Chương 16
Tuyết Mặc
23/08/2020
Rời đi sau trận tranh
cãi không mấy vui vẻ với Chung Khôn, Nhiễm Việt quay lại chỗ Đỗ Liên
Trân báo cáo tình hình, sở dĩ vội vàng như thế, không phải vì muốn đâm
thọc Chung Khôn với Đỗ Liên Trân trước, mà là để có được cơ hội bình
tĩnh giải thích, nếu để cho Chung Khôn đến báo cáo trước, trong lòng Đỗ
Liên Trân nhất định sẽ có khúc mắc dễ dàng sinh ra thành kiến, trước mắt Nhiễm Việt còn chưa muốn nhìn thấy tình huống này xuất hiện.
Nửa tháng không tới nhà họ Tần, Nhiễm Việt phát hiện Tần trạch vốn luôn yên tĩnh thế mà lại trở nên náo nhiệt hẳn, mỗi cửa đều có rất nhiều người xe ra ra vào vào, Nhiễm Việt đoán chắc là có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng mấy ngày nay buổi tối Tần Trí Viễn đều ở bên cạnh cô, cũng không nghe anh nhắc tới.
Ngừng xe ở vị trí cũ xong, cô thuận miệng gọi một bảo vệ đúng lúc đi ngang qua, hỏi: "Đây là sao vậy? Sao nhiều người thế?"
Bảo vệ cũng nhận ra cô, cười nói với cô: "Tuần sau là sinh nhật của Tần lão gia tử, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật."
Nhiễm Việt bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm mình lại quên mất chuyện lớn này của nhà họ Tần.
Hàng năm Tần gia đều sẽ tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho Tần lão gia tử, mời khắp các giới danh nhân danh sĩ tề tụ đến, bởi vì Tần gia giao thiệp rất rộng, cho nên mỗi dịp sinh nhật của lão gia tử, gần như toàn bộ hào môn thế gia của thành phố H cũng sẽ phái người đến đây chúc thọ, dần dà, tiệc sinh nhật của Tần lão gia tử lại trở thành một dịp tụ hội lớn của các nhân vật hào môn nổi tiếng.
Người nhận được thiệp mời, sẽ tràn ngập niềm vui tham dự, mà kẻ không đủ tư cách nhận thiệp, sẽ nghĩ mọi cách để có được, nên biết, ở trong một bữa tiệc như vậy mà làm quen được vài người, hoặc gặp chút kỳ ngộ, có thể sẽ một bước lên trời thăng chức rất nhanh.
Năm nay là tiệc đại thọ tròn 80 tuổi của lão gia tử, trên dưới Tần gia đều rất coi trọng, vào một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị sớm, lúc này công tác chuẩn bị đã tiến vào giai đoạn kết thúc.
Nhiễm Việt đến Cẩm Tú Viên, Đỗ Liên Trân đang ở trong mái đình nhỏ uống trà, thấy cô xuất hiện, liền vẫy tay bảo cô đến, "Tôi đang chọn mẫu bánh ngọt, cô tới giúp tôi xem một chút, cái nào đẹp hơn?"
Nhiễm Việt từ chối nói: "Mắt nhìn của tôi kém hơn phu nhân nhiều, không dám bêu xấu."
Đỗ Liên Trân buồn cười trừng cô, quay đầu lại tiếp tục xem mẫu, Nhiễm Việt yên tĩnh ngồi một bên, kiên nhẫn đợi.
Sau khi lật vài trang, Đỗ Liên Trân mới mở miệng hỏi: "Hôm nay cô đến đây có việc sao?"
Nhiễm Việt gật đầu, "Quả thật có chút chuyện muốn báo cáo với phu nhân."
Đối với cách nói chuyện đâu ra đấy của cô, từ trước đến nay Đỗ Liên Trân rất hài lòng, lại hỏi cô, "Chuyện gì mà cô phải đặc biệt đến?"
"Về việc Kỳ Thiên đầu tư bất động sản." Nhiễm Việt nói.
Đỗ Liên Trân ngừng động tác trên tay quay đầu lại nhìn cô, không biến sắc hỏi: "Sao?"
Trên đường tới Nhiễm Việt đã nghĩ sẵn lời thoại trong đầu, lúc này nghe bà ta hỏi như thế, trả lời tự nhiên: " Vốn quay vòng của Kỳ Thiên sung túc, là dựa vào số tiền mặt trong chuỗi kinh doanh của chúng ta, đều là những đầu vào tương đối ổn định, mà đầu tư bất động sản sẽ phải chịu nhiều rủi ro, tôi cho rằng trước mắt Kỳ Thiên còn chưa đủ vốn để đầu tư."
Đỗ Liên Trân nói: "Cô nói quả thật có đạo lý, nhưng việc kinh doanh ổn định lợi nhuận không cao, cũng chỉ như râu ria."
Nhiễm Việt nghe bà ta nói vậy, hiểu rõ Đỗ Liên Trân chủ ý đã quyết, cũng không khuyên nữa, mình đã biểu lộ rõ ràng lập trường, đối phương cũng không tức giận, đây chính là kết quả tốt nhất, cô lại đem chuyện trước đó có chút tranh cãi với Chung Khôn nói với bà ta.
Đỗ Liên Trân cười cười, nói: "Lão nhân kia cho rằng ai cũng ham muốn thành công rực rỡ như ông ấy sao? Tiểu Việt, cô là người hiểu chuyện, không cần phải so đo với ông ấy, hai người các người đều là cánh tay đắc lực của tôi, tôi không muốn nhìn thấy giữa các người có mâu thuẫn."
Nhiễm Việt suy nghĩ một chút, đáp: "Phu nhân, hai người có suy nghĩ không hợp rất khó làm việc chung."
Ánh mắt Đỗ Liên Trân chợt lóe, hỏi cô: "Có ý gì?"
"Kỳ Thiên dưới sự quản lý của Chung Khôn, làm việc rất phát triển, mà tôi thì thích hợp nghiệp vụ ở công ty giải trí hơn, cho nên tôi muốn từ chức vai trò giám sát của Kỳ Thiên, để chuyên tâm giúp nhị thiếu quản lý Giải trí Tần Thị."
Đỗ Liên Trân rất kinh ngạc, bà ta không ngờ Nhiễm Việt lại chủ động nhượng quyền, chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của bà ta, "Tiểu Việt, cô đang giận lẫy sao? Về việc đấu giá đất lần này."
Nhiễm Việt khẽ lắc đầu, "Không phải, tôi sớm đã có ý nghĩ này, phu nhân càng tín nhiệm tôi, tôi thực không dám phụ lòng kỳ vọng của phu nhân đối với tôi, tôi sợ lâu dài chạy qua lại giữa hai bên, có thể sẽ xảy ra sai lầm, đến lúc ấy làm phu nhân thất vọng."
Nhiễm Việt nói rất chân thành tha thiết, cũng bày tỏ lòng trung thành, khiến Đỗ Liên Trân vì vậy cảm động không thôi, "Năng lực của cô rất tốt, thời gian qua tôi rất yên tâm với cô, nếu cô đã có yêu cầu này, tôi đáp ứng cô vậy."
Hai người còn nói một hồi, Nhiễm Việt mới cáo từ rời đi.
Đỗ Liên Trân dặn dò cô cuối tuần nhớ đến Tần Trạch, đến hỗ trợ tiếp đón khách khứa với bà ta, Nhiễm Việt hết lần này đến lần khác bảo đảm sẽ đến sớm, lúc này mới được phép rời đi.
Buổi tối hôm đó Tần Trí Viễn mua thật nhiều món ngon đến nấu cho cô, Nhiễm Việt cẩn thận lật xem, phát hiện không có cua, cảm thấy rất thất vọng.
"Không có cua không tính là thêm món ăn." Nhiễm Việt ôm khung cửa, không vui kháng nghị.
Bởi vì lúc trước từng phóng thích nhanh ngoài ý muốn, kết quả Tần Trí Viễn cố tình gây sự đem toàn bộ tội lỗi đều đổ lên người con cua, trong thời gian ngắn anh thực sự không muốn nghe người ta nhắc tới hai chữ con cua.
Tần Trí Viễn nói sang chuyện khác: "Hôm nay canh gà rất ngon, em có thể uống thêm hai chén."
Nhiễm Việt tiến lên vài bước, nhìn thử vào trong nồi canh, "Em còn tưởng rằng là canh nhân sâm ba ba các loại đấy."
Tần Trí Viễn: "..."
Đừng tưởng rằng anh không nghe ra đó là nguyên liệu nấu ăn bổ thận!
Anh cũng chỉ có lần đó kích động quá mức bắn ngay một lần, sao lại không thể thoải mái quên nó đi chứ? Cứ phải nhắc lại tổn thương lẫn nhau!
Nhiễm Việt nhìn anh mím môi giả làm bộ dáng thâm trầm, cảm thấy đùa rất vui, vì vậy đến gần hai bước nói: "Đừng nóng giận, em chỉ đùa một chút, nếu không đêm nay em sẽ giúp anh dùng miệng một lần thế nào, lần này xem có thể kiên trì thêm mấy giây không, loại chuyện này cũng phải rèn luyện chăm chỉ."
Tần Trí Viễn liếc cô một cái, tai đỏ lên nghiêm trang nói: "Lại phóng túng lần nữa anh sẽ báo cảnh sát."
Nhiễm Việt che miệng cười, "Anh muốn cho chú cảnh sát đến đây xem chúng ta ân ái cuồng nhiệt sao."
Tần Trí Viễn: "..."
Anh phát hiện gần đây phong cách của Nhiễm Việt có chút không đúng lắm, hơn nữa càng ngày càng đen tối, thật sự làm anh vô lực chống đỡ.
Anh đối với người ngoài đều có ngàn vạn các chiêu thức, nhưng lúc đối mặt với cô, chỉ còn một chiêu thỏa hiệp này, chỉ cần chuyện cô cảm thấy vui vẻ, anh đều nguyện ý thỏa hiệp.
Nhưng dù phong cách của cô có khác đi, nhưng tính cách rõ ràng sáng sủa hơn, thích cười thích trêu chọc anh, còn đáng yêu hơn cả trước kia.
Tần Trí Viễn quay đầu lại nhìn mặt mày cong cong của cô, cảm thấy cả trái tim cũng sắp bị cô hòa tan.
Nhiễm Việt không phải là không biết đúng mực mà trêu chọc loạn anh, mỗi khi nhìn anh bị chính mình chọc cho không còn gì để nói, cô sẽ vui tươi hớn hở thu tay lại, nếu như trêu chọc quá mức làm người ta chạy mất, cô đi đâu tìm người tâm đầu ý hợp như thế?
Dùng thức ăn nói sang chuyện khác thật sự là lựa chọn không tệ, cô cầm lấy một miếng nem rán vàng ươm cắn một cái, lớp da xốp giòn, bánh đậu xốp mềm tan ra trong miệng cô, trong nháy mắt mùi thơm bốn phía.
"Ăn ngon thật! !" Cô bĩu môi, vừa nhai vừa khen anh, sau đó đưa một nửa còn lại đến bên miệng anh, "Anh cũng nếm thử."
Tần Trí Viễn cắn một ngụm hết nửa miếng nem rán trên tay cô, còn rất săn sóc vươn đầu lưỡi, liếm đi dầu mỡ trên ngón tay cô.
Lúc đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lòng ngón tay, tựa như có một dòng điện từ đầu ngón tay cô tán loạn đến thân thể, khiến toàn thân cô tê dại.
Nhiễm Việt có chút chịu không nổi, nhón chân lên ôm lấy người đàn ông đưa lưng về phía cô, mổ nhẹ hai cái trên sườn mặt anh, người đàn ông có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc đôi môi bất ngờ bị cô hôn lên, môi lưỡi vừa tiếp xúc, nụ hôn của hai người đồng thời sâu hơn, nụ hôn mang theo mùi hương của bánh đậu.
Một lần hôn này thiếu chút nữa lau súng cướp cò.
Tần Trí Viễn vừa thở hổn hển vừa nói: "Em muốn ăn cơm đúng giờ thì ra bên ngoài chờ."
Ánh mắt Nhiễm Việt nhìn xuống đảo qua, nói: "Nhưng anh cứng lên rồi."
Tần Trí Viễn theo bản năng muốn che lại, sau đó cứng rắn thu tay về, bên tai đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
Nhiễm Việt nháy mắt với anh, "Nếu không anh tiếp tục nấu ăn, em giúp anh giải quyết phía dưới?"
Tần Trí Viễn: "..."
Đề nghị tốt bụng này của Nhiễm Việt cuối cùng vẫn không thể thực hiện, cô bị Tần Trí Viễn sắp bùng nổ trực tiếp ôm ra khỏi phòng bếp, ném trên ghế sofa, mà anh thì khóa trái cửa phòng bếp lại, hết sức chuyên chú nấu cơm.
Nhiễm Việt ngồi trên ghế sofa, nghĩ thầm hay là mình trêu chọc quá mức rồi.
Lúc ăn cơm, Nhiễm Việt nói đến chuyện hôm nay ở Tần Trạch, "Em thế mà lại quên mất chuyện lớn này."
Tần Trí Viễn gắp thức ăn cho cô, nghe cô nói thế, cười lạnh bảo: "Cũng không cần phải nhớ, chỉ là một buổi tiệc mà thôi, lão gia tử lớn tuổi rồi, đã sớm nói không cần tổ chức quá lớn, bọn họ lại cứ không nghe."
Nhiễm Việt tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Lão gia tử cùng lắm chỉ lộ mặt vài phút thôi."
"Ừ, còn lại chính là thời gian diễn ra chào hỏi xã giao, phiền." Tần Trí Viễn lại múc cho cô thêm chén canh.
Nhiễm Việt bảo anh cũng nên ăn một chút, nói: "Nhưng thành phố H rất nhiều người đều đang mong đợi buổi tiệc xa hoa này đấy, nghe nói thư mời rất hot."
Tần Trí Viễn cong khóe miệng cười cười, "Đỗ Liên Trân bảo em đến hỗ trợ ?"
Nhiễm Việt uống canh bất đắc dĩ nói: "Hàng năm đều như vậy, mệt chết."
"Vậy đừng đi." Anh nói.
"Như vậy sao được, đối với em mà nói đó cũng là cơ hội lộ diện, nếu không anh cho rằng hai năm nay sao lại có nhiều người làm ăn quen biết em như vậy?"
Nhìn cô cưỡng ép chính mình làm chuyện không thích, Tần Trí Viễn rất đau lòng, lại không biết phải an ủi thế nào, chuyện của cô anh rất nguyện ý hoàn thành thay cô, nhưng cô cũng rất quật cường muốn tự mình làm.
Nhiễm Việt chợt nhớ tới chuyện rất quan trọng, "Năm ngoái hai người Trần tiểu thư và Lý tiểu thư vì muốn khiêu vũ cùng anh mà đánh nhau, năm nay cũng sẽ tham dự chứ?"
Trong mắt Tần Trí Viễn hiện lên một tia không vui, hiển nhiên cũng nhớ tới màn kịch khôi hài năm ngoái, "Trần gia Lý gia đều là đối tác quan trọng của Tần Thị."
Nói như thế, chắc chắn vẫn sẽ tham dự, Nhiễm Việt có hơi khó chịu, "Cho nên năm nay anh vẫn phải khiêu vũ cùng bọn họ."
Nhìn vẻ mặt cô không vui, anh đáp: "Anh có thể cự tuyệt."
Nhiễm Việt hỏi: "Cự tuyệt với lý do gì?"
Tần Trí Viễn: "Anh không biết khiêu vũ."
Nhiễm Việt: "..."
Cái cớ gì dở tệ thế này, năm ngoái rõ ràng anh từng khiêu vũ với bọn họ rồi!
Tần Trí Viễn liếc nhìn cô một cái, nói: "Giản gia cũng sẽ tham dự."
"Hả?" Nhiễm Việt không rõ vì sao anh đột nhiên nhắc tới Giản gia, "Hàng năm bọn họ đều đến mà."
"Giản Kỳ 9999 đóa hoa hồng kia cũng tới."
Nhiễm Việt: "..."
Vụ này cô cũng sắp quên !
Tác giả có lời muốn nói:
Điều tra báo cáo về chuyện Tần tổng ra nhanh:
Tần Trí Viễn: Đều tại con cua!
Con cua: Nồi này tôi không gánh!
Nhiễm Việt: Ha ha!
Nửa tháng không tới nhà họ Tần, Nhiễm Việt phát hiện Tần trạch vốn luôn yên tĩnh thế mà lại trở nên náo nhiệt hẳn, mỗi cửa đều có rất nhiều người xe ra ra vào vào, Nhiễm Việt đoán chắc là có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng mấy ngày nay buổi tối Tần Trí Viễn đều ở bên cạnh cô, cũng không nghe anh nhắc tới.
Ngừng xe ở vị trí cũ xong, cô thuận miệng gọi một bảo vệ đúng lúc đi ngang qua, hỏi: "Đây là sao vậy? Sao nhiều người thế?"
Bảo vệ cũng nhận ra cô, cười nói với cô: "Tuần sau là sinh nhật của Tần lão gia tử, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật."
Nhiễm Việt bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm mình lại quên mất chuyện lớn này của nhà họ Tần.
Hàng năm Tần gia đều sẽ tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho Tần lão gia tử, mời khắp các giới danh nhân danh sĩ tề tụ đến, bởi vì Tần gia giao thiệp rất rộng, cho nên mỗi dịp sinh nhật của lão gia tử, gần như toàn bộ hào môn thế gia của thành phố H cũng sẽ phái người đến đây chúc thọ, dần dà, tiệc sinh nhật của Tần lão gia tử lại trở thành một dịp tụ hội lớn của các nhân vật hào môn nổi tiếng.
Người nhận được thiệp mời, sẽ tràn ngập niềm vui tham dự, mà kẻ không đủ tư cách nhận thiệp, sẽ nghĩ mọi cách để có được, nên biết, ở trong một bữa tiệc như vậy mà làm quen được vài người, hoặc gặp chút kỳ ngộ, có thể sẽ một bước lên trời thăng chức rất nhanh.
Năm nay là tiệc đại thọ tròn 80 tuổi của lão gia tử, trên dưới Tần gia đều rất coi trọng, vào một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị sớm, lúc này công tác chuẩn bị đã tiến vào giai đoạn kết thúc.
Nhiễm Việt đến Cẩm Tú Viên, Đỗ Liên Trân đang ở trong mái đình nhỏ uống trà, thấy cô xuất hiện, liền vẫy tay bảo cô đến, "Tôi đang chọn mẫu bánh ngọt, cô tới giúp tôi xem một chút, cái nào đẹp hơn?"
Nhiễm Việt từ chối nói: "Mắt nhìn của tôi kém hơn phu nhân nhiều, không dám bêu xấu."
Đỗ Liên Trân buồn cười trừng cô, quay đầu lại tiếp tục xem mẫu, Nhiễm Việt yên tĩnh ngồi một bên, kiên nhẫn đợi.
Sau khi lật vài trang, Đỗ Liên Trân mới mở miệng hỏi: "Hôm nay cô đến đây có việc sao?"
Nhiễm Việt gật đầu, "Quả thật có chút chuyện muốn báo cáo với phu nhân."
Đối với cách nói chuyện đâu ra đấy của cô, từ trước đến nay Đỗ Liên Trân rất hài lòng, lại hỏi cô, "Chuyện gì mà cô phải đặc biệt đến?"
"Về việc Kỳ Thiên đầu tư bất động sản." Nhiễm Việt nói.
Đỗ Liên Trân ngừng động tác trên tay quay đầu lại nhìn cô, không biến sắc hỏi: "Sao?"
Trên đường tới Nhiễm Việt đã nghĩ sẵn lời thoại trong đầu, lúc này nghe bà ta hỏi như thế, trả lời tự nhiên: " Vốn quay vòng của Kỳ Thiên sung túc, là dựa vào số tiền mặt trong chuỗi kinh doanh của chúng ta, đều là những đầu vào tương đối ổn định, mà đầu tư bất động sản sẽ phải chịu nhiều rủi ro, tôi cho rằng trước mắt Kỳ Thiên còn chưa đủ vốn để đầu tư."
Đỗ Liên Trân nói: "Cô nói quả thật có đạo lý, nhưng việc kinh doanh ổn định lợi nhuận không cao, cũng chỉ như râu ria."
Nhiễm Việt nghe bà ta nói vậy, hiểu rõ Đỗ Liên Trân chủ ý đã quyết, cũng không khuyên nữa, mình đã biểu lộ rõ ràng lập trường, đối phương cũng không tức giận, đây chính là kết quả tốt nhất, cô lại đem chuyện trước đó có chút tranh cãi với Chung Khôn nói với bà ta.
Đỗ Liên Trân cười cười, nói: "Lão nhân kia cho rằng ai cũng ham muốn thành công rực rỡ như ông ấy sao? Tiểu Việt, cô là người hiểu chuyện, không cần phải so đo với ông ấy, hai người các người đều là cánh tay đắc lực của tôi, tôi không muốn nhìn thấy giữa các người có mâu thuẫn."
Nhiễm Việt suy nghĩ một chút, đáp: "Phu nhân, hai người có suy nghĩ không hợp rất khó làm việc chung."
Ánh mắt Đỗ Liên Trân chợt lóe, hỏi cô: "Có ý gì?"
"Kỳ Thiên dưới sự quản lý của Chung Khôn, làm việc rất phát triển, mà tôi thì thích hợp nghiệp vụ ở công ty giải trí hơn, cho nên tôi muốn từ chức vai trò giám sát của Kỳ Thiên, để chuyên tâm giúp nhị thiếu quản lý Giải trí Tần Thị."
Đỗ Liên Trân rất kinh ngạc, bà ta không ngờ Nhiễm Việt lại chủ động nhượng quyền, chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của bà ta, "Tiểu Việt, cô đang giận lẫy sao? Về việc đấu giá đất lần này."
Nhiễm Việt khẽ lắc đầu, "Không phải, tôi sớm đã có ý nghĩ này, phu nhân càng tín nhiệm tôi, tôi thực không dám phụ lòng kỳ vọng của phu nhân đối với tôi, tôi sợ lâu dài chạy qua lại giữa hai bên, có thể sẽ xảy ra sai lầm, đến lúc ấy làm phu nhân thất vọng."
Nhiễm Việt nói rất chân thành tha thiết, cũng bày tỏ lòng trung thành, khiến Đỗ Liên Trân vì vậy cảm động không thôi, "Năng lực của cô rất tốt, thời gian qua tôi rất yên tâm với cô, nếu cô đã có yêu cầu này, tôi đáp ứng cô vậy."
Hai người còn nói một hồi, Nhiễm Việt mới cáo từ rời đi.
Đỗ Liên Trân dặn dò cô cuối tuần nhớ đến Tần Trạch, đến hỗ trợ tiếp đón khách khứa với bà ta, Nhiễm Việt hết lần này đến lần khác bảo đảm sẽ đến sớm, lúc này mới được phép rời đi.
Buổi tối hôm đó Tần Trí Viễn mua thật nhiều món ngon đến nấu cho cô, Nhiễm Việt cẩn thận lật xem, phát hiện không có cua, cảm thấy rất thất vọng.
"Không có cua không tính là thêm món ăn." Nhiễm Việt ôm khung cửa, không vui kháng nghị.
Bởi vì lúc trước từng phóng thích nhanh ngoài ý muốn, kết quả Tần Trí Viễn cố tình gây sự đem toàn bộ tội lỗi đều đổ lên người con cua, trong thời gian ngắn anh thực sự không muốn nghe người ta nhắc tới hai chữ con cua.
Tần Trí Viễn nói sang chuyện khác: "Hôm nay canh gà rất ngon, em có thể uống thêm hai chén."
Nhiễm Việt tiến lên vài bước, nhìn thử vào trong nồi canh, "Em còn tưởng rằng là canh nhân sâm ba ba các loại đấy."
Tần Trí Viễn: "..."
Đừng tưởng rằng anh không nghe ra đó là nguyên liệu nấu ăn bổ thận!
Anh cũng chỉ có lần đó kích động quá mức bắn ngay một lần, sao lại không thể thoải mái quên nó đi chứ? Cứ phải nhắc lại tổn thương lẫn nhau!
Nhiễm Việt nhìn anh mím môi giả làm bộ dáng thâm trầm, cảm thấy đùa rất vui, vì vậy đến gần hai bước nói: "Đừng nóng giận, em chỉ đùa một chút, nếu không đêm nay em sẽ giúp anh dùng miệng một lần thế nào, lần này xem có thể kiên trì thêm mấy giây không, loại chuyện này cũng phải rèn luyện chăm chỉ."
Tần Trí Viễn liếc cô một cái, tai đỏ lên nghiêm trang nói: "Lại phóng túng lần nữa anh sẽ báo cảnh sát."
Nhiễm Việt che miệng cười, "Anh muốn cho chú cảnh sát đến đây xem chúng ta ân ái cuồng nhiệt sao."
Tần Trí Viễn: "..."
Anh phát hiện gần đây phong cách của Nhiễm Việt có chút không đúng lắm, hơn nữa càng ngày càng đen tối, thật sự làm anh vô lực chống đỡ.
Anh đối với người ngoài đều có ngàn vạn các chiêu thức, nhưng lúc đối mặt với cô, chỉ còn một chiêu thỏa hiệp này, chỉ cần chuyện cô cảm thấy vui vẻ, anh đều nguyện ý thỏa hiệp.
Nhưng dù phong cách của cô có khác đi, nhưng tính cách rõ ràng sáng sủa hơn, thích cười thích trêu chọc anh, còn đáng yêu hơn cả trước kia.
Tần Trí Viễn quay đầu lại nhìn mặt mày cong cong của cô, cảm thấy cả trái tim cũng sắp bị cô hòa tan.
Nhiễm Việt không phải là không biết đúng mực mà trêu chọc loạn anh, mỗi khi nhìn anh bị chính mình chọc cho không còn gì để nói, cô sẽ vui tươi hớn hở thu tay lại, nếu như trêu chọc quá mức làm người ta chạy mất, cô đi đâu tìm người tâm đầu ý hợp như thế?
Dùng thức ăn nói sang chuyện khác thật sự là lựa chọn không tệ, cô cầm lấy một miếng nem rán vàng ươm cắn một cái, lớp da xốp giòn, bánh đậu xốp mềm tan ra trong miệng cô, trong nháy mắt mùi thơm bốn phía.
"Ăn ngon thật! !" Cô bĩu môi, vừa nhai vừa khen anh, sau đó đưa một nửa còn lại đến bên miệng anh, "Anh cũng nếm thử."
Tần Trí Viễn cắn một ngụm hết nửa miếng nem rán trên tay cô, còn rất săn sóc vươn đầu lưỡi, liếm đi dầu mỡ trên ngón tay cô.
Lúc đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lòng ngón tay, tựa như có một dòng điện từ đầu ngón tay cô tán loạn đến thân thể, khiến toàn thân cô tê dại.
Nhiễm Việt có chút chịu không nổi, nhón chân lên ôm lấy người đàn ông đưa lưng về phía cô, mổ nhẹ hai cái trên sườn mặt anh, người đàn ông có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc đôi môi bất ngờ bị cô hôn lên, môi lưỡi vừa tiếp xúc, nụ hôn của hai người đồng thời sâu hơn, nụ hôn mang theo mùi hương của bánh đậu.
Một lần hôn này thiếu chút nữa lau súng cướp cò.
Tần Trí Viễn vừa thở hổn hển vừa nói: "Em muốn ăn cơm đúng giờ thì ra bên ngoài chờ."
Ánh mắt Nhiễm Việt nhìn xuống đảo qua, nói: "Nhưng anh cứng lên rồi."
Tần Trí Viễn theo bản năng muốn che lại, sau đó cứng rắn thu tay về, bên tai đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
Nhiễm Việt nháy mắt với anh, "Nếu không anh tiếp tục nấu ăn, em giúp anh giải quyết phía dưới?"
Tần Trí Viễn: "..."
Đề nghị tốt bụng này của Nhiễm Việt cuối cùng vẫn không thể thực hiện, cô bị Tần Trí Viễn sắp bùng nổ trực tiếp ôm ra khỏi phòng bếp, ném trên ghế sofa, mà anh thì khóa trái cửa phòng bếp lại, hết sức chuyên chú nấu cơm.
Nhiễm Việt ngồi trên ghế sofa, nghĩ thầm hay là mình trêu chọc quá mức rồi.
Lúc ăn cơm, Nhiễm Việt nói đến chuyện hôm nay ở Tần Trạch, "Em thế mà lại quên mất chuyện lớn này."
Tần Trí Viễn gắp thức ăn cho cô, nghe cô nói thế, cười lạnh bảo: "Cũng không cần phải nhớ, chỉ là một buổi tiệc mà thôi, lão gia tử lớn tuổi rồi, đã sớm nói không cần tổ chức quá lớn, bọn họ lại cứ không nghe."
Nhiễm Việt tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Lão gia tử cùng lắm chỉ lộ mặt vài phút thôi."
"Ừ, còn lại chính là thời gian diễn ra chào hỏi xã giao, phiền." Tần Trí Viễn lại múc cho cô thêm chén canh.
Nhiễm Việt bảo anh cũng nên ăn một chút, nói: "Nhưng thành phố H rất nhiều người đều đang mong đợi buổi tiệc xa hoa này đấy, nghe nói thư mời rất hot."
Tần Trí Viễn cong khóe miệng cười cười, "Đỗ Liên Trân bảo em đến hỗ trợ ?"
Nhiễm Việt uống canh bất đắc dĩ nói: "Hàng năm đều như vậy, mệt chết."
"Vậy đừng đi." Anh nói.
"Như vậy sao được, đối với em mà nói đó cũng là cơ hội lộ diện, nếu không anh cho rằng hai năm nay sao lại có nhiều người làm ăn quen biết em như vậy?"
Nhìn cô cưỡng ép chính mình làm chuyện không thích, Tần Trí Viễn rất đau lòng, lại không biết phải an ủi thế nào, chuyện của cô anh rất nguyện ý hoàn thành thay cô, nhưng cô cũng rất quật cường muốn tự mình làm.
Nhiễm Việt chợt nhớ tới chuyện rất quan trọng, "Năm ngoái hai người Trần tiểu thư và Lý tiểu thư vì muốn khiêu vũ cùng anh mà đánh nhau, năm nay cũng sẽ tham dự chứ?"
Trong mắt Tần Trí Viễn hiện lên một tia không vui, hiển nhiên cũng nhớ tới màn kịch khôi hài năm ngoái, "Trần gia Lý gia đều là đối tác quan trọng của Tần Thị."
Nói như thế, chắc chắn vẫn sẽ tham dự, Nhiễm Việt có hơi khó chịu, "Cho nên năm nay anh vẫn phải khiêu vũ cùng bọn họ."
Nhìn vẻ mặt cô không vui, anh đáp: "Anh có thể cự tuyệt."
Nhiễm Việt hỏi: "Cự tuyệt với lý do gì?"
Tần Trí Viễn: "Anh không biết khiêu vũ."
Nhiễm Việt: "..."
Cái cớ gì dở tệ thế này, năm ngoái rõ ràng anh từng khiêu vũ với bọn họ rồi!
Tần Trí Viễn liếc nhìn cô một cái, nói: "Giản gia cũng sẽ tham dự."
"Hả?" Nhiễm Việt không rõ vì sao anh đột nhiên nhắc tới Giản gia, "Hàng năm bọn họ đều đến mà."
"Giản Kỳ 9999 đóa hoa hồng kia cũng tới."
Nhiễm Việt: "..."
Vụ này cô cũng sắp quên !
Tác giả có lời muốn nói:
Điều tra báo cáo về chuyện Tần tổng ra nhanh:
Tần Trí Viễn: Đều tại con cua!
Con cua: Nồi này tôi không gánh!
Nhiễm Việt: Ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.