Chương 19
Tuyết Mặc
23/08/2020
Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc nói lời tâm tình êm tai nhất, cả người Nhiễm Việt cũng nhanh chóng
ngọt lây theo, nhưng trên mặt vẫn không hiện ra cảm xúc gì, cô cũng
không bị ngọt ngào làm cho hôn mê đầu óc, đây là trung tâm giữa sảnh
tiệc, lúc này bọn họ đang nhảy điệu mở màn, là thời khắc người người chú ý, nếu cô và Tần Trí Viễn có biểu hiện quá thân mật, nhất định sẽ khiến Đỗ Liên Trân đem lòng hoài nghi.
Điệu nhạc mở màn không dài, chẳng mấy chốc đã có người không kiềm lòng được gia nhập vào sàn nhảy, lúc này Nhiễm Việt mới thở nhẹ một hơi.
Tần Trí Viễn vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Giản Kỳ, vì vậy lại dặn dò: "Giản Kỳ có ý với em, em tránh xa một chút."
Nhiễm Việt nghiêng người một cái, ánh mắt vừa vặn đối diện với Giản Kỳ ở cách đó không xa, anh ta cũng mời bạn gái tiến vào sàn nhảy.
"Em cũng không hiểu, vì sao anh ta đột nhiên thay đổi thái độ."
Tần Trí Viễn hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ta, hừ lạnh một tiếng, hơi dùng sức kéo thân thể Nhiễm Việt xoay tròn, Nhiễm Việt thuận thế khẽ ngửa ra sau, sau đó lại được anh kéo trở về, nghe anh hạ thấp giọng bá đạo nói: "Em là của anh, ai dòm ngó cũng không được, huống chi em và cậu ta có quan hệ đặc thù."
Nhiễm Việt liếc anh một cái, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, quan hệ đặc thù."
Cô cũng không phải là Nhiễm Việt thật sự, bí mật này ngoại trừ bản thân cô, Tần Trí Viễn cũng biết rõ.
Nói đến chuyện này, cũng rất phức tạp.
Ba năm trước Giản Du và Tần tam thiếu Tần Trí Hạo đang đi tuần trăng mật thì trên đường xảy ra tai nạn xe, Giản Du tử vong tại chỗ, mà Tần tam thiếu mặc dù nhặt về một cái mạng, lại trở thành người thực vật vô tri vô giác, đến nay vẫn còn nằm ở bệnh viện Tần Thị.
Ngày đó đi theo đoàn xe, còn có Nhiễm Việt mang thân phận vệ sĩ theo cùng, khi đó Nhiễm Việt đang lái xe theo phía sau xe hoa, lúc xảy ra tai nạn, xe Nhiễm Việt cũng gặp liên lụy, sau khi bị va chạm liền hôn mê tại chỗ.
Một ngày sau đó, Giản Du lại tỉnh dậy trong thân thể của Nhiễm Việt.
Lại về sau nữa, trong lúc vô tình Nhiễm Việt phát hiện ra chân tướng vụ tai nạn xe, cũng biết rõ việc ác của Đỗ Liên Trân, lúc này mới âm thầm đi tìm Tần Trí Viễn bàn chuyện hợp tác.
Nhưng Nhiễm Việt vẫn là vệ sĩ bên cạnh Đỗ Liên Trân, đột nhiên tìm tới Tần Trí Viễn, tất nhiên anh sẽ không tin tưởng cô, cô không còn cách nào, mới mạo hiểm đem sự việc hoang đường như thế nói với Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn bán tín bán nghi, về sau có một ngày đột nhiên mang cô đến gặp một vị cao tăng được tôn sùng, Nhiễm Việt cũng không biết rốt cuộc cao tăng đã nói gì với Tần Trí Viễn, dù sao từ đó trở đi, anh đã tiếp nhận sự thật cô là Giản Du, hơn nữa còn giúp cô giấu kín bí mật.
Hai người hợp tác đã hơn hai năm, kỳ thật Tần Trí Viễn rất ít khi nhắc tới thân phận ban đầu của cô.
Trong ấn tượng chỉ duy nhất một lần anh nhắc tới Giản Du, là khi bọn họ vừa phát sinh quan hệ thân mật vào hai năm trước, lúc đó Tần Trí Viễn hỏi cô, kết hôn với Tần Trí Hạo có phải chỉ vì lệnh của cha mẹ hay không.
Cô và Tần Trí Hạo kết hôn, ngay từ đầu thực sự là bị Liên Lệ bức bách, nhưng về sau bản thân cô cũng nguyện ý, bởi vì cho dù không kết hôn cùng Tần Trí Hạo, Liên Lệ cũng sẽ tìm cho cô Tần Trí Hạo thứ hai, Tần Trí Hạo thứ ba, nói tóm lại, ở trong một gia đình như vậy, hôn nhân của cô nhất định sẽ thân bất do kỷ.
Tần Trí Hạo rất trầm tĩnh, tính cách không tệ, cho nên cô cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định gả cho anh.
Nhưng giữa bọn họ, cũng không có tình yêu.
Lúc đó mặc dù không hiểu sao Tần Trí Viễn lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng cô vẫn thẳng thắn nói ra tình hình thực tế.
Hôm nay Tần Trí Viễn lần nữa nhắc tới một tầng thân phận khác của cô, tất nhiên là muốn cường điệu cô và Giản Kỳ có quan hệ cùng cha khác mẹ.
Trong lòng Nhiễm Việt cảm thấy buồn cười, nếu cô đã giao trái tim cho anh, chắc chắn sẽ không chân trong chân ngoài, thật không biết anh đang để ý gì nữa.
Kết thúc điệu nhảy, hai người tách ra đầu tiên, cứ như bọn họ thật sự cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tần Trí Viễn tất nhiên đi về phía lão gia tử bên kia, Nhiễm Việt lại do dự có nên theo sau không, bởi vì trước lúc khiêu vũ, lão gia tử từng nói khi cô khiêu vũ xong đến chỗ ông nhận bao lì xì, nếu cô cứ rời khỏi thế này, có phải không được lễ phép không?
Tần Trí Viễn cũng nhìn ra cô do dự, quay đầu lại nói với cô: "Trợ lý Nhiễm, lão gia tử vừa nói tặng hồng bao cho cô, nhớ đến nhận."
Nhiễm Việt thở nhẹ một hơi, thoải mái đi theo.
Lão gia tử còn ngồi ở chủ vị, bồi bên cạnh ông, có Tần Trọng Dương, Đỗ Liên Trân và Tần Trọng Quang.
Sau khi Nhiễm Việt đi đến, tất nhiên đứng cạnh Đỗ Liên Trân, mà Tần Trí Viễn trở lại bên người Tần lão gia tử.
Lão gia tử nhìn Tần Trí Viễn, cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt, ta cũng muốn khiêu vũ một điệu như thế, đáng tiếc thân già xương cốt không còn dùng được."
Tần Trí Viễn không vui nói: "Ông nội còn cường tráng mà."
Lão gia tử cười ha ha, sau đó vẫy tay về phía Nhiễm Việt, ý bảo cô đi đến bên cạnh ông.
Nhiễm Việt nhìn Đỗ Liên Trân một cái, phát hiện bà ta cũng không có vẻ bất mãn, vì vậy tự nhiên bước tới, gửi lời hỏi thăm đến lão gia tử, lão gia tử hiền lành nhìn cô, hỏi, "Cô bé này, là con gái nhà ai vậy?"
Nhiễm Việt cười nói: "Cháu không đến cùng người nhà, cháu chỉ là trợ lý của nhị thiếu."
Lão gia tử nhíu mày, trêu chọc nói: "Trợ lý của Trí Dật? Vậy lượng công việc chắc là không ít rồi, đứa bé kia quá ham chơi."
Người xung quanh nghe cũng cười theo, Đỗ Liên Trân cũng mỉm cười, nhưng trước tiên vẫn nói chuyện thay con trai mình, "Mặc dù Tiểu Dật thích vui chơi, nhưng cũng không bỏ bê công việc, tình hình phát triển của Giải trí Tần Thị hai năm nay vô cùng tốt, lợi nhuận khả quan ạ."
Lão gia tử khẽ gật đầu, "Không tệ không tệ, cô bé tên cháu là gì?"
Nhiễm Việt bình tĩnh trả lời: "Cháu tên Nhiễm Việt, ông Tần gọi cháu Tiểu Việt là được."
Lão gia tử lại dặn dò: "Tiểu Việt à, cháu đi theo Tiểu Dật, phải giúp trông chừng nó nhiều hơn, đừng để nó chơi bời."
Nhiễm Việt đáp lại: "Nhị thiếu là người có chừng mực, luôn công tư rõ ràng, chuyện nên làm anh ấy cũng không lơ là."
"Được được được." Lão gia rất là vui mừng gật đầu.
Tần Trí Viễn ở bên cạnh khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ông nội, không phải ông tặng hồng bao sao?"
Lão gia tử lúc này mới nhớ tới chuyện chính, lấy một bao lì xì màu đỏ từ trong túi ra, đưa cho Nhiễm Việt: "Tiểu Việt à, về sau có rảnh thì tới nhà chơi, cùng ta uống trà tâm sự, được không?"
Nhiễm Việt hơi do dự, cô có chút không hiểu ý của lão gia tử, là ông nhìn cô thuận mắt, nguyện ý nói chuyện với cô, hay là có mục đích khác?
Đỗ Liên Trân bên kia cũng khẽ nhíu mày theo, nhưng sau đó lại cười nói: "Ba, lúc nào ba muốn gặp cô ấy, cứ nói với con một tiếng là được, chắc chắn con sẽ giúp ba mang cô ấy đến."
Lão gia tử gật đầu bày tỏ đồng ý, ngồi một lát liền để Tần Trí Viễn dìu rời khỏi chỗ.
Thân thể Tần Trọng Dương không thoải mái, cũng rời đi trước, Đỗ Liên Trân thân là đương gia chủ mẫu, nhất định phải ở lại tiếp đãi khách.
Nhiễm Việt đứng bên cạnh bà ta, không được bà ta đồng ý, cũng không thể tự tiện rời đi.
"Trước đây cô từng gặp lão gia tử sao?" Đỗ Liên Trân nghi ngờ hỏi cô.
Nhiễm Việt bình tĩnh lắc đầu, nói: "Đêm nay là lần đầu tiên tôi nói chuyện với lão gia tử."
Đỗ Liên Trân nhìn cô, giống như đang cân đo thật giả trong lời cô nói, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng lời này, bởi vì lão gia tử luôn ở trong đại trạch rất ít khi ra ngoài, bọn họ căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng đừng nói đến quen biết.
Nhưng đêm nay phản ứng của lão gia tử thực sự rất kỳ quái.
Đỗ Liên Trân suy nghĩ, lại nhìn Nhiễm Việt một cái, phát hiện cô cũng có chút mơ hồ thì không truy cứu nữa, thậm chí còn dặn dò: "Có thể lộ diện ở trước mặt lão gia tử, là chuyện tốt người khác cầu cũng không được, về sau gặp lão gia tử, cô phải nói chuyện giúp cho nhị thiếu."
Nhiễm Việt gật đầu, "Tôi hiểu rõ."
Lúc này Đỗ Liên Trân mới hài lòng mang cô đi chào hỏi bạn bè xung quanh.
Lúc Nhiễm Việt rời khỏi dạ tiệc, về đến nhà đã hơn mười giờ, tắm rửa đi ra, phát hiện Tần Trí Viễn gửi tin nhắn cho cô, nói buổi tối anh ở lại nhà họ Tần cùng lão gia tử.
Nhiễm Việt tiện tay nhắn lại một câu biết rồi, sau đó nhớ tới hồng bao mà lão gia tử cho cô trong buổi tiệc còn chưa mở, vì vậy tò mò đi lấy xem.
Hồng bao hơi mỏng, không dày lắm, chắc là không có bao nhiêu tiền.
Nhưng sau khi mở ra, cô lại sửng sốt, bên trong lại là một tờ chi phiếu, phía trên có con dấu riêng của lão gia tử.
Số tiền viết trên chi phiếu cũng làm cho cô líu lưỡi, số tiền này nếu tặng cho người mới gặp mặt lần đầu tiên mà nói, tuyệt đối là rất nhiều!
Nhiễm Việt vội vàng chụp tấm hình gửi cho Tần Trí Viễn, "Lão gia tử có phải lấy nhầm hồng bao không, ông lại cho em một tấm chi phiếu bảy con số!"
Một lát sau, Tần Trí Viễn mới đáp lời, "Không lấy nhầm đâu, đây là quà gặp mặt ông cho em đấy, ai bảo cháu ông đang theo đuổi em."
Nhiễm Việt: "... Phiền anh giải thích cho em chút?"
Tần Trí Viễn trả lời: "Anh nói với lão gia tử, anh đang thầm mến em, nhưng bởi vì em là cấp dưới của Đỗ Liên Trân, cho nên phần yêu thầm này của anh không có hy vọng gì, sau khi ông biết, nói muốn giúp anh một chút."
Nhiễm Việt: "..."
Cô bất mãn nói: "Chuyện này trước đó anh nên nói với em."
Tần Trí Viễn đúng lý hợp tình bảo: "Anh đây là yêu đơn phương mà, nói trước cho em biết, lỡ như diễn trật thì sao?"
Nhiễm Việt: "Ngay cả ông nội anh anh cũng gạt."
"Đây gọi là lời nói dối có thiện ý."
"Kỳ quái, ông nội anh biết rõ anh thầm mến một trợ lý bé nhỏ thế mà cũng không phản đối, còn dự định giúp anh?"
Tần Trí Viễn nói: "Ông nội anh là người sáng suốt, kỳ thật ông cũng không đồng ý hôn nhân vì lợi ích, ông và bà nội anh là tự do yêu đương, hai người rất ân ái, sau này bà nội anh mất, ông cũng thống khổ thật lâu."
Nhiễm Việt: "Hóa ra lão gia tử lãng mạn như thế."
Trì Tình về đến nhà muộn hơn cô một chút, vừa vào cửa liền kêu la mệt mỏi, nằm ngã trên ghế sofa không nhúc nhích.
Nhiễm Việt ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh, nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của cô bé, nhịn không được duỗi thẳng chân đá vai cô ấy, nói: "Có phải ngày mai em về đoàn phim không?"
Trì Tình mệt mỏi đến lời cũng lười phải nói, chỉ gật đầu một cái.
Nhiễm Việt nói: "Vậy ngày mai chị đi cùng em đến đoàn phim."
Trì Tình ngẩng đầu ngay: "Vì sao? Khảo sát công việc của em sao?"
Nhiễm Việt ghét bỏ nhìn cô, "Việc của em sẽ để lại cho nhị thiếu đi khảo sát, chị cũng không tham gia náo nhiệt, chị chỉ muốn đi tìm đạo diễn của các em bàn kịch bản."
Trì Tình khó chịu bĩu môi, "Kịch bản gì? Em có vai diễn không?"
Nhiễm Việt: "Là một phim lịch sử, định mời diễn viên lão làng đóng, mấy tiểu thịt tươi các em không có phần đâu."
Trì Tình tiếp tục bĩu môi, "Em là phái thực lực!"
Nhiễm Việt lần nữa vô tình cự tuyệt: "Không được."
Kỳ thật tìm đạo diễn nói chuyện chỉ là lấy cớ, chủ yếu là cô muốn tránh đi vài ngày, hai ngày này miếng đất Chung Khôn nhìn trúng sẽ đấu giá, tiếp đó sẽ sớm xảy ra vấn đề về thủ tục, vì để tránh cho mình chịu liên lụy, cho nên cô quyết định rời đi vài ngày.
Ngoài tầm tay với, cô tránh đi rồi, Đỗ Liên Trân sẽ không có cách nào bảo cô đi dọn dẹp cục diện rối rắm, cô cũng có thể ngồi yên xem kịch vui.
Điệu nhạc mở màn không dài, chẳng mấy chốc đã có người không kiềm lòng được gia nhập vào sàn nhảy, lúc này Nhiễm Việt mới thở nhẹ một hơi.
Tần Trí Viễn vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Giản Kỳ, vì vậy lại dặn dò: "Giản Kỳ có ý với em, em tránh xa một chút."
Nhiễm Việt nghiêng người một cái, ánh mắt vừa vặn đối diện với Giản Kỳ ở cách đó không xa, anh ta cũng mời bạn gái tiến vào sàn nhảy.
"Em cũng không hiểu, vì sao anh ta đột nhiên thay đổi thái độ."
Tần Trí Viễn hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ta, hừ lạnh một tiếng, hơi dùng sức kéo thân thể Nhiễm Việt xoay tròn, Nhiễm Việt thuận thế khẽ ngửa ra sau, sau đó lại được anh kéo trở về, nghe anh hạ thấp giọng bá đạo nói: "Em là của anh, ai dòm ngó cũng không được, huống chi em và cậu ta có quan hệ đặc thù."
Nhiễm Việt liếc anh một cái, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, quan hệ đặc thù."
Cô cũng không phải là Nhiễm Việt thật sự, bí mật này ngoại trừ bản thân cô, Tần Trí Viễn cũng biết rõ.
Nói đến chuyện này, cũng rất phức tạp.
Ba năm trước Giản Du và Tần tam thiếu Tần Trí Hạo đang đi tuần trăng mật thì trên đường xảy ra tai nạn xe, Giản Du tử vong tại chỗ, mà Tần tam thiếu mặc dù nhặt về một cái mạng, lại trở thành người thực vật vô tri vô giác, đến nay vẫn còn nằm ở bệnh viện Tần Thị.
Ngày đó đi theo đoàn xe, còn có Nhiễm Việt mang thân phận vệ sĩ theo cùng, khi đó Nhiễm Việt đang lái xe theo phía sau xe hoa, lúc xảy ra tai nạn, xe Nhiễm Việt cũng gặp liên lụy, sau khi bị va chạm liền hôn mê tại chỗ.
Một ngày sau đó, Giản Du lại tỉnh dậy trong thân thể của Nhiễm Việt.
Lại về sau nữa, trong lúc vô tình Nhiễm Việt phát hiện ra chân tướng vụ tai nạn xe, cũng biết rõ việc ác của Đỗ Liên Trân, lúc này mới âm thầm đi tìm Tần Trí Viễn bàn chuyện hợp tác.
Nhưng Nhiễm Việt vẫn là vệ sĩ bên cạnh Đỗ Liên Trân, đột nhiên tìm tới Tần Trí Viễn, tất nhiên anh sẽ không tin tưởng cô, cô không còn cách nào, mới mạo hiểm đem sự việc hoang đường như thế nói với Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn bán tín bán nghi, về sau có một ngày đột nhiên mang cô đến gặp một vị cao tăng được tôn sùng, Nhiễm Việt cũng không biết rốt cuộc cao tăng đã nói gì với Tần Trí Viễn, dù sao từ đó trở đi, anh đã tiếp nhận sự thật cô là Giản Du, hơn nữa còn giúp cô giấu kín bí mật.
Hai người hợp tác đã hơn hai năm, kỳ thật Tần Trí Viễn rất ít khi nhắc tới thân phận ban đầu của cô.
Trong ấn tượng chỉ duy nhất một lần anh nhắc tới Giản Du, là khi bọn họ vừa phát sinh quan hệ thân mật vào hai năm trước, lúc đó Tần Trí Viễn hỏi cô, kết hôn với Tần Trí Hạo có phải chỉ vì lệnh của cha mẹ hay không.
Cô và Tần Trí Hạo kết hôn, ngay từ đầu thực sự là bị Liên Lệ bức bách, nhưng về sau bản thân cô cũng nguyện ý, bởi vì cho dù không kết hôn cùng Tần Trí Hạo, Liên Lệ cũng sẽ tìm cho cô Tần Trí Hạo thứ hai, Tần Trí Hạo thứ ba, nói tóm lại, ở trong một gia đình như vậy, hôn nhân của cô nhất định sẽ thân bất do kỷ.
Tần Trí Hạo rất trầm tĩnh, tính cách không tệ, cho nên cô cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định gả cho anh.
Nhưng giữa bọn họ, cũng không có tình yêu.
Lúc đó mặc dù không hiểu sao Tần Trí Viễn lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng cô vẫn thẳng thắn nói ra tình hình thực tế.
Hôm nay Tần Trí Viễn lần nữa nhắc tới một tầng thân phận khác của cô, tất nhiên là muốn cường điệu cô và Giản Kỳ có quan hệ cùng cha khác mẹ.
Trong lòng Nhiễm Việt cảm thấy buồn cười, nếu cô đã giao trái tim cho anh, chắc chắn sẽ không chân trong chân ngoài, thật không biết anh đang để ý gì nữa.
Kết thúc điệu nhảy, hai người tách ra đầu tiên, cứ như bọn họ thật sự cũng chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tần Trí Viễn tất nhiên đi về phía lão gia tử bên kia, Nhiễm Việt lại do dự có nên theo sau không, bởi vì trước lúc khiêu vũ, lão gia tử từng nói khi cô khiêu vũ xong đến chỗ ông nhận bao lì xì, nếu cô cứ rời khỏi thế này, có phải không được lễ phép không?
Tần Trí Viễn cũng nhìn ra cô do dự, quay đầu lại nói với cô: "Trợ lý Nhiễm, lão gia tử vừa nói tặng hồng bao cho cô, nhớ đến nhận."
Nhiễm Việt thở nhẹ một hơi, thoải mái đi theo.
Lão gia tử còn ngồi ở chủ vị, bồi bên cạnh ông, có Tần Trọng Dương, Đỗ Liên Trân và Tần Trọng Quang.
Sau khi Nhiễm Việt đi đến, tất nhiên đứng cạnh Đỗ Liên Trân, mà Tần Trí Viễn trở lại bên người Tần lão gia tử.
Lão gia tử nhìn Tần Trí Viễn, cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt, ta cũng muốn khiêu vũ một điệu như thế, đáng tiếc thân già xương cốt không còn dùng được."
Tần Trí Viễn không vui nói: "Ông nội còn cường tráng mà."
Lão gia tử cười ha ha, sau đó vẫy tay về phía Nhiễm Việt, ý bảo cô đi đến bên cạnh ông.
Nhiễm Việt nhìn Đỗ Liên Trân một cái, phát hiện bà ta cũng không có vẻ bất mãn, vì vậy tự nhiên bước tới, gửi lời hỏi thăm đến lão gia tử, lão gia tử hiền lành nhìn cô, hỏi, "Cô bé này, là con gái nhà ai vậy?"
Nhiễm Việt cười nói: "Cháu không đến cùng người nhà, cháu chỉ là trợ lý của nhị thiếu."
Lão gia tử nhíu mày, trêu chọc nói: "Trợ lý của Trí Dật? Vậy lượng công việc chắc là không ít rồi, đứa bé kia quá ham chơi."
Người xung quanh nghe cũng cười theo, Đỗ Liên Trân cũng mỉm cười, nhưng trước tiên vẫn nói chuyện thay con trai mình, "Mặc dù Tiểu Dật thích vui chơi, nhưng cũng không bỏ bê công việc, tình hình phát triển của Giải trí Tần Thị hai năm nay vô cùng tốt, lợi nhuận khả quan ạ."
Lão gia tử khẽ gật đầu, "Không tệ không tệ, cô bé tên cháu là gì?"
Nhiễm Việt bình tĩnh trả lời: "Cháu tên Nhiễm Việt, ông Tần gọi cháu Tiểu Việt là được."
Lão gia tử lại dặn dò: "Tiểu Việt à, cháu đi theo Tiểu Dật, phải giúp trông chừng nó nhiều hơn, đừng để nó chơi bời."
Nhiễm Việt đáp lại: "Nhị thiếu là người có chừng mực, luôn công tư rõ ràng, chuyện nên làm anh ấy cũng không lơ là."
"Được được được." Lão gia rất là vui mừng gật đầu.
Tần Trí Viễn ở bên cạnh khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ông nội, không phải ông tặng hồng bao sao?"
Lão gia tử lúc này mới nhớ tới chuyện chính, lấy một bao lì xì màu đỏ từ trong túi ra, đưa cho Nhiễm Việt: "Tiểu Việt à, về sau có rảnh thì tới nhà chơi, cùng ta uống trà tâm sự, được không?"
Nhiễm Việt hơi do dự, cô có chút không hiểu ý của lão gia tử, là ông nhìn cô thuận mắt, nguyện ý nói chuyện với cô, hay là có mục đích khác?
Đỗ Liên Trân bên kia cũng khẽ nhíu mày theo, nhưng sau đó lại cười nói: "Ba, lúc nào ba muốn gặp cô ấy, cứ nói với con một tiếng là được, chắc chắn con sẽ giúp ba mang cô ấy đến."
Lão gia tử gật đầu bày tỏ đồng ý, ngồi một lát liền để Tần Trí Viễn dìu rời khỏi chỗ.
Thân thể Tần Trọng Dương không thoải mái, cũng rời đi trước, Đỗ Liên Trân thân là đương gia chủ mẫu, nhất định phải ở lại tiếp đãi khách.
Nhiễm Việt đứng bên cạnh bà ta, không được bà ta đồng ý, cũng không thể tự tiện rời đi.
"Trước đây cô từng gặp lão gia tử sao?" Đỗ Liên Trân nghi ngờ hỏi cô.
Nhiễm Việt bình tĩnh lắc đầu, nói: "Đêm nay là lần đầu tiên tôi nói chuyện với lão gia tử."
Đỗ Liên Trân nhìn cô, giống như đang cân đo thật giả trong lời cô nói, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng lời này, bởi vì lão gia tử luôn ở trong đại trạch rất ít khi ra ngoài, bọn họ căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng đừng nói đến quen biết.
Nhưng đêm nay phản ứng của lão gia tử thực sự rất kỳ quái.
Đỗ Liên Trân suy nghĩ, lại nhìn Nhiễm Việt một cái, phát hiện cô cũng có chút mơ hồ thì không truy cứu nữa, thậm chí còn dặn dò: "Có thể lộ diện ở trước mặt lão gia tử, là chuyện tốt người khác cầu cũng không được, về sau gặp lão gia tử, cô phải nói chuyện giúp cho nhị thiếu."
Nhiễm Việt gật đầu, "Tôi hiểu rõ."
Lúc này Đỗ Liên Trân mới hài lòng mang cô đi chào hỏi bạn bè xung quanh.
Lúc Nhiễm Việt rời khỏi dạ tiệc, về đến nhà đã hơn mười giờ, tắm rửa đi ra, phát hiện Tần Trí Viễn gửi tin nhắn cho cô, nói buổi tối anh ở lại nhà họ Tần cùng lão gia tử.
Nhiễm Việt tiện tay nhắn lại một câu biết rồi, sau đó nhớ tới hồng bao mà lão gia tử cho cô trong buổi tiệc còn chưa mở, vì vậy tò mò đi lấy xem.
Hồng bao hơi mỏng, không dày lắm, chắc là không có bao nhiêu tiền.
Nhưng sau khi mở ra, cô lại sửng sốt, bên trong lại là một tờ chi phiếu, phía trên có con dấu riêng của lão gia tử.
Số tiền viết trên chi phiếu cũng làm cho cô líu lưỡi, số tiền này nếu tặng cho người mới gặp mặt lần đầu tiên mà nói, tuyệt đối là rất nhiều!
Nhiễm Việt vội vàng chụp tấm hình gửi cho Tần Trí Viễn, "Lão gia tử có phải lấy nhầm hồng bao không, ông lại cho em một tấm chi phiếu bảy con số!"
Một lát sau, Tần Trí Viễn mới đáp lời, "Không lấy nhầm đâu, đây là quà gặp mặt ông cho em đấy, ai bảo cháu ông đang theo đuổi em."
Nhiễm Việt: "... Phiền anh giải thích cho em chút?"
Tần Trí Viễn trả lời: "Anh nói với lão gia tử, anh đang thầm mến em, nhưng bởi vì em là cấp dưới của Đỗ Liên Trân, cho nên phần yêu thầm này của anh không có hy vọng gì, sau khi ông biết, nói muốn giúp anh một chút."
Nhiễm Việt: "..."
Cô bất mãn nói: "Chuyện này trước đó anh nên nói với em."
Tần Trí Viễn đúng lý hợp tình bảo: "Anh đây là yêu đơn phương mà, nói trước cho em biết, lỡ như diễn trật thì sao?"
Nhiễm Việt: "Ngay cả ông nội anh anh cũng gạt."
"Đây gọi là lời nói dối có thiện ý."
"Kỳ quái, ông nội anh biết rõ anh thầm mến một trợ lý bé nhỏ thế mà cũng không phản đối, còn dự định giúp anh?"
Tần Trí Viễn nói: "Ông nội anh là người sáng suốt, kỳ thật ông cũng không đồng ý hôn nhân vì lợi ích, ông và bà nội anh là tự do yêu đương, hai người rất ân ái, sau này bà nội anh mất, ông cũng thống khổ thật lâu."
Nhiễm Việt: "Hóa ra lão gia tử lãng mạn như thế."
Trì Tình về đến nhà muộn hơn cô một chút, vừa vào cửa liền kêu la mệt mỏi, nằm ngã trên ghế sofa không nhúc nhích.
Nhiễm Việt ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh, nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của cô bé, nhịn không được duỗi thẳng chân đá vai cô ấy, nói: "Có phải ngày mai em về đoàn phim không?"
Trì Tình mệt mỏi đến lời cũng lười phải nói, chỉ gật đầu một cái.
Nhiễm Việt nói: "Vậy ngày mai chị đi cùng em đến đoàn phim."
Trì Tình ngẩng đầu ngay: "Vì sao? Khảo sát công việc của em sao?"
Nhiễm Việt ghét bỏ nhìn cô, "Việc của em sẽ để lại cho nhị thiếu đi khảo sát, chị cũng không tham gia náo nhiệt, chị chỉ muốn đi tìm đạo diễn của các em bàn kịch bản."
Trì Tình khó chịu bĩu môi, "Kịch bản gì? Em có vai diễn không?"
Nhiễm Việt: "Là một phim lịch sử, định mời diễn viên lão làng đóng, mấy tiểu thịt tươi các em không có phần đâu."
Trì Tình tiếp tục bĩu môi, "Em là phái thực lực!"
Nhiễm Việt lần nữa vô tình cự tuyệt: "Không được."
Kỳ thật tìm đạo diễn nói chuyện chỉ là lấy cớ, chủ yếu là cô muốn tránh đi vài ngày, hai ngày này miếng đất Chung Khôn nhìn trúng sẽ đấu giá, tiếp đó sẽ sớm xảy ra vấn đề về thủ tục, vì để tránh cho mình chịu liên lụy, cho nên cô quyết định rời đi vài ngày.
Ngoài tầm tay với, cô tránh đi rồi, Đỗ Liên Trân sẽ không có cách nào bảo cô đi dọn dẹp cục diện rối rắm, cô cũng có thể ngồi yên xem kịch vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.