Chương 32
Tuyết Mặc
25/08/2020
Người không biết
chuyện nghe Nhiễm Việt nói vậy đều cười ồn ào, bảo hiện tại đàn ông da
mặt mỏng thật sự là rất hiếm gặp, bảo Nhiễm Việt đáp ứng ngày nào đó dẫn người đến để gặp mới được.
Nhiễm Việt chỉ cười, không đồng ý cũng không phản đối, nghĩ thầm muốn gặp anh căn bản không cần chờ hôm nào, hiện tại anh đang ngồi ở trước mặt các người kìa.
Viên Khải chính là người biết chuyện, nghe Nhiễm Việt đánh giá về Tần Trí Viễn xong, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Tần Trí Viễn, nói giỡn với anh: "Xem ra, bạn trai Tiểu Việt chính là một kỳ nhân."
Vẻ mặt Tần Trí Viễn thản nhiên, sau khi Viên Khải đánh ra một quân bài Gió Tây, anh chậm rãi nói một câu: "Hồ."
Phát hiện mình quá đắc ý vênh váo mà trúng đạn, Viên Khải hung hăng mắng một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Ở đây đều là những ông chủ lớn, số chip đánh bạc rất nhiều, Nhiễm Việt liếc trộm số chip trong ngăn kéo của Tần Trí Viễn, phát hiện anh thắng không ít, Viên Khải ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy ánh mắt cô, giả bộ tức giận nói: "Phần lớn đều bị cậu ta thắng hết, cô nói có đáng giận không."
Nhiễm Việt cười cười, nói: "Anh Viên mà còn quan tâm chút tiền lẻ này sao?"
Viên Khải khẽ lắc đầu, lời nói sâu xa bảo: "Đây không phải vấn đề về tiền, mà là vấn đề mặt mũi."
Đỗ Liên Hạo ngồi đối diện anh tiếp lời: "Cậu mà còn một lòng làm hai việc nữa, sẽ còn tiếp tục mất mặt."
Viên Khải cười hắc hắc hai tiếng, "Tôi vui mà! Tôi cứ thích nói chuyện phiếm với em gái Tiểu Việt thì thế nào."
Người ngồi dưới Viên Khải cười ha ha nói: "Được được được, anh cam tâm tình nguyện thua là chuyện của anh, nhưng đừng liên lụy chúng tôi là được."
Sau khi bốn người xào bài xong lại bắt đầu một vòng đối chiến mới, Viên Khải lại tiếp tục mở ra một cuộc quấy rầy mới, nhưng lần này đối tượng anh làm phiền đổi thành Tần Trí Viễn.
"Này, tính tình cậu không thú vị như thế, có phải chưa tìm được bạn gái không?"
Vẻ mặt Tần Trí Viễn lãnh đạm sắp bài, bộ dáng nghiêm túc, dường như trong tay anh không phải mạt chược mà là văn kiện vô cùng quan trọng!
Tần Trí Viễn hiển nhiên không có ý định đáp lại vấn đề này của anh, nhưng người bên cạnh ngồi không yên, Đỗ Liên Hạo mở miệng nói ra đầu tiên: "Cho dù nó mặt than không thú vị thì sao? Các cô gái muốn gả cho nó có thể xếp hàng vài vòng quanh trái đất, xa không nói, chỉ riêng các cô gái độc thân ở đây, cũng đều bằng lòng yêu đương cùng nó."
Đỗ Liên Hạo vừa dứt lời, liền có vài cô gái can đảm ồn ào nói bằng lòng, trong nháy mắt đẩy bầu không khí trong phòng tới đỉnh điểm.
Trong lòng Nhiễm Việt hơi kinh ngạc, không phải cô so đo lời của Đỗ Liên Hạo, bởi vì vừa nghe đã biết là nói đùa, khiến cô kinh ngạc là thái độ của Đỗ Liên Hạo với Tần Trí Viễn, bộ dạng thân thiết quen thuộc kia, chắc không phải là giả bộ.
Hơn nữa, Đỗ Liên Hạo là anh trai của Đỗ Liên Trân và Đỗ Liên Cầm, cũng chính là cậu ruột của Tần Trí Viễn, hai người còn có liên hệ máu mủ ruột thịt, tình cảm tốt cũng phải.
Nhưng Nhiễm Việt vẫn cảm thấy quái dị, bởi vì bình thường Tần Trí Viễn không hề đề cập tới Đỗ gia, trong mắt anh, người thân cũng chỉ có một mình Tần lão gia tử, người khác đều chỉ là người ngoài thôi.
Vậy tại sao anh phải thân cận với Đỗ Liên Hạo chứ?
Nhiễm Việt nhất thời đoán không ra dụng ý của Tần Trí Viễn, cũng không suy nghĩ mãi nữa, nghĩ thầm về nhà hỏi lại anh là được.
Dường như Viên Khải cảm thấy bộ dạng đôi tình nhân ngồi bên cạnh lại phải giả vờ thành người xa lạ chơi rất vui vẻ, vì vậy ra sức châm ngòi, nghe Đỗ Liên Hạo nói, hắc hắc hai tiếng quay đầu nói với Nhiễm Việt: "Tiểu Việt chắc chắn không lạ gì cái mặt than này của cậu ta đúng không?"
Nhiễm Việt chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nghĩ thầm lửa cuộc chiến này tại sao lại đốt tới trên người cô vậy? Nhưng cô vẫn cơ trí nói: "Anh Viên anh quên tôi có bạn trai rồi sao?"
Viên Khải nhướn mày, "Trước mặc kệ có bạn trai hay không, cô cảm thấy cô có tán thưởng kiểu người như Tần Trí Viễn này không?"
Nhiễm Việt cười nói: "Anh Viên cũng đừng gài bẫy tôi, Tần tổng là ông chủ của tôi, nếu tôi nói không tán thưởng, trở về anh ấy cho tôi nghỉ việc thì làm sao?"
Viên Khải cười ha ha, "Nếu cậu ta sa thải cô, cô cứ đến Úc Kim Cung, tiền lương đãi ngộ gấp mười lần cho cô."
Tần Trí Viễn thực sự có chút nghe không vô, hắng giọng, nói: "Viên Khải cậu đủ bản lĩnh nhỉ? Đoạt người trước mặt tôi."
Mặc dù lời anh nói rất nghiêm nghị, nhưng người khác lại rất không nể mặt cười ra tiếng, Tần Trí Viễn nhàn nhạt nhìn Nhiễm Việt một cái, hai tay đẩy mạt chược lên bàn, "Thập Tam Yêu."
Viên Khải: "... Mẹ kiếp, một buổi tối toàn cậu thắng, không chơi nữa ! Một chút ý nghĩa cũng không có!"
Mọi người: "..."
Nhiễm Việt nhìn có chút hả hê khi người gặp họa, nghĩ thầm ai bảo anh xấu miệng.
Bởi vì Viên Khải rất không có phong độ khóc lóc om sòm chơi ăn vạ, mạt chược không thể chơi tiếp nữa, vì vậy mọi người tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường phòng KTV, vừa ca hát vừa uống rượu tán gẫu.
Đỗ Liên Hạo hình như rất để tâm đến đời sống tình cảm của Tần Trí Viễn, cho dù đổi chỗ nói chuyện, ông vẫn hứng thú nhiệt tình truy hỏi anh thích loại con gái nào, nói không chừng ông có thể giới thiệu vài người cho anh quen biết.
Tần Trí Viễn như cười như không, bảo: "Chuyện này cũng không phiền đến cậu lo lắng, kỳ thật con có bạn gái, hơn nữa có dự định kết hôn."
Đỗ Liên Hạo giật mình, "Nếu đã có bạn gái còn đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, sao chưa từng nghe con nhắc tới?"
Tần Trí Viễn nói: "Cậu trăm công nghìn việc, không biết cũng là bình thường."
Viên Khải đang đấu quyền với người khác đột nhiên xoay người lại, hỏi: "Cô gái có thể khiến Tần đại thiếu có ý định kết hôn, phải là người rất hấp dẫn rồi."
Tần Trí Viễn lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, liếc mắt nhìn Nhiễm Việt cách đó không xa, nói với Viên Khải: "Có hấp dẫn cũng là người của tôi."
Viên Khải rất không thú vị "Cắt" một tiếng, quay đầu lại kéo Nhiễm Việt tiếp tục đấu quyền với mình.
Nhiễm Việt khẽ đỏ mặt, nhìn Tần Trí Viễn nhỏ giọng mắng câu: "Bá đạo."
Lúc rời khỏi phòng, mọi người đều uống không ít, Nhiễm Việt tự mình lái xe tới, giờ cô đang chuẩn bị tìm một người lái xe thuê, không ngờ lại bị Viên Khải ngăn cản, "Tiểu Việt, Trí Viễn có mang tài xế đến, bảo cậu ấy đưa cô về đi, thuận đường."
Hai người vốn ở cùng một chỗ, so với bọn họ lại càng tiện đường hơn, Nhiễm Việt cũng không từ chối, giả vờ giả vịt trước mặt mọi người nói với Tần Trí Viễn: "Vậy làm phiền Tần tổng."
Lúc đi tới bãi đậu xe, hai người còn có thể khắc chế kéo ra một khoảng cách, đến khi bọn họ ngồi vào xe, sau khi cửa xe đóng lại, đôi tay lập tức nắm lại với nhau, mười ngón tay nắm chặt, một chút khe hở cũng không có.
Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi bãi, hai người trong bóng tối nhìn nhau một hồi lâu, mới cùng thở dài, Tần Trí Viễn mở miệng trước, "Thấy được sờ không được cảm giác thật sự là vô cùng tệ."
Nhiễm Việt: "Đúng vậy, thực vô cùng tệ, anh biết cả buổi tối em đều muốn làm gì không?"
Ánh mắt Tần Trí Viễn lóe lên, thấp giọng hỏi: "Muốn làm gì?"
Nhiễm Việt nghiêng đầu về phía anh, cười nói: "Muốn hôn anh."
Tần Trí Viễn cúi đầu xuống dựa vào cô gần hơn, "Vậy bây giờ em có thể hôn."
Tay Nhiễm Việt chống xuống hai bên chỗ ngồi, rướn cổ hôn lên môi anh, Tần Trí Viễn duy trì động tác cúi đầu không nhúc nhích, tùy ý cho cô nắm giữ quyền chủ động.
Nhiễm Việt đưa đầu lưỡi liếm lên khóe môi anh, ánh đèn bên đường chợt lóe làm cô mơ hồ nhìn ra lỗ tai đỏ lên của anh, Nhiễm Việt không ngừng muốn trêu chọc anh, nói: "Em mới vừa nói bạn trai em là một người rất thẹn thùng, lời này tuyệt đối là thật."
Tần Trí Viễn giơ tay lên vuốt ve gò má cô, nói: "Nhưng em cũng khen anh ấy rất đáng yêu."
Nhiễm Việt cười đến mê người hơn, "Đúng vậy, em yêu anh ấy muốn chết."
Tần Trí Viễn ôm chặt cô: "Thật muốn lập tức kết hôn với em, để toàn bộ thế giới đều biết rõ em thuộc về anh."
Nhiễm Việt cảm động nhìn anh cười.
Bởi vì hai người đều uống rượu, tâm tình phấn khích hơn lúc bình thường, về đến nhà vừa đóng cửa lại, Tần Trí Viễn liền đưa tay cởi đi quần áo của cô, Nhiễm Việt dán sát người vào anh, cười hỏi: "Không tắm rửa trước sao?"
Tần Trí Viễn một hơi cởi sạch quần áo cô, sau đó dùng lều nhỏ nơi đũng quần của mình cọ vào bụng cô, tâm ngứa khó nhịn nói: "Không kịp, làm trước một lần."
Làn da trên người Nhiễm Việt non mịn trơn mềm bị quần anh cọ đến mức khó chịu, liền đưa tay cởi đai lưng cho anh, Tần Trí Viễn thở gấp, cũng bắt đầu cởi quần áo của mình.
Trong nháy mắt quần lót bị kéo xuống, thứ căng cứng nặng trịch nào đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực dò xét vươn ra, từng đường mạch máu nổi lên cuộn quanh nó, tà ác lại dữ tợn, Nhiễm Việt nhìn thấy mà nuốt nước miếng.
Tần Trí Viễn kéo tay cô xuống để lên hạ thể, trong nháy mắt Nhiễm Việt có thể cảm nhận được nơi đó nảy lên bừng bừng nhiệt tình, lúc cầm lấy, cảm giác lòng bàn tay bị nóng đến mức bỏng rát.
Tựa như bị mê hoặc, Nhiễm Việt chậm rãi chuẩn bị ngồi xổm xuống, không ngờ lại bị Tần Trí Viễn giữ lại, chỉ nghe anh nói: "Để anh."
Nhất thời Nhiễm Việt không hiểu ý tứ của anh, cô muốn ngồi xổm xuống dùng miệng giúp anh, vì rõ ràng anh rất thích.
Trong lúc cô ngây ngốc, lại thấy Tần Trí Viễn nửa ngồi nửa quỳ hạ thấp thân thể, ánh mắt nhìn thẳng vào bụng cô, nhịp tim Nhiễm Việt đột nhiên tăng nhanh vài tần số, lẽ nào anh...
Không đợi cô nghĩ xong, Tần Trí Viễn đã nâng một chân cô lên, đặt nó lên vai anh, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh nơi yếu ớt nhất của cô.
Nhiễm Việt hít sâu một hơi, ngửa cao đầu và thở hổn hển, nếu cô nhớ không lầm, đây vẫn là lần đầu tiên dưới ánh đèn sáng rọi anh dùng miệng giúp cô, cảm giác này, cảm giác này... Quả thực quá sảng khoái rồi.
Chợt nhớ tới lúc trước còn ở trước mặt người khác nói anh dễ dàng thẹn thùng, Nhiễm Việt cảm thấy lời này phải thu hồi lại, anh thẹn thùng chỗ nào? Rõ ràng chính là không biết xấu hổ!
Nhiễm Việt có một dự cảm xấu, cuộc vận động trước khi ngủ đêm nay, có lẽ sẽ rất kích thích.
Một tháng sau, tập đoàn Tần Thị cử hành hội nghị cổ đông, Tần Trí Dật quả nhiên đã tiến vào tổng bộ tập đoàn như ý nguyện, đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, nếu biểu hiện nghiệp vụ tốt, sẽ thăng lên làm tổng giám đốc tập đoàn.
Trong phút chốc, con đường thăng quan tiến chức của Tần Trí Dật nổi bật chưa từng có, trong tập đoàn lại bắt đầu truyền ra lời đồn đãi không hài hòa, nói Tần Trí Dật mới là thái tử gia Tần Thị, Tần Thị vốn phải do hắn tới tiếp nhận, tin đồn thế này, càng làm cho Tần Trí Dật đi đường cũng thiếu chút nữa muốn bay lên.
Sau khi Tần Trí Dật tiến vào nhậm chức ở tổng bộ tập đoàn, bên Giải Trí Tần Thị tạm thời để trống chiếc ghế tổng giám đốc, người công ty giải trí đều ngầm hiểu chức vị này sẽ do Nhiễm Việt tiếp nhận, mặc dù ngoài miệng Nhiễm Việt không nói, nhưng bản thân cô cũng cho rằng như thế, bởi vì trước đó Tần Trí Viễn đã nói với cô, nói muốn đem công ty giải trí giao cho cô toàn quyền quyết định.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, một tuần sau khi Tần Trí Dật rời đi, một người đàn ông trung niên tên Lý Đào đến nhậm chức, mà văn kiện nhậm chức của ông ta, lại do Tần Trọng Dương tự tay ký.
Kết quả này khiến rất nhiều người trực tiếp ngây ra, kể cả Tần Trí Viễn cũng giật mình.
Nói đến vị Lý Đào này, còn là người quen cũ lúc trước, ông ta chính là trợ lý cũ của Đỗ Liên Trân bị Nhiễm Việt thay thế, khi đó Tần Trí Viễn dùng kế ly gián Lý Đào và Đỗ Liên Trân, khiến hai người chủ tớ bọn họ hiểu lầm nhau, cuối cùng Đỗ Liên Trân cắn răng sa thải ông ta, không ngờ sau ba năm, Đỗ Liên Trân lại tìm ông ta trở về.
Đỗ Liên Trân công khai dùng lại Lý Đào, mục đích rất rõ ràng, bà ta muốn nói cho mọi người, Nhiễm Việt sẽ không còn là tâm phúc bà ta hết lòng tin cậy nữa, cũng không có ý định tiếp tục tin dùng cô.
Nhiễm Việt bị đánh trở tay không kịp, kết quả này nằm ngoài dự đoán có điều cũng trong dự liệu, từ lúc Nhiễm Việt lén bà ta đi gặp Tần lão gia tử, Đỗ Liên Trân đã bắt đầu tỏ ra rất bất mãn với cô, sau đó lại ẩn nhẫn để Nhiễm Việt tiếp tục làm việc cho bà ta, kỳ thật đã âm thầm liên lạc với Lý Đào, đợi sau khi Tần Trí Dật an ổn tiến vào tổng bộ tập đoàn, Đỗ Liên Trân sẽ bắt đầu ra tay, mà mục tiêu đầu tiên bà ta muốn thanh trừ, chính là Nhiễm Việt.
Nhiễm Việt là tâm phúc nhất của bà ta, gần hai năm qua mặc dù làm việc tận tâm tận lực, nhưng không hẳn toàn tâm toàn ý nghe lời Đỗ Liên Trân, đặc biệt là sau khi vào công ty giải trí, cô lại càng thoát khỏi sự trói buộc của Đỗ Liên Trân, dùng tư duy của bản thân đi quản lý công ty, rất nhiều lúc, những chuyện cô làm đều trái ngược với ý muốn của Đỗ Liên Trân, bắt đầu từ lúc đó, Đỗ Liên Trân phát hiện mình có chút không quản được Nhiễm Việt, cũng sẽ thu hồi tín nhiệm với Nhiễm Việt.
Cho nên hiện tại Đỗ Liên Trân lại tìm Lý Đào về, Nhiễm Việt hơi giật mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Chỉ là còn chưa kịp kéo Đỗ Liên Trân xuống ngựa, mà đã trở mặt, Nhiễm Việt có chút không cam lòng, cảm giác như hai năm nay ẩn nhẫn đều đổ sông đổ biển.
Lý Đào và Nhiễm Việt có thù cũ, tất nhiên không muốn làm việc cùng cô, vì vậy vị quan mới nhậm chức này, vừa đến liền thu hồi phần lớn thực quyền trong tay trợ lý Nhiễm, bỗng chốc khiến Nhiễm Việt không còn chức trách gì.
Đỗ Liên Trân còn làm bộ bảo người ta tiện thể nhắn lại với cô, nói nếu công ty giải trí không có việc gì làm, cô có thể đến công ty Kỳ Thiên của bà ta làm việc giúp Tô Tự Tỉnh, Nhiễm Việt cảm thấy hoang đường, sau đó tự mình đưa đơn xin từ chức đến trước mặt Đỗ Liên Trân, cô chính thức từ chức trợ lý của Đỗ Liên Trân, kể cả các chức vụ ở các sản nghiệp dưới tên bà ta.
Đỗ Liên Trân có chút tiếc hận nói: "Tiểu Việt, cô là người thông minh, kỳ thật tôi rất thích cô, chỉ là cô lại quá thông minh quá không nghe lời, cô cho rằng ôm lên bắp đùi lão gia tử, có thể kê cao gối mà ngủ sao? Cô thật sự tưởng tôi không làm gì được cô à? Cô quá ngây thơ, cho dù tôi không ra khỏi cửa, cũng có rất nhiều thủ đoạn trị cô."
Nhiễm Việt trầm mặc nghe, cho đến khi bà ta nói xong, cũng không có phản ứng gì.
Đỗ Liên Trân chờ nửa ngày ngay cả chút cảm giác ưu việt còn lại cũng sắp mất hết, mới nghe thấy Nhiễm Việt nói: "Nếu phu nhân đã đồng ý đơn từ chức của tôi, vậy tôi cáo từ trước." Nói xong liền tiêu sái đứng dậy rời đi.
Đỗ Liên Trân nhìn bóng lưng cô rời đi, lại không có cảm giác sung sướng khi thắng trận, ngược lại còn thêm một phần nghẹn khuất không tên.
Nhiễm Việt vừa ra khỏi Cẩm Tú Viên, xoay người liền đến Tùng Trúc Viên, hôm nay nếu đã tới đây, cô nghĩ nhân tiện đi giúp lão gia tử luyện quyền.
Mặc dù trong công ty giải trí đã nghiêng trời lệch đất, nhưng lúc này tâm tình Nhiễm Việt cũng xem như bình tĩnh, cô hiểu rõ, dù quyền lực của Tần Trí Viễn đã đủ lớn, nhưng phía trên anh còn có một Tần Trọng Dương, mặc dù hiện tại Tần Trọng Dương đã không thể quản lý hết mọi việc, nhưng dù sao ông ta vẫn là gia chủ của nhà họ Tần, chủ tịch Tần Thị, chuyện ông ta đã quyết định, cho dù người khác muốn lật đổ, cũng không phải có thể làm được trong một chốc.
Nhiễm Việt bình tĩnh suy nghĩ lại, cũng thông suốt các khúc mắc trong đó, tất cả mọi chuyện, đều là Đỗ Liên Trân thao túng ở sau lưng, trước kia Đỗ Liên Trân có thể bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón cô, đó cũng chỉ là một kế hoạch, Đỗ Liên Trân muốn kiềm chế cô, để cô tiếp tục tạo ra thành tích lợi nhuận cho công ty giải trí, lót đường cho Tần Trí Dật có thể tiến vào tổng bộ tập đoàn, đến khi Tần Trí Dật thật sự vào được tổng bộ, Đỗ Liên Trân sẽ lập tức trở mặt.
Bây giờ nghĩ lại, trước kia chắc là Đỗ Liên Trân ẩn nhẫn rất cực khổ, vì tê liệt phòng bị của cô, thậm chí Đỗ Liên Trân không tiếc hy sinh mấy chục năm giao tình với Liên Lệ, người đàn bà này quả thật là ngoan độc!
Công ty truyền ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên lão gia tử biết rõ, lúc nhìn thấy Nhiễm Việt, vỗ vỗ vai cô an ủi: "Bé ngoan, đừng nản chí, chuyện công ty giao cho Trí Viễn xử lý, con cho bản thân mình được nghỉ phép đi."
Nhiễm Việt cười nói: "Lão gia tử đừng lo lắng, con không sao."
Tần lão gia tử thở dài, "Trí Viễn sợ con khổ sở, vừa rồi còn gọi điện thoại đặc biệt dặn dò ta giúp con khai thông."
Lúc này Nhiễm Việt thật muốn cười, "Là do anh ấy quá lo rồi, khoảng thời gian này mỗi ngày anh ấy đều an ủi con, thiếu chút nữa viết giấy cam đoan cho con, nhưng con thật sự không yếu đuối như anh nghĩ đâu."
Lão gia tử: "Nó là quá để ý con, hơn nữa chuyện lần này, nó luôn cho rằng là do nó quá sơ ý." Nói đến đây, lão gia tử lần nữa thở dài, nói: "Chỉ trách ta sinh ra một đứa con nhu nhược sợ vợ, mọi chuyện đều muốn nghe lời vợ."
Nhiễm Việt rất muốn hỏi một câu, nếu ngài đã có nhiều bất mãn với Tần Trọng Dương, sao lúc trước còn đem vị trí gia chủ cho ông ấy?
Không ngờ lão gia tử giống như có thuật đọc tâm, nói tiếp: "Đáng tiếc năm đó trong đám người kia, cũng chỉ có Trọng Dương miễn cưỡng đúng chuẩn, giữa cao thấp thì chọn người cao hơn, chỉ có thể như thế thôi."
"Lão gia tử ngài cũng đừng quá lo lắng, Trí Viễn chắc chắn là người cao trong số những người cao, anh ấy nhất định có thể tiếp nhận gánh nặng này."
Lão gia tử nói: "Điểm này ta chưa bao giờ hoài nghi, con cũng phải tin tưởng nó."
Nhiễm Việt gật đầu, "Con đương nhiên tin tưởng anh ấy."
Hai người trò chuyện, nhanh chóng đã đến giờ cơm trưa, lão gia tử giữ cô lại ăn cơm, Nhiễm Việt cũng biết nghe lời ăn bữa cơm xong mới rời đi.
Bởi vì hiện tại ở công ty cô chỉ còn là trợ lý trên danh nghĩa, không vướng bận gì, cả người nhẹ nhàng, cô cũng chẳng muốn đến nhìn Lý Đào kia chưng ra sắc mặt tiểu nhân đắc chí, dứt khoát về nhà ngủ, bởi vì quá thả lỏng, cô ngủ một giấc này, thẳng đến lúc Tần Trí Viễn tan tầm về nhà.
Dáng vẻ này của cô trong mắt Tần Trí Viễn, lại bị hiểu thành chịu đả kích mà chán chường, sau đó trong lòng yêu thương ôm cô không buông: "Đừng khổ sở, nên là của em, anh sẽ lấy về cho em."
Nhiễm Việt dụi mắt, lần nữa cường điệu: "Em không khổ sở."
Tần Trí Viễn bán tín bán nghi nhìn cô.
Nhiễm Việt buồn cười lại bất đắc dĩ, sau đó trực tiếp đẩy ngã anh...
Nhiễm Việt chỉ cười, không đồng ý cũng không phản đối, nghĩ thầm muốn gặp anh căn bản không cần chờ hôm nào, hiện tại anh đang ngồi ở trước mặt các người kìa.
Viên Khải chính là người biết chuyện, nghe Nhiễm Việt đánh giá về Tần Trí Viễn xong, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Tần Trí Viễn, nói giỡn với anh: "Xem ra, bạn trai Tiểu Việt chính là một kỳ nhân."
Vẻ mặt Tần Trí Viễn thản nhiên, sau khi Viên Khải đánh ra một quân bài Gió Tây, anh chậm rãi nói một câu: "Hồ."
Phát hiện mình quá đắc ý vênh váo mà trúng đạn, Viên Khải hung hăng mắng một tiếng: "Mẹ kiếp!"
Ở đây đều là những ông chủ lớn, số chip đánh bạc rất nhiều, Nhiễm Việt liếc trộm số chip trong ngăn kéo của Tần Trí Viễn, phát hiện anh thắng không ít, Viên Khải ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy ánh mắt cô, giả bộ tức giận nói: "Phần lớn đều bị cậu ta thắng hết, cô nói có đáng giận không."
Nhiễm Việt cười cười, nói: "Anh Viên mà còn quan tâm chút tiền lẻ này sao?"
Viên Khải khẽ lắc đầu, lời nói sâu xa bảo: "Đây không phải vấn đề về tiền, mà là vấn đề mặt mũi."
Đỗ Liên Hạo ngồi đối diện anh tiếp lời: "Cậu mà còn một lòng làm hai việc nữa, sẽ còn tiếp tục mất mặt."
Viên Khải cười hắc hắc hai tiếng, "Tôi vui mà! Tôi cứ thích nói chuyện phiếm với em gái Tiểu Việt thì thế nào."
Người ngồi dưới Viên Khải cười ha ha nói: "Được được được, anh cam tâm tình nguyện thua là chuyện của anh, nhưng đừng liên lụy chúng tôi là được."
Sau khi bốn người xào bài xong lại bắt đầu một vòng đối chiến mới, Viên Khải lại tiếp tục mở ra một cuộc quấy rầy mới, nhưng lần này đối tượng anh làm phiền đổi thành Tần Trí Viễn.
"Này, tính tình cậu không thú vị như thế, có phải chưa tìm được bạn gái không?"
Vẻ mặt Tần Trí Viễn lãnh đạm sắp bài, bộ dáng nghiêm túc, dường như trong tay anh không phải mạt chược mà là văn kiện vô cùng quan trọng!
Tần Trí Viễn hiển nhiên không có ý định đáp lại vấn đề này của anh, nhưng người bên cạnh ngồi không yên, Đỗ Liên Hạo mở miệng nói ra đầu tiên: "Cho dù nó mặt than không thú vị thì sao? Các cô gái muốn gả cho nó có thể xếp hàng vài vòng quanh trái đất, xa không nói, chỉ riêng các cô gái độc thân ở đây, cũng đều bằng lòng yêu đương cùng nó."
Đỗ Liên Hạo vừa dứt lời, liền có vài cô gái can đảm ồn ào nói bằng lòng, trong nháy mắt đẩy bầu không khí trong phòng tới đỉnh điểm.
Trong lòng Nhiễm Việt hơi kinh ngạc, không phải cô so đo lời của Đỗ Liên Hạo, bởi vì vừa nghe đã biết là nói đùa, khiến cô kinh ngạc là thái độ của Đỗ Liên Hạo với Tần Trí Viễn, bộ dạng thân thiết quen thuộc kia, chắc không phải là giả bộ.
Hơn nữa, Đỗ Liên Hạo là anh trai của Đỗ Liên Trân và Đỗ Liên Cầm, cũng chính là cậu ruột của Tần Trí Viễn, hai người còn có liên hệ máu mủ ruột thịt, tình cảm tốt cũng phải.
Nhưng Nhiễm Việt vẫn cảm thấy quái dị, bởi vì bình thường Tần Trí Viễn không hề đề cập tới Đỗ gia, trong mắt anh, người thân cũng chỉ có một mình Tần lão gia tử, người khác đều chỉ là người ngoài thôi.
Vậy tại sao anh phải thân cận với Đỗ Liên Hạo chứ?
Nhiễm Việt nhất thời đoán không ra dụng ý của Tần Trí Viễn, cũng không suy nghĩ mãi nữa, nghĩ thầm về nhà hỏi lại anh là được.
Dường như Viên Khải cảm thấy bộ dạng đôi tình nhân ngồi bên cạnh lại phải giả vờ thành người xa lạ chơi rất vui vẻ, vì vậy ra sức châm ngòi, nghe Đỗ Liên Hạo nói, hắc hắc hai tiếng quay đầu nói với Nhiễm Việt: "Tiểu Việt chắc chắn không lạ gì cái mặt than này của cậu ta đúng không?"
Nhiễm Việt chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nghĩ thầm lửa cuộc chiến này tại sao lại đốt tới trên người cô vậy? Nhưng cô vẫn cơ trí nói: "Anh Viên anh quên tôi có bạn trai rồi sao?"
Viên Khải nhướn mày, "Trước mặc kệ có bạn trai hay không, cô cảm thấy cô có tán thưởng kiểu người như Tần Trí Viễn này không?"
Nhiễm Việt cười nói: "Anh Viên cũng đừng gài bẫy tôi, Tần tổng là ông chủ của tôi, nếu tôi nói không tán thưởng, trở về anh ấy cho tôi nghỉ việc thì làm sao?"
Viên Khải cười ha ha, "Nếu cậu ta sa thải cô, cô cứ đến Úc Kim Cung, tiền lương đãi ngộ gấp mười lần cho cô."
Tần Trí Viễn thực sự có chút nghe không vô, hắng giọng, nói: "Viên Khải cậu đủ bản lĩnh nhỉ? Đoạt người trước mặt tôi."
Mặc dù lời anh nói rất nghiêm nghị, nhưng người khác lại rất không nể mặt cười ra tiếng, Tần Trí Viễn nhàn nhạt nhìn Nhiễm Việt một cái, hai tay đẩy mạt chược lên bàn, "Thập Tam Yêu."
Viên Khải: "... Mẹ kiếp, một buổi tối toàn cậu thắng, không chơi nữa ! Một chút ý nghĩa cũng không có!"
Mọi người: "..."
Nhiễm Việt nhìn có chút hả hê khi người gặp họa, nghĩ thầm ai bảo anh xấu miệng.
Bởi vì Viên Khải rất không có phong độ khóc lóc om sòm chơi ăn vạ, mạt chược không thể chơi tiếp nữa, vì vậy mọi người tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường phòng KTV, vừa ca hát vừa uống rượu tán gẫu.
Đỗ Liên Hạo hình như rất để tâm đến đời sống tình cảm của Tần Trí Viễn, cho dù đổi chỗ nói chuyện, ông vẫn hứng thú nhiệt tình truy hỏi anh thích loại con gái nào, nói không chừng ông có thể giới thiệu vài người cho anh quen biết.
Tần Trí Viễn như cười như không, bảo: "Chuyện này cũng không phiền đến cậu lo lắng, kỳ thật con có bạn gái, hơn nữa có dự định kết hôn."
Đỗ Liên Hạo giật mình, "Nếu đã có bạn gái còn đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, sao chưa từng nghe con nhắc tới?"
Tần Trí Viễn nói: "Cậu trăm công nghìn việc, không biết cũng là bình thường."
Viên Khải đang đấu quyền với người khác đột nhiên xoay người lại, hỏi: "Cô gái có thể khiến Tần đại thiếu có ý định kết hôn, phải là người rất hấp dẫn rồi."
Tần Trí Viễn lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, liếc mắt nhìn Nhiễm Việt cách đó không xa, nói với Viên Khải: "Có hấp dẫn cũng là người của tôi."
Viên Khải rất không thú vị "Cắt" một tiếng, quay đầu lại kéo Nhiễm Việt tiếp tục đấu quyền với mình.
Nhiễm Việt khẽ đỏ mặt, nhìn Tần Trí Viễn nhỏ giọng mắng câu: "Bá đạo."
Lúc rời khỏi phòng, mọi người đều uống không ít, Nhiễm Việt tự mình lái xe tới, giờ cô đang chuẩn bị tìm một người lái xe thuê, không ngờ lại bị Viên Khải ngăn cản, "Tiểu Việt, Trí Viễn có mang tài xế đến, bảo cậu ấy đưa cô về đi, thuận đường."
Hai người vốn ở cùng một chỗ, so với bọn họ lại càng tiện đường hơn, Nhiễm Việt cũng không từ chối, giả vờ giả vịt trước mặt mọi người nói với Tần Trí Viễn: "Vậy làm phiền Tần tổng."
Lúc đi tới bãi đậu xe, hai người còn có thể khắc chế kéo ra một khoảng cách, đến khi bọn họ ngồi vào xe, sau khi cửa xe đóng lại, đôi tay lập tức nắm lại với nhau, mười ngón tay nắm chặt, một chút khe hở cũng không có.
Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi bãi, hai người trong bóng tối nhìn nhau một hồi lâu, mới cùng thở dài, Tần Trí Viễn mở miệng trước, "Thấy được sờ không được cảm giác thật sự là vô cùng tệ."
Nhiễm Việt: "Đúng vậy, thực vô cùng tệ, anh biết cả buổi tối em đều muốn làm gì không?"
Ánh mắt Tần Trí Viễn lóe lên, thấp giọng hỏi: "Muốn làm gì?"
Nhiễm Việt nghiêng đầu về phía anh, cười nói: "Muốn hôn anh."
Tần Trí Viễn cúi đầu xuống dựa vào cô gần hơn, "Vậy bây giờ em có thể hôn."
Tay Nhiễm Việt chống xuống hai bên chỗ ngồi, rướn cổ hôn lên môi anh, Tần Trí Viễn duy trì động tác cúi đầu không nhúc nhích, tùy ý cho cô nắm giữ quyền chủ động.
Nhiễm Việt đưa đầu lưỡi liếm lên khóe môi anh, ánh đèn bên đường chợt lóe làm cô mơ hồ nhìn ra lỗ tai đỏ lên của anh, Nhiễm Việt không ngừng muốn trêu chọc anh, nói: "Em mới vừa nói bạn trai em là một người rất thẹn thùng, lời này tuyệt đối là thật."
Tần Trí Viễn giơ tay lên vuốt ve gò má cô, nói: "Nhưng em cũng khen anh ấy rất đáng yêu."
Nhiễm Việt cười đến mê người hơn, "Đúng vậy, em yêu anh ấy muốn chết."
Tần Trí Viễn ôm chặt cô: "Thật muốn lập tức kết hôn với em, để toàn bộ thế giới đều biết rõ em thuộc về anh."
Nhiễm Việt cảm động nhìn anh cười.
Bởi vì hai người đều uống rượu, tâm tình phấn khích hơn lúc bình thường, về đến nhà vừa đóng cửa lại, Tần Trí Viễn liền đưa tay cởi đi quần áo của cô, Nhiễm Việt dán sát người vào anh, cười hỏi: "Không tắm rửa trước sao?"
Tần Trí Viễn một hơi cởi sạch quần áo cô, sau đó dùng lều nhỏ nơi đũng quần của mình cọ vào bụng cô, tâm ngứa khó nhịn nói: "Không kịp, làm trước một lần."
Làn da trên người Nhiễm Việt non mịn trơn mềm bị quần anh cọ đến mức khó chịu, liền đưa tay cởi đai lưng cho anh, Tần Trí Viễn thở gấp, cũng bắt đầu cởi quần áo của mình.
Trong nháy mắt quần lót bị kéo xuống, thứ căng cứng nặng trịch nào đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực dò xét vươn ra, từng đường mạch máu nổi lên cuộn quanh nó, tà ác lại dữ tợn, Nhiễm Việt nhìn thấy mà nuốt nước miếng.
Tần Trí Viễn kéo tay cô xuống để lên hạ thể, trong nháy mắt Nhiễm Việt có thể cảm nhận được nơi đó nảy lên bừng bừng nhiệt tình, lúc cầm lấy, cảm giác lòng bàn tay bị nóng đến mức bỏng rát.
Tựa như bị mê hoặc, Nhiễm Việt chậm rãi chuẩn bị ngồi xổm xuống, không ngờ lại bị Tần Trí Viễn giữ lại, chỉ nghe anh nói: "Để anh."
Nhất thời Nhiễm Việt không hiểu ý tứ của anh, cô muốn ngồi xổm xuống dùng miệng giúp anh, vì rõ ràng anh rất thích.
Trong lúc cô ngây ngốc, lại thấy Tần Trí Viễn nửa ngồi nửa quỳ hạ thấp thân thể, ánh mắt nhìn thẳng vào bụng cô, nhịp tim Nhiễm Việt đột nhiên tăng nhanh vài tần số, lẽ nào anh...
Không đợi cô nghĩ xong, Tần Trí Viễn đã nâng một chân cô lên, đặt nó lên vai anh, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh nơi yếu ớt nhất của cô.
Nhiễm Việt hít sâu một hơi, ngửa cao đầu và thở hổn hển, nếu cô nhớ không lầm, đây vẫn là lần đầu tiên dưới ánh đèn sáng rọi anh dùng miệng giúp cô, cảm giác này, cảm giác này... Quả thực quá sảng khoái rồi.
Chợt nhớ tới lúc trước còn ở trước mặt người khác nói anh dễ dàng thẹn thùng, Nhiễm Việt cảm thấy lời này phải thu hồi lại, anh thẹn thùng chỗ nào? Rõ ràng chính là không biết xấu hổ!
Nhiễm Việt có một dự cảm xấu, cuộc vận động trước khi ngủ đêm nay, có lẽ sẽ rất kích thích.
Một tháng sau, tập đoàn Tần Thị cử hành hội nghị cổ đông, Tần Trí Dật quả nhiên đã tiến vào tổng bộ tập đoàn như ý nguyện, đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, nếu biểu hiện nghiệp vụ tốt, sẽ thăng lên làm tổng giám đốc tập đoàn.
Trong phút chốc, con đường thăng quan tiến chức của Tần Trí Dật nổi bật chưa từng có, trong tập đoàn lại bắt đầu truyền ra lời đồn đãi không hài hòa, nói Tần Trí Dật mới là thái tử gia Tần Thị, Tần Thị vốn phải do hắn tới tiếp nhận, tin đồn thế này, càng làm cho Tần Trí Dật đi đường cũng thiếu chút nữa muốn bay lên.
Sau khi Tần Trí Dật tiến vào nhậm chức ở tổng bộ tập đoàn, bên Giải Trí Tần Thị tạm thời để trống chiếc ghế tổng giám đốc, người công ty giải trí đều ngầm hiểu chức vị này sẽ do Nhiễm Việt tiếp nhận, mặc dù ngoài miệng Nhiễm Việt không nói, nhưng bản thân cô cũng cho rằng như thế, bởi vì trước đó Tần Trí Viễn đã nói với cô, nói muốn đem công ty giải trí giao cho cô toàn quyền quyết định.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, một tuần sau khi Tần Trí Dật rời đi, một người đàn ông trung niên tên Lý Đào đến nhậm chức, mà văn kiện nhậm chức của ông ta, lại do Tần Trọng Dương tự tay ký.
Kết quả này khiến rất nhiều người trực tiếp ngây ra, kể cả Tần Trí Viễn cũng giật mình.
Nói đến vị Lý Đào này, còn là người quen cũ lúc trước, ông ta chính là trợ lý cũ của Đỗ Liên Trân bị Nhiễm Việt thay thế, khi đó Tần Trí Viễn dùng kế ly gián Lý Đào và Đỗ Liên Trân, khiến hai người chủ tớ bọn họ hiểu lầm nhau, cuối cùng Đỗ Liên Trân cắn răng sa thải ông ta, không ngờ sau ba năm, Đỗ Liên Trân lại tìm ông ta trở về.
Đỗ Liên Trân công khai dùng lại Lý Đào, mục đích rất rõ ràng, bà ta muốn nói cho mọi người, Nhiễm Việt sẽ không còn là tâm phúc bà ta hết lòng tin cậy nữa, cũng không có ý định tiếp tục tin dùng cô.
Nhiễm Việt bị đánh trở tay không kịp, kết quả này nằm ngoài dự đoán có điều cũng trong dự liệu, từ lúc Nhiễm Việt lén bà ta đi gặp Tần lão gia tử, Đỗ Liên Trân đã bắt đầu tỏ ra rất bất mãn với cô, sau đó lại ẩn nhẫn để Nhiễm Việt tiếp tục làm việc cho bà ta, kỳ thật đã âm thầm liên lạc với Lý Đào, đợi sau khi Tần Trí Dật an ổn tiến vào tổng bộ tập đoàn, Đỗ Liên Trân sẽ bắt đầu ra tay, mà mục tiêu đầu tiên bà ta muốn thanh trừ, chính là Nhiễm Việt.
Nhiễm Việt là tâm phúc nhất của bà ta, gần hai năm qua mặc dù làm việc tận tâm tận lực, nhưng không hẳn toàn tâm toàn ý nghe lời Đỗ Liên Trân, đặc biệt là sau khi vào công ty giải trí, cô lại càng thoát khỏi sự trói buộc của Đỗ Liên Trân, dùng tư duy của bản thân đi quản lý công ty, rất nhiều lúc, những chuyện cô làm đều trái ngược với ý muốn của Đỗ Liên Trân, bắt đầu từ lúc đó, Đỗ Liên Trân phát hiện mình có chút không quản được Nhiễm Việt, cũng sẽ thu hồi tín nhiệm với Nhiễm Việt.
Cho nên hiện tại Đỗ Liên Trân lại tìm Lý Đào về, Nhiễm Việt hơi giật mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Chỉ là còn chưa kịp kéo Đỗ Liên Trân xuống ngựa, mà đã trở mặt, Nhiễm Việt có chút không cam lòng, cảm giác như hai năm nay ẩn nhẫn đều đổ sông đổ biển.
Lý Đào và Nhiễm Việt có thù cũ, tất nhiên không muốn làm việc cùng cô, vì vậy vị quan mới nhậm chức này, vừa đến liền thu hồi phần lớn thực quyền trong tay trợ lý Nhiễm, bỗng chốc khiến Nhiễm Việt không còn chức trách gì.
Đỗ Liên Trân còn làm bộ bảo người ta tiện thể nhắn lại với cô, nói nếu công ty giải trí không có việc gì làm, cô có thể đến công ty Kỳ Thiên của bà ta làm việc giúp Tô Tự Tỉnh, Nhiễm Việt cảm thấy hoang đường, sau đó tự mình đưa đơn xin từ chức đến trước mặt Đỗ Liên Trân, cô chính thức từ chức trợ lý của Đỗ Liên Trân, kể cả các chức vụ ở các sản nghiệp dưới tên bà ta.
Đỗ Liên Trân có chút tiếc hận nói: "Tiểu Việt, cô là người thông minh, kỳ thật tôi rất thích cô, chỉ là cô lại quá thông minh quá không nghe lời, cô cho rằng ôm lên bắp đùi lão gia tử, có thể kê cao gối mà ngủ sao? Cô thật sự tưởng tôi không làm gì được cô à? Cô quá ngây thơ, cho dù tôi không ra khỏi cửa, cũng có rất nhiều thủ đoạn trị cô."
Nhiễm Việt trầm mặc nghe, cho đến khi bà ta nói xong, cũng không có phản ứng gì.
Đỗ Liên Trân chờ nửa ngày ngay cả chút cảm giác ưu việt còn lại cũng sắp mất hết, mới nghe thấy Nhiễm Việt nói: "Nếu phu nhân đã đồng ý đơn từ chức của tôi, vậy tôi cáo từ trước." Nói xong liền tiêu sái đứng dậy rời đi.
Đỗ Liên Trân nhìn bóng lưng cô rời đi, lại không có cảm giác sung sướng khi thắng trận, ngược lại còn thêm một phần nghẹn khuất không tên.
Nhiễm Việt vừa ra khỏi Cẩm Tú Viên, xoay người liền đến Tùng Trúc Viên, hôm nay nếu đã tới đây, cô nghĩ nhân tiện đi giúp lão gia tử luyện quyền.
Mặc dù trong công ty giải trí đã nghiêng trời lệch đất, nhưng lúc này tâm tình Nhiễm Việt cũng xem như bình tĩnh, cô hiểu rõ, dù quyền lực của Tần Trí Viễn đã đủ lớn, nhưng phía trên anh còn có một Tần Trọng Dương, mặc dù hiện tại Tần Trọng Dương đã không thể quản lý hết mọi việc, nhưng dù sao ông ta vẫn là gia chủ của nhà họ Tần, chủ tịch Tần Thị, chuyện ông ta đã quyết định, cho dù người khác muốn lật đổ, cũng không phải có thể làm được trong một chốc.
Nhiễm Việt bình tĩnh suy nghĩ lại, cũng thông suốt các khúc mắc trong đó, tất cả mọi chuyện, đều là Đỗ Liên Trân thao túng ở sau lưng, trước kia Đỗ Liên Trân có thể bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón cô, đó cũng chỉ là một kế hoạch, Đỗ Liên Trân muốn kiềm chế cô, để cô tiếp tục tạo ra thành tích lợi nhuận cho công ty giải trí, lót đường cho Tần Trí Dật có thể tiến vào tổng bộ tập đoàn, đến khi Tần Trí Dật thật sự vào được tổng bộ, Đỗ Liên Trân sẽ lập tức trở mặt.
Bây giờ nghĩ lại, trước kia chắc là Đỗ Liên Trân ẩn nhẫn rất cực khổ, vì tê liệt phòng bị của cô, thậm chí Đỗ Liên Trân không tiếc hy sinh mấy chục năm giao tình với Liên Lệ, người đàn bà này quả thật là ngoan độc!
Công ty truyền ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên lão gia tử biết rõ, lúc nhìn thấy Nhiễm Việt, vỗ vỗ vai cô an ủi: "Bé ngoan, đừng nản chí, chuyện công ty giao cho Trí Viễn xử lý, con cho bản thân mình được nghỉ phép đi."
Nhiễm Việt cười nói: "Lão gia tử đừng lo lắng, con không sao."
Tần lão gia tử thở dài, "Trí Viễn sợ con khổ sở, vừa rồi còn gọi điện thoại đặc biệt dặn dò ta giúp con khai thông."
Lúc này Nhiễm Việt thật muốn cười, "Là do anh ấy quá lo rồi, khoảng thời gian này mỗi ngày anh ấy đều an ủi con, thiếu chút nữa viết giấy cam đoan cho con, nhưng con thật sự không yếu đuối như anh nghĩ đâu."
Lão gia tử: "Nó là quá để ý con, hơn nữa chuyện lần này, nó luôn cho rằng là do nó quá sơ ý." Nói đến đây, lão gia tử lần nữa thở dài, nói: "Chỉ trách ta sinh ra một đứa con nhu nhược sợ vợ, mọi chuyện đều muốn nghe lời vợ."
Nhiễm Việt rất muốn hỏi một câu, nếu ngài đã có nhiều bất mãn với Tần Trọng Dương, sao lúc trước còn đem vị trí gia chủ cho ông ấy?
Không ngờ lão gia tử giống như có thuật đọc tâm, nói tiếp: "Đáng tiếc năm đó trong đám người kia, cũng chỉ có Trọng Dương miễn cưỡng đúng chuẩn, giữa cao thấp thì chọn người cao hơn, chỉ có thể như thế thôi."
"Lão gia tử ngài cũng đừng quá lo lắng, Trí Viễn chắc chắn là người cao trong số những người cao, anh ấy nhất định có thể tiếp nhận gánh nặng này."
Lão gia tử nói: "Điểm này ta chưa bao giờ hoài nghi, con cũng phải tin tưởng nó."
Nhiễm Việt gật đầu, "Con đương nhiên tin tưởng anh ấy."
Hai người trò chuyện, nhanh chóng đã đến giờ cơm trưa, lão gia tử giữ cô lại ăn cơm, Nhiễm Việt cũng biết nghe lời ăn bữa cơm xong mới rời đi.
Bởi vì hiện tại ở công ty cô chỉ còn là trợ lý trên danh nghĩa, không vướng bận gì, cả người nhẹ nhàng, cô cũng chẳng muốn đến nhìn Lý Đào kia chưng ra sắc mặt tiểu nhân đắc chí, dứt khoát về nhà ngủ, bởi vì quá thả lỏng, cô ngủ một giấc này, thẳng đến lúc Tần Trí Viễn tan tầm về nhà.
Dáng vẻ này của cô trong mắt Tần Trí Viễn, lại bị hiểu thành chịu đả kích mà chán chường, sau đó trong lòng yêu thương ôm cô không buông: "Đừng khổ sở, nên là của em, anh sẽ lấy về cho em."
Nhiễm Việt dụi mắt, lần nữa cường điệu: "Em không khổ sở."
Tần Trí Viễn bán tín bán nghi nhìn cô.
Nhiễm Việt buồn cười lại bất đắc dĩ, sau đó trực tiếp đẩy ngã anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.