Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 70: Tất cả cút xa một chút cho bổn tọa!

Mặc Thư Bạch

19/09/2023

 

***

Giây phút nghe nói thế, phản ứng đầu tiên trong đầu Tần Uyển Uyển là:

Y còn sống?

Sau đó nàng mới sực tỉnh —— Y còn dám sống?

Nàng vì y mà mạng cũng sắp tiêu tùng, y chết thì thôi, bây giờ còn dám sống?!

Đôi tay giao nhau không hề có bất cứ cảm động nào, chỉ có kích động cuộn chặt nắm đấm muốn đập nát quan tài, chôn y luôn.

Cũng may dưới sự dẫn dắt linh khí của Giản Hành Chi, đau đớn trong gân mạch của nàng dần giảm bớt, khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn. Nàng cầm kiếm đứng tại chỗ, hỏi thăm Giản Hành Chi: “Người ở bên trong làm gì?”

Theo lý, với tính cách anh trai đầu húi cua(*) Giản Hành Chi, trong kiểu trường hợp hỗn chiến này, chẳng phải y nên kích động liều mạng sao?

(*) Ám chỉ con lửng mật, vì trên đầu nó có nhúm lông trắng, trông hơi giống tóc húi cua. Đây là một trong số ít động vật dám trộm mồi của báo, tấn công rắn độc, thậm chí bị rắn độc cắn nhưng chỉ bất tỉnh chứ không có chuyện gì. Cho nên cụm từ này được dùng để chỉ những người “không sợ trời, không sợ đất” .

Nhưng Giản Hành Chi lại vượt ngoài lý trí nói cho nàng biết: “Ta trộm được Ngọc Linh Lung rồi, tìm cơ hội nhanh chóng rút lui.”

Lòng Tần Uyển Uyển giật thót, ngoài mặt không biểu hiện, điềm tĩnh nhìn đám người bốn phía, mở miệng khẳng định: “Chắc chắn sư phụ ta chết rồi, ta không cảm nhận được khí tức của người.”

Có vài sư đồ sẽ có biện pháp cảm ứng đặc biệt. Đám người nhìn quan tài bị cắm đầy đao bên cạnh, chẳng lấy làm lạ.

Thanh niên cầm đao thấy bọn họ nói chuyện, quát lớn: “Có phải cô lấy Ngọc Linh Lung hay không?!”

“Ngọc Linh Lung? Vẻ mặt Tần Uyển Uyển mừng rỡ: “Ngọc Linh Lung xuất thế sao?”

Lời này khiến mọi người buông bỏ cảnh giác, dù sao Tần Uyển Uyển xuất hiện sau khi Ngọc Linh Lung biến mất, hẳn Ngọc Linh Lung nằm trong tay những người ở đây.

Năm người bắt đầu hoài nghi nhìn đối phương. Tần Uyển Uyển cảm giác Giản Hành Chi tạm thời chỉnh lý linh khí cho nàng xong, bèn cầm kiếm đưa mắt nhìn người đàn ông duy nhất cầm đao: “Là ngươi giết sư phụ ta?”

Người cầm đao không nói. Hắn nhận ra linh khí đã bị Tần Uyển Uyển rút sạch, hiện nay hắn không có gì để cậy vào, vì vậy không dám ngang ngược.

Tần Uyển Uyển giơ kiếm, chỉ vào hắn: “Hôm nay ta còn có chuyện, trước tiên hạ táng sư phụ. Đợi ngày sau, ta tất lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu, bi thương khiêng quan tài, ra hiệu với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, chúng ta đi.”

Đám người sững sờ, không ngờ Tần Uyển Uyển đi nhanh thế. Sau khi lờ mờ cảm giác được thiên lôi ngưng tụ bên trên, đám người chợt hiểu e rằng cô nương này sắp kết Anh. Nếu chịu thiên lôi ở đây, không những gây phiền phức cho mọi người, nói không chừng còn tan thành tro bụi.

Đám người nhất thời cảm khái. Thông thường đệ tử Đại tông môn trẻ tuổi như thế kết Anh sẽ do sư môn bảo hộ, mở pháp trận, chỉ có đệ tử do tán tu dạy mới tự mình chịu đựng thiên kiếp.

Hôm nay, thầy nàng chết rồi, nàng càng không có người chỉ dẫn, không biết chuyến này là phúc hay là họa.

Có điều cướp Ngọc Linh Lung mới là chuyện quan trọng hôm nay, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Đám người không quan tâm nhiều, bắt đầu kiểm tra đối phương.

“Vừa nãy ta và Thẩm chưởng môn vẫn luôn ở cùng nhau.” Ninh Bất Ngôn tự chứng minh trong sạch trước tiên.

“Ta và Quân thiếu chủ dây dưa đánh nhau.” Liễu Phi Nhứ bình tĩnh thản nhiên nói.

Lúc đám người lần lượt kiểm tra, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang khiêng quan tài, tỏ vẻ trấn tĩnh đi ra ngoài.

Một con kiến nhỏ âm thầm bò lên vai Tạ Cô Đường, nhỏ giọng gọi: “Tạ đạo quân.”

Tạ Cô Đường biết đây là Nam Phong. Y khẽ đáp một tiếng, truyền âm cho Nam Phong: “Giản đạo quân thế nào?”

“Còn sống.”

Nghe nói thế, Tạ Cô Đường thở phào.

Cũng chính lúc này, đám người bên cạnh kiểm tra xong, chợt nhận ra một vấn đề.

Quân Thù quát lớn: “Đợi đã!”

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường dừng bước, nghe thấy Quân Thù chất vấn: “Tạ Cô Đường, không phải ngươi chết rồi sao?!”

Lúc Quân Thù nhận ra chuyện này, tất cả mọi người gần đó đều bừng tỉnh. Liễu Phi Nhứ sửng sốt hỏi: “Đúng vậy, Tạ Cô Đường, không phải cậu chết rồi sao?”

“Tạ tiểu hữu?”

Ninh Bất Ngôn mở to mắt nói: “Cậu…”



“Đây chỉ là một mưu kế của ta.” Tạ Cô Đường buông quan tài, hành lễ với đám người, điềm tĩnh chân thành nói: “Ta và Giản đạo quân tình như thủ túc. Pháp lực y thấp kém, sau khi bị ma đầu nhìn trúng, ta tự biết không thể cứu giúp, lại sợ chư vị không chịu ra tay nên mới nói dối.”

“Nhưng…” Liễu Phi Nhứ khó hiểu hỏi: “Vì sao cậu phải giả chết?”

“Bởi vì ta còn phải đi cứu Tần cô nương, không thể cùng đi cứu người với chư vị đạo quân. Ta sợ ta không đi, chư vĩ sẽ nghĩ đây là đầm rồng hang hổ, không chịu đi.”

“Nếu Giản Hành Chi và ngươi tình như thủ túc, hắn gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì sao ngươi lựa chọn cứu Tần cô nương mà không phải cứu Giản Hành Chi?”

Quân Thù nheo mắt, vẫn còn nghi ngờ. Tạ Cô Đường quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt tràn đầy thâm tình.

Tần Uyển Uyển bị nhìn một phát, nhịp tim bất chợt tăng vọt. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác tình yêu sống chết không rời từ ánh mắt một người thế này.

Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy người trước mặt không phải Tạ Cô Đường mà là Jack trong Titanic.

“Đó là đương nhiên.” Tạ Cô Đường nghiêm túc đáp: “Tình cảm của ta đối với Tần cô nương sâu sắc hơn Giản đạo quân.”

Đám người bị logic không chê vào đâu được này đánh bại.

Thật lâu sau, Liễu Phi Nhứ khẽ nói: “Vậy là cậu nhìn trúng đồ đệ của huynh đệ cậu, ngay lúc y trong tình thế sinh tử, cậu ném y cho chúng ta cứu, còn mình tự đi tìm cô nương sao?”

Lời này nói ra, mọi người liền biết vì sao Tạ Cô Đường cố sức giữ im lặng. Đây rõ ràng là giậu đổ bìm leo!

Mọi người nhìn gương mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn Tạ Cô Đường, lại nhìn quan tài bên cạnh bọn họ, lập tức dâng tràn khinh bỉ đối với Tạ Cô Đường.

Nhưng xuất phát từ mục đích thận trọng, Thẩm Tri Minh vẫn mở miệng: “Bất kể thế nào, trước khi tìm được Ngọc Linh Lung, các người không được phép đi.”

“Nhưng ta sắp sửa kết Anh.”

Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Ông có chắc muốn ta ở lại không?”

“Vậy cô đi đi.”

Thẩm Tri Minh nói một cách lạnh lùng: “Quan tài sư phụ cô và Tạ Cô Đường ở lại.”

“Sư phụ ta đã chết tại đây, ta sẽ không để người đơn độc ở lại! Ta đã để người một mình ở đây nhận lấy cái chết, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ người nữa!”

Tần Uyển Uyển dâng tràn căm phẫn: “Ông muốn ta ở lại, vậy ta ở lại đây kết Anh. Các người muốn đánh thì đánh, tự nhiên!”

Dứt lời, một tiếng trời gầm vang lên trên đầu, đám người nhận ra hẳn đây không phải thiên lôi bình thường.

Tất cả chần chờ, nhìn thái độ Tần Uyển Uyển kiên quyết ngồi dưới đất. Sau một hồi lưỡng lự, Thẩm Tri Minh mím môi: “Vậy cô mang thi thể sư phụ cô đi, để Tạ Cô Đường ở lại.”

“Ông đừng hòng!”

Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Tạ đạo quân đối với ta tình sâu như biển, sao ta có thể để y ở lại một mình. Sư phụ ta chết rồi…” Tần Uyển Uyển rưng rưng nước mắt đứng dậy, bước tới nắm tay Tạ Cô Đường: “Ta chỉ còn lại Tạ lang. Ta sẽ kết Anh ở đây! Tất cả chết chung đi!”

Nghe tiếng “Tạ lang”, Giản Hành Chi hơi khó chịu, cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ bị lừa. Lão thất phu Tạ Cô Đường này, mấy trăm tuổi rồi còn muốn lừa gạt cô gái nhỏ, khốn kiếp!

Tần Uyển Uyển ngồi xuống, giơ tay niệm quyết: “Ta đây sẽ kết Anh!”

“Đợi đã!”

Thẩm Tri Minh quát lớn, Liễu Phi Nhứ ho khẽ, nhắc nhở: “Thẩm đạo quân, đây không phải thiên kiếp bình thường. Cô nương này, ghê gớm đấy.”

Thẩm Tri Minh không đáp. Sau một hồi trầm mặc, ông ta đột ngột ra tay!

Linh lực kỳ Độ Kiếp đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển, Tạ Cô Đường vung kiếm vạch một nhát, chắn kiếm Thẩm Tri Minh, quần lấy nhau.

Thẩm Tri Minh hao tổn quá nửa sức lức trong trận giao chiến ban nãy, nhưng dù sao cũng đã nhảy lên một đại cảnh giới, hai người giao chiến, Tạ Cô Đường vẫn cảm thấy ngực mình chấn động. Y ngoan cường chắn trước mặt Thẩm Tri Minh, lạnh giọng hỏi: “Thẩm chưởng môn có ý gì?”

“Bảo cô ta đi mà không đi, cứ phải kết Anh ở đây.”

Giọng Thẩm Tri Minh lạnh lẽo: “Vậy chi bằng giết.”

Dứt lời, tiêu ngọc của Quân Thù và bướm hoa của Liễu Phi Nhứ cùng nhau đánh về phía Tạ Cô Đường. Khoảnh khắc Tạ Cô Đường lui về chống đỡ, trường kiếm Thẩm Tri Minh bất ngờ tấn công tới trước mặt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cầm kiếm đợi sẵn. Giây phút trường kiếm của Thẩm Tri Minh chém tới trước mặt, quan tài đột ngột nổ tung, thanh niên mặc hỉ bào nhảy từ trong quan tài ra, trượt theo tay Tần Uyển Uyển đoạt kiếm, va đập mạnh với Thẩm Tri Minh.

Cuồng phong cuốn hỉ phục tung bay, Giản Hành Chi lạnh giọng ra lệnh: “Nam Phong hộ pháp. Bắc Thành, dẫn thiên lôi độ kiếp.”

Dứt lời, một pháp trận của Giản Hành Chi đáp xuống dưới chân Tần Uyển Uyển, nàng không hề do dự nói: “Vâng, sư phụ.”

Tạ Cô Đường tránh né roi dài của Liễu Phi Nhứ, muốn nói gì đó. Nhưng nhớ tới một kiếm chống trời của Giản Hành Chi trong Mật cảnh ban đầu, y bèn nuốt mọi lời nói trở về.

Tần Uyển Uyển ngồi xếp chân dưới đất, bắt đầu dẫn sấm, tiếng sấm rền vang trên trời.

Sắc mặt Thẩm Tri Minh đại biến, mặc kệ Giản Hành Chi, chĩa kiếm về phía Tần Uyển Uyển.



Nhưng động tác Giản Hành Chi nhanh hơn, y lấy thủ làm công, đâm thẳng về phía Thẩm Tri Minh!

Thẩm Tri Minh bất đắc dĩ phải xoay lại chắn, cũng ngay lúc này, thế cục lập tức xoay chuyển.

Phạm vị hoạt động của kiếm Giản Hành Chi rất nhỏ, hầu như đều đánh về phía mặt của Thẩm Tri Minh. Bởi vì phạm vi hoạt động nhỏ cho nên kiếm rất nhanh, giống như mưa rào xen lẫn cuồng phong đổ ập xuống, không cho người khác bất cứ cơ hội ngơi nghỉ.

Đáng sợ hơn là giác ngộ sâu sắc đối với Thiên Đạo trong kiếm ý kia, với kiếm tu mà nói, đây đúng là uy áp vô hình. Mặc dù hai người đã vượt qua hai đại cảnh giới, nhưng dưới thế kiếm cuồng phong bạo vũ, Thẩm Tri Minh bất chợt bị ép lùi hai bước!

Cũng ngay lúc đó, tiếng sấm gầm thét bên trên, kinh lôi như cự long điên cuồng giáng xuống, nổ tung vách đá trên đầu bọn họ, nhắm thẳng về phía Tần Uyển Uyển!

Sấm sét chấn động khiến tất cả đám người né tránh theo bản năng. Trường kiếm Giản Hành Chi chỉ thẳng lên trời, Uyên Ngưng trong tay hấp thụ sấm sét, xoèn xoẹt truyền qua cơ thể y. Giản Hành Chi lấy kiếm làm roi quất mạnh về phía Thẩm Tri Minh.!

Thẩm Tri Minh dùng linh lực chống đỡ. Tia sét thứ hai sắp đánh xuống, Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù: “Quân Thù, đi!”

Lúc này Giản Hành Chi lại lấy kiếm dẫn sấm, quất thẳng về phía Quân Thù!

Thẩm Tri Minh vốn đã tránh thoát, nhưng nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ xông lên trước che chắn cho Quân Thù. Sấm sét và linh lực va chạm, ông ta nôn ra một búng máu.

Lúc này toàn thân Giản Hành Chi đều là máu, sấm sét chạy tán loạn khắp người y, cảm giác gân mạch và mạch máu dường như sắp nổ tung. Y cấp tốc vận hành tâm pháp Xuân Sinh, lia mắt nhìn đám người bốn phía còn đang quan sát Tần Uyển Uyển và y. Giản Hành Chi không nói lời nào, giơ tay phóng kiếm, dẫn nhập tia sét thứ  ba, một kiếm hóa vạn kiếm, nổ tung giữa không trung như pháo hoa, bất ngờ tấn công tất cả những người xung quanh.

Tu sĩ cầm đao không thể nào chống lại, lập tức bị giết chết tại chỗ. Đám người Liễu Phi Nhứ, Ninh Bất Ngôn chạy thục mạng. Thẩm Tri Minh được Quân Thù kéo đi, nhắm nơi xa chạy như bay.

Cách quang kiếm dày đặc, Giản Hành Chi hỉ bào nhuốm máu, áo đỏ phần phật.

“Đồ đệ của bổn tọa…” Giọng Giản Hành Chi lạnh lẽo vang lên: “Không tới phiên đám chó gà sứt sẹo các người tới quấy nhiễu.”

“Tất cả cút hết cho bổn tọa!”

Phi kiếm tựa như cảm nhận được sự tức giận của Giản Hành Chi, đuổi thẳng theo đám người Thẩm Tri Minh.

Chờ sau khi bọn họ bỏ đi, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bị thương cách đó không xa: “Nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, y xoay người, bước vào trong sấm sét.

Tạ Cô Đường vội lên tiếng: “Tiền bối…”

Nhưng y còn chưa nói hết, Giản Hành Chi đã bước vào trong.

Sấm sét như cự long vẫn luôn đánh lên người Tần Uyển Uyển. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, ngồi xếp bằng xuống.

Trong cơn đau đớn dữ dội, Tần Uyển Uyển gian nan mở mắt, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt điềm tĩnh giữa quầng sáng trắng.

Nàng đột nhiên hơi tủi thân: “Sư phụ, đau quá.”

“Con đường tu hành đều đau như thế.”

Giản Hành Chi vươn tay nắm lấy tay nàng, hai người lưu chuyển linh lực qua toàn thân nhau giống như lần kết Đan trước.

Tần Uyển Uyển đã tôi thể, còn Giản Hành Chi mới bắt đầu Tôi thể. Bọn họ hóa sấm sét thành linh lực gột rửa toàn thân. Tần Uyển Uyển vốn đau đến mức sắp chịu đựng hết nổi, nhưng không biết sao Giản Hành Chi vừa tới, đau đớn đã giảm đi rất nhiều, không tới mức không chịu được.

Giản Hành Chi vẫn luôn điềm tĩnh, Tần Uyển Uyển trái lại run run. Qua hồi lâu, nàng không nhịn được mở miệng: “Sư phụ, người không đau sao?”

“Đau.”

Giản Hành Chi lên tiếng: “Nhưng sư phụ ta nói đau thì nhịn, khổ thì chịu, quen rồi sẽ không sao nữa.”

“Ta không nhịn được thì sao?”

Tần Uyển Uyển muốn khóc, muốn tìm kiếm sự an ủi từ nơi Giản Hành Chi. Y khựng lại chốc lát, mở mắt: “Con nhịn không được thì có thể làm gì? Ta trừ đánh con, cũng không có cách nào giúp con. Con còn chịu nổi không?”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Còn.”

Tần Uyển Uyển rưng rưng đáp.

Nàng không nên hi vọng đổi lấy bất cứ sự dịu dàng nào nơi y. Xin lỗi, là nàng sai rồi.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook