kha Hồng Tuyết cũng không quay đầu lại, cười nói: "Học huynh, không bằng huynh thu ta đến Đại Lý Tự làm phụ tá cho huynh là được rồi, những vụ án đánh đánh giết giết trộm gà trộm chó lông gà vỏ tỏi này, nhìn thôi đã thấy mỏi mắt, ta không nỡ để huynh mệt chết.”
Mộc Cảnh Tự không lên tiếng, thay áo choàng mặc bên ngoài, cũng ngồi đối diện Kha Hồng Tuyết, xoay một chồng hồ sơ, lấy bút lông từ giá bút, chấm mực trong nghiên mực rồi xử lý công vụ với Kha Hồng Tuyết.
Kha Hồng Tuyết dừng lại, ngẩng đầu nhìn y rồi khẽ nở nụ cười.
“Thịnh Thừa Lệ sợ à? "Không biết qua bao lâu, Kha Hồng Tuyết thuận miệng hỏi.
Người chết là Nguyệt Dung, ma ma theo Thịnh Thừa Lệ từ nhỏ đến lớn, Ngũ điện hạ có thể ra khỏi lãnh cung là do Nguyệt Dung liều chết cầu đến thái y viện mới đổi lấy sự mềm lòng của Hoàng đế.
Bà chết ở ngoài cung, Thịnh Thừa Lệ chắc chắn sẽ bị kinh hãi.
Mộc Cảnh Tự lại nói: "Gã rất bình tĩnh.”
Kha Hồng Tuyết nhướng mày, "Sao ta nhớ buổi chiều lúc gã run rẩy chạy tới bờ sông còn đau lòng ngất đi kia mà?"
Rõ ràng hắn có ý ám chỉ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộc Cảnh Tự, Mộc Cảnh Tự nhíu nhíu mày, động tác hơi dừng lại, ngước mắt nhìn qua.
Nhìn nhau không quá hai ba giây, Kha Hồng Tuyết chủ động nhận thua, cười cúi đầu tiếp tục giúp Thiếu Khanh Đại Lý Tự phê sửa công văn, chỉ nói: "Học huynh, huynh nói huynh muốn chọn một Minh quân cho thiên hạ, ta không ngăn cản huynh, chỉ hy vọng huynh đừng chọn lầm người còn làm mình mệt chết.”
Con người Kha Hồng Tuyết khi nói đến chính sự đều có ba phần không đứng đắn, hắn vừa nói xong, Mộc Cảnh Tự chưa từng lên tiếng thế mà lại hỏi: "Cho nên hôm nay ngươi về với Túc Hoài Cảnh?"
Kha Hồng Tuyết hỏi ngược lại: "Lời ta nói có gì không ổn à?”
Mộc Cảnh Tự đột nhiên nổi giận, trầm giọng nói: "Kha Hàn Anh!”
Kha Hồng Tuyết sửng sốt, có hơi kinh ngạc đặt bút xuống rồi ngước mắt nhìn Mộc Cảnh Tự.
Học huynh của hắn vẫn luôn bình tĩnh, đôi mắt như tuyết đọng quanh năm không tan trên đỉnh núi, lạnh lùng, xa cách, như thể trên đời không có ai hay đồ vật nào đáng để y bận tâm nhìn.
Mà nay lại bởi vì chút tức giận này mà trở nên sống động hơn một chút.
Kha Hồng Tuyết cảm thấy vui vẻ.
Thậm chí hắn còn mỉm cười ngọt ngào nói: "Học huynh, huynh gọi tên tự của ta kìa.” Kha Hồng Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: "Huynh biết không, cái viện này thiếu chút nữa gọi là Hàn Anh Các rồi.”
Tòa lầu các sơn đỏ kia, vốn là dựng lên cho hắn ngắm tuyết.
-
Về bản chất mà nói thì thật ra là một tòa hành cung hoàng gia. Cụ thể thời gian xây dựng là triều đại nào đời nào đã không nhớ rõ, nhưng từ khi nó bắt đầu xây dựng có tác dụng của hành cung, những viện trong thôn trang này vốn nên là nơi ở của phi tử hoàng đế.
Nhưng đến đời trước, hành cung ở Đại Ngu thì nhiều, còn tiên đế lại là người hướng nội. Ông không thích ra ngoài, thà để vài chậu đá trong tẩm điện để trốn cái nóng mùa hè còn hơn là phải vất vả mang theo vợ con ra ngoài.
Nhưng trong bọn nhỏ của ông lại có người thích tung tăng.
Con trai thứ ba của tiên đế là người có tính tình không chịu ngồi yên nhất toàn hoàng cung, ở một mức độ nào đó, tiên đế đối xử với các con trai của mình một cách bình đẳng.
Sự khác biệt duy nhất giữa đích hoàng tử và thứ hoàng tử có lẽ là sự khác biệt trong các quy tắc tổ tiên về nghi lễ hiến tế, đãi ngộ khác cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Mấy đứa con trai của tiên đế, ít nhất cho đến ngày mất đều không có khởi lên ý niệm đoạt đích.
Tất cả mọi người rõ ràng, tương lai thiên hạ này là của Thái tử ca ca. Luận lớn nhỏ, luận đích thứ, đều chỉ có thể là hắn, những hoàng tử khác đều vui vẻ thanh nhàn, hoàng thái tử chính là người học nhiều nhất, làm nhiều nhất, lưng đeo nhiều nhất, lãng phí tiền bạc nhiều nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hành cung cũng không thể không có ai đi, nếu không hoang phế chính là là phung phí của trời, vì thế tiên đế vung tay lên, đưa thẳng Phù Viên cho hoàng tam tử.
Tam điện hạ lúc ấy mười tuổi, đột nhiên tiếp nhận một khu vườn lớn như vậy thì hưng phấn không thôi.
Tiên đế phối nhân thủ cho cậu bé, phân bố kinh phí, thậm chí để sư phụ dạy cậu bé vẽ tranh chế tạo, để cho cậu đích thân thiết kế vườn ươm.
Tam điện hạ tốn thời gian ba năm, tạo cho mình một khu vườn vô cùng nổi bật, hợp tâm ý.
Ngày tân trang hoàn thành, tiên đế luôn luôn lười ra cửa kéo theo Kha Học Bác hiếm khi về kinh, dẫn theo con nhà mình đến Phù Viên tham quan du ngoạn.
Lúc đó là mùa đông, tuyết rơi nhiều, Phù Viên không trăm hoa đua nở như bây giờ, nhưng không thấy hiu quạnh chút nào.
Hoa mai nở khắp cả thôn trang, tùy ý có thể ngửi thấy mùi mai thơm ngào ngạt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống, lại chiếu rọi phủ xuống đất tuyết. Thỉnh thoảng có hai ba con mèo hoa ly đi ngang qua, mặt đất cũng có thêm vài dấu chân hoa mai, khéo léo lung linh.
Các hoàng tử công chúa hiếm khi xuất cung, tất cả đều chơi cho chán thì thôi. Tam điện hạ mười ba tuổi hài lòng nhìn khu vườn toàn quyền sở hữu của mình, cực kỳ vui vẻ cực kỳ đắc ý, một thân áo khoác màu đỏ rực chiếu lên mặt cậu, lại thành làm nền cho thiếu niên hăng hái.
Đó là lần đầu tiên Kha Học Bác đưa Kha Hồng Tuyết về kinh.
Nhà ông buôn bán ở Giang Nam, lúc Kha Hồng Tuyết sinh ra vừa vặn là mùa đông, lại gặp chuyện Kha Học Bác ra ngoài buôn bán, Kha phu nhân nghe nói chồng gặp sơn phỉ trên đường, ngất xỉu tại chỗ.
Cũng may Kha Học Bác bình an trở về, tuy Kha phu nhân khó sinh nhưng vẫn mẹ tròn con vuông. Chỉ là kể từ lúc sinh ra, có mấy lần Kha Hồng Tuyết đã đi qua quỷ môn quan, không thể bôn ba đường dài, người nhà sợ hắn chết trên đường.
Về sau vẫn bái sư phụ học tập võ thuật, thân thể mới dần dần hồi phục tốt hơn một chút.
Hắn hồi kinh năm mười hai tuổi nhưng trông qua như bảy tám tuổi, lại rất suy nhược, mặc một thân áo khoác mùa đông màu hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, lần đầu tiên Tam hoàng tử nhìn thấy hắn đã cười nói: "Kha thúc thúc, bé gái nhà thúc xinh quá, còn xinh hơn tứ muội ta.”
Tứ công chúa tính tình nóng nảy tại chỗ nhảy dựng lên cho tam ca nàng một chưởng, đảo mắt đã thấy “tiểu muội muội” nhà Kha Học Bác tức giận đến khóc lên, hô to: "Huynh mới xinh! Huynh xinh nhất! Cả nhà huynh đều xinh!”
Hẳn là đang mắng chửi người ta, nhưng giọng vừa ngọt vừa đáng yêu, mang theo chút giọng mềm mà duyên dáng mà kinh thành không nghe được, ngay cả mắng chửi người ta cũng không hạ lưu như đám ăn chơi trác táng trong kinh, ngược lại......Đáng yêu không giống như đang mắng chửi người, Tam hoàng tử nghe xong liền muốn nói "Cảm ơn muội muội khích lệ nha.”
Cũng may nhịn xuống không nói, cậu vội vàng xin lỗi, nói thế mà lại là đệ đệ, thật sự quá đẹp, trách cậu có mắt không tròng.
Hoàng tử xin lỗi, dù mối quan hệ giữa Kha Học Bác và tiên đế có tốt đến đâu thì cũng không thể làm bộ ra vẻ nữa, cười vỗ vỗ tay con trai nhà mình, muốn hai nhóc con bắt tay giảng hòa.
Nhưng trẻ con thì biết cái gì, dù là hoàng tử cũng là tên đại ngốc có mắt không tròng chẳng phân biệt được trống mái, tiểu Kha Hồng Tuyết không muốn làm bạn với hoàng tử ngu ngốc này!
Vì thế hắn rất cao ngạo liếc Tam hoàng tử một cái, xoay người chạy tới phía sau mẫu thân.
Nhưng hắn đã quên bản thân mới vừa bị chọc tức cho khóc, ánh mắt hồng hồng, trừng người cũng giống như làm nũng, Tam hoàng tử ở kinh thành chưa từng thấy người tức giận mà giống như làm nũng như vậy, mấy muội muội của cậu người này nóng nảy hơn người kia, tứ công chúa mặc váy hồng trong lòng lại một lòng tư tưởng hôm nào tìm cô nãi nãi đi học đánh hổ.
Kha Hồng Tuyết trừng mắt, Tam hoàng tử cảm thấy...... Xuân tâm nảy mầm.
Hắn cảm thấy đệ đệ này rất xinh, nếu là muội muội thì tốt rồi, nhưng đệ đệ cũng không sao. Thất đệ còn quá nhỏ, những người khác đều rất nghịch ngợm, cậu đang thiếu một đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Vì thế những ngày Kha Hồng Tuyết ở lại Phù Viên, Tam hoàng tử không có việc gì là muốn tới tìm hắn.
Trên danh nghĩa nói là tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng ở chung hoà thuận với con của Kha thúc thúc. Thực tế ở chung hoà thuận là hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon đồ chơi đẹp đều đưa cho đệ đệ đáng yêu này.
Nhưng sau vài trận tuyết, xem vài vở hí ban đêm, Kha Hồng Tuyết đã bị bệnh. Hắn sinh vào mùa đông, trong tên có một chữ tuyết nhưng người lại không chịu được gió, không chịu được lạnh.
Khuôn mặt đứa bé đỏ bừng nằm ở trên giường, có sức nhưng vô lực r3n rỉ trên giường, trái tim Tam Hoàng Tử cũng đau đớn.
Kha Hồng Tuyết không ra khỏi cửa được, lại cực kỳ thích ngắm tuyết, hắn chưa bao giờ thấy cảnh tuyết lớn như vậy ở phía nam.
Tam hoàng tử bèn sai người xây một tòa lầu các trong viện, màu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết mùa đông trắng xóa, vô cùng bắt mắt.
Thiên hoàng quý tộc đích thân thay quần áo tử tế, buộc áo khoác cho hắn, từng bước cõng người từ trong phòng lên lầu các, sắp xếp ở bên cạnh lò sưởi, cùng hắn ngắm một trận tuyết rơi không gì sánh kịp.
Tam điện hạ nói: "A Tuyết, gian viện này tặng đệ, chờ đệ lớn lên tự mình đặt tên nha.”
Tam điện hạ nói: "A Tuyết, đệ phải khỏe lại nhanh một chút, ta dẫn đệ tới sông Kim Phấn thả đèn sông, dẫn đệ tới Tắc Bắc bắn diều hâu, dẫn đệ tới Mân Nam qua Trùng Cốc.”
Tam điện hạ nói: "Ta biết rất nhiều chỗ thú vị, chờ đệ khỏe lại, chờ ta được phong vương, ta sẽ dẫn đệ đi chơi.”
“……”
Kha Hồng Tuyết khoẻ lên, mặc cho ai hiện tại nhìn Thám Hoa Lang nổi danh Ngu Kinh, cũng không nghĩ tới hắn từng là một bệnh nhân đáng yêu xinh đẹp giống như một tiểu cô nương.
Nhưng hắn không đợi được Tam điện hạ được phong vương bái tướng dẫn hắn đi qua thảo nguyên Tắc Bắc, cũng không đợi được cậu dẫn mình đi Trùng Cốc ngắm phong cảnh Miêu Cương.
Hắn chỉ chờ đến một hồi phản loạn, một cái đầu người, một ngôi mộ cô độc.
Sau đó qua nhiều năm, hắn ở Lâm Uyên học phủ nhìn thấy Mộc Cảnh Tự khác hoàn toàn Tam hoàng tử.
Mà nay Kha Hồng Tuyết lại xử lý công vụ giùm Mộc Cảnh Tự, đột nhiên nhắc tới chuyện này, trước sau như một không chiếm được bất kỳ đáp lại nào.
Kha Hồng Tuyết liền cười, hiếm khi mang theo vài phần chua xót, hắn nói: "Học huynh, huynh nói bách tính thiên hạ vô tội, huynh nói muốn chọn minh chủ cho thiên hạ này, ta đều tùy huynh, huynh muốn cái gì, trước sau như một ta chưa hề từ chối.”
“... Nhưng ta hy vọng huynh vui vẻ.”
Ta hy vọng huynh vui vẻ, bình an, cả đời này cũng không cần phải lo lắng hết lòng, rõ ràng muốn báo thù lại còn gánh vác trách nhiệm cái chết của huynh trưởng trên người.
Ta hi vọng huynh làm một thiếu niên lang nhẹ nhàng độc nhất vô nhị, hi vọng cả đời này huynh mặc màu đỏ kia cũng có thể đẹp áp ba phần châu ngọc ở Ngu Kinh, mà không phải núi cao hàn tuyết.
Ta hy vọng huynh không yêu thương thương chúng sinh.
Ngài chỉ nên yêu chính mình thôi, điện hạ à.
Tác giả có lời muốn nói:
Kha Công Mộc Thụ, kiếp này he.
Thiết lập người của Mộc Cảnh Tự: Người bừa bãi trở nên tĩnh mịch, người tươi đẹp không còn nụ cười, người bị hại lòng mang thương sinh.
Mễ: Vậy là 2 đời trước Kha Hồng Tuyết đứt đoạn lương duyên tận 2 lần. Hèn chi sau khi Mộc Cảnh Tự mất ẻm cũng bỏ đi biệt xứ
Túc Hoài Cảnh nhìn ra y có tâm sự, nhưng tiếp tục truy hỏi thì không ổn,chỉ nhìn y thật sâu, cười khẽ hỏi: "Cần ta giúp Đường Đường chuẩn bị nước ngâm chân không?”
Dung Đường hơi giật mình, chút chán đời khó hiểu bị đ è xuống, trước khi xuống lầu y quay đầu lại, lắc đầu: "Song Phúc sẽ giúp ta chuẩn bị, ngươi còn chưa chơi xong.”
Y đi rồi, đương nhiên Kha Hồng Tuyết sẽ thay thế vị trí của y. Chuyện Túc Hoài Cảnh đến Phù Viên là do mệnh lệnh thuận miệng nói ra của Dung Minh Ngọc, có lẽ còn có ý niệm bồi Dung Đường giải sầu, nhưng nếu nói không có mục đích khác...... Dung Đường sống lại bốn lần đã không còn ngây thơ như vậy nữa.
Túc Hoài Cảnh đứng dậy chăm chú nhìn y xuống lầu trở về phòng, thẳng đến cánh cửa gỗ khép lại trước mắt, khoé môi hàm chứa ý cười của Túc Hoài Cảnh chợt tắt, ánh mắt như màn đêm lạnh lẽo.
Kha Hồng Tuyết không nhìn hắn, chậm rãi cúi xuống thắp một chiếc đèn lồ ng, sau đó ngồi vào chỗ Dung Đường trước đó, chiếc quạt gấp trong tay nhẹ nhàng đung đưa, viên ngọc phát ra âm thanh thanh thúy, hắn như có điều suy nghĩ, lại cảm thấy thú vị: "Nước cờ này của Thế tử gia......cả đời tại hạ chưa từng thấy qua.”
“Thật sao? "Túc Hoài Cảnh xoay người ngồi xuống, rót cho mình chén trà, hỏi:" Cớ sao Kha đại nhân lại nói như vậy.”
Kha Hồng Tuyết cười, gấp quạt lại, cách không khí chỉ vào quân cờ màu trắng: "Đây, đây, đây…… Nếu Thế tử gia chỉ hơi chệch vị trí, thế sẽ càng nhiều, khí khẩu cũng sẽ càng có lợi; nhưng chỗ này, còn có chỗ này, phàm là thay đổi bước hạ cờ nào thì bàn cờ này sẽ sớm phân ra thắng bại."
Khí ép cả người Túc Hoài Cảnh có hơi thấp, vốn không muốn nói chuyện nhưng bây giờ Dung Đường không muốn bị ai quấy rầy. Kha Hồng Tuyết vừa hay trò chuyện với hắn về Đường Đường nên Túc Hoài Cảnh kiên nhẫn hơn một chút.
“Theo như Kha đại nhân nói, điều này đại biểu cho cái gì? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
Kha Hồng Tuyết lắc đầu, lấy từ trong chung cờ ra một viên màu trắng, vuốt v e trong tay một lát, lắc đầu nói: "Khó mà nói, đường cờ như người, thế tử gia trông như một người rất thú vị, nhưng ta không ngờ đường cờ của y lại mâu thuẫn đến mức này.”
Kha Hồng Tuyết giỏi đánh cờ, cũng giỏi xem người đánh cờ. Nghiêm túc mà nói, hắn giỏi nhìn người từ rất nhiều thứ. Chữ viết, thư pháp, tiếng đàn, tiếng hát, tranh vẽ... Trên đời này phàm là do con người sáng tạo ra, đều có thể nhìn người, cờ vây cũng không ngoại lệ.
Kha Học Bác là một thương nhân khéo léo, khi Kha Hồng Tuyết còn là một bé hay làm người ta phát bực, sẽ hay im lặng quan sát khách nhân lui tới trong cửa hàng.
Nhưng nhìn nhiều người sẽ mệt, cũng sẽ cảm thấy chán ghét. Nhưng Dung Đường cho hắn cảm giác rất mới lạ, con đường chơi cờ của y cũng rất thú vị.
Người bình thường đánh cờ có lẽ là vì luận bàn, cũng có lẽ vì thủ thắng. Luôn có những trường hợp ngoại lệ, nhưng không thể phủ nhận rằng hầu hết những người thích cờ vây và giỏi cờ vây nhìn chung đều có khát khao thắng thua rất mãnh liệt.
Hắn như thế, Túc Hoài Cảnh cũng vậy.
Có người nổi ở mặt ngoài, có người giấu ở đáy lòng, nhưng không ai có thể xưng một câu thanh tâm quả dục.
Duy chỉ có Dung Đường là Kha Hồng Tuyết không nhìn thấu y.
Y chơi cờ... Như là đang chơi.
Không phải trẻ con không biết chơi cờ chỉ biết thưởng thức quân cờ đen trắng, ngược lại, chiêu chơi cờ của Dung Đường cho thấy chẳng những y biết cờ vây, hơn nữa còn tinh thông, nếu nghiêm túc chơi thêm vài ván thì trong Phù Viên này cũng chẳng tìm được bao nhiêu đối thủ.
Nhưng y hạ cờ quá nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tựa như hoàn toàn không có mục tiêu, cũng không có d ục vọng.
Y chơi cờ cũng chỉ là vì giết thời gian, hoặc là nói chuyện phiếm với Túc Hoài Cảnh, cũng có thể đơn thuần chỉ là vì ngồi ở lầu các chờ một lần hoàng hôn mà thôi.
Nhưng y lại rất nhạy bén, mỗi lần sắp thua cờ thì sẽ nhìn ra manh mối, ra một nước cờ tốt, trong vài bước ngắn ngủi cứu về một ván cờ sắp thua.
Kha Hồng Tuyết vốn tưởng rằng có thể là do Túc Hoài Cảnh nhường y, nhưng khi theo ván cờ đẩy ngược lại, lại phát hiện Túc Hoài Cảnh không hề nhường nhịn, thậm chí hắn giống như mình, cũng rất có hứng thú cho nên......đang lẳng lặng thăm dò.
Mà kết cục thăm dò chính là Kha Hồng Tuyết nhìn thấy ván cờ này, trong đầu chia Dung Đường thành hai người.
Một là ma ốm Dung Đường chẳng đọng vạn vật trong lòng, không cần trả giá cũng có thể ra tay đạt được tất cả, được người dỗ dành che chở, thế cho nên không có h@m muốn tranh giành quyền lợi.
Một là Dung Đường, thế tử Ninh Tuyên Vương sinh ra đã là thiên hoàng quý tộc, bản thân cái tên đã đại biểu cho quyền lực, vả lại cả đời đều giãy dụa chìm nổi trong d ục vọng quyền lực.
Bất kể là người nào, Kha Hồng Tuyết đều cảm thấy thú vị, sau khi hồi kinh nhàm chán rất nhiều năm, nếu không phải vì học huynh thì hắn thà trở về Giang Nam chèo thuyền trên hồ, đêm tuyết thả câu cũng không muốn mệt nhọc ở nơi thanh sắc danh lợi này.
Nhưng Dung Đường khiến hắn cảm thấy thú vị.
Đôi mắt Kha Hồng Tuyết sáng ngời, thử theo con đường của Dung Đường hạ một quân.
Túc Hoài Cảnh liền im lặng đi theo một viên màu đen.
Kha Hồng Tuyết lại hạ, Túc Hoài Cảnh tiếp tục đi theo.
Sau khi lui tới mấy chục chiêu, Kha Hồng Tuyết cầm quạt xếp trong tay, không lấy thêm quân nào nữa mà cười khúc khích, bình tĩnh thừa nhận thất bại: "Là ta không giỏi chơi cờ, không thể lĩnh ngộ con đường của Thế tử gia.”
Hắn đột nhiên tò mò, hỏi: " Bình thường khi Túc công tử ngươi đánh cờ với Thế tử gia, kết cục như thế nào?”
Túc Hoài Cảnh quay đi không nhìn bàn cờ nữa, nói: "Không bệnh mà chết.”
Lúc hắn và Dung Đường còn ở ngõ Vĩnh An thường xuyên đánh cờ, nhưng Đường Đường luôn dễ buồn ngủ lười biếng, bất kể ván cờ đang ở xu thế gì, là tốt hay xấu, phần thắng lớn hay là phần thua lớn, y luôn đặt quân cờ xuống ở một thời điểm không tưởng tượng được.
Có lẽ là do đồ ăn vặt còn bốc hơi nóng do Song Thọ mới mua về trên phố khơi dậy cơn thèm ăn của y, có thể là do mặt trời ló dạng, ánh nắng rơi xuống bông hoa trong sân khiến y cảm thấy vui vẻ, có thể là do đột nhiên nhớ tới thoại bản đọc buổi sáng chỉ còn lại vài trang kết cục cuối cùng, y muốn đi đọc hết…
Hoặc có lẽ chỉ là mệt mỏi. Dung Đường sẽ thả quân cờ, bọc chăn nằm lên giường sập rồi nghiêng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh vô thức làm nũng: "Hoài Cảnh, ta mệt mỏi quá, ngươi có thể xoa bóp giúp ta không?”
“……”
Túc Hoài Cảnh đều đáp ứng y cả. Đợi đến lần sau lại đánh cờ, lại là một thế cục hoàn toàn khác.
Dường như Dung Đường không có bất kỳ h@m muốn thắng bại mãnh liệt nào, nhưng y cũng sẽ không trơ mắt nhìn mình thua trận ngồi chờ chết.
Y sẽ cố gắng hết sức suy nghĩ cách cứu vãn một ván cờ sắp thua - -- mỗi khi đó mới là lúc y chơi cờ một cách chuyên chú với Túc Hoài Cảnh.
Y sẽ nhíu mày, hơi mím môi, mỗi lần hạ một quân đều phải tốn thời gian suy nghĩ dài hơn trước rất nhiều.
Túc Hoài Cảnh không thúc giục y, nhưng sau khi nguy cơ qua đi, Dung Đường vẫn thản nhiên như cũ, vừa đánh cờ vừa thuận miệng tán gẫu với Túc Hoài Cảnh.
- " Ngày hôm trước nữ quyến vương phủ ra ngoài hái được một ít hoa về, lại đưa một bó đến trong viện, ta muốn chế thành hoa khô". Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng có thể được Ninh Tuyên Vương thế tử nói như một chuyện thú vị.
Bồ Tát nhỏ của hắn, thật là một người không có d ục vọng gì.
Túc Hoài Cảnh nghĩ tới đây vẻ mặt bất giác trở nên nhu hoà, nhưng trong mắt lại chợt loé lên vẻ mặt Dung Đường vừa rồi đứng trước lan can, nhìn bầu trời xa xăm không buồn không vui.
Túc Hoài Cảnh... không thích ánh mắt đó.
Hắn khẽ cau mày, muốn xuống lầu tìm Dung Đường, nhưng lại kiềm chế không làm nhiều động tác, tay buông xuống bên người, theo thói quen sờ lên tấm lệnh bài.
Thật ra bùa bình an cũng có thể trấn an hắn, nhưng Túc Hoài Cảnh lại luôn lo lắng chiếc bùa bọc trong giấy sẽ không thể chứa đựng được những nhớ nhung thường ngày của hắn.
Kha Hồng Tuyết cười thu hồi từng quân cờ trên bàn vào cốc cờ, cười buông tay, nói: "Túc công tử, ván tiếp theo của chúng ta?”
Động tác Túc Hoài Cảnh hơi dừng lại, giương mắt nhìn hắn một cái.
Sắc trời trên lầu các ảm đạm, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có khách du ngoạn vui vẻ cười nói từ xa đi ngang qua. Không biết Lãm Nguyệt Các đã thay đổi bao nhiêu khúc hí mục, diễn thay đổi được mấy vương triều.
Thật ra Túc Hoài Cảnh muốn ở cùng Dung Đường, cho dù y đọc truyện, mình ở bên cạnh luyện chữ cũng rất tốt.
Nhưng Kha Hồng Tuyết chủ động mời, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.
Túc Hoài Cảnh thuận thế cầm lấy quân đen hạ xuống Thiên Nguyên, lạnh nhạt hỏi một câu chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu: "Đáp án mà Kha thiếu phó cho ta hôm nay tựa hồ có tư tâm.”
Kha Hồng Tuyết thoáng cái nở nụ cười, an tâm hạ cờ, cũng không nhìn Túc Hoài Cảnh, chỉ là ở trong bóng đêm nhẹ giọng trả lời: "Không phải Túc công tử muốn đáp án này sao?”
Đáp án của Kha Hồng Tuyết, người hỏi và người trả lời đều biết, ai nói đều có thể, duy chỉ có hắn là không thể.
Kha Văn Thụy là thầy của hai đời đế vương, đại nho đương thời. Kha Học Bác là phú thương nổi danh khắp thế gian, hàng năm rải ra một số tiền lớn trong gia tài bổ sung quốc khố, cứu tế nạn dân.
Tiên đế cũng tốt, Nhân Thọ đế cũng được, bất luận là vị hoàng đế nào ngồi trên ngôi vị hoàng đế Đại Ngu, Kha gia đều là phái bảo vệ dân kiên định bất di bất dịch.
Nhà bọn họ là thanh liêm chính khiết từ xưa đến nay.
Lúc nghèo khó thì ở nhà mở học đường, không ràng buộc mà dạy dỗ mấy đứa trẻ nghèo muốn đi học; Lúc giàu lên thì cứu tế thiên hạ, tận khả năng của mình trợ giúp những người cực khổ không nổi.
Gia phong và giáo dục như vậy, sao Kha Hồng Tuyết có thể nói ra lời "Nếu dân phụ vua, vua tự có thể ngao du" chứ?
Hắn đích xác có tư tâm.
Không thể nói tư tâm với người khác, Kha Hồng Tuyết không nói, Túc Hoài Cảnh cũng không truy vấn, bọn họ chỉ yên lặng chơi một ván cờ, thuận miệng tán gẫu một ít thứ có lẽ sẽ long trời lở đất, hiện tại cũng chỉ có ánh trăng và sao sáng nghe thấy.
-
Lúc Mộc Cảnh Tự trở về, trên lầu sơn đỏ đã không còn ai. Hai bên đông tây trong tiểu viện có tổng cộng có bốn sương phòng, ai cũng không quấy rầy ai. Mộc Cảnh Tự trở về phòng đi qua phòng Kha Hồng Tuyết, nhìn vào trong qua tấm giấy dán cửa sổ, không có một tia đèn đuốc, y nhìn không chớp mắt rồi trở về phòng mình.
Ngọn nến được thắp lên, trong phòng rất sáng sủa.
Kha Hồng Tuyết hẳn là vừa mới tắm rửa, đã thay áo choàng đỏ rực bằng một bộ áo trong màu xanh lam nhạt, tóc không buộc quan, tùy ý xoã tung ở phía sau. Hắn ngả ngớn ngồi trước bàn, cầm một cây bút lông dính mực trong tay, đối diện với một bàn hồ sơ Đại Lý Tự cần phê sửa.
Nghe thấy âm thanh, Kha Hồng Tuyết cũng không quay đầu lại, cười nói: "Học huynh, không bằng huynh thu ta đến Đại Lý Tự làm phụ tá cho huynh là được rồi, những vụ án đánh đánh giết giết trộm gà trộm chó lông gà vỏ tỏi này, nhìn thôi đã thấy mỏi mắt, ta không nỡ để huynh mệt chết.”
Mộc Cảnh Tự không lên tiếng, thay áo choàng mặc bên ngoài, cũng ngồi đối diện Kha Hồng Tuyết, xoay một chồng hồ sơ, lấy bút lông từ giá bút, chấm mực trong nghiên mực rồi xử lý công vụ với Kha Hồng Tuyết.
Kha Hồng Tuyết dừng lại, ngẩng đầu nhìn y rồi khẽ nở nụ cười.
“Thịnh Thừa Lệ sợ à? "Không biết qua bao lâu, Kha Hồng Tuyết thuận miệng hỏi.
Người chết là Nguyệt Dung, ma ma theo Thịnh Thừa Lệ từ nhỏ đến lớn, Ngũ điện hạ có thể ra khỏi lãnh cung là do Nguyệt Dung liều chết cầu đến thái y viện mới đổi lấy sự mềm lòng của Hoàng đế.
Bà chết ở ngoài cung, Thịnh Thừa Lệ chắc chắn sẽ bị kinh hãi.
Mộc Cảnh Tự lại nói: "Gã rất bình tĩnh.”
Kha Hồng Tuyết nhướng mày, "Sao ta nhớ buổi chiều lúc gã run rẩy chạy tới bờ sông còn đau lòng ngất đi kia mà?"
Rõ ràng hắn có ý ám chỉ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộc Cảnh Tự, Mộc Cảnh Tự nhíu nhíu mày, động tác hơi dừng lại, ngước mắt nhìn qua.
Nhìn nhau không quá hai ba giây, Kha Hồng Tuyết chủ động nhận thua, cười cúi đầu tiếp tục giúp Thiếu Khanh Đại Lý Tự phê sửa công văn, chỉ nói: "Học huynh, huynh nói huynh muốn chọn một Minh quân cho thiên hạ, ta không ngăn cản huynh, chỉ hy vọng huynh đừng chọn lầm người còn làm mình mệt chết.”
Con người Kha Hồng Tuyết khi nói đến chính sự đều có ba phần không đứng đắn, hắn vừa nói xong, Mộc Cảnh Tự chưa từng lên tiếng thế mà lại hỏi: "Cho nên hôm nay ngươi về với Túc Hoài Cảnh?"
Kha Hồng Tuyết hỏi ngược lại: "Lời ta nói có gì không ổn à?”
Mộc Cảnh Tự đột nhiên nổi giận, trầm giọng nói: "Kha Hàn Anh!”
Kha Hồng Tuyết sửng sốt, có hơi kinh ngạc đặt bút xuống rồi ngước mắt nhìn Mộc Cảnh Tự.
Học huynh của hắn vẫn luôn bình tĩnh, đôi mắt như tuyết đọng quanh năm không tan trên đỉnh núi, lạnh lùng, xa cách, như thể trên đời không có ai hay đồ vật nào đáng để y bận tâm nhìn.
Mà nay lại bởi vì chút tức giận này mà trở nên sống động hơn một chút.
Kha Hồng Tuyết cảm thấy vui vẻ.
Thậm chí hắn còn mỉm cười ngọt ngào nói: "Học huynh, huynh gọi tên tự của ta kìa.” Kha Hồng Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: "Huynh biết không, cái viện này thiếu chút nữa gọi là Hàn Anh Các rồi.”
Tòa lầu các sơn đỏ kia, vốn là dựng lên cho hắn ngắm tuyết.
-
Về bản chất mà nói thì thật ra là một tòa hành cung hoàng gia. Cụ thể thời gian xây dựng là triều đại nào đời nào đã không nhớ rõ, nhưng từ khi nó bắt đầu xây dựng có tác dụng của hành cung, những viện trong thôn trang này vốn nên là nơi ở của phi tử hoàng đế.
Nhưng đến đời trước, hành cung ở Đại Ngu thì nhiều, còn tiên đế lại là người hướng nội. Ông không thích ra ngoài, thà để vài chậu đá trong tẩm điện để trốn cái nóng mùa hè còn hơn là phải vất vả mang theo vợ con ra ngoài.
Nhưng trong bọn nhỏ của ông lại có người thích tung tăng.
Con trai thứ ba của tiên đế là người có tính tình không chịu ngồi yên nhất toàn hoàng cung, ở một mức độ nào đó, tiên đế đối xử với các con trai của mình một cách bình đẳng.
Sự khác biệt duy nhất giữa đích hoàng tử và thứ hoàng tử có lẽ là sự khác biệt trong các quy tắc tổ tiên về nghi lễ hiến tế, đãi ngộ khác cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Mấy đứa con trai của tiên đế, ít nhất cho đến ngày mất đều không có khởi lên ý niệm đoạt đích.
Tất cả mọi người rõ ràng, tương lai thiên hạ này là của Thái tử ca ca. Luận lớn nhỏ, luận đích thứ, đều chỉ có thể là hắn, những hoàng tử khác đều vui vẻ thanh nhàn, hoàng thái tử chính là người học nhiều nhất, làm nhiều nhất, lưng đeo nhiều nhất, lãng phí tiền bạc nhiều nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hành cung cũng không thể không có ai đi, nếu không hoang phế chính là là phung phí của trời, vì thế tiên đế vung tay lên, đưa thẳng Phù Viên cho hoàng tam tử.
Tam điện hạ lúc ấy mười tuổi, đột nhiên tiếp nhận một khu vườn lớn như vậy thì hưng phấn không thôi.
Tiên đế phối nhân thủ cho cậu bé, phân bố kinh phí, thậm chí để sư phụ dạy cậu bé vẽ tranh chế tạo, để cho cậu đích thân thiết kế vườn ươm.
Tam điện hạ tốn thời gian ba năm, tạo cho mình một khu vườn vô cùng nổi bật, hợp tâm ý.
Ngày tân trang hoàn thành, tiên đế luôn luôn lười ra cửa kéo theo Kha Học Bác hiếm khi về kinh, dẫn theo con nhà mình đến Phù Viên tham quan du ngoạn.
Lúc đó là mùa đông, tuyết rơi nhiều, Phù Viên không trăm hoa đua nở như bây giờ, nhưng không thấy hiu quạnh chút nào.
Hoa mai nở khắp cả thôn trang, tùy ý có thể ngửi thấy mùi mai thơm ngào ngạt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống, lại chiếu rọi phủ xuống đất tuyết. Thỉnh thoảng có hai ba con mèo hoa ly đi ngang qua, mặt đất cũng có thêm vài dấu chân hoa mai, khéo léo lung linh.
Các hoàng tử công chúa hiếm khi xuất cung, tất cả đều chơi cho chán thì thôi. Tam điện hạ mười ba tuổi hài lòng nhìn khu vườn toàn quyền sở hữu của mình, cực kỳ vui vẻ cực kỳ đắc ý, một thân áo khoác màu đỏ rực chiếu lên mặt cậu, lại thành làm nền cho thiếu niên hăng hái.
Đó là lần đầu tiên Kha Học Bác đưa Kha Hồng Tuyết về kinh.
Nhà ông buôn bán ở Giang Nam, lúc Kha Hồng Tuyết sinh ra vừa vặn là mùa đông, lại gặp chuyện Kha Học Bác ra ngoài buôn bán, Kha phu nhân nghe nói chồng gặp sơn phỉ trên đường, ngất xỉu tại chỗ.
Cũng may Kha Học Bác bình an trở về, tuy Kha phu nhân khó sinh nhưng vẫn mẹ tròn con vuông. Chỉ là kể từ lúc sinh ra, có mấy lần Kha Hồng Tuyết đã đi qua quỷ môn quan, không thể bôn ba đường dài, người nhà sợ hắn chết trên đường.
Về sau vẫn bái sư phụ học tập võ thuật, thân thể mới dần dần hồi phục tốt hơn một chút.
Hắn hồi kinh năm mười hai tuổi nhưng trông qua như bảy tám tuổi, lại rất suy nhược, mặc một thân áo khoác mùa đông màu hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, lần đầu tiên Tam hoàng tử nhìn thấy hắn đã cười nói: "Kha thúc thúc, bé gái nhà thúc xinh quá, còn xinh hơn tứ muội ta.”
Tứ công chúa tính tình nóng nảy tại chỗ nhảy dựng lên cho tam ca nàng một chưởng, đảo mắt đã thấy “tiểu muội muội” nhà Kha Học Bác tức giận đến khóc lên, hô to: "Huynh mới xinh! Huynh xinh nhất! Cả nhà huynh đều xinh!”
Hẳn là đang mắng chửi người ta, nhưng giọng vừa ngọt vừa đáng yêu, mang theo chút giọng mềm mà duyên dáng mà kinh thành không nghe được, ngay cả mắng chửi người ta cũng không hạ lưu như đám ăn chơi trác táng trong kinh, ngược lại......Đáng yêu không giống như đang mắng chửi người, Tam hoàng tử nghe xong liền muốn nói "Cảm ơn muội muội khích lệ nha.”
Cũng may nhịn xuống không nói, cậu vội vàng xin lỗi, nói thế mà lại là đệ đệ, thật sự quá đẹp, trách cậu có mắt không tròng.
Hoàng tử xin lỗi, dù mối quan hệ giữa Kha Học Bác và tiên đế có tốt đến đâu thì cũng không thể làm bộ ra vẻ nữa, cười vỗ vỗ tay con trai nhà mình, muốn hai nhóc con bắt tay giảng hòa.
Nhưng trẻ con thì biết cái gì, dù là hoàng tử cũng là tên đại ngốc có mắt không tròng chẳng phân biệt được trống mái, tiểu Kha Hồng Tuyết không muốn làm bạn với hoàng tử ngu ngốc này!
Vì thế hắn rất cao ngạo liếc Tam hoàng tử một cái, xoay người chạy tới phía sau mẫu thân.
Nhưng hắn đã quên bản thân mới vừa bị chọc tức cho khóc, ánh mắt hồng hồng, trừng người cũng giống như làm nũng, Tam hoàng tử ở kinh thành chưa từng thấy người tức giận mà giống như làm nũng như vậy, mấy muội muội của cậu người này nóng nảy hơn người kia, tứ công chúa mặc váy hồng trong lòng lại một lòng tư tưởng hôm nào tìm cô nãi nãi đi học đánh hổ.
Kha Hồng Tuyết trừng mắt, Tam hoàng tử cảm thấy...... Xuân tâm nảy mầm.
Hắn cảm thấy đệ đệ này rất xinh, nếu là muội muội thì tốt rồi, nhưng đệ đệ cũng không sao. Thất đệ còn quá nhỏ, những người khác đều rất nghịch ngợm, cậu đang thiếu một đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Vì thế những ngày Kha Hồng Tuyết ở lại Phù Viên, Tam hoàng tử không có việc gì là muốn tới tìm hắn.
Trên danh nghĩa nói là tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng ở chung hoà thuận với con của Kha thúc thúc. Thực tế ở chung hoà thuận là hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon đồ chơi đẹp đều đưa cho đệ đệ đáng yêu này.
Nhưng sau vài trận tuyết, xem vài vở hí ban đêm, Kha Hồng Tuyết đã bị bệnh. Hắn sinh vào mùa đông, trong tên có một chữ tuyết nhưng người lại không chịu được gió, không chịu được lạnh.
Khuôn mặt đứa bé đỏ bừng nằm ở trên giường, có sức nhưng vô lực r3n rỉ trên giường, trái tim Tam Hoàng Tử cũng đau đớn.
Kha Hồng Tuyết không ra khỏi cửa được, lại cực kỳ thích ngắm tuyết, hắn chưa bao giờ thấy cảnh tuyết lớn như vậy ở phía nam.
Tam hoàng tử bèn sai người xây một tòa lầu các trong viện, màu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết mùa đông trắng xóa, vô cùng bắt mắt.
Thiên hoàng quý tộc đích thân thay quần áo tử tế, buộc áo khoác cho hắn, từng bước cõng người từ trong phòng lên lầu các, sắp xếp ở bên cạnh lò sưởi, cùng hắn ngắm một trận tuyết rơi không gì sánh kịp.
Tam điện hạ nói: "A Tuyết, gian viện này tặng đệ, chờ đệ lớn lên tự mình đặt tên nha.”
Tam điện hạ nói: "A Tuyết, đệ phải khỏe lại nhanh một chút, ta dẫn đệ tới sông Kim Phấn thả đèn sông, dẫn đệ tới Tắc Bắc bắn diều hâu, dẫn đệ tới Mân Nam qua Trùng Cốc.”
Tam điện hạ nói: "Ta biết rất nhiều chỗ thú vị, chờ đệ khỏe lại, chờ ta được phong vương, ta sẽ dẫn đệ đi chơi.”
“……”
Kha Hồng Tuyết khoẻ lên, mặc cho ai hiện tại nhìn Thám Hoa Lang nổi danh Ngu Kinh, cũng không nghĩ tới hắn từng là một bệnh nhân đáng yêu xinh đẹp giống như một tiểu cô nương.
Nhưng hắn không đợi được Tam điện hạ được phong vương bái tướng dẫn hắn đi qua thảo nguyên Tắc Bắc, cũng không đợi được cậu dẫn mình đi Trùng Cốc ngắm phong cảnh Miêu Cương.
Hắn chỉ chờ đến một hồi phản loạn, một cái đầu người, một ngôi mộ cô độc.
Sau đó qua nhiều năm, hắn ở Lâm Uyên học phủ nhìn thấy Mộc Cảnh Tự khác hoàn toàn Tam hoàng tử.
Mà nay Kha Hồng Tuyết lại xử lý công vụ giùm Mộc Cảnh Tự, đột nhiên nhắc tới chuyện này, trước sau như một không chiếm được bất kỳ đáp lại nào.
Kha Hồng Tuyết liền cười, hiếm khi mang theo vài phần chua xót, hắn nói: "Học huynh, huynh nói bách tính thiên hạ vô tội, huynh nói muốn chọn minh chủ cho thiên hạ này, ta đều tùy huynh, huynh muốn cái gì, trước sau như một ta chưa hề từ chối.”
“... Nhưng ta hy vọng huynh vui vẻ.”
Ta hy vọng huynh vui vẻ, bình an, cả đời này cũng không cần phải lo lắng hết lòng, rõ ràng muốn báo thù lại còn gánh vác trách nhiệm cái chết của huynh trưởng trên người.
Ta hi vọng huynh làm một thiếu niên lang nhẹ nhàng độc nhất vô nhị, hi vọng cả đời này huynh mặc màu đỏ kia cũng có thể đẹp áp ba phần châu ngọc ở Ngu Kinh, mà không phải núi cao hàn tuyết.
Ta hy vọng huynh không yêu thương thương chúng sinh.
Ngài chỉ nên yêu chính mình thôi, điện hạ à.
Tác giả có lời muốn nói:
Kha Công Mộc Thụ, kiếp này he.
Thiết lập người của Mộc Cảnh Tự: Người bừa bãi trở nên tĩnh mịch, người tươi đẹp không còn nụ cười, người bị hại lòng mang thương sinh.
Mễ: Vậy là 2 đời trước Kha Hồng Tuyết đứt đoạn lương duyên tận 2 lần. Hèn chi sau khi Mộc Cảnh Tự mất ẻm cũng bỏ đi biệt xứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.