Chương 59
Ngư Tây Cầu Cầu
21/11/2024
So với đại phu mở quán hỏi bệnh, hành y cứu đời, người được Túc Hoài Cảnh bắt mạch thật ra rất ít.
Y thuật là mẫu hậu dạy, "bệnh nhân" đầu tiên là phụ hoàng, người thử thuốc đầu tiên là Thái tử ca ca, người thử châm đầu tiên là Tam ca.
Ngoại trừ người thân, những người được Túc Hoài Cảnh bắt mạch cũng chỉ có cung nữ và thái giám trong tẩm cung của mình, còn có Hành Phong Lưu Vân đi theo hắn. Sau khi dạy y thuật cho Bích Tâm, bọn Lưu Vân không còn đến quấy rầy Túc Hoài Cảnh nữa.
Mẫu hậu từng nói hắn có thiên phú y thuật mà người thường khó có thể với tới, thỉnh thoảng Tam ca lén lút chuồn ra khỏi cung say rượu trở về. Sợ phụ hoàng dạy cho một bài học nhưng vẫn ngủ thiếp đi, sáng sớm mang theo một cây kẹo hồ lô lén lút lẻn vào tẩm cung của hắn, lay tỉnh đệ đệ mới sáu bảy tuổi, bảo hắn châm cho mình mấy mũi.
Từ nhỏ Túc Hoài Cảnh đã không cảm thấy trị bệnh cứu người là chuyện khó khăn cỡ nào.
Cho nên dù Lý phủ hay ngõ Tùng Kinh dò được mạch tượng của Dung Đường, hắn cũng chỉ hơi khựng lại một lúc.
Lúc ấy là không muốn cứu, sau đó là cảm thấy luôn có thể chữa khỏi.
Nhưng ánh sáng mặt trời chiều sau giờ ngọ rải rác, mưa to che khuất bầu trời trong thành Tô Châu tản đi, tất cả sức sống bị chôn vùi vào bùn đất một lần nữa toả sáng. Khi Dung Đường cuộn mình chui vào trong lòng hắn, hấp thu tất cả nguồn nhiệt có thể hấp thu, Túc Hoài Cảnh thoáng cái trở nên bối rối.
Ban đầu hắn còn rất vui vẻ, bởi vì Đường Đường vô thức chủ động, nhưng chờ hắn hoàn toàn tỉnh táo từ trong cơn buồn ngủ tồn đọng nhiều ngày qua, nhìn thấy cánh môi Dung Đường trong lúc ngủ vẫn bất giác cắn chặt, liền do dự đưa tay dò xét trên cổ tay y.
Giai điệu của mạch đập ở đầu ngón tay rất rõ ràng, nói rõ cho Túc Hoài Cảnh biết chủ nhân của mạch đập này đang phải chịu đựng loại đau đớn không thể chịu nổi nào.
Chim sẻ ở ngoài phòng hót líu lo, côn trùng mùa hè lại trồi lên từ mặt đất. Từng đội từng đội quan binh đang tuần tra trên đường cái trong thành Tô Châu, những ngôi nhà bị cuốn trôi và phá hủy sắp được sửa chữa, người trong thôn trang mang theo gạo và lương thực dựng quán cháo khắp nơi, mùi gạo nồng đậm lại một lần nữa thổi quét nơi đất lành này.
Nhưng Túc Hoài Cảnh đột nhiên mê mang, hắn vốn chẳng có nguyện vọng cứu thế giới, mục đích của hắn chỉ có báo thù, sau đó bởi vì sự xuất hiện của Dung Đường mà muốn ở bên Đường Đường lâu dài.
Nếu thêm vào những thứ khác thì lại quá nặng, quá mệt nhọc, hắn không gánh nổi.
Nhưng Dung Đường muốn cứu thế nhân, Túc Hoài Cảnh liền giúp y.
Hắn vốn chỉ cảm thấy mình là muốn giúp Dung Đường, nhưng thật sự nhìn thấy bản vẽ đê đập bọn Chu Tự Hải đưa tới, nghe thấy bọn họ nói đến tình huống cư dân thôn trấn ven đường, lại đích thân sống trong thành Tô Châu mưa to bảy ngày, nghe dân chúng trong thành khóc nỉ non, Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy: Có thể cứu được cũng không tệ.
Cho dù khắp thiên hạ đều hiểu lầm, nhưng phụ hoàng hắn cần chính yêu dân, đại ca hắn là vì chống lại kẻ thù bên ngoài mà hy sinh, tam ca hắn là vì bình định nội loạn mà chết.
Ngay cả Tứ công chúa xinh đẹp động lòng người nhất trong toàn hoàng cung, cũng nhảy khỏi tường thành chỉ vì nhìn thấy sự trớ trêu của trận phản loạn hoang đường này.
Nào có thời cơ trùng hợp như vậy?
Biên cảnh Bắc Cương vừa làm loạn, Thái tử mới lãnh binh xuất chinh, phía nam đã có phiên vương khởi binh?
Vị thúc phụ tốt này của hắn, vì có thể để cho mình leo lên ngôi vị hoàng đế mà câu kết với ngoại quốc nhiễu loạn biên cảnh bách tính. Không hề nghĩ tới lòng người không đủ rắn cũng muốn nuốt voi. Lỡ như khâu nào đó xảy ra vấn đề, sợ là không chỉ chắp tay đưa toàn bộ Đại Ngu cho người khác, còn đến lượt lão ngồi lên bảo tọa Kim Loan ngày ngày hưởng lấy sự sùng bái từ thần dân hay sao?
Ở trong góc nhìn của Túc Hoài Cảnh, cả nhà mình đều là anh hùng, cho nên ngày Thịnh Thừa Minh dẫn những quan viên kia tới rồi cùng nhau đàm luận, nghĩ xem còn đối sách nào tốt hơn giải quyết vấn đề tình hình thiên tai hay không, trong lúc bất giác hắn đã đắm chìm vào trong đó.
Khi trận mưa dừng lại, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm, bút còn cầm trong tay, thả lỏng người, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mất đi ý thức hắn thậm chí còn nghĩ, cha mẹ huynh tỷ có thể sẽ vui vẻ, Đường Đường cũng sẽ vui vẻ.
Cuối cùng hắn cũng đã làm được một chuyện tốt kể từ lúc hắn tám tuổi tới nay, bản thân cũng có chút vui vẻ.
Nhưng lúc tỉnh lại ở trên giường của Dung Đường, dò mạch đập của y, Túc Hoài Cảnh lại càng hoang mang hơn.
Hắn là thầy thuốc, sao hắn lại không nhìn ra? Sao hắn lại không nhìn ra mỗi ngày Dung Đường chịu đựng đau đớn đi tới thư phòng nhắc nhở bọn họ ăn cơm? Sao hắn lại không nghe ra âm thanh rung động trong cổ họng Dung Đường khi y nhắc nhở họ nơi nào có thể cải thiện cơ chứ?
Hắn muốn cứu thế nhân này là bởi vì Dung Đường, nhưng kết quả là Bồ Tát nhỏ của hắn lại ngã bệnh.
Túc Hoài Cảnh mơ hồ.
Cho dù mấy ngày qua hắn đã thăm dò mạch tượng của Dung Đường một lần thì sao?
Làm sao lại đến mức này?
Hắn cơ hồ là chạy trối chết ra khỏi phòng, lập tức đi tìm dược liệu muốn sắc một chén canh thuốc điều trị sức khoẻ cho Dung Đường.
Nhưng hắn cầm lấy thuốc, dược liệu lại từ khe ngón tay trượt xuống.
Túc Hoài Cảnh ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, phát hiện hai tay mình đang run rẩy không khống chế được.
Hắn rốt cục nhận rõ một sự thật không muốn nhận rõ cũng không muốn thừa nhận.
Dường như hắn....... không thể bên nhau trọn đời cùng với Đường Đường.
Hắn là tiểu đại phu lợi hại nhất trong miệng mẫu hậu, nhưng hắn không cứu được Dung Đường.
Lần đầu gặp mặt Dung Đường nói y chỉ có thể sống ba đến bốn năm, Túc Hoài Cảnh liền cho rằng ba bốn năm sau hắn hoàn toàn có thể tìm danh y cùng dược liệu trân quý khắp thiên hạ, tiếp tục trị liệu cho Dung Đường.
Nhưng không phải như vậy, không có bệnh nhân nào đau đến cả người run rẩy còn có thể mặt không đổi sắc.
Không có bệnh nhân nào hàng đêm không ngủ được lại còn cười tủm tỉm.
Không có bệnh nhân nào... Sau khi được hắn hết lòng điều trị, bệnh tình không giảm mà còn nặng.
Túc Hoài Cảnh thậm chí không dám nghĩ Dung Đường đến tột cùng còn có thể sống bao lâu, hắn sợ hãi bản thân vừa nghĩ sẽ phát hiện ba đến bốn năm đều là hy vọng xa vời.
Mà nay khói bếp ngoài viện lượn lờ, màn sao chậm rãi kéo lên, hắn nhìn Dung Đường xuyên qua làn sương trắng bốc lên từ lò thuốc, lần đầu tiên mở miệng ngăn cản y tới gần.
Lần này không giống với lần tỉnh dậy sau cơn ngất xỉu ở Phù Viên, Túc Hoài Cảnh cảm thấy đau lòng, nhưng cũng tức giận.
Nhưng ngay cả tức giận hắn cũng không thể nào nổi giận, nếu phải suy nghĩ kỹ, hắn chỉ cảm thấy hoảng sợ và hối hận không thể nói thành lời.
Người trong thiên hạ......đến tột cùng thì liên quan gì tới hắn, có liên quan gì tới Dung Đường đâu?
Túc Hoài Cảnh gần như chìm đắm trong suy tư, không chú ý tới Dung Đường đứng đó một lúc rồi lại bắt đầu dịch chuyển.
Y đi vòng qua lò thuốc và sương khói, đi tới trước người Túc Hoài Cảnh, cúi đầu lẳng lặng nhìn thê tử trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, không có một chút sợ hãi bị phát hiện, người chịu đựng đau đớn chủ động hỏi hắn, như là trấn an: " Đại phu đã tới rồi à?”
Túc Hoài Cảnh giật mình, ngẩng đầu nhìn y.
Dung Đường liền ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu, vươn tay nắm lấy tay Hoài Cảnh đang đặt trên đầu gối: " Đại phu nói thế nào?”
“... "Nói mạng ngươi không còn bao lâu nữa.
“Không nói hiện tại ta sẽ chết chứ?”
“...... "Nhiều nhất còn có thể sống ba năm.
“Không có à?” Dung Đường cong cong mắt, nghiêng đầu cười với Túc Hoài Cảnh, cầm lấy đầu ngón tay hắn xoa xoa như một người bạn nhỏ, dịu dàng dỗ dành: "Nếu như không có, tại sao ngươi phải lo lắng như vậy?"
Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, cúi đầu nhìn y, trông thấy dấu vết trên môi do Dung Đường không chịu nổi cơn đau mà cắn ra.
Trong phòng bếp chỉ đốt một ngọn nến, ánh lửa trong lò thuốc phần lớn đều bị che khuất, xung quanh không có ai khác, ngoài sân tối om, bóng dáng hai người đang ngồi xổm nắm tay nhau, được ánh nến phản chiếu lên tường, thân mật đến không thể tách rời, lại nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thổi qua.
Giọng Dung Đường rơi lả tả trong tiếng củi đốt: "Hoài Cảnh, thật ra ta rất vui.”
“...... Vì sao? "Túc Hoài Cảnh rốt cục hỏi.
Dung Đường cười thoải mái: "Ngươi đã làm một chuyện rất tốt.”
Túc Hoài Cảnh: "......”
Trong nồi lại phát ra một âm thanh nho nhỏ, y ngoảnh mặt đi, cúi xuống cầm chiếc nồi nhỏ ra khỏi bếp thuốc, lấy một chiếc bát trong tủ ra, từ từ đổ thuốc vào.
Mùi thuốc Đông y vốn nồng nặc lập tức phát tán, còn chưa vào miệng đã đắng đến mức Dung Đường phải nhíu mày, ngửi thấy đã chán ghét, cả người cũng cảm thấy đắng nghét.
Nhưng y nhớ tới tâm tình của Túc Hoài Cảnh, vẫn nhắm mắt theo sau đuôi, nhỏ giọng hỏi sau lưng hắn: "Hoài Cảnh, ngươi đang tức giận sao?”
Khói bốc lên cao, mùi thuốc lan tỏa trong không khí, vừa tương hợp vừa trái ngược với mùi cỏ cây sau cơn mưa lớn.
Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, qua thật lâu mới khàn giọng nói: "Không có.”
Dung Đường sửng sốt một lát, không tin cũng không yên tâm, nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ tại chỗ.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân kinh tâm động phách nhất, ba đời này cộng lại, ký ức gặp gỡ Túc Hoài Cảnh luôn sâu sắc nhất.
Ngắm một đoá thược dược dưới ánh chiều tà của Phù Viên.
Dựa trên lan can của Lưu Kim lầu ngắm đèn, nhẹ nhàng liếc qua một cái, cười hỏi y có muốn cùng uống một bình trà hay không.
Trong Phong Nguyệt lâu, thiếu niên cô độc một thân một mình, bị một sợi xích nhỏ hẹp trói ở trong một tấc vuông, nhìn y bằng sự quyết tuyệt lại mặc kệ tất cả.
Ánh chiều tà, đèn sông, nến......
Đại nhân vật phản diện của y luôn có thể chuyển hướng mọi nguồn sáng rực rỡ về phía mình, làm cho người ta nhìn thấy hắn thì quên luôn cả ngắm đèn, nhìn thấy hắn liền nhớ tới ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời.
Mà hôm nay trong phòng bếp chật chội tối tăm, Dung Đường thấy Túc Hoài Cảnh đang khóc.
Cũng không tê tâm liệt phế, cũng không khóc rống lên, ngay cả lê hoa đái vũ cũng không tính, trên mặt hắn thậm chí không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cúi đầu, mặc cho thuốc thang khói hun lên, sau đó nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt từ khóe mắt chảy xuống, trượt ra một vệt nước mắt.
Trong lòng Dung Đường run lên, chân tay luống cuống tìm khăn tay nhưng chẳng tìm được gì, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể nâng ống tay áo của mình lên lau nước mắt cho hắn, trong lòng đau như bị người ta dùng búa nhỏ nện.
Không có ai từng thấy Túc Hoài Cảnh khóc, từ lúc hắn tám tuổi về sau thì không có khóc nữa, những người nhìn thấy hắn khóc đều bị chiến tranh chôn vùi dưới bụi đất.
Hắn lạnh lùng quạnh quẽ, tàn bạo ngoan độc, thiên hạ ngàn vạn sinh linh tánh mạng đối với hắn đều là một quân cờ trên bàn cờ có thể tùy ý thôn tính, vứt bỏ.
Có ai từng thấy hắn khóc cơ chứ?
Dung Đường hoảng muốn chết, trong lúc nhất thời cảm thấy cơn đau không tới từ xương cốt, tất cả đau đớn đều gào thét phun trào ra từ sâu trong trái tim, y không chút suy nghĩ liền xin lỗi: " Ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa, sau này ta đau nhất định sẽ nói với ngươi, ta không nhịn nữa..."
Y vừa vội vừa hoảng, không lựa lời hứa hẹn, cuối cùng thật sự hết cách, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: "Đừng khóc, được không?"
Cả đời này y chỉ muốn bảo vệ Hoài Cảnh, nhưng kết quả người hại hắn khóc lại là Dung Đường.
Y áy náy tột đỉnh, canh thuốc trên bếp vừa nguội, Dung Đường đưa tay sờ vách bát, cảm thấy hết nóng thì không chút suy nghĩ bưng lên uống một ngụm, muốn Túc Hoài Cảnh bớt khổ sở một chút.
Nhưng rốt cuộc vẫn nóng, vừa đắng vừa nóng, Dung Đường khó khăn nuốt xuống rồi không ngừng thè lưỡi.
Vết cắn nhợt nhạt ở môi dưới cuối cùng cũng bị nguồn nhiệt biến thành màu đỏ, đầu lưỡi nhỏ màu hồng thử thăm dò cánh môi từng chút một. Dung Đường không ngừng hà hơi, lấy tay quạt gió, mưu toan giảm bớt cơn đau tê do đắng kia.
Đường Đường. "Túc Hoài Cảnh đột nhiên nhẹ giọng gọi y, giọng điệu khàn khàn trầm thấp.
Dung Đường ngẩng đầu: "Hả?”
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trong hoàn cảnh mờ mịt, củi lửa trong lò thuốc vẫn kêu lách tách, nổ ra từng tia lửa nhỏ như trước. Túc Hoài Cảnh cúi đầu, hôn lên môi y, cuốn đi tất cả cay đắng cùng nóng bỏng lưu lại giữa răng môi.
Ngoài phòng gió nhẹ lay động lá cây, nước mắt trong phòng nhỏ xuống mặt Dung Đường, b ắn ra thành một giọt nước.
Y thuật là mẫu hậu dạy, "bệnh nhân" đầu tiên là phụ hoàng, người thử thuốc đầu tiên là Thái tử ca ca, người thử châm đầu tiên là Tam ca.
Ngoại trừ người thân, những người được Túc Hoài Cảnh bắt mạch cũng chỉ có cung nữ và thái giám trong tẩm cung của mình, còn có Hành Phong Lưu Vân đi theo hắn. Sau khi dạy y thuật cho Bích Tâm, bọn Lưu Vân không còn đến quấy rầy Túc Hoài Cảnh nữa.
Mẫu hậu từng nói hắn có thiên phú y thuật mà người thường khó có thể với tới, thỉnh thoảng Tam ca lén lút chuồn ra khỏi cung say rượu trở về. Sợ phụ hoàng dạy cho một bài học nhưng vẫn ngủ thiếp đi, sáng sớm mang theo một cây kẹo hồ lô lén lút lẻn vào tẩm cung của hắn, lay tỉnh đệ đệ mới sáu bảy tuổi, bảo hắn châm cho mình mấy mũi.
Từ nhỏ Túc Hoài Cảnh đã không cảm thấy trị bệnh cứu người là chuyện khó khăn cỡ nào.
Cho nên dù Lý phủ hay ngõ Tùng Kinh dò được mạch tượng của Dung Đường, hắn cũng chỉ hơi khựng lại một lúc.
Lúc ấy là không muốn cứu, sau đó là cảm thấy luôn có thể chữa khỏi.
Nhưng ánh sáng mặt trời chiều sau giờ ngọ rải rác, mưa to che khuất bầu trời trong thành Tô Châu tản đi, tất cả sức sống bị chôn vùi vào bùn đất một lần nữa toả sáng. Khi Dung Đường cuộn mình chui vào trong lòng hắn, hấp thu tất cả nguồn nhiệt có thể hấp thu, Túc Hoài Cảnh thoáng cái trở nên bối rối.
Ban đầu hắn còn rất vui vẻ, bởi vì Đường Đường vô thức chủ động, nhưng chờ hắn hoàn toàn tỉnh táo từ trong cơn buồn ngủ tồn đọng nhiều ngày qua, nhìn thấy cánh môi Dung Đường trong lúc ngủ vẫn bất giác cắn chặt, liền do dự đưa tay dò xét trên cổ tay y.
Giai điệu của mạch đập ở đầu ngón tay rất rõ ràng, nói rõ cho Túc Hoài Cảnh biết chủ nhân của mạch đập này đang phải chịu đựng loại đau đớn không thể chịu nổi nào.
Chim sẻ ở ngoài phòng hót líu lo, côn trùng mùa hè lại trồi lên từ mặt đất. Từng đội từng đội quan binh đang tuần tra trên đường cái trong thành Tô Châu, những ngôi nhà bị cuốn trôi và phá hủy sắp được sửa chữa, người trong thôn trang mang theo gạo và lương thực dựng quán cháo khắp nơi, mùi gạo nồng đậm lại một lần nữa thổi quét nơi đất lành này.
Nhưng Túc Hoài Cảnh đột nhiên mê mang, hắn vốn chẳng có nguyện vọng cứu thế giới, mục đích của hắn chỉ có báo thù, sau đó bởi vì sự xuất hiện của Dung Đường mà muốn ở bên Đường Đường lâu dài.
Nếu thêm vào những thứ khác thì lại quá nặng, quá mệt nhọc, hắn không gánh nổi.
Nhưng Dung Đường muốn cứu thế nhân, Túc Hoài Cảnh liền giúp y.
Hắn vốn chỉ cảm thấy mình là muốn giúp Dung Đường, nhưng thật sự nhìn thấy bản vẽ đê đập bọn Chu Tự Hải đưa tới, nghe thấy bọn họ nói đến tình huống cư dân thôn trấn ven đường, lại đích thân sống trong thành Tô Châu mưa to bảy ngày, nghe dân chúng trong thành khóc nỉ non, Túc Hoài Cảnh lại cảm thấy: Có thể cứu được cũng không tệ.
Cho dù khắp thiên hạ đều hiểu lầm, nhưng phụ hoàng hắn cần chính yêu dân, đại ca hắn là vì chống lại kẻ thù bên ngoài mà hy sinh, tam ca hắn là vì bình định nội loạn mà chết.
Ngay cả Tứ công chúa xinh đẹp động lòng người nhất trong toàn hoàng cung, cũng nhảy khỏi tường thành chỉ vì nhìn thấy sự trớ trêu của trận phản loạn hoang đường này.
Nào có thời cơ trùng hợp như vậy?
Biên cảnh Bắc Cương vừa làm loạn, Thái tử mới lãnh binh xuất chinh, phía nam đã có phiên vương khởi binh?
Vị thúc phụ tốt này của hắn, vì có thể để cho mình leo lên ngôi vị hoàng đế mà câu kết với ngoại quốc nhiễu loạn biên cảnh bách tính. Không hề nghĩ tới lòng người không đủ rắn cũng muốn nuốt voi. Lỡ như khâu nào đó xảy ra vấn đề, sợ là không chỉ chắp tay đưa toàn bộ Đại Ngu cho người khác, còn đến lượt lão ngồi lên bảo tọa Kim Loan ngày ngày hưởng lấy sự sùng bái từ thần dân hay sao?
Ở trong góc nhìn của Túc Hoài Cảnh, cả nhà mình đều là anh hùng, cho nên ngày Thịnh Thừa Minh dẫn những quan viên kia tới rồi cùng nhau đàm luận, nghĩ xem còn đối sách nào tốt hơn giải quyết vấn đề tình hình thiên tai hay không, trong lúc bất giác hắn đã đắm chìm vào trong đó.
Khi trận mưa dừng lại, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm, bút còn cầm trong tay, thả lỏng người, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mất đi ý thức hắn thậm chí còn nghĩ, cha mẹ huynh tỷ có thể sẽ vui vẻ, Đường Đường cũng sẽ vui vẻ.
Cuối cùng hắn cũng đã làm được một chuyện tốt kể từ lúc hắn tám tuổi tới nay, bản thân cũng có chút vui vẻ.
Nhưng lúc tỉnh lại ở trên giường của Dung Đường, dò mạch đập của y, Túc Hoài Cảnh lại càng hoang mang hơn.
Hắn là thầy thuốc, sao hắn lại không nhìn ra? Sao hắn lại không nhìn ra mỗi ngày Dung Đường chịu đựng đau đớn đi tới thư phòng nhắc nhở bọn họ ăn cơm? Sao hắn lại không nghe ra âm thanh rung động trong cổ họng Dung Đường khi y nhắc nhở họ nơi nào có thể cải thiện cơ chứ?
Hắn muốn cứu thế nhân này là bởi vì Dung Đường, nhưng kết quả là Bồ Tát nhỏ của hắn lại ngã bệnh.
Túc Hoài Cảnh mơ hồ.
Cho dù mấy ngày qua hắn đã thăm dò mạch tượng của Dung Đường một lần thì sao?
Làm sao lại đến mức này?
Hắn cơ hồ là chạy trối chết ra khỏi phòng, lập tức đi tìm dược liệu muốn sắc một chén canh thuốc điều trị sức khoẻ cho Dung Đường.
Nhưng hắn cầm lấy thuốc, dược liệu lại từ khe ngón tay trượt xuống.
Túc Hoài Cảnh ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, phát hiện hai tay mình đang run rẩy không khống chế được.
Hắn rốt cục nhận rõ một sự thật không muốn nhận rõ cũng không muốn thừa nhận.
Dường như hắn....... không thể bên nhau trọn đời cùng với Đường Đường.
Hắn là tiểu đại phu lợi hại nhất trong miệng mẫu hậu, nhưng hắn không cứu được Dung Đường.
Lần đầu gặp mặt Dung Đường nói y chỉ có thể sống ba đến bốn năm, Túc Hoài Cảnh liền cho rằng ba bốn năm sau hắn hoàn toàn có thể tìm danh y cùng dược liệu trân quý khắp thiên hạ, tiếp tục trị liệu cho Dung Đường.
Nhưng không phải như vậy, không có bệnh nhân nào đau đến cả người run rẩy còn có thể mặt không đổi sắc.
Không có bệnh nhân nào hàng đêm không ngủ được lại còn cười tủm tỉm.
Không có bệnh nhân nào... Sau khi được hắn hết lòng điều trị, bệnh tình không giảm mà còn nặng.
Túc Hoài Cảnh thậm chí không dám nghĩ Dung Đường đến tột cùng còn có thể sống bao lâu, hắn sợ hãi bản thân vừa nghĩ sẽ phát hiện ba đến bốn năm đều là hy vọng xa vời.
Mà nay khói bếp ngoài viện lượn lờ, màn sao chậm rãi kéo lên, hắn nhìn Dung Đường xuyên qua làn sương trắng bốc lên từ lò thuốc, lần đầu tiên mở miệng ngăn cản y tới gần.
Lần này không giống với lần tỉnh dậy sau cơn ngất xỉu ở Phù Viên, Túc Hoài Cảnh cảm thấy đau lòng, nhưng cũng tức giận.
Nhưng ngay cả tức giận hắn cũng không thể nào nổi giận, nếu phải suy nghĩ kỹ, hắn chỉ cảm thấy hoảng sợ và hối hận không thể nói thành lời.
Người trong thiên hạ......đến tột cùng thì liên quan gì tới hắn, có liên quan gì tới Dung Đường đâu?
Túc Hoài Cảnh gần như chìm đắm trong suy tư, không chú ý tới Dung Đường đứng đó một lúc rồi lại bắt đầu dịch chuyển.
Y đi vòng qua lò thuốc và sương khói, đi tới trước người Túc Hoài Cảnh, cúi đầu lẳng lặng nhìn thê tử trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, không có một chút sợ hãi bị phát hiện, người chịu đựng đau đớn chủ động hỏi hắn, như là trấn an: " Đại phu đã tới rồi à?”
Túc Hoài Cảnh giật mình, ngẩng đầu nhìn y.
Dung Đường liền ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu, vươn tay nắm lấy tay Hoài Cảnh đang đặt trên đầu gối: " Đại phu nói thế nào?”
“... "Nói mạng ngươi không còn bao lâu nữa.
“Không nói hiện tại ta sẽ chết chứ?”
“...... "Nhiều nhất còn có thể sống ba năm.
“Không có à?” Dung Đường cong cong mắt, nghiêng đầu cười với Túc Hoài Cảnh, cầm lấy đầu ngón tay hắn xoa xoa như một người bạn nhỏ, dịu dàng dỗ dành: "Nếu như không có, tại sao ngươi phải lo lắng như vậy?"
Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, cúi đầu nhìn y, trông thấy dấu vết trên môi do Dung Đường không chịu nổi cơn đau mà cắn ra.
Trong phòng bếp chỉ đốt một ngọn nến, ánh lửa trong lò thuốc phần lớn đều bị che khuất, xung quanh không có ai khác, ngoài sân tối om, bóng dáng hai người đang ngồi xổm nắm tay nhau, được ánh nến phản chiếu lên tường, thân mật đến không thể tách rời, lại nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thổi qua.
Giọng Dung Đường rơi lả tả trong tiếng củi đốt: "Hoài Cảnh, thật ra ta rất vui.”
“...... Vì sao? "Túc Hoài Cảnh rốt cục hỏi.
Dung Đường cười thoải mái: "Ngươi đã làm một chuyện rất tốt.”
Túc Hoài Cảnh: "......”
Trong nồi lại phát ra một âm thanh nho nhỏ, y ngoảnh mặt đi, cúi xuống cầm chiếc nồi nhỏ ra khỏi bếp thuốc, lấy một chiếc bát trong tủ ra, từ từ đổ thuốc vào.
Mùi thuốc Đông y vốn nồng nặc lập tức phát tán, còn chưa vào miệng đã đắng đến mức Dung Đường phải nhíu mày, ngửi thấy đã chán ghét, cả người cũng cảm thấy đắng nghét.
Nhưng y nhớ tới tâm tình của Túc Hoài Cảnh, vẫn nhắm mắt theo sau đuôi, nhỏ giọng hỏi sau lưng hắn: "Hoài Cảnh, ngươi đang tức giận sao?”
Khói bốc lên cao, mùi thuốc lan tỏa trong không khí, vừa tương hợp vừa trái ngược với mùi cỏ cây sau cơn mưa lớn.
Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, qua thật lâu mới khàn giọng nói: "Không có.”
Dung Đường sửng sốt một lát, không tin cũng không yên tâm, nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ tại chỗ.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân kinh tâm động phách nhất, ba đời này cộng lại, ký ức gặp gỡ Túc Hoài Cảnh luôn sâu sắc nhất.
Ngắm một đoá thược dược dưới ánh chiều tà của Phù Viên.
Dựa trên lan can của Lưu Kim lầu ngắm đèn, nhẹ nhàng liếc qua một cái, cười hỏi y có muốn cùng uống một bình trà hay không.
Trong Phong Nguyệt lâu, thiếu niên cô độc một thân một mình, bị một sợi xích nhỏ hẹp trói ở trong một tấc vuông, nhìn y bằng sự quyết tuyệt lại mặc kệ tất cả.
Ánh chiều tà, đèn sông, nến......
Đại nhân vật phản diện của y luôn có thể chuyển hướng mọi nguồn sáng rực rỡ về phía mình, làm cho người ta nhìn thấy hắn thì quên luôn cả ngắm đèn, nhìn thấy hắn liền nhớ tới ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời.
Mà hôm nay trong phòng bếp chật chội tối tăm, Dung Đường thấy Túc Hoài Cảnh đang khóc.
Cũng không tê tâm liệt phế, cũng không khóc rống lên, ngay cả lê hoa đái vũ cũng không tính, trên mặt hắn thậm chí không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cúi đầu, mặc cho thuốc thang khói hun lên, sau đó nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt từ khóe mắt chảy xuống, trượt ra một vệt nước mắt.
Trong lòng Dung Đường run lên, chân tay luống cuống tìm khăn tay nhưng chẳng tìm được gì, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể nâng ống tay áo của mình lên lau nước mắt cho hắn, trong lòng đau như bị người ta dùng búa nhỏ nện.
Không có ai từng thấy Túc Hoài Cảnh khóc, từ lúc hắn tám tuổi về sau thì không có khóc nữa, những người nhìn thấy hắn khóc đều bị chiến tranh chôn vùi dưới bụi đất.
Hắn lạnh lùng quạnh quẽ, tàn bạo ngoan độc, thiên hạ ngàn vạn sinh linh tánh mạng đối với hắn đều là một quân cờ trên bàn cờ có thể tùy ý thôn tính, vứt bỏ.
Có ai từng thấy hắn khóc cơ chứ?
Dung Đường hoảng muốn chết, trong lúc nhất thời cảm thấy cơn đau không tới từ xương cốt, tất cả đau đớn đều gào thét phun trào ra từ sâu trong trái tim, y không chút suy nghĩ liền xin lỗi: " Ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa, sau này ta đau nhất định sẽ nói với ngươi, ta không nhịn nữa..."
Y vừa vội vừa hoảng, không lựa lời hứa hẹn, cuối cùng thật sự hết cách, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: "Đừng khóc, được không?"
Cả đời này y chỉ muốn bảo vệ Hoài Cảnh, nhưng kết quả người hại hắn khóc lại là Dung Đường.
Y áy náy tột đỉnh, canh thuốc trên bếp vừa nguội, Dung Đường đưa tay sờ vách bát, cảm thấy hết nóng thì không chút suy nghĩ bưng lên uống một ngụm, muốn Túc Hoài Cảnh bớt khổ sở một chút.
Nhưng rốt cuộc vẫn nóng, vừa đắng vừa nóng, Dung Đường khó khăn nuốt xuống rồi không ngừng thè lưỡi.
Vết cắn nhợt nhạt ở môi dưới cuối cùng cũng bị nguồn nhiệt biến thành màu đỏ, đầu lưỡi nhỏ màu hồng thử thăm dò cánh môi từng chút một. Dung Đường không ngừng hà hơi, lấy tay quạt gió, mưu toan giảm bớt cơn đau tê do đắng kia.
Đường Đường. "Túc Hoài Cảnh đột nhiên nhẹ giọng gọi y, giọng điệu khàn khàn trầm thấp.
Dung Đường ngẩng đầu: "Hả?”
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trong hoàn cảnh mờ mịt, củi lửa trong lò thuốc vẫn kêu lách tách, nổ ra từng tia lửa nhỏ như trước. Túc Hoài Cảnh cúi đầu, hôn lên môi y, cuốn đi tất cả cay đắng cùng nóng bỏng lưu lại giữa răng môi.
Ngoài phòng gió nhẹ lay động lá cây, nước mắt trong phòng nhỏ xuống mặt Dung Đường, b ắn ra thành một giọt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.