Chương 22
Tuyết Mặc
25/08/2020
Ngoại trừ một đám người không quen biết, Nhiễm Việt liếc mắt liền thấy Kỳ Lễ đứng ở chính giữa, cà lơ phất phơ.
Tục ngữ nói tướng do tâm sinh, cho dù Kỳ Lễ hất cằm lên làm dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng vẫn không thay đổi được bản chất hạ lưu bỉ ổi của hắn, khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng chán ghét.
Nhiễm Việt lần nữa cảm thấy không thể tưởng tượng được, một người như vậy, ai có thể liên tưởng đến hắn chính là em trai cùng mẹ khác cha với Tần Trí Viễn?
Hiện tại dù đối phương nhiều người, nhưng loại ỷ thế này cũng không phải cô chưa từng thấy, trước kia lúc huấn luyện, cô thường xuyên lăn lộn chiến đấu trong một đám đàn ông, còn chưa biết sợ hãi.
Nhiễm Việt vừa đoán chừng thực lực của đối thủ, vừa ung dung xắn tay áo, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xem ra lát nữa sẽ bị bẩn, nghĩ tới đây, trong lòng cô tức giận, nói với Kỳ Lễ: "Kỳ Lễ, lần này cũng thông minh đấy, còn biết tìm người giúp."
Kỳ Lễ đứng bên cạnh Sở ca, một chân không ngừng run run, cũng không biết là hưng phấn hay căng thẳng, lại nghe hắn cười lạnh vài tiếng nói: "Họ Nhiễm kia, tai vạ đến nơi còn dám mạnh miệng, trước kia cô đánh tôi thế nào, hôm nay tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, để cô có đi mà không có về."
Nhiễm Việt giễu cợt, nghĩ thầm người này có phải xem phim kiếm hiệp bang phái quá nhiều không, cả cách nói chuyện cũng làm ra dáng, chỉ còn thiếu chút nữa hét lên ta là thiên vương đại lão hổ.
Cô lạnh giọng nói: "Ít nói lời vô ích, trả túi lại cho tôi."
Gã thanh niên vừa rồi cướp túi xách nghe cô nói vậy, vội vàng đưa túi xách cho lão đại của mình, cũng chính là kẻ tên Sở ca, người đàn ông kia lại giao túi cho Kỳ Lễ bảo hắn cầm, như cười như không nói với Nhiễm Việt: "Có bản lĩnh thì cô đoạt lại đi."
Gã nói xong, nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có mấy người vây Nhiễm Việt lại.
Nhiễm Việt bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu ngay sau đó, động tác tiêu chuẩn cộng thêm ánh mắt sắc bén, khiến đám người xông lên hơi dừng lại, nhưng vẫn ỷ vào nhiều người mà nhào tới.
Nhiễm Việt đưa tay cản lại một cú đánh xông đến từ đối diện, sau đó nhanh chóng phản kích, tay phải nắm quyền nhanh chóng đấm vào bụng đối phương, làm đối phương kêu thảm một tiếng, liên tục lui về phía sau vài bước.
Người bên cạnh nhìn thấy đồng bọn bị một quyền quật ngã, đều khiếp sợ, nhanh chóng cắn răng xuất chiêu đá mạnh về phía cô, Nhiễm Việt chỉ liếc nhìn hắn, đồng thời nhấc chân nghênh tiếp, vừa nhanh vừa chuẩn đạp trúng bắp chân của đối phương, lại một tiếng hét thảm vang lên.
Vài hiệp sau đó, mấy tên đàn ông xông lên đầu tiên vừa rồi đã ngã trái ngã phải, khóc thét liên tục, trái lại Nhiễm Việt, quần áo chỉ hơi xộc xệch ở ngoài, ngay cả hơi thở cũng không gấp.
Gã to con nhìn thấy vậy, vẻ mặt vốn ngông cuồng tự đại, đã chuyển thành tràn đầy kinh ngạc, nghĩ thầm một cô gái đánh được như thế, thật đúng là lần đầu gặp, mặc dù trước đó Kỳ Lễ đã đánh tiếng trước với gã, nhưng gã vẫn bị chấn động thật sâu.
Người bên cạnh còn muốn xông qua, nhưng đều bị gã ngăn cản lại.
Gã đã nhìn ra, cô gái này chắc chắn đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhất, đánh Tán đả rất lợi hại, nói không chừng còn từng đạt giải ở trận đấu nào đó.
Đám anh em bên cạnh mình, cũng chỉ là một đám ô hợp, căn bản không phải là đối thủ của cô ta, xem ra cần phải tự mình ra tay mới được.
Gã to con cởi chiếc áo ngắn tay duy nhất của mình ra, tiện tay ném cho Kỳ Lễ, lại thấy cơ bắp trên người hắn run rẩy, hai tay nắm quyền, đốt ngón tay lập tức phát ra tiếng răng rắc khiến người ta sợ run.
Nhiễm Việt thu hồi trạng thái thoải mái, mắt lộ ra tia lạnh lẽo, nghĩ thầm người này chắc là kẻ khó đối phó.
Quả nhiên, gã khởi xướng công kích trước tiên, trực tiếp đẩy cô lui về phía sau hai bước, lực đạo kia, không khác gì trâu bò.
Nhiễm Việt cắn răng, quả đấm buông ra lại nắm chặt, bắt đầu tập trung mười hai phần tinh thần để nghênh chiến.
Trong trận đấu tay đôi, mỗi lần quả đấm đập tới người gã, tựa như nện vào khối sắt cứng rắn, điều này khiến Nhiễm Việt đánh mà có chút nôn nóng, nhưng tình huống của gã cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, mặc dù lực tấn công của Nhiễm Việt không mạnh bằng gã, nhưng cô có nhiều chiêu thức, di chuyển ranh mãnh, lúc nào cũng đánh trúng điểm yếu của gã.
Cho nên vài hiệp sau đó, trên người cả hai đều có vết thương.
Nhiễm Việt bị một quyền đánh trúng sau bả vai, cả người thuận thế ngã xuống đất, sau đó cong chân lên hung hăng đạp một cái, trực tiếp gạt ngã gã ta, cô nhanh nhẹn xoay người dậy, nhanh chóng vọt ngồi lên trên người gã, một tay dùng lực bóp chặt cổ họng gã.
"Anh thua." Cô lạnh lùng nhìn gã.
Gã cong khóe miệng cười khẽ một tiếng, "Tôi đúng là thua, nhưng ..." Gã đẩy mạnh cái eo, "Tư thế này tôi rất thích."
Nhiễm Việt nhíu mày, nhanh chóng buông gã ra đứng lên, "Túi xách trả đây."
Gã thuận thế ngồi dậy, một tay chống xuống đất, nhàn nhã nói: "Cho tôi số điện thoại của cô, tôi sẽ trả túi cho cô."
Nhiễm Việt nghi ngờ nhìn gã, cho rằng gã đang đùa giỡn với mình, hai người vừa mới đánh đến mức anh chết tôi sống, sao đánh xong lại đòi số điện thoại, đây là chiêu trò gì?
Cô không vui nói: "Ít nói nhảm, trả túi đây."
Gã cũng biết rõ dưới tình hình như vậy sẽ không lấy được số điện thoại, vì vậy còn ý kiến, nói: "Cô gái hung dữ như cô đây, thật đúng là lần đầu tôi gặp, kết giao bạn bè được chứ? Tôi tên Sở Phong."
Nhiễm Việt thật sự lười phải trả lời gã, chỉ đứng ở một bên mắt lạnh nhìn gã.
Sở Phong nhún vai, "Không nói cho tôi cũng được thôi, dù sao tôi nhất định có thể lấy được cách liên lạc của cô." Nói xong câu này, gã quay đầu nói với Kỳ Lễ : "Đưa trả túi cho cô ấy."
Kỳ Lễ tuyệt đối không ngờ sẽ có kết quả thế này, có chút khó chịu nói: "Sở ca, rõ ràng anh đồng ý dạy dỗ cô ta giúp em."
Hiện tại trong mắt Sở Phong sớm đã không chứa được người khác, tức giận trừng hắn, "Tôi thấy cậu mới cần dạy dỗ, mau đem túi trả cho cô ấy."
Kỳ Lễ không tình nguyện, ném túi cho một người bên cạnh, nháy mắt với kẻ đó, ý bảo đối phương đi trả túi.
Nhiễm Việt nhìn Kỳ Lễ, cảm thấy hành động của hắn rất ngây thơ buồn cười.
Sở Phong còn ngồi dưới đất trêu chọc cô, "Lúc nào trở về thành phố H? Trước khi đi tôi mời cô ăn thịt nướng, là quán vừa rồi."
Nhiễm Việt liếc gã một cái, "Không cần."
Đàn em của gã từ từ đem túi xách đến, Nhiễm Việt cũng không quá để ý, duỗi tay đi lấy, không ngờ trong tích tắc này, bàn tay để dưới túi xách của tên đàn em lại cầm một con dao sáng ngời, lúc Nhiễm Việt phát hiện, nó đã hung hăng đâm về phía cô.
Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, Nhiễm Việt nhất thời không đề phòng, sau khi phát hiện thì đã muộn, khó khăn lắm tránh một cái, bên hông lập tức bị trúng một phát, miệng vết thương rất sâu, máu lập tức chảy ra ngoài, trong nháy mắt màu đỏ tươi chói mắt nhuộm ướt áo trắng.
Nhiễm Việt nháy mắt nổi giận, nhấc chân hung hăng đạp hắn ngã trên mặt đất, lại dùng sức giẫm lên ngực hắn, giẫm đến mức hắn trợn mắt nhìn thẳng.
Sở Phong ở gần đó cũng nhìn thấy một màn kinh người này, lập tức trợn mắt quở trách, đứng lên mắng: "Mẹ nó, mày quả thực chán sống!"
Tất cả mọi người bị một màn này dọa ngây ngốc, lại nghe Sở Phong la ầm lên: "Thất thần làm gì, nhanh đưa đến bệnh viện!"
Nhiễm Việt dùng sức che miệng vết thương, nhìn một đám người như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, mà người bị cô đá ở trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Trong lúc có người chuẩn bị chạy đi lái xe tới, ngoài ngõ hẻm đột nhiên truyền đến tiếng xe cảnh sát kêu to, đám người lại cả kinh chạy tứ tán.
"Sở ca, cảnh sát đến chỗ chúng ta kìa, đi mau."
Sở Phong đỡ Nhiễm Việt, vẻ mặt do dự, "Cô ấy còn đang chảy máu!"
Có người hét lên: "Cảnh sát đã đến, nhất định sẽ cứu người, ca, chúng ta đều có tiền án, chạy mau đi!"
Sở Phong cắn răng buông Nhiễm Việt ra, xoay người chạy theo những người khác.
Nhiễm Việt cắn răng chịu đựng đau đớn đi ra ngoài, cô sợ cảnh sát không kịp thời phát hiện ra cô, lúc đó mất máu quá nhiều sẽ phiền toái.
May mà người tới rất nhanh, Nhiễm Việt còn nhìn thấy Trì Tình khóc sướt mướt trong đám người.
Cũng không biết là vì vận động quá nhiều, hay mất máu nhiều, Nhiễm Việt bắt đầu cảm thấy choáng váng, cho đến khi Trì Tình ôm chặt cô.
Tần Trí Viễn ăn một bữa cơm ăn đến mức tâm thần có chút không yên, một giờ trước, Trì Tình gọi điện cho anh, nói Nhiễm Việt đuổi theo cướp, cô ấy báo cảnh sát, cảnh sát cũng không lập tức ra quân, hỏi anh có biện pháp gì không.
Bởi vì liên quan đến an nguy của người anh yêu, Tần Trí Viễn một chút cũng không dám trì hoãn, đi ra ngoài phòng bao gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng bảo bên kia phái người đi tìm Nhiễm Việt, về sau vẫn chưa có tin tức.
Anh đứng ngồi không yên, bỏ lại khách hàng quan trọng trong phòng bao, trở lại trên xe mình yên tĩnh chờ tin tức, cho đến khi Trì Tình gọi nói cho anh biết, Nhiễm Việt bị trọng thương, đang trên đường đến bệnh viện.
Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng nổ tung, cả người đều ngây ngốc, nhất thời không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng chỉ ngồi yên vài phút, anh mới gian nan mở miệng nói với tài xế: "Đi sân bay."
Tài xế ngây ra, lúc này sao lại đột nhiên muốn đi sân bay, nhưng sắc mặt ông chủ hiển nhiên không tốt, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng khởi động xe chạy về phía sân bay.
Cũng không biết có phải là quá lo lắng hay không, cả một đường đều gặp phải đèn đỏ, xe ngừng rồi lại đi một chút, nửa ngày cũng không ra nội thành được.
Tần Trí Viễn không thể nhịn được nữa chợt quát lên: "Lái nhanh một chút!"
Lái xe chân run lên, đạp mạnh chân ga, cũng mặc kệ đèn đỏ đèn xanh, xe vụt một cái liền phóng đi.
Tần Trí Viễn gọi điện thoại cho Tiểu Điền, giải thích ngắn gọn lịch trình của mình, cũng dặn dò nói: "Mặc kệ ai tìm tôi, đều không được lộ ra hành trình của tôi."
Lúc Tần Trí Viễn đuổi tới thành phố Nhiễm Việt ở, đã là đêm khuya, bệnh viện sớm đã qua giờ thăm hỏi, nhưng chuyện này căn bản không ngăn được xúc động muốn gặp người của Tần Trí Viễn.
Phòng bệnh của Nhiễm Việt là phòng đơn, rất yên tĩnh, dưới tác dụng của thuốc, cô cũng đã ngủ.
Trì Tình vẫn ở một bên chăm sóc cô, đến lúc này cô vẫn không thể đối mặt với thực tế, đã khóc sưng cả mắt, lúc ăn cơm tối rõ ràng còn là một người khỏe mạnh, sao nháy mắt lại nằm trên giường bệnh chứ?
Không phải chỉ một cái túi xách thôi sao, mất thì mất, so với Nhiễm Việt, món đồ đó chính là không đáng giá một đồng.
Đến khi Tần Trí Viễn tới, cô mới tránh đi chỗ khác.
Nhiễm Việt nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có người đang nắm tay mình, lòng bàn tay của đối phương thật ấm áp, rất quen thuộc, vì vậy cô mơ màng tỉnh lại.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một cái đèn tường nhỏ, ánh sáng rất yếu.
Nhiễm Việt còn chưa kịp thấy rõ ràng người bên giường, lại nghe thấy từng tiếng nức nở.
Nhiễm Việt: "..."
Tục ngữ nói tướng do tâm sinh, cho dù Kỳ Lễ hất cằm lên làm dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng vẫn không thay đổi được bản chất hạ lưu bỉ ổi của hắn, khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng chán ghét.
Nhiễm Việt lần nữa cảm thấy không thể tưởng tượng được, một người như vậy, ai có thể liên tưởng đến hắn chính là em trai cùng mẹ khác cha với Tần Trí Viễn?
Hiện tại dù đối phương nhiều người, nhưng loại ỷ thế này cũng không phải cô chưa từng thấy, trước kia lúc huấn luyện, cô thường xuyên lăn lộn chiến đấu trong một đám đàn ông, còn chưa biết sợ hãi.
Nhiễm Việt vừa đoán chừng thực lực của đối thủ, vừa ung dung xắn tay áo, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xem ra lát nữa sẽ bị bẩn, nghĩ tới đây, trong lòng cô tức giận, nói với Kỳ Lễ: "Kỳ Lễ, lần này cũng thông minh đấy, còn biết tìm người giúp."
Kỳ Lễ đứng bên cạnh Sở ca, một chân không ngừng run run, cũng không biết là hưng phấn hay căng thẳng, lại nghe hắn cười lạnh vài tiếng nói: "Họ Nhiễm kia, tai vạ đến nơi còn dám mạnh miệng, trước kia cô đánh tôi thế nào, hôm nay tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, để cô có đi mà không có về."
Nhiễm Việt giễu cợt, nghĩ thầm người này có phải xem phim kiếm hiệp bang phái quá nhiều không, cả cách nói chuyện cũng làm ra dáng, chỉ còn thiếu chút nữa hét lên ta là thiên vương đại lão hổ.
Cô lạnh giọng nói: "Ít nói lời vô ích, trả túi lại cho tôi."
Gã thanh niên vừa rồi cướp túi xách nghe cô nói vậy, vội vàng đưa túi xách cho lão đại của mình, cũng chính là kẻ tên Sở ca, người đàn ông kia lại giao túi cho Kỳ Lễ bảo hắn cầm, như cười như không nói với Nhiễm Việt: "Có bản lĩnh thì cô đoạt lại đi."
Gã nói xong, nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có mấy người vây Nhiễm Việt lại.
Nhiễm Việt bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu ngay sau đó, động tác tiêu chuẩn cộng thêm ánh mắt sắc bén, khiến đám người xông lên hơi dừng lại, nhưng vẫn ỷ vào nhiều người mà nhào tới.
Nhiễm Việt đưa tay cản lại một cú đánh xông đến từ đối diện, sau đó nhanh chóng phản kích, tay phải nắm quyền nhanh chóng đấm vào bụng đối phương, làm đối phương kêu thảm một tiếng, liên tục lui về phía sau vài bước.
Người bên cạnh nhìn thấy đồng bọn bị một quyền quật ngã, đều khiếp sợ, nhanh chóng cắn răng xuất chiêu đá mạnh về phía cô, Nhiễm Việt chỉ liếc nhìn hắn, đồng thời nhấc chân nghênh tiếp, vừa nhanh vừa chuẩn đạp trúng bắp chân của đối phương, lại một tiếng hét thảm vang lên.
Vài hiệp sau đó, mấy tên đàn ông xông lên đầu tiên vừa rồi đã ngã trái ngã phải, khóc thét liên tục, trái lại Nhiễm Việt, quần áo chỉ hơi xộc xệch ở ngoài, ngay cả hơi thở cũng không gấp.
Gã to con nhìn thấy vậy, vẻ mặt vốn ngông cuồng tự đại, đã chuyển thành tràn đầy kinh ngạc, nghĩ thầm một cô gái đánh được như thế, thật đúng là lần đầu gặp, mặc dù trước đó Kỳ Lễ đã đánh tiếng trước với gã, nhưng gã vẫn bị chấn động thật sâu.
Người bên cạnh còn muốn xông qua, nhưng đều bị gã ngăn cản lại.
Gã đã nhìn ra, cô gái này chắc chắn đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhất, đánh Tán đả rất lợi hại, nói không chừng còn từng đạt giải ở trận đấu nào đó.
Đám anh em bên cạnh mình, cũng chỉ là một đám ô hợp, căn bản không phải là đối thủ của cô ta, xem ra cần phải tự mình ra tay mới được.
Gã to con cởi chiếc áo ngắn tay duy nhất của mình ra, tiện tay ném cho Kỳ Lễ, lại thấy cơ bắp trên người hắn run rẩy, hai tay nắm quyền, đốt ngón tay lập tức phát ra tiếng răng rắc khiến người ta sợ run.
Nhiễm Việt thu hồi trạng thái thoải mái, mắt lộ ra tia lạnh lẽo, nghĩ thầm người này chắc là kẻ khó đối phó.
Quả nhiên, gã khởi xướng công kích trước tiên, trực tiếp đẩy cô lui về phía sau hai bước, lực đạo kia, không khác gì trâu bò.
Nhiễm Việt cắn răng, quả đấm buông ra lại nắm chặt, bắt đầu tập trung mười hai phần tinh thần để nghênh chiến.
Trong trận đấu tay đôi, mỗi lần quả đấm đập tới người gã, tựa như nện vào khối sắt cứng rắn, điều này khiến Nhiễm Việt đánh mà có chút nôn nóng, nhưng tình huống của gã cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, mặc dù lực tấn công của Nhiễm Việt không mạnh bằng gã, nhưng cô có nhiều chiêu thức, di chuyển ranh mãnh, lúc nào cũng đánh trúng điểm yếu của gã.
Cho nên vài hiệp sau đó, trên người cả hai đều có vết thương.
Nhiễm Việt bị một quyền đánh trúng sau bả vai, cả người thuận thế ngã xuống đất, sau đó cong chân lên hung hăng đạp một cái, trực tiếp gạt ngã gã ta, cô nhanh nhẹn xoay người dậy, nhanh chóng vọt ngồi lên trên người gã, một tay dùng lực bóp chặt cổ họng gã.
"Anh thua." Cô lạnh lùng nhìn gã.
Gã cong khóe miệng cười khẽ một tiếng, "Tôi đúng là thua, nhưng ..." Gã đẩy mạnh cái eo, "Tư thế này tôi rất thích."
Nhiễm Việt nhíu mày, nhanh chóng buông gã ra đứng lên, "Túi xách trả đây."
Gã thuận thế ngồi dậy, một tay chống xuống đất, nhàn nhã nói: "Cho tôi số điện thoại của cô, tôi sẽ trả túi cho cô."
Nhiễm Việt nghi ngờ nhìn gã, cho rằng gã đang đùa giỡn với mình, hai người vừa mới đánh đến mức anh chết tôi sống, sao đánh xong lại đòi số điện thoại, đây là chiêu trò gì?
Cô không vui nói: "Ít nói nhảm, trả túi đây."
Gã cũng biết rõ dưới tình hình như vậy sẽ không lấy được số điện thoại, vì vậy còn ý kiến, nói: "Cô gái hung dữ như cô đây, thật đúng là lần đầu tôi gặp, kết giao bạn bè được chứ? Tôi tên Sở Phong."
Nhiễm Việt thật sự lười phải trả lời gã, chỉ đứng ở một bên mắt lạnh nhìn gã.
Sở Phong nhún vai, "Không nói cho tôi cũng được thôi, dù sao tôi nhất định có thể lấy được cách liên lạc của cô." Nói xong câu này, gã quay đầu nói với Kỳ Lễ : "Đưa trả túi cho cô ấy."
Kỳ Lễ tuyệt đối không ngờ sẽ có kết quả thế này, có chút khó chịu nói: "Sở ca, rõ ràng anh đồng ý dạy dỗ cô ta giúp em."
Hiện tại trong mắt Sở Phong sớm đã không chứa được người khác, tức giận trừng hắn, "Tôi thấy cậu mới cần dạy dỗ, mau đem túi trả cho cô ấy."
Kỳ Lễ không tình nguyện, ném túi cho một người bên cạnh, nháy mắt với kẻ đó, ý bảo đối phương đi trả túi.
Nhiễm Việt nhìn Kỳ Lễ, cảm thấy hành động của hắn rất ngây thơ buồn cười.
Sở Phong còn ngồi dưới đất trêu chọc cô, "Lúc nào trở về thành phố H? Trước khi đi tôi mời cô ăn thịt nướng, là quán vừa rồi."
Nhiễm Việt liếc gã một cái, "Không cần."
Đàn em của gã từ từ đem túi xách đến, Nhiễm Việt cũng không quá để ý, duỗi tay đi lấy, không ngờ trong tích tắc này, bàn tay để dưới túi xách của tên đàn em lại cầm một con dao sáng ngời, lúc Nhiễm Việt phát hiện, nó đã hung hăng đâm về phía cô.
Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, Nhiễm Việt nhất thời không đề phòng, sau khi phát hiện thì đã muộn, khó khăn lắm tránh một cái, bên hông lập tức bị trúng một phát, miệng vết thương rất sâu, máu lập tức chảy ra ngoài, trong nháy mắt màu đỏ tươi chói mắt nhuộm ướt áo trắng.
Nhiễm Việt nháy mắt nổi giận, nhấc chân hung hăng đạp hắn ngã trên mặt đất, lại dùng sức giẫm lên ngực hắn, giẫm đến mức hắn trợn mắt nhìn thẳng.
Sở Phong ở gần đó cũng nhìn thấy một màn kinh người này, lập tức trợn mắt quở trách, đứng lên mắng: "Mẹ nó, mày quả thực chán sống!"
Tất cả mọi người bị một màn này dọa ngây ngốc, lại nghe Sở Phong la ầm lên: "Thất thần làm gì, nhanh đưa đến bệnh viện!"
Nhiễm Việt dùng sức che miệng vết thương, nhìn một đám người như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, mà người bị cô đá ở trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Trong lúc có người chuẩn bị chạy đi lái xe tới, ngoài ngõ hẻm đột nhiên truyền đến tiếng xe cảnh sát kêu to, đám người lại cả kinh chạy tứ tán.
"Sở ca, cảnh sát đến chỗ chúng ta kìa, đi mau."
Sở Phong đỡ Nhiễm Việt, vẻ mặt do dự, "Cô ấy còn đang chảy máu!"
Có người hét lên: "Cảnh sát đã đến, nhất định sẽ cứu người, ca, chúng ta đều có tiền án, chạy mau đi!"
Sở Phong cắn răng buông Nhiễm Việt ra, xoay người chạy theo những người khác.
Nhiễm Việt cắn răng chịu đựng đau đớn đi ra ngoài, cô sợ cảnh sát không kịp thời phát hiện ra cô, lúc đó mất máu quá nhiều sẽ phiền toái.
May mà người tới rất nhanh, Nhiễm Việt còn nhìn thấy Trì Tình khóc sướt mướt trong đám người.
Cũng không biết là vì vận động quá nhiều, hay mất máu nhiều, Nhiễm Việt bắt đầu cảm thấy choáng váng, cho đến khi Trì Tình ôm chặt cô.
Tần Trí Viễn ăn một bữa cơm ăn đến mức tâm thần có chút không yên, một giờ trước, Trì Tình gọi điện cho anh, nói Nhiễm Việt đuổi theo cướp, cô ấy báo cảnh sát, cảnh sát cũng không lập tức ra quân, hỏi anh có biện pháp gì không.
Bởi vì liên quan đến an nguy của người anh yêu, Tần Trí Viễn một chút cũng không dám trì hoãn, đi ra ngoài phòng bao gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng bảo bên kia phái người đi tìm Nhiễm Việt, về sau vẫn chưa có tin tức.
Anh đứng ngồi không yên, bỏ lại khách hàng quan trọng trong phòng bao, trở lại trên xe mình yên tĩnh chờ tin tức, cho đến khi Trì Tình gọi nói cho anh biết, Nhiễm Việt bị trọng thương, đang trên đường đến bệnh viện.
Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng nổ tung, cả người đều ngây ngốc, nhất thời không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng chỉ ngồi yên vài phút, anh mới gian nan mở miệng nói với tài xế: "Đi sân bay."
Tài xế ngây ra, lúc này sao lại đột nhiên muốn đi sân bay, nhưng sắc mặt ông chủ hiển nhiên không tốt, anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng khởi động xe chạy về phía sân bay.
Cũng không biết có phải là quá lo lắng hay không, cả một đường đều gặp phải đèn đỏ, xe ngừng rồi lại đi một chút, nửa ngày cũng không ra nội thành được.
Tần Trí Viễn không thể nhịn được nữa chợt quát lên: "Lái nhanh một chút!"
Lái xe chân run lên, đạp mạnh chân ga, cũng mặc kệ đèn đỏ đèn xanh, xe vụt một cái liền phóng đi.
Tần Trí Viễn gọi điện thoại cho Tiểu Điền, giải thích ngắn gọn lịch trình của mình, cũng dặn dò nói: "Mặc kệ ai tìm tôi, đều không được lộ ra hành trình của tôi."
Lúc Tần Trí Viễn đuổi tới thành phố Nhiễm Việt ở, đã là đêm khuya, bệnh viện sớm đã qua giờ thăm hỏi, nhưng chuyện này căn bản không ngăn được xúc động muốn gặp người của Tần Trí Viễn.
Phòng bệnh của Nhiễm Việt là phòng đơn, rất yên tĩnh, dưới tác dụng của thuốc, cô cũng đã ngủ.
Trì Tình vẫn ở một bên chăm sóc cô, đến lúc này cô vẫn không thể đối mặt với thực tế, đã khóc sưng cả mắt, lúc ăn cơm tối rõ ràng còn là một người khỏe mạnh, sao nháy mắt lại nằm trên giường bệnh chứ?
Không phải chỉ một cái túi xách thôi sao, mất thì mất, so với Nhiễm Việt, món đồ đó chính là không đáng giá một đồng.
Đến khi Tần Trí Viễn tới, cô mới tránh đi chỗ khác.
Nhiễm Việt nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có người đang nắm tay mình, lòng bàn tay của đối phương thật ấm áp, rất quen thuộc, vì vậy cô mơ màng tỉnh lại.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một cái đèn tường nhỏ, ánh sáng rất yếu.
Nhiễm Việt còn chưa kịp thấy rõ ràng người bên giường, lại nghe thấy từng tiếng nức nở.
Nhiễm Việt: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.